01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ trên cao, một cái bóng to lớn che mất cả vùng trời rộng như kéo lên bức màn đen, phủ xuống vương quốc Pha Lê Trắng xinh đẹp kia.

Tiếng gầm dữ dội làm rung cả đất trời, xé toạt cả không khí.

Người dân chạy tán loạn. Những sự thê lương, thống khổ liên tục phát ra, vang đi khắp nơi. Cây cối ngã rạp, tưởng chừng như có bão quét ngang, tàn nhẫn để lại thảm cảnh đau thương cho người khác.

Con rồng hạ cánh, nghiêng đầu hùng dũng, liếc mắt nhìn xuống đầy sự khinh rẽ. Nó toát vẻ vương gia hiếm có. Sắc vảy rồng mang màu tím than, cánh rộng trải dài hơn nghìn thước. Đầu xuất hiện hai sừng cứng cáp dựng thẳng lên trời, miệng gầm gừ, mũi phun ra khói. Đây là con rồng sống tại hòn đảo bỏ hoang phía Tây, là vật bị đày mãi mãi xuống hạ giới, được người đời truyền qua tai nhau, Long Mễ.

Nó dùng chân dẫm tan xương nát thịt người bên dưới, còn cố tình chà qua chà qua chà lại trên mặt đất.

Mấy người binh lính nhanh chóng tập trung đến, giương cung, mũi tên nhúng dầu, lửa cháy phừng phực ở đầu mũi. Vị tướng lĩnh hô một tiếng, tất cả mọi người bắn hướng về phía con rồng.

Quẫy chiếc đuôi đầy gai, hầu như ai cũng bị dính lấy những chiếc gai nhọn có độc đó. Đôi cánh còn nâng lên hạ xuống tạo gió lốc, đẩy binh lính bay xa đến nơi khác. Người bị trúng độc gục xuống, co quắp thân thể rồi tắt thở. Vị tướng lĩnh cùng một số còn sống sót sợ hãi, đem quân rút lui.

Con rồng ngạo nghễ xoay vòng, nằm xuống tại đống đổ nát đó, canh chừng lãnh thổ của mình.

Từ một vương quốc thanh bình vui tươi mới đây đã ngập tràn trong máu. Không khí nồng nặc mùi tanh khó ngửi. Nhà cửa tan nát, rải rác trên đường màu đỏ ghê rợn là xác chết. Tiếng khóc oán trách không ngừng vang lên. Dân làng đang cố di tản. Chẳng mấy chốc, nơi trung tâm vương quốc đông người đã vắng tanh. Chỉ là xa xa, có vang vọng tiếng khóc.

Trung tâm vương quốc, nơi sở hữu một phần của Đông, Nam, Tây, Bắc. Hôm nay, thuộc về Long Mễ, con rồng mang màu tím than.

May mắn, lâu đài của đức vua tôn kính của họ ở cuối phía Đông. Xa trung tâm tới hơn nghìn trượng, và hầu hết người dân đều đi đến đó trong tình trạng khiếp sợ.

Những cận thần của vua ra sức chăm lo, đi tìm người sống sót để mang về. Thấy tình hình không ổn, đức vua đã ra lệnh cho hơn mười vạn binh lính ra chiến đấu. Bây giờ chưa tới bốn trăm người trở về. Tất cả gần như bỏ mạng ở nơi đó. Phải làm sao mới có thể ngăn lại Long Mễ hung ác đó?

Để ngày qua ngày thì sự tình càng tồi tệ. Vì con rồng đó, có ý muốn chiếm vương quốc này.

Đang ngồi vò đầu bức tóc trên ngai vàng, đứa con gái mà đức vua yêu quý đột ngột lên tiếng:

- Phụ vương, chuyện gì đang xảy ra vậy? - Giọng nói trong trẻo tựa nước suối chảy róc rách, làm tâm hồn người khác dễ chịu đi vạn phần.

- Ngọc Liên, con không thấy điều gì đang xảy ra trên vương quốc này sao? Khắp nơi đang loạn lạc, Long Mễ đó đang muốn chiếm vương quốc này. - Ông hơi cao giọng nói với cô, bên trong ngập tràn sự muộn phiền khó nói.

- Con biết, phụ vương. Nhưng điều đó, không hề liên quan tới con. Vì vậy, sao con phải lo đến chuyện này? - Cô vô tâm trả lời, lãnh khốc. Ngọc Liên là nàng công chúa kiêu sa, hệt như tên của nàng, một bông hoa sen trắng như ngọc nhưng không kém phần kiêu ngạo.

- Con, hỗn xược! Là công chúa vương quốc này, con phải biết chăm lo cho dân chúng chứ! - Ông gào lên, lâu lắm rồi vua chưa mắng con mình. Hôm nay bởi vì căng thẳng chuyện đất nước. ông không tài nào kiềm được phải giở giọng la mắng.

- Con không thích! Họ là những thứ rác rưởi, dơ bẩn. Tại sao con phải chăm lo chứ? - Bỗng Ngọc Liên đột ngột nói lớn, lòng ngập tràn sự phẫn uất.

- Ngọc Liên, con bị ta chiều tới hư rồi! Được lắm! Ta sẽ gả con cho người khác để biết quý trọng những ngày ăn không ngồi rồi này. - Đức vua tức giận, nắm chặt tay lại, ngồi trên chiếc ghế vương quyền được chạm khắc hình thù quái lạ, màu vàng, trông rất tinh xảo, bao nhiêu người thèm muốn được ngồi lên nhưng ông không thương tiếc đập mạnh xuống.

Hít một hơi thật mạnh, ông quay sang phái người truyền tin lên, dõng dạc nói to:

- Ta tuyên bố, người nào giết được con rồng, đem đầu rồng về. Ta sẽ gả con gái cho người đó, bất kể là ai. - Đức vua tôn kính chỉ tay xuống dưới. Ánh mắt xuất hiện những tia tức giận nhưng vẫn không do dự nói ra lời đó.

- Tuân lệnh! - Người truyền tin nhận mệnh lệnh xong, thoắt một cái biến mất.

- Phụ vương! - Cô hét lên. Miệng mếu máo, hốc mắt hơi đỏ, rơm rớm nước. Hình ảnh này đã từng làm mềm lòng nhiều nam nhân. Nhưng tại thời điểm này, nó vô tác dụng.

- Suy nghĩ về những hành động, lời nói của con đi. Và kể từ điểm này, con sẽ chính thức là bảng treo giải thưởng cho người khác. Nếu không hối lỗi, ta sẽ không bỏ bảng treo này xuống! - Ông liếc mắt. Giọng nghiêm trang hướng con gái mình ra lệnh, không hề thương hoa tiếc ngọc nữa.

- Phụ vương.... Con... con không bao giờ hối lỗi với người đâu. Con ghét người! - Dứt lời, Ngọc Liên thay đổi sắc mặt, cao cao tự tại, không khuất phục, xoay người bước vào trong.

Cuối cùng, đức vua cũng chỉ thở dài ngao ngán.

Sau khi thông báo xong, tin tức lan truyền nhanh chóng. Từ tai người nay, qua miệng người kia, dân chúng xôn xao bàn tán. Nhờ vậy, những thanh niên trai tráng, người có thực lực đều đến diện kiến vua.

Họ đều đã cố chiến đấu hết sức mình, nhưng khi đến trung tâm của vương quốc thì đều ra đi, không ai trở về. Số người mất tích càng ngày càng cao. Qua bao nhiêu tháng, công chúa nước Pha Lê Trắng cho đến giờ cũng không hề được gả đi.

Long Mễ nhờ vậy càng hung dữ hơn, lập tức xâm chiếm vùng phía Tây và Bắc. Ngăn cản hết một phần phản công, lẫn những người có thực lực để giết nó.

Vương quốc chẳng mấy chốc giảm gần nửa dân số. Chỉ còn vùng phía Nam và Đông. Người người hoảng hốt lo sợ. Cuộc sống của họ dường như chỉ có mảng sắc tối đen, sa dần vào địa ngục của con rồng ác độc đó.

Anh hùng, tráng kiệt bắt đầu thưa thớt hơn trước. Thậm chí mỗi ngày một người cũng chẳng thèm bước tới diện kiến. Điều này không khỏi làm cho đức vua thêm phiền muộn, lo âu. Ông cuối cùng chỉ biết trút ra tiếng thở mệt mỏi. Đất nước sắp đại loạn!

Bất ngờ ngồi đang suy tư trầm ngâm, một tên lính hớt ha hớt hải chạy vào, a, hình như vì chạy vừa nhảy mới đúng. Khóe miệng tên đó bộc lộ nụ cười vui sướng. Cơ mặt giãn ra, giống như mới tìm thấy bảo vật.

Khi đã đứng trước mặt vua, lập tức quỳ một chân xuống, giọng điệu hứng khởi, nói:

- Bẩm báo đức vua, có... có...hai hoàng tử đến diện kiến để diệt rồng! - Thị vệ vui mừng đến mức nói lắp.

- Thật không? - Vua nghe tin xong, nhanh chóng ngồi dậy.

- Dạ thưa, là thật ạ! - Tên đó run run người, là thật!

- Mau mời họ vào đây ngay. Người đâu, thưởng tên này một túi vàng, nhanh! - Ông quay đầu ra lệnh. Mong muốn tận mắt chứng kiến hai người dũng cảm còn sót lại.

- Tuân lệnh. - Cầm trong tay túi vàng vua ban, tên lính xoay người, chạy ra bên ngoài, mời hai người kia vào.

Chưa đầy mười giây, từ cửa đã xuất hiện thân ảnh rực rỡ của hai chàng trai.

Một người khoác lên mình từ đầu đến cuối màu trắng tinh. Hai bên cầu vai lấp lánh ánh vàng, rũ xuống mảnh vải đỏ thẫm như trêu người giật lấy. Hàng nút thẳng tắp được những sợi ánh kim nối qua nối lại, không khỏi nổi bật trên nền trắng.

Cổ áo cao, che mất một phần hai da người. Hai bên đính lên mấy đường cong vút tưởng chừng có đôi cánh đang tung bay. Chiếc vương miện màu đỏ tươi, chói sáng. Đặc biệt nhất là một viên ngọc tựa ánh mặt trời gay gắt được đặt ngay chính giữa chỗ áo phồng lên. Trông thật bắt mắt!

Vắt ngang thân mình là một cây kiếm mảnh dẻ. Bao bọc xung quanh nó là tầng lớp sắt thép đỏ sẫm, tỏa ra khí chất đế vương đến đáng sợ.

Thân thể cân đối, ngũ quan tinh xảo. Đáng tiếc tất cả như muốn bị giấu sau cặp kính màu đen tuyền. Mái tóc màu nâu sữa, rũ xuống, che một phần ánh mắt lãnh đạm, kiêu ngạo của mình. Khóe miệng lạnh lùng, từ khi bước vào đã không nở một nụ cười.

Nam nhân còn lại vận trên người màu nửa đen nửa xanh thẫm. Trang phục tựa như chàng trai màu trắng kia. Khác ở chỗ, cổ áo thấp, lâu lâu xung quanh lại có lông vũ mang sắc lam bay ra. Hình ảnh lông vũ lúc ẩn lúc hiện, tựa như không phải người thường.

Ngang thân mình, ngoài con dao nhỏ cũng chẳng còn gì nữa. Khí chất lại mờ ảo, tỏa ra hương mát lạnh đến dễ chịu. Đức vua thử hít sâu một chút. Bất ngờ thứ xung quanh biến mất chỉ để lại mùi hương. Đầu óc chút hơi choáng.

Người này cao lớn hơn một chút. Miệng lúc nào cũng nhếch lên cười cười. Máu tóc chẻ ngang, tùy tiện vuốt sang một bên. Đôi mắt xếch lên nhưng lại đồng tử lại to tròn, màu ánh kim rực rỡ. Hình ảnh làm cho người khác nghĩ tới từ "lãng tử".

Sau khi cẩn thận đánh giá xong hai người kia, mà không biết tức khi nào họ đã đứng trước mặt mình, cuối xuống chào hỏi.

- Ha ha, tốt lắm! Mau ngẩng đầu lên, giới thiệu về mình đi. - Đức vua hài lòng về thái độ lẫn ngoại hình của họ, không khỏi bật cười lên mấy tiếng.

Thanh niên mang theo khí chất mạnh mẽ nhanh chóng nói trước:

- Thần xưng Bạch Vân. Hoàng tử đến từ phương Tây, vùng đất Đế Vương. Chỉ có khả năng sử dụng kiếm thành thạo, cùng tạo ra ít khói mù, thảo dược, thuốc độc. - Giới thiệu khá ngắn gọn. Dứt lời xong, y lui về một bước, hờ hững nhìn người xung quanh.

Nhân vật mang tới sự mát lạnh chậm rãi đi liền mấy bước. Đặt chân lên bậc thang của vua, mắt thích thú nhìn Bạch Vân. Quay đầu lên cười cười rồi mới cất âm thanh lạnh lẽo:

- Thần đến từ một phần nhỏ vùng đất hoang của rồng Long Mễ, Ảo Ảnh. - Ngưng một chút, hắn ngã về phía sau, chậm rãi quan sát biểu tình của tất cả mọi người. Đương nhiên, chỉ duy nhất Bạch Vân vẫn bình thường.

- Mọi người thường gọi thần là Hắc Trần. Có thể sử dụng hầu hết vũ khí, đặc biệt là dao, thông thạo một số hương liệu để đánh lừa người khác. - Hắn mỉm cười nửa miệng, lấy ra một loại bột phấn, thổi nhẹ. Chúng nhanh tan vào hư vô.

Bất ngờ không khí tại lâu đài vô cùng lạnh lẽo, mũi thoang thoảng mùi hương của băng. Mọi người không khỏi run cầm cập, cơn đau buốt liên tục ập đến như muốn giết người khác, nhưng khi chạm vào da lại làm người ta nóng bừng khó chịu và không thể hoạt động nữa.

Bạch Vân đứng đó từ nãy giờ. Tay nhẹ nhàng lấy ra môt viên bi nhỏ xíu, chỉ bằng một phần ba lóng tay, thả xuống. Khói mù mịt bao trùm mọi thứ, phá tan không khí lạnh căm hồi nãy.

Chưa được bao lâu, khói đột ngột ùa ra hướng khác. Bạch Vân ngạc nhiên hơi mở to mắt. Không ngờ, trong tay Hắc Trần lại cầm cây quạt màu đen phe phẩy. Y thấy thế, tặc lưỡi, hừ một tiếng, liếc đi. Sát khí tản ra.

Đức vua thấy tình hình bắt đầu trở nên căng thẳng, cười ha ha mấy tiếng, nói:

- Theo các ngươi đã nghe hoặc thấy, nếu giết được Long Mễ và đem đầu rồng về ta sẽ gả cô con gái cho người đó. - Đức vua vẫy tay, gọi một người hầu lại gần, lầm bầm vài từ. Người hầu gật gật đầu rồi bước đi.

- Con gái ta sẽ đến đây nhanh. - Ông dõng dạc, ngồi hài lòng trên ngai vàng. - Mong các ngươi hãy chờ.

_ _ _

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro