02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hắc Trần nghe được, tranh thủ cơ hội, cầm hộp hương liệu hồi nãy lên, nhoẻn miệng cười hỏi thăm:

- Có phải hồi nãy lạnh lắm không, bệ hạ? - Xoay một vòng cái hộp mang theo màu trắng như tuyết, hắn nói tiếp. - Đây là bột phấn có duy nhất trên thế giới này. Thành phần chính là đá vôi của đất Ảo Ảnh nhưng lại có thêm lửa rồng cùng một ít vảy của nó. Thần phải mất rất nhiều công sức để làm ra đấy!

Đức vua chăm chú lắng nghe không khỏi trầm trồ, trong lòng tự động đưa chàng trai này lên một bậc. Miệng ngoác to:

- Hay! Giỏi lắm! Không hổ danh đến từ vùng đất hoang. - Liên tục khen ngợi Hắc Trần. Trong lòng người hầu cũng tự giác xem vị này sắp trở thành phò mã của vương quốc Pha Lê Trắng.

Sau khi nhận được sự tán dương của đức vua, Hắc Trần khinh khỉnh, liếc mắt thách thức Bạch Vân. Y không khỏi cảm giác bị người khác xem thường, dò xét, lên tiếng:

- Hừ, chỉ là kẻ tự phụ. - Bạch Vân nghiêng đầu, một nửa con mắt nhìn Hắc Trần.

Nghe xong câu đó, Hắc Trần bật cười khanh khách. Tiếng cười pha lẫn nhiều cảm xúc với nhau khiến người ta không khỏi thắc mắc là đang chế giễu hay thú nhận.

- Vậy xin mời vị hoàng tử đến từ vùng đất Đế Vương, Bạch Vân biểu diễn tài năng của mình? - Hắc Trần run run người, thích thú nhìn đối phương.

Bạch Vân vẫn đứng đó, cao cao tự tại, không hề mang chút tự ti nào. Lát sau, nghiêng đầu sang bên trái, nở một nụ cười quỷ dị, nụ cười đầu tiên khi bước vào.

- Muốn ta biểu diễn sao? - Dò xét những người xung quanh, ánh mắt như một con ma đích thực, lướt qua lướt lại. Mọi người bất giấc rùng mình.

Thật khác với Hắc Trần, Bạch Vân mang trên người cũng là sự lạnh lẽo nhưng bên trong luôn tồn tại ngọn lửa xinh đẹp cháy mãi.

Thân ảnh mang bạch sắc bất ngờ lượn đến gần Hắc Trần, bất cứ ai cũng nhìn thấy nụ cười đó nhưng lại hoàn toàn không phản ứng kịp với động tác của y. Ánh kim loại lóe lên trong một tích tắc, lập tức được kề ngay cổ của Hắc Trần. Mái tóc vuốt tùy tiện cũng bị cắt bỏ hết một phần nhỏ như cảnh cáo

Bàn tay trắng muốt của Bạch Vân đưa lên, chụp lấy một vài sợi tóc rơi xuống. Nâng bàn tay lên, thổi hết mọi thứ vào mặt Hắc Trần. Hắn nghẹn lời, nhưng tồn tại trong lòng là một cảm giác kích thích khó tả. Với màu trắng toát mang theo ánh rực đỏ, Bạch Vân giống như...

- Một con ma. - Bỗng có một tiếng nói trong trẻo vang lên, mang đậm sự nữ tính.

Đức vua quay đầu lại, đứng dậy ngước nhìn Ngọc Liên, con gái của ông.

Hôm nay, cô vận trên người một áo dài hồng sắc, chấm qua đầu gối. Phần váy xòe ra, bao gọn lấy thân hình của cô, bồng bềnh tuyệt đẹp. Ngọc Liên cầm góc váy, kéo ra, nhún nhẹ chào mọi người. Rồi cô từ tốn bước xuống ngồi vào chiếc ghế kế bên đức vua.

- Anh ta, giống như một con ma. Đúng không? - Ngọc Liên mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt có sự hài lòng hiếm có.

Cả lâu đài lặng tiếng, công chúa đến đây lúc nào họ hoàn toàn không hề biết. Bấy giờ, người đầu tiên phá vỡ không khí này là Hắc Trần:

- Chà, công chúa nghĩ rất giống ta. Bạch Vân đây thật sự giống một con ma. - Hắn cuối người chào hỏi, miệng vẫn không ngừng nói.

- Ồ thì ra chàng tên Bạch Vân? - Ngọc Liên ngước nhìn vị hoàng tử lúc nào đã thu lại nụ cười. - Vậy còn chàng tên gì?

Quay sang hỏi Hắc Trần, giọng cũng đầy mị hoặc.

- Ô, ta tưởng công chúa không hỏi ta chứ! Mọi người luôn gọi ta là Hắc Trần. - Hắn vừa nói vừa đi tới, nắm lấy bàn tay của Ngọc Liên, tặng lên đó một nụ hôn phớt. - Công chúa Ngọc Liên thật xinh đẹp!

Hắc Trần không hề tiếc nuối, đưa ra lời khen ngợi. Bất ngờ, cánh tay bị ai đó nắm chặt. Lực đạo bóp chặt lại, chạm hẳn tới xương mà khe khẽ vang lên tiếng răng rắc. Bạch Vân ánh mắt tóe lửa, mắt chăm chăm nhìn vào hắn, không nói gì.

Cơn đau truyền tới. Mày chau lại nhưng khuôn mặt lại mang ý cười. Liếm vành môi khiêu khích, Hắc Trần vang lên âm thanh mát lạnh:

- Ghen tị sao? Chà, biểu cảm hiếm có thật. - Hắn lơ đễnh nhìn vào khuôn mặt Bạch Vân xuất hiện một tia nheo mày, tỏ ý khó chịu.

Bạch Vân im lặng, y không biết nên trả lời như thế nào. Nếu ghen tị, cũng không hẳn. Bạch Vân chỉ cảm giác Hắc Trần không được làm như vậy.

Cả lâu đài tĩnh mịch nhủ tờ, nghe ngóng câu trả lời của nhân vật ít nói này. Cuối cùng, Bạch Vân thả tay ra, xoay người, bước về chỗ cũ.

Đúng lúc này, đức vua lên tiếng.

- Hảo, ba người đã quen biết nhau. Thể lệ như khi nãy, lời ta nói không lập lại lần thứ hai. Ngày mai hai ngươi hãy mau chóng lên đường. Chúc may mắn! Tiễn khách! - Ông dõng dạc nói xong, phất tay ra lệnh người hầu.

Hai vị hoàng tử từ từ biến mất.

Lúc này, trong lòng Ngọc Liên nhủ thầm.

"Một trong hai người họ sẽ chiến thắng, không biết đó là ai. Thật mong chờ."

_ _ _

Sáng sớm hôm sau, chim chóc trong rừng vui vẻ ca hát. Hàng cây theo gió đi đến đâu, xào xạc đến ấy. Bạch Vân đứng trên một vách đá, dao dác nhìn xung quanh.

Bạch Vân mặc trên người một chiếc áo trắng, xắn tới khuỷu tay. Khoác bên ngoài là một lớp da màu lam để giữ ấm. Ngay thắt lưng vẫn là cây kiếm mảnh dẻ, có điều, xung quanh lại vắt thêm mấy chiếc túi nhỏ. Chiếc quần màu nâu không mấy nổi bật.

Trên lưng y còn vác một chiếc túi to hơn đựng đồ ăn.

- Ngươi ra đây. - Bất ngờ Bạch Vân xoay người, nhìn thẳng vào một cái cây to xù xì mà ra lệnh.

Cây chỉ là một thực vật, nó im lặng, không nhúc nhích.

- Ta bảo ngươi ra đây. Hắc Trần! - Bạch Vân bắt buộc lần nữa lên tiếng. Đôi mắt giấu sau cặp kính không ngừng phát ra tia sáng như tìm thấy con mồi.

Tán cây rung động, xuất hiện một chàng trai khoác lên mình chiếc áo tới cổ tay màu đen. Bên ngoài là chiếc áo choàng ngắn quấn ngang bụng. Cổ tay áo có phần nới rộng, được thắt lại bởi một dây thừng loại nhỏ màu xám. Trên lưng hệt như Bạch Vân, một chiếc túi thật to.

- Công nhận, không tài nào qua mắt được ngươi. Thật lợi hại! - Hắc Trần ngả ngớn nói.

- Nguơi đi theo ta làm gì? - Không vòng vo, Bạch Vân liếc nhìn hắn, hỏi thẳng vào vấn đề. Tay nhấn kính lên, tỏ vẻ khinh thường.

- Mỹ nhân thật kiêu ngạo nha! - Hắc Trần mặt dày, lơ qua câu hỏi hồi nãy của Bạch Vân. Đến gần, áp sát vào y.

Bạch Vân trợn mắt lên, miệng lại bắt đầu nở nụ cười, rút kiếm ra, phi ngang qua đầu của Hắc Trần. Dù gì, một trong hai cũng phải chết, bây giờ giết trước có sao đâu.

- Keng! - Một âm thanh sắt đá vang lên giữa bầu trời. Hai tiếng dao và kiếm giao nhau.

Kì trước, do quá khinh thường đối thủ nên bất cẩn để Bạch Vân làm đứt vài sợ tóc của mình. Lần này ư, không đời nào! Hắc Trần dùng sức lấn tới. Tay trái lục vào áo choàng quấn ngang bụng lấy ra một chút bột phấn. Nhanh tay rắc lên người Bạch Vân.

Y giật mình lùi lại, nụ cười biến mất. Thay thế vào đó là tiếng ho khù khụ. Vì không cẩn thận, lúc Hắc Trần rắc bột phấn xuống, y vô tình hít vào. Hậu quả là cơn ho dữ dội.

Tiếp đến, cả người như trong hầm lửa. Bạch Vân chảy mồ hôi dữ dội. Thở hồng hộc khuỵu xuống. Ở phương Tây, khí hậu rất mát mẻ nhưng tại vùng đất Đế Vương là lạnh tới thấu xương. Người dân sống lâu năm ở đó, kị nhất thời tiết nóng.

Đương nhiên là hoàng tử của Đế Vương, Bạch Vân không thể nào chịu được. Tay sờ vào túi quần, lục lọi một viên thuốc màu đỏ sậm, thuận tay quăng xuống.

Từng đợt khói đỏ bao lấy người Bạch Vân, làm tan đi bột phấn trên người y. Không khí nóng nực cũng dần biến mất. Cặp kính màu đen sau sự rung động của cơn ho mà rơi xuống. Lộ ra đôi mắt xinh đẹp màu nâu. Đối với bao người, đây là một màu rất bình thường.

Khi nhìn kĩ, Hắc Trần thật sự rung động trước màu nâu đậm chưa bao giờ được thấy. Xen kẽ đôi đồng tử là một tia đỏ hệt tơ máu nhưng không phải. Rất kiêu ngạo, rất lạnh lùng.

Bất ngờ, Bạch Vân ngơ ngác, không ngại tay bẩn mà chạm xuống đất sờ soạng. Đôi mắt nhìn lên nhìn xuống, tìm kiếm cặp kính.

Hắc Trần ngẩn người, rõ ràng cặp kính ngay trước mặt y, làm sao mà không nhìn thấy?

Bạch Vân nghiến răng, cắn môi dưới. Nghiêng đầu, đưa tầm nhìn về một chỗ khác.

- Bỉ ổi! Ngươi... ngươi dám đánh lén ta! - Giọng của y có phần run run. Ánh mắt nheo lại, muốn nhìn rõ hơn mọi vật, bên trong lại ẩn hiện sự yếu ớt.

Hắc Trần nhẹ nhàng đến bên cạnh y, không gây thêm tiếng động nào rồi từ tốn nhặt lên chiếc kính đen tuyền, chậm rãi quan sát. Nhìn sơ qua, không ai ngờ rằng chếc kính này có một lớp nước trong suốt. Là sương mù vào sáng sớm của Đế Vương!

Nếu muốn sở hữu lớp nước này, để một nơi phải có sương suốt hai năm liền. Nhưng lại rất hiếm vì lớp sương ít ỏi này chỉ có tại buổi sớm tinh mơ, khi mặt trời chỉ mới vừa lú ra một chút! Nhưng để quá lâu, ánh mặt trời sẽ đốt cháy lớp nước này.

Vì vậy, muốn có được phải vô cùng cẩn thận. May mắn, lớp nước Đế Vương có thể chữa trị thị lực yếu đến mức như mù của Bạch Vân.

- Hoàng tử Bạch Vân à, ta không có đánh lén a. Nhưng mà mắt kính thân yêu của ngài đang nằm trong tay ta này. - Hắc Trần ngả ngớn. Tay xoay xoay cặp kính đen tuyền.

Bạch Vân xoay đầu về phía phát ra âm thanh lập tức đổi sắc mặt, nghẹn lời. Cố nheo mắt để xác định đối phương. Đúng là y mạnh thật, nhưng mất cặp kính, y chẳng khác gì con báo giãy dụa trong bóng tối. Chỉ có thể chết chứ không thể sống.

- Trả lại đây cho ta! - Bạch Vân lên tiếng, môi mím chặt nên có chút tái đi. Đôi mắt chỉ nhìn thẳng về một phía, đầy cảm xúc lẫn lộn.

- Ô ô, bị người ta nắm lấy điểm yếu mà còn lên mặt. Mỹ nhân thật là kiêu căng nha! - Hắc Trần cảm thán rồi cố tình bóp mắt kính, gây ra tiếng động, uy hiếp người vẫn đang nửa đứng nửa ngồi dưới đất.

- Không phải mỹ nhân! Là mỹ nam nhân! - Bạch Vân híp đôi mắt không nhìn được của mình. Mặc dù vậy, vẫn quan tâm, bắt bẻ tiểu tiết.

- Hắc hắc, thì ra là mỹ nam nhân. Không ngờ mỹ nam nhân lạnh lùng lo chuyện nhỏ xíu như thế. Vậy cặp kính này thuộc về ta nhé? - Câu nói có vẻ hỏi ý kiến nhưng lại mang theo vẻ thương lượng, yêu cầu.

- Tức... Ngươi...ngươi muốn gì? - Bạch Vân tặc lưỡi, nhượng bộ nói câu mà cả cuộc đời lần đầu tiên chỉ nói với mình Hắc Trần.

- Ở nơi rừng rậm hoang vắng, đường đến Ảo Ảnh còn hơi xa. - Ngưng một chút, quan sát Bạch Vân. Khóe môi nở nụ cười nhẹ.

- Nhanh lên! Thách thức ta sao? - Nắm chặt cây kiếm, đứng dậy. Đôi mắt dù không nhìn rõ được nhưng vẫn tràn đầy sự tức giận, hướng đến mới phát ra tiếng nói Hắc Trần.

Mắt kính đáng thương được thả lỏng ra, chưa đầy một giây bị bóp chặt trở về. Nghe tiếng răng rắc của kính, Bạch Vân hoảng hốt. Toàn một vùng đất Đế Vương chỉ có duy nhất một cái của y. Nếu mất đi, nhất định khó kiếm!

- Ta... Ngươi ra điều kiện đi! - Bạch Vân trừng mắt vào khoảng không

- Hưm, vì tội Bạch Vân đã tức giận với ta nên... Ta muốn ngươi trừ khi gặp Long Mễ, sẽ người bạn đồng hành của ta. - Nhoẻn miệng cười, Hắc Trần nói ra điều kiện của mình.

- Tại sao phải đi theo ngươi? - Bạch Vân đưa tay, để thanh kiếm vào trong bao. Mặt đầy lửa giận.

- Vì trong rừng rất chán nên mới cần ngươi giết thời gian.

- Tại sao chọn ta? - Bạch Vân trầm giọng hỏi, lòng không khỏi có sự thắc mắc mãnh liệt. Nếu cần người đi cùng để giết thời gian thì ai chả được.

Khi nghe được điều kiện của Hắc Trần, Bạch Vân hơi khúc mắc. Dù gì có hắn đi cùng vẫn tốt hơn. Vẫn còn lợi thế cho mình.

- Ta thích! - Hắc Trần đưa mắt kính gọn vào lòng bàn tay Bạch Vân, rồi xoay người bỏ đi. Vác trên lưng túi đựng đồ, ra lệnh. - Nhanh lên, mỹ nhân?

_ _ _

Còn tiếp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro