Chương 16-20

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 16 *Canh bột viên

Số 5 nghe vậy, có chút thất vọng, đầu gục xuống, một vòng xung quanh thân nó tràn đầy hơi thở u buồn.

Mộc Ngôn nhìn thấy nó như vậy, có chút không đành lòng. Mà đầu vừa chuyển, đột nhiên nhìn thấy ở trong góc phòng có một bịch bột dinh dưỡng khá lớn, hai mắt sáng lên, trong lòng cậu lập tức có chủ ý.

Bột dinh dưỡng ở nơi này rất giống mì trắng* ở thế giới cũ cậu, chỉ là của cậu không có trắng như vậy mà thôi, vì đối với một Mộc Ngôn thường xuyên phải ăn loại mì vàng thô ráp mà nói, đã tốt hơn rất nhiều.

( *"Bạch diện" là một từ gốc Hán Việt, trong đó "bạch" nghĩa là trắng và "diện" nghĩa là mặt hoặc bề mặt. Từ này thường dùng để chỉ một loại mì có màu trắng, thường là mì làm từ bột gạo hoặc bột lúa mì không có trứng, vì vậy có màu trắng đặc trưng. - Hôm trước mình quên cho giải thích hì hì🫠)

Vì bột dinh dưỡng cũng là ở dạng bột, lại còn giống với mì trắng* không có mùi vị, như vậy có phải có thể dùng bột dinh dưỡng tạm thời để thay thế không nhỉ?

Mộc Ngôn nghĩ đến việc mì trắng* có thể nấu ra rất nhiều món ngon, liền gấp không chờ nổi muốn thử nghiệm một phen.

Số 5 bay theo Mộc Ngôn, nhìn cậu bưng bột dinh dưỡng bận trước bận sau, có chút khó hiểu, hỏi: "Ngôn Ngôn, ngươi là đang muốn làm gì vậy? Giữa trưa rồi, chẳng phải đây là lúc muốn dùng bữa sao?"

Nó mới không muốn ăn loại bột dinh dưỡng vô vị này đâu, đây quả thực chính là thứ có thể gây ngộ độc đầu lưỡi!

"Ngươi không phải là muốn ăn món chính sao? Ta sẽ chuẩn bị bữa trưa cho ngươi ăn luôn." Mộc Ngôn nói, kỳ thật cậu muốn ăn bánh nướng áp chảo hơn, nhưng mà nơi này còn chả có dầu, cậu cũng chỉ có thể lựa chọn làm một ít món ăn không cần dầu thôi.

Số 5 vừa nghe thấy Mộc Ngôn sẽ làm món ngon cho nó ăn, liền hưng phấn xoay vòng vòng quanh Mộc Ngôn, mắt nhỏ đáng yêu còn thỉnh thoảng lại nhìn vào bột dinh dưỡng, muốn biết thứ này sẽ biến thành đồ ăn ngon như thế nào.

Mộc Ngôn cho một phần bột dinh dưỡng vào bát, sau đó thêm chút muối, dùng nước ấm khuấy đều, để bột kết thành những viên nhỏ.

Bột dinh dưỡng đặc hơn bột mì trắng, tạo ra nhiều viên nhỏ hơn, và ít bị rơi rụng hơn. Mộc Ngôn đặt chúng sang một bên để chuẩn bị nấu tiếp. Sau đó cậu đặt nồi lên bếp để đun sôi nước và thả những viên bột nhỏ vào nồi.

Đây là lần đầu tiên Mộc Ngôn dùng bột dinh dưỡng để làm những viên bột nhỏ, nên cậu cũng không biết kết quả sẽ ra sao.

Khi nước sôi lại, Mộc Ngôn bỏ thêm chút muối, rồi cho nấm và rau dền đã rửa sạch vào. Ngay lập tức, mùi thơm ngào ngạt tuôn ra. Một đám những viên bột trắng mềm mại nổi bồng bềnh trong nước, kết hợp với màu tím của rau dền, phối hợp với nhau trông thật phi thường hấp dẫn và xinh đẹp.

Số 5 nhìn từng viên bột một, cố gắng không chảy nước miếng vì điều đó sẽ khiến nó làm hỏng hình tượng vĩ đại của mình.

Khi canh bột viên đã chín, Mộc Ngôn múc ra bát, sau đó xào nhanh phần nấm và rau dền còn lại. Ban đầu, Mộc Ngôn định nấu súp nấm vì nấm nấu canh rất ngon, nhưng khi nghĩ đến việc đã có canh bột viên, cậu liền quyết định xào nấm và rau thay vì nấu canh.

Mộc Ngôn làm phi thường nhanh, có thể thấy được những việc này sớm đã làm thỏi quen.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, có thể ăn sao?" Số 5 nhìn canh bột viên cùng nấm xào trên bàn, ngửi cái mùi hương mê người kia làm nó sớm đã không chờ nổi muốn động đũa.

"Ngươi có thể ăn mấy thứ này sao?" Mộc Ngôn nhìn thân hình tròn vo kia của nó, hỏi.

Kỳ thật cậu càng muốn hỏi chính là, số 5 có thể ăn ở đâu được? Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, cậu sợ ở kích thích đến nó, liền thay đổi phương thức hỏi.

"Tất nhiên rồi." Số 5 lập tức ưỡn cái ngực không rõ ràng lắm của nó, nói.

Không thể ăn đồ ăn ngon kia chẳng phải là quá đáng thương cho nó à, nó không muốn giống những người nơi này đâu.

Nghe vậy, Mộc Ngôn lập tức yên tâm, tìm một cái bát tương đối bé, múc phần của nó vào, đưa đến trước mặt số 5 và dặn dò để nó ăn cẩn thận.

"Ăn ngon không?" Mộc Ngôn thấy số 5 ăn vô cùng vui vẻ, nghĩ thầm hương vị hẳn là không quá tệ đi.

"Ngon lắm ngon lắm." Số 5 một bên ra sức ăn, một bên mơ hồ lẩm bẩm trả lời.

Mộc Ngôn nghe vậy thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cậu tìm một cái bát khá lớn, chia ra một phần lớn.

___________________

Chương 17 *Đồ ăn quý giá

"Ngôn Ngôn, ngươi muốn đi đâu?" Số 5 thấy Mộc Ngôn muốn đi ra ngoài, vội vàng hỏi.

"Ta đi đưa cho bọn Hạo Hạo nếm thử, lát nữa sẽ trở lại, ngươi ăn trước đi, không đủ thì trong bát to còn có." Mộc Ngôn trả lời, sau đó liền bưng một cái bát lớn đi tới nhà của Dương Anh Hạo.

Hai nhà cách nhau khá gần, nên lúc tới nhà Hạo Hạo, đồ ăn trong bát vẫn còn giống như lúc vừa nấu xong.

Mộc Ngôn còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy một giọng nói trong trẻo từ bên trong truyền đến, "Thơm quá đi, mùi gì ở đâu thơm thế này?"

Mộc Ngôn cười cười ở trong lòng, mũi nhỏ của Oánh Oánh thính thật đấy, cậu còn chưa có đi vào đâu, bé nó đã ngửi thấy rồi.

"Anh Ngôn tới rồi, trong tay anh bưng cái gì mà thơm vậy? Thơm quá đi mất!" Dương Oánh Oánh nhìn thấy Mộc Ngôn, lập tức tươi cười chào hỏi, sau đó liền chú ý tới trong tay anh còn đang bưng cái gì đó, mà thứ thơm thơm mà bé vừa ngửi được hình như là phát ra từ nơi này, tức khắc tò mò cực kỳ.

"Oánh Oánh có cái mũi nhỏ thật thính nha, đây là đồ ăn." Mộc Ngôn cười nói.

"Đồ ăn? Đó là cái gì? Là đồ vật mà anh Ngôn Ngôn trồng ra sao?" Dương Oánh Oánh hỏi liên tiếp mấy cái vấn đề, cô bé còn nhớ rõ mấy ngày trước Mộc Ngôn có nói cho bé biết trong đất có thể trồng được những thứ có thể làm thành những thứ ăn rất ngon miệng.

"Ngôn Ngôn lại đây, nhanh vào trong đi." Lâm Giai Ngữ nghe được có động tĩnh bên ngoài, liền ra nhìn xem, thấy đó là Mộc Ngôn, vội vàng cho người vào ngồi.

"Dì Lâm, ta hôm nay có làm một chút thức ăn, mời dì và gia đình nếm thử." Mộc Ngôn cái bát lớn trong tay để lên trên bàn, sau đó xốc nắp lên, tức khắc mùi hương lan toả khắp phòng.

"Thơm quá đi." Lâm Giai Ngữ nhịn không được tán thưởng một tiếng.

Mùi hương này khác với những mùi hương trước kia mà họ từng ngửi thấy. Nghiêm khắc mà nói, loại hương vị này kỳ thật không tính là thơm khi đem nó đi so với hoa tươi nước hoa và vài thứ khác, mùi hương này hơi nồng, nhưng trong đầu họ thật sự không thể tìm được hình dung nào khác phù hợp hơn.

Hơn nữa mấy loại hương thơm kia là cảm nhận của mũi, nhưng loại hương thơm này cứ như nhảy ra từ đầu lưỡi, rõ ràng còn chưa nếm thử hương vị tí nào mà đã có cảm thụ như vậy, thực thần kỳ.

"Mama, mama, con muốn ăn." Dương Oánh Oánh nhìn thấy bát lớn được mở ra, sớm đã gấp không chờ nổi.

Lâm Giai Ngữ trong lòng cũng rất hiếu kì, cũng muốn nếm thử xem cái thứ thơm phức này là cái gì, nhưng mà nhìn ánh mắt chờ mong của hai đứa nhỏ, cô đành phải múc bát nhỏ cho hai đứa nó trước.

Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh cầm bát nhỏ của mình ăn không chút khách khí, Dương Anh Hạo còn tốt, vẫn luôn coi chính mình là một người lớn mini, biểu hiện của bé vẫn là khá điềm tĩnh, nhưng mà Dương Oánh Oánh có biểu hiện trực tiếp hơn, ăn xong miếng đầu tiên, cả người như sáng lên.

"Mama, thứ này ăn quá ngon, ăn còn ngon hơn cả dinh dưỡng tề nữa." Dương Oánh Oánh hưng phấn nói, còn không quên tiếp tục động miệng ăn tiếp.

"Ăn chậm thôi, nghẹn bây giờ." Lâm Giai Ngữ trông thấy hai đứa ăn rất ngon, cũng nhịn không được nếm một ngụm, cơ hồ không bị sử dụng nhũ đầu nháy mắt đã bị chỉnh phục, vị giác gần như chưa từng sử dụng của cô bị chinh phục trong nháy mắt, vị ngon thấm đẫm trên đầu lưỡi khiến cô nhịn không được nhấm nháp tiếp loại dư vị này.

Chờ Lâm Giai Ngữ hồi phục lại tinh thần từ bữa tiệc thịnh yến nho nhỏ này, một bát lớn đồ ăn đã vơi đi hơn nửa, mặt tức cô khắc trở nên đỏ bừng.

Loại cảm giác ở trước mặt tiểu bối ăn không màng hình tượng như thế làm cô cảm thấy rất ngượng.

"Anh Ngôn nè, anh thật là lợi hại, thứ này thật sự ăn ngon lắm đó, Oánh Oánh về sau còn có thể được ăn sao?" Dương Oánh Oánh cầm cái bát nhỏ bị bé liếm đến không còn tí gì, ngửa đầu chờ mong hỏi.

"Đương nhiên rồi, nếu Oánh Oánh thích, lúc nào cũng có thể làm cho em ăn." Mộc Ngôn cười nói, đồ mình làm có người thích, cậu cảm thấy rất vui vẻ.

"Ngôn Ngôn, như vậy không tốt lắm đâu, cái này quá quý giá rồi." Lâm Giai Ngữ ngượng ngùng nói.

___________________

Chương 18 *Ta, ta không có cố ý

Đây là lần đầu tiên cô ăn một thứ ngon như vậy, ngay cả trong thời gian cô sống ở Hành Tinh Trung Ương, cô đều không có ăn qua thậm chí đều còn chả bao giờ gặp qua đồ như vậy, cô tin tưởng, nếu mấy thứ này ở Hành Tinh Trung Ương, chắc chắn sẽ khiến mọi người ưa thích.

"Không có gì, canh bột viên là dùng bột dinh dưỡng làm, rau dại và nấm thì ở trong rừng rậm cũng có thể tìm thấy, không có quý như lời dì nói." Mộc Ngôn vội vàng giải thích nói.

Một nhà dì Lâm cứu cậu, còn đối tốt với cậu như vậy, cậu chẳng qua chỉ mới làm một bữa cơm trưa đơn giản thôi, không đáng nói tới chút nào.

Lâm Giai Ngữ nghe vậy sửng sốt một chút, không nghĩ rằng Mộc Ngôn sẽ dễ dàng nói ra cách làm cũng như nguồn gốc của mấy thứ này.

Đặc biệt là những viên bột mềm ngon trong canh, thật không ngờ chúng lại được làm từ bột dinh dưỡng. Điều này... thật sự là ngoài dự đoán.

Mà như vậy đơn thuần tính tình Mộc Ngôn cũng làm Lâm Giai Ngữ càng thêm yêu thích cùng lo lắng.

"Ngôn Ngôn, về sau cháu ngàn vạn lần đừng nói cho người khác biết cách làm mấy thứ này." Lâm Giai Ngữ dặn dò nói, " Mấy thứ này ở đây trước nay đều chưa bao giờ xuất hiện qua, nếu...... Nếu cháu về sau có cơ hội đến Hành Tinh Trung Ương, mấy thứ này của cháu sẽ đã được rất nhiều người hoan nghênh, cháu cũng có thể như vậy kiếm tiền sinh hoạt nuôi bản thân."

Lâm Giai Ngữ biết tinh cầu này của bọn họ phi thường lạc hậu, cứ là ai có năng lực cùng tiền tài đều không muốn lựa chọn sống tiếp ở chỗ này, nếu so sánh cùng với bên ngoài, nơi này quá mức đơn sơ, hơn nữa thế giới bên ngoài cũng sẽ càng đặc sắc hơn, cô cảm thấy nếu Mộc Ngôn có năng lực, vẫn là nên đi ra ngoài nhìn xem một chút.

Nhưng thế giới bên ngoài đồng dạng cũng rất khốc liệt, không có tiền tài một bước cũng khó đi, bởi vậy loại tay nghề này của Mộc Ngôn cũng sẽ trở thành tiền vốn của bản thân.

"Cám ơn dì Lâm, cháu biết rồi ạ." Mộc Ngôn rất cảm động, trong lòng không ngừng dâng lên từng dòng nước ấm, chảy về tứ chi.

Tạm biệt dì Lâm, về đến nhà, Mộc Ngôn rốt cuộc có thể ngồi xuống ăn cơm rồi, nhưng khi cậu nhìn cái bát lớn vừa nãy còn khá nhiều, không khỏi dừng một chút.

Chỉ thấy cái bát trước khi rời đi còn có hơn nửa bát canh bột viên, giờ phút này chỉ còn một ít canh cùng vài viên bột, mà bên cạnh còn có một cục lông tròn hồng hồng đang ngồi xổm.

"Ta...... Ta không có cố ý, là đồ ngươi làm ăn quá ngon, ta không cẩn thận liền ăn hơi nhiều, không thể trách ta." Số 5 ngay từ đầu ngữ khí còn yếu ớt, càng nói nó càng cảm thấy đúng lý hợp tình, phảng phất hết thảy đều tại Mộc Ngôn làm cái kia ăn ngon quá, nhưng đôi mắt tròn nhỏ nhắn như hạt đậu viên kia lại trộm quan sát Mộc Ngôn, tiết lộ cảm xúc chột dạ lúc này của nó.

Mộc Ngôn cũng không có tức giận, cậu vẫn thấy rất thoả mãn, tuy rằng đồ ăn mà cậu cực cực khổ khổ làm ra cuối cùng chỉ ăn được một chút, nhưng hẳn là trong lòng vẫn tràn ngập cảm kích, dù sao số 5 cũng đã cho cậu trợ giúp rất lớn rồi.

Mấy cái nồi bát gáo bồn, nếu không có số 5 chắc lúc đó cậu vẫn đang phải đau đầu tìm cách kiếm điểm, đến lúc đó mặc dù là có nguyên liệu nấu ăn, chỉ sợ cũng không thể làm ra được, cho nên cậu cảm thấy số 5 ăn nhiều cũng không sao.

Hơn nữa, cậu lúc trước khi vẫn còn ở nhà cũ đều thường xuyên ăn không đủ no, cậu cũng đã sớm quen với cảm giác này rồi, cũng không cảm thấy có vấn đề gì.

Ở chỗ này, lần đầu tiên nấu ăn thành công, hệ thống đã tăng thêm 5 giá trị kinh nghiệm cùng với 10 điểm tích phân, hai loại thực vật có thể ăn hồi trước cậu tìm được cũng gia tăng một ít giá trị kinh nghiệm và tích phân, nhưng những điểm tích phân này cũng không đủ để trả tiền nợ mà lúc trước cậu vay, cho nên tích phân của hệ thống hiện tại vẫn là số âm, Mộc Ngôn bây giờ vẫn còn phải tiếp tục cố gắng để trả nợ.

___________________

Chương 19 *Người đàn ông lạnh lùng và kiêu ngạo =))

Cuồn cuộn bên trong vũ trụ bao la, những ngôi sao tỏa sáng lấp lánh điểm xuyết trên bầu trời, trông thật thần bí và đẹp đẽ. Khi đứng giữa không gian ấy, mỗi người đều nhận ra mình nhỏ bé đến nhường nào, và sự tồn tại của mình thật mong manh.

Trong bóng tối, một chút ánh sáng từ xa tới gần, từ nhỏ biến lớn, từ ít biến nhiều, chậm rãi mới phát hiện, những chiếc chiến hạm ở trong vũ trụ đang đuổi bắt nhau, lửa đạn tràn ngập trong không , ánh lửa bắn ra bốn phía.

Chiến hạm ở phía trước chỉ bằng một nửa kích thước của những chiến hạm phía sau, nhưng lại rất linh hoạt. Ngay cả khi bị những chiến hạm lớn hơn về số lượng và kích thước truy đuổi, nó vẫn có thể dễ dàng di chuyển trong vũ trụ, tránh đi lửa đạn của kẻ địch. 

Nhưng mà, chuyển động của chiến hạm lại dựa vào năng lượng, cú nhảy linh hoạt như vậy, sẽ có lúc năng lượng cạn kiệt.

"Lão đại, chiến hạm sắp hết năng lượng rồi." Người ngồi ở ghế lái lớn tiếng báo cáo.

Nam nhân được xưng là lão đại, có khuôn mặt tuấn lãng khiến người ta phải xấu hổ, đôi lông mày kiếm đẹp trai bay chéo, đôi mắt lạnh lùng thâm thúy chứa đựng ánh nhìn sắc bén, đôi môi mỏng mím nhẹ, không có chỗ nào không khiến người ta phát điên, Dù là nam nhân khác nhìn thấy, cũng đều nhịn không được rung động.

Một thân quân trang thẳng tắp, càng làm nổi bật dáng người cao lớn và mạnh mẽ của anh, trong đó bao vây những thớ cơ bắp săn chắc làm người ta thèm nhỏ dãi, làm người khác không thể không muốn lại gần hơn, cảm thụ sự sảng khoái khi được bờ vai rắn chắc kia vờn quanh.

Nhưng mà, nam nhân có thân hình sắc bén rắn rỏi này quanh năm toả ra khí thế lạnh băng, giống như đại bàng ẩn trong đêm tối, lãnh ngạo cô thanh* rồi lại thịnh khí bức người, anh đơn độc đứng giữa thiên hà, toát lên uy thế kiêu ngạo, ngạo nghễ trước toàn bộ vũ trụ, làm rung chuyển cả thiên hà.

(* Lạnh lùng kiêu ngạo và cô độc)

Người đàn ông bình tĩnh xuyên qua màn hình kiểm soát hết thảy mọi thứ bên ngoài trong phòng khống chế, bình tĩnh như thể anh ta không phải là người đang bị truy đuổi và đang ở bờ vực của sự sống và cái chết.

"Thông tri xuống cho mọi người vào thuyền cứu sinh rời đi." Nam nhân mở khẽ đôi môi mỏng, giọng nói lạnh lẽo y như con người anh, lạnh băng không có độ ấm.

"Lão đại, vậy còn ngài?" Người khống chế phi thuyền lo lắng hỏi, hẳn ẩn ẩn đã có đáp án, nhưng vẫn là muốn xác nhận lại một chút.

"Lão đại, nếu ngài không cùng đi, chúng tôi cũng sẽ không rời đi." Một người khác ở trong phòng khống chế cũng quật cường mở miệng nói.

Hắn biết, lão đại tuyên bố mệnh lệnh này, tức là lão đại muốn ở lại một mình, đem cơ hội sống sót để lại cho bọn họ, làm sao lại có thể rời đi như vậy được? Bọn họ là những người đi theo lão đại, lão đại không rời đi, bọn họ liền sẽ không rời đi.

"Đừng cho ta nói lần thứ hai." Giọng nói của người đàn ông càng thêm lạnh buốt, ngay cả người hàng năm luôn đi theo anh đều không nhịn được bắt đầu run rẩy, từng luồng khí lạnh đánh úp lại, không kém gì mùa đông.

"Lão đại......" Người nọ còn muốn nói cái gì đó, nhưng lại bị đồng bọn đánh gãy.

"Tiểu Ngũ, câm miệng, nghe theo mệnh lệnh của lão đại." Triệu Tử Kỳ kéo lại Tiểu Ngũ có tính cách tương đối xúc động táo bạo, trầm giọng nói.

"Chính là lão đại muốn một mình lưu lại đối mặt những kẻ đó. Bọn chúng căn bản đều là kẻ điên, bọn chúng còn muốn hại chết lão đại, ta sao có thể trơ mắt nhìn lão đại một mình ở lại đối mặt với nguy hiểm chứ." Lâm Võ nhịn không được hét lớn với Triệu Tử Kỳ, biểu tình bởi vì quá mức kích động mà có vẻ có chút vặn vẹo.

"Trong vòng mười phút, lập tức rút lui, những người vi phạm sẽ bị đá khỏi quân doanh!" Thanh âm kiên định của nam nhân không tha thứ cho người vi phạm, nói xong liền đi tới vị trí ghế điều khiển, đem người điều khiển phía trước cho xuống dưới.

___________________

Chương 20 *Tưởng Thần Hi, đi chết đi!

Lâm Võ sống chết không muốn rời đi, cuối cùng bị Triệu Tử Kỳ một chưởng khiến hắn hôn mê, phòng điều khiển rốt cuộc cũng an tĩnh lại.

"Lão đại, chúng ta sẽ ở Hành Tinh Trung Ương chờ ngài trở về." Triệu Tử Kỳ kiên định nói, sau đó hướng nam nhân chào theo nghi thức quân đội, liền mang theo Lâm Võ đang hồn bay phách lạc rời khỏi phòng điều khiển.

Những người khác cũng đều không cam lòng rời đi phòng điều khiển, tràn đầy sự sùng bái và tự tin mù quáng đối với lão đại và mắng chửi kẻ thù trong lòng.

Trong lòng bọn họ, lão đại chính là một vị chiến thần vô địch, cho dù đối mặt với một đám kẻ địch đông đảo, bọn họ đều tin tưởng lão đại có thể bình an trở về.

Bất quá, này cũng không phải buông tha những người đó lấy cớ, nếu những kẻ đó dám can đảm khiêu khích bọn họ, bọn họ nhất định phải làm cho những kẻ đó chịu hậu quả thật nghiêm trọng, làm cho bọn họ phải hối hận khi đến thế giới này!

Những nhóm quân nhân rút lui đi, trên mặt một đám đều mang theo vẻ tàn nhẫn cùng tàn khốc, nhìn về phía những chiếc chiến hạm đang bắn vào chiến hạm của bọn họ, ánh mắt của họ dường như đang nhìn người chết và rác rưởi.

Thuyền cứu sinh rời khỏi quân hạm, quân hạm nhân cơ hội hấp dẫn toàn bộ lửa đạn của bọn địch, yếm hộ làm những cái thuyền cứu sinh loại nhỏ rời khỏi phạm vi chiến đấu.

Toàn bộ trên quân hạm cũng chỉ còn lại một người đàn ông, mười ngón tay linh hoạt của anh ta nhanh chóng đánh lên các loại nút khống chế trên bảng điều khiển.

Dưới tay anh ta, quân hạm linh hoạt như thể một sinh vật sống, mỗi lần đều né tránh được pháo kích của kẻ địch một cách hoàn hảo. Không chỉ vậy, anh ta còn có thể tranh thủ thời gian phản công, và mỗi quả đạn pháo đều đánh trúng đích mà không hề sai sót, khiến tàu chiến của địch hoặc bị chìm hoặc nổ tung. Độ chính xác cao đến mức kẻ địch cũng phải run sợ.

Mấy chiếc chiến hạm giống nhau đều là cần rất nhiều người cùng nhau phối hợp khống chế, nhưng người đàn ông này chỉ cần một mình liền có thể hoàn thành nhiệm vụ cần có nhiều người phối hợp, lại còn có làm quân hạm trở nên càng thêm linh hoạt, nếu quân địch biết bên trong chỉ có duy nhất một mình anh ở trong, chỉ sợ sẽ kinh hãi rớt tròng mắt, thậm chí trực tiếp có thể bởi vì sự cường đại của đối phương mà hoảng sợ từ bỏ công kích lần này.

Nhưng mà, cho dù người nam nhân này có phi thường lợi hại đến đâu, nhưng chiến hạm này đã là nỏ mạnh hết đà, nguồn năng lượng cũng gần cạn kiệt, đạn pháo cũng không còn thừa bao nhiêu, cho dù có là người lợi hại đến đâu đi nữa, nhưng vẫn khó lòng làm nên chuyện khi không còn nguyên liệu.

Sau khi bị dọa sợ, bọn địch nhân dường như đã nhận ra được tình hình của anh không khả quan mấy, tức khắc trở nên cứng rắn hơn.

"Đừng vùng vẫy vô ích nữa. Chiến hạm của ngươi đã hết năng lượng rồi. Nếu ngươi ngoan ngoãn đầu hàng, nói không chừng chúng ta còn có thể cho ngươi lưu lại toàn thây!" Những lời tương tự liên tục phát ra từ chiến hạm của bọn địch nhân, nhưng mà nam nhân lại mắt điếc tai ngơ, trước sau như một đạn pháo nên phóng ra đều phóng ra, nên tránh né liền tránh né, không hề có ý tứ đình chỉ.

Mỗi một chút nguồn năng lượng, nam nhân đều cố gắng vắt kiệt đến mức tận cùng, mỗi một quả đạn pháo, nam nhân đều khiến nó phát huy tác dụng lớn nhất, thẳng đến khi chỉ còn lại một quả đạn pháo duy nhất.

Người nam nhân thiết lập góc bắn và thời gian bắn, sau đó liền rời khỏi phòng điều khiển mà không hề do dự, anh đến phòng chứa cơ giáp, tiến vào trong cơ giáp của bản thân, quyết đoán rời khỏi quân hạm, du hành vào trong vũ trụ.

Lửa đạn của địch nhân không lưu tình chút nào nhắm thẳng về phía quân hạm, khi quả đạn pháo cuối cùng được bắn ra ngoài đồng thời, chiến hạm cũng bị đạn pháo của đối phương đánh trúng, hoàn toàn biến mất trong vũ trụ mênh mông.

Nam nhân điều khiến cơ giáp không ngừng xuyên qua ở mênh mông vũ trụ trung, chẳng sợ địch nhân theo đuổi không bỏ, chẳng sợ cơ giáp đã bị hư hao, vẻ mặt của anh ta như cũ không có chút nào biến hóa, phảng phất ở vào cực đại trong lúc nguy hiểm người không phải chính mình giống nhau.

"Hắn chạy không kịp, tăng tốc lên, tăng mạnh lực bắn của đạn pháo đi! nếu hắn không muốn đầu hàng, vậy trực tiếp đánh chết!" Trong phòng điều khiển của chiến hạm quân địch, vị chỉ huy tối cao ra mệnh lệnh như vậy, nhìn vào trong màn hình hiện lên một thân ảnh nho nhỏ, khóe miệng gợi lên một nụ cười tà ác tàn nhẫn, đôi môi mở ra khép vào, không tiếng động nói:

Tưởng Thân Hi, đi chết đi!

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro