Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sự tình so với Bắc Đại Lộ Đông Ti suy nghĩ còn đơn giản hơn, bởi vì Sâm Viên Chính Nhân vốn dĩ đối với y không hề phòng bị. Y lừa Sâm Viên Chính Nhân vào trong phòng, sau đó bưng một cốc nước khoáng đưa hắn, trong nước đương nhiên có bỏ thêm thuốc kích thích XXOO, chờ một chút liền thấy Sâm Viên Chính Nhân phát xuân, người rạo rực không yên.

Nga ha ha ha, tuy rằng y muốn cường thượng Sâm Viên Chính Nhân, thế nhưng dù sao Sâm Viên Chính Nhân tiểu xử nam, vì vậy y rất từ bi đi mua thêm thuốc bôi trơn, XXOO thượng hạng, lại còn chuẩn bị còng tay phòng Sâm Viên Chính Nhân chống cự.

Sâm Viên Chính Nhân uống nước xong, 20 phút sau, mồ hôi từ trán từng giọt từng giọt rớt xuống, cổ họng nóng như thiêu đốt, cả người vô lực.

Thừa dịp hắn cả người hư nhuyễn, Bắc Đại Lộ Đông Ti phi thường khoái trá còng tay y lại, trong miệng còn nói "Xin lỗi" căn bản là không có bất luận ý tứ tội lỗi gì trong đó. Y là dạng người cứng đầu như vậy, là người dù thế nào cũng phải làm được điều mình muốn, làm việc tốt là như thế, giở trò xấu cũng là như thế.

"Chính Nhân, xin lỗi, còng tay là không muốn cậu tự làm mình bị thương, còng tay có bảo vệ, sẽ không làm thương tay của cậu."

"Cậu muốn làm gì? Đông... Đông Ti..." Sâm Viên Chính Nhân nói gián đoạn, ngay cả mắt cũng muốn chảy mồ hôi. Tim hắn đập mạnh, mạnh đến mức trong đầu cũng có tiếng tim đập bình bịch, mà trước mắt lại là nụ cười đến sáng lạn của Đông Ti, chỉ là dáng tươi cười đó qua đôi mắt bị bao phủ bởi một lớp mồ hôi cơ hồ bị bóp méo, vặn vẹo.

"Cậu cho ta... uống cái gì?"

Toàn thân đầy mồ hôi, hạ thân truyền đến cảm giác nóng, phi thường nóng, nóng đến mức hắn không chịu được, rên rỉ, hơn nữa toàn bộ nhiệt lưu lại cứ dồn xuống nửa người dưới.

"Tôi cho cậu uống thứ rất tốt, ngày hôm nay chính là ngày kỉ niệm ngươi thoát khỏi số phận tiểu xử nam, tôi trước tiên giúp cậu cởi quần áo nha."

Vừa cởi vài cúc áo, Bắc Đại Lộ Đông Ti nói không nên lời. Sâm Viên Chính Nhân thân trên cơ bắp múi nào ra múi đó, hắn bình thường rốt cuộc là tập cái gì vậy?

"Mẹ ơi, cậu luyện cái gì vậy? Cơ thể thật đẹp nha."

Bắc Đại Lộ Đông Ti lúc này mới nghĩ đến, y lần trước đi cái cắm trại hoang dã chết tiệt, Sâm Viên Chính Nhân hình như hàng năm đều có tham gia, hơn nữa tham gia xong cũng không có dị trạng gì, không giống như mình bị mệt mỏi muốn chết. Thế là thể lực của hắn hơn mình sao?

Tựa như thấy thấy được bảo vật thượng đẳng liền không nhịn được phải sờ vào, Bắc Đại Lộ Đông Ti đưa tay chạm vào da thịt của Sâm Viên Chính Nhân, hắn kêu nhẹ một tiếng. Cơ thể nóng chạm vào thật thoải mái, như thể đang sờ sắt thép được bọc bằng nhung lụa vậy, vừa dễ chịu mà lại vừa thần bí.

Nam nhân này chính là hàng loại một! Y nhịn không được nghĩ, nhưng vẫn có chút ai oán: hắn cái gì cũng tốt chỉ tiếc kê kê lại nhỏ, nam nhân mà, chỉ cần kê kê nhỏ, cái gì cũng sẽ mất giá.

"Cậu căn bản là nam nhân hàng thượng hạng nha! Vóc người này, khuôn mặt này, nếu không phải là... quá nhỏ..." Bắc Đại Lộ Đông Ti nói đến đây hơi giật mình, bởi vì y đã thoát đến hạ thân của Sâm Viên Chính Nhân, sau đó liền ngây người.

Y vốn tưởng rằng đó chỉ là một "tiểu tiểu điểu", không ngờ lại là một "đại diều hâu" dang cánh muốn bay! Y mục trừng khẩu ngốc nhìn "diều hâu" vì dược hiệu mà ngày càng bành trướng thẳng dậy, kích thước "nhỏ" không dám tin.

Y cứng họng, Sâm Viên Chính Nhân "cái đó"... so với của y còn lớn hớn, còn thô... hơn nữa so với y còn dũng mãnh hơn!

"Đông Ti, cho tôi giải dược!" Sâm Viên Chính Nhân đè nén tiếng thét.

Bắc Đại Lộ Đông Ti lập tức dời mắt khỏi "đại diều hâu" kia, Sâm Viên Chính Nhân toàn thân đẫm mồ hôi toàn thân như lửa đốt thoạt nhìn siêu cấp khêu gợi, chỉ cần dáng vẻ lúc này của hắn mà đăng báo, đảm bảo hắn sẽ trở thành mãnh nam nổi tiếng nhất, gợi cảm nhất, cả thế giới mơ ước, cả thế giới đều muốn lên giường với hắn.

"Không có giải dược, dù sao thì đến lúc làm xong cậu cũng sẽ thấy thoải mái hơn." Bắc Đại Lộ Đông Ti nói không có tí thành ý nào. Bất kể làm sao, y nhất định phải thượng tên này, mặc kệ "điểu" của hắn nhỏ hơn, đáng ghét, dám to hơn y.

Sâm Viên Chính Nhân trong mắt như có lửa, Bắc Đại Lộ Đông Ti không sợ trời không sợ đất, nhưng giờ phút này lại thấy run run. Y từ trước đến nay nhìn ánh mắt người khác chẳng thấy gì, nhưng giờ thì t biết Sâm Viên Chính Nhân đang phẫn nộ cực điểm.

Giọng nói của Sâm Viên Chính Nhân tuy vì dược hiệu mà bất ổn nhưng lại phi thường có lực.

"Cởi còng tay cho tôi! Cởi ra!" Sâm Viên Chính Nhân rống.

Sâm Viên Chính Nhân nói xong lời cuối cùng chính là mệnh lệnh, lại dùng chân đá vào thành giường khiến cho giường chiếu lung lay, có thể thấy khí lực hắn lớn bao nhiêu. Nếu là Sâm Viên Chính Nhân thực sự muốn, Bắc Đại Lộ Đông Ti tuyệt đối sẽ bị đạp bay xuống giường, có khi còn thương nặng

"Không nên!" Bắc Đại Lộ Đông Ti bốc đồng nói, tuyệt không sợ Sâm Viên Chính Nhân đá, y thực sự tin tưởng Sâm Viên Chính Nhân tuyệt đối sẽ không thương tổn y.

"Đông Ti!" Giọng của hắn trở nên khàn đặc, nhưng mang theo thống khổ do dược hiệu phát tác.

"Đừng, ai kêu cậu đắc tội tôi." Y cố chấp cởi y phục của Sâm Viên Chính Nhân, Sâm Viên Chính Nhân bắt đầu dùng lực giật còng tay, Bắc Đại Lộ Đông Ti lắc đầu nói: "Cậu không có khả năng cởi ra đâu, đó là loại tốt nhất..."

"Rắc" một tiếng, nửa cái còng tay bay ra ngoài, Bắc Đại Lộ Đông Ti còn không kịp phản ứng, nửa cái còng tay còn lại cũng bay mất. Y miệng há hốc, hoàn toàn nói không ra lời. Sao có thể? Sâm Viên Chính Nhân rốt cuộc khỏe đến thế nào? Ngay cả chính mình còn không thể làm như vậy!

"Giải dược?" Sâm Viên Chính Nhân túm hai vai y, dùng khí lực như muốn bóp vỡ khớp xương.

Bắc Đại Lộ Đông Ti đau đến vô pháp nhúc nhích, nhưng kiên trì nói: "Không có giải dược, chờ tôi thượng cậu xong rồi..."

"A a a!" Sâm Viên Chính Nhân dã tính điên cuồng hét lên, mồ hôi từng giọt chảy dọc theo cơ thể tuyệt mỹ của hắn.

Sau một khắc, hắn liếm môi Bắc Đại Lộ Đông Ti, dù có chống cự thế nào, cuối cùng cũng không thể chống cự được bản năng mạnh mẽ.

"Chính... Chính Nhân..."

Âm thanh thô rống cuồng dã khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti rốt cuộc nghĩ sự tình có biến, thế nhưng tiếp theo y lại nghĩ kế hoặc dường như viên mãn, bỏi vì Chính Nhân vẫn là một bộ dáng rất muốn...

Không đến một giây, môi Bắc Đại Lộ Đông Ti hoàn toàn bị chiếm hãm, Sâm Viên Chính Nhân cường thế, đầu lưỡi cứ lần tới đầu lưỡi của y. Dù vậy vẫn rất thoải mái, hơn nữa Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng rất lâu rồi không cùng người khác làm, đương nhiên nhanh chóng bị chìm vào khoái cảm.

Y cũng tiếp nhận Sâm Viên Chính Nhân vẫn hừng hực khí thế, còn bị hôn đến mức không thể hô hấp, cái gì là kỹ xảo điêu luyện đều bay đến chín tầng mây.

Hiện giờ chỉ còn lại nhục dục, hơn nữa là phi thường cường liệt, cường liệt đến mức có thể thiêu hủy tâm trí.

Đầu lưỡi Sâm Viên Chính Nhân lấp đầy khoang miệng y, bởi vì hôn nồng nhiệt quá mức kịch liệt, nước bọt chưa kịp nuốt xuống đã chảy xuống khóe miệng, cũng đừng nói y nuốt không ít nước bọt của Sâm Viên Chính Nhân.

Tình cảm mãnh liệt như vậy cũng thật là thư thái, thoải mái đên mức toàn thân mềm yếu! Mẹ nó, sớm biết rằng Sâm Viên Chính Nhân hôn giỏi như thế đã sớm cùng hắn ngày ngày hôn đến chết đi sống lại. Mỹ thiếu niên, tiểu thiếu nữ trước đây cùng y ngoạn cũng không có ai kịch liệt như vậy.

Vẫn một đường đi xuống, cắn nhũ tiêm của y. Bắc Đại Lộ Đông Ti thở dốc vì kinh ngạc, nhũ tiêm trong nháy mắt dựng thẳng, Sâm Viên Chính Nhân đem hai nụ hoa hồng nho nhỏ kia ngậm vào miệng rồi cắn mút.

Tuy rằng biết nhũ đầu có rất nhiều dây thần kinh, cũng nghe qua nữ sinh nơi này rất mẫn cảm, thế nhưng y trước đây cho rằng mình là nam nhân, dù có bị cắn, bị liếm cũng không có cảm giác gì lớn, không nghĩ tới...

Nghĩ không ra y hiện tại bị cắn một chút, phía dưới sẽ lại ngẩng đầu một chút, cảm giác thật sảng khoái! Khiến y không khỏi cố sức ôm đầu Sâm Viên Chính Nhân trước ngực, không cho hắn ly khai.

Một đống huyễn tưởng không đứng đắn bắt đầu hiện ra trong đầu Bắc Đại Lộ Đông Ti. Ai nha, sớm biết rằng Sâm Viên Chính Nhân tốt như vậy thì mỗi ngày đều cho hắn uống XXOO là được rồi, khiến hắn mỗi ngày phải phục vụ mình.

Hơn nữa cảm giác ôm Sâm Viên Chính Nhân rất thoải mái, cánh tay hắn như thân cấy rất rắn chắc, toàn thân lại vừa cứng vừa êm, mặc kệ chạm chỗ nào, cánh tay cũng tốt, cái mông cũng tốt, lưng cũng tốt, đều như nhau sờ thật thích, quả thực so với gối ôm thượng đẳng còn tốt hơn.

Bắc Đại Lộ Đông Ti hít sâu một hơi. Cơ thể Sâm Viên Chính Nhân cũng có mùi hương rất dễ chịu, đó là mùi hòa quyện giữa mùi mồ hôi và hương vị nam tính khi phát tình! Như mùi tươi mát của cỏ xanh, lại càng giống hương kích tình, khiến y phái dưới càng ngày càng trướng.

Hắn bị hôn đến hồ đồ tê dại, hơn nữa vẫn như trước, y không cần chủ động, Sâm Viên Chính Nhân sẽ chắm sóc y đến thư thư phục phục, dù là trên giường, Sâm Viên Chính Nhân cũng khiến y thả lỏng thoải mái.

Bất quá y cũng có dã tính, có thể là do dược hiệu quá mạnh mẽ. Bắc Đại Lộ Đông Ti lúc hạ dược, vì đối phương là Sâm Viên Chính Nhân thân cao mét tám, dáng người to lớn, vì vậy cho liều gấp đôi, hiện tại, y phục của y đã bị Sâm Viên Chính Nhân đem xé mất.

Thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti tuyệt không sợ, y biết, mặc kệ Sâm Viên Chính Nhân ở vào hoàn cảnh nào, cũng sẽ không thương tổn y, mặc dù y bị xé quần áo, cảm giác có hơi chút kích thích cùng dã tính, cũng sẽ không thương tổn y.

Sâm Viên Chính Nhân khí tức hỗn loạn, mỗi địa phương bị hắn liếm qua đều sẽ như bốc lửa. Sâm Viên Chính Nhân với lấy gel bôi trơn trên tủ, đổ rất nhiều lên tay, Bắc Đại Lộ Đông Ti nhắm mắt chờ đợi.

Mãi cho đến có thứ kì quái ở phía sau, Bắc Đại Lộ Đông Ti lúc này mới ngạc nhiên phát hiện, trên giường này mình đang đóng vai THỤ!

"Không được... Không được!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng lên muốn chạy trốn, thế nhưng căn bản là không địch lại Sâm Viên Chính Nhân, hắn chỉ cần một tay liền đem Đông Ti liên tục giãy giụa áp chế trên giường, sức mạnh to lớn khiến y phải nhìn Chính Nhân với một cặp mắt khác.

Không phải, giờ cũng không phải lúc ngạc nhiên, lại càng không phải lúc ca ngợi khí lực mạnh yếu, hiện giờ hẳn phải là nghĩ cách bỏ chạy mới đúng.

Bắc Đại Lộ Đông Ti con mắt dời xuống nhìn xuống phía "đại diều hâu". Vật thô to như vậy mà muốn tiến vào thân thể y, "tiểu cúc" của y nhất định sẽ rách ra mất, hơn nữa sẽ chảy máu đến chết! Tôi mới không cần loại chết xấu xí như vậy.

"Chính Nhân, chúng ta hảo hảo nói chuyện, tôi cho cậu giải dược có được hay không?" Bắc Đại Lộ Đông Ti rốt cuộc sợ rồi. Y sẽ không cả đời làm công mà trong phút chốc bị phản công thành thụ chứ? Y không cần! Không cần a!!!

Sâm Viên Chính Nhân con mắt đỏ đậm, đã hoàn toàn không nghe thấy y nói cái gì, chỉ còn lại bản năng điều khiển hành động của hắn. Tay hắn đầu tiên trượt vào, Bắc Đại Lộ Đông Ti kêu thảm thiết – Thực ra cũng không phải là đau đớn đến như vậy, nhưng nghĩ đến mình cả đời đi áp người tự nhiên bây giờ bị áp, đã thế lại còn là vì mưu kế của mình mà bị bạn thân áp, loại cảm giác này thật sự rất mất mặt

"Sẽ đau! Sẽ đau đó! Chính Nhân..."

Bắc Đại Lộ Đông Ti la to, thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân vẫn thở dốc.

Ngón tay hắn vẫn không ngừng tìm tòi vỗ về bên trong nội bích, Bắc Đại Lộ Đông Ti cắn môi dưới, thân thể nhưng run rẩy một chút, mà ngón tay của Sâm Viên Chính Nhân vẫn tiếp tục chà xát chỗ đó.

"Không nên đụng chỗ đó!" Bắc Đại Lộ Đông Ti phản kháng. Chỗ đó cảm giác thật quái dị, đến mức lưng y nhũn ra vô lực, hạ thân thế nhưng lại bị kích thích đứng lên, ở linh khẩu chảy ra một ít dịch thể.

Sâm Viên Chính Nhân phản ứng bằng một nụ hôn nồng nhiệt ngăn chặn tiếng kêu của y. Đầu lưỡi bị âu yếm, huyệt khẩu phía sau dính đầy gel bôi trơn, sau đó nhờ bôi trơn ướt át, Sâm Viên Chính Nhân thêm vào ngón tay thứ hai, tiếp tục kích thích bộ vị.

"Á! Dừng... Dừng lại! Ưm.."

Y nỗ lực cự tuyệt, thốt ra những thanh âm rên rỉ đáng sợ, vừa kháng cự lại vừa mờ gọi giống như nữ diễn viên AV, hơn nữa ngón tay Chính Nhân mỗi lần chạm vào chỗ đó, y sẽ toàn thân run rẩy, viền mắt ướt át, hô hấp thở dốc, sau đó phát ra tiếng kêu ưm ưm a a, so với phim AV mình cất dấu còn có thể dâm đãng hơn.

Bên trong hình như càng ướt át, bởi vì ngón tay trừu sáp bắt đầu phát ra thanh âm dính dấp của nước, nội bích không hề khô khốc, mà trở nên ẩm ướt.

Chết tiệt! Gel bôi trơn này quả nhiên là loại thượng hạng, y còn dùng loại XXOO có thành phần trợ hứng vốn là muốn cho Chính Nhân trở nên rất high, hiện tại trở thành cho y dùng, vốn dĩ muốn dùng cho người khác cuối cùng lại thành tự mình hại mình, đúng là ông trời trêu đùa, hay là báo ứng của y.

Thảm hại hơn chính là tiểu huyệt của y bị ngón tay dính đầy gel trừu sáp, còn có còn có cảm giác bắt đầu co rút. Y thực sự là thông minh bị thông minh hại, đây là sai lầm lớn nhất cuộc đời y!

Y không nên, y thực sự không nên a!

Dù trong lòng kêu thảm thiết, thế nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti bị Sâm Viên Chính Nhân hôn vẫn là phát ra tiếng rên rỉ kiều mị, cái mông còn không thức thời phát ra tiếng nước dâm mỹ, hơn nữa Sâm Viên Chính Nhân trừu tống ngày càng nhiều khiến cho thắt lưng của y vặn vẹo.

"A, Chính Nhân, tôi xin cậu, sâu một chút... Xin cậu... Là chỗ đó... Chạm vào chỗ đó..."

Chưa đến năm phút đồng hồ, tính nết thích tìm khoái nhạc của Bắc Đại Lộ Đông Ti hiện ra, tại trên giường khí giới đầu hàng, muốn ngón tay Sâm Viên Chính Nhân chạm vào bộ vị mẫn cảm của y. Bên trong thật là khó chịu, bên trong càng ngày càng ướt, lại còn nóng, như là bên trong có lửa muốn Sâm Viên Chính Nhân đưa ngón tay chạm vào bộ vị kia.

Chạm một lần, y thấy chưa đủ, chạm lần thứ hai, y lại muốn lần thứ ba, chạm vào lần thứ ba, rốt cuộc y không thể chịu nổi nếu Sâm Viên Chính Nhân rút tay ra.

"A, thật là khó chịu, Chính Nhân, bên trong tôi nóng quá..."

Y mở hai chân, hướng Sâm Viên Chính Nhân cầu cứu. Bất luận phát sinh chuyện gì, Sâm Viên Chính Nhân đều là người y có thể dựa vào, vì vậy Bắc Đại Lộ Đông Ti liều mình cọ xát đùi Sâm Viên Chính Nhân.

Hắn đưa hông đẩy lên phía trước. Bắc Đại Lộ Đông Ti còn tưởng rằng bộ vị như vậy nhất định sẽ xả y thành hai nửa, nghĩ không ra lúc Sâm Viên Chính Nhân tiến nhập, nội bích ướt át của y lại vui mừng không xiết, tính dục khiến khuôn mặt của y ửng đỏ.

U túm lấy vai của Sâm Viên Chính Nhân, hít thật sâu mùi mồ hôi trên người, đó chính là khí tức nam tính chỉ có mình Sâm Viên Chính Nhân có, mùi hương đó khiến y vô cùng vui vẻ, phía sau co rút lại, bao bọc lấy Sâm Viên Chính Nhân, mà mỗi lần co rút lại đều khiến hắn sảng khoái đến mức muốn tiết tinh.

"A... Không được... Không được... A..." Bắc Đại Lộ Đông Ti kêu lên.

Quá thư thái, thoải mái đến mức y nghĩ mình sắp chết đến nơi. Sâm Viên Chính Nhân hoàn toàn tiến vào bên trong, sau đó lại rút ra, động tác càng lúc càng nhanh, khoái cảm làm tất cả các cảm quan khác đều biến mất, chỉ cảm thấy nơi Sâm Viên Chính Nhân tiến nhập.

Địa phương đó ướt át, mềm nhũn tiếp thu, chặt chẽ tiếp nhận cự vật của Sâm Viên Chính Nhân. Khi hắn rút ra, bên trong có một cảm giác trống rỗng khó chịu, lập tức Sâm Viên Chính Nhân càng mãnh liệt đẩy vào, khiến y không biết dùng từ nào để miêu tả, thậm chí khoái cảm ập đến mức muốn hôn mê bất tỉnh.

"Chính Nhân, thật thoải mái... Thật thoải mái... Thật thoải mái ác..." Bắc Đại Lộ Đông Ti đã không biết chính mình đang nói cái gì, tay giữ chặt tóc Sâm Viên Chính Nhân rên rỉ liên tục, chủ động hôn hắn bao nhiêu lần cũng không nhớ rõ.

Móng tay của y cố sức cắm chặt vào lưng Sâm Viên Chính Nhân, còn cắn mạnh vào cánh tay hắn một cái, sau đó nước mắt rơi xuống, thắt lưng điên cuồng vặn vẹo, cao trào bỗng chốc ập tới.

Vừa mới tiết nhiệt tình, Sâm Viên Chính Nhân lại cương cứng bên trong y. Bắc Đại Lộ Đông Ti bên trong ướt đẫm lần thứ hai tiếp thụ kích thích của hắn, thoải mái căn bản là không đủ để hình dung, y tựa như trầm mê vào cơn sóng tình ái, từng chút một nhấn chìm y.

"Thật... Đau quá!" Bắc Đại Lộ Đông Ti mông mông lung lung mở mắt. Thắt lưng y đau quá, chân đau, tay đau, phía sau càng đau nhức, đau như thể bị năm ngựa giày vò.

Từ hai chân lại chảy ra thứ hồng hồng trắng trắng, có chút dịch đã khô. Đau đớn, hơn nữa dịch thể giữa hai chân khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti dần dần hồi tưởng vì sao mình lại ngủ trên giường.

Tối hôm qua, y chuẩn bị gel bôip trơn loại tốt, hai bao XXOO cùng còng tay, tính toán đùa giỡn thượng Sâm Viên Chính Nhân, phá tấm thân xử nam của hắn dù sao cuối cùng Sâm Viên Chính Nhân nhất định sẽ tha thứ cho trò đùa dai của y.

Kết quả hoàn toàn so với tưởng tượng của y khác biệt.

"Tiểu tiểu điểu" của Sâm Viên Chính Nhân hóa ra chính là "đại diều hâu", sau đó hắn khí lực siêu đại, đem còng tay ném bay. XXOO tuy rằng là hạ trong chén Sâm Viên Chính Nhân thế nhưng gel bôi trơn cuối cùng lại là cho mình dùng, đó cũng chính là lý do vì sao hiện giờ chân tay đau đến run lẩy bẩy.

Y dù nhìn vẫn còn rõ nhưng là toàn thân đau khủng khiếp. Sâm Viên Chính Nhân đang mặc quần áo, Bắc Đại Lộ Đông Ti không để ý đau đớn, nhảy dựng lên muốn chửi, lại giống một người đàn bà chanh chua chửi đổng, chửi đến không biết trời đất, ngay cả khí cũng không suyễn.

"Cậu gạt tôi! Gạt tôi... "Tiểu tiểu điểu", cuối cùng lại thành "đại diều hâu"!"

Chuyện này Bắc Đại Lộ Đông Ti vẫn tự cho là đúng, Sâm Viên Chính Nhân từ trước tới giờ cũng chưa hề nói qua tiểu đệ đệ của mình nhỏ, thế nhưng trong mắt Bắc Đại Lộ Đông Ti có sai cũng là người khác sai, mình không có khả năng sai, mà Sâm Viên Chính Nhân từ trước đến nay cũng vẫn nhường nhịn dung túng y vì vậy y hiện tại chẳng khác nào vừa đánh trống, vừa thổi kèn.

"Tôi thân thể đau quá! Cậu tên hỗn đản này, trừ phi tôi quỳ xuống xin lỗi, bằng không tôi tuyệt không tha thứ tôi ! Uy, tôi nói với tôi tôi lại dám không nhìn tôi? Cậu coi tôi là ai vậy?!" Bắc Đại Lộ Đông Ti còn không nói đến chuyện mình hạ XXOO, nói chung, lớn tiếng dọa người là được rồi.

Y túm lấy Sâm Viên Chính Nhân, hắn quay đầu nhìn y, Bắc Đại Lộ Đông Ti còn chuẩn bị cao giọng mắng hắn, một bàn tay đã hướng đến mặt y sau đó "ba!" một tiếng.

Bởi vì quá kinh ngạc, cũng quá đau đớn Bắc Đại Lộ Đông Ti còn không kịp nghĩ ra đó là một cái tát, cũng không nhận ra mình bị tát đến lệch mặt, lực đạo khiến mặt y sưng đỏ.

"Cậu... Cậu đánh tôi?" Y không dám tin.

Qua một phút đồng hồ, cơn đau trên mặt càng rõ ràng mới khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti ý thức được mình đích thực bị đánh. Sâm Viên Chính Nhân dám đánh y? Hắn muốn tạo phản rồi! Bắc Đại Lộ Đông Ti đứng lên. Y tiến lên, sẽ hung hăng giáo huấn Sâm Viên Chính Nhân một cước, hắn so với hắn nhanh hơn đưa chân ra, gạt y ngã xuống đất, sau đó hung hăng tát y ngã trên mặt đất, cái tát này còn mạnh hơn lúc trước.

"Cậu dám đánh tôi? Cậu tên hỗn đản này, lão tử lâu lắm không giáo huấn tôi!"

Y đứng lên, lại muốn liều mình với Sâm Viên Chính Nhân, Sâm Viên Chính Nhân lần này ném y lên giường, ba ba ba ba không biết đánh y mấy cái tát, đánh cho y vô lực chống lại, khóe miệng chảy máu cũng không ngừng lại...

"Cậu đánh tôi! Cậu đánh tôi! Cậu dám đánh tôi!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti hai gò má sưng đỏ, khóe miệng rỉ huyết, đau đến mức thiếu chút nữa rớt nước mắt. Người bình thường đã sớm đau đến phát khóc, nhưng y là Bắc Đại Lộ Đông Ti, không phải người bình thường.

Y thét một tiếng, nhảy dựng lên, chửi bậy, quyền đấm cước đá tất cả đều tới.

"Sảng khoái chính là cậu, tôi cũng dám đánh tôi? Cậu ngày hôm qua đem tôi đè, còn bắn vào trong người tôi, tôi thoải mái như thế, cũng dám đánh tôi! Tiểu huyệt của lão tử từ trước tới giờ không ai động qua, tối hôm qua hay lại bị tôi dùng, tôi dùng cái chỗ "đại diều hâu" của tôi đâm tiểu cúc của tôi, tôi giúp cậu phá thân xử nam cậu không cảm kích tôi, còn đánh tôi..." Thanh âm chửi bậy của y bỗng tắt, bởi vì Sâm Viên Chính Nhân mặt không biểu tình, thế nhưng hai con mắt lại lạnh lẽo. Bắc Đại Lộ Đông Ti cho tới bây giờ không thấy quá hắn có biểu tình nghiêm khắc lãnh đạm như vậy, còn giống như núi lửa sắp phun trào.

"Bắc Đại Lộ." Trước đây Sâm Viên Chính Nhân chỉ biết gọi hắn là "Đông Ti", vì hai người thập phần thân mật, thế nhưng hiện tại Sâm Viên Chính Nhân lại gọi họ của y, cho thấy hiện giờ hai người đã trở nên xa cách.

"Từ nay về sau chúng ta không còn là bạn bè!"

Sâm Viên Chính Nhân nói xong câu đó liền đứng lên lạnh lùng xoay người đi ra khỏi phòng. Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận đến cả người run, y bị thượng, lại bị đánh, hiện tại dám nói hai người họ không phải bạn bè? Phi, y mới là người nói câu đó?

"Tốt nhất chúng ta không phải bạn bè! Tôi sẽ đi rêu rao tiểu đệ của cậu nhỏ thế nào, sau đó nói cậu là tên XXOO phích (aka *** maniac), nói cậu hôi hám, nói cậu là cái đồ loạn luân, lại còn thích vừa xem AV vừa thủ dâm, là cái đồ siêu cấp biến thái!"

Cái gì khó nghe nói đều từ miệng Bắc Đại Lộ Đông Ti thốt ra. Y cũng không phải người độc mồm độc miệng động chút nói tuyệt giao thế nhưng Sâm Viên Chính Nhân lần này dáng người kiên định một chút cũng không dao động, hoàn toàn bỏ qua uy hiếp của Đông Ti. Hắn mở cửa ra khỏi phòng Bắc Đại Lộ Đông Ti.

Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận đến đập phá đồ trong phòng, càng phá, dù có phá đồ mình thích nhất cũng không luyến tiếc, y lửa giận đầy mình không cách nào dập tắt.

Thân thể đau quá, trên người chỗ xanh chỗ đỏ, tất cả đều là Sâm Viên Chính Nhân tên hỗn đản kia. Y vào phòng tắm, tẩy đi dịch thể trên người, từ hai chân chảy ra thật nhiều...

Ghê tởm, thoải mái xong còn dùng thái độ này đối đãi y, y chính là hội trưởng hội học sinh học viện Anh Hoa, nắm phần lớn quyền lực học viện, thực sự muốn chỉnh hắn cũng không phải là không có biện pháp.vDù gia đình Sâm Viên có tiền, thế nhưng mình muốn giáo huấn hắn nhất định sẽ có cách. Bắc Đại Lộ Đông Ti khóe miệng lộ ra nụ cười gian ác, xoa xoa cái má đau.

Mặc kệ mình trước đây nực cười thế nào, không thể tha thứ thế nào, vẫn là Sâm Viên Chính Nhân cười trừ bỏ qua ── Từ nhỏ đến lớn Sâm Viên Chính Nhân không đánh y thế nhưng hôm nay lại tát y, y cũng đâu có làm sai cái gì!

Được rồi, y không nên hạ dược hắn, thế nhưng hạ dược xong, thoải mái chính là tên đó a! Hơn nữa y còn giúp tên đó vào đời, chính là dùng thân mình giúp hắn a, người không may là mình mới đúng?

Hắn rốt cuộc có cái gì bất mãn? Muốn tức giận thì phải là mình mới đúng! Thân thể đau quá, má cũng đau, lại còn choáng váng đầu óc.

Bắc Đại Lộ Đông Ti tẩy rửa xong, quay về giường ngủ, quyết định ngày mai cho... Sâm Viên Chính Nhân biết mặt, cho hắn biết, chọc vào mình chính là sai lầm lớn nhất đời hắn.

Tuyệt giao thì tuyệt giao, có gì hay chứ? Y căn bản là không muốn cùng tên đó làm bạn nữa chỉ là miễn cưỡng cùng tên đó làm bạn mà thôi. Sâm Viên Chính Nhân không nên lầm tưởng, cho rằng mình thích làm bạn hắn!

Một trận đau đớn lại kéo tới, mông y đau, còn buồn nôn, còn không phải tại tối qua làm quá kịch liệt sao?

Bắc Đại Lộ Đông Ti đến bồn cầu nôn một chút lại quay về giường nằm.

Chờ ngày mai, chờ ngày mai đến trường, y nhất định sẽ cho Sâm Viên Chính Nhân biết tay, nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Không giống như lời thề này, Bắc Đại Lộ Đông Ti bị sốt. Y nằm nhà hai ngày mới có thể đến trường học, bất quá trong mơ cũng không nghĩ ra, tới trường học rồi lại có cảnh tượng đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro