Chương 11-15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 11 *Người dân nơi này thật quá đáng thương

"Đinh, đạt điều kiện kích hoạt thành công, hệ thống đang ở khởi động! Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1......" Một giọng nói robot lạnh lẽo vang lên trong đầu Mộc Ngôn, dọa Mộc Ngôn giật mình.

"Gì cơ?" Mộc Ngôn hoảng hốt hỏi.

Cậu vẫn còn nhớ rõ có hai đứa trẻ ở đây, lúc này mới miễn cưỡng không có hét lên vì sợ, cậu không muốn làm Hạo Hạo cùng Oánh Oánh giật mình đâu, nhưng trên mặt vẫn còn lộ vẻ sợ hãi.

"Anh Ngôn, anh không sao chứ?" Dương Anh Hạo nhìn vẻ mặt hoảng sợ của Mộc Ngôn, mặt nhỏ hơi cau mày.

Mộc Ngôn miễn cưỡng cười cười, nói: "Anh không có việc gì, em dẫn theo em gái ở bên cạnh chơi trước đi, anh rất nhanh sẽ tốt liền."

Dương Oánh Oánh không như anh trai mình cẩn thận như vậy, trẻ con tuổi này rất hiếu động, khó mà được ra ngoài chơi một lần, cho nên sớm đã gấp không chờ nổi muốn ra ngoài chơi vui vẻ, một hồi thì nhìn hoa dại, một hồi thì lại ngạc nhiên sờ sờ mấy cái cây, chơi vui vô cùng.

Dỗ dành hai đứa nhỏ xong, Mộc Ngôn bây giờ mới đem tâm tư đặt lên thứ đồ tự gọi mình là hệ thống kia.

"Ta không phải là một thứ đồ vật vô tri đâu, ta là một hệ thống mỹ thực vô cùng đặc biệt! Sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, ta đã phát hiện ra rằng thế giới này đang rất thiếu thốn những món ăn ngon. Để làm rạng rỡ văn hóa ẩm thực, ta đã chọn ngài làm ký chủ của ta. Từ nay về sau, hãy cùng nhau cố gắng, đưa văn hóa ẩm thực lan tỏa ra khắp thế giới, để tất cả mọi người đều có thể thưởng thức và cảm nhận sự quyến rũ của mỹ thực đi!" Giọng nói của hệ thống không còn lạnh lùng và cơ giới nữa, mà trở nên tràn đầy cảm xúc, hùng hồn và nhiệt huyết.

"Hệ thống mỹ thực?" Cảm xúc Mộc Ngôn đã ổn định lại một ít, có lẽ là cậu nhận ra cái thứ tự xưng là hệ thống này cũng không làm tổn thương cậu, cho nên phản ứng không lớn như vừa nãy nữa.

Về phần vì sao đột nhiên có một hệ thống xuất hiện ở trong đầu mình, Mộc Ngôn cũng không cảm thấy ngạc nhiên, dù sao cậu cũng là một người đang ở thế giới của mình đột nhiên xuất hiện ở một thế giới hoàn toàn xa lạ này, nên khi đột nhiên xuất hiện một sự việc mà người thường khó có thể chấp nhận nổi cậu mới có thể tiếp nhận nhanh như vậy.

"Đúng, thế giới này thế nhưng chỉ có duy nhất dinh dưỡng tề cùng bột dinh dưỡng vô vị có thể ăn, quả thực quá cằn cỗi, nhân loại ở đây thật sự là quá đáng thương, không có đồ ăn gì ở đây để ăn uống hay hưởng thụ cả, cuộc sống trở nên thật vô vị." Hệ thống thương hại nói.

Mộc Ngôn lặng lẽ gật gật đầu, ở phương diện này cậu cũng rất đồng ý với những lời của hệ thống, rất nhiều đồ ăn ngon đều không có ở thế giới này, thật sự rất là đáng tiếc.

"Vậy nên, hệ thống mỹ thực của chúng tôi tồn tại chính là để giúp những người ở thế giới thiếu thốn văn hóa ẩm thực cũng có thể thưởng thức những món ăn phong phú và ngon miệng, làm cho cuộc sống của họ thêm phần tươi đẹp." Hệ thống nói với tình cảm mãnh liệt, nếu có thân thể thật, chắc chắn nó sẽ nắm chặt hai tay, ngẩng cao đầu, trông đầy ý chí chiến đấu.

Mục đích của hệ thống này thế nhưng lại giống với mục đích của Mộc Ngôn, nhưng mà Mộc Ngôn không có dã tâm lớn như thế, cậu chỉ là muốn trồng những cái đó để báo đáp dì Lâm cùng chú Dương và những người dân tốt bụng thôi. Cậu cũng không có nghĩ tới muốn truyền bá đến khắp nơi trên thế giới, hơn nữa cậu cũng làm không được.

Hệ thống dường như là biết được Mộc Ngôn đang nghĩ tới cái gì, nói: "Cho nên ta mới lựa chọn ngươi cùng ta đi thực hiện mục tiêu vĩ đại này."

"Chính là... Chính là ta chỉ biết có vài loại rau dại và lương thực thôi, lại còn không biết thế giới này còn có loại lương thực nào khác không nữa. Vậy làm sao mà thực hiện được chứ?" Mộc Ngôn đem nghi hoặc của chính mình hỏi ra.

"Cái này không thành vấn đề, ngươi chỉ cần làm theo ta nói là được, hệ thống chúng ta có thế thăng cấp, về sau mỗi khi thăng một cấp sẽ được một công thức nấu ăn hoặc là hạt giống linh tinh. Bảy cấp về sau còn sẽ mở ra trang trại và đồng cỏ, đến lúc đó bên trong hệ thống cũng đã có thể gieo trồng được rồi." Hệ thống nói.

Mộc Ngôn hơi hơi mở to hai mắt, rất ngạc nhiên, không nghĩ tới hệ thống này thế nhưng lại là một tồn tại thần kỳ như thế, lập tức ấn tượng đối với hệ thống liền thay đổi.

"Ngươi thật là lợi hại." Mộc Ngôn nhịn không được khích lệ nói, trong mắt hiện lên vẻ ngưỡng mộ.

Hệ thống đối với sự ngưỡng mộ của Mộc Ngôn vô cùng hưởng thụ, nó càng cố gắng ưỡn ngực, đắc ý nói: "Đây mới chỉ là chức năng cơ bản thôi, chỉ cần ngươi nỗ lực, còn có thể có được cơ hội rút thăm trúng thưởng đó, nơi đó khen thưởng phong phú hơn nhiều, toàn bộ đều là đồ tốt đối với ngươi hết."

___________________

Chương 12 *Hệ thống kiêu ngạo khoe khoang

Độ hảo cảm của Mộc Ngôn đối với hệ thống này lập tức tăng lên, không nghĩ tới hệ thống này thế nhưng lại là một tồn tại thần kỳ như thế, đối với một cái ca nhi chỉ sinh sống ở một cái thôn nhỏ cùng với những công cụ lạc hậu và tin tức hạn chế mà nói, việc đời mà cậu gặp qua quá ít, bởi vậy gặp được một tồn tại thần kỳ lại vượt qua tưởng tượng như vậy, ở trong lòng Mộc Ngôn, quả thực liền cùng gặp được thần giống nhau, như thế nào có thể không sùng bái?

Hệ thống mỹ thực có thể nhìn trộm được nội tâm ký chủ một phần nhất định, giờ phút này  hệ thống mỹ thực nghe được tiếng lòng của Mộc Ngôn, càng thêm kiêu ngạo khoe khoang, nếu hệ thống có thân thể thật, nhất định nó sẽ có biểu tình kiêu ngạo khoe khoang rất đáng yêu.

"Ta chính là một tồn tại đến từ vị diện cao cấp, chỉ cần ngươi dựa theo những gì ta nói mà làm, chắc chắn sẽ làm ra được rất nhiều đồ ăn mỹ vị, làm cho tất cả mọi người trên thế giới này đều sẽ sùng bái ngươi." Hệ thống tiếp tục nói.

"Ngươi tên là gì?" Mộc Ngôn không có trả lời hệ thống, đột nhiên nghĩ đến vấn đề này.

Hệ thống:.......

Vốn nó đang muốn tự khen khen chính mình thêm một chút nữa, khiến cho ký chủ càng thêm sùng bái mình, đột nhiên bị vấn đề mà Mộc Ngôn hỏi làm nó mắc nghẹn, lời nó muốn nói ra cũng bị kìm nén trở về, may mắn hệ thống không có thân thể thật, bằng không mặt nó nhất định sẽ bị nghẹn đến đỏ bừng.

"Ta được gọi là số 5, là hệ thống thứ năm được chế tạo ra, mấy hệ thống khác đều không có lợi hại được như ta đâu." Hệ thống tự luyến giới thiệu nói, "Tuy rằng trước ta còn có bốn cái hệ thống khác, nhưng là bọn họ đều là hệ thống chưa hoàn thiện, chỉ có ta là hoàn mỹ nhất."

Nếu như Mộ Ngôn có thể ngẩng đầu lúc này, cậu có thể sẽ nhìn thấy vẻ mặt chột dạ trên khuôn mặt của hệ thống trong hư không, hiển nhiên cậu sẽ nhận ra hẳn sự thật không khớp với lời nó nói tí nào.

Nhưng mà Mộc Ngôn cũng không thể nhìn tới, ngược lại còn rất ủng hộ, trên mặt mang theo chân thành nói: "Ngươi thật là lợi hại!"

Số 5 nhìn thấy sự ủng hộ của ký chủ nhà mình, trong lòng nó càng thêm kiêu ngạo, đây chính là hẳn lựa chọn ký chủ đâu, quả nhiên là ký chủ mà nó chọn.

Với lại nó đã từng nghe nói rằng những ký chủ được các hệ thống khác lúc đầu lựa chọn đều không tin, hừ, quả nhiên, nó mới là hệ thống lợi hại nhất.

Số 5 chậm rì rì bay đến trước mặt Mộc Ngôn, cuối cùng cũng lộ ra thân thể thật của nó ở trước mặt cậu.

Mộ Yến kinh ngạc nhìn quả cầu tuyết trắng muốt tròn trịa đột nhiên xuất hiện trước mặt, nhịn không được vươn tay nhỏ chọc chọc.

"Đừng chọc linh tinh, sẽ hư mất." Số 5 vặn vẹo thân thể tròn vo, tránh né cái tay nhỏ nghịch ngợm của ký chủ nhà mình.

"Ngươi chính là số 5 sao? Giống như một cục lông vậy." Mộc Ngôn nhìn Số 5, theo bản năng nói.

"Ngươi mới là cục lông, cả nhà ngươi đều là cục lông." Số 5 nghe vậy tạc mao, lông toàn thân xù lên, trông giống như một quả cầu lông sắp nổ tung.

Nó không thích nghe người khác nói nó là cục lông, thân thể này có rất nhiều chỗ đáng yêu a. Hồi trước nó lựa chọn một cái thân thể như vậy, mấy cái gia hỏa đáng ghét kia liền ngày nào cũng cười nhạo nó là cục lông, thân thể của nó không phải là mềm mại hơn một ít, chân ngắn hơn một chút sao, nhưng cũng không thể phủ nhận sự thật rằng đây là chân nó.

Số 5 như là để chứng minh bản thân, nó cố gắng vươn ra cái chân nhỏ được lông tơ che phủ gần hết, thở phì phì nói: "Nhìn thấy không, ta cũng có chân có chân đó, làm gì có cục lông nào mà không có chân chứ?"

Mộc Ngôn nhìn đôi chân nhỏ nhắn đến nỗi có thể xem nhẹ không thấy. Đang nhìn số 5 tạc mao, đột nhiên cậu cảm thấy vừa mới nói như vậy với hệ thống nhỏ thật vô lễ và rất tùy tiện, vì thế liền lập tức nghiêm túc xin lỗi nó.

"Thực xin lỗi, ta vừa nãy không để ý, về sau sẽ không nói ngươi như vậy nữa." Mộc Ngôn nói.

Số 5 lập tức ngây ngẩn cả người, đây vẫn là người đầu tiên xin lỗi nó vì chuyện này, quả nhiên không hổ là ký chủ mà nó chọn.

Tâm tình của số 5 lập tức trở nên tốt hơn bao giờ hết.

"Nếu ngươi đã xin lỗi, ta đây liền không cùng ngươi so đo nữa." Số 5 ngạo kiều nói.

Mộc Ngôn cũng cười cười theo nó, cũng không bởi vì số 5 ngạo kiều mà cảm thấy khó chịu.

___________________

Chương 13 *Hướng dẫn thăng cấp hệ thống

Lúc sau khi biết rõ số 5 là cái gì rồi, Mộc Ngôn mới nhớ tới mảnh đất mà cậu để quên ở sau lưng, cậu đến bây giờ còn chưa làm đất được một tí gì, hơn nữa trời đã xế chiều rồi, không nhanh lên, hôm nay liền sẽ không xong được.

Vì thế, Mộc Ngôn cầm lấy công cụ cày ruộng đơn giản tự chế, nỗ lực cày xới đất đai.

Mảnh đất bên cạnh bìa rừng tương đối rắn chắc, hơn nữa chưa có người lật qua bao giờ, bởi vậy công việc này đối với Mộc Ngôn một ca nhi mà nói, liền vô cùng gian nan vất vả.

Thể lực của ca nhi yếu hơn hán tử rất nhiều lần, cho dù là ở thế giới này như cũ cũng như vậy, sức lực thậm chí còn không thể so sánh với một số phái nữ tương đối cường tráng.

Lăn lộn nửa ngày, cậu cũng chỉ tạo được mấy vết nông nông trên mặt đất, càng đừng nói tới việc xới đất.

"Công cụ của ngươi thô sơ quá." Số 5 nhìn công cụ tự chế của Mộc Ngôn, khinh bỉ nói.

" Ở đây không có dụng cụ nào cả, cái này là do bản thân ta làm." Mộc Ngôn ngồi ở bên cạnh, thở phì phò, hiển nhiên rất mệt.

"Hệ thống có rất nhiều công cụ hữu ích, có thể nói là tốt hơn cái ngươi tự chế rất là nhiều." Số 5 nói.

"Thật vậy chăng?" Mộc Ngôn hai mắt bỗng nhiên sáng ngời, nếu có công cụ thuận tay, như vậy liền có thể xới đất nhanh hơn, bằng không không biết năm nào tháng nào mới có thể làm xong.

"Kia đương nhiên." Giọng nói kiêu ngạo của số 5 lại vang lên, nhưng mà.......

"Nhưng những điều đó không quan trọng, điều ngươi cần làm bây giờ là nhanh chóng giúp ta thăng cấp. Chỉ khi thăng cấp, ta mới có thể cho ngươi sử dụng được những công cụ kia trong hệ thống. Vì vậy, đừng bận tâm đến những chuyện khác, tập trung thăng cấp mới là chính sự." Số 5 nói.

"Vậy thì làm thế nào mới có thể thăng cấp được?" Mộc Ngôn hỏi.

Số 5: "Ngươi chỉ cần tìm được mười loại thực phẩm có thể ăn được ở thế giới này, hơn nữa biến chúng thành món ăn là hệ thống liền có thể lên cấp 1."

"Mười loại thực phẩm có thể ăn?" Mộc Ngôn lập tức nói lại, cậu chỉ có thể nhận ra được vài loại rau dại thôi, hơn nữa ở thế giới này cũng không nhất định sẽ có. Vậy cậu đi tìm mấy thứ có thể ăn được này ở đâu?

"Hệ thống có chức năng nhận dạng đồ ăn nhất định, cấp bậc càng cao, chức năng nhận dạng càng cường đại, bất quá ngươi hiện tại đang ở cấp không, công năng này của hệ thống ngươi tạm thời không thể sử dụng, cho nên ngươi vẫn phải dựa vào bản thân tự mình phân biệt, nhưng ngươi nhất định phải chú tâm." Số 5 dặn dò nói, ký chủ không thể đi đời nhà ma bởi vì ăn đồ ăn có độc được, nó đối với ký chủ này vẫn rất là vừa ý, tạm thời không có suy nghĩ muốn đổi ký chủ.

"Được." Mộc Ngôn đáp.

Vì hệ thống cần phải thăng cấp thì mới có công cụ, như vậy hiện tại chỗ đất này cũng không thể tiếp tục làm, dù sao cũng không cần vội, một chút kiên nhẫn này Mộc Ngôn vẫn phải có.

"Oánh Oánh, Hạo Hạo, chúng ta về thôi."

Mộc Ngôn hét lớn với hai đứa nhóc đang chơi.

Hôm nay có hai đứa trẻ ở đây, cậu không thể đi vào rừng rậm tìm nguyên liệu nấu ăn được nên phải đợi thêm một ngày nữa.

Đi vào rừng tìm nguyên liệu nấu ăn chính là biện pháp trước mắt Mộc Ngôn nghĩ ra được, nếu muốn nói nơi nào có nhiều đồ vật ăn được nhất, chỉ sợ có mỗi rừng rậm, dù sao thì rừng rậm cũng chính là món quà lớn nhất thiên nhiên tặng con người.

"Anh Ngôn ơi, hiện tại chúng ta phải về rồi sao?" Dương Oánh Oánh mở to đôi mắt to tròn nhìn Mộc Ngôn, trong mắt mang theo vẻ không tha đối với rừng rậm.

"Ừ, chú Dương và dì Lâm sắp tan tầm rồi."

"Vậy...... Vậy sau này chúng ta còn có thể chơi ở chỗ này không?" Dương Oánh Oánh mang theo sự chờ mong hỏi.

Dương Anh Hạo tuy rằng không có mở miệng, nhưng cái tai lặng lẽ dựng lên giờ phút này đã bán đứng tâm trạng của cậu bé.

"Được thôi, nhưng nếu muốn đến thì phải đến một cách đàng hoàng, không được lén lút đến đây đâu nhé." Mộc Ngôn ôn nhu đối hai đứa nhỏ nói.

Cậu về sau sẽ thường xuyên lại đây, đương nhiên cũng sẽ dẫn theo hai đứa nhỏ.

"Ừm, Oánh Oánh rất ngoan, sẽ nghe lời."

Dương Oánh Oánh lập tức lộ ra một nụ cười ngọt ngào trên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngay cả khoé miệng của bé Dương Anh Hạo hay giả vờ nghiêm nghị cũng hơi cong lên.

___________________

Ngày hôm nay, Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu vừa vặn được nghỉ ở nhà, Hạo Hạo cùng Oánh Oánh liền ở nhà với baba mama, Mộc Ngôn cũng nhân cơ hội này, đi vào rừng rậm xem xem cậu có thể phát hiện những rau dại quả dại mà cậu biết không.

Mộc Ngôn thân là một cái ca nhi, tuy rằng trước kia cũng thường chạy đến sau núi, nhưng thường cũng chỉ ở mảnh đất giáp ranh với núi thôi, bên trong cũng chưa từng đi vào bao giờ, bởi vì bên trong rất nguy hiểm đối với ca nhi, hiện tại cũng giống vậy, Mộc Ngôn cũng chỉ dám đi vào bên chỗ rìa mép rừng một chút, không dám đi sâu hơn.

" Rừng ở đây rất rộng, khẳng định sớm thôi chúng ta sẽ tìm đủ mười loại thực phẩm có thể ăn được." Số 5 bay ở giữa không trung,  ngay bên người Mộc Ngôn.

Tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên Mộc Ngôn đi vào rừng, vì hồi trước khi cậu muốn tìm đường về nhà đã từng vào đây một lần, nhưng đây là lần đầu tiên chân chính cậu đánh giá rừng cây nơi này.

Trong này có rất nhiều chủng loại cây, nhưng đối với Mộc Ngôn thì chúng đều rất xa lạ, đa số trong bọn chúng cậu chưa thấy qua bao giờ, cho dù nhìn có vẻ hơi quen thuộc một chút, nhưng chúng cũng không hoàn toàn giống với những cái cây ở thế giới cũ của cậu, điều này khiến cậu cũng không dám xác định là mấy cây thực vật này có thể ăn được hay không.

"Ai nha, rừng rậm ở nơi đây rõ ràng có nhiều tài nguyên như thế, kết quả chả một ai ở tinh cầu này biết sử dụng chỗ tài nguyên phong phú này, quả thực là ngốc muốn chết." Số 5 dọc theo đường đi lải nhải phê phán văn hóa ẩm thực của thế giới này, nó thậm chí còn phê phán rằng thế giới này chẳng có tí giá trị nào."

Ở quan điểm của số 5, trên đời này không có gì có thể khiến cho người ta hạnh phúc hơn việc được thưởng thức đồ ăn ngon, Thật tuyệt vời khi có thể thưởng thức nhiều loại thực phẩm phong phú. Cảm giác này chắc chắn là một trong những điều tuyệt diệu nhất trên thế giới. Đáng tiếc là nhiều người ở đây chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác tuyệt vời này. Thật sự quá đáng thương, đáng tiếc mà.

"Nhưng mà không sao, từ giờ đã có số 5 vĩ đại ở đây, nhất định có thể giúp bọn họ được thưởng thức những món ăn mỹ vị này, đến lúc đó bọn họ sẽ biết mỹ thực có mị lực lớn đến nhường nào, nhất định họ sẽ sùng bái ta, ha ha ha......." Số 5 tưởng tượng đến cảnh tượng như vậy, liền nhịn không được đắc ý cười.

Nhưng khi nhìn thấy Mộc Ngôn đang nhìn mình, đột nhiên cảm thấy chột dạ một xíu, nó lo lắng cậu sẽ không vui, vội vàng bổ sung nói: "Đương nhiên, ngươi cũng rất lợi hại, cũng có một chút cống hiến, mọi người cũng đều sẽ nhớ kỹ ngươi."

Mộc Ngôn cũng không có nghe rõ số 5 đang nói cái gì, tất cả lực chú ý của cậu đều đặt ở việc tìm kiếm nguyên liệu nấu ăn, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một thứ không thể quen thuộc hơn, hai mắt Mộc Ngôn đột nhiên sáng lên, sau đó một đường chầm chậm chạy tới gốc cây.

"Nấm, là nấm." Mộc Ngôn nhìn những bụi nấm màu xám với hình dạng hơi khó coi, hưng phấn nói.

Dọc khắp đường đi này, cậu cũng nhìn thấy không ít những chủng loại cây quen mắt, bất quá cũng không dám tự tiện xác định, tự nhiên cũng không dám ngắt lấy, thẳng đến gặp được nấm, trên mặt Mộc Ngôn mới lộ ra nụ cười nho nhỏ.

"Cái này chính là nấm sao?" Số 5 tò mò để sát nấm vào mặt nhìn nhìn, sau đó vẻ mặt ghét bỏ bay xa, "Thật xấu xí, lại còn thối thối."

Mộc Ngôn thấy thế, cười cười, nói: "Mùi của nấm hương xác thật không dễ chịu lắm, nhưng khi nấu lên ăn rất ngon."

Trước đây, mỗi khi trời mưa xong, cậu thường đi đến sau núi tìm mộc nhĩ  và các loại nấm khác. Làm món ăn sáng thì ngon hết sảy, đặc biệt là khi nấu canh thì lại càng thêm hấp dẫn.

Tưởng tượng đến mùi vị đó, Mộc Ngôn cảm thấy mình như sắp chảy nước miếng đến nơi, ăn bột dinh dưỡng lâu như vậy, cuối cùng cũng có thể thay đổi khẩu vị.

"Thật vậy ư? Thật sự ăn rất ngon à?" Số 5 với đôi mắt sáng long lanh hỏi, sau đó nó lưu cục nấm xám xịt này vào kho kiến thức của hệ thống nó.

Cậu hiện tại bởi vì vẫn là ở cấp 0, còn đang trong trạng thái khởi động, hệ thống còn chưa có chức năng cái gì, tự nhiên cậu cũng không biết nhiều nguyên liệu nấu ăn rồi.

___________________

Chương 15 *Thiếu nợ

"Đương nhiên rồi, về nhà sẽ làm cho ngươi ăn thử." Mộc Ngôn cười nói, chỉ chốc lát liền hái hết số nấm ăn được ở gần đó.

"Ngươi đã tìm được một loại nguyên liệu nấu ăn, còn chín loại nữa liền có thể thăng cấp rồi." Số 5 hưng phấn nói, hơn nữa nó còn thập phần chờ mong đợi lát nữa trở về sẽ được ăn nấm.

Hôm nay vận khí của Mộc Ngôn phi thường tốt, một lúc sau khi cậu hái nấm xong, cậu lại tìm được một loại rau dại rất quen thuộc - rau dền.

Mộc Ngôn cùng số 5 đều vô cùng vừa lòng với thu hoạch hôm nay.

"Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn, chúng ta trở về nhà nấu ăn nhanh lên." Số 5 gấp không chờ nổi muốn trở về, phải biết rằng, nó đã thật lâu thật lâu không được ăn đồ ăn ngon, nhưng mà nó thèm lắm rồi.

Sau khi Mộc Ngôn trở về, cậu đem nấm cùng rau dền rửa thật sạch sẽ, sau đó lại một có vấn đề.

Người dân ở thế giới này chưa bao giờ khai thác thiên nhiên quá mức, dùng lửa để nấu cơm, vì vậy các công cụ nấu nướng như bếp lò hầu như không tồn tại.

Về bếp lò, cậu có thể dễ dàng dựng một cái bếp đơn giản trong sân và dùng củi nhóm lửa. Tuy nhiên, việc tạo ra các dụng cụ nấu ăn như nồi, chén, gáo, và bồn lại khó khăn hơn.

Số 5 nhìn Mộc Ngôn đang suy sụp vì đồ dùng nhà bếp, nhìn rau dền cùng nấm mới rửa xong, nhịn không được liền nuốt mấy ngụm nước miếng, khuôn mặt nhỏ xù xù tựa hồ rối rắm điều gì đó, cuối cùng nó giống như có vẻ đã hạ quyết tâm, nói với Mộc Ngôn: "Ngôn Ngôn, ta có đồ dùng làm bếp ở đây, nhưng cần điểm tích phân để đổi, ngươi hiện tại mới cấp 0, không có cách nào đổi được, nhưng mà ta có thế cho ngươi mượn tích phân của ta để sử dụng, chờ ngươi sau này có tích phân, ngươi có thể hoàn trả số tích phân đã mượn.

Mộc Ngôn nghe vậy, hỏi: "Làm thế nào mới có tích phân?"

"Về sau ta sẽ giao một số nhiệm vụ nhỏ ngẫu nhiên cho ngươi, mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ sẽ có tích phân, đương nhiên, ngươi nấu ăn cũng sẽ có tích phân, tuy rằng tích phân tương đối ít, nhưng mà càng nấu ăn nhiều, tích phân tích lên sẽ càng nhiều thôi." Số 5 giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ.

Mộc Ngôn nghĩ nghĩ, nếu sau này có thể kiếm được điểm tích phân từ việc nấu ăn, như vậy tích phân hẳn là cũng sẽ không quá khó kiếm, dùng để đối đồ làm bếp cũng có thể, vì thế lập tức gật gật đầu nói: "Có thể."

Nhưng mà số 5 lại không có vui vẻ mấy, ngược lại mang theo một tia mất tự nhiên, yếu ớt bổ sung nói: "Chỉ là...... Điểm tích phân về sau là phải trả gấp năm lần điểm yêu cầu bình thường."

Nói cách khác, nếu trực tiếp dùng điểm tích phân đối đồ dùng nhà bếp mất 100 điểm, vậy thì đến lúc đó phải trả mất 500 điểm, ngắm lại vẫn là tương đối lỗ, cho nên số 5 rất lo lắng Mộc Ngôn vừa nghe xong liền cự tuyệt.

Mộc Ngôn trầm mặc trong một cái chớp mắt, số 5 lập tức khẩn trương nhìn chằm chằm cậu, sau đó liền nghe được Mộc Ngôn nói: "Đồ làm bếp đưa cho ta đi."

Số 5 cuối cùng cũng yên lòng, lập tức vui mừng lấy đồ làm bếp ra, hơn nữa còn hiếm khi cẩn thận giải thích với Mộc Ngôn về các chức năng phụ trợ của những đồ làm bếp này. Tuy nhiên, Mộc Ngôn lúc này đang hoàn toàn tập trung vào việc chuẩn bị món ăn, nên không thực sự chú ý đến lời giải thích của Số 5.

"Số 5, chỗ ngươi có gia vị không?" Mộc Ngôn trực tiếp hỏi, sau sự tình với đồ dùng làm bếp, cậu cảm thấy sau này nếu thiếu thứ gì đó có lẽ có thể trực tiếp hỏi số 5.

Quả nhiên, số 5 lập tức ra đáp án khẳng định, "cũng giống như đồ dùng nhà bếp, về sau cũng phải trả lại gấp năm lần tích phân." "Vậy cho ta một ít muối đi." Mộc Ngôn nghĩ nghĩ, nói.

Muối là gia vị thiết yếu để xào rau, còn những thứ khác về sau cậu có thể tìm kiếm các lựa chọn thay thế ở trong rừng, hoặc là đổi chúng bằng tích phân sau khi cậu có điểm.

Số 5 đưa cho Mộ Yến một túi muối nhỏ, sau đó Mộ Yến bắt đầu dựng một cái bệ bếp đơn giản, chuẩn bị nấu ăn.

"Ngôn Ngôn, giờ chỉ có đồ ăn mà không có món chính thì làm sao bây giờ? Ở đây ta vẫn còn bột mì, gạo, ngươi cần hay không?" Số 5 hỏi.

"Cái này tạm thời không cần." Mộc Ngôn nói, anh đã nợ nó rất nhiều tích phân rồi, sợ rằng sau này sẽ khó có thể trả hết.

Số 5 nghe vậy, có chút thất vọng, đầu gục xuống, một vòng xung quanh thân nó tràn đầy hơi thở u buồn.

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro