Chap 20: danh tính đã rõ 🙀

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại lớp 11 nữ thì rất là hiu hắt a~~. Tại vì đây là trường chuyên về hắc đạo nên thích mạo hiểm hơn, còn thành phần chọn vào đây một phần là chưa đủ thực lực để đi săn hoặc sợ xấu hổ, còn phần còn lại là vì quá chuyên nghiệp nên muốn thử một cái gì khác...

Và lần này Bảo Khánh và Kim Chi lại giáp mặt với nhau... Tất nhiên chiến tranh lại bắt đầu. Cô thấy Phương Tuấn đi với anh đã nhanh chóng kéo cậu về phía cô. Bảo Khánh cũng bức xúc nhưng cậu dù sao cũng là người của cô mà, anh đâu có làm gì được.

Bảo Khánh bây giờ muốn hỏi Nguyệt Sương về cậu nhưng không thể hỏi được. Cô chắc là chọn đi săn rồi - một chuyện anh chẳng bao giờ nghĩ tới. Cũng may anh đã đổi cho Thái Vũ sang đi săn, nếu không hỏng đại sự rồi a.

Giờ thì cái cảm giác bình thường của anh lại trỗi dậy - cô đơn. Số anh vốn là vậy. Tính tình anh lạnh lùng người ta không dám đến gần thì còn chấp nhận được. Anh cũng không phủ nhận là tính anh không thân thiện lắm. Nhưng mà người chơi với anh không thể giữ tình bạn của họ nữa. Nguyệt Sương rồi tới Phương Tuấn ... Cũng là do Kim Chi...

Linh Trúc có đi qua Phương Tuấn và Kim Chi nhưng không thèm chào hỏi một tiếng, chỉ coi như là người dưng. Phương Tuấn còn có chút buồn, còn Kim Chi vẫn dửng dưng. Chuyện như cơm bữa ấy mà.

Linh Trúc giận Kim Chilà 1, giận cậu là 10. Cậu có thể vì một người cố chấp như Kim Chi mà bỏ một người tốt như Bảo Khánh sao? Họ quả là mấy năm nay luôn đấu tranh với nhau nhưng dù sao cũng chỉ là đùa thôi mà. Kim Chi lần này quả thật quá đáng.

Linh Trúc đi đến chỗ của Bảo Khánh, hỏi:

- Lại cô đơn à? Đi với tôi được không? Tôi cũng đi một mình! - Cô tươi cười với anh.

Bảo Khánh muốn dằn mặt Phương Tuấn nên gật đầu luôn. Amh muốn nói cho cậu và Kim Chi biết là hai người họ vừa mất đi một người bạn. Nếu Linh Trúc và Nguyệt Sương đều im lặng với Kim Chi có nghĩ là họ đã chọn về phía anh. Và anh muốn nói cho Phương Tuấn biết không có cậu anh vẫn có người khác.

Anh và Linh Trúc đến bàn ngồi trước. Đứng đó nữa sẽ có ám khí nặng lắm a~~. Họ sợ sẽ không chịu nổi mất.

Linh Trúc bắt đầu trước bằng giọng buồn tẻ:

- Hôm trước chúng tôi ngồi ở đây cùng nhau cầu xin Nguyệt Sương đi chung đấy.

- Sao cô ấy không đồng ý đi? - Bảo Khánh nhìn Linh Trúc một hồi rồi hỏi.

- Nó có việc. Nhưng ý tôi là chỉ vừa hôm qua chúng tôi còn hợp tác với nhau. Vậy mà hôm nay... chỉ mới một ngày thôi mà trở nên tệ như thế này... - Cô mệt mỏi, chán nản nói.

Bảo Khánh có vẻ không quan tâm đến chuyện này lắm. Cơ mà anh không thể thô lỗ nói là mình không thích thẳng mặt được. Thế là anh đáp qua loa:

- Chuyện cơm bữa mà! Rồi sẽ qua thôi!

- Cũng tại CẬU hết! - Cô lên giọng, nhấn mạnh chữ cậu.

Bảo Khánh giật bắn hết cả mình. Cô chuyển tông còn nhanh hơn ca sĩ chuyên nghiệp a~~. Nhưng đâu phải chỉ có cô là giận, anh cũng bức xúc không kém ấy chứ:

- Tôi biết. Nhưng nếu Kim Chi không thích tôi thì hai người chơi với tôi làm gì? Tôi chẳng phải là một kẻ giết người kinh tởm hay sao? Các người có bao giờ nghĩ cho tôi không? Các người nghĩ tôi kiêu ngạo không muốn chơi với ai, nhưng các người có hiểu nguyên nhân không?

Phương Tuấn từ nãy đến giờ nghe không sót một từ. Cậu nhanh chóng chạy lại phía Bảo Khánh mặc sự hiện diện của Kim Chi. Cậu nói thật nhanh trước khi Linh Trúc có thể phản ứng.

- Tao hiểu. Tao hiểu hết! Mày không phải là người như vậy.

Bảo Khánh đẩy cậu ra với lực vừa phải rồi chỉ tay vào Kim Chi.

- Nếu mày hiểu thì tại sao lại đi với cô ta?

- Màn thầu là ân nhân của tao, mày hiểu không? - Cậu hét lớn nhưng vì thấy mọi người quá chú ý vào cuộc hội thoại của họ nên bèn nhỏ giọng. - Mạng tao là do cô ấy cứu. Nếu bây giờ tao bỏ rơi cô ấy một mình thì tao sẽ là người thế nào? Không phải tệ hơn cả mày bây giờ sao? Mày nói mọi người không hiểu mày, vậy rốt cuộc mày có hiểu người khác không? Mày nói đi!

Bảo Khánh im lặng một hồi để suy nghĩ về những lời cậu vừa nói. Quả thật anh cũng như họ, anh không biết cậu nghĩ gì...

- Xin lỗi. - Câu duy nhất mà anh có thể thốt ra. Anh lấy hơi rồi tiếp tục - Tao quá ích kỷ. Tao đã không nghĩ cho mày...

Không khí căn phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ thường. Cuối cùng thầy hướng dẫn cũng vào phòng phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng đó...

-------------------------------------

Một tiếng sau, cuối cùng họ cũng di chuyển đến địa điểm cần thực hành. Thật ra hai nhóm cách nhau cũng không xa lắm, chỉ khoảng vài cây số thôi...

Nguyệt Sương lúc vừa mới tuyên bố tin sốc ốc xong thì người hướng dẫn đã vào nên Liam vẫn chưa có cơ hội để hỏi. Bây giờ không phải là thời cơ quá tốt để anh hỏi sao? Thế là anh đi sát bên cô hỏi han:

- Ban nãy nhóc nói thật ư? Nhanh như vậy sao?

- Có muốn quen không? - Nguyệt Sương liếc anh đầy cảnh cáo.

- Quen thì nhất định phải quen rồi! - Anh cười ngốc. - Anh chờ ngày này lâu lắm rồi a~~

Nguyệt Sương giường cung mình lên và bắn trúng một con chim. Ánh mắt cô bỗng trở nên lạnh lùng vô hồn. Cô bảo, giọng không chút cảm xúc của một sát thủ máu lạnh thật sự:

- Sẽ sớm có một ngày tôi sẽ thế này! Tôi sẽ trở thành kẻ giết người nổi tiếng. Tôi sẽ trở thành kẻ máu lạnh. Anh có muốn đi theo tôi không?

Liam có phần không hiểu những gì Nguyệt Sương đang nói, hỏi lại:

- Ý nhóc là sao? Nhóc sẽ trở thành sát thủ sao? Sao nhóc không như bây giờ mãi nhỉ?

- Tôi không giống như bọn mafia đó! - Cô cao giọng. - Tôi bị ép phải kế nhiệm cha mẹ tôi! Tôi sẽ làm những chuyện tán tận đó! Anh hiểu không?

- Cha mẹ nhóc là ai? - Anh nhíu mày. Hạng người này trên đời quả thật không hiếm. Thế nhưng cho con gái kế nhiệm không phải là quá tàn nhẫn rồi sao?

Nguyệt Sương nắm chặt tay như muốn kiềm nén một cảm xúc gì đó rất mạnh mẽ. Cô nói với giọng run run:

- Trương gia - kẻ thù không đội trời chung của Lê gia.

Liam như chết đứng. Anh biết cô họ Trương. Nhưng mọi thông tin của cô đều được bảo mật cẩn thận. Anh không thể tìm hiểu được, cũng không thể nhờ Thái Vũ được, thế thì mất mặt lắm. Anh chưa bao giờ tin cô lại là con của Trương gia. Anh vừa cười gượng, vừa hỏi lại:

- Thật không? Nhóc đang nói đùa phải không? Nếu nhóc là con của Trưởng gia thì tại sao đồng ý quen anh chứ?

Nguyệt Sương không kiềm nén nữa mà nói hết ra luôn:

- Tôi muốn anh đau khổ. Tôi muốn anh khi đạt được mục đích của anh lại biết được sự thật. Lúc đó chẳng phải sẽ đau khổ hơn hay sao? Gần tới đích rồi bị đạp xuống một cái! Anh tưởng một người như tôi lại cư xử như một đứa con nít cho anh coi à? Anh nghĩ tự nhiên tôi lại sợ anh à? Tôi đã cho người tìm hiểu kỹ anh trước khi tôi câu dẫn anh! Tôi đã tìm hiểu mẫu người anh thích, rồi tất cả sở thích của anh. Anh làm sao có thể thay thế anh ấy được chứ? Và rồi tôi sẽ giết anh. Tôi sẽ giết anh! Anh nghe rõ chưa?

Liam hét lên thật lớn khiến thú chạy muốn gần hết. Anh nắm chặt vai cô, hỏi một cách tức giận:

- Cô coi tình cảm của tôi là một món đồ chơi à? Cô coi tôi là cái gì hả? Tôi coi cô như một tảng băng lạnh trong suốt, không chút tà niệm. Tôi thật không ngờ...

Nguyệt Sương nhắm mặt lại, hít thật sâu, rồi bảo:

- Bây giờ anh biết cũng chưa muộn đâu! Tôi nói là tôi sẽ giết anh. Tôi sẽ làm được! Anh ngồi đó chờ đi!

Nguyệt Sương đẩy anh ra, chạy thật nhanh vào sâu trong rừng. Cô bắt một con ngựa và cưỡi nó đi thật xa bằng hết sức lực của mình. Phải. Những điều cô vừa nói là sự thật. Gia đình cô muốn cô giết anh để có loại bỏ một đối thủ. Nhưng vẫn chưa hết...

Một tháng trước.

Nguyệt Sương mang bộ dạng che chắn kỹ càng khó mà nhận ra đến công ty LYN nổi tiếng. Cô cho người gọi giám đốc xuống. Người giám đốc vừa thấy cô đã nhanh chóng mời cô lên. Người giám đốc đó không ai khác chính là cha cô - Trương Nhật Phong

Ông dẫn cô tới một căn hầm nhỏ để đảm bảo không ai nghe được cuộc hội thoại của họ. Cô hỏi:

- Cha gọi con có chuyện gì không?

- Về Ann. - Nhật Phong hấp tấp nói. - Con nhớ tại sao nó chết không? 

- Là có một chiếc xe cố tình đụng con. Anh ấy muốn cứu con. - Cô nói như muốn khóc.

- Con đừng buồn nữa. Cha đã tìm ra được thủ phạm rồi!

Nguyệt Sương quả thật rất bất ngờ. Cô lập tức hỏi lại. Cô đã chờ câu nói này lâu lắm rồi.

- Là ai?

- Con đừng sốt ruột. - Ông an ủi cô. - Con vẫn nhớ biển số xe chứ?

- Con tất nhiên là nhớ rồi. Có chết con cũng không quên! - Cô đáp một cách chắc nịch.

- Là biển số của Lê gia! - Ông thở dài. - Hôm trước dự tiệc chính mắt cha nhìn thấy.

Nguyệt Sương nắm chặt tay đến nỗi bật máu. Lê gia? Cái nơi đã gây ra cho gia đình cô bao nhiêu rắc rối... Từ khiến cho công ty nhà cô suýt phá sản cho đến giết chết người yêu cô. Cô thề sẽ có một ngày cô sẽ giết chết cả nhà Lê gia!

Hiện tại.

Tâm trạng cô rối bời. Bây giờ cũng không biết nên làm thế nào. Anh tốt với cô, cô lại lừa anh. Làm những chuyện tiểu nhân không phải phong cách của Trương Nguyệt Sương này!

Dù sao thì cô cũng đã cảnh cáo anh về chuyện đó rồi. Anh ít nhiều gì cũng có phòng bị. Lúc đó cô cũng không cắn rứt lương tâm. Liam, chúng ta tốt nhất nên đấu nhau một trận công tâm.

Về Liam, lòng anh đang rối bời. Quá nhiều chuyện xảy ra trong một khoảng thời gian ngắn khiến anh vẫn chưa hiểu được là chuyện gì. Cô muốn giết anh thì cần gì phải nhắn anh trước? Vậy cô có muốn giết anh hay không? Hay cô vẫn còn có cảm tình với anh nên không muốn giết anh? Lê gia và Trương gia từ trước đến nay đều là những tập đoàn có tiếng trong hắc bang. Hai tập đoàn này luôn chống đối với nhau từ mấy chục năm trước không rõ lý do. Chỉ biết là tổ tiên đã chiến đấu quá nhiều rồi, nếu bây giờ làm hòa thì có hơi tội lỗi.

Vậy bây giờ họ nên đấu đá nhau, hay tốt nhất không còn quan hệ gì với nhau nữa?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ủa,  mới tập trước còn khen cp này đẹp mà chời,  sao tập này như zậy rồi,  chơi zậy ai chơi. Sắp có drama của 2 hắc bang để hóng.  Muahahahaha
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro