Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 6 *Chỉ có nữ nhân, không có ca nhi

"Cái này là ô tô, chỗ anh trai nhỏ không có ô tô sao?" Dương Anh Hạo trả lời.

Mộc Ngôn lắc đầu, chỗ bọn họ không có mấy thứ này, chỉ có xe bò.

Hoá ra cái cậu vừa thấy không phải xe ngựa, mà là gọi là ô tô a, khó trách không thấy ngựa đâu.

Hôm nay đồ vật cậu nhìn thấy mà nói đều thập phần hiếm lạ và quái dị, đặc biệt là cái thứ gọi là ô tô đồ kia, cậu vừa mới nhìn thấy có người chui vào, sau đó ô tô kia liền "Vèo" một phát, nhìn lại thì thấy thứ đồ kia chạy đi được đoạn đường dài rồi.

Ngay cả những cỗ xe ngựa đi rất nhanh rất nhanh mà những người làm công kia mô tả cũng không nhanh bằng thứ đồ gọi là ô tô đâu.

Hai người cũng không có đi quá xa, liền đi bộ một vòng ở phòng ở phụ cận, nhưng một vòng đi bộ ngắn ngủn này đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến tam quan cùng tư tưởng truyền thống trong suốt nhiều năm qua của Mộc Ngôn.

Hôm nay cậu biết được quá nhiều quá nhiều kiến thức mới lẫn những đồ vật khác lạ, cậu ngốc đến đâu cũng cảm thấy được có gì đó không thích hợp, nhưng mà cậu lại không dám suy nghĩ sâu xa hơn.

Mộc Ngôn ở trong nhà Lâm Giai Ngữ tổng cộng bảy ngày, thẳng đến khi vết thương trên người khỏi hoàn toàn. Trong khoảng thời gian này cậu không ra bên ngoài, cũng không rõ là vì cái gì, chỉ là ở nhà hỗ trợ chăm sóc hai đứa nhỏ Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh, thuận tiện xắp xếp lại một chút việc nhà.

Ở nơi này người ta không trồng trọt cũng không nấu cơm, cho nên trước đó đây vốn là công việc ngày thường cậu phải chuẩn bị, nhưng ở chỗ này thì hoàn toàn không cần làm, cậu chỉ cần đợi đến thời gian ăn cơm pha một chút túi bột dinh dưỡng là đủ rồi, còn lại liền không cần làm gì cả, nhẹ nhàng hơn công việc cậu phải làm quá nhiều, làm cậu trong lúc nhất thời khó thích ứng được.

Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu mỗi ngày đều phải đi ra ngoài làm việc, họ giống nhau đều là làm ở các nhà máy gần đó kiếm tiền.

Ngày thường hai đứa nhỏ đều là đi đến nhà máy theo bọn họ, bọn họ công tác, hai đứa trẻ liền ở một bên tự chơi.

Nhưng từ khi vết thương của Mộc Ngôn lành rồi, tin tức cậu vẫn luôn muốn làm việc tới tai Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu, hai người liền đem hai đứa nhỏ giao cho Mộc Ngôn trông giùm, đi nhà xưởng luôn mang theo hai đứa nhỏ cũng không tiện, hơn nữa Dương Anh Hạo cùng Dương Oánh Oánh cũng phi thường thích Mộc Ngôn.

Ở chỗ này kỳ thật cũng không có quá nhiều việc để làm, mọi người sở dĩ đi làm cũng là vì kiếm điểm tín dụng, sau đó mua dinh dưỡng tề cùng bột dinh dưỡng, chúng chỉ giúp bọn họ có thể sống sót mà thôi.

Sống ở chỗ này nhiều ngày như vậy, Mộc Ngôn cũng hiểu biết một ít về thường thức ở nơi này, tỷ như nơi này trừ bỏ bột dinh dưỡng cùng dinh dưỡng tề thì không còn thứ có thể ăn khác, đừng nói là gạo, mì trắng*, ngay cả một ít rau dưa rau dại đều không có, thời điểm Mộc Ngôn vừa mới biết chuyện này, cậu khiếp sợ ngốc lăng thật lâu cũng chưa thể phục hồi lại tinh thần.

( *"Bạch diện" là một từ gốc Hán Việt, trong đó "bạch" nghĩa là trắng và "diện" nghĩa là mặt hoặc bề mặt. Từ này thường được dùng để chỉ một loại mì có màu trắng, thường là mì làm từ bột gạo hoặc bột lúa mì không có trứng, vì vậy có màu trắng đặc trưng. )

Lại tỷ như nơi này người chia làm 2 loại giới tính là nam nhân cùng nữ nhân, không có ca nhi cùng hán tử, nữ nhân phụ trách sinh dục nối dõi tông đường, nam nhân phụ trách làm việc dưỡng gia, mà cậu ở thế giới này tương đương với nam nhân, tuy rằng cậu cũng có thể sinh trẻ con, nhưng bề ngoài cậu lại cùng nam nhân ở chỗ này giống nhau.

Hơn nữa nữ nhân ở nơi này cũng có thể ra ngoài làm việc, ví dụ như Lâm Giai Ngữ, cô cùng với Dương Văn Diệu đi ra ngoài làm việc.

Thời điểm vừa mới biết được tin tức này, toàn bộ tam quan cùng quan niệm của Mộc Ngôn đều chấn động vô cùng!

Càng hiểu biết nhiều về thế giới này, trong lòng Mộc Ngôn liền có một loại cảm giác rằng khả năng cao cậu không thể quay về nơi cũ nữa. Cậu chưa bao giờ nghĩ sâu xa, tuy rằng ở cái nhà kia thực lạnh lẽo, tuy rằng cha thường xuyên đánh cậu mắng cậu, bọn đệ đệ đều nghịch ngợm khó quản, tuy rằng ở nơi đó cậu ăn không đủ no mặc không đủ ấm, nhưng dù sao nơi đó cũng là nhà của chính mình, cho dù lại phải chịu nhiều khó khăn, cậu cũng chưa từng nghĩ rằng sau khi gả chồng cậu sẽ liền muốn rời xa gia đình này.

Rốt cuộc, rời khỏi nơi đó, với một cái ca nhi, có thể đi đâu được?

Mộc Ngôn hỗ trợ trông trẻ con mấy ngày nay đều nỗ lực không cho bản thân cứ nghĩ đến những việc đó, cậu liền nghĩ, chờ trả ơn dì Lâm cùng chú Dương xong, cậu liền có thể về nhà.

Lại ở chỗ này thêm vài ngày, vết thương trên người đã hoàn toàn tốt, Mộc Ngôn rốt cuộc lấy hết can đảm nói cho Lâm Giai Ngữ, hắn muốn về nhà.

"Ta nhờ người giúp cháu hỏi thăm, nhưng tất cả mọi người đều không nghe nói qua thôn Mộc gia bao giờ, cho nên......" Lâm Giai Ngữ không có nói tiếp, ngữ khí có chút áy náy.

"Không, không có việc gì, cảm ơn dì dì Lâm, cháu có thế tự mình đi tìm đường về nhà." Mộc Ngôn vội vàng an ủi Lâm Giai Ngữ, với cậu mà nói, người một nhà này đối xử với cậu đã tốt lắm rồi.

___________________

Chương 7 *Không hông thể trở về

" Dì Lâm, cảm ơn dì trong khoảng thời gian này đã chăm sóc cháu, nếu rảnh cháu nhất định sẽ trở về thăm dì, Hạo Hạo và Oánh Oánh." Mộc Ngôn sắp rơi nước mắt nói.

Tuy rằng thời gian ở chung không được lâu lắm, nhưng chính là mười mấy ngày này khiến cậu lần đầu tiên cảm nhận được ấm áp gia đình, cho dù ấm áp đó là người xa lạ cho, nhưng vẫn làm cậu nhịn không được luyến tiếc.

Nhưng, cậu biết mình cần phải đi, không phải chỉ là vì trở về nhà, kỳ thật hẳn trong lòng cậu ẩn ẩn có một dự cảm, có lẽ cậu vĩnh viễn sẽ không thể trở về được nữa. Nhưng cậu bắt buộc phải đi thử xem mới được, đi xác minh suy nghĩ của chính mình, bằng không cậu sẽ không an tâm.

Mộc Ngôn nhờ Dương Văn Diệu dẫn cậu vào nơi đã phát hiện ra cậu, bởi vì nơi đó là nơi duy nhất cậu có thể tìm được manh mối về nhà mình.

Dương Vân Diệu cũng rất thích đứa nhỏ tên Mộc Ngôn này, bởi vậy cùng ngày liền xin nghỉ phép ở nhà xưởng, sau đó liền mang theo Mộc Ngôn đi vào rừng rậm nơi anh ta tìm được cậu.

Mộc Ngôn là từ một chỗ nào đó trên vách núi rơi xuống, nhưng mà địa phương Dương Vân Diệu phát hiện cậu lại rất bằng phẳng, xung quanh đều là cây cối cùng cỏ lá, cũng không có núi, càng đừng nói đến huyền nhai.

"Chú Dương, nơi này có núi không?" Mộc Ngôn ôm một tia hy vọng cuối cùng hỏi.

"Núi gần đây nhất cách nơi này khoảng ba km." Dương Văn Diệu trả lời.

"Cháu có thể đi xem được không?" Mộc Ngôn chần chờ hỏi.

"Để ta mang cháu đi, cháu một mình đi quá nguy hiểm." Dương Văn Diệu rất nhiệt tình nói.

Dương Văn Diệu mang theo Mộc Ngôn đi xem ngọn núi có khoảng cách gần nhất, nhưng khi tới gần chân núi, Mộc Ngôn liền biết nơi này không phải ngọn núi sau nhà bọn họ, nói cách khác, cậu khả năng cao đã không còn ở thế giới kia nữa, tuy rằng nghĩ như vậy rất khó có thể tin tưởng được, nhưng lại là giải thích tốt nhất rồi, rốt cuộc cậu một người dưới tình huống bị thương hôn mê bất tỉnh, cũng không có khả năng một người từ quê nhà sau núi có thể đi vào một nơi hoàn toàn xa lạ như thế này.

Mộc Ngôn đứng ở chân núi thật lâu không có động tĩnh, Dương Văn Diệu cũng tri kỷ không có quấy rầy cậu.

Đối với như vậy một cái rõ ràng đã mười sáu tuổi, lại gầy yếu giống một cái mười tuổi hài đồng thiếu niên, hẳn cùng thê tử đều là thập phần thương tiếc, tuy rằng không biết hẳn trước kia quả đều là cái dạng gì sinh hoạt, nhưng là có thể tưởng tượng ra tới, khẳng định quá thật không tốt.

"Chú Dương, cháu, cháu hình như không trở về được nữa." Mộc Ngôn cúi đầu, giọng thật nhỏ nói, giọng nói mang theo sự run rẩy, như khóc nức nở, làm người nghe xong thập phần đau lòng.

"Nhà của chúng ta luôn hoan nghênh cháu trở về, hôm nay cháu đi, Hạo Hạo cùng Oánh Oánh còn khóc không cho đi, nếu bọn chúng biết cậu trở lại, không đi rồi, nhất định sẽ rất vui vẻ." Dương Vân Diệu sờ sờ đầu Mộc Ngôn, cười nói, thực sự đau lòng vì thiếu niên ngoan ngoãn này.

"Thật vậy chăng? Cháu...... thật sự có thể ở lại sao? Bất quá cháu sẽ không ăn không trả tiền, cháu có thể làm rất nhiều việc, có thể giúp mọi người dọn dẹp phòng, chăm sóc Hạo Hạo cùng Oánh Oánh, còn có thể........ Mộc Ngôn càng nói, thanh âm càng ngày càng nhỏ, cậu còn vốn đang định nói cậu còn sẽ nấu cơm, còn trồng trọt, việc nặng gì cậu đều sẽ làm.

Nhưng nơi này căn bản là không có những thứ đó, cũng không có nguyên liệu nấu ăn, căn bản không cần nấu cơm, nên những gì cậu có thể làm cậu đều không làm được.

Hơn nữa cậu là một cái ca nhi, một cái ca nhi sao lại có thể cùng một cái hán tử sinh hoạt cùng nhau, nhất là người ta đã kết hôn, là một hán tử có gia đình của chính mình, sự tồn tại của cậu khẳng định sẽ ảnh hưởng đến gia đình họ.

Mộc Ngôn đột nhiên cảm thấy ý tưởng hồi trước của bản thân quá đơn giản, cũng quá không nghiêm túc, cậu như vậy sẽ tạo phiền phức cho gia đình của ân nhân, may mắn cậu không có kể hết mọi thứ, bằng không cậu nhất định sẽ áy náy.

"Đương nhiên, chúng ta ngày thường bận làm việc, không có thời gian bồi Hạo Hạo cùng Oánh Oánh, cậu nếu nguyện ý ở lại đây giúp bọn ta chăm bọn nhỏ mà nói, ta và vợ sẽ rất cảm kích." Dương Văn Diệu ôn hòa nói.

"Cảm ơn chú Dương, cháu, cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt bọn nhỏ ." Mộc Ngôn cảm kích nói, "Bất quả cháu không thể luôn ở nhờ nhà mọi người, chú Dương, chú có thể giúp cháu tùy tiện tìm một cái phòng trống nào đó để ở không? Cháu, cháu nghĩ trước tiên ở nơi đó trước."

"Ở nhà trong nhà chú không phải được rồi sao?" Dương Văn Diệu vì thiếu niên ngoan ngoãn hiểu chuyện này mà cảm thấy đau lòng, tuy rằng trong nhà thêm một người chắc chắn sẽ có nhiều bất tiện hơn, nhưng mặc kệ một đứa trẻ vị thành niên ở bên ngoài tự một mình gánh vác cũng thực sự không an toàn, tin tưởng Tiểu Ngữ cũng sẽ lo lắng.

"Không, thực ra cũng được, nhưng mà....... Nhưng mà cháu không thể luôn quấy rầy nhà chú mãi, ơn cứu mạng của mọi người đối với cháu cháu còn thể chưa hồi báo được." Mộc Ngôn nhỏ giọng nói.

Dương Vân Diệu thấy thế cũng không có tiếp tục đề tài này, cười nói: "Được, vậy cứ giao cho chú Dương, khẳng định sẽ tìm cho cháu một nơi ở thoải mái."

"Cảm ơn chú Dương." Mộc Ngôn mỉm cười ngọt ngào nói, nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Tuy rằng đi vào một thế giới xa lạ sẽ khiến cậu cảm thấy bất an, nhưng đối với Mộc Ngôn mà nói nơi này lại rất tốt, nơi này sẽ không có cha cả ngày đánh chửi cậu, cũng sẽ không có đệ đệ cả ngày bám dính bắt nạt cậu, cũng sẽ không có phụ thân luôn trừng mắt mắng mỏ lộ cậu, tương phản, ở đây có chú Dương cùng dì Lâm thân thiện, còn có hai đứa nhóc đáng yêu Hạo Hạo và Oánh Oánh, tất cả đều làm cậu cảm thấy giống như đang nằm mơ vậy, phi thường không chân thật.

___________________

Chương 8 *Ngôi nhà chỉ thuộc về một mình cậu

Từ khi Mộc Ngôn biết mình không thể trở về nữa, liền quyết định muốn ở thế giới này sống một cuộc đời thật tốt, sau đó tìm một hán tử thích cậu ở chỗ này kết hôn, sinh những đứa bé đáng yêu, cùng nhau sống thật hạnh phúc.

Tưởng tượng đến sau này sẽ có một hán tử mạnh mẽ cường tráng yêu thương cậu, cùng cậu cùng nhau tạo thành một gia đình nhỏ, còn sẽ có bảo bảo đáng yêu, Mộc Ngôn liền tràn ngập hy vọng đối với tương lai.

Mấy ngày này Mộc Ngôn cũng đã biết, thế giới này tuy rằng nữ nhân sẽ sinh em bé, nhưng nam nhân cùng với nam nhân cũng có thể ở bên nhau, cho nên cậu cũng hoàn toàn có thể tìm được hán tử của mình ở chỗ này, đây cũng coi như tin tức tốt nhất mà cậu nghe được từ khi tới đây đi.

Bằng không cậu khó mà tưởng tượng chính mình cùng một nữ nhân kì quái sẽ có bộ dáng ở bên nhau như thế nào, và có thể lúc ấy, cậu đã sống một quãng đời độc thân rồi.

Dương Văn Diệu có hiệu suất làm việc rất cao, rất nhanh liền tìm được cho Mộc Ngôn một nơi không có người ở.

Nơi này ở ngay bên cạnh thôn, tới gần rừng rậm một chút, tuy rằng vị trí hơi hẻo lánh nhưng hoàn cảnh xung quanh lại khá tốt, thực thích hợp cho một thiếu niên sinh hoạt, hơn nữa cách nhà Lâm Giai Ngữ cũng không xa, như vậy hai nhà còn có thể thường xuyên giao lưu, cậu cũng có thể hỗ trợ trông Hạo Hạo cùng Oánh Oánh.

Mộc Ngôn đối với chỗ này phi thường phi thường vừa lòng. "Về sau nơi này chính là nhà của cháu, đây là chứng nhận quyền sở hữu đất cùng với giấy tờ tùy thân của cháu, về sau cháu chính là người của thôn Đào Hoa chúng ta." Dương Văn Diệu đem giấy chứng nhận quyền sở hữu đất và một thứ giống như đồng hồ đeo tay đưa cho Mộc Ngôn.

Không thể không nói, Dương Văn Diệu thật sự rất chu đáo, anh ta biết Mộc Ngôn là đến từ một thôn làng rất xa xôi, hơn nữa còn không thể trở về, ở chỗ này khẳng định cũng không có thân phận tử tế, vì thế Dương Văn Diệu làm giúp cậu, còn thuận tiện để hộ khẩu của cậu ở thôn Đào Hoa.

Người ở thôn Đào Hoa đều tương đối lương thiện thuần phác, biết được tình huống của Mộc Ngôn, liền giúp cậu sắp xếp mọi thứ thỏa đáng.

Mộc Ngôn cầm thiết bị đầu cuối cá nhân trên đồng hồ, cậu từng nhìn thấy cái này, trên tay Hạo Hạo cùng Oánh Oánh đều có, thứ này rất thần kỳ, nó có rất nhiều công năng, so với ảo thuật trước kia cậu thấy đều phải lợi hại hơn rất nhiều.

Nhưng mà giờ phút này cậu vẫn chưa đặt lực chú ý ở thiết bị đầu cuối cá nhân, mà là còn đặt ở trên giấy chứng nhận quyền sở hữu đất , trên đó có tên của cậu, có cái này, đây chính là ngôi nhà nhỏ thuộc về riêng cậu.

"Chỗ này, chỗ này bây giờ chính là nơi ở của cháu sao?" Mộc Ngôn nhìn căn nhà nhỏ phía sau lưng, kinh ngạc đến nói không ra lời.

"Đương nhiên, về sau nơi này chính là nhà của cháu, đợi lát nữa dì liền đưa cháu đi mua vài thứ đồ đưa thêm vào trong nhà." Lâm Giai Ngữ cũng cười nói, vì Mộc Ngôn mà cảm thấy vui vẻ.

"Như vậy...... Như vậy ngôi nhà xinh đẹp này cho cháu thật sự không có vấn đề gì sao, cháu cháu đều chưa có làm cái gì cả." Mộc Ngôn không thể tin được đây là sự thật, cậu cái gì cũng chưa làm, lại có thể được ở trong một cái nhà lớn như vậy, làm cậu rất là bất an cùng áy náy.

"Đứa nhỏ ngốc, phòng trống như thế ở trong thôn còn có rất nhiều, trống cũng là trống, ngươi đi vào ở còn có thể gia tăng một ít nhân khí ở đây, cũng không thể lãng phí mãi được đúng không?" Lâm Giai Ngữ ôn nhu an ủi Mộc Ngôn, thấy tính cách Mộc Ngôn như vậy cũng càng thích.

"Vào đi thôi, về sau cậu chính là người của thôn Đào Hoa chúng ta, có thời gian chúng ta sẽ giới thiệu cho cháu nhận thức những thôn dân khác." Thôn trưởng thôn Đào Hoa cười hì hì nói.

Thôn trưởng thôn Đào Hoa là một ông lão đã qua 70 tuổi, râu tóc hoa râm, khi cười rộ lên phi thường hòa ái, dễ dàng làm người khác cảm thấy thân thiết hoà ái dễ gần.

Mộc Ngôn nhìn căn phòng lớn xinh đẹp này, tâm tình thập phần kích động, hơn nữa cậu âm thầm quyết định, về sau nhất định phải chăm chỉ làm được việc hơn, trợ giúp thôn dân tốt bụng nhiều hơn, không có bọn họ, có lẽ cậu đã phải ăn ngủ ngoài đường xó chợ từ lâu rồi.

Mộc Ngôn trước kia cũng từng ảo tưởng qua cậu sẽ có ngôi nhà của chính mình, nhưng mà chỉ nghĩ khi lúc ấy hẳn cậu đã gả chồng, sau đó cùng hán tử nhà mình cùng nhau có được một ngôi nhà nhỏ chỉ thuộc về bọn họ.

Nhưng là trong ảo tưởng mà cậu đã từng nghĩ, nhà ở trong tưởng tượng cũng chỉ cùng lắm là một gian nhà tranh có thể che mưa chắn gió mà thôi.

Lúc đó chỉ nghĩ như vậy, cậu đã cảm thấy rất thỏa mãn rồi, lại không nghĩ rằng có một ngày chính mình còn chưa gả chồng đã có được một ngôi nhà thuộc về chính mình, lại còn là một nơi xinh đẹp to như vậy, ngôi nhà này phải nói rằng đẹp hơn ngôi nhà của thôn trưởng rất nhiều lần rồi.

Trong lúc nhất thời, Mộc Ngôn cảm thấy chính mình quả thực chính là đang nằm mơ, lại còn có là một giấc mộng đẹp, nói không chứng tỉnh dậy, cậu lại về tới ngôi nhà cũ nát với căn phòng nhỏ, không có phòng của chính mình, mỗi ngày đều ở nhà bận bận rộn rộn, còn phải thừa nhận sự đánh chửi của hai người cha.

Nếu tất cả mọi thứ đều là một giấc mộng, cậu hy vọng giấc mộng này có thể kéo dài mãi mãi, vĩnh viễn không cần tỉnh.

___________________

Chương 9 *Đất của chính cậu

Nếu đã quyết định muốn sinh sống ở nơi này, Mộc Ngôn liền nỗ lực làm mình hoà nhập cùng người dân nơi này, bất luận là ăn mặc và là cách sống, cậu đều nỗ lực gần gũi với người ở đây hơn, vì thế cậu vẫn luôn nỗ lực học tập thường thức cùng các loại công cụ sử dụng ở nơi này.

Mộc Ngôn bản thân cũng rất thông minh, những thứ như thường thức này, trên cơ bản dạy một lần là cậu nhớ, Dương Văn Diệu cùng Lâm Giai Ngữ cũng chỉ nghĩ nơi Mộc Ngôn sinh hoạt trước kia lạc hậu hơn so với bọn họ, cho nên không hiểu này đó cũng là chuyện bình thường, hơn nữa cũng rất kiên nhẫn chỉ đạo cậu.

Sau khi thích ứng với cách sống mới, Mộc Ngôn lại có phiền não mới.

"Ngôn Ngôn, làm sao vậy? Có phải cháu có tâm sự gì hay không?" Lâm Giai Ngữ Cẩn thận phát hiện Mộc Ngôn gần đây không thích hợp lắm, liền chủ động hỏi.

Nàng là thật sự rất thích cậu bé này, tuy rằng đối phương đã mười sáu tuổi, rất nhanh liền thành niên, nhưng là nàng vẫn không tự chủ được liền cứ đối xử với cậu như với trẻ con giống Hạo Hạo, rốt cuộc Mộc Ngôn gầy yếu rất dễ dàng khiến tình thương của người mẹ nổi lên.

"Dì Lâm, đất trống ở rừng có chủ nhân không?" Mộc Ngôn do dự hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể chống lại khát vọng nội tâm, lớn mật hỏi ra.

"Hả? Chỗ kia không có chủ nhân đâu, Ngôn Ngôn tại sao lại hỏi vậy?" Lâm Giai Ngữ khó hiểu.

"Những, những cái đất trống kia có thể cho cháu mượn sử dụng được không?" Thời điểm khi Mộc Ngôn khi nói lời này, trong mắt lóe tia sáng nhỏ. Cả khuôn mặt nhỏ đều sáng sủa lên, khiến người không đành lòng cự tuyệt. Lâm Giai Ngữ chính là bị biểu tình đáng yêu như vậy của Mộc Ngôn chinh phục, cảm thấy cự tuyệt một đứa nhỏ như vậy quả là tàn nhẫn.

"Đương nhiên có thể, cháu muốn dùng như thế nào cũng được, tất cả mọi người đều không dùng đâu." Lâm Giai Ngữ cười nói.

Mộc Ngôn nghe vậy, tức khắc cảm thấy vui vẻ cực kỳ, cậu phát hiện người ở đây căn bản không làm ruộng, bởi vậy trong thôn đất trống cũng là từng mảnh từng mảnh, cậu nhìn mà thèm thuồng, nhưng là cậu cũng biết, những miếng đất trống đó không dùng để gieo trồng, cũng là thuộc về của người khác, cậu không có quyền sử dụng, hơn nữa cậu cũng sẽ không tham đi chiếm đoạt đất của người khác.

Cho nên, Mộc Ngôn liền không có đánh chủ ý lên những miếng đất trống trong thôn, mà là đem ánh mắt đặt ở những miếng đất thích hợp gieo trồng lại không người sử dụng ở rừng rậm.

Sau khi nhận được sự khẳng định của Lâm Giai Ngữ, Mộc Ngôn đã gấp không chờ nổi muốn đi thử vài thứ.

Cậu thật sự cảm thấy thế giới này thật tốt, trước kia những thứ cậu mong ước, ở chỗ này thế nhưng lập tức liền đều có được tất cả, có nhà của chính mình, có đất của chính mình, cuộc sống không thể tốt đẹp hơn. Bất quá rất nhanh, hưng phấn vì những thứ này liền giảm xuống, bởi vì Mộc Ngôn nhớ tới một chuyện rất quan trọng, đó chính là, cậu mặc dù có đất trồng, nhưng cậu không có hạt giống.

Thế giới này mọi người đều không làm ruộng, tự nhiên cũng không có hạt giống linh tinh, mà không có hạt giống, cậu lại muốn làm ruộng như thế nào?

Mộc Ngôn có chút rối rắm, nhưng là làm cậu từ bỏ những miếng đất thật vất vả mới có, cậu vô luận như thế nào đều không cam lòng, hơn nữa cậu cũng thập phần đồng tình  người nơi đây chỉ có thể ăn bột dinh dưỡng cùng dinh dưỡng tề khô khan.

Tuy rằng ở nơi của cậu, mọi người ăn không được ăn bột dinh dưỡng còn tốt hơn, nhưng mà ngẫu nhiên vẫn có thể ăn được những đồ vật tốt hơn như thịt, và như ngẫu nhiên đi lên chợ ở trấn trên mua một ít đồ ăn vặt linh tinh gì đó. Cậu tuy rằng chưa ăn qua bao giờ, nhưng đã từng thấy bọn đệ đệ ăn, những đồ ăn này cậu chỉ là nghe qua liền cẩm thấy đã thập phần mê người, nếu ăn lên khẳng định càng thêm mỹ vị. Bởi vậy Mộc Ngôn quyết định, nhất định phải nghĩ cách tìm được cách có thể tìm và gieo được hạt giống, sau đó thu hoạch những cây lương thực ăn được, đến lúc đó làm cho mọi người đều được ăn thử những đồ ăn mỹ vị này.

Ở quan điểm của Mộc Ngôn, như vậy nhiều mỹ thực có thể ăn được, mà người dân lại cũng chưa từng nếm qua, đây thật sự là rất đáng tiếc, hơn nữa cậu trước mắt trừ bỏ cái này cũng không thể giúp mọi người làm cái gì cả.

Xác định mục tiêu xong, Mộc Ngôn càng thêm nhiệt tình.

Mộc Ngôn nghĩ tới rừng rậm phía trước cậu đã từng đi qua, lúc ấy tuy rằng cậu bởi vì nghĩ cách về nhà, không có cẩn thận quan sát nơi này, nhưng là bên trong rừng rậm có rất nhiều thực vật, trong đó khẳng định có loài có thể ăn, chỉ cần có, nhất định sẽ có hạt giống.

Hồi trước ở nhà cũ cậu cũng có rất nhiều rau dại quả dại linh tinh, rừng rậm cũng khẳng định sẽ có, cho nên hiện tại việc cấp bách là đem chỗ đất này dọn dẹp trước tiên, sau đó lại đi tìm hạt giống.

Hồi trước kia, Mộc Ngôn thường xuyên một mình đi tới sau núi, bởi vậy rừng rậm ở đây cũng dám đi một mình, hơn nữa nhà cậu cũng là nơi gần rừng rậm nhất, vào rừng rậm cũng tương đối tiện.

___________________

Chương 10 *Hệ thống đang khởi động

"Anh Ngôn ơi, bọn mình đi đâu vậy?" Dương Oánh Oánh đi theo phía sau Mộc Ngôn, tựa như một đứa nhóc bám đuôi, giọng nói trẻ con hỏi.

Từ khi Mộc Ngôn dọn đến nhà mới, Lâm Giai Ngữ ban ngày khi đi làm liền đưa hai đứa nhỏ sánh nhà Mộc Ngôn chơi, thù lao thì bọn họ sẽ cung cấp cho Mộc Ngôn bột dinh dưỡng.

Mộc Ngôn thập phần cảm kích Lâm Giai Ngữ cùng Dương Văn Diệu, cậu cũng biết, cậu ở chỗ này làm một đứa trẻ vị thành niên là không được ra ngoài làm việc, cũng không thể kiếm tiền mua bột dinh dưỡng được.

Dì Lâm cùng chú Dương bởi vì biết tình huống của cậu, mới có thể đem hài tử qua lại đây, sau đó mượn lí do này đưa bột dinh dưỡng cho cậu, những ân tình này, Mộc Ngôn đều ghi tạc trong lòng.

"Chúng ta sẽ đi chia đất ruộng." Mộc Ngôn kiên nhẫn trả lời nói.

" Ruộng là cái gì?" Dương Oánh Oánh không rõ hỏi.

"Đồng ruộng chính là nơi chúng ta có thể gieo trồng lương thực."

" Lương thực lại là cái gì vậy?" Dương Oánh Oánh hiển nhiên đã hóa thân thành mười vạn câu hỏi vì sao, đối với những điều mà Mộc Ngôn nói ra đều phi thường tò mò.

"Lương thực cùng bột dinh dưỡng giống nhau, đều là một loại đồ vật có thể ăn, hơn nữa ăn rất ngon." Mộc Ngôn cười nói. Ở chỗ này ăn bột dinh dưỡng gần một tháng, ngay cả một người luôn có thể chịu khổ như Mộc Ngôn đều có chút hơi khó chịu, không phải vì bột dinh dưỡng ăn không đủ no, mà là bởi vì đồ ăn này một chút vị gì đều không có.

Tuy rằng bột dinh dưỡng ngon hơn nhiều so  với nước cơm không có gạo, nhưng mà là lại không có một chút vị gì, trước kia đồ cậu có thể ăn cũng không được tốt, thậm chí còn kém cả bột dinh dưỡng pha thành cháo, nhưng ít nhất mỗi ngày còn có thế ăn được một ít muối, một ít rau xanh rau dại. Cho nên, cậu thật sự không rõ nơi này vì cái gì   mọi người có thể cả đời đều chỉ ăn mỗi bột dinh dưỡng, tưởng tượng đến sau này cậu chỉ đều có thể ăn bột dinh dưỡng thôi, cậu liền cảm thấy điều này thực khủng bố.

Vô luận như thế nào, cậu đều phải cải thiện thức ăn ở nơi này cho dù chỉ là một chút, không nói thịt cá, ít nhất là một ít rau xanh và muối vẫn là phải có.

Đây có lẽ là ham muốn thèm ăn đi, tục ngữ nói: "Dân lấy ăn làm trời", đủ để có thể thấy được thức ăn đối với nhân loại quan trọng tới cỡ nào .

"Lương thực là dinh dưỡng tề sao, dinh dưỡng tề ăn ngon hơn bột dinh dưỡng nhiều." Dương Anh Hạo vẫn luôn ở bên cạnh nỗ lực giả vờ làm người lớn nghe thấy lời Mộc Ngôn nói cũng không nhịn được mở miệng.

Ba ba ngẫu nhiên khi trở về cũng sẽ mua cho bọn nhóc dinh dưỡng tề, dinh dưỡng tề có ngọt ngào, có chua chát, so sánh với bột dinh dưỡng nhạt nhẽo thì ăn ngon hơn nhiều, chỉ là một chỉ một gói dinh dưỡng tề thôi cũng đã quá đắt rồi, một gói đã có thể mua đủ lượng bột dinh dưỡng của ba ngày rồi.

Cho nên trong nhà rất ít khi mua dinh dưỡng tề.

"Lương thực chỉ là một cách gọi, có rất nhiều đồ vật có thể ăn đều gọi là lương thực, chở về sau anh trồng ra, các em sẽ biết." Mộc Ngôn không biết giải thích rõ thế nào, chỉ có thể nói đại khái.

"Ừm." Dương Oánh Oánh cùng Dương Anh Hạo tuy rằng không rõ lắm, nhưng cũng cảm thấy thứ mà Mộc Ngôn nói ra chính là một thứ gì đó rất lợi hại, ấn tượng đại khái về lương thực từ đây liền bắt đầu nảy mầm trong lòng hai đứa nhóc, hai đứa đều đối với cái lương thực gì gì kia mà Mộc Ngôn nói thập phần chờ mong.

Mộc Ngôn mang theo hai đứa trẻ đi dạo ở trong bìa rừng bên cạnh, tra xét những nơi thích hợp trồng trọt, cũng không vào sâu, rốt cuộc bên trong đối với tiểu hài tử vẫn là có chút nguy hiểm.

Đương nhiên, nơi cậu không biết cũng rất là nguy hiểm.

Cuối cùng, Mộc Ngôn ở một nơi cách nhà gần nhất dành ra một nơi có diện tích khoảng một mẫu đất, mặc dù đất ở đây đều là vô chủ nhưng cậu không tham lấy thêm.

Hơn nữa ở thế giới này chưa có ai từng canh tác đất đai cả, cậu còn không rõ ràng lắm có thể tìm được hạt giống để trồng trọt hay không, cho nên trước tiên cậu dành ra một mẫu đất để thí nghiệm xem, nếu thành công, về sau trồng thêm nhiều chút.

Phạm vi đất trồng đã xác định xong, kế tiếp liền phải bắt đầu tìm nhân công xới đất.

Mộc Ngôn tuy rằng chỉ là một ca nhi, nhưng lại rất giỏi việc nhà, bởi vì ở trong nhà bọn đệ đệ còn nhỏ tuổi, không thể làm việc, bởi vậy tất cả các việc cậu đều làm hết, có đôi khi đến mùa thu hoạch, cậu còn phải xuống đồng giúp phụ thân làm việc, cho nên đối với những như việc xới đất chờ nước chảy, cậu cũng đã quen thuộc rồi.

Bất quá thế giới này thật là biết làm khó cậu mà, không có công cụ thì làm việc kiểu gì, Mộc Ngôn còn đang cố gắng nghĩ cách.

"Các em hai người ngoan ngoãn ở chỗ này không được loạn đi nha, anh sẽ đi phía trước tìm xem có đồ vật gì không, sẽ trở về rất nhanh." Mộc Ngôn vẫn luôn dặn dò hai đứa nhỏ, cuối cùng vẫn là không quá yên tâm, mỗi bước đi cứ lưu luyến ngoảnh lại nhìn hai đứa nhỏ, cũng không đi quá xa.

Mộc Ngôn tìm về một cái cây có cái nhánh tương đối thô tráng, sau đó lấy dây thừng từ trong nhà mang ra, làm ra một công cụ cày ruộng đơn giản.

Trong thôn Mộc gia rất ít gia đình có trâu, đa số đều tự tay cày ruộng, cho nên việc này đối với Mộc Ngôn cũng không tính là cái gì, chỉ là vừa mới cày một bước.....

"Đinh, đạt điều kiện kích hoạt thành công, hệ thống đang khởi động! Đếm ngược 5, 4, 3, 2, 1......"

___________________

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro