Chương 41-45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 41 *Cố tình bôi xấu anh trước mặt Mộc Ngôn

"Mộc Mộc giỏi quá, lại tìm được thêm một loại nguyên liệu nấu ăn nữa rồi." Mộc Thần không bủn xỉn chút nào khen ngợi nói.

Được khen ngợi nên Mộc Ngôn có chút ngượng ngùng, bởi vì nếu không phải nhờ có thuật giám định, cậu cũng sẽ không chuẩn xác tìm được những nguyên liệu nấu ăn và đồ có thể ăn được nhanh như này, cho nên phần lớn công lao đều là của hệ thống.

"Có hành lá nhỏ, cũng chỉ còn mỗi dầu cùng hạt tiêu là chưa tìm được thôi." Mộc Ngôn vui vẻ nói, lại tiến gần thêm một bước để làm bánh hành chiên rồi.

Hơn nữa dầu cũng có thể thay thế bằng cách dùng mỡ trên người động vật. Cậu vẫn nhớ rõ trước kia trong thôn, mỗi khi đón Tết, mọi người thường thích cắt một ít thịt ba chỉ. Thịt ba chỉ này đều có một lớp mỡ dày, khi cho vào nồi, mỡ sẽ chảy ra, dùng để xào rau thì rất thơm.

"Không biết ở đây có lợn rừng hay không, mỡ từ thịt lợn rừng chảy ra là có mùi thơm nhất." Mộc Ngôn lẩm bẩm nói, giọng nói cũng không lớn, nhưng thính lực của Mộc Thần rất tốt, nghe được rõ ràng rành mạch.

Mộc Thần lúc đó không nói gì thêm, nhưng sau khi ở trên đường về, rõ ràng đã nói nhiều hơn nhiều. Đa phần đều là cùng Mộc Ngôn thảo luận nguyên liệu nấu ăn này đó mà bọn họ đã tìm được, sau đó giả vờ vô tình thăm hỏi về lợn rừng, chẳng hạn như nó trông như thế nào, to bao nhiêu. Sau đó, âm thầm dựa trên những gì Mộc Ngôn miêu tả trong đầu mà dựng lên một hình ảnh nổi, đồng thời ghi tạc tất cả những điều đó trong lòng.

Buổi chiều, Mộc Thần lấy cớ có việc nên đi ra ngoài một chuyến, Mộc Ngôn trong lúc nhất thời cảm thấy có chút hơi không thích ứng được.

Mộc Thần từ lúc tỉnh táo lại đã quyết định về sau sẽ ở lại nơi này, vẫn luôn một tấc cũng không rời Mộc Ngôn, khoảng cách xa nhất giữa hai người cũng chỉ là một người nấu ăn trước bệ bếp ở một đầu sân, một người khác thì ở sân kia xử lý con mồi mà thôi, đây vẫn là lần đầu tiên anh đơn độc hành động.

Bất quá Mộc Ngôn cũng không có nhiều vướng mắc, dù sao Mộc Thần cũng là người, có chuyện và không gian riêng tư của mình. Nghĩ như vậy, cậu liền tiếp tục xử lý ngô mà buổi sáng đã hái.

"Ngôn Ngôn, đợi lát nữa chúng ta sẽ ăn bắp ngô theo cách nào vậy? Luộc ngô? Nướng ngô? Cháo ngô?" Số 5 thấy Mộc Ngôn không ngừng xử lý bắp, kia một cái viên kim hoàng sắc bắp, làm nó chỉ là nhìn liền cảm thấy thèm nhỏ dãi không thôi.

"Hôm nay liền ăn ngô luộc đi, còn dư thì có thể giữ lại để lần sau ăn." Mộc Ngôn nói.

Luộc ngô là phương pháp nấu ăn đơn giản nhất, nhưng mà cũng không nên bởi vì đơn giản mà xem thường nó, bắp được luộc xong ăn cũng rất ngon đó.

"Được." Số 5 phi thường tin tưởng Mộc Ngôn, bất kể cậu làm cái gì cũng rất là ủng hộ.

Việc cần làm hôm nay của Mộc Ngôn là luộc ngô, những bắp ngô cần luộc thì đã được bóc vỏ sạch sẽ, còn những bắp chưa cần dùng ngay thì không bóc vỏ ngoài, vì giữ lại vỏ ngoài giúp ngô tươi lâu hơn.

Sau khi xử lý xong, Mộc Ngôn đặt những bắp ngô vào nồi luộc. Thời gian trôi qua đã một tiếng rưỡi, nhưng Mộc Thần vẫn chưa về, điều này khiến Mộc Ngôn có chút lo lắng.

"Số 5, ngươi nói xem A Thần làm cái gì vậy, sao vẫn còn chưa có về?" Mộc Ngôn lo lắng hỏi, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện rõ vẻ lo lắng.

"Chắc là hắn chạy đi đâu chơi rồi đi, ta nhìn liền biết người như này là không đáng tin cậy. Vẫn là ta tốt nhất, mỗi ngày đều sẽ ở cạnh ngươi." Số 5 thừa dịp Mộc Thần không ở đây, nhanh chóng chạy đi bôi đen hình tượng của đối phương trong lòng Mộc Ngôn.

Từ cái lần mà Mộc Thần cách một khoảng nhìn chằm chằm vào số 5. Sau đó, số 5 luôn có cảm giác rằng hắn có thể nhìn thấy nó, hoặc nhận ra sự tồn tại của nó nên mỗi lần có Mộc Thần ở đó số 5 đều không dám làm càn.

Hiện tại thật khó khăn lắm Mộc Thần mới không có ở đây, nhưng lại không thể hạ bệ đối phương bằng cách bôi đen, khiến cơn giận mấy ngày nay vẫn nghẹn ở ngực.

Nhưng mà, số 5 vừa mới nói xong, liền cảm giác được một ánh mắt sắc bén từ phía sau chiếu tới. Khiến toàn thân nó, không đúng, toàn bộ hệ thống đều cứng đờ, lông mao trên người là dựng đứng lên, thân mình cứng đờ vô pháp nhúc nhích.

"Mộc Mộc, ta đã trở về." Giọng nói trầm thấp có từ tính của Mộc Thần truyền đến từ phía sau, Mộc Ngôn kinh ngạc nhìn qua, hoàn toàn không chú ý tới dị thường của số 5.

Số 5: TAT Ngôn Ngôn, sao ngươi có thể phớt lờ ta như vậy, rõ ràng ta là người quen ngươi trước, hơn nữa ngươi không thấy thân thể ta cứng đờ sao, sao ngươi có thể rời bỏ ta [ Nhĩ Khang tay ]

Nếu số 5 có thể duỗi cánh tay ngắn nhỏ của mình ra ngoài, nó sẽ nói như vậy.

"A? Đây là cái gì?" Mộc Ngôn chú ý tới trong tay Mộc Thần thế nhưng còn đang cầm lấy một con dã thú so với người đều phải lớn hơn, miệng nhọn răng nanh, nhìn có chút đáng sợ.

"Em không phải muốn lợn rừng sao, ta liền giúp em săn một con về, nhưng không biết đây không phải là loại mà em muốn." Mộc Thần tùy ý ném dã thú xuống mặt đất, âm thanh nặng nề kia chỉ rõ trọng lượng con dã thú này cũng không có nhẹ giống như lúc Mộc Thần cầm.

Mộc Ngôn hai mắt hơi mở lớn, trên mặt mang theo vẻ mặt ngơ ngác, bộ dáng ngốc ngốc làm người nhịn không được muốn thử xoa nắn một phen.

Mộc Thần nghĩ như thế, cũng cứ như vậy niết luôn.

"Sao lại ngây người? Không phải là em muốn lợn rừng à, ngày mai ta giúp em săn một con khác về." Mộc Thần cười nói, xúc cảm mềm mại trên tay làm anh xuất hiện cảm giác lưu luyến không muốn rời tay.

Lúc Mộc Ngôn phục hồi tinh thần, cảm nhận được bàn tay của đối phương còn ở trên mặt mình, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn lập tức ửng hồng, làm khuôn mặt nguyên bản đã mê người sẵn trở nên càng thêm dụ hoặc.

"Không, không cần đâu. Cái này, cái này là được rồi." Mộc Ngôn khẩn trương lắp bắp nói, muốn lùi lại về phía sau một bước để né tránh bàn tay to lớn khiến tim cậu đập loạn nhịp kia, nhưng rồi lại tham luyến sự ấm áp kia.

Vẫn là Mộc Thần buông tay xuống trước, anh cảm thấy nếu cứ như thế, khuôn mặt nhỏ kia khả năng sẽ đỏ rực luôn.

Mộc Ngôn vội vàng ép buộc bản thân phải đem lực chú ý vào trên người con dã thú kia. Cậu lúc này mới chú ý tới, nhìn kỹ thì, dã thú này cùng lợn rừng trong ấn tượng vẫn rất giống nhau, ngoại trừ cái miệng cái mũi càng nhọn hơn không ít, hàm răng càng sắc bén hơn, cái đầu còn càng to hơn nữa.

Mộc Ngôn ném thuật giám định vào người dã thú, vốn dĩ cũng chỉ là thuận tay, kết quả không nghĩ tới thế nhưng mà lại giám định ra được.

"Heo mỏ nhọn, thuộc loài heo, có thể ăn được."

Giọng nói giám định lạnh băng của hệ thống vang lên, kéo lại suy nghĩ của Mộc Ngôn về, cậu không ngờ rằng thuật giám định này thế nhưng thậm chí còn có thể nhận dạng được cả động vật.

"Ta đi đem nó xử lý một chút, còn cái này thì làm như thế nào?" Mộc Thần dùng một tay bắt lấy chân trước của con lợn rừng, hỏi Mộc Ngôn.

"Dùng nước sôi trần qua lông heo, sau đó cắt bỏ toàn bộ đầu heo, móng heo......" Mộc Ngôn nói, Mộc Thần bên cạnh thì cẩn thận nghe, không có vẻ là không kiên nhẫn chút nào.

Sau khi Mộc Ngôn giám định ra con này quả thực là lợn rừng, cả người đều có chút hưng phấn, phải biết rằng heo chính là đồ tốt, toàn thân trên dưới đều có thể ăn được, lại còn ăn ngon rất ngon nữa chứ. Đặc biệt đây là lợn rừng, dầu ăn mà cậu cần cũng ở trên người nó, quả thực không thể tốt hơn.

Mộc Thần xử lý lợn rừng ở bên kia, Mộc Ngôn thì ở bên cạnh trợ giúp, tùy thời đưa công cụ qua giúp, hoặc là hỗ trợ xắn tay áo. Hình ảnh rõ ràng bởi vì lợn rừng mà có chút máu me, nhưng nhìn sơ qua lại cảm thấy vô cùng hài hòa tốt đẹp.

Số 5 bay lơ lửng giữa không trung trong sự im lặng và nặng nề. Nó luôn cảm thấy rằng chủ nhân đáng yêu của nó đã bị sói xám ngậm đi rồi, và có lẽ là vĩnh viễn sẽ không bao giờ quay lại nữa. Cảm xúc của nó quả thực không thể nào nặng nề hơn.

Về phương diện này, tâm tình của số 5 và Dương Văn Diệu lại kì diệu đồng bộ.

Vì không để bản thân buồn bực, số 5 quyết định đi canh bắp ngô, khi ngô sôi xong, nó nhất định phải ăn thật thống khoái.

"Ngôn Ngôn, ngô ăn được chưa?" Số 5 hỏi.

Mộc Ngôn đi đến trước nồi, mở nắp nồi ra, dùng chiếc đũa chọc chọc, nói: "Nấu thêm mười lăm phút nữa là ổn."

Nghe thấy tin tức này, số 5 lập tức vui vẻ, trong lòng cuối cùng có chút an ủi.

" Anh Ngôn, chúng em đến để rủ anh chơi nè." Một giọng nói trong trẻo và trong trẻo vang lên từ cửa, chỉ trong chốc lát, một bé gái mặc bộ váy nhỏ màu xanh non đáng yêu cùng một cậu bé khác mặc quần áo màu xanh ngọc đi tới.

"Oánh Oánh, Hạo Hạo." Mộc Ngôn nhìn thấy hai đứa nhỏ, nụ cười lập tức rạng rỡ hơn. Ở thời đại của bọn họ, ca nhi giống cậu đã lớn như vậy đều sớm đã gả chồng, ai có con nhỏ có khả năng đều sẽ lớn như Oánh Oánh và Hạo Hạo vậy.

Cho nên mỗi lần Mộc Ngôn nhìn thấy Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh, liền luôn là không tự giác muốn chiều có bọn họ, sùng bọn họ, này đại khái cũng là một loại di tỉnh hiệu ứng đi.

"Woa! Anh Ngôn ơi, đây là cái gì?" Dương Oánh Oánh nhìn thấy lợn rừng mà Mộc Thần đang ở xử lý, tò mò mà đi đến, ngồi xổm xem, đôi mắt trừng to, tay nhỏ thậm chí còn nóng lòng muốn thử chọc tay một cái.

"Con này là lợn rừng, thịt trên người nó đều ăn rất ngon." Mộc Ngôn cười trả lời.

"Thật vậy chăng? Thật sự ăn rất ngon sao, so với thịt gà mà anh Ngôn lúc trước làm còn ngon hơn ư?" Dương Oánh Oánh hai mắt sáng lấp lánh hỏi, khóe miệng rỉ nước bọt một cách đáng xấu hổ.

Dương Anh Hạo thấy cái bộ dáng không tiền đồ của em gái, đột nhiên xúc động muốn che mặt đi, người không biết đều cho rằng gia đình bọn họ ngược đãi em gái.

Nhưng mà, phải biết rằng lần trước anh Ngôn cho bọn họ gà hầm nấm ăn, Dương Oánh Oánh một mình đã ăn rất nhiều, đến nỗi bụng no căng còn không muốn dừng. May mắn lúc ấy chỉ có người trong nhà biết, bằng không bộ dạng mất mặt này đều bị thôn dân thấy hết, lúc lớn ai còn dám cưới cô bé?

"Ừm, ăn còn ngon hơn so với thịt gà." Mộc Ngôn cười nói, nghĩ đến trước kia ngẫu nhiên một lần được cảm nhận hương vị của thịt heo, dư vị kia thật sự rất tuyệt .

Hiện tại ngẫm lại, cả cậu đều phải nhịn để không chảy nước miếng.

Mộc Thần thấy Mộc Ngôn ở chung với bọn trẻ rất vui vẻ, ánh mắt càng thêm nhu hòa, động tác trên tay cũng càng thêm nhanh hơn, trong đầu bất tri bất giác hiện ra cảnh tượng Mộc Ngôn chơi đùa vui cười cùng trẻ con, mà anh thì đứng ở một bên bảo hộ bọn họ, hình ảnh này vô cùng ấm áp.

Ngôn Ngôn, mười lăm phút đã đến, ngô đã có thể lấy ra khỏi nồi." Số 5 thấy bên kia đang chơi vui vẻ, chẳng ai để ý đến cái nồi ngô này, không nhịn được nhắc nhở nói.

"Được rồi, ta tới ngay đây." Mộc Ngôn đáp lại Số 5, sau đó nhìn về phía Oánh Oánh và Hạo Hạo, nói: "Anh nấu ngô, ăn cũng ngon lắm đấy."

Quả nhiên, vừa nghe đến ăn, Dương Oánh Oánh liền vui vẻ chạy theo sau Mộc Ngôn, như một cái đuôi nhỏ. Mặc dù Dương Anh Hạo không thể hiện ra ngoài, nhưng ánh mắt liên tục nhìn về phía nồi ngô đã bán đứng nội tâm của cậu bé.

Khi nắp nồi chưa mở, mùi ngô có vẻ không quá nồng. Nhưng ngay lúc nắp nồi được mở ra, mùi ngô thơm ngát lập tức lan tỏa ra khắp sân.

Mùi thơm này khác với mùi của những thức ăn đã được nấu trước đó, mà nó mang theo một hương thơm đặc trưng của ngô, đậm đà nhưng không ngấy, nhẹ nhàng nhưng không nhạt.

___________________

Chương 42 *Vị ngọt ngào của đường.

"Woa, thơm quá đi, nhìn sơ qua trông thật đẹp. Bộ dáng nhìn cũng ngon nữa." Dương Oánh Oánh hào hứng hô i nhiệt tình, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào nồi ngô màu vàng óng."

Mỗi một hạt ngô đều trong suốt đẹp đẽ, chặt chẽ thẳng hàng, không ngừng tản ra mùi hương mê người.

Mộc Ngôn tìm một cái chậu lớn, động tác nhanh chóng đưa toàn bộ bắp ngô ra chậu, sau đó đặt ở trên bàn trong sân.

Dương Oánh Oánh đi theo sau Mộc Ngôn, làm hết phận sự của một cái đuôi nhỏ, Mộc Ngôn đi đến nơi nào, bé liền đi đến nơi đó.

Mộc Ngôn tìm mấy chiếc đũa, dùng sức lấy đũa xuyên vào phần đuôi bắp ngô, như thế thì có thể cầm đũa để gặm ngô mà không cần lo lắng sẽ bị bỏng tay.

Mộc Ngôn đem bắp ngô đầu tiên đưa cho bạn nhỏ Dương Oánh Oánh sớm đã chờ gấp không chờ nổi, cũng cẩn thận dặn dò: "Còn khá nóng, ăn từ từ thôi."

Sau đó đem bắp ngô thứ hai đưa cho Dương Anh Hạo vẫn đang giả vờ như người lớn, mặc dù bé cố gắng bắt chước người lớn nhưng dù sao cũng chỉ mới là một đứa trẻ ba tuổi, nhìn thấy đồ ăn ngon cũng sẽ lộ ra bộ mặt trẻ con.

Lúc sau, Mộc Ngôn lại xuyên cho Mộc Thần một bắp nhưng mà Mộc Thần vẫn đang xử lý lợn rừng, không thể đưa tay ra cầm được nên Mộc Ngôn đành phải tự giúp anh cầm, sau đó đưa ngô tới bên môi đối phương, nói: "Anh nếm thử xem ăn được không?"

Mộc Thần theo lực đạo của Mộc Ngôn, trực tiếp há mồm gặm một ngụm ở trên bắp ngô, hạt ngô đầy trong miệng, hương vị nổ tung trên đầu lưỡi, rõ ràng chỉ là có chút vị ngô ngọt nhàn nhạt thôi, Mộc Thần lại ăn ra vị ngọt ngào của đường.

"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn chờ mong hỏi.

"Ừ, khá ngọt." Mộc Thần trả lời, trong ánh mắt lóe lên tình cảm sâu sắc.

"Vậy thì ăn nhiều một chút đi, săn thú quá vất vả." Bị Mộc Thần nhìn chăm chú như vậy, khuôn mặt của Mộc Ngôn hơi hơi phiếm hồng nóng lên, không dám nhìn thẳng anh, cứ tiếp tục giơ ngô như vậy.

Mộc Thần cũng không nghĩ làm Mộc Ngôn quá vất vả, nhanh chóng gặm vài cái liền đem ngô gặm đến nỗi chỉ còn lại lõi ngô.

"Em cũng đi ăn đi, ta bên này rất nhanh sẽ chuẩn bị tốt." Mộc Thần đồi Mộc Ngôn nói. "Ừm, Ừm." Mộc Ngôn trở lại bên cạnh bàn, liền thấy hai đứa nhỏ thêm một hệ thống đang ra sức gặm ngô. Má nhỏ theo động tác nhai nuốt từng miếng từng miếng một, giống như hai chú sóc con đang ăn hạt, đặc biệt đáng yêu.

Mộc Ngôn cũng cầm lấy bắp ngô gặm một ngụm, hương vị nồng đậm của ngô còn ăn ngon hơn so với nơi thế giới cũ bọn họ gieo trồng bắp ngô, còn thơm ngọt hơn. Rõ ràng nhìn sơ qua đều không khác biệt lắm, nhưng mà hương vị lại có khác biệt rất lớn.

"Ngôn cát cát*, cái này giống như thứ gì kỳ diệu lắm, là thứ rất rất ngon." Dương Oánh Oánh một bên ra sức nhấm nuốt, một bên mơ hồ không rõ hỏi.

(* Mình không hiểu nên cứ để tạm thế nhé)

"Cái này là bắp ngô, đợi lát nữa anh sẽ để các em mang về cho baba mama ăn nhé, phải ăn ngay khi còn nóng mới tốt." Mộc Ngôn buông ngô trong tay ra. Sau đó, lấy ra một cái bồn nhỏ khác, chọn vài cái bắp ngô lớn, đầy đặn bỏ vào, rồi đưa cho hai đứa trẻ."

Đứa trẻ ba tuổi, cũng coi như là một người lớn nhỏ, cũng có thể giúp gia đình làm một số việc nhỏ, hơn nữa khoảng cách giữa hai nhà cũng không xa, cho nên Mộc Ngôn mới yên tâm để hai người bạn nhỏ mang về.

"Bọn em cam đoan hoàn thành nhiệm vụ." Dương Oánh Oánh nghịch ngợm nói, rồi gặm nốt bắp trong tay cô bé, bưng chiếc bồn lên, lay động đi về phía cửa ra.

Dương Anh Hạo thấy thế vội vàng đuổi theo, duỗi tay bưng bên kia, sợ rằng nếu Dương Oánh Oánh không cẩn thận một chút, cả người cùng bồn cùng nhau ngã lăn trên mặt đất thì chết.

Nhìn hai người bạn nhỏ rời đi Mộc Ngôn chỉ sợ cũng không nghĩ tới, bởi vì một chậu bắp ngô này, mà lại rước lấy một cái phiền toái không lớn không nhỏ.

___________________

Chương 43 *Án khóc lóc do bị cướp thức ăn

Luộc ngô xong, tạm thời Mộc Ngôn không có việc gì làm nên cậu định dùng miếng mỡ heo rán để chảy ra một ít mỡ, sau đó thử làm bánh hành chiên một chút, kết quả đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng khóc của Dương Oánh Oánh.

Mộc Ngôn nghe thấy, lập tức buông đồ vật trong tay chạy đi ra ngoài xem, Mộc Thần cũng vội vàng đi theo cậu.

Nhà Mộc Ngôn cùng nhà Dương Oánh Oánh cách nhau cũng không xa, chỉ cách nhau một cái đại lộ chính, Mộc Ngôn vừa ra khỏi cửa liền nhìn thấy Dương Oánh Oánh ngồi khóc dưới đất, Dương Anh Hạo vẻ mặt tức giận cãi nhau cùng với một đứa con nít khác.

"Ngã có đau không?" Mộc Ngôn vội vàng đi lên bế Dương Oánh Oánh, giọng nói ôn nhu an ủi.

"Anh Ngôn, nấc....... anh, ngô, nấc...... Ngô đều rơi......" Dương Oánh Oánh khóc nấc lên, tay nhỏ chỉ vào mấy cái bắp ngô nằm lăn lóc trên nền đất, cái miệng nhỏ mím chặt, đặc biệt ủy khuất.

"Không có việc gì, trong nhà anh còn rất nhiều, đợi lát nữa anh Ngôn Ngôn lại cho em lấy thêm mấy cái." Mộc Ngôn chạy nhanh dỗ dành nói.

"Xin lỗi Oánh Oánh nhanh lên." Dương Anh Hạo phẫn nộ nói.

"Không, đó không phải là lỗi của ta." Đứa trẻ đối diện Dương Anh Hạo cũng ưng bướng cố gào lên.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Mộc Thần đứng ở bên kia, dáng người cao lớn và vẻ mặt lạnh lẽo, nháy mắt liền trấn áp được hai đứa nhỏ, nhưng Dương Anh Hạo cùng Mộc Thần vẫn được coi là có quen biết, vì thế lập tức nói ra hết sự tình vừa mới phát sinh.

Hoá ra, ở vài phút trước, Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo sau khi bưng ngô rời khỏi nhà Mộc Ngôn, bọn họ đã gặp phải một tên côn đồ trong thôn - Dương Toàn.

Dương Toàn tuy rằng còn nhỏ, nhưng thường ngày ở trong thôn cậu ta hoành hành ngang ngược*, những đứa trẻ khác khi thấy nó đều muốn tránh xa.

(*hành xử bạo lực, không coi ai ra gì, làm mọi thứ theo ý mình.)

Nó nhìn thấy trong tay Dương Oánh Oánh bưng một chậu ngô tản ra mùi thơm, vừa nhìn liền biết là mang từ nhà Mộc Ngôn ra. Nghĩ đến lời đồn gần đây trong thôn, cậu ta có chút muốn ngo ngoe rục rịch.

Dương Toàn cà lơ phất phơ** chặn đường của Dương Oánh Oánh và Dương Anh Hạo, tầm mắt hướng tới chậu nhìn ngó, thuận miệng hỏi: "Đây là cái gì?"

(**có những cử chỉ, hành vi không đứng đắn của kẻ du đãng và lêu lổng)

Dương Oánh Oánh thấy là Dương Toàn, có chút sợ hãi, tay bưng chậu nắm thật chặt, còn lại là Dương Anh Hạo tiến lên một bước, che chắn cho em gái ở phía sau, thanh âm lạnh lùng nói: "Tránh ra, chúng ta phải về nhà."

Dương Toàn không có được đáp án, sao có thể sẽ nghe theo, không chỉ có không có tránh ra, ngược lại còn muốn duỗi tay trực tiếp đoạt lấy ngô, điều này hoàn toàn chọc giận Dương Anh Hạo.

Dương Anh Hạo đem chậu toàn bộ đưa Dương Oánh Oánh, dặn dò em gái đi về nhà trước, sau đó liền cản đường Dương Toàn.

Ngày thường trong thôn đứa bé nào thấy nó đều thành thành thật thật ngoan ngoãn nộp lên "Phí bảo hộ". Hoá ra anh em Dương gia thế nhưng còn dám ngăn cản cậu ta, lúc này Dương Toàn cảm thấy uy nghiêm của nó đã chịu tổn hại, lập tức tiến lên đẩy và la hét với Dương Anh Hạo.

Dương Anh Hạo cũng chỉ là một đứa trẻ ba tuổi thôi, tay ngắn chân ngắn, chỉ cần vài cú húc đã bị Dương Toàn đẩy ngã xuống đất, sau đó Dương Toàn lập tức đoạt lấy chậu mà Dương Oánh Oánh bê.

"Đây là của anh Ngôn cho chúng ta, ngươi không được cướp." Dương Oánh Oánh ôm chậu tránh né, nhưng mà chậu lẫn ngô đều có trọng lượng không nhẹ, vốn dĩ bưng hơi cố sức. Nhưng việc né tránh này lại càng dùng nhiều sức, hơn nữa Dương Toàn còn xô đẩy, nên Dương Oánh Oánh đã bị ngã cùng với chậu bắp rơi xuống mặt đường, và đây là cảnh tượng hiện tại sau trận xô đẩy này.

Dương Toàn tuy rằng là bá vương trong lũ trẻ con, nhưng mà tuổi nhìn cũng không lớn lắm, nhìn thấy Mộc Thần đứng ở đó giống như Diêm La Vương, lập tức đã bị dọa khóc, tiếng khóc kia vừa to vừa lớn hơn so với tiếng khóc thút thít của Dương Oánh Oánh, còn muốn tê tâm liệt phế, giống như chính nó mới là đứa bị bắt nạt.

Dương Toàn vừa khóc, lập tức đưa thu hút không ít thôn dân đến, tất nhiên cũng bao gồm cha mẹ Dương Toàn.

Mẹ Dương Toàn vừa thấy đứa con bảo bối nhà mình thế nhưng bị khí dễ đến khóc, bà ta lập tức dừng lại, nổi giận đùng đùng xông tới, bảo hộ con mình ở phía sau, chỉ vào Mộc Thần định mắng chửi té tát, nhưng nhìn thấy khuôn mặt vô cảm kia của Mộc Thần, chính bà cũng hơi run rẩy trong lòng, lập tức liền chuyển dời mục tiêu sang Mộc Ngôn.

___________________

Chương 44 *Vô liêm sỉ chơi xấu

"Thôn chúng tao tốt tính xem ngươi là một đứa đáng thương mới thu lưu, đây là cách mà ngươi báo đáp lại chúng tao à? Thế nhưng ở trong thôn lại bắt nạt một đứa trẻ con, ngươi không biết xấu hổ sao, ngươi cũng không nhìn xem ngươi lớn như vậy mà lại còn bắt nạt một đứa trẻ, tâm của ngươi sao lại xấu như vậy." Mẹ Dương Toàn nói chuyện một cách bén nhọn gay gắt và thốt ra những đoạn văn dài như súng máy.

Mộc Ngôn căn bản là chưa phản ứng được đây là đang xảy ra chuyện gì, kết quả đã bị người mắng, lập tức càng thêm hoang mang, thậm chí quên cả phản bác.

Mộc Thần tiến lên một bước, chặn tầm nhìn của mẹ Dương Toàn về phía Mộc Ngôn, biểu cảm càng thêm lạnh buốt, độ ấm xung quanh đều giảm xuống vài độ, thôn dân đang vây xem đều không khỏi lạnh run run một chút, huống chi là đang ở giữa cơn bão mẹ của Dương Toàn.

Nhưng mặc dù là như vậy, mẹ Dương Toàn vẫn luôn đanh đá cũng không cho rằng một người đàn ông to lớn lại dám làm gì bà là một người phụ nữ, tiếp tục mắng: "Thế nào? Chẳng lẽ còn muốn đánh người ư? Chúng tao tốt bụng thu lưu các ngươi, các ngươi không mang ơn đội nghĩa còn chưa tính, kết quả lại lòng lang dạ sói muốn đánh chúng tao, tốt a, ngươi đánh đi, dùng sức đánh đi, tao xem các ngươi còn có thể tiếp tục ở lại cái thôn Đào Hoa này nữa không."

Mộc Ngôn vội vàng giữ chặt ống tay áo Mộc Thần, lo lắng anh bị kích động đánh luôn đối phương, cậu rời đi thì không có gì, nhưng mà cậu lại sợ liên lụy đến dì Lâm cùng chú Dương, dù sao cũng là do bọn họ, cậu mới có thể đứng ở chỗ này.

Nhưng sau khi giữ chặt ống tay áo của Mộc Thần, cậu lại cảm thấy rất có lỗi với Mộc Thần, bởi vì cậu mà A Thần mới bị mắng, kết quả cậu lại kéo A Thần lại, khiến anh cảm thấy ủy khuất chỉ có thể nhịn nuốt vào trong bụng.

Đúng lúc này, Lâm Giai Ngữ và Dương Văn Diệu nghe được động tĩnh cũng đi ra cùng, lập tức liền nhìn thấy mẹ Dương Toàn ở đó không ngừng mắng chửi người khác, mà Mộc Ngôn và Mộc Thần lại còn ủy khuất không thèm nói lời nào.

Dương Oánh Oánh cũng thấy được cha mẹ nhà mình, lập tức cảm thấy nắm chắc, vội vàng chạy ra ôm lấy đùi mẹ khóc và ngắt ngứ kể lại sự tình vừa phát sinh nói cho bọn họ, còn không quên cáo trạng Dương Toàn.

Lâm Giai Ngữ nghe xong, đang nhìn mẹ Dương Toàn chỉ trích, lập tức nổi giận theo.

"Rõ ràng là trẻ con nhà ngươi làm chuyện xấu, người khác còn chưa chạm vào đứa nhóc nhà ngươi một tẹo nào, ngươi ồn ào cái gì! Ngươi ngày thường giáo dục con mình như thế nào mà lại dám dạy cho con cái mình dám cướp đồ vật của người khác ngay trên đường cái vậy hả?" Lâm Giai Ngữ nhìn mấy trái bắp ngô nằm lăn lóc trên mặt đất liền đau lòng, bởi vì cô biết rằng đồ ăn gì đó nào mà Mộc Ngôn làm đều là ăn rất ngon, nhưng mà cô còn chưa có kịp nếm thử thì đã bị tên nhãi ranh khốn nạn kia làm rơi hết. Thật đáng ghét!

"Con nhà tao làm sai cái gì? Sao tao không thấy, tao chỉ thấy nó, là người lớn mà lại dám bắt nạt trẻ con, người như thế này sao có thể yên tâm để trong thôn được. Không được, hôm nay tao nhất định phải bắt nó giải thích cho ra lẽ, bằng không thì đuổi khỏi thôn luôn đi." Mẹ của Dương Toàn không ngừng bức xúc.

Dân làng đứng xem cũng chỉ trỏ, cảm thấy mẹ của Dương Toàn đã nói quá đáng quá rồi.

"Bắt nạt? Vậy thằng nhóc nhà ngươi bắt nạt con trai con gái nhà ta thì tính như thế nào? Đẩy ngã con trai ta, bắt nạt làm con gái nhà ta khóc, còn dám làm đổ đồ đạc của chúng ta xuống đất. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã gây ra chuyện như vậy rồi, sau này trưởng thành còn không biết gây ra những chuyện như thế nào nữa?" Lâm Giai Ngữ cười lạnh châm chọc nói.

Thôn dân xung quanh nghe vậy, tức khắc càng thêm chỉ chỉ trỏ trỏ, mẹ Dương Toàn tức giận đến nỗi sắc mặt trướng lên thành màu gan heo, nói càng thêm nói bừa bãi: "Tao như thế nào mà không nhìn thấy rõ, rõ ràng chính là con gái ngươi tự mình té ngã, lại còn đổ lỗi hết lên người đứa trẻ nhà tao."

Lâm Giai Ngữ lập tức bật cười vì tức giận, mức độ vô liêm sỉ của đối phương đã hoàn toàn thay đổi nhận thức của cô.

"Rõ ràng chính là nó đẩy ta, còn khiến bắp ngô của ta bị rơi ra hết, đó là của anh Ngôn để cho baba và mama ăn, kết quả tất cả đều rơi hết xuống đất, không thể ăn được nữa." Dương Oánh Oánh thở phì phì nói, đôi mắt trừng to, khuôn mặt nhỏ phồng lên.

___________________

Chương 45 *Lời đồn đại

Mẹ Dương Toàn nghe vậy, tầm mắt dừng lại trên mấy trái bắp ngô, không biết nhớ tới cái gì, lập tức tự tin lên, "Ai cũng biết đây là cái gì, tất cả mọi người đều sống nhiều năm ở đây như vậy, trước nay đều chưa từng nghe nói qua cái này có thể ăn được, ai biết được cái này không phải là do các ngươi cố ý làm ra đấy chứ?"

"Mới không phải, cái này là ngô, ăn rất ngon." Dương Oánh Oánh thấy có người cũng dám hoài nghi đồ ăn mà bé hiện tại thích nhất, lập tức phản bác lại.

Sau khi thôn dân nghe được Dương Oánh Oánh nói cái gì, khe khẽ nói nhỏ với nhau.

"Nghe nói thằng nhóc mới tới này gần đây đang mày mò một ít đồ ăn gì đó, so với bột dinh dưỡng thì hoàn toàn khác hẳn, cũng không biết có phải sự thật hay không."

"Chắc là thật đi? Ta nghe nói cậu ta khi làm xong, mỗi lần đều sẽ đưa cho nhà Dương Văn Diệu một ít, Đại Hoa đã nhìn thấy mấy lần rồi."

"Thật hay giả vậy, những cái đó thật sự có thể ăn sao?"

"Ta cũng từng gặp qua một lần, hương vị này thật sự rất thơm, dễ ngửi hơn so với bột dinh dưỡng hơn rất nhiều, chắc chắn là ăn rất ngon."

"Nhà Dương Văn Diệu cũng thật là may mắn, hoá ra lại còn được ăn những thứ đồ vật mà người bình thường không thể ăn, cũng không biết có hương vị như nào."

" Thứ đồ vật được gọi là bắp ngô này nhìn sơ qua cũng có vẻ ăn khá ngon đấy, thật không biết thằng nhóc kia lấy đâu ra mấy thứ này, thật sự muốn ăn thử xem thế nào."

"Cho dù thứ này có thể ăn được, đừng tưởng rằng tao không biết, cậu ta mỗi lần làm được đồ ăn ngon đều sẽ đưa cho nhà các ngươi một chút, cậu ta có thể ở lại trong thôn chính là do công sức của tất cả mọi người. Nếu có thứ tốt mọi người nên cùng nhau chia sẻ, kết quả tất cả cậu ta đều giấu đi, thật sự nuôi một con sói mắt trắng rồi." Mẹ Dương Toàn lập tức nói, cố ý kéo chủ đề này tới.

Tất nhiên, lời này là nói cho bọn Lâm Giai Ngữ nghe, đồng dạng cũng là nói cho người dân cả thôn nghe, cũng không nên cho rằng cô ta không nghe được vừa rồi những người  ở đó thảo luận cái gì.

Quả nhiên, sau khi mẹ Dương Toàn nói xong những lời này, những thôn dân vây xem xung quanh hơi thay đổi biểu cảm.

Lâm Giai Ngữ thực sự bị mẹ của Dương Toàn làm cho tức đến nỗi phải ngửa đầu hít thở, một cơn nghẹn ứ trong ngực, cảm giác bực bội tức muốn chết.

Cô đã được tiếp thu qua giáo dục cao đẳng của người văn minh, hoàn toàn không thể làm được giống như mẹ Dương Toàn người đàn bà đanh đá kia chơi xấu quát to. Nhưng lúc đối mặt với đối phương thì cũng không thể sợ hãi, bằng không đối phương chẳng phải là được một tấc lại muốn tiến một thước*?

(*Giống như được voi đòi tiên của bên mình)

"Mấy cái này đều là do bản thân Mộc Mộc tự tìm, tự mình làm, ngươi có giúp em ấy phát hiện ngô không, hay là giúp em ấy nhóm lửa hay là giúp em ấy đi vào những nơi nguy hiểm để hái ngô về?" Giọng nói lạnh lùng của Mộc Thần hỏi, lập tức làm mẹ của Dương Toàn á khẩu** không trả lời được.

(**Miệng cứng ra, không trả lời được nữa)

"Nếu ngươi cái gì cũng chưa làm, dựa vào cái gì mà được hưởng thụ thành quả lao động của Mộc Mộc.” Mộc Thần ánh mắt sắc bén nhìn thẳng về phía mẹ Dương Toàn, theo bản năng mẹ Dương Toàn cảm thấy nguy hiểm, thân thể nhịn không được rùng mình một cái.

"Cái...... Cái này là do mọi người trong thôn ở đây đồng ý cho cậu ta ở lại, bằng không nó sao có thể được phép ở lại nơi này?" Mẹ Dương Toàn nỗ lực kéo lại sự tự tin của cô ta, nhưng mà lại phát hiện không thể giống như lúc trước được nữa.

Mộc Thần nghe thế, khóe miệng gợi lên vẻ châm chọc, nói: "Ngươi cảm thấy người dân toàn thôn đều giống như ngươi tranh công sao, lại yêu cầu Mộc Mộc lấy đồ ăn của mình ra cho? Hay là do ngươi cảm thấy Mộc Mộc rời khỏi nơi này thì không còn có thể đến nơi nào khác nữa à?"

"Không sai, chỉ bằng tay nghề của Ngôn Ngôn, cháu bé đi nơi nào sinh sống mà chả được? Cháu ấy còn ở chỗ này, các người có lẽ còn có cơ hội nhìn được thủ nghệ của Ngôn Ngôn, nhưng nếu mà cháu ấy chọn rời khỏi nơi này, các ngươi cả đời cũng chỉ có thể được ăn bột dinh dưỡng." Lâm Giai Ngữ lập tức phụ họa nói.

Mấy thôn dân khác nghe vậy, lập tức nghĩ kỹ lợi và hại trong đó, vội vàng mồm năm miệng mười*** nói ra quan điểm của bản thân.

(***lắm mồm lắm miệng, nói hết cả phần của người khác)

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro