Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu vẫn còn đau, cả người đau âm ỉ nhưng cơn tức trong người Bắc Đại Lộ Đông Ti còn không tan được, y nằm trên giường hai ngày, Sâm Viên Chính Nhân cũng không dập đầu quỳ lạy y hay đến nhà xin lỗi, cậu ta không chỉ muốn tạo phản mà còn là kẻ lật lọng, kẻ phản bội trêu đùa tuổi thanh xuân của y. Tới trường học, hắn không cho tên đó một trận sẽ không gọi là Bắc Đại Lộ Đông Ti!

Vào cổng trường, những cánh hoa anh đạo chậm rãi rơi xuống từ những tán cây, tiếng cười của nữ sinh truyền tới khiến ra-đa mỹ nhân của y hoạt động. Bạn học túm tụm lại một chỗ tám chuyện. Bắc Đại Lộ Đông Ti tâm tình không tốt, thấy mấy kẻ kia ngồi đó phát xuân liền tiến đến giận chó đánh mèo.

"Làm cái gì đây? Không cần đi học sao? Còn không về phòng học." Y tức giận muốn giải tán bọn họ.

"Hội trưởng, không nên nghiêm trọng như thế a! Còn chút nữa mới vào lớp mà..." Một mỹ nhân trong đó quay đầu lại, cô ta chính là một trong những tình nhân cũ của y.

"Đúng vậy, hội trưởng, hoa đào đẹp như vậy người ngồi trong này ngắm hoa đi." Một tiểu mỹ nữ cũng tỏ vẻ yêu kiều đứng lên.

Lừa người a, các người ngắm hoa? Chẳng qua là bám lấy mấy kẻ có tiền có quyền có thế, mong họ bao dưỡng mua đồ hiệu cho các người mà thôi.

Bắc Đại Lộ Đông Ti bĩu môi quay đi. Một đám người loạn cào cào nói thêm cũng vô ích, bất quá y thấy trong đám đó có Dã Trạch Lượng. Hừ, cái tên tiểu hầu tử Dã Trạch đó tự nhiên lại không bám dính Sâm Viên Chính Nhân.

"Chính Nhân thiếu gia, em đã đặt sẵn một vé xem diễn viên ca vũ kịch anh thích, anh nhất định sẽ rất vui!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti vốn quay đầu định đi, thế nhưng nghe đến câu "Chính Nhân thiếu gia", còn có âm thanh mềm mại đầy mong chờ của Dã Trạch Lượng, y quay đầu lại, thấy dưới gốc cây anh đào, người bị đám nữ sinh đó vây quanh, hóa ra lại là Sâm Viên Chính Nhân trước đây bất cẩu ngôn tiếu!

"Không nên gọi thiếu gia, nghe rất xa lạ, đã bảo gọi anh Chính Nhân ca rồi. Vé đó nhất định rất hiếm, anh sẽ trả tiền."

"Oa, Chính Nhân thật có khí khái nam tử."

"Ân, em cũng muốn gọi Chính Nhân học trưởng, em hiện tại mới biết được Chính Nhân học trưởng rất thân thiện."

"Hơn nữa Chính Nhân học trưởng rất đẹp trai."

Sâm Viên Chính Nhân trước đây nghiêm túc, khuôn mặt anh tuấn đoan chính, nhưng bởi vì nghiêm túc, khiến cho rất nhiều người không nhận ra vẻ anh tuấn của hắn, nhưng hiện tại Bắc Đại Lộ Đông Ti đẹp trai lại còn lộ ra vẻ mặt tươi cười mà trước đây Bắc Đại Lộ Đông Ti tuyệt đối không cho phép hắn để lộ. Dáng vẻ tươi cười của hắn tuấn đĩnh anh khí bừng bừng, trước giờ ít nói giờ cũng nói nhiều hơn, đồng ý để người khác tiếp cận.

"Chính Nhân học trưởng, ngươi có bạn gái chưa?" Một nữ sinh đánh bạo hỏi.

Vấn đề này trong nháy mắt khiến mọi người im lặng, dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe được đáp án, thuận tiện tính toán xem mình có cơ hội không.

Sâm Viên Chính Nhân nghiêng đầu cười trả lời: "Tôi hiện tại rất muốn tìm một người, mọi người có hứng thú không?"

Những lời này vừa thốt ra, mặt nữ sinh ai nấy đều đỏ, mọi người xung quanh, kể cả Dã Trạch Lượng cũng quên hô hấp, mà Sâm Viên Chính Nhân, đôi mắt linh động mang theo tiếu ý nhìn một lượt xung quanh.

Mẹ nó, hắn đang phóng điện! Bắc Đại Lộ Đông Ti tâm tình trong nháy mắt siêu cấp khó chịu.

Hiện tại những người bắt gặp ánh mắt của Sâm Viên Chính Nhân dĩ nhiên đều e thẹn cúi đầu thế nhưng đều là những nữ sinh phóng túng trước đây cặp kè với y. Họ hiện tại lại tỏ vẻ như đức mẹ Maria trong thánh đường, thật giả tạo.

Ăn quịt y xong, dĩ nhiên chạy tới trường học phóng điện? Bắc Đại Lộ Đông Ti rất không thoải mái quay đầu hướng phía Sâm Viên Chính Nhân, y kiêu ngạo chỉ vào Sâm Viên Chính Nhân.

"Cậu qua đây cho tôi!"

Khuôn mặt đang tươi cười của Sâm Viên Chính Nhân tức thì diện vô biểu tình, thậm chí còn mang theo thu sắc. Bắc Đại Lộ Đông Ti lại càng tức tối. Cái mặt này là có ý gì? Là hắn khó chịu sao? Hừ! Tôi so với cậu còn khó chịu hơn!

Bắc Đại Lộ Đông Ti lạnh lùng ra lệnh: "Cậu qua đây cho tôi, Sâm Viên Chính Nhân."

"Bắc Đại Lộ, có chuyện gì sao?"

Lời đáp của hắn coi như nhẹ nhàng, nhưng biểu tình kiên định thì không hề cải biến, cách xưng hô thay đổi thể hiện bọn họ sau này sẽ không còn như cũ nữa.

Lửa trong lòng Bắc Đại Lộ Đông Ti cháy ngày càng to, y nói bừa, lời nói thập phần ác liệt.

"Hôm trước điều tra được có máy chụp ảnh trong WC, làm theo phép mà hỏi thôi."

Cái kiểu "làm theo phép" cố tình gọi Sâm Viên Chính Nhân tới hỏi ngụ ý hắn chính là thủ phạm. Sâm Viên Chính Nhân đứng dậy, lắc lắc đầu phủi đi những cánh hoa vương trên tóc.

"Được."

Không có bất luận biện hộ gì, hắn tiêu sái hướng về phía Bắc Đại Lộ Đông Ti. Dã Trạch Lượng là người đầu tiên lên tiếng thay Sâm Viên Chính Nhân: "Cái tên biến thái đó cùng Chính Nhân ca có quan hệ gì, vì sao nhất định phải tìm anh ấy tra hỏi?"

Bắc Đại Lộ Đông Ti lại lặp lại câu nói muôn thuở của hắn.

"Tôi là hội trưởng hội học sinh, lời nói của tôi chính là công lý chính nghĩa."

"Làm gì có chuyện như vậy! Anh căn bản là ỷ vào cái danh hội trưởng ỷ thế làm càn." Dã Trạch Lượng nói khiến mọi người gật đầu đồng tình, chỉ là ngại hội trưởng Bắc Đại Lộ Đông Ti là kẻ tâm kế, không ai dám lên tiếng.

"Đi thôi, Bắc Đại Lộ, có cái gì nói, cậu cũng có thể hỏi rõ ràng." Sâm Viên Chính Nhân quay đầu nói với Dã Trạch Lượng: "A Lượng, không cần nói thêm gì cả, đừng quên cuối tuần này, chúng ta cùng nhau đi xem."

Câu nói cuối cùng khiến Dã Trạch Lượng mặt mày hoan hỉ, hắn gật đầu, cái vẻ vừa vui mừng vừa xấu hổ đó khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti thấy muốn nôn. Có làm cái gì ám muội mà đỏ mặt! Thoạt nhìn giống như là một cái kẻ bị thiên nhân kỵ vạn nhân áp!

Bắc Đại Lộ Đông Ti tâm tình càng ngày càng bực bội. Sâm Viên Chính Nhân theo y ly khai đám người, y tức giận đầy mình, đứng thẳng người, đang muốn mở miệng phát tiết mắng to, một cánh tay chắc nịch vắt qua, sau một khắc Bắc Đại Lộ Đông Ti cả người bị ép vào đại thụ, lưng thiếu chút nữa đau đến gãy xương, ngay cả ngực cũng không thở nổi.

Sâm Viên Chính Nhân ánh mắt lạnh lùng nhìn y: "Mức chịu đựng của tôi đối với sự càn quấy của cậu cũng có mức độ, nghìn vạn lần đừng thử thách kiên nhẫn của tôi."

Mẹ nó, dám uy hiếp y! Hắn ăn ăn gan báo? Dù là nổi loạn thời dậy thì cũng thật quá sức!

"Tôi cảnh cáo cậu, cậu nếu như không xin lỗi tôi đồng thời thu hồi cái nụ cười buồn nôn của cậu, tôi sẽ..."

Sâm Viên Chính Nhân một tay bóp cổ y, ngực Bắc Đại Lộ Đông Ti tựa như bị đá ngàn cân đè, nặng đến mức hắn không thở nổi. Y dùng lực đẩy cánh tay Sâm Viên Chính Nhân, hắn cũng vẫn không chút động đậy, hơn nữa vẫn tiến sát khiến khuôn mặt của y trướng thành màu đỏ, ngay cả nói cũng không nói được.

"Tôi nói một lần nữa, Bắc Đại Lộ Đông Ti, không nên ép tôi."

Cái dáng vẻ hung ác độc địa đó, căn bản là giống hệt quỷ địa ngục, khí thế lạnh băng đó chứng tỏ hắn nói là làm, hơn nữa rất thoải mái khi chỉnh hắn, Bắc Đại Lộ Đông Ti thậm chí còn có thể thấy ma khí xung quanh hắn.

Bắc Đại Lộ Đông Ti nỗ lực hít không khí, lại hít sâu một lần nữa ── Bởi vì nếu không hít vào y sẽ tắt thở ── Y dùng tất cả khí lực còn lại nhưng không thể đẩy ra cánh tay của Sâm Viên Chính Nhân.

Mãi đến lúc y chút nữa không thở nổi bởi, một lượng không khí lớn tràn vào lồng ngực vì Sâm Viên Chính Nhân vẫn còn từ bi thả tay ra. Y ngồi phịch xuống đất, hai cánh tay run rẩy, toàn thân rung không ngừng.

"Đây là cảnh cáo cuối cùng của tôi, Bắc Đại Lộ, cậu không phải bạn tôi nhưng cũng không phải địch nhân của tôi."

Tiếng lá cây xào xạc, Bắc Đại Lộ Đông Ti ngước mắt, chỉ có thể nhìn thấy Sâm Viên Chính Nhân rời đi, từ lồng ngực còn đang không thở nổi truyền đến nỗi sợ hãi, mơ hồ thấy được y thực sự tức giận việc bị uy hiếp.

Thế nhưng y Bắc Đại Lộ Đông Ti cũng không phải loại người nhu nhược bị đánh bị mắng sẽ không cãi lại, chỉ là y lần này không có chửi mắng linh tinh mà là nói những lời từ đáy lòng.

"Làm cái gì? Làm cái gì chứ? Làm gì nghiêm trọng vậy, bị hại chính là tôi có được hay không! Cậu cũng không phải thoát khỏi số phận xử nam sao?"

Cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng, Sâm Viên Chính Nhân biến y thành cái kẻ không có chuyện xấu nào không làm. Y cũng không phải chưa làm chuyện xấu nào! Trước đây thì là y đập hư bình hoa trị giá vài nghìn vạn của Sâm Viên gia, Sâm Viên Chính Nhân căn bản mắt cũng không buồn chớp, hiện tại tự dưng lại kêu tuyệt giao! Sâm Viên Chính Nhân căn bản là không mất miếng thịt nào, cái kẻ bị chọc vào mông chính là y a.

Bắc Đại Lộ Đông Ti hét lên sau lưng Sâm Viên Chính Nhân chết cũng không chịu nhận sai, Sâm Viên Chính Nhân nhưng nửa khắc cũng không quay đầu lại.

Tựa như Sâm Viên Chính Nhân đã nói, họ không còn là bạn bè, thanh âm của y kêu to, thống khổ, oán giận hắn đều coi như gió thoảng qua tai, hoàn toàn như một người xa lạ, cũng không khiến Sâm Viên Chính Nhân mảy may quan tâm vì giữa bọn họ đã không còn quan hệ gì.

Sau này dù y vui cười hay mắng chửi, Sâm Viên Chính Nhân cũng không hề chia sẻ, cũng không còn tư cách nói Sâm Viên Chính Nhân phải làm cái này cái kia, mà cái vẻ buồn rầu đau khổ hay chửi gà mắng chó của y, cũng sẽ không còn khiến Sâm Viên Chính Nhân buồn cười hoặc nổi cáu.

Xuân phong thổi tới, Bắc Đại Lộ Đông Ti ngồi dậy, nhìn bóng lưng quyết tuyệt của người bạn tốt nhất cả đời y - Sâm Viên Chính Nhân. Y cắn đôi môi, trên mặt lộ ra khuôn mặt hốt hoảng vô tội của tiểu hài tử không biết phải làm sao, tựa như không biết mình nghịch cái bật lửa nho nhỏ lại có thể khiến căn nhà thân yêu của mình bị đốt trụi.

"Cậu căn bản là ác ma đội lốt cừu! Hung hăng như vậy cho ai xem? Tôi cũng không có làm sai gì, là cậu lừa tôi!"

Y cầm lấy viên đá bên cạnh ném về phía Sâm Viên Chính Nhân vừa đi, nhưng dù oán giận thế nào, Sâm Viên Chính Nhân cũng đã đi khuất tầm mắt.

Y cô đơn ngồi một chỗ, tuy rằng không khóc, nhưng vẻ mặt so với khóc còn khổ sở hơn.

°°°

"Hội trưởng, cái này cần kí."

Bắc Đại Lộ Đông Ti máy móc ký hạ tên.

Y mấy ngày nay chạy đến Sâm Viên gia, trước đây y đi vào Sâm Viên gia như đi vào nhà bếp của t, vậy mà bây giờ lại cấm y vào. Y lén vào, Sâm Viên Chính Nhân lại thả chó cắn y, may mà y chạy thoát được nếu không đã bị cắn cho tả tơi. Y lấy compa đâm vào mặt bàn, coi đó là khuôn mặt ghê tởm của Sâm Viên Chính Nhân, mồm lầm bầm như nguyền rủa.

"Đắc ý cái gì, tử hỗn đản, tử hỗn đản, tử hỗn đản, dám thả chó cắn ta!"

Y mắng rất thương tâm, nhưng cũng không thay đổi được nhân khí ngày càng cao của Sâm Viên Chính Nhân trong trường học. Hắn nguyên bản là đại thiếu gia tập đoàn đệ nhất Nhật Bản, hơn nữa là con trai độc nhất, dựa dẫm vào hắn đương nhiên ngang với dựa dẫm vào bao nhiêu tỉ phú khác, quan hệ với hắn, dù làm tiểu tình nhân cũng tốt, ít ra hắn cũng không phải là người keo kiệt.

"Hội trưởng, thỉnh ký tên của anh!"

Thuyền Kiều Quang vào hội học sinh xong, vốn là làm cái chức hữu danh vô thực, tự dưng lại trở thành cái kẻ bận rộn liên tục. Y năng lực không tệ, là kiện tướng thể thao, không có nghĩa là đầu óc y kém cỏi, y lập tức đem công văn gì đó làm thành thục, hơn nữa làm việc rất có năng suất.

"Tôi không phải kí rồi sao?" Bắc Đại Lộ Đông Ti tức giận đạp vào bàn.

Thuyền Kiều Quang mắt trợn trắng. Hội trưởng cái gì cũng tốt, nhưng đôi khi lại có chút ấu trĩ khó đào tạo.

"Nếu như cậu mới đổi tên thành Sâm Viên Chính Nhân thì cậu kí đúng."

"Đáng ghét, ngay cả tên cũng kí nhầm thành tên hắn!"

Bắc Đại Lộ Đông Ti gạch cái tên "Sâm Viên Chính Nhân" sửa thành tên mình. Nhất định là ngày nào cũng nguyền rủa Sâm Viên Chính Nhân, mới có thể ngay cả tên cũng nhầm.

"Tôi chịu không nổi! Tôi rốt cuộc làm sai cái gì, hắn ta muốn tuyệt giao với tôi? Hắn cho rằng nhà hắn nhiều tiền muốn khi dễ tôi..."

Tin Sâm Viên Chính Nhân đoạn giao Bắc Đại Lộ Đông Ti đã ngay lập tức bị xôn xao bàn luận, trước đây hai người luôn đi cùng nhau, bây giờ gặp Sâm Viên Chính Nhân làm như không thấy, Bắc Đại Lộ Đông Ti tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Mà bạn tốt của bọn họ Tề Đằng Ngộ lại cười đến đau bụng. Hắn khích Bắc Đại Lộ Đông Ti vài câu khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti thiếu chút nữa đánh nhau với hắn.

"Chính Nhân rốt cuộc đầu óc sáng tỏ rồi, cũng hiểu được loại người như cậu không thể quan hệ, tôi thực đối hắn kính phục."

Dám đem y nói đến mức so với bọ chét còn kém hơn! Y lập tức gọi Tỉnh Lý Xuân Nhật tới, cầm lấy danh sách của hội học sinh, chỉ ra từng tình nhân cũ của Tề Đằng Ngộ, giả mù sa mưa thoải mái nói với Tỉnh Lý Xuân Nhật, nói rằng Tề Đằng Ngộ đối cậu rất chuyên tình, đã không còn lăng nhăng nữa, nhưng cái thói phong lưu của hắn ai cũng biết đến, hoa tâm thành thói lâu như vậy, khó mà dứt được, nhỡ mà phạm vào bệnh cũ, cả đời cậu cũng không yên ổn.

Tỉnh Lý Xuân Nhật đơn thuần thành thật khuôn mặt càng u buồn, càng thương tâm, Tề Đằng Ngộ còn luống cuống tay chân vội vã giải thích. Hừ! Cho hắn giải thích đến ngày mốt.

Tề Đằng Ngộ hận đến nghiến răng nghiến lợi, nếu như trong tay có vũ khí, hắn nhất định sẽ không chút do dự mà đâm tên kia một nhát. Mà Bắc Đại Lộ Đông Ti nhếch miệng cười đến rất vui sướng, ai kêu dám gây sự với y, kẻ dám chọc giận y trước giờ không có kết quả tốt, có thể chỉnh Tề Đằng Ngộ như thế, phiền muộn trong ngực tiêu không ít.

"Hội trưởng, muốn tới chơi bóng rổ không? Đổ mồ hôi một chút." Thuyền Kiều Quang là trưởng CLB bóng rổ, tính tình chu đáo, biết Bắc Đại Lộ Đông Ti gần đây tâm tình không tốt vì thế mới rủ y chơi bóng.

Bắc Đại Lộ Đông Ti miễn cưỡng gật đầu. Đã không có Sâm Viên Chính Nhân bên cạnh, thời gian của y còn thừa quá nửa. Y trước đây mỗi ngày đều dính lấy Sâm Viên Chính Nhân? Thế nào hai người đoạn giao xong, y lại mất vui, lại còn thất hồn lạc phách, thế nhưng y tuyệt không muốn nhận sai, càng không muốn nhận thua.

Thế nhưng y không thể phủ nhận khi Sâm Viên Chính Nhân đi qua y, trong ngực có chút nhói đau, như thể y đã đánh mất một người không thể thiếu trong cuộc đời này.

Chậc, đó nhất định là ảo tưởng, hơn nữa đầu óc bất bình thường! Sâm Viên Chính Nhân có gì đặc biệt hơn người? Y Bắc Đại Lộ Đông Ti so với tên đó còn nổi tiếng hơn, chính tên đó mới phải mong ngóng mình.

Bắc Đại Lộ Đông Ti tại sân bóng rổ chơi bóng, vận động quả nhiên có tác dụng phát tiết phiền muộn, y chơi đến mồ hôi đầm đìa, nhưng chơi rất đã, Thuyền Kiều Quang vỗ vai y, tán dương: "Hội trưởng, thần kinh vận động của cậu thực sự tốt."

"Đương nhiên, tôi là thiên tài có thần kinh vận động tốt, ha ha ha..."

Một tên vô duyên, cái bản tính khó ngửi của y lại được dịp thể hiện hơn nữa y cười đến siêu kiêu ngạo. Tiếng cười của y truyền khắp sân vận động, Sâm Viên Chính Nhân vốn dĩ chỉ đi qua, nhưng nhịn không được dừng lại cước bộ, nhìn cái người trên sân bóng cười ấu trĩ vẫn như lúc nhỏ chơi đùa.

Chỉ có Bắc Đại Lộ Đông Ti mới có tiếng cười bá đạo kiêu ngạo như thế, hình như trên đời này không có gì lọt vào tầm mắt y, y chỉ cần đưa tay túm lấy liền có khả năng lấy được thứ mình muốn, ngay cả sao trên trời, mặt trăng, mặt trời, nếu y muốn cũng sẽ rơi vào tay y.

"Chính Nhân ca, chúng ta nhanh lên một chút đi, gia gia nói hôm nay sẽ làm điểm tâm đặc biệt cho chúng ta."

Dã Trạch Lượng ghen tỵ nhìn về phía Bắc Đại Lộ Đông Ti, vội vã cầm tay Sâm Viên Chính Nhân. Sâm Viên Chính Nhân quay đầu lại, chậm rãi trả lời: "Đi."

"Chính Nhân ca, anh thực sự muốn tìm bạn gái sao? Chuyện này là thật?"

Dã Trạch Lượng vội hỏi như vậy cũng không phải không có nguyên nhân, bởi vì Sâm Viên Chính Nhân sống rất nghiêm túc, chưa từng thích nữ sinh, cũng không có tình nhân.

Chỉ có hai người thanh mai trúc mã chơi với hắn từ rất lâu, một người là công tử tập đoàn Tề Đằng - Tề Đằng Ngộ, còn có một người là thiếu gia tập đoàn tài chính Bắc Đại Lộ - Bắc Đại Lộ Đông Ti, mà tình cảm của hắn dành cho Bắc Đại Lộ Đông Ti, cả khoan dung mỉm cười, tất cả đều chỉ dành cho người đó.

"Đúng, tôi bắt đầu nghĩ về chuyện này, nếu hẹn hò một người bạn gái cũng không tệ."

"Nhất định phải là nữ sao? Em... Em không được sao?"

Dã Trạch Lượng chớp chớp đôi mắt to. Sâm Viên Chính Nhân cũng không kinh ngạc, dù sao Dã Trạch Lượng vẫn đều đi theo hắn, biểu hiện của hắn rất rõ ràng.

"Cậu thích tôi sao? A Lượng?"

"Thích!" Dã Trạch Lượng trả lời không chút do dự.

"Vì sao?" Sâm Viên Chính Nhân có một chút buồn khổ. Từ khi hắn còn nhỏ đã có rất nhiều người theo sau hắn nịnh bợ, hắn thật sự không hiểu, ngoại trừ hắn có quyền có thế ra, người khác sẽ thích cái gì ở hắn.

"Chính Nhân ca vì sao lại hỏi như vậy? Thích hay không thích, không có lý do nào cả."

"Tôi không tin thích mà không có nguyên nhân, không có cái gì là không có lý do."

"Tôi không có cách nào tin được có thể thích mà không có lý do, đối với tôi mà nói, những điều tôi trông thấy trên thế giới này, không có gì là tự nhiên. Tôi đối với cậu tốt, cũng là bởi vì lợi ích của bản thân, tôi cũng không phải loại ngốc nghếch, sẽ không tin tưởng rằng mình được yêu thích."

"Không phải như vậy, là bởi vì em thực sự rất thích Chính Nhân ca! Vì Chính Nhân ca, em cái gì cũng đều nguyện ý làm." Dã Trạch Lượng nói xong rất kiên quyết.

Sâm Viên Chính Nhân lắc đầu, "Tôi không cần cậu làm cho tôi cái gì."

"Chính Nhân ca..." Dã Trạch Lượng hạ quyết tâm mới nói ra tâm sự trong lòng: "Em biết anh là một người cô đơn, không cần em làm cho anh chuyện gì, nhưng Bắc Đại Lộ Đông Ti như vậy, anh dễ dàng tha thứ anh ta, bị anh ta chèn ép cũng chấp nhận, nhất định phải là Bắc Đại Lộ Đông Ti sao? Em... Em không được sao?"

Nhắc tới Bắc Đại Lộ Đông Ti, Sâm Viên Chính Nhân sắc mặt trong nháy mắt ảm đạm.

"Vì sao lại nhắc tới cậu ta nữa? Tôi hiện tại không liên quan gì đến cậu ta."

"Vậy cho anh ta biết anh là thuộc về người khác đi." Đối với ý nghĩ của mình, Dã Trạch Lượng dũng cảm nói ra: "Chỉ cần gặp anh ở trường, Bắc Đại Lộ vẫn là nhìn về phía anh, anh ta hiện tại ở trên sân bóng, em cũng vẫn ghét anh ta nhìn anh như vậy." Dã Trạch Lượng khẩn cầu: "Em muốn làm tình nhân của anh, dù là bí mật cũng không sao"

Sâm Viên Chính Nhân do dự một chút, nhưng lập tức, đưa tay ôm hắn, cúi đầu. Dã Trạch Lượng say sưa thưởng thức nụ hôn nhẹ nhàng của hắn.

Mà vừa Bắc Đại Lộ Đông Ti vừa chơi bóng rổ xong liền có một cảm giác khác thường. Duyên số của y và Sâm Viên Chính Nhân rất kỳ quái, bất luận Sâm Viên Chính Nhân ở nơi nào, chỉ cần tiếp cận y trong vòng một trăm mét, trong đầu y sẽ có một phản xạ có điều kiệu lập tức đi tìm Sâm Viên Chính Nhân. Y quay đầu lại sau đó trừng lớn hai mắt - Sâm Viên Chính Nhân dám cùng Dã Trạch Khỉ hôn nhau giữa sân vận động!

Lửa giận bốc lên, cơn tức tăng vọt, còn có một cảm giác đau đớn khiến y đứng chết trân một chỗ. Mà Dã Trạch Lượng cong khóe môi hồng nhạt, diễu võ dương oai mỉm cười thắng lợi, khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti thiếu chút nữa tức giận đến chết bất đắc kỳ tử, ngã trên đất co giật.

"Hội trưởng, bóng!"

Bóng rổ nặng trịch bay thẳng về phía khuôn mặt của y, y lại như không thấy, bị bóng đập trúng mặt.

Thuyền Kiều Quang kinh ngạc lao tới cạnh y.

"Hội trưởng, cậu sao lại không né bóng? Cậu có sao không?"

Chỉ thấy Bắc Đại Lộ Đông Ti trên mặt vặn vẹo, khuôn mặt tiêu sái anh tuấn hiện tại như giẻ lau bị vắt kiệt, vẻ mặt đắc ý vừa rồi biến thành âm trầm.
Bắc Đại Lộ Đông Ti bị bóng đập trúng mũi, máu mũi chảy ròng, nhưng y hoàn toàn không để ý đến mình bị chảy máu mũi, chỉ nói y mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một chút. Thuyền Kiều Quang để y ngồi ở một bên, Đông Ti làm như chưa hề nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Sâm Viên Chính Nhân hôn Dã Trạch Lượng xong đã rời sân vận động.

Hình ảnh hai người hôn nhau đã để lại một vết cứa trong lòng y, y dùng lực cắn chặt răng, cảm giác hàm răng hình như muốn mòn đi. Cái quái gì vậy? Hôn nhau như thế là muốn cho y nhìn thấy sao?

Dã Trạch Khỉ dám hôn Sâm Viên Chính Nhân! Còn có Sâm Viên Chính Nhân, có biết hay không hôn tên đó như vậy giữa thanh thiên bạch nhật thì sẽ bị đại gia y nhìn thấy?

Rõ ràng Sâm Viên Chính Nhân là một kẻ luôn xa cách người khác, thế nào có thể công khai hôn môi? Hắn nhất định bị Dã Trạch Khỉ kia lừa, lợi dụng mới có thể làm việc không giống bản thân như vậy.

Thế nhưng nếu Sâm Viên Chính Nhân cũng không phải bị lợi dụng mà là tình nguyện?

Ngực truyền đến một thanh âm bị nghiền nát như tứ phân ngũ liệt, khiến Bắc Đại Lộ Đông Ti cả đời chưa bao giờ chịu bi thương nay lại có một cỗ lửa giận không cam tâm le lói trong lòng y, không ngừng cấu xé linh hồn y.

Mất đi Sâm Viên Chính Nhân, y mới biết được hắn có bao nhiêu quan trọng trong cuộc đời mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro