Chap 22: Người sói 🐺

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nguyệt Sương cứ thế mà tùy hứng phóng ngựa đi mặc cho phong cảnh ngày càng xa lạ. Bây giờ lòng cô thật sự rối bời. Tìm một người để yêu khó như vậy hay sao? Cô thật không tin đời cô lại khổ như vậy...

Cô dừng lại tại một ngôi làng nhỏ. Ngồi làng này cách xây dựng có nét gì đó cổ quái. Cô thật không hiểu tại sao căn nhà này lại không có mái. Thế thì che mưa tránh gió bằng cách gì? Vả lại trong rừng sâu tại sao lại có một ngôi nhà chứ?

Nguyệt Sương xuống ngựa, chậm rãi tiến về phía căn nhà đó. Làm gì thì làm chứ cẩn trọng là trên hết.

Cô cảm thấy căn nhà có gì đó mờ ám. Căn nhà không một hạt bụi nhưng lại trống trơn khiến người khác liên tưởng tới căn nhà ma. Cơ mà người nhìn xác chết mấy chục năm như cô thì cái này là chuyện bình thường.

Ừ thì bản tính Nguyệt Sương cũng không được thân thiện lắm nên cô không thèm chào chủ nhà mà vào luôn. Cũng không trách cô được, nhìn căn nhà u ám như thế này, nếu gọi chủ nhà thì cũng chẳng có gì hay ho. Có thể là kẻ sát nhân cũng không chừng.

Nguyệt Sương đang đi thì đụng đổ một cái gì đó. Cô ngồi xuống để nhìn nó rõ hơn. Màu đỏ? Là mực? Không phải, có mùi tanh. Là máu!

Nguyệt Sương tiếp tục tiến sâu hơn. Cô nghe có tiếng người trở lại nên nhanh chóng nấp dưới gầm giường gần đó để tiện theo dõi.

Là một đám người a~~. Họ trông không giống người bình thường. Lông lá um tùm... Người sói? Có phải là thật không vậy?

Một tên người sói tức giận gầm lên dữ dội khi thấy lọ máu bị đổ. Điều kỳ lạ ở đây là tại sao hắn có thể nói được tiếng người.

- Có kẻ đột nhập! Lục soát hết căn nhà này cho ta! Còn các người đi giết thêm một tên ở khu vực đi săn nữa lấy máu đem về đây! Nếu không ta giết hết tất cả các ngươi! - Hắn ra lệnh cho từng tên. Không nghi ngờ gì nữa. Hắn đích thực là thủ lĩnh rồi!

Nguyệt Sương hiện tại không biết thế nào. Nếu hắn lục tới đây thì cô chết chắc. Cô cứ tưởng người sói không có thật, ai ngờ...

Bọn chúng không hiểu tại sao lại không tìm ở gầm giường. Bọn chúng bẩm báo lại với tên thủ lĩnh:

- Đã lục soát hết nhưng vẫn không thấy. Chỉ còn ở gầm giường của phu nhân là...

- Im đi! Dù có chết cũng không được đụng tới chỗ đó! - Tên thủ lĩnh đó quát thẳng vào mặt tên vừa mới phát ngôn bừa bãi.

Hai tên đó không biết làm gì ngoài tuân lệnh. Nguyệt Sương thở phào nhẹ nhõm. Thật may a~~

Khoảng vài phút sau, rất nhanh bọn chúng đã bắt được một người nữa. Tên này hình như là Quang Đông a~. Nguyệt Sương có chút bất ngờ. Hắn có tài cán gì đâu mà dám đi sâu vào đây để chúng bắt chứ? Có gì đó không đúng ở đây.

Tên thủ lĩnh nhìn Quang Đông với vẻ hài lòng, bảo:

- Các ngươi lui ra đi! Sau này không được thất lễ với người này. - Hắn quát tên thuộc hạ rồi quay sang tươi cười lộ ra hàm răng vàng vọt - Đã tìm được nỗi ô nhục của dòng tộc cao quý chúng tôi chưa?

- Tôi vẫn chưa tìm được vì chưa có bằng chứng xác thực. - Hắn cười nhẹ. - Nhưng tôi có tình nghi một người. Tôi nghĩ ông nên bắt hắn về đây. Nếu đúng thì tùy ông xử lí, còn không đúng thì có thể lấy máu mà uống!

- Được được. Cậu muốn nói đến ai? - Tên thủ lĩnh đó cười lớn tỏ vẻ khoái chí.

- Là Liam Lê- Quang Đông với dáng vẻ khoan thai không giống hắn bình thường chút nào, bảo. - Tôi đã phát họa một bức tranh của hắn rồi. Hắn đang đau khổ ở bờ sông gần đây vì vừa mới bị đá đấy!

Nguyệt Sương có phần sửng sốt khi nghe hắn nhắc đến Liam. Buồn tới mức độ đó sao? Hắn vốn là con của kẻ sát nhân mà? Chắc là đang diễn để lấy lòng thương của cô đây mà! Cô khinh nhất là loại người này!

- Hai tên vô dụng kia! Mau đi tìm người trên bản vẽ này đi! - Tên thủ lĩnh dõng dạc ra lệnh.

Hai tên đó nhanh chóng chạy đi tìm Liam. Quang Đông vẫn vui vẻ nói chuyện với tên thủ lĩnh đó. Hai người trông rất thân a~~. Chắc chắn là tên thủ lĩnh bị lừa rồi. Dù sao vẫn còn một phần là thú mà!

Với tốc độ mà cô cho là ánh sáng mặt trời, hai tên đó đã lôi được Liam về đây. Nguyệt Sương bất ngờ nhìn bộ dạng của anh. Tệ đến vậy sao? Trông nhợt nhạt quá!

Anh dùng ánh mắt sắc bén nhìn chúng. Trông có vẻ bất phục. Ánh mắt đó... sao lại khiến cô cảm động thế này... Cô rơi nước mắt...

----------------------------------------

Bây giờ trường học nhốn nháo hơn cả vì Nguyệt Sương, Liam và Quang Đông không cánh mà bay. Mà ba người này có liên quan với nhau nên mọi người rất sợ ba người họ làm bậy a~~. Bảo Khánh cũng nôn nóng không kém:

- Ba người họ đi đâu được chứ? Tìm khắp khu rừng rồi!

- Họ có đi qua khu vực cấm không? - Phương Tuấn lo lắng hỏi?

- Họ có qua thì chúng ta cũng không dám vô đâu! - Kim Chi thở dài. - Có người sói đáng sợ lắm a. Họ sẽ hút máu người a~~

Phương Tuấn nghe tới người sói có chút gì đó sờ sợ. Người sói ư? Cái thứ cậu sợ nhất là đây. Cái thứ cậu ghét nhất cũng là đây. Nói chung nói nào có người sói là không có cậu.

- Là đồn nhảm thôi! - Bảo Khánh chắc lưỡi. - Ai đã tận mắt chứng kiến chứ? Nếu thật sự vậy chẳng phải họ đã trở thành bộ xương khô hết sao?

- Thế mày giải thích tại sao hằng năm đều có người chết hả? Vết cứa trên cổ họ là gì? - Thái Vũ không đồng tình với Bảo Khánh .

- Ờ há. - Kim Chi chợt nhớ ra điều gì đó liền thốt lên. - Hôm gặp Phương Tuấn cậu cũng có vết cứa trên người á. Cậu có gặp người sói chưa?

- Hả? - Phương Tuấn có hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. - Ờ... chưa... chưa. Lần đầu mới nghe a!

Kim Chi tỏ vẻ tiếc nuối... Bảo Khánh đột nhiên hét lên với vẻ hốt hoảng:

- Có khi nào họ bị bắt không?

- Thế lúc nãy đứa nào bảo là nhảm nhí! - Thái Vũ bực mình, bảo.

- Tao nói không có người sói chứ tao đâu có nói vụ giết người. - Bảo Khánh gấp gáp. -Tụi bây mau đi tìm người đi!

Phương Tuấn bị Bảo Khánh kéo đi trong vô thức. Cậu chợt lấy lại thế chủ động, giật tay mình ra, bảo:

- Mọi người đi trước đi. Tôi sợ sói lắm... Tôi hận sói lắm... Sói đã giết mẹ tôi... - Cậu nói như sắp khóc. Nhưng những gì cậu nói đều là sự thật chứ không phải do cậu bịa a~~. Chỉ là cậu làm quá lên thôi...

Bảo Khánh và Kim Chi nhìn nhau rồi gật đầu một cái. Cậu không thể hiểu được họ có ý gì. Bảo Khánh bảo:

- Vậy mày ở lại nha! Tụi tao đi trước.

Bảo Khánh và Kim Chi cùng đi tìm tung tích của ba người còn lại. Thái Vũ không đi theo họ mà ở lại với cậu. Bảo Khánh dặn y phải bảo vệ cậu cẩn thận. Ở đây nhiều người ghét cậu lắm.

- Sợ tới vậy à? - Thái Vũ nhìn bộ dạng sợ sệch của cậu thật đáng yêu, không nhịn được mà trêu đùa vài câu. - Sao lấy vợ đây?

- Tôi lấy chồng, được không? - Phương Tuấn liếc Thái Vũ , quát. ( Tự khai luôn)

- Cậu lấy chồng à? Thế thằng nào thất đức lắm mới gặp cậu! - Thái Vũ không nhịn được mà bật cười. ( Em méc chồng tưng lai của anh Tứng)

Phương Tuấn giận dỗi không thèm đôi co với Thái Vũ nữa. Không phải là cậu không cãi lại mà là cậu đang lo lắng muốn chết, còn tâm trạng đâu mà cãi nữa.

Linh Trúc không biết từ đâu chạy lại, hấp tấp bảo:

- Tôi tìm được lá thư này ở cây sồi gần đó! Mọi người mau xem.

- Chả hiểu nó nói cái gì! - Thái Vũ bon chen lên trước để lấy lá thư để rồi nhăn mặt gãi đầu.

Phương Tuấn giật mảnh giấy da đó từ tay Thái Vũ rồi sỉ nhục y để trả thù:

- Không biết mà cũng ráng giành. Vảnh tai lên nghe nè! Đây là... - Cậu mở to tròn mắt nhìn dòng chữ. Cái gì vậy? Sao lại là chữ này chứ?

- Cậu cũng không biết đọc chứ gì? Vậy cũng mắng tôi! Haha!

- Đương nhiên là biết đọc rồi. - Phương Tuấn tằng hắng một cái rồi bảo với giọng cao cao thượng thượng. - Đây là ngôn ngữ của người sói!

- Sao cậu biết được? - Linh Trúc nghi ngờ nhìn cậu.

- Tôi có học mà! - Phương Tuấn nhanh nhẹn đáp. - Nó nói là đã bắt được tên phản đồ rồi...

Cậu cứ thế mà vô thức làm rơi tờ giấy xuống đất rồi đứng chết trân ngay tại chỗ. Phản đồ? Cái gì là phản đồ cơ chứ?

Linh Trúc cảm thấy cậu có gì đó không đúng, liền hỏi:

- Cậu bị gì thế? Phản đồ thì sao?

- Có nghĩa là người phản bội dòng tộc của chúng. Và người đó nằm trong số chúng ta. Chúng ta đang gặp nguy hiểm! - Cậu nói, giọng run run.

- Tại sao lại nằm trong chúng ta mà không phải chỗ nào khác? - Thái Vũ thắc mắc.

- Vì ba người trong số chúng ta đã biến mất... Tại sao hắn không chọn thời điểm khác hành động mà chọn ngay lúc này? Vì hắn đang nghi ngờ trong chúng ta có kẻ gian tế!

Linh Trúc gật gù. Cũng hợp lí ha. Cô hỏi lại:

- Vậy thì ba người bọn họ có thể là người sói?

- Chưa chắc. - Phương Tuấn đăm chiêu. - Có thể là nhầm lẫn! Bọn họ không có đặc điểm gì để chúng ta nghĩ là người sói cả.

- Ờ hén. - Thái Vũ tỏ vẻ đồng tình. - Ê, cô dòng họ đông kia! Cô nghĩ sao? (Ý Thái Vũ là trúc có nhiều dòng họ như tre, nứa...)

- Có não làm gì? Tự nghĩ đi! - Linh Trúc trừng mắt, quát.

- Thế não cô không thể giúp tôi được gì à? - Y đanh đá.

Phương Tuấn can lại. Nếu cứ nói như thế thì vấn đề còn lâu mới được giải quyết a:

- Thôi xin hai người đấy! Giờ phải làm sao đây? Quang Đông và Liam thì không sao rồi. Nhưng Nguyệt Sương thì rất quan trọng a! Nếu không có cô ấy thì... ây cha... khó nói lắm!

Linh Trúc đồng ý với cậu, nhưng Thái Vũ hình như không đồng tình gì mấy, bảo:

- Tôi thì sợ cho hai người kia. Nguyệt Sương thông minh, mưu mô xảo huyệt lắm! Việc thoát khỏi không phải chuyện khó gì!

- Nhìn lại vấn đề đi! Là đối phó với chó chứ không phải với người! - Linh Trúc căng thẳng.

- Thì tùy vào số mệnh thôi! - Thái Vũ tỏ vẻ như không có chuyện gì. - Bảo Khánh cũng đi tìm rồi!

Chợt, điện thoại của Thái Vũ rung lên. A, là Bảo Khánh gọi. Chắc tìm ra được manh mối gì rồi. Y vừa nhắc máy lên thì đầu dây bên kia đã nói với giọng sang sảng như chó sủa:

- Tụi bây lại đây mau! Có sát chết của nam nhân! Còn có vết cấu của dã thú nữa!
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Kẻ phản đồ là aiiii? Cangd ngày càng căng a~~
Đọc truyện zui zẻ nho
Truyện chuyển ver từ truyện Đừng lo,  anh sẽ bảo vệ em của WooBangYi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro