Chương 31-35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 31 **Có tình mới quên tình cũ
(*Giống có mới nới cũ)

Mộc Ngôn thấy cơ thể của Mộc Thần đã không có gì đáng ngại, liền nghĩ nên tiếp tục đi vào rừng tìm nguyên liệu nấu ăn cùng số 5, nhiệm vụ thăng cấp cậu còn chưa có làm xong đâu, mấy ngày nay bởi vì muốn chăm sóc cho Mộc Thần nên cậu chưa đi, hiện tại anh ấy đã khá hơn nhiều, ít nhất có thể tự chăm sóc cho bản thân được, tất nhiên cậu cũng không thể tiếp tục trì hoãn nữa.

Mộc Ngôn chuẩn bị đầy đủ bột dinh dưỡng và nước ấm để ở ngay mép giường cho Mộc Thần, và cẩn thận dặn dò anh ta: "Nếu anh đói bụng thì hãy pha bột dinh dưỡng trên bàn, vết thương trên người anh cũng đã tốt hơn kha khá , nhưng vẫn phải nhớ đổi dược liệu đúng giờ đó, buổi chiều cũng phải biết đường đi uống thuốc...."

Mộc Thần rất hưởng thụ cảm giác được Mộc Ngôn quan tâm, lúc đầu nghe Mộc Ngôn cẩn thận dặn dò các thứ, vẻ mặt anh rất vui vẻ, nhưng càng nghe lại càng cảm thấy có gì đó không ổn lắm, tại sao anh lại cảm giác như là Mộc Ngôn sắp phải rời khỏi đây rồi nên mới an bài kĩ lưỡng cho anh như thế?

"Em muốn đi đâu?" Mộc Thần ngồi dậy hỏi, nhìn thẳng vào Mộc Ngôn, đôi môi mỏng hơi mím lại, vẻ mặt nghiêm túc, còn có một tia căng thẳng mà anh ta không hề phát hiện.

"Tôi muốn đi vào rừng rậm tìm đồ ăn." Mộc Ngôn thành thật trả lời. Đó còn không phải là bột dinh dưỡng à? Vì cái gì còn muốn vào rừng rậm tìm? Mộc Thần rất khó hiểu, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, mà là nói thẳng: "Ta đi cùng em."

Mộc Thần đang định xuống giường thay quần áo, Mộc Ngôn thấy vậy liền vội vàng ngăn anh lại: " Cơ thể anh còn chưa có khỏi hẳn đâu, không thể đi ra ngoài."

"Em một mình đi vào rừng rậm ta cũng không yên tâm." Mộc Thần bướng bỉnh muốn xuống giường. Mộc Ngôn cũng không biết phải làm sao mới được.

Cơ thể đầy vết thương của anh ta tuy rằng khôi phục rất nhanh, nhưng mà cũng chỉ vừa mới đỡ mấy ngày nay thôi, còn chưa hoàn toàn khôi phục, nếu thật sự lại đi ra ngoài, bệnh lại nặng trở lại thì sao?

"Không sao đâu, tôi trước kia thường xuyên đi một mình mà, sẽ không có nguy hiểm, tôi cũng không đi vào nơi sâu đâu." Mộc Ngôn vội vàng nói, muốn đối phương yên tâm.

Nhưng lời nói của Mộc Ngân lại bị phản tác dụng. Mộc Thần nghe vậy không chỉ không có yên tâm, ngược lại càng thêm kiên định muốn đi cùng Mộc Ngôn, xen lẫn sự đau lòng.

Anh chỉ cần tưởng tượng đến việc Mộc Ngôn gầy yếu một mình chạy bôn ba khắp nơi trong khu rừng nguy hiểm để tìm kiếm đồ ăn, trái tim anh không khỏi co thắt, nhói đau.

"Ta đi cùng em, ta không yên tâm để em một mình." Mộc Thần đã đi xuống giường, cởi bỏ quần áo đang mặc, chuẩn bị thay một bộ đồ mà Dương Văn Diệu mang cho anh để đi ra ngoài.

Mộc Ngân thấy vậy, hai mắt hơi mở to, khuôn mặt nhỏ lập tức dâng lên màu hồng phấn, cậu lấy hai tay che mặt, quay lưng lại, hơi nóng trên mặt rất lâu mới có thể tiêu tán.

Anh..anh sao lại có thể cởi quần áo trước mặt người ta như thế, chẳng lẽ anh ta không biết mình cũng ở đây sao? Nếu là ở thế giới cũ của bọn họ, làm như vậy sẽ hủy hoại thanh danh của ca nhi, vậy thì đừng nghĩ sau này sẽ có người nào dám cưới một ca nhi như thế này, nên cậu cái ca nhi này chỉ có thể gả cho mỗi anh ấy thôi.

Nhưng Mộc Ngôn lại nghĩ nơi này là một thế giới khác, Mộc Thần căn bản không biết cậu là ca nhi, chỉ nghĩ cậu là một người đồng tính thôi, thay quần áo trước mặt người cùng giới cũng là chuyện bình thường.

Nếu nói như vậy, có phải hay không nếu cậu nhìn cơ thể của anh cũng được coi điều bình thường? Mộc Ngôn nhịn không được ở trong lòng nghĩ vớ vẩn, động tác vừa rồi của Mộc Thần quá nhanh, cậu còn chưa phản ứng lại, khi hoàn hồn lại, cậu định che mặt xoay người đi thì dường như thấy được một chút cơ bắp săn chắc ở phía trước mặt.

Mộc Ngăn vừa nhìn thấy thứ không nên thấy, nhịn không được đỏ mặt nóng bừng. Cậu lặng lẽ quay đầu lại, hai tay vẫn che mặt như cũ, nhưng khe hở giữa các ngón tay lại thong thả chậm rãi mở ra khe nhỏ. Xuyên qua kẽ hở ấy, ánh mắt cậu dừng lại ở vùng eo rắn chắc cùng với chỗ cơ bắp mịn màng của Mộc Thần.

Ưm... Mộc Ngôn cảm thấy khuôn mặt mình nóng đến bốc lửa, nóng đến mức phải thở hổn hển.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy cơ thể của một người đàn ông. Vốn dĩ, người đàn ông này đã trông cao lớn và uy nghiêm hơn cả hán tử, không ngờ sau khi cởi áo, cơ thể lại là cái dạng này, rắn chắc và khỏe mạnh đến vậy. Phần eo săn chắc như thế chắc hẳn sẽ rất có lực, thời điểm khi làm cái kia cái kia.......

A, cậu thế nhưng sao lại có mấy cái suy nghĩ bậy bạ như vậy, cậu chính là một cái ca nhi, thế nhưng ở chỗ này tâm tư một hán tử. Thực.....thực sự quá xấu hổ đi! Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Yến đỏ bừng, nếu dùng hình tượng của manga anime để miêu tả, lúc này khuôn mặt Mộ Yến nhất định đỏ như quả táo, trên đỉnh đầu còn sẽ bốc lên hơi nước mờ mịt.

Mộc Thần mặc dù đang thay quần áo, nhưng tầm mắt cùng lực chú ý vẫn đều đặt ở trên người Mộc Ngôn. Bởi vậy phản ứng từ đầu tới đuôi của Mộc Ngôn anh đều nhìn thấy, khóe miệng lạnh lùng của anh ta không khỏi cong lên một chút. Mộc Thần cố gắng ngăn cản khóe môi đang nhếch lên, cố tình làm ra dáng vẻ lo lắng hỏi: "em làm sao thế? Bị sốt à? Như thế nào mặt lại đỏ như vậy.

Nói xong, Mộc Thần còn muốn tiến lên sờ thử nhiệt độ trên trán cậu, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Ngôn lại càng đỏ chót, cơ thể không khỏi co rụt lại, trái tim càng đập loạn xạ, sắp không chịu nổi, gần như là nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Tôi, tôi không sao, chỉ là hơi, hơi nóng một xíu thôi." Mộc Ngôn khẩn trương nói lắp nói.

Số 5 bay ở giữa không trung, nhìn thấy hết mọi thứ ở đây từ đầu đến cuối, nó gần như muốn nổ tung, ký chủ của nó không có để ý thấy, nhưng mà nó chính là để ý thấy cái người đàn ông đáng ghét kia căn bản là là cố ý, cố ý trêu đùa ký chủ nhà nó, cũng chỉ có mỗi ký chủ ngốc nghếch của nó không nhận ra.

Đáng giận đáng giận! Số 5 rất muốn giáo huấn cho Mộc Thần trận thật là hung bạo, nhưng trừ bỏ mỗi ký chủ có thể nhìn nó ở ngoài, những người khác căn bản không nhìn được, nó nếu muốn giáo huấn cũng không có biện pháp, quả thực làm nó nghẹn sắp chết.

Mộc Thần thấy Mộc Ngôn cả người đều sắp bốc lửa lên, cảm thấy Mộc Ngôn như vậy quả thực đáng yêu cực kỳ, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ đỏ rực kia, làm người nhịn không được muốn tiến lên cắn thử một ngụm, nhưng mà anh cũng cảm thấy nếu thực sự cứ cắn xuống, nói không chừng đối phương liền thật sự bốc cháy mất.

Mộc Thần ho nhẹ một tiếng, dời đi lực chú ý của chính mình, nói sang chuyện khác nói: "Không phải em nói muốn đi rừng rậm sao. Giờ đi thôi."

"Hả? Ừm." Mộc Ngôn ngốc ngốc đáp, sau đó chạy nhanh tông cửa xông ra, cảm giác nếu cứ thế xuống đài, cậu sẽ không kiềm chế được mà lao tới tóm lấy người kia.

Là một cái ca nhi, nếu không kiềm chế được mà lao tới tóm lấy một hán tử, thì thật là mất mặt đến mức muốn chui xuống một thế giới khác.

Mộc Ngôn vỗ vỗ gương mặt chính mình, ép bản thân phải bình tĩnh lại, còn không phải là chỉ nhìn một chút đối cơ thể của phương sao, nơi này chính là dị thế giới, không có người sẽ để ý cái này. Hơn nữa cũng chỉ là thấy được phần thân trên, còn là chỉ thấy được có một chút mà thôi. Cho nên không có quan hệ, không cần thiết nghĩ, không thể tiếp tục nghĩ được.

Mộc Ngôn không ngừng ám chỉ chính mình ở trong lòng, cố gắng gạt bỏ hình ảnh lúc trước ra khỏi đầu, để không tiếp tục bị nó ảnh hưởng tới mình, sau đó cùng Mộ Thần đi về phía khu rừng.

Mộc Thần nói tuy không nhiều lắm, nhưng tổng thể anh cảm thấy vẫn thực vui vẻ, dọc theo đường đi Mộc Ngôn cảm thấy thời gian đi đến nhanh hơn so với dĩ vãng, chỉ là...... Chỉ là cậu tổng cảm thấy chính mình giống như đã quên mất cái gì, nhưng là rốt cuộc quên đi cái gì nhỉ? Số 5......

Ký chủ thân ái, ngươi quên mất ta rồi, ký chủ ngươi sao có thể có tình mới liền quên tình cũ là nó chứ huhu, nó quả nhiên vẫn là ghét nhất nam nhân kia độc chiếm ký chủ nhà nó.

"Em muốn vào rừng rậm tìm cái gì? Ta tìm giúp em." Mộc Thần nói với Mộc Ngôn.

Mặc dù vừa nãy có nghe Mộc Ngôn nói là muốn đi tìm đồ ăn trong rừng, nhưng anh cũng chỉ nghĩ là cậu đang tìm thứ gì đó có giá trị để đổi lấy bột dinh dưỡng thôi.

"Ngươi giúp ký chủ tìm? Ngươi có thể giúp tìm được cái gì? Ngươi biết nấm trông như nào không, biết mộc nhĩ mọc ở đâu không? Nói dễ nghe, cái gì ngươi cũng không giúp được." Số 5 bay ở giữa không trung âm dương quái khí nói về phía Mộc Thần, tuy rằng Mộc Thần nghe không thấy, nhưng mà không ảnh hưởng nó vẫn cứ châm chọc đối phương.

Quả nhiên vẫn là nó hữu dụng nhất, nó biết cả nấm cùng mộc nhĩ, còn nhận biết rất nhiều nguyên liệu nấu ăn khác, cho nên tiểu ký chủ càng phải đối xử tốt với nó hơn một chút.

"Ừm...... Tôi cũng không rõ lắm bên này có hay không, chúng ta vừa đi vừa tìm đi." Mộc Ngôn nói, cậu cũng không biết nên giải thích nguyên liệu nấu ăn như nào với Mộc Thần, cái này đúng thật là khó nói, vẫn là đợi gặp được thì giới thiệu cho đối phương cũng không muộn.

Mộc Thân nghe vậy cũng không hỏi nhiều, chỉ là vẫn luôn đi theo bên người đối phương, cũng thời khắc đề phòng xung quanh, phòng ngừa có gì nguy hiểm.

Ngôn Ngôn, hôm nay chúng ta ở đây tìm chút nấm và mộc nhĩ rồi về nhé. Món súp nấm thật sự rất ngon, còn thịt thỏ nướng nữa, cũng ăn rất tuyệt." Số 5 nghĩ đến những món ngon đó, liền không kiềm chế được mà chảy nước miếng.

"Được, nếu gặp phải, chúng ta sẽ ngắt lấy một chút trở về, bất quá ta khả năng cao sẽ không bắt nổi thỏ." Mộc Ngôn đối với thể lực của chính mình vẫn là rất tự mình hiểu lấy, lần trước bọn họ có được thịt thỏ hoàn toàn là do may mắn, đụng phải một con thỏ bị thương, nếu thật sự bảo cậu đi bắt thỏ, cậu thì tay nhỏ chân nhỏ, phỏng chừng cả ngày cũng không bắt được.

"Ta đương nhiên biết. Nhưng mà này, không phải có người sẵn lòng giúp đỡ sao, nếu hắn muốn lại đây hỗ trợ, cái gì đều không làm không phải là quá vô dụng sao, hơn nữa hắn ta cao to như thế, đánh một con thỏ chắc chắn không thành vấn đề." Số 5 nỗ lực gây khó dễ Mộc Thần, không bỏ qua bất kỳ cơ hội nào để mách lẻo với cậu.

Nếu Mộc Thần thật sự đánh được con thỏ, nó có phải được ăn thịt thỏ không. Còn nếu đối phương không đánh nổi một con thỏ, Ngôn Ngôn nhất định sẽ rất thất vọng về hắn, cho nên nó vẫn rất vui vẻ.

Không sai, nó chính là một chú hệ thống thông minh và cơ trí như vậy!

"Như vậy không tốt lắm đâu, trọng thương của A Thần còn chưa có khỏi hẳn đâu." Mộc Ngôn có chút lo lắng.

"Việc nhỏ này với hắn mà nói khẳng định không có vấn đề đâu, sẽ không động tới miệng vết thương của hắn, vừa thấy ta liền khẳng định thực lực của hắn rất mạnh." Vì có tâm tư muốn bôi đen và làm giảm địa vị của đối phương ở trong lòng Mộc Ngôn hoặc là vì được ăn thịt thỏ. Số 5 cảm thấy mình cũng đủ giỏi rồi, kỹ năng nói dối trắng trợn như vậy đúng là đạt đến mức thượng thừa.

"Sao em không nói gì? Có phải mệt mỏi hay không? Hay là chúng ta ở đây nghỉ ngơi một chút?" Mộc Thần thấy Mộc Ngôn có chút bộ dáng thất thần, cho rằng đối phương mệt mỏi, liền nói.

"Khiếp, rõ ràng chính là hắn mệt mỏi muốn nghỉ ngơi còn nói đàng hoàng y như thật, thật là một cái tâm cơ boy." Số 5 khinh thường nói, ý đồ rõ ràng như vậy sao có thể giấu được số 5 hệ thống vĩ đại này được, nó liếc mắt một cái liền nhìn thấu.

Mộc Ngôn không để ý đến số 5, bởi vì có Mộc Thần ở bên người, cho nên đoạn đối thoại phía trước cùng số 5 đều là tiến hành ở trong đầu, trong lúc nhất thời, thậm chí quên mất bên cạnh còn có những người khác. Mộc Ngôn cảm thấy điều này thật không tốt tí nào.

___________________

Chương 32 *Ta ở bên em

"Tôi không có việc gì, tôi chỉ là đang nghĩ xem tí nữa đến trưa thì ăn cái gì?" Mộc Ngôn nhỏ giọng nói. Tuy rằng không hoàn toàn là sự thật, nhưng cậu đúng là có suy nghĩ đến việc này, cũng không tính là nói dối.

Mộc Thần nghe vậy, có chút ảo não. Bởi vì anh buổi sáng vội vã cùng Mộc Ngôn ra ngoài, lại quên mang bột dinh dưỡng. Như vậy giữa trưa bọn họ không quay lại thì căn bản không có gì để ăn.

Nghĩ đến đây, cái bản mặt vô cảm của Mộc Thần khó có được xuất hiện một tia tự trách cùng ảo não.

"Thực xin lỗi, ta quên mang bột dinh dưỡng rồi." Mộc Thần tâm trạng trùng xuống nói.

"Hả?" Mộc Ngôn nghiêng đầu nhỏ, nhất thời chưa phản ứng được, cái này cùng bột dinh dưỡng có quan hệ gì?

"Chúng ta đến trưa vẫn là trở về đi, trong nhà còn có một ít bột dinh dưỡng, em muốn tìm cái gì, lần sau ta ra tìm cho." Mộc Thần nói, ánh mắt trở nên sâu sắc hơn, cũng mang theo kiên định.

Trong khoảng thời gian dưỡng thương này, Mộc Mộc khẳng định tiêu không ít tiền cho anh. Anh quan sát thấy, Mộc Mộc là ở một mình, không có người thân không có cha mẹ, một cái vị thành niên và cũng là thiếu niên một mình sinh sống nhất định rất khó khăn. Mặc dù như vậy, em ấy vẫn thiện lương cứu mình, còn không bủn xỉn cho anh ăn bột dinh dưỡng, chẳng sợ bản thân phải sinh hoạt khó khăn.

Đối mặt với tình cảm thuần khiết này, làm sao anh có thể không rung động được. Hiện tại thương thế của anh cũng tốt hơn nhiều, nếu quyết định muốn ở lại nơi này, về sau làm việc nuôi sống gia đình nên là anh làm mới đúng, Mộc Mộc chỉ cần vui vui vẻ vẻ sinh sống là tốt rồi.

Ngay lúc này, Mộc Thần trong lúc chính mình vẫn đang mất trí nhớ hạ quyết tâm thứ nhất.

"Hừ, mới đi ra nơi này một tí đã chịu không nổi. Ngôn Ngôn, không thể cứ quản hắn, chúng ta phải tìm đủ nguyên liệu nấu ăn nhanh lên để thăng cấp, như vậy mới có phần thưởng và còn đổi được một ít công cụ hữu dụng." Số 5 lập tức nói.

Mộc Ngôn có chút rối rắm, một mặt là Mộc Thần vẫn đang bị thương, mặt khác lại rất mong đợi hệ thống thăng cấp lúc sau.

Suy nghĩ một hồi, Mộc Ngôn rốt cuộc đưa ra quyết định, đối với Mộc Thần nói: "Anh về trước nghỉ ngơi đi, tôi ở tìm một hồi, rất nhanh liền sẽ về."

Mộc Thần than nhẹ một hơi, nói: "Ta đây tiếp tục đi cùng em."

"Chỉ là thương thế của anh......." Bây giờ thứ Mộc Ngôn hiện tại lo lắng nhất chính là thương thế của anh ta.

"Không cần lo lắng, đã không sao nữa. Em buổi sáng không phải cũng thấy à?" Khóe miệng Mộc Thần gợi lên một nụ cười tà khí, ám chỉ nói. Quả nhiên ngay sau đó liền nhìn thấy khuôn mặt nhỏ Mộc Ngôn lại đỏ bừng.

"A, tên hỗn đản này, hắn là cố ý, hắn tuyệt đối là cố ý, hắn lại trêu đùa ngươi, Ngôn Ngôn, nhanh đuổi hắn đi đi a." Số 5 quả thực muốn phát cuồng, đặc biệt là khi nhìn thấy ký chủ đơn thuần của nó thế nhưng lại đỏ mặt, liền cảm thấy không thể chịu đựng nổi.

Đáng tiếc còn đắm chìm ở thẹn thùng Mộc Ngôn căn bản không nghe được số 5 nói cái gì, cậu thật vất vả mới bình tĩnh trái tim của mình thì nó lại bắt đầu gia tốc nhảy lên, từng chút từng chút va chạm mãnh liệt vào lồng ngực.

"Ta, chúng ta chạy nhanh chút, đi lên phía trước đi một chút đi. Nói, nói không chừng sẽ có phát hiện." Mộc Ngôn vội vàng nói sang chuyện khác, sợ rằng chính mình thẹn thùng sẽ bị đối phương nhìn thấy, dẫn đầu nhanh hơn một bước đi lên phía trước.

Mộc Thần khóe miệng vẫn luôn ngậm ý cười, theo sát ở phía sau Mộc Ngôn.

Nếu giờ phút này người quen Mộc Thần ở đây, nhất định sẽ cảm thấy bọn họ thấy được một Mộc Thần fake, đây tuyệt đối không phải là Mộc Thần mà bọn họ biết, nhất định là bị người đánh tráo!

Lần này có lẽ là bởi vì có Mộc Thần đi cùng, lá gan Mộc Ngôn lớn hơn một xíu, cũng đi sâu hơn vào trong rừng rậm một chút, chính điều này đã khiến Mộc Ngôn tìm thêm rồi một loại nguyên liệu nấu ăn quen thuộc nữa là cải thảo trắng.

Tuy rằng không biết vì cái gì mà cải thảo trắng lại sinh trưởng ở mùa này, lớn lên ở trong rừng rậm. Nhưng cậu cũng từng đã thấy việc trái bắp ngô mọc ở trên cây rồi, nên khi gặp được cải thảo trắng cũng liền không có gì lạ. Ít nhất rau cải trắng vẫn là lớn lên ở trên mặt đất, mà không phải ở trên cây.

___________________

Chương 33 *Tóc ngắn kiến thức cũng ngắn

Nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn quen thuộc, Mộc Ngôn đã sớm đem ngượng ngùng vừa nãy toàn bộ vứt ra sau đầu, hưng phấn chỉ vào cải thảo trắng với Mộc Thần nói: "A Thần, anh mau xem, cái này chính là cải thảo trắng, có thể ăn đó."

Mộc Thần nhìn theo phương hướng Mộc Ngôn chỉ vào. Anh nghe vậy, hơi hơi sửng sốt, tuy rằng anh mất trí nhớ, sự tình trước kia tất cả đều quên mất, nhưng là một ít thường thức sinh hoạt cơ bản lại không có quên.

Tỷ như việc thế giới này chỉ có bột dinh dưỡng và dinh dưỡng tề mới ăn được, tất cả mọi người đều ăn cái này để no bụng, chưa từng có người nếm thử thức ăn nào khác cả.

Hiện tại Mộc Ngôn lại chỉ vào một thứ cỏ dại màu xanh trắng nói cho anh cái này cũng có thể ăn được, lời nói như này đủ để đánh sâu vào quan điểm sống nhiều năm của anh.

Nếu là người khác nói như vậy với anh, anh khẳng định không thèm để ý tới, nhưng nếu người này là Mộc Ngôn thì là chuyện khác.

"Thứ này có thể ăn?" Mộc Thần chỉ vào rau cải thảo, còn có chút không chắc chắn. Theo anh nghĩ, đây là cỏ dại ở rừng rậm lớn lên mà thôi, cỏ dại cũng là có thể ăn sao?

"Tóc ngắn kiến thức cũng ngắn." Số 5 nhịn không được châm chọc một câu.

"Đúng vậy, đợi lát nữa đến giữa trưa, tôi sẽ làm cho mọi người món thịt hầm cải trắng, ăn rất ngon, nhưng......" Mộc Ngôn hưng phấn nói, vừa nói, giọng nói lại trở nên nhỏ dần, bởi vì yêu cầu tiếp theo của cậu mà cảm thấy ngượng ngùng.

"Làm sao vậy?" Mộc Thần thấy thế, liền biết Mộc Ngôn này có khả năng là muốn nhờ anh chuyện gì, liền hỏi trực tiếp luôn theo một cách khá ân cần.

"Cái món...... Cái món thịt hầm cải trắng yêu cầu phải dùng thịt, cần đi săn thú, cho nên...... vậy anh có thể giúp tôi bắt một con thỏ hoặc một con gà rừng không? Những gì tôi có sẽ làm cái gì đó cho anh hơn phân nửa." Mộc Ngôn nhỏ giọng nói, trong mắt lộ ra ánh sáng nhỏ mang vẻ mong đợi.

" Thỏ? Gà rừng? Thứ kia cũng có thể ăn?" Mộc Thần cảm thấy hôm nay mình bị đả kích nhiều hơn tất cả những lần trước cộng lại, tuy rằng không còn nhớ rõ chuyện cũ, nhưng vẫn có một loại cảm giác như này.

"Ừ ừ, ăn rất ngon luôn." Mộc Ngôn dùng sức gật đầu nhỏ, Mộc Thần nhìn còn sợ cậu dùng sức quá khiến đầu nhỏ rớt, vội vàng duỗi tay nâng.

Cảm nhận được độ ấm từ bàn tay to lớn của đối phương truyền đến, Mộc Ngôn mặt lại hơi hơi phiếm hồng, có chút không nỡ rời đi.

Số 5 rất có trách nhiệm đứng ở bên cạnh đảm đương máy lạnh, đáng tiếc Mộc Thần không nhìn thấy nó, tâm tư Mộc Ngôn lại đều đặt ở bàn tay vừa to vừa ấm áp kia, thế nhưng không ai chú ý tới số 5.

Số 5:......

Nó tổng cảm thấy ký chủ đơn thuần bị sói xám ngậm đi rồi phải làm sao đây, online chờ, rất gấp!

"Được, ta đi săn cho em." Mộc Thần có chút không tha buông bàn tay đang nắm cằm đối phương ra, ngược lại sủng nịch sờ sờ đầu Mộc Ngôn, một cái tay khác để ở sau lưng người ta, ngón cái cùng những ngón tay khác vuốt ve, cảm thụ nhiệt độ và xúc cảm còn sót lại trên đó.

Mộc Thần ở trước khi đi nhìn nhìn bốn phía, cảm thấy nơi này tạm thời sẽ không có gì nguy hiểm, liền đối với Mộc Ngôn nói: "Em cứ ở chỗ này chờ, ta rất nhanh sẽ trở về."

"Ừm." Mộc Ngôn ngoan ngoãn đáp.

Mộc Ngôn muốn anh đi săn gà rừng cùng thỏ về. Tuy rằng anh không nhớ rõ thân trước kia của chính mình là cái gì thân phận, nhưng mà thân thủ vẫn còn ở đó. Có lẽ ngay từ đầu dùng không quá quen, nhưng mà chậm rãi thôi ký ức cơ bắp liền khôi phục, đối phó một hai con gà thỏ vẫn là thực dễ dàng.

Mà bên kia, Mộc Ngôn ở tại chỗ nỗ lực đào rau cải thảo, cải thảo trắng ở đây có số lượng rất nhiều, cậu đã nhìn thấy cả tảng lớn, nhưng mà Mộc Ngôn cũng không có tham lam một lần liền thu hoạch toàn bộ. Bởi rau cải trắng không hào phóng lắm, rất dễ dàng bị hư rớt.

Mộc Ngôn để số 5 nhớ kĩ vị trí nơi này, về sau muốn ăn cải thảo trắng còn có thể lại đây đào.

___________________

Chương 34 *Gà hầm nấm

Sau đó cậu đào hai bắp cải thảo trắng nhìn non mềm nhất, rồi không tiếp tục nữa. Cậu tiếp theo lấy nơi này vì trung tâm, đi về bốn phía cách đó không xa nhìn xem có thể phát hiện thứ gì khác không.

Chưa kể, đúng là Mộc Ngôn lại có phát hiện mới tiếp. Ngay trong một bụi cỏ nhỏ, lại mọc lên một đám củ cải nhỏ. Những chiếc lá xanh mướt lộ ra bên ngoài trông rất quen thuộc và tươi tốt, nhìn rất khả quan.

Mộc Ngôn vui tươi hớn hở tiến gần rút mấy luống củ cải, củ cải vừa trắng vừa mập mạp nhìn càng thêm khả quan.

Đối với thu hoạch hôm nay, Mộc Ngôn cảm thấy phi thường hài lòng. Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm nguyên liệu nấu ăn lại thêm hai loại mới, và có thể tiến thêm một bước về phía trước.

Đợi lát nữa khi A Thần săn được gà rừng hoặc thỏ, thì để anh ta làm món cải trắng hầm thịt, củ cải xào nhẹ, còn lại thì có thể nướng như trước.

Mộc Ngôn vui vẻ nghĩ đợi lát nữa phải làm thức ăn, sau đó để số 5 bay loanh quanh trong phụ cận tìm xem có nguồn nước hay không.

Tốc độ làm việc của số 5 luôn luôn rất nhanh, nhưng mà lần này nó còn chưa có trở về. Mộc Thần thế nhưng lại về trước, có thể thấy được tốc độ của anh nhanh như thế nào.

Mộc Thần một bàn tay xách theo một con thỏ nửa sống nửa chết, một cái tay khác ôm theo một con gà rừng đang hết sức vùng vẫy cánh, nhìn qua cũng là thu hoạch bội thu.

"A Thần, anh đều săn tốt cả thỏ lẫn gà rừng, thật là lợi hại." Mộc Ngôn nhìn theo Mộc Thần đang xách theo hai món ăn thôn quê, hai mắt lóe những ngôi sao nhỏ tỏ vẻ sùng bái.

"Em thích ăn, ta sẽ săn nhiều một ít." Mộc Thần sủng nịch cười nói.

Khuôn mặt nhỏ Mộc Ngôn không chịu khống chế lại bắt đầu nóng lên, nếu lúc này số 5 ở đây, nhất định sẽ lại nói Mộc Thần đang có ý đồ xấu xa, hơn nữa dùng sức khuyên bảo Mộc Ngôn.

Đáng tiếc lần này số 5 không ở đây, chờ đến lúc số 5 trở về, đoạn nói chuyện này đã kết thúc.

Mộc Thần bó lại con thỏ cùng gà rừng ở cạnh nhau, phòng ngừa chúng nó chạy trốn, sau đó lại từ trong lồng ngực móc ra mấy đồ vật nhỏ.

Mộc Ngôn nhìn vào đồ mà Mộc Thần đang cầm trong tay, hai mắt lập tức trở nên loé sáng.

"Trứng gà? Anh còn tìm thấy cả trứng gà?"

Mộc Ngôn cảm thấy kinh ngạc cực kỳ, đem trứng gà cầm ở trong tay, yêu thích không buông.

Một chuyến đi này thu hoạch thật sự quá nhiều.

"Vào thời điểm ta gặp được con gà rừng này, nó đang ở ấp mấy quả trứng này, ta nghĩ có lẽ em biết đó là gì, liền mang về đây hết." Mộc Thần nói, anh phi thường may mắn vì lúc ấy chính mình đã mang số trứng đó về đây hết, bằng không sẽ không thể nhìn thấy một Mộc Ngôn có biểu tình sinh động đáng yêu như vậy được.

Anh rất thích nhìn thấy Mộc Ngôn nở nụ bà tươi, đặc biệt là tươi cười lần này là bởi vì anh mà lộ ra. Vì thế, Mộc Thần quyết định, về sau phàm là gặp được đồ vật nhìn lạ mắt, anh sẽ đều lấy một ít mang cho Mộc Mộc🫠, nói không chừng Mộc Mộc biết cái này hoặc là cái này còn có thể ăn nữa.

Cũng chính là vì Mộc Thần hiện tại đưa ra quyết định này, khiến cho về sau bọn họ về sau càng tìm được nhiều nguyên liệu nấu ăn hơn nữa, tiết kiệm được rất nhiều thời gian sau này. Đương nhiên, đây đều là chuyện về sau.

Lúc sau số 5 trở về, đầu tiên là theo lẽ thường trừng mắt nhìn Mộc Thần rồi liếc mắt một cái, sau đó nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, phía trước cách đó không xa có nguồn nước, là một dòng suối nhỏ, xung quanh cũng khá rộng. Chúng ta đi chỗ đó đi."

"Mộc Mộc, lúc vừa mới về, ta thuận tiện đi ghé qua tìm nguồn nước, ở phía trước cách đó không xa có một chỗ, chúng ta qua bên kia đi."

Gần như lúc số 5 vừa nói xong, Mộc Thần cũng mở miệng, hơn nữa thập phân tự nhiên nhận củ cải cùng cải thảo trắng trong tay Mộc Ngôn.

"Hừ, chuyện nguồn nước ta đã nói với Ngôn Ngôn rồi, bây giờ ngươi mới tới, đã quá muộn rồi." Số 5 kiêu ngạo ưỡn ngực, đắc ý nói, đáng tiếc là Mộc Thần không nhìn thấy.

Mộc Ngôn cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu không thì phải nghĩ ra cái cớ để Mộc Thần cùng cậu đi về phía trước, lấy tính cách của anh, khó mà lấy cớ qua mặt anh ta được, nói không chừng còn bị lộ tẩy. Hiện tại A Thần chủ động đề nghị, cậu tự nhiên cũng không cần lấy cớ để đi vào dòng suối nhỏ nữa.

Xung quanh xác thật giống như số 5 nói, tương đối rộng lớn, phi thường thích hợp để nấu cơm dã ngoại.

Mộc Ngôn đến chỗ Mộc Thần lấy gà rừng, định đi đến bên dòng suối nhỏ để xử lý, nhưng mà ngay sau đó liền bị Mộc Thần đoạt về.

Mộc Ngôn khó hiểu nhìn về phía Mộc Thần. "Em cứ nói cho ta, còn lại để ta làm. Mộc Thần nói, tuy rằng không biết gà rừng nên xử lý như nào, nhưng là khẳng định sẽ phi thường máu me, anh không nghĩ muốn cho tiểu hài tử dính máu tí nào , cho dù là gà rừng cũng không thể.

Bắt quả Mộc Ngôn nhưng thật ra không nghĩ nhiều như vậy, cậu nghĩ rằng cậu sẽ xử lý gà rừng, anh thì xử lý củ cải cải thảo, hai người cùng nhau làm thì sẽ nhanh hơn rất nhiều.

Ta đi đun nước nóng, anh trước hãy làm sạch hết máu gà đi," Mộc Ngôn nói. Sau khi đun nước nóng, việc làm lông gà sẽ thuận tiện hơn nhiều, nhưng đồng thời cũng xuất hiện vấn đề khác.

Đồ làm bếp đều nằm trong không gian của số 5. Bình thường chỉ khi cậu ở cùng số 5 thì có thể dễ dàng lấy ra, nhưng bây giờ Mộc Thần không biết về sự tồn tại của số 5, nên không thể sử dụng được đồ làm bếp. Vậy thì làm sao có thể đun nước ấm đây? Hơn nữa, không chỉ là vấn đề nước ấm, mà cả món cải trắng hầm thịt và củ cải xào đều không thể làm được. Mộc Ngôn cau mày, đứng yên tại chỗ.

"Ta bảo ngươi đừng cho người đàn ông kia theo, giờ làm cái gì đều không có cách, lần sau chúng ta một người một thống đi thôi, không cần hắn." Số 5 nhân cơ hội nói "Hôm nay đã tìm được hai loại nguyên liệu nấu ăn mới nữa, nếu không thì đi về trước đi, trở về nấu cơm thì tiện hơn nhiều."

Mộc Ngôn suy nghĩ nửa ngày, rốt cuộc nghĩ ra một biện pháp tốt, hơn nữa càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này thật sự rất tốt.

Cậu vốn định ở đây ăn trưa, cũng chỉ là muốn tìm thêm chút nguyên liệu nấu ăn mà thôi. Giờ đã tìm được hai loại khác nhau, cũng xem như thu hoạch không nhỏ. Chiều nay dù không đi kiếm thêm cũng không sao, phần còn dư để dành lần sau vậy.

Ừm, cứ làm như vậy đi.

Mộc Ngôn âm thầm gật gật đầu, sau đó nói với Mộc Thần đang ở kia xử lý con mồi nói: "A Thần, nơi này không có công cụ đun nước, chúng ta hôm nay giữa trưa liền trở về nhà ăn đi." Mộc Thần tuy rằng không biết Mộc Ngôn vì cái gì lại thay đổi chủ ý, nhưng mà bất luận cái quyết định gì của Mộc Ngôn anh đều cảm thấy tốt, đều tiếp nhận hết. Liền không chút do dự gật gật đầu, đem thỏ và gà rừng đã bị cắt tiết thu thập lại, chuẩn bị đợi lát nữa cùng nhau mang về.

Số 5, ngươi đi về trước đi, đem dụng cụ nấu ăn để vào phòng chứa đồ. Như vậy chút nữa bọn ta về vào trong phòng chứa đồ lấy dụng cụ nấu ăn thì Mộc Thần cũng sẽ không cảm thấy có gì kỳ quái.

Mộc Ngôn vì chính mình có thể nghĩ đến ý tưởng hoàn mỹ như thế thì thấy khá đắc ý cùng số 5 không vui đi trước. Nó càng không muốn để Ngôn Ngôn một mình cùng người nam nhân này ở bên nhau, nhưng hiển nhiên Mộc Ngôn đã hạ quyết tâm, số 5 bất đắc dĩ cũng chỉ có thể rời đi trước. Hơn nữa trước khi đi còn liếc Mộc Thần bằng ánh mắt hung dữ.

Mộc Thân đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía số 5, trong mắt mang theo vẻ sâu thẳm sắc bén, phảng phất như biết có sự tồn tại của số 5 ở đó.

Số 5 tức khắc bị hoảng sợ, toàn bộ lông mao trên cơ thể đều dựng thẳng đứng. Nếu nó không phải vạn phần chắc chắn duy nhất ký chủ của nó Mộc Ngôn có thể thấy, những người khác căn bản không có khả năng nhìn thấy được.

Nó thật sự muốn cho rằng Mộc Thần có thể nhìn thấy sự tồn tại của nó.

Kỳ thật ngay cả Mộc Thần cũng không biết vì cái gì trong nháy mắt kia, anh cứ cảm giác nơi đó có cái gì tồn tại, nhưng lúc xem qua lại cái gì đều không có.

Số 5 cái này cũng không dám nữa ở chỗ này thêm nữa, vội vàng cùng Mộc Ngôn nói vài câu, liền bay đi. Bộ dạng kia giống như đằng sau nó có cái gì khủng bố lắm đang truy đuổi, Mộc Ngôn nhìn mà cảm thấy mông lung.

Số 5 về đến nhà trước một bước, Mộc Ngôn và Mộc Thần đang đi ở đằng sau thì chậm rì rì. Trong lúc Mộc Ngôn nếu nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn quen thuộc gì hay là có chút quen mắt, còn sẽ dừng lại cẩn thận quan sát một phen. Vì vậy, thời gian về nhà cũng bị kéo dài rất nhiều. Mãi đến khi mặt trời đã lên đến đỉnh đầu, hai người mới về đến nhà

"Những nguyên liệu nấu ăn này cứ để ở đây đi, tôi đã có sẵn một ít trong phòng lưu trữ," Mộc Ngôn nói với Mộc Thần, rồi đi về phòng lưu trữ của mình.

Mộc Thần đem nguyên liệu nấu ăn mà mình có toàn bộ cất đi, cũng đi theo vào phòng chứa đồ. Đem chỗ đồ mà Mộc Ngôn đang cầm trên tay chuyển hết sang tay mình.

"Chuyện nhỏ này tôi có thể xử lý được." Mộ Yến ngượng ngùng nói, nhưng là trong lòng lại cảm thấy ấm áp.

Thời gian trước lúc còn ở nhà cũ, việc gì cũng là cậu làm hết, không có người sẽ giúp cậu. Nhưng lúc sau khi đi vào thế giới này, cậu không chỉ có gặp người tốt bụng như dì Lâm cùng chú Dương, còn gặp được A Thần giúp đỡ cậu khắp nơi, thật tốt.

"Em nghỉ ngơi đi lát nữa còn phải làm cơm." Sẽ rất mệt. Nửa câu sau Mộc Thần tuy rằng không có nói ra, nhưng Mộc Ngôn ngay lập tức lại nghe hiểu, như có dòng nước ấm chảy qua trong lòng cậu, mang theo vị ngọt nhè nhẹ. Trên mặt cậu không khỏi hiện lên nụ cười ngọt ngào.

"Còn cần gì nữa không?" Mộc Thần chủ động hỏi.

"Không cần, mấy cái này là đủ rồi." Mộc Ngôn nói, "Đem đồ đặt ở nơi này là được."

Hai người đi vào trong sân, dùng vẫn là Mộc Ngôn phía trước xây cái kia đơn sơ bệ bếp.

Vì năng lực và sức lực có hạn, Mộc Ngôn xây dựng bệ bếp rất không hợp lý, lúc cần sử dụng cũng không được thuận tay. Tuy nhiên, chỉ có thể chấp nhận và sử dụng như thế thôi. Mộc Thần đã sắp xếp mọi thứ gọn gàng, và đặt nồi lên bệ bếp cho Mộc Ngôn. Sau khi nhìn bệ bếp một hồi, anh tự giác đi rửa rau.

Mộc Ngôn đổ đầy nước vào nồi rồi để lên bệ bếp đun, chuẩn bị dùng để lát nữa vặt lông gà.

Con thỏ là lúc trước Mộc Thần xử lý khá tốt, da thỏ được lột hoàn chỉnh xuống dưới. Trong quá trình đun nước. Mộc Ngôn đem từng mảnh cải trắng hái xuống đãi dùng. Cũng không có cắt nát, sau đó đem củ cải trắng mập cắt thành từng khối, tính toán đợi lát nữa dùng để hầm thịt hoặc là xào nhẹ đều khá tốt.

Cuối cùng, Mộc Ngôn đem nấm cùng một ít nấm hương ở trên đường trở về gặp được rửa thật sạch, rồi chọn những loại nấm có kích thước na ná nhau, định dùng để hầm gà.

Trời mới biết, lúc Mộc Ngôn gặp được nấm ở trong rừng rậm có bao nhiêu kích động.

Phải biết rằng mặc dù chưa từng ăn gà hầm nấm, nhưng mùi thơm của nó vẫn còn lưu lại trong đầu cậu cho đến bây giờ, cậu đã sớm muốn ăn thử, nếm thử vị một lần.

Trước kia, từng có một lần cậu lên trấn trên, đi ngang qua một nhà quân cơm, bên trong truyền đến một mùi hương thơm nồng nàn, câu dẫn cậu thiếu chút nữa liền không đi nổi. Lúc sau nghe người chung quanh thảo luận, mới biết được đó là món ăn chiêu bài của quán cơm - gà hầm nấm.

___________________

Chương 35 *Bánh mì nướng

Lúc ấy Mộc Ngôn liền cảm thấy món ăn kia thật là thơm cực kỳ, cậu thèm đến nỗi cảm thấy sắp không nhịn được chảy nước miếng, vì để mình không xấu hổ, cậu liền vội vã rời đi, nhưng mùi hương kia vẫn luôn quanh quẩn trong đầu cậu.

Cậu xuất thân từ một gia đình nghèo, đừng nói đến gà hầm nấm, đến một con gà bình thường cậu cũng chỉ được ăn vài lần. Cũng chỉ vào dịp Tết, cha cậu mới làm thịt một con gà. Cậu thì nhiều lắm chỉ được uống chút canh gà và ăn chút thịt xung quanh xương, còn lại những chỗ khác thì cậu không có phần.

Nhưng bây giờ cậu đã có cơ hội nếm thử, đây là một con gà nguyên con, cho dù có A Thần ở đó, cho dù lúc đó cậu phải chia một nửa cho dì Lâm và những người khác, thì phần còn lại vẫn đủ cho anh ăn no nê.

Tưởng tượng đến loại hương vị kia, Mộc Ngôn liền có chút gấp không chờ nổi, tuy rằng gà rừng không phải là gà nhà, nhưng dù sao nó cũng là gà mà.

Khi nước đã sôi, Mộc Ngôn vội vàng muốn làm sạch lông gà rừng. Tuy nhiên, việc này không thể để Mộc Ngôn tự tay làm được, nên Mộc Ngôn đành phải đứng bên cạnh nhìn chằm chằm đầy mong đợi.

Sau khi gà rừng đã được làm sạch lông, Mộc Thần tiếp tục làm theo sự chỉ dẫn của Mộc Ngôn, băm gà thành từng miếng thịt và cho tất cả vào nồi nấu. Cậu cũng thêm một ít muối, và cho cả nấm rơm cùng nấm hương vào nồi, nấu cùng với thịt gà.

Mộc Ngôn chưa từng làm món này trước đây, nên chỉ có thể làm theo một cách đơn giản nhất. Cậu cũng biết là cần thêm các loại gia vị khác, nhưng điều kiện có hạn, chỉ có nấm đã là quá đủ làm anh hài lòng.

Bệ bếp được xây không bằng phẳng, nên cần có người phải chú ý suốt, nếu không nồi có thể bị nghiêng hoặc trượt xuống.

Nhiệm vụ này được giao cho Mộc Ngôn, trong khi Mộc Thần còn phải xử lý con thỏ.

Vốn dĩ Mộc Ngôn còn định làm cải trắng hầm thịt, nhưng là nhìn đến chầu này đã có gà hầm nấm, liền nghĩ đem cải trắng hầm thịt làm bữa ăn sau đi, bằng không làm quá nhiều cũng ăn không hết.

Chỉ có đồ ăn không có cơm cũng không được, vì thế Mộc Ngôn lại nắm lấy dùng bột dinh dưỡng làm một chút mì hoặc phở.

Lần trước bột viên mà cậu làm bột còn hơi mềm, lần này cậu quyết định làm bánh mì, hơn nữa là bánh mì nướng, như vậy sẽ không cần dùng dầu và nồi, lại còn tiện lợi hơn.

Nói là làm ngay, Mộc Ngôn vừa nhào bột vừa để mắt đến nồi tiểu kê hầm nấm, để đề phòng nó bị đổ. Tất nhiên, phần lớn thời gian cậu nhờ số 5 trông giúp, để cậu có thể tập trung hơn vào việc làm bánh mì. Khi liên quan đến ăn uống, số 5 luôn đặc biệt nghiêm túc và chú tâm.

Mộc Ngôn đập hai quả trứng vào bồn bột dinh dưỡng, như vậy bột sẽ dai hơn, và bánh khi ăn sẽ ngon hơn.

Việc thêm trứng làm cho khối bột có màu hơi vàng, nhưng không ảnh hưởng gì nhiều. Mộc Ngôn chia bột thành từng khối nhỏ, sau đó cán thành những miếng bánh cỡ bàn tay. Cậu cũng dán những miếng bánh đó lên vách nồi gà hầm nấm, như vậy trong lúc hầm thức ăn, nhiệt từ nồi cũng sẽ nướng chín bánh, tiện cả đôi đường.

Tất nhiên, làm như vậy hoàn toàn vì điều kiện có hạn, và Mộc Ngôn cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn. "Ngôn Ngôn, đây là cái gì?" Số 5 hỏi khi nhìn thấy những chiếc bánh tròn nhỏ dán trên vách nồi.

"Đây là bánh mì, có thể ăn thay cơm," Mộc Ngôn cười đáp.

Chờ đến khi gà hầm nấm đã chín, Mộc Ngôn lại xào nhẹ thêm một chút củ cải, thế là bữa cơm liền tính là đã làm xong.

Giống như lần trước, Mộc Ngôn cũng lấy ra một cái bát lớn, để gà hầm nấm cùng củ cải xào nhẹ đều bày ra một phần, lại cầm vài cái bánh mì, định đi đưa tặng nhà Dương Văn Diệu. Lần này đi cùng cậu còn có Mộc Thần, đương nhiên những thứ đồ được coi là "Rất Nặng" như cũ được Mộc Thần bưng tới.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro