Chương 36-40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 36 *Lần này là mang cái gì đến vậy?

Lâm Giai Ngữ nhìn đến những thức ăn này, cho dù đã gặp qua một lần, vẫn như cũ cảm thấy rất kinh ngạc. Dù sao để làm một người đã ăn bột dinh dưỡng vài thập niên rồi đột nhiên được nếm thử những thứ khác, lại còn là đồ vật có tư vị nữa, cảm giác tuyệt đối không thua gì một kẻ lưu lạc đột nhiên được ăn một bàn mãn hán toàn tịch*, sao có thể không kinh ngạc được.

(* Mãn-Hán Toàn Tịch (Tiệc triều đình Hán-Thanh) hay Đại tiệc hoàng gia Mãn-Hán tương truyền là một đại tiệc lớn kết hợp các món ăn đặc sắc của người Mãn và người Hán. )

Lần trước lúc mà Mộc Ngôn lại đây, Dương Văn Diệu vừa vặn có việc phải ra ngoài, nên không có trực tiếp nhìn đến.

Nhưng mà anh ta cũng được ăn một ít, bởi vì Lâm Giai Ngữ đã để lại phần cho anh, tuy rằng lúc được ăn, canh bột viên đã nguội lạnh, cũng không ngon bằng thời điểm còn nóng nữa, nhưng đối với người lần đầu tiên được ăn thứ này mà nói, nó vẫn là một thứ rất ngon.

Mà lần này anh vừa lúc ở nhà, nhìn Mộc Ngôn bưng món gà hầm nấm còn nóng hổi lại đây, cái mùi hương kia quả thực còn thơm hơn tất cả những gì mà Dương Văn Diệu đã từng ngửi thấy, đều làm người phải thèm chảy dãi.

"Thơm quá đi. Anh Ngôn, anh lần này mang cái gì đến vậy? Mùi vị so với lần trước còn muốn thơm hơn. Có phải là món lần trước ngon ngon mà mình đã ăn, mấy viên bột đó không?" Dương Oánh Oánh nhịn không được hỏi, tính tự chủ của trẻ con luôn không mạnh bằng người lớn.

"Lần này là gà hầm nấm, củ cải xào nhẹ cùng bánh mì, nếu Oánh Oánh còn thích ăn canh bột viên, lần sau anh lại làm cho em." Mộc Ngôn cười sờ sờ đầu của Dương Oánh Oánh, nói.

"Ngôn Ngôn, cháu khách khí quá, mỗi lần lại đây đều mang nhiều đồ vật trân quý như vậy, thật sự quá là ngại mà." Lâm Giai Ngữ ngượng ngùng nói, tầm mắt lặng lẽ liếc về phía gà hầm nấm, âm thầm nuốt nuốt nước miếng.

Từ lần trước cô liền biết Mộc Ngôn làm cái đó ăn ngon bao nhiêu. Đương nhiên trân quý nhất còn không ở chỗ này, mà là mấy thứ này chỉ có duy nhất Mộc Ngôn làm, trên đời chỉ có một phần, còn cái gì có thể càng trân quý hơn cái này sao?

Chỉ cần Mộc Ngôn nghĩ, hoàn toàn có thể dựa vào cái này mà sống tốt, mà bọn họ giúp đỡ Mộc Ngôn cũng chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi. nhưng mà Mộc Ngôn lại đặt ở trong lòng, mỗi lần có đồ tốt đều sẽ cho các cô một phần, một đứa trẻ tri kỷ biết báo đáp như vậy, làm cô như thế nào có thể không thích đâu.

"Không có gì," Mộc Ngôn cảm ơn Lâm Giai Ngữ, tức khắc có chút thụ sủng nhược kinh* và vô thố**, vội vàng xua xua tay, nói: "Mấy thứ này ở trong rừng rậm đều có thể đủ tìm được, là A Thần cùng ta cùng nhau tìm."
(*Được sủng ái mà sợ )
(**Vô phương ứng đối )

"Kia cũng là muốn cảm ơn cháu Ngôn Ngôn, hồi trước tất cả mọi người đều không có ai biết phương pháp chế biến thực vật để ăn, nhưng mà cháu phát hiện ra. Như vậy phương pháp này nên là thuộc về cháu, cháu không cần thiết phải nói cho bất luận kẻ nào. Nhưng mà hiện tại cháu lại mang tới chia sẻ cho chúng ta, chúng ta tự nhiên là rất cảm kích, cho nên cháu cũng không cần cảm thấy có gánh nặng." Dương Văn Diệu ôn hòa cười nói.

Bất quá ngay sau đó lại dường như là nghĩ đến cái gì, chau mày, biểu tình nghiêm túc lên, nói cùng lần trước Lâm Giai Ngữ nói không sai biệt lắm nói, "Ngôn Ngôn, nguyên vật liệu này đó có thể ăn, cháu nhất định không cần nói cho người thứ ba, thứ đó ở liên bang đều rất trân quý. Cháu nếu lỡ nói ra, rất có khả năng nó có thể mang đến tai họa cho cháu."

Dương Văn Diệu suy nghĩ càng muốn sâu sắc và toàn diện hơn so với Lâm Giai Ngữ, cẩn thận dặn dò Mộc Ngôn. Người thứ ba mà anh gọi là chỉ người khác ngoài Mộc Ngôn và Mộc Thần, dù sao Mộc Thần hiện tại đang ở nhà của Mộc Ngôn, Mộc Ngôn có cái gì, Mộc Thần trên cơ bản đều biết, mấy thứ làm ra đồ ăn ngon này Mộc Thần khẳng định cũng biết đến, bởi vậy cũng vô pháp giấu anh ta, nhưng mà còn những người khác thì phải giấu.

Về phần Mộc Thần sẽ nói ra ngoài hay không, Dương Văn Diệu có một loại dự cảm, anh cảm thấy Mộc Thần sẽ không làm như vậy.

"Cháu biết mà, mọi người mau thừa dịp còn nóng ăn đi, lạnh thì ăn sẽ không ngon nữa. Cháu cùng A Thần cũng đi về trước." Mộc Ngôn nói.

"Anh Ngôn Ngôn, lần sau em sẽ đến nhà anh tìm anh chơi nhé." Dương Oánh Oánh vẫy tay nhỏ, cười nói.

"Ừ." Mộc Ngôn cũng phất tay trả lời.

___________________

Chương 37 *Học cách dùng đũa

Hai người về đến nhà, số 5 sớm đã ăn uống no đủ, đây cũng là Mộc Ngôn ở trước khi đi dặn dò số 5, chính là lo lắng bọn họ trở về lúc sau, số 5 ăn cái gì sẽ bị phát hiện.

Mộc Thần nhìn chằm chằm mâm đồ ăn được bày ra như suy tư gì, số 5 thấy thế không đầu không đuôi khẩn trương lên, tựa hồ từ cái lần ở trong rừng ra bị tầm mắt sắc bén của Mộc Thần nhìn chăm chú một lần, số 5 thấy Mộc Thần liền luôn có loại cảm giác run rẩy trong lòng.

"Ngôn Ngôn, ta về phòng trước." Số 5 nói xong, chạy trối chết.

Mộc Thần cuối cùng cũng không nói gì thêm, kéo ghế để Mộc Ngôn ngồi xuống trước, sau đó bản thân đến chỗ đối diện với cậu ngồi xuống, học động tác của Mộc Ngôn, cầm lấy hai thanh gỗ nhỏ dài trên bàn.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh ở trên bàn cơm nhìn thấy loại thanh gỗ mảnh như thế này, là dùng để làm gì vậy?

Mộc Thần bất động thanh sắc* quan sát động tác của Mộc Ngôn, phát hiện thanh gỗ này thế nhưng còn có thể dùng để gắp đồ ăn, hơn nữa thoạt nhìn còn thập phần linh hoạt tiện lợi, vì thế cũng thử dùng nó để kẹp thịt gà.

( *mặt không một biểu tình, không chút biến sắc. )

"Lạch cạch", một miếng thịt gà trực tiếp từ trong đĩa rớt xuống trên bàn, mà trên khuôn mặt không chút biểu cảm của Mộc Thần xuất hiện một vết nứt, Mộc Ngôn nhìn thấy rõ rệt sắc mặt đối phương tựa hồ đen đi.

Sự tương phản đáng yêu này làm Mộc Ngôn không nhịn được nổi, "Phụt" bật cười.

"Cái này là đũa, là dùng như thế này." Mộc Ngôn đi ngồi qua, tay cầm tay dạy Mộc Thần phương pháp sử dụng chính xác của chiếc đũa.

Cảm nhận được bàn tay non mềm nhỏ nhắn nắm bàn tay to lớn của anh, Mộc Thần đột nhiên cảm thấy hành động vừa rồi dường như cũng có thể chấp nhận được.

Nếu mỗi lần đều có phúc lợi như vậy, như thế cũng có thể làm rơi thêm vài lần nữa nhỉ.

Mộc Ngôn đương nhiên không biết giờ phút này trong đầu Mộc Thần đang có ý tưởng gì, bằng không khuôn mặt của cậu thiếu niên da mặt mỏng kia lại muốn đỏ hồng bốc hơi mất.

Nhìn thấy Mộc Thần rốt cuộc cũng có thể thành công dùng đũa kẹp đồ ăn. Cảm giác thành tựu trong lòng Mộc Ngôn tăng lên. Cậu còn dùng đũa gắp cho Mộc Thần vài miếng đồ ăn khen thưởng thành quả học tập của anh.

Mộc Thần yên lặng ăn luôn đồ ăn mà Mộc Ngôn kẹp cho. Đây là mùi vị mà anh chưa từng trải qua. Anh dám chắc rằng, ngay cả trước khi mất trí nhớ, anh cũng chưa bao giờ được nếm thử.

"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn khẩn trương hỏi.

Mộc Thần gật gật đầu, chiếc đũa càng là một chút lại một chút chưa từng đình chỉ, tuy rằng không có mở miệng nói một chữ, nhưng là lại trực tiếp dùng hành động đáp lại.

Mộc Ngôn thấy thế, lộ ra nụ cười thỏa mãn, cũng bắt đầu chuyên tâm ăn cơm.

Chầu này cơm, hai người đều ăn rất thỏa mãn, bụng căng tròn, ngay cả người luôn luôn tự chủ cường đại như Mộc Thần cũng nhịn không được ăn nhiều.

Mộc Thần cảm giác hiện tại trong bụng ấm áp . giống như có một luồng khí ấm nhỏ len lỏi ở bụng đi qua, nơi được chúng chảy qua đều rất thoải mái, ngay cả cơn đau bụng phía trước ẩn ẩn đều có một chút cải thiện.

Bất quá loại này biến hóa cũng không lớn, Mộc Thần cũng không để ở trong lòng.

Thời tiết đẹp thế này, độ ẩm thích hợp, sau khi cơm no rượu đủ xong liền có điểm mơ màng sắp ngủ, mí mắt Mộc Ngôn đã sớm bắt đầu trên dưới đánh nhau. Cái đầu nhỏ càng cúi xuống từng chút một, khiến người ta lo lắng rằng chỉ cần một chút sơ ý sẽ đập đầu vào đâu đó.

"Mộc Mộc, mệt mỏi liền đi trong phòng nghỉ ngơi một chút, nơi này để ta dọn." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn.

"Ừm...... Được rồi." Mộc Ngôn thanh âm mềm mềm mại mại, còn mang theo giọng mũi lúc mê mang không thanh tỉnh , nghe rất đáng yêu cực kỳ, làm người ta không kìm được mà muốn đưa tay ra hung hăng vuốt ve một phen.

Đương nhiên Mộc Thần sẽ không làm như vậy, anh nỗ lực áp chế ham muốn trong lòng, sợ sẽ dọa đối phương, sau đó hống cậu vào phòng nghỉ ngơi.

___________________

Chương 38 *Cho nên xây một cái nữa cho em

Ở trong phòng, Mộc Ngôn nằm trên giường, đột nhiên lại có chút thanh tỉnh, liền nghĩ trước khi đi ngủ vẫn là nên xem nhiệm vụ của hệ thống đã.

Vì thế, Mộc Ngôn click mở giao diện hệ thống, phát hiện nhiệm vụ tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn đã tiến triển đáng kể, lập tức cuối cùng cũng gần hoàn thành. Mộc Ngôn cảm thấy rất kinh ngạc, lập tức ngồi dậy, kêu lên: "Số 5, ngươi mau tới đây nhìn xem, nhiệm vụ này sao lại tiến triển nhanh như vậy? Chúng ta không phải mới chỉ tìm được năm loại thức ăn sao, như thế nào lại biến thành tám loại?"

Mộc Ngôn rõ ràng nhớ rõ trước đó bọn họ chỉ tìm được năm loại, mấy ngày hôm trước thì tìm được nấm, mộc nhĩ cùng rau dền, hôm nay lại tìm được thêm cải thảo trắng và củ cải, như vậy dư lại ba loại là cái gì vậy?

"À, ba loại dư lại kia chính là thỏ, gà rừng và trứng gà mà chúng ta ăn hôm nay đó." Số 5 trả lời.

"Con thỏ cùng gà rừng cũng được tính sao? Lần trước chúng ta cũng ăn thỏ, như thế nào lại không được tính vào?" Mộc Ngôn thực khó hiểu, nếu con thỏ cũng được tính vào, chẳng lẽ không phải lần trước nên tính vào luôn sao? Nhưng mà thời điểm lần trước đó cậu xem xét đâu có ở đó đâu.

"Lần trước là bởi vì bản thân con thỏ bị thương đụng phải chúng ta, nên chúng ta không được tính là tự tìm. Nhưng mà lần này là người đàn ông kia bắt được. Cho nên chúng ta cũng được tính là tự mình tìm thấy, tính cả vào đó." Tuy rằng số 5 không tình nguyện, nhưng phải thừa nhận là người đàn ông kia vẫn còn tác dụng.

Bất quá, cũng chỉ là có chút tác dụng này thôi, vẫn là không lợi hại được như số 5 này. Nó vẫn là trợ thủ đắc lực nhất của Ngôn Ngôn!

"Hoá ra là như thế này." Nghi vấn trong lòng Mộc Ngôn được giải đáp, trong lòng cũng thả lỏng đi nhiều, nhìn nhiệm vụ lập tức cuối cùng cũng gần hoàn thành, cậu cảm thấy hôm nay mình nhất định sẽ có một giấc mộng đẹp.

Ngủ được một tiếng, Mộc Ngôn dụi mắt đi ra, liền nhìn thấy Mộc Thần đang ngồi xổm trong viện mân mê cái gì, mà trong sân tựa hồ đã xảy ra chút biến hóa. Nhưng mà cậu vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ cũng không có chú ý tới rốt cuộc là cái gì đã xảy ra thay đổi..

"A Thần, ngươi đang làm cái gì?" Mộc Ngôn đi qua, mang theo giọng mũi đáng yêu hỏi.

"Em tỉnh rồi à? Tới bên kia ngồi một chút đi, bên này có chút loạn, chờ ta thu thập một chút." Mộc Thần nắm cái tay nhỏ của Mộc Ngôn, đưa cậu ra chỗ một cái ghế nằm ngồi, sau đó trở về thu thập tàn cục.

Một lát sau, Mộc Ngôn thanh tỉnh hơn rồi, nhìn đồ vật xung quanh cũng rõ ràng hơn rất nhiều, lúc này mới phát hiện biến hoá trong viện còn rất lớn, đặc biệt là chỗ xây bệ bếp trước đó của cậu thế nhưng hoàn toàn không thấy đâu.

Không thấy bệ bếp ở đâu? Mộc Ngôn đột nhiên có chút hoang mang.

Rõ ràng là trước khi cậu ngủ còn ở đó nấu ăn nấu cơm các thứ, như thế nào mới ngủ một giấc, liền biến mất hoàn toàn vậy?

"Mộc Mộc, em lại đây thử xem cái này dùng tốt không?" Mộc Thần đối với Mộc Ngôn vẫy tay nói.

Mộc Ngôn vẫn giữ khuôn mặt ngây ngốc, Mộc Mộc đi về phía Mộc Thần, sau đó phát hiện trước mặt Mộc Thần xuất hiện một cái bệ bếp. Hơn nữa, đó là một cái bệ bếp thật xinh đẹp, còn đẹp hơn nhiều so với cái mà cậu đã tự xây trước đó.

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

"Ta thấy em dùng cái bệ bếp kia nấu cơm không quá thoải mái, cho nên xây một cái nữa cho em, em thử xem dùng ổn không, dùng không ổn thì nói, ta sẽ sửa lại cho em." Mộc Thần cười nói, ngữ khí rất có cảm giác đang tranh công.

Mộc Ngôn tức khắc cảm thấy trong lòng trướng trướng lên, phảng phất như có cái gì sắp muốn tràn ra ngoài.

Cậu vội vàng lấy hết mấy cái nồi của mình ra, rồi lần lượt đặt thử lên bệ bếp, phát hiện rằng cái bệ bếp mới xây này dùng tốt hơn nhiều so với cái bệ bếp mà cậu tùy tiện xây trước đó. Không chỉ là nồi đặt lên rất vững chắc, mà Mộc Thần còn làm đến hai cái, như vậy một cái có thể dùng để nấu cơm, cái còn lại có thể dùng để cùng lúc xào rau luôn, tiết kiệm được không ít thời gian.

Mộc Ngôn rất thích hai cái bệ bếp này, chỉ hận không thể ngay lập tức nấu ăn xào rau ngay trên đó.

___________________

Chương 39 *Phần thưởng thăng cấp

"A Thần, cảm ơn anh, tôi rất thích." Mộc Ngôn nhẹ giọng mềm mại cảm ơn, trong lòng ngọt ngào như mật.

Chưa từng có ai vì cậu làm nhiều như vậy, cũng chưa từng có ai sẽ cẩn thận chú ý đến nhu cầu của cậu, và nhanh chóng giúp cậu làm tốt, A Thần là người đầu tiên.

"Không cần phải cảm ơn, mạng của ta là em cứu, nếu không có em, trên đời này cũng liền không có ta. Cho nên ta làm cái gì cho em, em không cần nói cảm ơn đâu." Mộc Thần nói, thanh âm phi thường nhẹ nhàng, giống như người đứng trước mặt chính là người yêu của anh vậy.

Khuôn mặt nhỏ của Mộc Ngôn lập tức đỏ bừng, ánh mắt trở nên mơ hồ, không dám nhìn về phía Mộc Thần. Khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến cả người lẫn thần đều phải say mê, kết hợp với biểu cảm ôn nhu, thật sự là một thứ vũ khí nguy hiểm, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần là không thể không sa vào, rồi không thể thoát ra được.

"Tôi...... Tôi xem tối nay ăn cái gì đã?" Mộc Ngôn tùy tiện tìm lấy cớ rồi chuồn nhanh. Cậu cảm thấy nếu cứ ở lại đây, rất có khả năng sẽ không kiềm chế được mà lao vào Mộc Thần. Đến lúc đó, không chừng Mộc Thần sẽ nghĩ rằng cậu thật sự rất không đứng đắn, quá phóng túng, nói không chừng có thể sẽ chán ghét cậu cũng nên.

Tưởng tượng đến khả năng rất có thể sẽ bị A Thần chán ghét, Mộc Ngôn liền cảm thấy trong lòng nhói đau, hô hấp phải đình chỉ.

Mộc Ngôn lại một lần nữa cảnh báo chính mình, nhất định phải khống chế được bản thân, nhất định không thể biểu hiện ra ý đồ của bản thân. Trừ khi A Thần tỏ vẻ thích cậu, bằng không tuyệt đối không thể biểu lộ ra được, như vậy cậu còn có thể tiếp tục cùng A Thần sống cùng nhau.

Mộc Thần nhìn Mộc Ngôn thẹn thùng chạy trốn, tâm tình thập phần tốt đẹp, khóe môi anh luôn là theo bản năng khẽ nhếch lên, ngay cả bản thân anh cũng đều không nhận ra, khi đối mặt với Mộc Ngôn ngay cả chính anh cũng không biết mình đã cười nhiều đến mức nào, và lúc đối mặt với người khác chênh lệch lớn đến như nào.

Mấy ngày nay, có Mộc Thần , lúc Mộc Ngôn vào rừng rậm cũng dám đi sâu thêm một tí. Rất nhanh liền tìm được đầy đủ hai loại nguyên liệu nấu ăn khác nhau, số 5 cũng được thăng lên cấp 1.

"Đinh, hệ thống lên cấp 1, khen thưởng một phần thực đơn." Giọng nói máy móc lúc ban đầu nghe được này lại vang lên lần nữa, lạnh băng giống như không có sinh mệnh.

Bất quá rất nhanh, giọng nói vui sướng có chút ngớ ngẩn của số 5 cũng vang lên ngay sau đó, "Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, chúng ta thăng cấp rồi, giờ đã có thực đơn."

Mộc Ngôn nghe thấy liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong khoảng thời gian này cậu đã quen có số 5 làm bạn, cũng quen giọng nói ồn ào của nó. Nếu ngay lập tức phải đối mặt với loại thanh âm lạnh lùng, máy móc và vô cảm này, cậu cảm thấy mình có lẽ sẽ không thể thích nghi được.

"Ngôn Ngôn, nhanh lên nhìn xem đó là thực đơn gì đi." Số 5 gấp không chờ nổi nói.

Mộc Ngôn click mở giao diện hệ thống, hệ thống tiến độ thăng cấp quả nhiên lại tăng thêm một mảng lớn, nếu muốn đạt tới cấp 2 thì phải yêu cầu thêm giá trị kinh nghiệm, mặt khác có điểm đau thương chính là, tích phân một lần nữa vẫn như cũ là số âm, chẳng qua trị số kia đang ngày càng tiến gần về số 0, thuyết minh bọn họ rất nhanh liền có thể đem trị số tích phân biến thành số dương.

"Ngôn Ngôn, phần thưởng thăng cấp ở ba lô góc dưới bên phải." Số 5 gấp không chờ nổi nói.

Có một nút ba lô ở góc đuôi bên phải, Mộc Ngôn làm theo nhắc nhở của số 5, click mở ba lô, bên trong quả nhiên có một tờ giấy ở bên trong.

Số 5 hiển nhiên cũng có chú ý tới, toàn bộ bên trong ba lô cũng chỉ có một tờ giấy lẻ loi trông quá mức trống trải, vội vàng an ủi nói: " Phần thưởng thăng cấp đều được đặt ở trong ba lô, về sau khẳng định sẽ ngày càng có nhiều đồ vật trong ba lô hơn."

"Ừ." Mộc Ngôn đáp, sau đó duỗi tay chạm vào mặt giấy, sau đó tờ giấy cũng được gọi là thực đơn kia liền phóng đại gấp mấy lần, chữ viết cũng đủ rõ ràng để nhìn, nhưng là......

___________________

Chương 40 *Mộc Ngôn mù chữ

" Trên tờ giấy này viết cái gì vậy?" Mộc Ngôn nhìn ngang nhìn dọc, vẫn không hiểu hỏi số 5.

Số 5:......

Số 5 nhịn không được che mặt, nó quên mất ký chủ của nó đến từ một vị diện rất rất thấp kém, hơn nữa cũng chưa từng được học chữ. Cho nên, kỳ thật ký chủ của nó hiện tại vẫn là một người thất học.

"Đây là một tờ công thức của bánh hành chiên, rất đơn giản, tạm thời chắc chưa cần dùng đến. Khi nào dùng đến, ta sẽ nói cho ngươi biết nguyên liệu cần có để nấu chúng." Số 5 nói với Mộc Ngôn.

"Ừ." Mộc Ngôn cũng không có lập tức liền yêu cầu số 5 nói toàn bộ cho cậu.

Đúng lúc này, giọng nói máy móc lạnh băng của hệ thống lại lần nữa vang lên: "Tuyên bố nhiệm vụ cấp 1: Làm một trăm chiếc bánh hành chiên, khi lên cấp 2, sẽ có cơ hội đạt được một lần rút thăm trúng thưởng."

Số 5:......

Số 5 như thế nào cũng không nghĩ rằng, vả mặt tới nhanh như thế, nó vừa mới cùng ký chủ nói công thức bánh hành chiên tạm thời không cần dùng đến, kết quả hệ thống liền tung ta tung tăng vả mặt luôn╭∩╮(︶︿︶)╭∩╮

Hệ thống, có bản lĩnh thì tan học đừng đi, chúng ta liền đánh một trận!

Mộc Ngôn vẻ mặt ngốc manh nhìn về phía số 5, chờ số 5 chỉ cho cậu cách làm bánh hành chiên.

"Các nguyên liệu yêu cầu để làm bánh hành chiên: Bột mì, hành hương*, muối, đường, tiêu xay......" Số 5 cực kỳ cẩn thận, đọc từng chữ một.

(*Hành hương còn có thể gọi là hành hoa, hành lá, hành xanh, hành ta)

"Không có bột mì, có thể dùng bột dinh dưỡng thay thế, nhưng là mặt khác, chúng ta hiện tại chỉ có muối, hành lá, đường còn có tiêu xay yêu cầu đều phải đi tìm." Mộc Ngôn nghiêm túc kiểm soát những nguyên liệu mình có và không có. Cũng dự định lần sau thời điểm vào rừng, cố gắng tìm mấy cái này, nếu không không có nguyên liệu, liền không thể làm bánh hành chiên và được hệ thống tán thành, như vậy cũng không thể thăng cấp.

"Ngôn Ngôn, chúng ta lên cấp 1, thuật giám định chắc được mở ra rồi, đến lúc đó chúng ta mang theo thuật giám định để tìm nguyên liệu nấu ăn, khẳng định sẽ càng dễ dàng hơn một ít.” Số 5 vội vàng nói.

Như là hưởng ứng những gì số 5 nói, giọng nói lạnh băng của hệ thống lại lần nữa vang lên: " thuật giám định đã mở, cấp bậc 0, năng lực phân biệt: Sơ cấp, hy vọng ký chủ không ngừng cố gắng, sớm ngày thăng cấp."

Số 5:.....

Hệ thống ngươi tới đây, ta cam đoan không đánh chết ngươi! Mỗi lần đều chọn lúc nó vừa nói xong mới xuất hiện, ngươi nói ngươi có phải cố ý không!

Hừ, nếu ngươi nói ngươi không cố ý, ta cũng không tin! Số 5 ở trong lòng ngạo kiều nghĩ thế.

Nghe thấy thuật giám định, hai mắt Mộc Ngôn bỗng nhiên sáng lên, khuôn mặt nhỏ có vẻ càng thêm tinh xảo sáng chói.

"Số 5, chúng ta đi giám định bắp ngô một chút đi." Mộc Ngôn hưng phấn nói. Trước đó cậu cũng đã quyết định chờ sau khi thuật giám định được mở ra, việc đầu tiên phải làm là giám định trái bắp ngô kì quái kia.

"Được." Khi số 5 nghĩ đến các loại cách nấu bắp ngô để ăn mà Mộc Ngôn đã nói, nước miếng sắp chảy xuống luôn rồi, tự nhiên vô cùng tích cực hưởng ứng đề nghị của Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn đi vào rừng rậm, đương nhiên không thể không mang Mộc Thần đi cùng. Hoặc có thể nói, Mộc Thần tuyệt đối không cho phép Mộc Ngôn đi vào rừng một mình.

Bởi vì có thuật giám định, Mộc Ngôn tâm tình phi thường tốt, lúc ở trên đường gặp được thực vật xa lạ nhưng có cảm giác hẳn là ăn được, Mộc Ngôn liền sẽ nhịn không được thử giám định một phen.

Một lần, hai lần, ba lần giảm định kết quả đều giống nhau......

"Thực xin lỗi, vật thể này vượt quá phạm vi giám định, thuật giám định không thể phân biệt, yêu cầu thăng cấp trước.” Giọng nói lạnh băng đặc thù của hệ thống lại lần nữa vang lên, liên tục ba lần.

Mộc Ngôn: "...."

Số 5: "...."

"Số 5, này làm sao bây giờ? Nên sẽ không đều không thể giám định được trong lòng Mộc Ngôn có chút bất an, ba lần liên tục đều không giám định được, mặc kệ thực vật kia là to hay bé, đều là kết quả giống nhau, điều này làm cho tâm tình tốt của Mộc Ngôn cũng phải ỉu xìu.

Số 5 thấy cảm xúc của Mộc Ngôn xấu đi, trong lòng càng là đối với thuật giám định này ghét đến ngứa răng. Chết tiệt, nếu cái gì cũng không thể phân biệt, mở ra có cái con khỉ dùng, lại còn thích trêu ngươi như vậy.

Ký chủ nhỏ của nó mềm mại như vậy, đáng yêu như vậy, thuật giám định sao lại nhẫn tâm trêu đùa cậu như vậy? Quả thực quá vô sỉ và gây chuyện vô cớ rồi.

" Làm sao vậy?" Đi ngay bên cạnh Mộc Ngôn là Mộc Thần, lực chú ý vẫn luôn đặt ở trên người Mộc Ngôn. Tâm trạng ban đầu có vẻ vẫn rất ổn, khuôn mặt Mộc Ngôn vẫn còn mang theo tươi cười đột nhiên tâm trạng xấu đi khiến anh rất là lo lắng.

"Không có việc gì." Mộc Ngôn nỗ lực tươi cười, ý đồ làm Mộc Thần yên tâm, lại không biết bộ dạng này của cậu ngược lại càng khiến cho Mộc Thần lo lắng.

"Ngôn Ngôn, nói không chừng bắp ngô có thể giám định được, nếu thuật giám định mở ra thì khẳng định nó cũng có thể giám định được một số vật. Thực vật chúng ta gặp được có lẽ có thể ăn liền giám định xem, nói không chừng sẽ có phát hiện đó." Số 5 vội vàng an ủi nói.

Mộc Ngôn cũng cảm thấy bản thân quá nóng vội, hệ thống bản thân chính là một tồn tại phi thường thần kỳ. Nếu không có tồn tại như hệ thống, chưa chắc cậu khi nào mới có thể được ăn mấy thứ này đâu, kết quả hiện tại đã khả quan hơn rất nhiều, cậu lại còn tham lam muốn được càng nhiều hơn, suy nghĩ như vậy là không đúng.

Mộc Ngôn sau khi nghĩ thông suốt xong, buồn bực trong lòng lập tức tiêu tán, nụ cười lại lần nữa hiện lại trên mặt cậu, cả người cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Mộc Thần ánh mắt thâm thúy nhìn Mộc Ngôn, cảm xúc cũng theo tâm tình lên lên xuống xuống của anh lên xuống rồi trở nên thoải mái hơn.

Hai người một hệ thống rất nhanh liền tới chỗ cây ngô mà họ đã ghi nhớ trước đó, nhìn cây thụ đầy ngô, Mộc Ngôn vẫn là cảm thấy thật thần kỳ.

"Muốn ngắt lấy à?" Mộc Thần thấy bộ dáng Mộc Ngôn hơi chút ngạc nhiên, hỏi.

Mấy ngày nay ở chung, anh cũng coi như là biết khi gặp thứ gì đối phương sẽ cảm thấy hứng thú, ánh mắt sẽ lấp lánh lên, sau đó liền không nhịn được tiến lên tò mò một phen. Nếu có thể nắm chắc, lúc trở về trên cơ bản đều có thể làm được đồ ăn rất ngon, đối với việc này, Mộc Thần mỗi lần ăn đều sẽ cảm thấy rất kinh diễm.

Anh không biết thiếu niên trông mềm mại và dễ thương như vậy làm sao có thể nghĩ ra nhiều cách làm đồ ăn trong đầu như vậy, hơn nữa mỗi lần làm đều là những món anh chưa từng ăn qua, hơn nữa lại rất ngon. "Ừm, lấy một trái là được." Mộc Ngôn gật gật đầu nói.

Cái cây này mà nói thì quá cao so với cậu, cậu với không tới, hồi trước có số 5 ở đó giúp cậu, nhưng bây giờ Mộc Thần ở đây, số 5 cũng không có cách giúp cậu được, bằng không còn tưởng là xuất hiện sự kiện thần quái gì đâu.

Đối với việc gạt Mộc Thần về sự tồn tại của số 5, Mộc Ngôn có đôi khi sẽ có chút chột dạ, nhưng số 5 là tồn tại quá sức tưởng tượng, đều giống như cậu cũng đột nhiên xuất hiện ở trên thế giới này. Cậu cũng biết đây là việc mà cậu không thể dễ dàng nói ra được. Nếu như sau này cậu gả chồng, cậu cũng có khả năng sẽ đem chuyện này trở thành bí mật vĩnh viễn.

Mộc Thần cũng không biết Mộc Ngôn đã sớm nghĩ đến rất nhiều thứ trong lòng, anh nhanh chóng hái cho Mộc Ngôn một trái bắp ngô, rồi đưa cho cậu.

Mộc Ngôn cầm ngô, lặng lẽ dùng thuật giám định thử một chút, kết quả giọng nói vẫn luôn xuất hiện "Thực xin lỗi, vật thể này vượt quá phạm vi giám định, thuật giám định không thể phân biệt, yêu cầu thăng cấp trước" thế nhưng biến thành "Hạt vàng, còn gọi là bắp, thuộc họ lúa và cao lương, có thể ăn ."

Mặc dù giọng nói hệ thống vẫn lạnh băng không có cảm tình như vậy, nhưng Mộc Ngôn và số 5 lại cảm thấy âm thanh này thật sự rất là tuyệt vời. Vừa nghe xong một mạch vô pháp giám định, đột nhiên gặp được một cái có thể giám định, cảm giác kia tuyệt đối không thua gì trúng giải thưởng lớn.

"A Thần, thứ này có thể ăn, chúng ta lấy nhiều chút mang về, tôi nấu bắp ăn." Mộc Ngôn hai mắt sáng lên nói, phấn khích bộc lộ ra ngoài.

"Được." Mộc Thần đối với Mộc Ngôn rất là dung túng, đối phương muốn gì thì anh ta sẽ lấy cho bằng được, miễn là Mộc Ngôn vui vẻ. Mộc Thần và Mộc Ngôn phối hợp với nhau rất ăn ý, một người hái phía trên, một người nhặt phía dưới. Chẳng mấy chốc, Mộc Ngôn đã mang đầy cả giỏ tre. Nhìn giỏ đầy ắp bắp, Mộc Ngôn cười tít cả mắt.

Này một sọt bắp tự nhiên đều là công của Mộc Thần, Mộc Ngôn vài lần muốn anh chia sẻ một ít cho cậu, đều bị Mộc Thần ngăn cản.

" Thân thể ta cường tráng, chút này không là gì cả."  Lời này của Mộc Thần nhưng thật ra không có nửa điểm giả vờ, chút trọng lượng ít ỏi này với anh mà nói căn bản không là gì cả.

Nhưng trái lại là Mộc Ngôn, thân thể gầy yếu bé tí tẹo kia, đem một sọt lên như vậy, sợ rằng cũng làm cậu mệt mỏi quá sức, làm sao anh có thể nỡ để cậu chịu như thế được. Về nhà nhất định phải bảo Mộc Mộc ăn nhiều hơn một chút, dưỡng cho mập mạp lên mới tốt.

Mục đích chủ yếu của bọn họ lần này đi vào rừng là để giám định ngô, hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành, tâm tình của Mộc Ngôn càng thêm nhẹ nhàng. Trên đường trở về, Mộc Ngôn càng liên tục sử dụng thuật giám định, cứ việc đa số âm thanh đều là "Thực xin lỗi, vật thể này vượt quá phạm vi giám định, thuật giám định không thể phân biệt, yêu cầu thăng cấp trước.” Nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có lúc giám định thành công.

Châng qua giám định thành công những loại thực vật đó đa số đều không thể ăn. Hơn nữa khi ra kết quả giám định, Mộc Ngôn còn thấy rất quen thuộc, cũng chính là thực vật kiếp trước mà cậu biết.

Giờ phút này Mộc Ngôn còn không biết, không biết rằng mình đang sử dụng thuật giám định liên tục, cho nên độ thành thạo khi sử dụng thuật giám định không ngừng tăng lên, chỉ còn dư lại một khoảng ngắn nữa là có thể thăng cấp.

" Hành hương nhỏ, bách hợp khoa hành* thuộc loại thực vật, có thể ăn được." Giám định thuật đặc có lạnh bàng thanh âm lại lần nữa vang lên, làm Mộc Ngôn cùng số 5 có thói quen giám định xong liền định rời đi luôn đồng thời dừng bước.

(* Trong một số ngữ cảnh, "bách hợp" có thể chỉ đến cây hành và "khoa" có thể là một từ chỉ loại hoặc phần của cây hành, nhưng đây không phải là tên gọi chính thức. Nó có thể chỉ một loại hoặc phân nhóm cụ thể của cây hành trong hệ thực vật.🫠)

"Ngôn Ngôn, ta vừa mới có phải nghe được âm thanh giám định thành công hay không?" Số 5 mờ mịt hỏi.

"Ta hình như cũng nghe thấy." Mộc Ngôn đồng dạng ngơ ngác trả lời.

Nếu Mộc Thần có thể nhìn thấy được số 5 là có thể phát hiện số 5 và Mộc Ngôn cơ hồ  ra một biểu cảm gần giống nhau như đúc.

Số 5 và Mộc Ngôn động tác nhất trí lập tức lùi lại về sau, bốn phía lay động. Một lần nữa tiến đến gần và kích hoạt thuật giám định.

Bởi vì bọn họ trong suốt quá trình do giám định quá nhiều vật, đa số đều chỉ nghe được thanh âm "Thực xin lỗi".

Bởi vậy một người một hệ thống cơ hồ không ngừng nghỉ chút nào, vừa đi vừa một bên ném thuật giám định, điều này dẫn đến khi đột nhiên nghe thấy một loại thực vật đã được giám định thành công, thân thể bọn họ đều theo quán tính không có phản ứng lại tiếp tục tiến lên. Chờ đến lúc bọn cậu phản ứng lại muốn tìm loại thực vật được giám định thành công, căn bản đối với loại thực vật này không có nửa phần ấn tượng, chỉ có thể ở trong phạm vi nhỏ một lần nữa giám định lại.

Mộc Thần đối với hành vi thường thường phải dừng lại tìm kiếm thứ gì đó của Mộc Ngôn đã sớm thành thói quen, chỉ đứng lẳng lặng ở một bên chờ.

"A Thần, anh mau đến xem, tôi tìm được một cây hành lá nhỏ." Mộc Ngôn nắm một cây hành lá gốc trắng lá xanh thon dài, hướng về Mộc Thần vui sướng múa may.

"Mộc Mộc giỏi quá, lại tìm được thêm một loại nguyên liệu nấu ăn nữa rồi." Mộc Thần không bủn xỉn chút nào khen ngợi nói.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro