Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nước bọt vẫn còn dính trên miệng, khuôn mặt của Dã Trạch Lượng vì xấu hổ mà biến thành màu hồng. Hắn có bề ngoài khá nữ tính, thoạt nhìn so với Đông Ti anh tuấn nam tính càng thuận mắt, tựa như búp bê mỹ lệ lấp lánh. Hắn khác hoàn toàn với Đông Ti, hoặc phải nói hắn là loại mà Đông Ti thích trước đây.

"Chính Nhân ca, em rất cao hứng, anh cuối cùng cũng chọn em..."

"Thực sự có thể chứ? A Lượng, anh thật sự có thể tiếp tục sao?" Hắn thấp giọng hỏi.

"Vâng."

Dã Trạch Lượng giúp hắn cởi áo. May là đèn bàn rất mờ, Dã Trạch Lượng không thấy được những vết cắn như mèo hoang của Bắc Đại Lộ Đông Ti để lại.

Cửa mở.

Sâm Viên Chính Nhân biết rõ là ai đứng ở cửa, thế nhưng hắn không ngẩng đầu lên, hiện tại chính là lúc tốt nhất để dập tắt hi vọng của Bắc Đại lộ Đông Ti, cũng là thời cơ tốt giúp hắn không còn dây dưa đau khổ nữa...

Hắn lần thứ hai hôn lên đôi môi đỏ mọng của Dã Trạch Lượng, sau đó một đường đi xuống, từ cổ đến nhũ tiêm xinh đẹp của hắn, Dã Trạch Lượng khẽ cắn ngón tay.

Mãi cho đến khi bên tai truyền đến tiếng thở hồng hộc sợ hãi Sâm Viên Chính Nhân mới ngẩng đầu lên giật mình, bởi vì Bắc Đại lộ Đông Ti cầm một bình hoa lớn, ném về phía bọn họ!

Hắn nhanh chóng đem Dã Trạch Lượng ôm xuống dưới giường, nếu không chắc chắn cả hai đã bị thương nặng.

"Bắc Đại Lộ, cậu làm cái gì vậy?!" Sâm Viên Chính Nhân đứng lên hét, bình hoa từ trên giường rơi xuống mặt đất vỡ tan nát, vừa rồi thật là ngàn cân treo sợi tóc.

"Đây là câu trả lời của người phải không? Sâm Viên Chính Nhân? Lão tử cầu xin ủy khuất như thế, ngày nào cũng hồ hởi săn đón cái bản mặt lạnh lùng của ngươi, kết quả cậu lại cùng con khỉ này 'làm'?"

Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận đến phát cuồng, cầm lấy đồ đạc bất kể quý giá, mà ánh mắt hắn cũng đặc biệt chuẩn, đập toàn là đồ nổi tiếng nhất.

"Tôi đã nói tuyệt giao với cậu rồi, là cậu ngày nào cũng không biết xấu hổ mà đến, thái độ của tôi rõ ràng như vậy, cậu vì sao còn không hiểu?"

Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận đến thiếu chút nữa nôn ra máu, kẻ không hiểu chính là hắn!

"Ai chẳng phạm ai lầm? Nếu như cứ làm sai liền tuyệt giao, thì đó là vì cậu quá nhỏ nhen! Tôi đã toàn tâm toàn ý bù đắp sai lầm, cái mông cũng để cho cậu đâm, ngay cả 'chỗ đó' cũng liếm cho cậu, cậu nghĩ tôi mặt dày đến mức nói mấy câu trong AV đó mà không đỏ mặt sao? Tôi... Tôi là.. vì cậu..." Bắc Đại Lộ Đông Ti lần đầu rơi nước mắt phẫn hận, nhìn Dã Trạch Lượng tóc tai bù xù, nút áo đều đã cởi hết, càng thêm đau lòng. Lúc Sâm Viên Chính làm tình với y, tuyệt sẽ không hôn y, cũng sẽ không hôn nhũ tiêm của y, tựa như dã thú chỉ tiến nhập nhằm dập lửa.

Lẽ nào thực sự giống như Sâm Viên Chính Nhân đã nói, bọn họ lúc đó chỉ có tính, không có tình? Y Bắc Đại Lộ Đông Ti đời này chơi đùa nhiều người như vậy lần đầu tiên lại trở thành công cụ phát tiết của người khác, này lẽ nào chính là vì y đùa bỡn quá nhiều người mà gặp báo ứng?

"Tôi hận cậu, Sâm Viên Chính Nhân, tôi cả đời cũng sẽ không tha thứ cho cậu! Ai quan tâm cậu đi Mỹ, Anh hay là bay thẳng lên sao Hỏa! Tôi Bắc Đại Lộ Đông Ti trước giờ chưa từng bị chà đạp bỡn cợt thảm như vậy, coi như cậu lợi hại, Sâm Viên, không cần cậu coi tôi là bạn bè, tôi cũng không phải là bạn bè của cậu, lão tử có rất nhiều bạn, không cần cậu!"

Y chỉ vào Dã Trạch Lượng cười lạnh nói: "Sâm Viên Chính Nhân vứt cho cậu, tôi từ bỏ. Cậu dùng bao nhiêu thủ đoạn để đoạt lấy hắn vậy nhớ cất hắn vào két đi, hưởng thụ tiền tài của hắn, nhưng sau này, tôi nhất định sẽ còn nổi tiếng, lợi hại hơn hắn."

Gạt nước mắt, Bắc Đại Lộ Đông Ti đi xuống lầu, thế nhưng y vừa đi xuống vừa đập bể đồ đạc, thấy gì ném nấy, cảnh vệ, quản gia, giúp việc đều luống cuống nhìn y phát cuồng.

Sâm Viên Chính Nhân đứng lên. Bắc Đại Lộ Đông Ti chưa bao giờ khóc nhưng ngày hôm nay lại khóc, giọt nước mắt hiển hiện trước mặt khiến hắn cảm nhận được mình quan trọng thế nào.

"Đông Ti..." Hắn sợ hãi đứng lên, lần đầu tiên cảm thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti muốn rời xa hắn.

"Chính Nhân ca, anh ta thật đáng sợ..."

Dã Trạch Lượng lập tức ôm lấy hắn, cả người dựa vào hắn, khiến hắn không cách nào đuổi theo.

Mà hắn nhìn bóng lưng Bắc Đại Lộ Đông Ti, bỗng nhiên trong lòng hụt hẫng, trở nên trống trải, nhưng, đây chẳng phải là kết cục hắn mong muốn ngày đêm sao?

Đông Ti rời xa hắn.

╮(╯▽╰)╭


"Oa ha ha ha... Cái này hay, lại đây, cái này cho cậu."

Vừa vào phòng học, nghe tiếng cười to của Bắc Đại Lộ Đông Ti, như thể cảnh tượng hôm qua chỉ là trong mơ. Bắc Đại Lộ Đông Ti đang ngồi cùng mấy người lớp khác, một đám học sinh trong CLB thể thao cùng các hội trưởng CLB bu quanh y. Đông Ti là loại người chỉ cần cười cũng có thể khiến người khác chú ý.

Kỳ thực Dã Trạch Lượng nói sai rồi, sự thật là không phải hắn đem vị trí hội trưởng hội học sinh đem tặng cho Đông Ti mà là bản thân Đông Ti có khí chất của một người hội trưởng cần có.

"Bắc Đại Lộ, ngại quá, lần trước bán bùa chú cho cậu kì thật là bùa yêu..." Hắc Ám Lý Mĩ hôm nay được mời tới đây lại còn được Bắc Đại lộ Đông Ti mời ăn kem, khiến Hắc Ám Lý Mỹ vốn thích đồ ngọt mừng rỡ.

"Trách không được tôi mơ linh tinh, nhưng mà không sao, đều qua rồi."

Bắc Đại Lộ Đông Ti không quan tâm, khoát tay, Hắc Ám Lý Mỹ cũng nở nụ cười, cười lên như vậy mới phát hiện hóa ra Hắc Ám Lý Mỹ cũng rất dễ thương.

"Cậu cười tươi rất dễ thương, Lý Mỹ, có thích ai không? Ở đây nhiều tên ưa nhìn như vậy, có thể tùy tiện chọn một người đi."

"Tôi không phải gay nha, đừng chọn tôi." Đám thành viên CLB kêu lên.

Bắc Đại Lộ Đông Ti đem đám xú nam nhân này đạp ra.

"Các người có mắt hay không a? Lý Mỹ là con gái, Hắc Ám Lý Mỹ chẳng qua là tên trong dòng họ thôi, thực ra nàng tên là Tác Bắc Đảo Lý Mỹ, tôi là phải đọc lại hồ sơ đó.

"Thế nhưng Hắc Ám Lý Mỹ không phải thấy 'cái kia' sao?" Trưởng CLB bóng đá run rẩy, nhắc tới sự kiện đáng sợ.

"Cô ấy còn bán bùa chú, nhất định tính cách rất u ám, khuôn mặt sẽ xám xịt, nếu không sao lại bị gọi là Hắc Ám Lý Mỹ." CLB tennis cũng thầm thì với CLB sumo.

"Đúng vậy, có bạn gái như vậy thì tôi thà quen con trai còn hơn." CLB quyền anh cũng ngứa miệng nói thêm.

Bắc Đại Lộ Đông Ti cầm lấy kéo, cười gian nói: "Lý Mỹ a, cậu khả ái như vậy, nên để lộ khuôn mặt ra thôi, giấu kín như vậy biết là ai đâu."

Nói xong, Bắc Đại Lộ Đông Ti cầm kéo di chuyển. Hắc Ám Lý Mỹ còn đang mải mê ăn kem, căn bản là không kịp phản ứng đã bị Bắc Đại lộ Đông Ti làm lộ ra khuôn mặt siêu khả ái, siêu thanh tú.

"Mẹ ơi, còn dễ thương hơn cả hoa khôi trường ta!" Trưởng CLB bóng đá trước kia bị hoa khôi từ chối thiếu chút nữa rớt hai tròng mắt.

"Bán bùa chú có gì quan trọng đâu, chẳng qua là để giúp đỡ người khác mới bán loại bùa đó. Lý Mỹ dễ thương như vậy nhất định tâm địa rất lương thiện." Trưởng CLB sumo vội vàng khen ngợi, càng vội vã thu cái bụng bự lại, tỏ tư thế nam nhi.

"Đúng vậy, thấy được 'thứ kia' nhất định là vì tâm hồn của cô ấy rất đẹp, ngay cả quỷ cũng tìm tới." CLB Tennis bắt đầu nói đông nói tây.

"Đúng vậy, rất dễ thương nha, Lý Mỹ, cậu có người yêu chưa?" Trưởng CLB quyền anh đi thẳng vào vấn đề.

Một đám thành viên CLB thể thao đều trở nên hám gái, Hắc Ám Lý Mỹ đỏ mặt nhẹ nhàng lắc đầu, đám đông xung quanh chỉ thiếu một chút liền tru lên như sói.

Hắc Ám Lý Mỹ xấu hổ, Thuyền Kiều Quang đứng một bên cười gần chết, Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng ôm bụng cười. Tra mấy hôm nay mới phát hiện ra tên thật của Hắc Ám Lý Mỹ, cũng nhớ ra hóa ra hồi trước cùng học nhà trẻ với cô nàng, vốn dĩ Lý Mỹ rất dễ thương, cho dù không trang điểm cũng có thể khiến cho người khác nhìn không chớp mắt.

Việc vừa rồi, chủ yếu là muốn cho đám thành viên CLB thể thao héo hon lâu nay cũng có thể cảm thấy mùa xuân ở học viện Anh Hoa - Đây chính là mục tiêu của y khi lên làm hội trưởng hội học sinh.

Thuyền Kiều Quang đối với Bắc Đại Lộ Đông Ti là tôn kính. Kì thực hội trưởng đã phải chiếu cố rất nhiều người rồi, mặc dù mọi người đều đồn đại về y không tốt, thế nhưng y đối với đám thành viên CLB thể thao này rất tốt, còn giới thiệu gái xinh cho bọn họ ngắm.

Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng lên, nhanh chân bước đến cạnh Thuyền Kiều Quang, khoác vai hắn.

"Uy, hội trưởng, cậu có vẻ mệt hả?"

Y cười.

"Ai, đúng là chơi quá nhiều, ha ha ha..."

Thuyền Kiều Quang cho rằng y đang đùa, cũng cười theo. Bắc Đại Lộ Đông Ti kì thực hơi choáng váng, y chống tay dựa vào người Thuyền Kiều Quang.

"Tôi đau đầu quá, Quang tử, đỡ tôi đến phòng y tế ngủ một chút."

Thuyền Kiều Quang rất ít thấy y yếu đuối như vậy, sửng sốt một chút lập tức gật đầu, đỡ Bắc Đại Lộ Đông Ti.

Sâm Viên Chính Nhân đứng gần đó gọi.

"Đông Ti, tôi có việc muốn nói..."

Bắc Đại Lộ Đông Ti hoàn toàn coi hắn như không, hai tay ôm Thuyền Kiều Quang.

"Bế công chúa đi."

"Tha tôi đi, hội trưởng, cân nặng của cậu sẽ làm tôi gãy lưng mất."

"Vậy sao? Cậu không phải là thành viên CLB bóng rổ sao? Năm nay CLB hình như cần kiểm tra dự toán rồi." Y uy hiếp nói.

Thuyền Kiều Quang nghiến răng, vừa mới nghĩ y là người tốt, y lại lộ ra ý đồ xấu. Thuyền Kiều Quang xoay người, quả nhiên bế công chúa.

"Oa! Quang tử, khí lực rất lớn nha! Tốt lắm! Tay cơ bắp... Oa! Cơ ngực cũng chắc, nga, eo hẳn cũng là giống kiểu xe mô tô đúng không? Mông cũng rất đáng khen... 'Chỗ đó' của cậu chắc cũng không nhỏ nha."

"Hội trưởng, cậu đây là quấy rối tình dục a!"

Thuyền Kiều Quang thiếu chút nữa cười đến ngạt thở. Loại quấy rầy này của Hội trưởng, thật ra mà nói, cũng chỉ là đùa cho vui thôi, không có cảm giác khó chịu, trách không được xung quanh y nhiều người như vậy. Ngay cả thành viên các CLB thể thao cũng bắt đầu quen thân với y.

"Quang tử, có bạn gái chưa?"

"Không có, chỉ riêng làm ở hội học sinh với CLB bóng rổ cũng khiến tôi mệt gần chết rồi." Thuyền Kiều Quang trả lời không do dự. Chợt thấy bóng dáng một người nhỏ bé đứng ngoài phòng học, trừng mắt nhìn hắn bế Bắc Đại lộ Đông Ti như muốn ăn tươi nuốt sống.

Cái tên tiểu đậu nộn hũ suốt ngày trừng hắn, hắn đã chọc vào ai cơ chứ? Nếu không phải tên đó gầy đến mức không nỡ đánh hẳn là hắn đã cho ăn đòn rồi.

Luôn luôn đỉnh thiên lập địa, Thuyền Kiều Quang nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, cái chuyện gì rắc rối linh tinh có thể cười trừ, nhưng chẳng hiểu thế nào luôn đối với đám công tử bột trong trường rất gay gắt, lại đặc biệt rất để ý đến cái tên tiểu nộn đậu hũ kia.

"Vậy hẹn hò với tôi đi!"

Thuyền Kiều Quang thiếu chút nữa đánh rơi kẻ đang nằm trong lòng, Bắc Đại Lộ Đông Ti cười trộm, Thuyền Kiều Quang bị dọa rồi.

"Uy, hội trưởng, đừng dọa tôi."

"Ha ha ha, hù chết cậu là hay nhất!"

Tiếng cười dần dần tan đi, một mảnh yên tĩnh, khuôn mặt Bắc Đại lộ Đông Ti trầm lại, Thuyền Kiều Quang mới phát hiện sắc mặt y thực sự rất khó coi, vừa đến phòng y tế y liền mê man.

Từ đó về sau Bắc Đại Lộ Đông Ti không hề đến nhà Sâm Viên Chính Nhân, y thấy Sâm Viên Chính Nhân liền coi như không thấy, thế nhưng càng quan tâm đến việc của trường, hơn nữa cũng hay qua lại với Thuyền Kiều Quang.

Mà Sâm Viên Chính Nhân cũng cảm thấy ảm đạm. Mấy lần, hắn muốn tìm Đông Ti nói chuyện, y lại coi hắn như không tồn tại.

Y không hề bám lấy mình, cũng không tìm mọi cách xông vào nhà nữa. Sâm Viên Chính Nhân lần đầu tiên cảm thấy được trong ngực có một trận gió lạnh lẽo đến đáng sợ, niềm hạnh phúc lớn nhất của đời hắn đã biến mất.

Bắc Đại Lộ Đông Ti luôn tỏa sáng thu hút, nụ cười đẹp đẽ cùng giọng nói bướng bỉnh đã không còn thuộc về hắn nữa. Hắn hối hận, thế nhưng cũng không thể nào thu hồi lại tâm của Bắc Đại Lộ Đông Ti nữa.

"Chính Nhân ca, anh xem cái này đẹp không?" Dã Trạch Lượng xòe ra ngón tay đang đeo nhẫn.

Dã Trạch Lượng chiến thắng, nhưng vẫn ngại thế giới không biết hắn đang cùng Sâm Viên Chính Nhân đang hẹn hò, Tề Đằng Ngộ là người đầu tiên nổi giận.

"Nơi này là phòng học của học sinh năm hai, cậu không có việc gì cũng đừng có đến đây. Còn nữa, không mau đi đọc sách, chẳng mấy chốc nữa cậu sẽ phải thi bài kiểm tra toàn diện! Sâm Viên Chính Nhân giúp cậu nhập học không có nghĩa là cậu sẽ không bị đuổi học, thành tích thối nát như thế, nói ra sẽ làm trường học khác cười nhạo học viện Anh Hoa."

Có lẽ là ỷ vào danh tiếng của Sâm Viên Chính Nhân, Dã Trạch Lượng hoàn toàn không quan tâm đến cơn thịnh nộ của Tề Đằng Ngộ, hắn cười cười trả lời.

"Tôi không muốn học ở học viện Anh Hoa, chẳng bao lâu nữa tôi sẽ cùng Chính Nhân ca ra nước ngoài."

"Học viện Anh Hoa nếu đuổi học cậu, cậu đừng mong du học." Tề Đằng Ngộ âm ngoan trả lời. Cái tên tiểu mao đầu này đúng là chọc vào hắn rồi, Tiểu tử đó cho rằng Sâm Viên Chính Nhân bảo hộ hắn, hắn liền là lão đại của khối năm nhất? Lần trước còn dám cười nhạo Tỉnh Lý Xuân Nhật xấu, Xuân Nhật khả ái của hắn vốn dĩ đã rất tự ti vì bề ngoài nam tính của mình, bị Dã Trạch Lượng dễ thương chế nhạo trước mặt mọi người liền bị tổn thương rất lớn, còn khóc một ngày một đêm, khiến hắn lửa giận bừng bừng.

"Chính Nhân ca, em bị Tề Đằng học trưởng mắng, em thật đáng thương..."

Đáng thương cái rắm, hắn toàn thân trên dưới đều là hàng hiệu, Tề Đằng Ngộ nhìn qua là biết, hắn chẳng qua coi Sâm Viên Chính Nhân như một cái máy ATM, như thẻ tín dụng mà dùng, còn Sâm Viên Chính Nhân thì như cũ im lặng không nói. Tề Đằng Ngộ không thể nào hiểu nổi vì sao hắn lại chọn Dã Trạch Lượng? Hắn rõ ràng là vì tiền tài của Sâm Viên Chính Nhân.

"A, Đông Ti, cậu về rồi. Cậu mau đuổi cái tên năm nhất này đi đi."

Tề Đằng Ngộ thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti đi vào phòng học, lập tức gọi y. Đông Ti liền hì hì cười, căn bản nhìn cũng không buồn nhìn.

"Liên quan gì tôi, cùng lắm thì cậu đuổi học cậu ta đi."

Một câu nói chặn ngang họng Tề Đằng Ngộ, tuy rằng hắn là người quản lý chuyện trong trường, nhưng hắn cũng không thể lạm dụng chức quyền, vì thế không thể nào đuổi học tên tiểu tử khó ưa này được.

Sâm Viên Chính Nhân nhìn về phía Bắc Đại Lộ Đông Ti, trong mắt hiện lên sự cô đơn. Đúng như lời Đông Ti nói, bạn bè của y rất nhiều, nhất là Thuyền Kiều Quang, gần đây y và Thuyền Kiều Quang rất hay chơi với nhau, còn cùng Thuyền Kiều Quang ăn đồ ngọt. Lòng của hắn hiện giờ rất rối bời.

"Chính Nhân ca, đẹp không?" Thấy ánh mắt của Sâm Viên Chính Nhân, Dã Trạch Lượng nhanh chóng kéo tay hắn, cố gắng kéo sự chú ý của hắn về phía mình.

"Đẹp." Sâm Viên Chính Nhân miễn cưỡng cười.

Tề Đằng Ngộ nhìn không chịu nổi, hắn kéo Sâm Viên Chính Nhân ra một chỗ, gằn giọng nói.

"Cậu mang cái mặt cá chết gì vậy? Tôi không biết cậu cùng Bắc Đại Lộ Đông Ti có chuyện gì, tuy rằng cậu ta rất buồn nôn, thế nhưng là tên ruột để ngoài da, cậu nói với cậu ta vài câu cậu ta sẽ lập tức tha thứ cho cậu."

"Cậu ấy sẽ không tha thứ cho tôi, cậu ấy cũng sẽ không để ý tôi nữa." Sâm Viên Chính Nhân còn nhớ rõ những giọt nước mắt của Bắc Đại lộ Đông Ti.

"Chính Nhân, cậu cái gì cũng tốt, lý trí, tài năng, các phương diện đều phi thường tốt, thế nhưng cậu không cảm thấy đầu óc cậu đôi lúc rất trì độn sao? Đông Ti tuy rằng là một kẻ rất đáng ghét nhưng tôi cũng có chút kính phục cậu ta, chính là vì cậu ta sinh ra không biết đến hai tiếng "từ bỏ", mà vì đầu óc của cậu luôn u ám như vậy, luôn luôn dễ dàng bỏ cuộc, trước đây nhờ có cậu ta cậu còn giống người sống, hiện giờ cậu ta không ở bên, cậu sống nhưng chẳng khác gì đã chết."

Tề Đằng Ngộ nói, Sâm Viên Chính Nhân cũng hiểu được, thế nhưng hắn lắc đầu, không giải thích gì. Tề Đằng Ngộ với phản ứng của hắn cũng không biết làm thế nào, cuối cùng hắn chốt hạ vài câu: "Đông Ti thực ra rất chu đáo, mặc dù tính tình cậu ta hở chút là nổi sung như cái đầu tàu hỏa nhưng thật sự cậu ấy rất hay quan tâm người khác, hi vọng cậu sau này đừng hối hận."

Hắn hối hận rồi, thế nhưng có thể làm sao?

Cuối cùng khiến tim Sâm Viên Chính Nhân như muốn vỡ ra chính là một màn chấn động trong phòng hội trưởng hội học sinh.

Hai nam sinh anh tuấn hôn nhau, cũng coi như là cảnh đẹp ý vui, Thuyền Kiều Quang cao 1m80 hôn Bắc Đại Lộ Đông Ti cao 1m78. Bắc Đại lộ Đông Ti ngẩng đầu lên, hai tay đặt trước ngực Thuyền Kiều Quang, một cảnh đẹp như trong mộng.

Hai người một người anh khí bừng bừng, người tuấn dật suất khí, quả thực là ý trời, Sâm Viên Chính Nhân lại càng cảm thấy thống khổ, so với cái chết còn đau đớn hơn.

Sâm Viên Chính Nhân không ý thức được mình đang làm cái gì, một mạch phóng tới, túm cổ áo Thuyền Kiều Quang, giơ nắm tay, thiếu chút nữa tống cho Thuyền Kiều Quang một quyền.

Bắc Đại Lộ Đông Ti là hắn từ nhỏ đã toàn tâm toàn ý che chở, là từ nhỏ hắn đã nhìn ra vẻ dễ thương, hắn làm sao có thể hai tay dâng cho người khác? Vì sao lại để Đông Ti rời hắn? Vì sao lại chọn Dã Trạch Lượng hắn không có chút cảm giác gì? Rõ ràng biết Dã Trạch lượng là lợi dụng hắn, sao hắn lại có thể bỏ rơi Đông Ti cùng Dã Trạch Lượng hẹn hò?

Tất cả đều là vì cái tôi vô hình! Hắn cho rằng Bắc Đại Lộ Đông Ti không được đùa giỡn hắn, vì vậy mặc kệ Đông Ti tạ tội thế nào hắn cũng không bỏ qua, còn làm tổn thương Đông Ti, mới tạo nên ngày hôm nay.

Thuyền Kiều Quang kinh ngạc nhìn Sâm Viên Chính Nhân, vẻ mặt ngơ ngắc. Bắc Đại Lộ Đông Ti lạnh lùng nói.

"Sâm Viên Chính Nhân, cậu không phải là người của hội học sinh, nhanh chóng cút khỏi đây, đây cũng không phải việc của cậu!"

Sâm Viên Chính Nhân trợn trừng mắt, nắm chặt nắm đấm.

"Đương nhiên liên quan đến tôi! Đông Ti, tôi yêu cậu."

Một câu "yêu" thốt ra, tâm tình nặng nề trước đó liền tiêu tán. Không sai, trong lòng hắn chỉ có Đông Ti, bởi vì hắn là người mình thật lòng thương yêu, là Đông Ti hay gây chuyện mà mình che chở, là người có sức mê hoặc khiến hắn choáng váng lạc lối... Tất cả chỉ là vì đó là Đông Ti.

Bắc Đại Lộ Đông Ti lạnh lùng cười, nhưng mắt không hề có tiếu ý.

"A, là câu nói trước đây cậu từng nói, rất đáng tiếc, hiện giờ tôi không yêu cậu một chút nào. Mau cút đi!"

Sâm Viên Chính Nhân đứng chôn chân một chỗ, Bắc Đại Lộ Đông Ti chỉ vào cửa, ánh mắt căn bản không xem hắn tồn tại, hắn sợ hãi, cả người trở nên lạnh lẽo, cuối cùng nhìn vào ánh mắt lãnh khốc của y, bị buộc rời đi.

Ngược lại Thuyền Kiều Quang cảm thấy có lỗi. Hắn gần đây bị tiểu nộn đậu hũ kiêu ngạo kia làm cho mình trở nên kì lạ, tìm hội trưởng bàn bạc xem mình có thể nào là đồng tính hay không. Bắc Đại Lộ Đông Ti nói hắn thử thì biết, hắn mới hôn Đông Ti một cái, không nghĩ tới Sâm Viên Chính Nhân xông vào, may là hắn xông tới, nếu không, rất có khả năng Thuyền Kiều Quang sẽ nôn.

"Xin lỗi, hội trưởng, tôi chỉ muốn thử xem mình có đồng tính hay không, quả nhiên một chút cảm giác cũng không có, còn có chút buồn nôn."

Bắc Đại Lộ Đông Ti hung ác đạp hắn một cước, "Là cậu nói muốn thử, bây giờ lại dám kêu buồn nôn? Bắc Đại Lộ Đông Ti tôi là người ai ai cũng ngưỡng mộ!"

"Đúng vậy, tôi biết hội trưởng cậu rất có mệnh đào hoa, ha ha, ngay cả Sâm Viên Chính Nhân cũng tỏ tình với cậu, tôi vừa nãy thiếu chút nữa còn tưởng sẽ bị ăn đấm."

Bắc Đại Lộ Đông Ti đang hi hi ha ha cười, nghe được hắn nhắc tới Sâm Viên Chính Nhân mặt liền xị ra.

"Không cần để ý đến hắn, kẻ ngu ngốc, hỗn đản đó, tôi còn không ngu đến mức đồng ý hắn, tôi đối với xú nam nhân cao, to không hứng thú. Được rồi, kiểm tra xong rồi thì làm việc đi."

Nói xong liền ném cho Thuyền Kiều Quang đống công việc cao như núi.

Thuyền Kiều Quang chìm ngập trong công sự, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh da thịt phấn hồng của tiểu nộn đậu hũ.

A, hắn không phải gay, không có khả năng, không có khả năng nha, vừa thử qua đã muốn nôn rồi! Thế nhưng vì sao nghĩ đến cái tên mềm mềm đó mình liền biến thành sắc lang rồi.

Hắn nhất định là trúng tà rồi, còn lại trúng rất nặng, hắn nhất định phải đi cúng bái thôi, còn phải vái ba lần nữa!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro