Chương 26-30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26 *Khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng

Ngày hôm nay, Mộc Ngôn đã bón cho người đàn ông uống canh xong, đổi dược liệu xong, kết quả lại nhìn thấy khuôn mặt đột nhiên đỏ bừng của anh ta, bộ dáng rất khó chịu, cậu lập tức hoảng sợ, vội vàng duỗi tay ra sờ trán, nhiệt độ nóng bỏng tới mức làm cậu sợ hãi nhảy dựng lên, không thèm ngoảnh lại chạy đến chỗ nhà bác sĩ Lý.

Bác sĩ kiểm tra người đàn ông vẫn đang bị thương nặng này một phen, rồi nói: "Đây là do miệng vết thương bị nhiễm trùng nên phát sốt, đem chỗ dược liệu này cho anh ta ăn, sau đó đợi thời gian thích hợp thì lau sạch sẽ cho anh ta để hạ nhiệt".

"Vâng, cảm ơn Lý bác sĩ ạ." Mộc Ngôn ngoan ngoãn nói lời cảm ơn.

Tiễn bác sĩ Lý xong, Mộc Ngôn lập tức cho nam nhân uống thuốc hạ sốt, sau đó nghĩ đến bác sĩ Lý nói lau cơ thể sẽ hạ nhiệt nhanh hơn, khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu xuất hiện một tia đỏ ửng và rối rắm.

Cậu hy vọng người đàn ông này có thể sống sót, nhưng mà đối phương là hán tử, còn cậu chỉ là ca nhi, nam nam thụ thụ bất thân, cái lúc mà lần đầu tiên khi rửa sạch miệng vết thương cho anh ta là do bất đắc dĩ mới phải làm vậy, nhưng mà hiện tại.......

Hiện tại cả người anh ta phát nóng, nếu không lau người rất có khả năng bệnh sẽ nặng thêm , nói không chừng không còn cứu chữa được nữa, tưởng tượng đến cảnh này, Mộc Ngôn nỗ lực làm cho bản thân tỉnh táo lại. Đây cũng là bất đắc dĩ, cậu chỉ đang cứu người.

Mặc dù đã làm tốt ám hiệu tâm lý cho bản thân, nhưng khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Ngôn vẫn không khỏi ửng hồng khi nhìn thấy cái bản mặt đẹp trai kia.

Cậu chưa bao giờ gặp qua hán tử đẹp trai như vậy, ngay cả trong thôn, không, ngay cả hán tử đẹp nhất ở trấn trên đều không đẹp bằng anh ta, người như vậy nếu ở nơi đó của bọn họ mà nói, khẳng định rất được ca nhi hoan nghênh.

Mộc Ngôn dùng sức lắc lắc đầu, nỗ lực loại bỏ những tạp niệm trong đầu, khiến bản thân bình tĩnh lại, sau đó đem đầu đối phương nghiêng sang một bên, cẩn thận kéo vạt áo ra, nghĩ rằng cứ cầm khăn ướt lau cho đối phương như vậy sẽ hạ nhiệt độ nên cậu cũng không có chú ý tới, đôi mắt vốn nhắm nghiền giờ đã sớm mở ra, một tia sáng hiện lên trong con ngươi u ám thâm thúy kia, sau đó liền nhắm lại.

Sau khi gian nan lau khô thân thể cho người ta, Mộc Ngôn toàn thân đều là mồ hôi, tắm xong, lại cho chính mình ăn một chén bột dinh dưỡng chống đói, cuối cùng thì tới kiểm tra tình hình của người đàn ông một phen, rồi sau đó mới về phòng nghỉ ngơi.

Kỳ thật bột dinh dưỡng vẫn là một thứ đồ khá tốt, giống như hiện tại khi gặp phải loại tình huống này sử dụng rất tiện nghi, cậu chăm sóc cho nam nhân kia đã rất mệt mỏi rồi nên không muốn nấu cơm nữa, chỉ cần pha một bát bột dinh dưỡng liền đủ no rồi.

Do ngày hôm nay mệt nhọc quá, Mộc Ngôn vừa vào giường liền rất nhanh rơi vào giấc ngủ sâu. Mà chỉ cách một cái tường và một vách phòng, người đàn ông mà cậu cho là vẫn bị thương nặng lại lần thứ hai mở mắt, trong mắt sớm đã không thấy vẻ thâm thúy vừa nãy, ngược lại mang theo một tia mê mang, giống như một đứa trẻ mới sinh vừa đến thế giới này, đối với mọi thứ xung quanh tràn đầy sự mơ hồ không rõ.

Trong đầu anh ta trống rỗng, trừ bỏ ban ngày thi thoảng thanh tỉnh nhìn thấy thân ảnh kia, cùng với giọng nói loáng thoáng xuất hiện ở bên tai mấy ngày nay, thì không còn gì nữa.

Anh ta là ai? Đến từ nơi nào? Ở đây lại là nơi nào? Anh tất cả đều không biết, đều không có đáp án.

Nam nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn bốn phía xung quanh một vòng, nơi nơi đều xa lạ.

Theo lý mà nói, một người không có ký ức gì đột nhiên xuất hiện hoàn cảnh xa lạ sẽ đều cảm thấy bất an hoảng sợ lo lắng, nhưng mà anh ta lại kỳ tích không có, ngược lại cảm thấy rất an tâm, phảng phất anh vốn dĩ nên ở chỗ này.

Đại khái là vết thương trên người còn chưa khỏi hẳn, thời gian người đàn ông thanh tỉnh cũng không nhiều, rất nhanh liền ngủ.

___________________

Chương 27 *Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em ấy

Mộc Ngôn khi tỉnh lại trước tiên liền xem xét tình huống của nam nhân bị thương phòng cách vách, vươn tay nhỏ, đặt trên trán nam nhân, cảm nhận nhiệt độ đã khôi phục lại bình thường, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Trán đỡ nóng rồi, hẳn là không có việc gì đi." Mộc Ngôn thấp giọng nỉ non.

Thế giới này thật thần kỳ, chỉ ăn một ít viên thuốc nhỏ là có thể hạ nhiệt rồi, phải biết rằng ở thế giới kia của bọn họ, cũng không ít người vì bị phong hàn mà chết đi, nếu bọn họ cũng có những viên thuốc nhỏ thần kỳ như vậy, có lẽ sẽ có rất nhiều người có thể sống sót được.

Mộc Ngôn cũng không có nghĩ lâu lắm, rốt cuộc cậu cũng không thể quay về thế giới kia nữa, giờ cậu và thế giới cũ không còn bất luận cái gì liên hệ nữa rồi, cậu về sau chỉ muốn ở thế giới này nỗ lực sinh tồn thôi.

Mặc dù trán người nam nhân đã đỡ nóng, nhưng mà vết thương trên người vẫn còn ở đó, yêu cầu mỗi ngày phải thay thuốc một lần, ở đây chỉ có một mình cậu, cậu ngượng ngùng nếu cứ làm phiền nhà chú Dương, bởi chú Dương và dì Lâm vẫn phải đi làm việc kiếm tiền mà, rất vất vả.

Trước lạ sau quen, Mộc Ngôn thuần thục cởi bỏ quần áo trên người nam nhân, lộ ra cơ thể được băng bó khắp nơi, tuy mặt còn hơi hơi ửng đỏ lên, nhưng mà đã đỡ hơn cái lần đầu kinh hoàng đã khiến trái tim của cậu run rẩy liên hồi lắm rồi.

"A?" Mộc Ngôn nhìn miệng vết thương phía dưới được băng bó, kinh ngạc một tiếng, phát hiện vết thương sâu tới tận xương đã ẩn ẩn khép lại, mà mấy chỗ bị trầy da và vết thương con sớm đã kết vảy, thậm chí còn lộ ra một làn da non nộn nộn hồng nhạt như trẻ sơ sinh.

Miệng vết thương của người này khép lại thật nhanh, mới qua mấy ngày thôi thế mà cũng không còn gì đáng ngại lắm, thế giới này quả nhiên thật thần kỳ.

Mộ Ngôn lại một lần nữa cảm thán sự kỳ diệu của thế giới này, trước kia ở thế giới cũ loại vết thương này phải mất mấy tháng tu dưỡng thì mới có thể lành lặn, nhưng hiện tại chỉ cần mấy ngày đã không còn vấn đề gì lớn, chỉ cần người có thể tỉnh lại, về cơ bản liền sẽ ổn thôi.

"Tỉnh lại nhanh một chút, nếu tỉnh lại thì tốt rồi." Mộc Ngôn một bên cẩn thận đắp thuốc cho người con trai, một bên lẩm bẩm nói. Như là nghe được lời cầu khẩn của Mộc Ngôn, nam nhân nguyên bản nhắm nghiền hai mắt đột nhiên mở ra, con ngươi màu đen thâm trầm kia để lộ ra một tia mê mang và ỷ lại.

Mộc Ngôn đắp thuốc xong cho anh ta, vừa mới băng bó cột lại vết thương, định pha một chút bột dinh dưỡng cho nam nhân đỡ đói, kết quả vừa quay người lại liền đối mặt với đôi con ngươi tối tăm nhìn chằm chằm thẳng đứng về phía mình, tức khắc hoảng sợ.

Tất cả đồ vật trên tay trong khoảnh khắc toàn bộ đều rơi vương vãi trên mặt đất, Mộc Ngôn càng giống như là một chú thỏ nhỏ vừa mới chịu kinh hách, trên mặt còn mang theo chút biểu tình kinh hãi.

Nam nhân tựa hồ có chút nóng nảy, đôi mắt đen láy hiện lên một tia sốt ruột, giãy giụa muốn ngồi dậy, đôi tay đưa ra như muốn nắm lấy Mộc Ngôn.

"Trên người của anh vẫn còn thương thế, trước đừng cử động." Mộc Ngôn thấy thế, sợ người đàn ông kia động đậy quá nhiều sẽ làm rách miệng vết thương thật vất vả mới kết vảy, vội vàng tiến lên bắt lấy đôi tay lộn xộn của người đàn ông, cậu đã đem sự sợ hãi vừa nãy của mình vứt ra sau đầu.

"Anh tỉnh lại vậy thật tốt quá, như vậy anh không cần phải chết nữa." Mộc Ngôn vừa mới nghĩ vậy, lập tức vui vẻ cười rộ lên, lúc trước cậu cứ lo lắng cho người nam nhân mãi vẫn không tỉnh lại, hiện tại người đều đã tỉnh, hơn nữa miệng vết thương cũng khép lại rất nhanh, tin tưởng rất nhanh nam nhân kia sẽ khỏi hẳn và sớm có thể tự do hoạt động.

"Tôi đây là ở đâu vậy?" Người đàn ông hỏi, nhưng tầm mắt lại vẫn cứ dính chặt không rời nhìn vào Mộc Ngôn.

"Nơi này là thôn Đào Hoa, tôi là ở trong rừng rậm nhặt được anh." Mộc Ngôn trả lời, cảm thấy lời này nghe cứ có chút quen tai.

"Thôn Đào Hoa?" Nam nhân thấp giọng nỉ non một tiếng, trong đầu anh trống rỗng, anh hoàn toàn chưa bao giờ nghe qua bất luận cái tin tức gì liên quan đến thôn Đào Hoa cả, thậm chỉ ngay cả chính mình là ai, đến từ nơi nào, lại vì cái gì lại ở chỗ này cũng không biết.

Nhưng, hiện tại đối với nam nhân mà nói, những chuyện này hết thảy đều không quan trọng, hắn cảm thấy ở chỗ này thật sự rất thoải mái, đặc biệt là khi ở cạnh cậu con trai này.

Chắc là bởi vì người này vẫn luôn chăm sóc cho anh, lần thứ nhất anh tỉnh lại đã nhìn thấy cậu trai này đang chăm sóc cho mình rồi, nên mới cảm thấy người này đặc biệt thân thiết với mình.

"Anh tên là gì vậy, nhà ở đâu? Thương thế của anh vẫn cần phải được chăm sóc, tôi nghĩ nên thông tri cho người nhà của anh tới đón và chăm sóc anh một chút." Mộc Ngôn oai đầu nhỏ hỏi. Tuy nhiên người nam nhân lại lắc đầu và nói: "Anh không rõ nhà mình ở nơi nào, cũng không biết chính mình gọi là gì, anh....... anh nghĩ không được."

Mộc Ngôn nghe vậy, rất là kinh ngạc, cậu vẫn là lần đầu tiên gặp được tình huống như vậy, không hề nghĩ ngợi lập tức xoay người liền chạy ra phía ngoài.

Người đàn ông nằm trên giường thấy Mộc Ngôn với vẻ mặt (cũng không phải)hoảng sợ và dáng vẻ chạy ra ngoài, trong lòng chợt thắt lại. Một cảm giác xa lạ và hoảng loạn dần dần trỗi dậy từ sâu thẳm trong tim, khiến anh cảm thấy không thể thở nổi. Bất chấp vết thương chưa lành trên người, anh ta lập tức bật dậy từ trên giường và đuổi theo. Hắn có một cảm giác rằng, nếu không đuổi theo ngay lúc này, dường như có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại thiếu niên ấy nữa.

Mộc Ngôn căn bản không nghĩ nhiều như vậy, cậu chỉ nghĩ rằng tìm chú Dương hoặc là bác sĩ Lý lại đây nhìn xem rốt cuộc là người nam nhân này bị sao vậy, như thế nào lại không nhớ ra được bản thân anh ta là ai chứ.

Mộc Ngôn cũng coi như may mắn, lúc này vừa mới ra cửa liền đụng phải Dương Văn Diệu đang mang theo Hạo Hạo và Oánh Oánh , Dương Văn Diệu thấy thế, vội vàng hỏi: "Làm sao vậy?"

"Chú, chú Dương, anh ta tỉnh rồi, nhưng mà cái gì cũng không nhớ rõ." Mộc Ngôn bởi vì chạy quá nhanh, thở hồn hển, một câu mà còn nói lắp được.

"Chú đi với cậu nhìn thử xem đã." Dương Văn Diệu nghe vậy, lập tức nói, anh ta ban đầu cũng đang muốn ra đây nhìn xem.

Mộc Ngôn mang theo Dương Văn Diệu trở về, sau đó liền thấy được người đàn ông một thân quấn vải băng bó khắp người, tầm mắt gắt gao nhìn chằm chằm Mộc Ngôn, bộ dáng kia nhìn như là sắp bị vứt bỏ vậy, trong mắt tràn ngập ủy khuất, bộ dạng trông rất đáng thương.

"Anh như thế nào lại ra đây?" Mộc Ngôn vội vàng chạy tới, cẩn thận kiếm tra từng nơi, sợ rằng miệng vết thương ở trên người đối phương bị vỡ mất, nhìn chỗ băng vải không có dính máu, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

"Chào cậu, tôi là Dương Văn Diệu, nghe Ngôn Ngôn nói, cậu cái gì đều không nhớ rõ?" Dương Văn Diệu hỏi thẳng ra.

"Ừ." Người đàn ông nhàn nhạt lên tiếng, đề phòng nhìn Dương Văn Diệu, ẩn ẩn tiến lên một bước, che chắn cho Mộc Ngôn ở sau lưng, tính cảnh giác rất mạnh, nhưng mà lúc đối mặt với Mộc Ngôn thì liền tan biến.

Dương Văn Diệu thấy thế, hơi nhíu mày.

"Ngay cả tên của cậu, địa chỉ gia đình, người nhà đều không nhớ rõ được à?" Dương Văn Diệu hỏi lại lần nữa, tầm mắt nhìn chằm chằm vào người nam nhân, muốn thông qua quan sát biểu tình mà phán đoán đối phương có đang nói dối hay không.

Người nam nhân lắc đầu, tỏ vẻ chính mình thật sự cái gì đều không nhớ rõ được.

"Để an toàn thì chú kiến nghị nên mời bác sĩ Lý đến xem thử." Dương Văn Diệu nói, rồi bảo Mộ Yến đi mời bác sĩ Lý đến.

Mộc Ngôn vừa mới nhấc chân định đi, kết quả lại phát hiện ống tay áo của mình đang bị người ta tùm chặt, nhìn theo ngón tay thon dài kia hướng lên xem,người đàn ông kia đang gắt gao nắm chặt ống tay áo của bản thân, vẻ mặt cố chấp nhìn cậu.

"Tôi rất nhanh liền trở về thôi." Mộc Ngôn hứa hẹn nói, tuy rằng không biết tại sao lại nói với người đàn ông này như vậy, nhưng mà cậu cảm thấy người này vốn chính là muốn nghe cậu nói vậy.

Người đàn ông mím chặt môi mỏng, cuối cùng vẫn là thập phần không tình nguyện buông ống tay áo Mộc Ngôn ra, nhìn theo cậu rời đi, cho đến khi không thể nhìn thấy cậu nữa.

Mộ Yến, luồng khí trên người người đàn ông này rộng mở, không hề có ý định kiềm chế hay khống chế anh ta.

Khi không có Mộc Ngôn ở đây, khí thế trên người của người đàn ông lan ra nhanh chóng, không hề có ý định thu liễm hay khống chế lại.

Dương Văn Diệu trong lòng cả kinh, vội vàng điều chỉnh trạng thái của bản thân, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông kia cũng trở nên thận trọng và phức tạp hơn.

Trước đây, anh ta cũng không phải chưa từng thấy những người có khí chất tự nhiên và xuất chúng như này, nhưng không ngờ rằng lại gặp được một người như vậy trong một cái thôn nhỏ như này. Thân phận của người đàn ông này có lẽ không hề đơn giản. Tuy nhiên, người như vậy mà lại bị mất trí nhớ, không biết đó là may mắn hay bất lợi đối với hắn nữa."

Hơn nữa, khi vừa quan sát, người đàn ông này dường như có chút dựa dẫm vào Mộc Ngôn. Có lẽ giống như chú chim non, Mộc Ngôn đã cứu hắn, và khi tỉnh lại, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Mộc Ngôn, nên theo bản năng, hắn dựa dẫm và ỷ lại Mộc Ngôn, muốn được gần gũi hơn.

"Thân phận của cậu có vẻ là rất không đơn giản, cậu không nghĩ đến việc muốn đi tìm người nhà của cậu sao?" Dương Văn Diệu hỏi.

Nam nhân không có lập tức trả lời, ánh mắt trở nên thâm thúy hơn nhiều, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống không ít, như là ở tự hỏi cái gì.

Không thể nói là anh không tò mò về quá khứ của chính mình, nhưng khi nghĩ đến việc nếu anh lấy lại được trí nhớ, nhưng phải tưởng tượng đến cảnh nếu chỉnh mình khôi phục trí nhớ liền phải rời khỏi nơi này, rời khỏi người kia, trong lòng anh lại theo bản năng sinh ra mâu thuẫn.

Bản thân anh ta này là một người có tính tình khá tùy tiện, vì tạm thời không muốn rời khỏi nơi này và rời khỏi người kia, nên anh ta cũng không nóng nảy tìm kiếm ký ức, để ký ức cứ tự nhiên khôi phục tựa hồ cũng không tồi.

"Ta không nhớ rõ bọn họ." Nam nhân nhàn nhạt trả lời, ngụ ý chính là ta không nhớ rõ, cho nên cũng không có biện pháp tìm, cho nên cũng không cần thiết phải tìm.

"Xem khí chất cùng cử chỉ của cậu, khả năng cao cậu không phải người ở tinh cầu chúng ta, nếu cậu rời khỏi nơi này có lẽ sẽ dễ dàng tìm được người nhà của cậu hơn, nhưng mà nếu cậu ở chỗ này, khả năng cao cả đời cậu đều tìm không được." Dương Văn Diệu nói.

"Nhưng nếu như tôi đi ra ngoài và người đầu tiên tôi gặp cũng có khả năng là kẻ địch của tôi." Nam nhân bình tĩnh trả lời.

Tuy rằng anh ta không có ký ức, nhưng mà anh ta dừng lại ở một cái tinh cầu như vậy, trên người tất cả toàn là vết thương to nhỏ, còn có.......

Tay của người đàn ông không tự giác đặt ở vị trí bụng, nơi đó rỗng tuếch, tuy rằng không nhớ rõ, nhưng anh ta cảm thấy rằng nơi đó hẳn là có thứ gì đó, nhưng hiện tại nơi đó lại không có gì cả.

Hơn nữa anh ta còn bị thương nghiêm trọng đến mất trí nhớ, tạo thành cục diện như vậy, khả năng gặp được chuyện ngoài ý muốn là tương đối thấp, khả năng mình bị trả thù có thể còn cao hơn một ít.

Dương Văn Diệu nghe xong thế nhưng không lời gì để nói, không thể không nói đối phương thật ra rất lý trí, lời nói cũng rất có đạo lý, nhưng mà cứ để hắn ta ở lại chỗ này, nhất là nhìn dáng vẻ của hắn rất muốn ăn vạ ở trong nhà Ngôn Ngôn, thấy thế nào đều là một việc rất nguy hiểm.

Đại khái là nhìn ra lo lắng của Dương Văn Diệu, nam nhân hiếm khi chủ động nói: "Tôi sẽ không bao giờ làm tổn thương em ấy."

Trong cái đầu trống rỗng của anh bây giờ chỉ có duy nhất một bóng hình ấy, giọng nói ấy, đối với anh bây giờ, người đó chính là tất cả của anh ta, làm sao anh ta lại có thể làm tổn thương người đó được.

Dương Văn Diệu còn muốn nói một cái gì đó với người nam nhân tiếp, bất quá ánh mắt sáng lên thấy bác sĩ Lý cùng Mộc Ngôn đang đi tới, liền lại đem lời nói đến bên miệng nuốt xuống.

"Ba ba, bác sĩ Lý đến." Oánh Oánh một đường chạy chậm về phía trước nhà nói.

___________________

Chương 28 *Ta muốn ở nơi này cơ

"Oánh Oánh thật ngoan." Dương Văn Diệu cười tán thưởng.

Dương Oánh Oánh được khen ngợi, khuôn mặt nhỏ của bé lộ ra nụ cười ngọt ngào, rất là đắc ý.

Mộc Ngôn khuyên và đưa người nam nhân về phòng, sau đó làm theo lời bác sĩ Lý nói cho người ta làm cái kiểm tra toàn thân, cuối cùng đưa ra kết luận là người này bởi vì trọng thương quá nặng làm cho ký ức xuất hiện thiếu hụt, nói trắng ra là mất trí nhớ.

"Hắn khôi phục khá tốt, bị thương ngoài da đã không còn gì đáng ngại, nội thương thì tĩnh dưỡng một đoạn thời gian chắc là sẽ không ảnh hưởng việc sinh hoạt đâu." Bác sĩ Lý nói.

"Cảm ơn bác sĩ Lý." Mộc Ngôn ngoan ngoãn cảm ơn.

"Không cần khách khí, mấy loại dược liệu kia tiếp tục dùng, nếu không có việc gì nữa, ta đây liền cáo từ trước." Bác sĩ Lý nói.

"Ngôn Ngôn, ngươi đi đưa bác sĩ Lý về đi, còn có hai đứa nhóc này, đi cùng Ngôn Ngôn đi." Dương Vân Diệu nói với Mộc Ngôn và hai đứa nhỏ, anh ta còn có chút chuyện muốn nói với người đàn ông này.

Mộc Ngôn nghe lời mang theo hai cái hạt đậu nhỏ đi đưa Lý bác tới cửa.

Dương Văn Diệu biểu tình ngưng trọng, nghiêm túc nhìn người đàn ông đang nằm ở trên giường, giọng nói lạnh lùng nói: " Mạng sống của cậu là được Ngôn Ngôn cứu về, điểm này hy vọng ngươi có thể nhớ kỹ, nếu ngươi quyết định ở nơi này sinh sống, như vậy liền phải cam đoan không được để Ngôn Ngôn phải chịu bất cứ tổn thương nào, nếu không, thôn này vĩnh viễn sẽ không bao giờ chào đón anh!"

"Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ bảo vệ cậu ấy thật tốt." Nam nhân không sợ hãi chút nào đối diện với Dương Văn Diệu, từng câu từng chữ hứa hẹn, cho dù Dương Văn Diệu không nói, anh ta cũng sẽ làm như vậy, anh sẽ không cho phép những người khác xúc phạm tới người thiếu niên kia.

"Tốt nhất chính là như vậy." Dương Văn Diệu căng da đầu cùng nam nhân đối diện, thiếu chút nữa đã bị khí tràng của người đàn ông kia áp chế.

Giờ phút này, nếu có người thứ ba ở đây, chắc chắn sẽ cảm nhận được cuộc đấu ngầm không lời giữa hai người đàn ông cường đại này. Thoạt trông bề ngoài có vẻ ngang sức, nhưng mà kia chỉ là vẻ bề ngoài mà thôi. Chỉ có Dương Văn Diệu mới biết bản thân đã phải dùng bao nhiêu dũng khí và nghị lực để cố gắng không rời mắt đi.

Càng tiếp xúc, anh càng có nhận thức mới về thực lực của người đàn ông này. Nhưng mỗi lần nhận thức thêm một điều mới, tâm trạng hắn lại trở nên phức tạp hơn một chút.

Anh ta không chắc việc giữ người đàn ông này lại có phải là lựa chọn đúng đắn hay không. Tuy nhiên, anh biết rằng nếu người đàn ông thực sự muốn ở lại, hắn sẽ không thể ngăn cản được.

Hơn nữa, với tính cách của Ngôn Ngôn, chắc chắn cậu ấy sẽ chấp nhận. Điều duy nhất anh ta có thể làm lúc này chính là gõ gõ người đàn ông kia một phen, hy vọng rằng hắn sẽ không làm tổn thương Ngôn Ngôn.

Thời điểm Mộc Ngôn mang theo hai đứa nhỏ tiến vào, nhiệt độ không khí trong nhà nháy mắt tăng trở lại, dường như cuộc đối chọi gay gắt vừa rồi chỉ là ảo giác thôi.

"Ngôn Ngôn, anh ta tạm thời muốn ở lại trong thôn, cháu xem cháu muốn cho anh ta tạm thời ở lại nhà cháu không, hay là tìm cho anh ta một khác để ở, trong thôn còn có rất nhiều ngôi nhà bỏ trống." Dương Văn Diệu dò hỏi.

Bất kể là ai có ít tiền trong người đều muốn chuyển ra khỏi thôn, vì vậy vẫn còn rất nhiều ngôi nhà trống ở đây.

Nam nhân nghe xong Dương Văn Diệu nói, hung tợn trừng mắt nhìn anh một cái, nhưng mà Dương Văn Dao lại giả vờ không nhìn thấy.

"Ta muốn ở nơi này cơ." Lời này của người đàn ông là nói với Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn có chút rối rắm nhỏ, cậu rất thích trước mặt người này, nếu cho anh ta lưu lại đây, để anh ta làm bạn cũng khá tốt, từ khi cậu đi vào thế giới này, cậu vẫn luôn một thân một mình, tuy rằng đã gặp được dì Lâm cùng chú Dương, nhưng mà bọn họ cũng có gia đình của chính mình, huống chi đối phương cũng là do chính cậu cứu, cho nên về mặt tâm lý cũng có chút thân cận.

Nhưng mà đối phương là hán tử, cậu lại là ca nhi, một cái ca nhi chưa lập gia đình cùng hán tử ở chung sẽ gây chuyện thị phi, cho dù ở thế giới này cũng không có ai nghĩ đến chuyện này.

"Ngôn Ngôn, không cần đồng ý, không cần đồng ý đâu." Số 5 ỷ vào những người khác không nhìn thấy nó, liền ở trên đỉnh đầu của Mộc Ngôn bực bội xoay vòng vòng.

Nam nhân tựa hồ nhìn ra Mộc Ngôn do dự, có chút nóng nảy, bổ sung nói: "Nơi này trừ em ra, ta không quen biết ai cả."

___________________

Chương 29 *Đặt tên

Nghe vậy, Mộ Yến mới nhớ tới đối phương mất trí nhớ, mất trí nhớ, nói cách khác là không thể nhớ rõ hết thảy mọi chuyện xảy ra trước đó, giống như một đứa trẻ mới sinh, mọi thứ xung quanh hết thảy đều xa lạ.

Cảm giác cái gì đều không nhớ rõ nhất định là rất không dễ chịu, rất bất lực đi, dưới tình huống như thế lại còn đơn độc một mình sinh hoạt, chỉ sợ càng thêm khổ sở đi, so với cậu một mình ở một người còn muốn cô đơn hơn.

Dù sao thế giới này không có ca nhỉ cách nói, chỉ cần cậu không nói, sẽ không ai biết được rằng cậu là một ca nhi, hơn nữa cậu ở thế giới này giới tính đều được coi là nam giới giống nhau, cho nên khi hai người ở chung, cũng sẽ không có ai có thể buôn chuyện về bọn cậu được đi, Mộc Ngôn ở trong lòng an ủi chính mình như vậy, cuối cùng gật gật đầu, đồng ý để nam nhân ở lại.

Người đàn ông cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, một nụ cười nhàn nhạt hiện lên ở trên cái bản mặt tê liệt của anh ta.

"Ngôn Ngôn, ngươi bị lừa rồi." Số 5 thở phì phì nói, đối với việc Mộc Ngôn làm lơ nó rất bất mãn, nhưng rồi cũng không thể làm gì được, chỉ có thế hung tợn trừng mắt nhìn người đàn ông kia, đáng tiếc người kia căn bản nhìn không thấy nó.

Dương Văn Diệu thấy sự tình bên này cũng coi như là đã giải quyết, liền mang theo hai đứa nhỏ rời khỏi nhà của Mộc Ngôn, để lại hai cái người sắp trở thành bạn cùng phòng này bồi dưỡng một chút cảm tình.

Mộc Ngôn thấy nam nhân vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm vào mình, vốn dĩ tâm tình đang thả lỏng tức khắc lại khẩn trương lên, mặt cũng hơi hơi phiếm nhiệt, lắp bắp nói: "Anh...... Anh nghỉ ngơi trước đi, tôi đi pha bột dinh dưỡng."

Nói xong. Mộc Ngôn chạy ra ngoài như muốn trốn tránh, không hề chú ý tới khóe miệng người đàn ông hơi hơi khẽ cong lên.

"Ngôn Ngôn, sao ngươi lại có thể để hắn ở lại đây." Số 5 đi theo Mộc Ngôn phía sau, ngữ khí rầu rĩ không vui nói.

Nó vẫn luôn luôn đi theo Ngôn Ngôn, nhưng từ khi cứu người đàn ông kia về, Ngôn Ngôn gần như không còn chú ý đến nó nữa, toàn bộ tâm trí của cậu ấy đều đặt vào người đàn ông kia. Đôi khi, cậu ấy thậm chí còn hoàn toàn phớt lờ nó. Thật quá đáng, người đàn ông kia có gì đặc biệt đâu chứ, chẳng qua cũng chỉ là một người bình thường với một cái mũi và hai con mắt. Có gì đáng để Ngôn Ngôn chú ý đến như vậy, còn chả hữu dụng bằng nó.

"Anh ấy không nhớ gì cả, ngoài ta ra, anh ấy cũng chẳng nhận thức ai khác. Ở bên ngoài, chắc chắn rằng anh ấy sẽ cảm thấy bất an." Mộc Ngôn một bên vừa pha bột dinh dưỡng một bên vừa mềm mại trả lời.

"Chính là hắn ta có thể làm được cái gì, cả ngày cũng chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng." Số 5 bất mãn ồn ào, nỗ lực ở Mộc Ngôn trước mặt bôi đen người nào đó.

"Anh ấy......" Mộc Ngôn nghĩ đến cái lúc khi mà cậu lau người và lúc đổi dược cho người đàn ông thì vô ý thấy cái thân thể đẹp đẽ cơ bắp bao phủ kia, khuôn mặt nhỏ liền đỏ bừng, vội vàng nói: "Anh ấy về sau còn có thể giúp chúng ta trồng trọt."

Nam nhân là hán tử, ở nơi đó của bọn họ, thường là hán tử làm nông và xuất lực là chính. Có thể... có thể anh ta sẽ giúp cậu trồng trọt trong tương lai, đúng không?

Số 5 thấy Mộc Ngôn như vậy, rất là buồn bực, nó một mình bay đến trong một góc tưởng tự bế, mà Mộc Ngôn bưng bát cháo bột dinh dưỡng trở lại phòng của nam nhân. "Của anh này." Mộc Ngôn đem bát đưa qua, thời điểm hồi trước khi người này vẫn còn hôn mê, đều là cậu từng chút từng chút bón cho người đàn ông, hiện tại người này đã tỉnh lại, liền có thể tự mình ăn rồi. "Cám ơn, ta còn không biết tên của em đâu, chỉ biết mấy người kia đều gọi em là Ngôn Ngôn." Nam nhân bưng cái bát không quá nóng này ăn, hỏi.

"Tôi là Mộc Ngôn, anh cũng có thể học theo bọn họ gọi tôi là Ngôn Ngôn cũng được." Nam nhân nhíu mày, cứ như có chút buồn tủi, rồi hỏi: "Anh có thể gọi em là Mộc Mộc được không?"

Ngôn Ngôn có nhiều người gọi như vậy, vẫn là Mộc Mộc càng êm tai hơn.

"Được thôi." Mộc Ngôn gật đầu.

"Mộc Mộc, anh không nhớ rõ tên trước kia của mình, em cho anh một cái tên mới đi." Nam nhân đột nhiên nói.

"Tôi, tôi đặt tên cho anh?" Mộc Ngôn kinh ngạc trừng lớn đôi mắt vốn đã to tròn, thoạt nhìn giống một chú nai con sữa, ngón tay chỉ vào chính mình, muốn xác nhận lại.

"Ừ, liền theo họ em đi." Người nam nhân cười nói.

Mộc Ngôn khẽ nghiêng đầu nhỏ, mày hơi hơi khẽ nhíu, vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi nên đặt tên gì cho người đàn ông này.

___________________

Chương 30 *Đồng hành tương trợ lẫn nhau

"Vậy tôi nên gọi anh là gì thì mới tốt?" Mộc Ngôn có chút buồn bực, cậu không giỏi đặt tên cho lắm.

Nam nhân không nói gì, vẻ mặt đầy ý cười nhìn Mộc Ngôn, cảm thấy Mộc Ngôn như vậy phi thường đáng yêu, hơn nữa cậu là bởi vì mình mới có biểu tình như thế, tâm trạng càng là quỷ dị nhảy nhót lên.

"Ưm, rốt cuộc nên gọi là gì mới được?" Mộc Ngôn thấp giọng lắm bẩm, không chú ý tới bản thân lỡ nói luôn suy nghĩ trong lòng toẹt ra.

Trong đầu người đàn ông kỳ thật hiện lên một chữ, thêm họ của Mộc Ngôn vào, vừa vặn xứng đôi tạo thành hai chữ: Mộc Thần.

Anh ta cũng không biết tại sao, trong đầu lại đột nhiên nhảy ra cái từ này, dường như trước đây cũng có rất nhiều người gọi anh như vậy, có lẽ đây chính là tên của anh ta, nhưng anh ta không có ý định tính toán đem cái từ này nói ra cho Mộc Ngôn.

Bởi vì anh muốn cái tên hoàn toàn mới, do chính Mộc Ngôn đặt.

Mộc Ngôn rối rắm đã lâu, rốt cuộc yếu ớt đã mở miệng, thử nói: "Nếu không thì gọi anh là Mộc Thần đi, anh cảm thấy tên này như thế nào?"

Nam nhân hai mắt nguyên bản đang híp lại bỗng nhiên trừng lớn, bên trong kinh ngạc không thể tin tưởng thậm chí còn có một tia kinh hỉ rõ ràng có thể thấy được, hiển nhiên không nghĩ tới cái tên mới Mộc Ngôn cho anh thế nhưng cùng cái tên mà anh nghĩ giống nhau như đúc.

"Nè, tên này không dễ nghe sao?" Mộc Ngôn thấy đối phương thực kinh ngạc bộ dáng, nửa ngày không nói lời nào, còn tưởng rằng đối phương không thích, tâm tình có chút thấp xuống, đây là hắn suy nghĩ hồi lâu mới quyết định được, nếu như mà đối phương không thích, cậu lại còn phải suy nghĩ thêm nữa.

"Vì cái gì lại đặt tên mới là như này?" Người nam nhân hỏi, trên nét mặt ẩn ẩn chứa một tia mong đợi.

"Thì...... Chú Dương nói anh là rơi xuống từ trên vũ trụ, vũ trụ có rất nhiều ngôi sao xinh đẹp, tôi vốn dĩ muốn cho anh cái tên như Mộc Vũ hoặc là Mộc Trụ, nhưng mà đều không dễ nghe bằng Mộc Thần." Mộc Ngôn giải thích nói.

Lúc trước Mộc Ngôn cùng Dương Văn Diệu miêu tả quá trình cùng với thời điểm cứu người này, Dương Văn Diệu đã có điều suy đoán, liền nói cho Mộc Ngôn này đó, Mộc Ngôn là một người không biết đặt tên, cho nên liền tính toán dùng "nơi phát hiện" ra người đàn ông để đặt tên, lúc này mới có Mộc Thần.

"Tên này thực tốt, cám ơn em, anh rất thích." Mộc Thần cười nói, khuôn mặt nguyên bản đã tuấn mỹ rồi bởi vì tươi cười nên càng thêm loá mắt, làm cho cả người Mộc Ngôn nhất thời đều ngây dại.

Sau khi phản ứng lại, Mộc Ngôn khuôn mặt nhỏ bỗng nhiên liền đỏ bừng, vội vàng xua xua tay, lắp bắp nói: "Không, không khách khí, ngươi, ngươi thích liền hảo."

Hắn thế nhưng còn thẳng tắp nhìn chằm chằm vào một cái hán tử, còn xem ngây người, thật là quá mất mặt, này nếu là ở thế giới trước kia, khẳng định sẽ bị người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Bất quá A Thần thật là đẹp trai mà.

"Kia, vậy anh về sau sẽ gọi là Mộc Thần, tôi kêu anh là A Thần đi." Mộc Ngôn hai mắt hơi nheo lại nói.

Ở thế giới này, cậu cũng có được người nhà đầu tiên rồi.

"Ừ." Người nam nhân gật gật đầu, ánh mắt lộ ra ý cười dung túng cưng chiều.

Anh ta vốn dĩ tạm thời không muốn có điều gì liên quan tới quá khứ của mình cả, nhưng nếu là thiếu niên đặt cho anh cái tên Mộc Thần này, đại khái cũng là có duyên đi.

Một khi đã như vậy, vậy cứ gọi là Mộc Thần đi, chỉ cần người ấy vui vẻ là được.

Mộc Ngôn phi thường vui vẻ chính mình rốt cuộc không còn sống một mình nữa, tuy rằng đối phương là một hán tử, nhưng mà cậu nỗ lực làm chính mình quên điều này, cố gắng không liên hệ cái gì với thế giới cũ nữa, đương nhiên, nếu đối phương có thể thích mình trong quá trình ở chung thì......

Mộc Ngôn tưởng tượng sau này cậu có thể có một gia đình nhỏ, liền cảm thấy tâm tình vui sướng, hạnh phúc sắp tràn luôn rồi.

Là một cái ca nhi, mong ước muốn tìm một người hán tử yêu thương mình cùng với sinh một bảo bảo đáng yêu của Mộc Ngôn cũng không có vì thay đổi thế giới mà biến mất, nhưng cũng sẽ không cưỡng cầu, có thể gặp được thì thật tốt, ngộ không đến, tiếp tục cầu cũng không sao.

Mộc Thần hiện tại đối với Mộc Ngôn mà nói, chính là một người bạn đồng hành tương trợ lẫn nhau.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro