Chap 21: Kết thành bằng hữu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở chỗ đi săn thì phức tạp thế a~~. Liệu ở chỗ nghiên cứu thì thế nào? Hy vọng tình hình sẽ tiến triển hơn.

Cậu thì khỏi nói rồi. Vừa nhảy xuống thôi thì đã thích mê như một đứa con nít. Cậu đi xem hết cây này tới cây khác, ghi ghi chép chép lại rất nhiều. Còn anh thì ngược lại. Anh trông không có vẻ gì gọi là hứng thú, chỉ nhàn nhạt ngồi một chỗ xem cậu làm gì thôi.

Kim Chi cũng vậy. Hai người ngồi đối diện nhau nhưng lại nhìn về một hướng khác. Linh Trúc thì đi nghiên cứu ở chỗ khác vì không muốn giáp mặt với họ bây giờ. Thế là Kim Chi mở lời trước một cách ấp úng - chuyện chưa từng xảy ra:

- Bảo Khánh... tôi biết trước giờ cậu không phải là người trong sạch... Ừ thì cậu là người trong hắc đạo mà đúng không...

- Ừ. Tôi không trong sạch. - Bảo Khánh cắt ngang một cách bực dộc. - Tôi giết cha tôi.

- Ý tôi không phải như vậy. -Kim Chi lập tức giải thích. - Cậu biết đó... Tôi không phải ghét cậu về lí do đó. Nếu như trong hắc bang mà không làm việc đó mới là lạ. Nhưng mà cậu làm ơn đừng có thích Nguyệt Sương được hay không? Ann chết vì cứu nó. Nếu hai người mà thích nhau thì khó ăn nói với Ann lắm.

- Là do chính miệng cô nói hai tụi tôi quen nhau chứ có ai nói đâu! - Anh cười khẩy. Tự gán ghép lung tung rồi năn nỉ anh đừng thích Nguyệt Sương sao? Lạ lùng nhỉ?

- Thế sao hai người thân nhau như vậy? - Cô hỏi lại một cách ngờ nghệch.

- Chúng tôi thân nhau từ khi nào? - Anh nhíu mày. Thân á? Họ chính là ngày nào cũng đấu khẩu với nhau thì có.

- Bên ngoài thì như vậy, nhưng nhìn cách hai người nói chuyện đi. Người ta không hiểu lầm cũng uổng.

- Tôi xem cô ấy là em gái...

Kim Chi mặt đỏ lại. Chỉ là em gái thôi ư? Để cô nhớ lại những hành động của họ xem. Ừ thì là em gái cũng có phần hợp lý a~~. Cô hình như đã đi hơi xa thì phải...

- Vậy hai người chỉ là tình cảm anh em thôi à? - Cô hỏi với khuôn mặt đỏ ửng. Không lẽ cô mặt dày mấy năm nay rồi ư?

Bảo Khánh gật đầu, không nói thêm gì. Kim Chi cảm thấy rất ngại a~~. Cũng tại cô suy diễn lung tung nên mọi chuyện mới trở nên như thế. Thế là cô mở lời trước:

- Chúng ta làm bạn được không? - Cô giơ tay lên, nhìn anh với ánh mắt cương định.

Kim Chi không làm vẻ mặt căng thẳng nữa mà giơ tay lên bắt tay với cô. Hai người trở thành bằng hữu tốt từ đó...

Phương Tuấn trong lúc đang nghiên cứu loài hoa có màu đỏ chói như máu thì nghe thấy có tiếng chân ngựa. Kỳ lạ. Ở đây đã cách ly với khu vực đi săn, sao lại có tiếng ngựa chứ?

Cậu vì hiếu kỳ nên bỏ luôn cả việc nghiên cứu mà coi xem chuyện gì đang xảy ra. A. Người quen! Nguyệt Sương ấy mà!

Phương Tuấn vẫy vẫy tay gọi Nguyệt Sương. Cô có hơi bất ngờ khi thấy cậu. Cô đã đi xa như vậy sao? Cô dừng ngựa lại. Chào hỏi với cậu một chút. Cậu thắc mắc:

- Sao cô lại đến đây vậy? Đi săn chán rồi hả?

- Ừ. - Cô đáp qua loa rồi hỏi lại. - Cậu đang làm gì vậy?

Phương Tuấn nhanh chóng hái một cành hoa bỉ ngạn lên, đưa cho cô và tươi cười bảo:

- Nghiên cứu hoa! Nó đẹp nhỉ? Tặng cô nè. Coi như cảm ơn ngày hôm qua đi!

Nguyệt Sương tay run run cầm bông hoa đó. Sao cậu lại tặng cô loài hoa tượng trưng cho sự chia ly trong khi bên cạnh lại là một đóa hoa hồng đỏ tượng trưng cho tình yêu? Ý cậu là cậu muốn nói cậu không phải anh ấy à? Ừ thì cô cũng biết rồi mà.... Cậu đâu cần tuyệt tình như vậy...

Nguyệt Sương thả bông hoa đó xuống một cách vô hồn. Phương Tuấn ngay lập tức liền cúi xuống để nhặt nó lên, không ngừng tiếc nuối bảo:

- Cô không thích thì cũng không cần thả nó xuống như vậy chứ? Nó là cực phẩm đó! Tôi tìm nó lâu lắm mới thấy a~~.

- Tìm lâu lắm à? - Cô gượng cười rồi cao giọng. - Nếu cực như vậy thì cậu giữ cho mình đi!

Kim Chi và Bảo Khánh thấy nét mặt của cô là biết ngay sắp có chuyện nên nhanh chóng chạy lại. Hai người họ vừa đến thì Nguyệt Sương đã đi mất rồi, họ kêu khàn cổ cũng không thèm nghe. Kim Chi hỏi:

- Có chuyện gì vậy? Sao hai người lại cãi nhau?

- Tôi có làm gì đâu! - Phương Tuấn cũng bức xúc không kém. - Tự nhiên tôi tặng bông hoa này cô ấy lại giận! Còn quăng nó đi nữa chứ! Tôi tìm được nó cũng khó khăn lắm chứ bộ.

- Nghiên cứu thực vật mà chẳng hiểu gì cả! - Bảo Khánh nhìn bông hoa đỏ rực cậu đang cầm liền lắc đầu ngao ngán. - Đó là hoa bỉ ngạn tượng trưng cho sự chia ly.

Phương Tuấn giật mình. Cậu đâu có biết ý nghĩa sâu xa của nó đâu chứ. Nếu cậu biết thì cậu đưa cô làm gì! Hèn gì cô bỏ đi trong giận dỗi như vậy. Cậu không biết nên nói gì ngoài hỏi ý kiến của họ:

- Giờ sao?

- Kim Chi, cô nói chuyện được không? - Bảo Khánh thở dài, không biết nên làm gì ngoài cách nhờ Kim Chi.

- Ờ. Chắc được mà. - Cô có chút ngập ngừng. - Nhưng mà cũng hơi khó a~~.

- Màn thầu à! Cô ráng giúp tôi đi mà! Nha ~! - Cậu ra sức năn nỉ cô.

Kim Chi xuống nước, bèn đồng ý với cậu thôi chứ sao giờ.Nguyệt Sương giận dai lắm a~~. Giờ cũng không biết cô đi đâu mất rồi!

Trong khi Kim Chi đang lo lắng không biết làm sao để Nguyệt Sương hết giận thì Bảo Khánh - người giao lại nhiệm vụ cao cả đó cho cô lại bình thản đến lạ lùng. Anh thản nhiên giật lấy bông hoa từ tay cậu, rồi nói như đúng rồi:

- Cái này ở đây hiếm lắm a! Cho tao đi!

- Cho cái đầu mày a! Trả đây!

Cậu rất ư là bức xúc a. Cái gì thế? Rõ ràng cậu hái được cơ mà? Anh có cần giật lấy như thể đó là điều đương nhiên không? Cậu nhón chân lên để lấy lại bông hoa nhưng bất lực. Anh cao hơn cậu nhiều quá. Thế là anh lợi dụng chuyện đó để trêu cậu. Anh đẩy đầu cậu xuống khiến cậu tức muốn xì khói. Anh bảo:

- Mày cho gái được mà không cho tao được à? Đồ dại gái!

Phương Tuấn lấy tay anh ra một cách vất vả. Nếu anh không tự lấy ra thì cậu cũng không kéo nó ra được đâu. Cậu giận dỗi đáp:

- Mày ỷ cao ăn hiếp người lùn à? Nhưng tại lúc nãy tao không biết ý nghĩa đó nên tao mới tặng! Giờ tao biết rồi tao muốn đưa cho người khác!

- Mày tính đưa ai? - Anh thắc mắc. Hoa này cũng có người để tặng sao?

- Không nói! - Cậu le lưỡi như muốn khiêu khích anh.

- Mày định đi cúng thằng cô hồn nào để tiễn nó đi sớm chứ gì? - Anh đút tay vào túi, bình thản bảo. - Tao biết mà!

- Sao mày biết? Tao định đưa nguyên cả dòng tộc tao luôn ấy! Haha! - Cậu cười lớn khi nghĩ đến thời khắc đó. Chắc chắn sẽ vui lắm a~~.

- Mày cũng ghét gia đình mình ư? - Anh thắc mắc nhìn cậu.

- Họ ghét tao thì tao ghét họ thôi! - Cậu gật đầu một cách chua xót.

- Mày muốn giết họ không? - Anh đề nghị một cách nhiêm túc. - Tao sẽ giúp mày!

- Muốn. - Phương Tuấn gật đầu một cách chắc nịch nhưng chợt nhớ ra chuyện gì đó nên tâm trạng bỗng chùn xuống - Nhưng mày không giúp được đâu. Đây dù sao cũng là chuyện trong gia đình tao.

Bảo Khánh đắn đo một hồi, sau đó hỏi:

- Nếu mày tin tưởng tao thì hãy kể cho tao nghe về mày đi.

Phương Tuấn to tròn mắt nhìn anh. Sao tự nhiên hỏi thông tin cậu như muốn điều tra vậy? Mà điều tra chắc không ai trắng trợn vậy đâu a~~. Chắc cậu nghĩ nhiều quá.

- Xin lỗi nhưng tao không thể nói mày nghe được. Đây là thông tin bảo mật. Xin lỗi. - Cậu định nói ra nhưng không hiểu tại sao không thể nói ra được. Anh vẫn chưa đủ để cậu đặt hết niềm tin vào.

- Ừ. Không sao đâu. - Anh có hơi thất vọng. Cứ tưởng sẽ hỏi được rồi chứ. - Vậy mày có thể kể cái hôm đầu tiên mày tới đây được không?

- Cái này... Ơ... Đêm đó tao... - Cậu ngập ngừng, không biết nên nói thế nào.

- Đi lạc. - Kim Chi thấy vẻ ngập ngừng của cậu nên biết rõ cậu đang che giấu chuyện gì, liền chen ngang nói giúp. - Cậu ấy không biết tại sao mình đến đây. Cứ chạy và chạy thôi!

Phương Tuấn có hơi bất ngờ, thầm cảm kích Kim Chi. Nếu không có cô thì cậu chết chắc rồi. Cậu không biết nên nói thế nào với anh nữa nhưng chuyện này càng ít người biết càng tốt.

Bảo Khánh gật đầu qua loa. Chắc chắn đây không phải sự thật. Nhưng họ không muốn nói rồi thì anh cũng không miễn cưỡng. Anh đánh trống lãng:

- Vậy tôi đi nghiên cứu vài loài để nộp báo cáo. Hai người ở đây nha!

Bảo Khánh đầy tâm trạng bước đi trong lặng lẽ. Suy nghĩ cậu rốt cuộc sao lại thần bí như vậy. Nói dối à? Chắc chắn làm chuyện gì không thể để cho người khác biết được rồi. Càng ngày càng thấy cậu giống Ann.

Phương Tuấn thở phào cảm ơn Kim Chi. Kim Chi lạnh giọng:

- Tôi cũng hơi nghi ngờ cậu rồi đấy. Hy vọng ngày nào đó cậu sẽ nói sự thật!

Kim Chi cũng tìm chỗ khác để nghiên cứu ngay sau đó. Phương Tuấn chỉ còn một mình, gió lớn bắt đầu nổi lên. Cậu bặm môi, nắm chặt tay, thì thào trong miệng:

- Không phải tôi không muốn nói. Nhưng khi tôi nói thì ai sẽ tin tôi?...

Khu đi săn.

Quang Đông lại gần Liam ngồi xuống, hỏi với giọng giễu cợt.:

- Oan nghiệt nhỉ?

- Không phải việc của cậu. - Liam lạnh lùng.

- Cậu sẽ hối hận đấy! - Quang Đông cười nhẹ.

- Tại sao? - Liam thắc mắc. Anh có gì mà hối hận chứ?

- Tôi họ Lương . - Hắn bắt đầu giới thiệu. - Con trai của Lương Minh Dự. Lê gia mà phối hợp với Lương gia thì còn sợ Trương gia không nghe lời à?

- Tôi không làm chuyện đó! - Liam kiên quyết.

- Thật không? Nếu diệt được Trương gia thì Lê gia sẽ lên như diều gặp gió. Lê gia chẳng phải làm rất nhiều chuyện xấu cho Trương gia hay sao? Chuyện đó người trong giới ai chả biết? Cần gì phải tỏ ra vẻ như vậy!

- Lê gia không có làm việc đó! - Anh bức xúc hét lên. - Tất cả đều có người sắp đặt! Nếu cứ tiếp tục như vậy thì cút khỏi đây! - Anh không thèm nhìn hắn một cái, chỉ tay vào hướng đối diện hòng kêu hắn đi.

Quang Đông nhún vai một cái, sau đó bỏ đi. Trước khi đi còn không quên nhắc nhở:

- Đừng quên lời tôi nói hôm nay! Còn nữa, người yêu cũ của cô ta lấy tên là Phương Tuấn đã trở lại rồi! Liệu mà cướp đi! - Hắn nhếch mép.

Liam bây giờ chỉ muốn cằm con dao đâm thẳng vào tim hắn ngay lập tức. Anh sẽ không làm như vậy. Lê gia là người tốt. Lê gia không có thù hận với Trương gia. Lê gia bị vu oan. Lê gia muốn hợp tác với Trương gia. Lê gia chưa từng giết người...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Zắc zối zữ zậy, mợt ghia, rùi chap 21 rồi mà cp chính vẫn chưa thấy động tĩnh gì a~~~
Đọc truyện zui zẻ, thi tốt nha ♥
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo, anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro