Chương 21-25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 21 *Nấm độc

Sáng sớm hôm sau, Mộc Ngôn lại lần nữa mang theo số 5 vào rừng rậm, cố gắng để hệ thống thăng cấp, tất nhiên cũng cố gắng để cải thiện đồ ăn nữa.

Đại khái là vì ngày trước đã tìm thấy nấm và rau dền, làm Mộc Ngôn tin rằng có thể tìm thấy nhiều thứ nữa, lần này ra đây cậu còn mang theo một cái giỏ tre mà mình tự chế, trên mặt nở nụ cười sáng lạn, hiển nhiên tâm trạng rất tốt.

"Chỗ này chúng ta từng tìm rồi, lên phía trước tìm một chút xem đi." Mộc Ngôn nói với số 5.

Số 5 liền bay ở bên cạnh Mộc Ngôn, cùng cậu tìm nguyên liệu nấu ăn, tuy rằng hiện tại nó cũng không biết nhiều nguyên liệu nấu ăn, nhưng nó có thể giả vờ rằng nó biết. Bởi vì nó chính là số 5, hệ thống mỹ thực hoàn mỹ nhất vĩ đại nhất!

Cây cối ở thế giới này đều rất to lớn, ít nhất đối với Mộc Ngôn mà nói, đi vào bên trong rừng rậm, giống như được ngăn cách với thế gian bên ngoài vậy.

Mộc Ngôn ngoại trừ tìm kiếm một ít rau dại
quen thuộc ở trên mặt đất, cậu cũng sẽ nhìn lên trên xem, ý đồ tìm kiếm một ít trái cây quen thuộc.

Này một đường đi tới, cũng thấy được rất nhiều loài cây kết quả , trong đó chắc chắn có loại quả có thể ăn được, nhưng Mộc Ngôn đều không quen biết, cũng không dám hái vì sợ chúng có độc.

Hơn nữa số 5 lúc trước cũng nói, chỉ cần hệ thống thăng cấp, về sau sẽ có khả năng phân tích nguyên liệu nấu ăn nhất định.

Cho nên Mộc Ngôn quyết định vẫn là nên bảo thủ một chút, cậu chỉ tìm nguyên liệu nấu ăn mà bản thân trăm phần trăm xác định ăn được đưa về nhà, đợi đến sau này khi thăng cấp thì có thể quay lại đây phân rõ những loài thực vật xa lạ này.

Mộc Ngôn đi bộ ở trong rừng, bước đi thong thả không giống như tới tìm nguyên liệu nấu ăn, mà giống như là tản bộ đi dạo vậy.

Từ khi xuyên đến thế giới này, Mộc Ngôn liền cảm thấy cuộc sống viên mãn cực kỳ, mỗi ngày đều không cần phải làm nhiều việc nặng và không luôn bị đói, có nhà nhỏ thuộc về mình, ruộng đất thuộc về mình, còn có thể vào rừng rậm tìm chút đồ ăn, cậu đối với cuộc sống hiện tại rất cực kỳ vừa lòng, đây là điều mà chưa bao giờ cậu dám tưởng tượng đến.

Có đôi khi Mộc Ngôn cũng cảm thấy cuộc sống hiện tại giống như là một giấc mộng đẹp, khi tỉnh dậy thì cậu vẫn còn nằm trong căn phòng nhỏ hẹp cũ nát kia, làm việc mỗi ngày để sinh tồn.

"Ngôn Ngôn, ta tìm được nấm, rất đẹp, nhất định ăn cũng rất ngon." Giọng nói số 5 truyền đến, đánh gãy Mộc Ngôn như đang đi vào cõi thần tiên.

Mộc Ngôn đi theo âm thanh của số 5 đến, liền thấy số 5 đang bay vòng tròn ở một vị trí khá thấp, nó nhìn một ít nấm dưới tàng cây có màu sắc rực rỡ chảy nước miếng.

"Ngôn Ngôn, nhanh hái một ít rồi về nhà ăn đi!" Số 5 vội vàng nói với Mộc Ngôn.

Mấy cây nấm này thoạt nhìn rất xinh đẹp, trông đẹp hơn nhiều so với những cây nấm Mộc Ngôn hái hôm qua, chắc chắn cũng sẽ ăn ngon hơn nhiều, nó thấy mấy cây nấm này càng phù hợp cho bọn nó ăn hơn.

"Mấy cái đó đều là nấm độc, không thể ăn." Mộc Ngôn nói với số 5.

Số 5 đột nhiên dừng lại không bay nữa, vẻ mặt nghi hoặc, "Nấm xinh đẹp như thế này sao lại có độc?"

"Nấm càng có màu sắc tươi đẹp, độc tính lại càng cao, là không thể ăn, chỉ có mấy loại nấm như thứ hôm qua ta hái mới có thể ăn được." Mộc Ngôn kiên nhẫn giải thích.

Biểu tình của số 5 lập tức trở nên suy sụp ( đừng hỏi tôi vì cái gì có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt một quả cầu đầy lông, tôi cá là có thể nhìn thấy - lời tác giả), vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, rành rành xinh đẹp như thế, lại có độc, nhân sinh...... Không đúng, là thống sinh nhưng sao có thể gian nan như thế, quá mệt, không muốn yêu nữa.

"Chúng ta đi lên phía trước nhìn xem, khẳng định còn có thể tìm được thứ có thể ăn được." Mộc Ngôn thấy số 5 bị đả kích, chạy nhanh an ủi nói.

Mộc Ngôn vẫn là rất thích số 5, ngoại trừ việc nó là hệ thống ra, bộ dáng tròn trịa lông xù xù kia rất biết cách khiến người ta yêu thích. Chưa kể là sau khi cậu đến thế giới này, nó đã đi theo cậu được một thời gian rồi, tự nhiên cậu càng muốn thiên vị nó thêm xíu.

Số 5 vừa mới ủ rũ một lát, nhưng khi nghe Mộc Ngôn nói có đồ ăn, lập tức phấn chấn trở lại, quấn quanh Mộc Ngôn không ngừng.

___________________

Chương 22 *Phương thức sinh trưởng kì lạ

Một người một hệ thống ở chung thập phần hài hòa, Mộc Ngôn lại tìm được một ít nấm rồi, thậm chí còn có cả một ít mộc nhĩ, trên đường còn rất may mắn gặp một con thỏ bị thương.

Con thỏ nhìn thấy có người lại đây, giãy giụa muốn trốn chạy, nhưng mà bởi vì bị thương quá nặng, nó căn bản không thể chạy xa, bị Mộc Ngôn dũng cảm dùng gậy gỗ đánh ngất.

Nhìn sọt có nấm, mộc nhĩ và con thỏ, Mộc Ngôn lộ ra nụ cười thật tươi, hiển nhiên đối với thu hoạch lần này rất vừa ý.

Cậu cũng đã lâu không có nếm được hương vị của thịt rồi.

Mộc Ngôn ngẩng đầu nhìn nhìn lên không trung, cảm thấy thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa hôm nay thời tiết khá tốt, có thể ở lại đây thêm một hồi nữa, nói không chừng còn có thể tìm được những nguyên liệu nấu ăn khác, bởi vậy cậu quyết định giải quyết luôn bữa trưa ở ngay rừng cây.

"Số 5, chúng ta giữa trưa liền ở chỗ này ăn cơm đi, ta làm cho ngươi thỏ nướng và nấm nướng ăn." Mộc Ngôn đối số 5 nói.

"Tốt quá tốt quá." Nghe thấy có đồ ăn ngon, số 5 vui mừng quấn lấy thức ăn bay bay vòng quanh.

"Ngươi đi xem gần đây có con sông nhỏ nào không, để ta xử lý thỏ và rửa rau." Mộc Ngôn dặn dò nói.

Số 5 nhận được nhiệm vụ, lập tức vui sướng bay lên không trung đi tìm nguồn nước, vì hệ thống có chức năng bay, không bao lâu nó liền tìm thấy một nơi thích hợp, sau đó một người một hệ thống liền hướng về sông nhỏ đi đến.

Mộc Ngôn trước kia cũng xử lý qua gà vịt linh tinh, cho nên cũng xử lý thỏ giống như xử lý gà vịt, rồi đem nấm và mộc nhĩ rửa sạch hết.

Đồ dùng nhà bếp gì đó vẫn luôn được đặt ở không gian hệ thống , hiện tại rất tiện lợi khi sử dụng, chỉ là bệ bếp vẫn cần phải tự chuẩn bị nhưng cũng không quá phiền phức.

Mộc Ngôn chuẩn bị xong bệ bếp, đổ nửa nồi nước trong vào để nấu canh nấm, tiện thể cắt thêm một ít thịt thỏ cho vào nấu cùng, thịt thỏ còn dư cùng nấm dùng để nướng BBQ.

Tuy rằng không có đầy đủ gia vị, nhưng thỏ hoang ở đây là thỏ tự nhiên thuần túy, chỉ cần rắc lên thêm một chút muối khi nướng cũng đã rất rất thơm, đối Mộc Ngôn và số 5 chưa bao giờ ăn qua mà nói, đây tuyệt đối là mĩ vị hiếm có.

"Số 5 vốn không lớn lắm, hiện tại toàn bộ cơ thể nó đều ghé vào đùi thỏ, ăn uống rất vui vẻ. Từ xa nhìn lại, giống như có một cục lông nhỏ mọc trên đùi thỏ.

"Ngon quá, ngon quá, thật là ngon!" Số 5 vừa gặm vừa không ngừng uốn éo thân thể, lẩm bẩm ca ngợi một cách mơ hồ.

"Uống nhiều canh chút." Mộc Ngôn để một bát canh nấm thịt đặt ở bên cạnh số 5, nhìn Số 5 toàn thân toàn là dầu mỡ, Mộc Ngôn có một chút lo lắng, không biết nếu hệ thống ăn mấy thứ này có thể tiêu hóa được không?

Nhưng mà, rõ ràng là số 5 không nhận ra, hoặc là nói noa căn bản không có thời gian phát hiện tâm tư nhỏ của Mộc Ngôn, bởi vì giờ phút này toàn bộ lực chú ý của nó đều đổ dồn vào chân thỏ.

Một người một hệ thống đều ăn no nê, bụng nhỏ tròn vo, đến nỗi tại sao lại nhìn thấy bụng của số 5 hoàn toàn là bởi vì nguyên bản là nó có hình cầu, hiện tại nó biến thành bóng bầu dục, phần giữa nhô ra.

Chỉ là một người một hệ thống đã ăn rất nhiều, nhưng thức ăn dư lại cũng rất nhiều, rốt cuộc Mộc Ngôn cũng chỉ là một ca nhi, sức ăn cũng không lớn, số 5 sức ăn liền tính khá lớn, nhưng mà nó còn bị hình thể hạn chế, muốn ăn nhiều hơn nữa cũng không có biện pháp, hai người cũng không nỡ đem phần còn dư lại vứt bỏ, cuối cùng đem toàn bộ lấy hết đặt vào giỏ tre, tiếp tục đi tìm nguyên liệu nấu ăn khác.

Buổi chiều Mộc Ngôn lại tìm được thêm một loại nguyên liệu nấu ăn quen thuộc nữa, chẳng qua nơi sinh trưởng của loại nguyên liệu này lại kỳ lạ đến nỗi làm cho Mộc Ngôn vừa mới nhìn đến liền sửng sốt khoảng năm phút đồng hồ.

"Ngôn Ngôn, ngươi làm sao vậy?" Số 5 thấy Mộc Ngôn đứng tại chỗ bất động, ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn, không khỏi hỏi.

Không nhận được câu trả lời, số 5 nhìn theo tầm mắt Mộc Ngôn nhìn lên, liền nhìn thấy một cây cổ thụ kết đầy trái.

___________________

Chương 23 * Người đàn ông bị trọng thương

Ngôn Ngôn cứ nhìn chằm chằm cái cây này như vậy, chẳng lẽ là bởi vì trái của cái cây này kết ra có thể ăn được? Số 5 tưởng tượng đến khả năng này lập tức hưng phấn bay lên.

Tuy rằng chỉ mới ăn hai bữa cơm, nhưng mà số 5 lại cảm thấy có thể ăn đồ ăn ngon, hệ thống sinh không cần quá viên mãn, nó đã lâu lắm lâu lắm rồi không được động đến đồ ăn.

Từ khi ký chủ cũ của nó rời đi, nó một mình một người cũng không có nguyên liệu nấu ăn, đương nhiên, cho dù có nguyên liệu nấu ăn, nó cũng không thể nấu cơm.

Hiện tại thật vất vả lắm mới được ăn, hơn nữa hương vị cũng không tệ lắm, nó hiện tại thích nhất chính là tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn sau đó làm thành đồ ngon.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, cái này là có thể ăn không?" Số 5 vòng quanh Mộc Ngôn xoay vòng vòng, hưng phấn hỏi, sau đó bay đến trên cây, muốn trích một cái trái cây xuống dưới.

Nhưng mà trái cây ở trên đó một quả lớn bằng hai số 5 rồi, hơn nữa nó ngắn tay ngắn chân, ngay cả ôm đều ôm không được, căn bản không thể trông cậy được nó có thể hái xuống không.

Nhưng là, tiềm lực của một đứa tham ăn là vô hạn, ngàn vạn lần không nên xem thường sức mạnh của người tham ăn, toàn bộ thân nó gắt gao bám ở trên trái cây, sau đó lắc lư qua lại, ý đồ khiến trái cây trực tiếp rơi xuống dưới.

Nói thật phương pháp này rất hữu dụng, trái cây quá lớn đối với thân hình nhỏ bé của số 5 thật sự bị lắc rớt xuống, sau đó số 5 nỗ lực kéo trái cây lớn hướng về phía Mộc Ngôn lăn đi.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, nhanh lên hoàn hồn lạp." Số 5 nôn nóng kêu.

Mộc Ngôn lúc này mới phục hồi tinh thần lại, sau đó liền nhìn đến...... Một trái bắp lớn đang không ngừng lăn ở trên mặt đất, toàn thân của số 5 đều bị ngô lớn che dấu.

Mộc Ngôn tiến lên, cầm lấy bắp ngô, lộ ra thân thể tròn vo bé tí của số 5, lúc sau mới cẩn thận đánh giá bắp ngô lớn trong tay.

Lớp áo ngoài màu vàng nhạt, từng lớp từng lớp bao phủ, râu bắp dài lộ ra, bên trong là những hạt bắp màu vàng óng. Đúng vậy, nó giống hệt bắp ngô mà kiếp trước cậu biết nhưng là......

Nhưng là bắp ngô ở nơi này nó không phải lớn lên ở trong đất, mà là ở trên cây a, giống như là quả táo, quả đào như vậy, từng bắp từng bắp treo trên cành, đây cũng là nguyên nhân Mộc Ngôn mới vừa nhìn đến liền phát ngốc xuất thần.

Nếu xem nhẹ nguồn gốc củ nó, Mộc Ngôn tuyệt đối sẽ vui vẻ vì đã tìm thấy bắp ngô rồi, nhưng mà hiện tại, cậu lại không dám xác định trong tay có phải bắp ngô quen thuộc như kiếp trước có thể ăn hay không.

Bởi đây cũng là lần đầu tiên cậu nhìn thấy ngô ở trên cây kết trái.

Mộc Ngôn rất rối rắm, cậu vẫn là khá thích ăn bắp, mặc kệ là nấu trực tiếp hay là nướng ăn, hoặc là ngô ngao cháo uống đều là những cách ăn rất ngon, cách làm rất nhiều, hơn nữa cũng khá dễ dàng tạo cảm giác no, nhưng mà hiện tại, cậu vô pháp xác định rõ bắp này có độc hay không, có thể ăn được không.

Ai...... Nếu mà hệ thống thăng cấp nhanh hơn thì tốt rồi, như vậy liền có thể giám định xem một chút.

"Ngôn Ngôn, cái này có thể ăn ư? Ăn ngon sao?" Số 5 quan tâm nhất chính là vấn đề này.

"Ăn rất ngon, nhưng mà bắp ngô ta nhận thức đều là lớn lên ở trong đất, đây vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy bắp ở trên cây, cho nên ta cũng không xác định là có thể ăn được hay không." Mộc Ngôn đúng sự thật nói.

"Nếu không...... Chúng ta ăn thử xem?" Số 5 yếu ớt đề nghị nói.

"Vẫn là thôi đi, chờ đến khi ngươi thăng cấp, chúng ta sẽ lại đến giám định đi." Vừa nói xong, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy số 5 trông uể oải xuống, Mộc Ngôn vội vàng trấn an nói: "Đến lúc đó ta nấu ngô, nướng ngô, làm cháo ngô cho ngươi, đều ăn rất ngon đấy."

Số 5:......

Ngôn Ngôn đây là đang an ủi nó sao?

Thật sự đang an ủi nó sao?

Nó như thế nào cảm thấy Ngôn Ngôn này căn bản là đang đả kích nó a.

Nhiều thứ ăn ngon như vậy hiện tại lại không được ăn, quả thực chính là một loại tra tấn!

Vì thế, số 5 trở nên càng thêm ỉu xìu không phấn chấn nổi.

Mộc Ngôn rất khó hiểu, cậu rõ ràng là đang an ủi nó, tại sao lại cảm thấy số 5 càng trở nên trầm mặc hơn vậy? Rốt cuộc là nơi nào xảy ra vấn đề?

"Nếu không....... Chúng ta mang về một trái bắp thử xem?" Mộc Ngôn lấy lòng hỏi, cậu không thích nhìn số 5 ở cái dạng này.

Số 5 tức khắc bị Mộc Ngôn cảm động, nhưng nó cũng biết điều Mộc Ngôn nói là đúng, tuy rằng nó xác thật rất muốn nếm thử hương vị của bắp ngô, nhưng nó cũng là một cái hệ thống tốt, ân cần, ôn nhu, chu đáo, làm sao có thể khiến cho ký chủ khó xử không vui được.

Vì thế, tay ngắn nhỏ của nó vung lên, thập phần hào khí nói: "Không cần, chúng ta lại đi tìm cái nào ăn càng ngon hơn đi."

Thấy số 5 rốt cuộc cũng khôi phục, Mộc Ngôn yên lòng, tươi cười nho nhỏ một lần nữa treo ở trên mặt, một người một hệ thống tiếp tục lên đường tìm kiếm đồ ăn ngon.

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến một âm thanh "Đùng đùng" vang lên, ngay cả đất cát ở dưới chân đều rung chuyển theo vài cái, sắc mặt Mộc Ngôn lập tức xanh trắng một mảnh.

" Thần Linh sinh khí, Thần Linh nổi giận rồi." Mộc Ngôn sợ hãi nỉ non.

Khi ở kiếp trước, Thần Linh cũng tức giận rất nhiều lần rồi, mỗi lần Thần tức giận, thôn trang đều sẽ tai ương, không phải bị lũ lụt bao phủ thì chính là hạn hán, hoặc là núi sụp đổ, mặt đất chấn động, liền cùng tình huống hiện tại rất giống, mỗi một lần xuất hiện đều khiến rất nhiều người chết.

Có phải hay không cậu cũng đã phải chết......

Thời của cậu mọi người đối với thần đều tràn ngập kính sợ, rất nhiều thiên tai xảy ra  bọn họ đều nghĩ là bởi vì thần giận dữ, cho nên mới giáng xuống trừng phạt.

Không giống như Mộc Ngôn tới từ thời phong kiến, số 5 đến từ thời đại công nghệ cao, và tất nhiên về thảm họa thiên tai nó không mê tín như thế, vì vậy phản ứng đầu tiên của số 5 là: "Động đất?"

Nhưng ngay sau đó, Số Năm đã gạt bỏ khả năng này ra khỏi đầu, bởi vì nếu thực sự là động đất, nó sẽ không chấn động vài cái liền dừng lại.

"Ngôn Ngôn, ngươi ở chỗ này đợi ta một lát, để ta đi xem chuyện gì đã xảy ra." Số 5 nói với Mộc Ngôn, không chú ý tới sắc mặt tái nhợt của đối phương.

Số 5 tốc độ phi hành rất nhanh, một phút đồng hồ liền đã trở lại.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, phía trước rơi xuống một trận cơ giáp, hẳn là có người ở bên trong, chắc là bị thương." Số 5 đem những gì nó thấy nói cho Mộc Ngôn một chút.

"Cái gì?" Mộc Ngôn còn chưa phản ứng lại sau sự tức giận của Thần.

"Đại địa chấn vừa mới phát sinh không phải là động đất, là có người từ trong không trung rơi xuống, cũng không biết đã chết hay chưa." Số 5 nói.

"Người? Có người bị thương sao?" Mộc Ngôn rốt cuộc nghe rõ số 5 nói chính là cái gì, tuy rằng đối với cơ giáp gì đó, cậu nghe không hiểu, nhưng là cậu biết chấn động này không phải do Thần tức giận liền thả lỏng hơn rất nhiều, nhưng mà ngay sau đó nghe được có người bị thương, trái tim lại lần nữa dâng cao.

"Không biết, bất quá từ không trung rơi xuống, cơ giáp đều bị rơi dập nát, chỉ sợ người cũng không khá hơn là bao." Số 5 nhún nhún vai, nếu nó có vai nói.🫠

"Chúng ta đi qua nhìn xem thử đi." Mộc Ngôn có chút lo lắng, nếu thật sự có người bị thương mà không trị liệu tốt, nói không chừng sẽ chết.

Đối với Mộc Ngôn, một thiếu niên sống ở thôn trang thuần phác, mạng sống con người là vô cùng quan trọng.

Số 5 dẫn Mộc Ngôn đến nơi xảy ra sự cố, từ xa đã thấy một mảnh hỗn độn: một cái cơ giáp khổng lồ bị chia năm xẻ bảy, không ít linh kiện vương vãi khắp nơi. Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn nhìn thấy cơ giáp liền chấn kinh luôn, cậu bị sốc đến nỗi thế giới quan của mình lại một lần nữa bị thay đổi.

Nhưng mà, Mộc Ngôn hiện tại cũng không có quá nhiều tâm tư đặt ở cỗ cơ giáp thật lớn mà cậu chưa bao giờ gặp qua trên, bởi vì ở cơ giáp cách đó không xa lắm đang nằm một người toàn thân đều là máu.

Mộc Ngôn có chút khiếp sợ nhìn cái người toàn thân đều là máu không rõ sống chết kia, muốn tiến lên, rồi lại cảm thấy sợ hãi, cậu chưa bao giờ gặp phải tình huống như thế này.

Trong thôn trang nhỏ của cậu, nhiều nhất chỉ có vài vết thương nhẹ. Việc phải đối mặt với một tình huống nghiêm trọng như thế này, gần như liên quan đến mạng sống, đối với tình huống gặp một người thân đầy máu giống như thế này vẫn là lần đầu tiên cậu gặp được.

"Ngôn Ngôn, hắn còn sống." Giọng nói số 5 vang lên, nó tiến đến tra xét một phen, phát hiện người nọ tuy rằng bị thương rất nặng, nhưng mà vẫn còn sống.

Mộc Ngôn nghe vậy, hô hấp thật sâu, cố gắng áp xuống nỗi sợ hãi trong lòng, từng bước từng bước đi về phía cái người đang bê bết máu trên đất kia. Trong mắt có sợ hãi, nhưng càng nhiều lại là kiên định.

Kia chính là một mạng người, vô luận như thế nào, cậu cũng không hy vọng một mạng người cứ như thế ở trước mắt cậu lặng lẽ mất đi.

Mộc Ngôn ngồi xuống bên người nọ, run rẩy vươn tay nhỏ để xuống cạnh mũi người kia thăm dò, hơi thở tuy rằng rất mỏng manh, nhưng mà ít nhất vẫn còn thở.

Quần áo mặc ở trên người của người này đã bị cắt thành vô số mảnh, trên vết thương trên người đều có thể thấy rõ, thậm chí có một số nơi vết thương còn sâu đến mức thấy được cả xương, hiện tại việc trước hết nên làm chính là giúp anh ta rửa sạch vết thương, bằng không đợi lát nữa trở về chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng.

"Số 5, ngươi ở chỗ này nhìn anh ta, ta đi bờ sông lấy chút nước." Mộc Ngôn nói với số 5, sau đó cố gắng chạy hết sức về phía bờ sông.

Đem khăn tắm mang theo trên người ở trong sông rửa sạch sẽ, hơn nữa vắt khô, sau đó lại đem nước ấm của mình đổ vào, Mộc Ngôn quay lại bằng tốc độ rất nhanh về đến bên người nam nhân kia.

Ngày thường ít vận động Mộc Ngôn một đường chạy về thở hồng hộc, lồng ngực cũng từng đợt nhói đau, nhưng mà cậu lại không rảnh lo chuyện đó.

Muốn giúp nam nhân rửa sạch miệng vết thương thì yêu cầu phải bỏ quần áo trên người nam nhân ra, Mộc Ngôn nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm của nam nhân, khuôn mặt nhỏ đột nhiên có chút hồng.

Mặc kệ như thế nào, nam nhân ở thế giới này đều là hán tử, mà hắn lại là một cái ca nhi vẫn còn chưa xuất giá, nếu là ở thế giới của bọn họ, nhìn thấy thân thể của hán tử, cậu liền phải gả cho anh ta, bằng không trong sạch của cậu liền sẽ bị huỷ hoại.

Mộc Ngôn lại lần nữa hít sâu một hơi, thầm nói trong lòng, đây là một thế giới khác, hiện tại quan trọng nhất chính là cứu người, còn lại thì về sau sẽ tính.

Sau khi làm tốt ám chỉ trong lòng, Mộc Ngôn nhẹ nhàng cởi ra áo quần trên người nam nhân bị thương, dùng khăn trong tay giúp anh ta rửa sạch miệng vết thương dơ bẩn, tầm mắt cố gắng tập trung nhìn miệng vết thương thay vì nhìn vào vòng eo rắn chắc của anh ta.

"Ư......." Có lẽ là do lúc rửa sạch miệng vết thương đã làm đau đối phương, nam nhân thường thường kêu lên một tiếng, bất quá lại không có dấu hiệu tỉnh lại.

Đem miệng vết thương trên người nam nhân rửa sạch khá ổn rồi, Mộc Ngôn lại thấm chút nước vào đôi môi khô nứt của người đàn ông, kế tiếp chính là đưa nam nhân về trong thôn, tìm bác sĩ trị liệu liền tốt rồi.

Mộc Ngôn nhìn thân hình cao lớn của người đàn ông, đối lập thân thể nhỏ bé của bản thân, rất lo lắng cậu không thể cõng được đối phương, nhưng mà mặc kệ như thế nào, cậu vẫn muốn thử một lần, mà sự thật chứng minh...... Cậu xác thật không thể cõng nổi hán tử cường tráng này.

Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Ngôn hai mắt đỏ bừng.

___________________

Chương 24 *Nhà tôi có người

"Vậy phải làm sao bây giờ?" Mộc Ngôn hai mắt đỏ bừng.

Cậu hiện tại rất muốn chạy về trong thôn tìm người tới hỗ trợ, nhưng mà rừng rậm quá nguy hiểm, để nam nhân bị thương một mình ở chỗ này, khả năng cao đều sẽ bị dã thủ ăn luôn, huống chi còn mùi máu tươi còn nồng nặc như vậy, là thứ hấp dẫn dã thú nhất, chờ đến khi cậu trở về nói không chừng thứ nhìn thấy chỉ còn một bộ hài cốt.

Hơn nữa, cậu vì muốn tìm nhiều điểm nguyên liệu nấu ăn, đã đi được rất xa rồi, hiện tại muốn trở về cũng đã mất rất nhiều thời gian, gần nhất một hồi, cậu cũng không biết người nam nhân kia có thể chịu đựng nổi đến lúc đó hay không.

Mộc Ngôn mím chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy kiên định, cậu nhìn xung quanh, sau đó tìm hai cái nhánh cây thô tráng, lại tìm một ít dây dằng mềm mại.

Giữa hai cái nhánh cây, cậu nhanh chóng động tay xuyên qua lại, đan thành một cái giá đơn giản, rồi trải lên trên đó một lớp cỏ khô mềm mại."

Làm xong này đó sau, Mộc Ngôn lại gắng sức đem nam nhân bị thương kéo tới cái giá phía trước, ở một bên của cái giá, cậu buộc thật chặt cho sợi dây dằng chắc chắn, vắt ở trên vai chính mình, rồi dồn hết sức kéo toàn bộ cái giá đi về phía trước.

Cứ việc Mộc Ngôn ở nhà thường thường làm việc nặng việc nặng, nhưng là lại không có một lần là giống như bây giờ lôi kéo cơ hồ có chính mình trọng lượng gấp hai người đi trước. Mỗi bước đi đều vô cùng gian nan, mồ hôi không ngừng đọng lại thành giọt lớn trên trán rồi chảy xuống mặt. Chỗ vai bị dây dằng thít chặt lại vào càng nóng rát và đau đớn, chỉ sợ da đã sớm bị mài mòn từ lâu. Thế nhưng Mộc Ngôn vẫn không từ bỏ, thậm chí không hề kêu một tiếng khổ sở nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu và tiếp tục tiến đi.

Nếu thật sự đi không nổi, Mộc Ngôn sẽ dừng lại nghỉ ngơi một lát, kiểm tra một chút miệng vết thương của nam nhân này, cũng ép anh ta uống một chút nước, sau đó tiếp tục kéo cái giá đi về phía trước.

Đến một lúc sau, Mộc Ngôn cảm giác trên vai đã dần dần đã không còn cảm giác nữa, hai chân càng giống như không phải thuộc về cậu, chỉ có thể máy móc tiến lên.

Trên đường trở về, Mộc Ngôn dùng cơ hồ tới khi gấp hai thời gian mới đi xong, thời điểm trở về thôn đã là đêm khuya rồi, nếu không phải luôn có một luồng khí lực chống đỡ, sợ là cậu không chống đỡ nổi nữa.

Mộc Ngôn là người sợ tối, nhưng là giờ phút này trong lòng cậu chỉ có một ý niệm duy nhất là "Nhất định phải cứu người", hắc ám giờ phút này đều là hoàn toàn xem nhẹ.

Số 5 dọc theo đường đi đều an tĩnh đi theo bên người Mộc Ngôn, không có ở ríu rít kêu thêm phiền phức.

Thời điểm đi ngang qua cửa nhà mình, Mộc Ngôn buông cả cái giá, sau đó thất tha thất thểu chạy tới cửa nhà Lâm Giai Ngữ, gõ mạnh.

Nếu là ngày thường, cậu khẳng định sẽ không vào lúc này lại ra đây quấy rầy nhà ân nhân, nhưng mà hiện tại tình huống khẩn cấp, trừ bỏ Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu, cậu không thể nghĩ còn có thể tìm ai tới hỗ trợ, mà thương thế trên người nam nhân kia cũng không thể ở trì hoãn lâu quá.

Cũng may, Dương Văn Diệu cùng Lâm Giai Ngữ cũng không có tránh Mộc Ngôn lúc này đã quấy rối bọn họ đi ngủ, ngược lại khi nhìn thấy Mộc Ngôn chật vật như vậy, trong lòng tất cả đều lo lắng.

"Đây là làm sao vậy? Bị thương sao?" Lâm Giai Ngữ thấy trên người Mộc Ngôn dính vết máu, trên vai thậm chí còn ở chảy máu, tức khắc vừa kinh ngạc vừa lo lắng hỏi.

" Dì Lâm, cháu không có việc gì, nhà ta...... nhà cháu có người......" Mộc Ngôn nói rất sốt ruột, hy vọng chú Dương có thể tới hỗ trợ, cậu cảm giác chính mình sắp không đứng nổi nữa, có thể đi đến nhà chú Dương, tất cả đều là dựa vào nghị lực, bằng không cậu đã sớm không thể động đậy đi đến đây được nữa rồi.

Dương Văn Diệu cũng không có hỏi cụ thể cái gì, thấy Mộc Ngôn sốt ruột như vậy, không nói hai lời, lập tức đỡ Mộc Ngôn, để Lâm Giai Ngữ ở nhà chăm sóc trẻ con, anh đi nhìn xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trên đường, Mộc Ngôn đem sự tình mà cậu gặp được ở rừng rậm đơn giản nói một chút với Dương Văn Diệu, lúc về đến cửa nhà mình, Mộc Ngôn rốt cuộc không thể kiên trì nổi nữa ngã xuống, đôi chân nhịn không được run rẩy, điều này hoàn toàn không khống chế được.

Dương Văn Diệu đã biết đại khái sự tình mà cậu trải qua, lúc đang xem miệng vết thương trên người người nam nhân bị thương thấy cậu như vậy, liền trước tiên ôm Mộc Ngôn đến phòng trên giường đặt xuống, sau đó lại đem nam nhân bị thương kia kéo vào, lúc này mới chạy nhanh đi tìm bác sĩ cho hai người bọn họ cùng trị liệu.

___________________

Chương 25 *Chăm sóc người bệnh

Nếu như là ở tinh cầu khác, chỉ cần dùng dụng cụ trị liệu là có thể chữa lành tốt ngoại thương luôn, vết thương trên người Mộc Ngôn càng là lập tức khỏi hẳn, nếu có khoang trị liệu, vậy càng tốt.

Đáng tiếc nơi này là một cái tinh cầu lạc hậu, đừng nói là dụng cụ chữa bệnh, ngay cả càng công cụ trị liệu loại kém nhất đều là không có, vẫn cần phải dùng đến biện pháp nguyên thủy mà tổ tiên dùng để trị liệu, đắp thuốc, uống thuốc, thoa ngoài da uống thuốc để trị liệu, thời gian điều trị cũng sẽ lâu hơn.

Một lúc sau bác sĩ giúp nam nhân kia kiểm tra xong vết thương, nói: "Trên người có rất nhiều vết thương ngoài da, nội thương cũng rất nghiêm trọng, có thể sống sót hay không đều phải xem xét hai ngày này. Chỉ cần anh ta có thể tỉnh lại trong hai ngày này, vậy thì sẽ ổn thôi, nếu vẫn không thể tỉnh lại, vậy thì..."

Bác sĩ không có nói hết, nhưng là chưa đã thèm nói, tất cả mọi người đều nghe minh bạch.

"Cám ơn Lý bác sĩ." Dương Văn Diệu nói lời cảm tạ, sau đó đưa bác sĩ Lý rời đi.

"Không cần khổ sở, những gì chúng ta có thể làm đều đã làm hết rồi." Về phần người nam nhân bị thương kia có thể sống sót hay không thì phải dựa vào chính anh ta rồi, Dương Văn Diệu an ủi Mộc Ngôn.

Mộc Ngôn cũng biết kế tiếp phải nhờ vào bản thân người đàn ông, nhưng mà cậu vẫn là hy vọng nam nhân này có thể sống sót.

Dương Văn Diệu thấy một cái xa lạ cao lớn nam nhân ở trong nhà Mộc Ngôn, trong lòng có chút lo lắng, tuy rằng đối phương hiện tại bị thương, nhưng người này vừa nhìn thấy liền biết không dễ chọc.

Hơn nữa trên người còn ăn mặc quân trang, tuy rằng đã rách nát không còn bộ dạng cũ, nhưng anh vẫn là nhận ra được, một người như vậy ở lại trong nhà thiếu niên, thật sự có thể yên tâm sao? Vạn nhất hắn tỉnh táo lại, làm cái gì với Mộc Ngôn thì biết sao bây giờ?

Dương Văn Diệu nghĩ nghĩ, nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, cháu chỉ có một mình ở nhà, nếu không đưa hắn đến bệnh viện trong thôn đi, như vậy hắn sẽ nhận được chăm sóc tốt hơn."

Mộc Ngôn nhìn xem nam nhân bị thương kia, biết kiến nghị của chú Dương là thích hợp nhất, nhưng mà không biết tại sao, cậu cứ có điểm không muốn đưa người đến bệnh viện.

"Không có việc gì, ta một mình ở nhà cũng không có việc gì làm, có thể chiếu cố tốt anh ta , trong thôn bác sĩ cũng không nhiều lắm, còn có rất nhiều bệnh nhân khác, họ cũng không thể lo liệu hết được tất cả các việc." Mộc Ngôn nói.

Trong thôn mặc dù có bệnh viện, nhưng mà quy mô bệnh viện cũng không lớn, bác sĩ cũng chỉ có hai ba mống, ngày thường chỉ cần ai bị cảm mạo nhẹ hoặc bị thương, mọi người đều sẽ đến bệnh viện. Bác sĩ mỗi ngày đều rất bận, đến lúc đó chỉ sợ còn không bằng ở lại đây để cậu chiếu cố cẩn thận.

Dương Văn Diệu thấy thế cũng không có nói gì nữa, liền nghĩ mỗi ngày bớt chút thời gian lại đây xem là được, dù sao người nam nhân này còn bị thương rất nặng, trong lúc nhất thời cũng không khoẻ nổi được. Nếu tỉnh lại, muốn làm chuyện gì chỉ sợ cũng hữu tâm vô lực.

Vì thế, nam nhân này liền tạm thời được ở lại trong nhà Mộc Ngôn.

Sau một ngày nghỉ ngơi, chân của Mộc Ngôn đã khôi phục cảm giác, tuy rằng lúc đi đường vẫn còn bị phát run và nhũn chân, chỉ cần ở nhà nghỉ ngơi thêm là có thể khôi phục, bả vai bị đau nhức do phần da bị tổn thương lớn, đã thoa thuốc lên nhưng vẫn còn đau mãi.

Hai ngày này Mộc Ngôn đều không có lại đi vào rừng rậm để tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, mà là chuyên tâm ở nhà chăm sóc nam nhân bị thương này, giúp anh ta đổi thuốc, đắp thuốc, còn đem chỗ nấm dư lại hồi trước nấu thành canh, cẩn thận cho anh ta ăn.

Số 5 nhìn nam nhân đang ở hôn mê bất tỉnh ở kia được ăn bát nấm của hắn, trong lòng có một ít oán niệm, bất quá oán niệm đó không lâu lắm đã không còn bóng dáng, bởi "Số 5, chỗ này cho ngươi đó." Mộc Ngôn đem một cái bát khác đưa cho số 5.

Số 5 nhìn vào trong bát đầy nấm, vừa lòng cực kỳ, tuy rằng người đàn ông kia có thể được Ngôn Ngôn đút ăn, nhưng mà người ta cũng chỉ có thể ăn canh, nấm vẫn là phải cho nó ăn, quả nhiên Ngôn Ngôn vẫn là thích nó nhất.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro