Chương 233

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong Thiên Đông, La Tiểu Lâu chống lại ánh mắt kích động của D Tư cùng Ngải Phàm, đành xin Cao chủ quản mang bọn họ đi chọn mấy dụng cụ phụ trợ cho sơ cấp cơ giáp chế tạo sư, phí dụng thì cứ trừ vào tài khoản của cậu.

Nhìn sang Arthur bên cạnh, La Tiểu Lâu lại bỏ thêm một câu "Anh ta thì không cần."

Arthur nhướn lông mày "Cóý gì vậy? Chẳng lẽ lúc cậu chạy nạn không phải là tôi hỗ trợ sao?"

La Tiểu Lâu nhớ lại quãng hành trình không dám nói là tốt đẹp kia, hơi bực mình "Đương nhiên là có hỗ trợ rồi. Giúp tôi làm việc cho các anh, hơn nữa tiền lương thì thực nghèo nàn. Tôi cảm thấy mình đã trả hết toàn bộ phí dụng hỗ trợ rồi, cả của Nguyên Tích nữa."

Nhìn thấy biểu tình của Arthur càng lúc càng khoa trương, La Tiểu Lâu lại cười nói "Mấu chốt là, tôi sợ sức ăn của đầu lĩnh hải tặc như anh quá lớn, tôi sẽ không trả nổi tiền."

Arthur hừ một tiếng. La Tiểu Lâu nhìn thấy vệt máu ứ bên miệng Arthur, do dự một chút rồi nói "Lúc trước Mộ Thần ở chỗ của anh không có chuyện gì chứ? Lại nói, cậu ta thế nào mà thoáng cái đã thành con trai của Mạc sư phụ vậy...?" Động tác của Arthur lập tức cứng đờ, căm giận nghiến răng "Đúng thế, cho dù nhận lại nhau cũng nên nhận sớm sớm một chút, lại cố tình hai ngày sau mới nhận. Cái gì nên làm cũng đều làm rồi, hiện tại tên kia gặp mặt đã nổi giận, giống như tôi thật có lỗi với anh ta... Cho dù là tôi có lỗi thật, nhưng ta lúc ấy làm sao biết được anh ta là huynh đệ của tôi chứ..."

La Tiểu Lâu nghe vậy cả kinh, cậu không dám tin mà nhìn nhìn Arthur, khó xử hai giây mới hỏi "Anh là con ruột à?"

Arthur giật nảy lên, giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, tóc đều phải dựng đứng lên "Đương nhiên không phải, mắt cậu làm sao vậy?" La Tiểu Lâu lúc này mới thở nhẹ ra. Diện mạo Arthur tuy tuấn mỹ sắc bén, nhưng nếu so với Mộ Thần, thực đúng là 'người đẹp cùng dã thú'.

"Vậy tại sao lại nói là huynh đệ?" La Tiểu Lâu truy vấn.

Arthur khó được xuất ra biểu tình không tự nhiên "Ông già của tôi trước kia là bằng hữu của Mạc sư phụ, đã từng cứu mạng ông ấy. Sau đó Mạc sư phụ quyết định sinh sống tại Bụi tinh hệ, nói là giúp đỡ ông già tôi chăm sóc tôi, còn nhận tôi làm con nuôi."

"Thế nhưng trước giờ anh cũng không có gọi 'cha' nha. Tôi dám thề tôi không nhớ lầm." La Tiểu Lâu gặp qua mấy lần Arthur xưng hô với Mạc sư phụ, tuy rằng có tôn kính hơn hẳn so với người khác, nhưng cái kiểu xưng hô cha con thì tuyệt đối chưa từng có.

"Tôi ngất, vì cái gì phải gọi chứ... Ông già nhà tôi tôi cũng còn không gọi thế!" Arthur phẫn nộ quát, mặt lại đỏ lên.

La Tiểu Lâu khóe miệng run rẩy, chuyển đề tài "Anh là anh Mộ Thần?"

Mặt Arthur càng khó nhìn hơn, hơn nửa ngày mới trả lời một cách không tình nguyện "Tôi nhỏ hơn anh ta một tháng, cả hai đều mười chín."

La Tiểu Lâu nhìn biểu tình vặn vẹo của Arthur, không sợ chết mà nói "Điều đó không có khả năng! Anh nhìn già hơn Mộ Thần... Ý tôi là, nhìn thành thục hơn."

Arthur hừ một tiếng, khinh bỉ nói "Tôi khi mười tuổi đã bắt đầu làm lão đại, đương nhiên khác với đám cậu ấm các cậu được nuôi dưỡng như hoa trong nhà kính rồi..." Nói tới đây Arthur hình như nhớ đến cái gì, trong ánh mắt luôn kiên quyết xuất hiện một sự nhu hòa khó tả.

La Tiểu Lâu nói thầm "Tôi không biết là tôi cùng Mộ Thần lại là hoa trong nhà kính đấy..."

Arthur không để ýđến La Tiểu Lâu đang lầm bầm, trịnh trọng nói ra quyết định "Tôi về sau sẽ chăm sóc thật tốt cho cậu ấy!"

"..."

Không lâu sau, D Tư cùng Ngải Phàm hưng phấn đi ra. Hai người đều đã chọn được dụng cụ phù hợp.

Rời khỏi Thiên Đông, La Tiểu Lâu đi đón Nguyên Tích. Nguyên Tích so với ban nãy đã khôi phục không ít nhưng La Tiểu Lâu vẫn không dám để Nguyên Tích lái huyền phù xe. Nguyên Tích tuy rằng miễn cưỡng đồng ý, 125 cảm thấy chủ yếu là do La Tiểu Lâu vẫn ôm thắt lưng y, nhưng vẫn làm mặt lạnh. Tiểu đệ A5 của 125 ở phía sau phát huy sự bình tĩnh kinh người, đem huyền phù xe thuận lợi đỗ tại bãi đỗ xe của hoàng cung.

Về đến nhà, La Tiểu Lâu không thèm để ý đến sắc mặt của Nguyên Tích, dám đem y dìu tới phòng tắm, nói với Nguyên Tích "Honey, anh tự cởi quần áo đi, em đi chuẩn bị nước."

Nguyên Tích đã tắm qua ở quân bộ rồi, nhưng nghĩ đến nước nóng tắm sẽ thoải mái, lại có thể lôi kéo La Tiểu Lâu vào cùng, lập tức đồng ý.

La Tiểu Lâu xả nước ra, điều chỉnh độ ấm phù hợp, lại đổ vào một ít thuốc có tác dụng thư giãn cơ thể, nói "Anh ngâm một lát đi, em lát nữa sẽ quay lại " Vừa mới quay người định đi đã bị Nguyên Tích ôm chặt lấy.

La Tiểu Lâu ngẩn người, quay lại ôm lấy Nguyên Tích. Không đợi La Tiểu Lâu nói cái gì, Nguyên Tích đã hôn lên, vội vàng lại nhiệt liệt, động tác thì có vẻ dịu dàng hơn nhiều, nhẹ nhàng gặm cắn môi La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cúi đầu rên rỉ một tiếng, đầu lưỡi cũng nhẹ nhành mà liếm trả Nguyên Tích, nhận lại là một nụ hôn dài nhiệt liệt hơn nữa.

Hai người gắn bó giao hòa, tay đã di động trên người đối phương. La Tiểu Lâu hoàn toàn đắm chìm trong hơi thở bá đạo mà lại làm người an tâm của Nguyên Tích. Cậu vuốt ve bả vai rắn chắc của Nguyên Tích, trong đầu hiện lên cảnh sáng hôm nay Nguyên Tích mồ hôi mồ kê đầm đìa, La Tiểu Lâu từ trong cảnh ý loạn tình mê mà bắt đầu lấy lại tinh thần, đẩy Nguyên Tích ra.

Nguyên Tích hơi chút rời đi, nhìn La Tiểu Lâu sắc mặt hồng nhuận, hơi thở hào hển, thấp giọng nói với mình "Anh đi tắm trước đi, em muốn đi ra ngoài một chút, thực sự có việc."

Nói xong, La Tiểu Lâu cực kì kiên định mà đẩy Nguyên Tích ra, giả bộ như không thấy cái vị trí đã phản ứng kia của Nguyên Tích, đi về phía cửa.

Nhất gia chi chủ bị bỏ lại, không dám tin mà nhìn tiểu nô lệ kia cứ thế đem y ném một mình trong phòng tắm, oán hận một cước đá bay đám quần áo trên mặt đất, chậm rãi tiến vào bồn tắm lớn. Qua một hồi lâu sau, dục vọng của Nguyên Tích rốt cuộc chậm rãi hạ xuống. Y dựa vào thành bồn tắm, đen mặt tính toán hôm nay La Tiểu Lâu đắc tội y mấy lần. Đầu tiên là ban ngày xông đến chỗ y làm thí nghiệm, thấy được bộ dáng dọa người của y. Sau đó cùng nam nhân khác đi dạo phố, trở về thì coi y như kẻ yếu, không cho y lái xe. Càng quá đáng hơn chính là... Nguyên Tích lại liếc nhìn tiểu huynh đệ của mình một cái. La Tiểu Lâu nhất định là cố ý!!

Nguyên Tích mị hí mắt, nghĩ nghĩ xem đêm nay lên làm thế nào để trả thù lại.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, Nguyên Tích kinh ngạc hai giây, nghiêm mặt, thô bạo mà quát "Em tiến vào cho anh!!"

Hai giây sau, cánh cửa mới run rẩy mở hé ra, thấp dưới cánh cửa, một cái đầu xanh biếc to to dò xét chui vào, 125 thanh âm run rẩy đáp "Không...không phải là tôi tự đến đâu. Là La Tiểu Lâu bảo tôi tới đấy! Ý tôi là...La... La Tiểu Lâu kêu anh đi ra đi ăn cơm!"

125 dùng tốc độ nhanh nhất một hơi nói xong, oạch một tiếng rụt đầu về, bụm mặt chạy như điên. A a a a Nguyên Tích trần truồng, nó nhìn thấy mất rồi! (Mầy cũng thèm thuồng cơ thể của Nguyên Tích à em giai?)

Nguyên Tích đứng cạnh bồn tắm, tay phải cầm một cái khăn tắm, đúng là cái khắn quơ đại để che người lúc phát hiện ra là 125, gân xanh trên tay ứa ra. Là cố ý, La Tiểu Lâu nhất định là cố ý!

Cửa phòng tắm phát ra một tiếng sập thật lớn, làm cho người ta không khỏi vạn phần đồng tình cùng cái cửa đáng thương kia.

La Tiểu Lâu nhìn người nào đó mặc áo choàng tắm nổi giận đùng đùng bước lại gần, đứng bên cạnh bàn cười hô "Mau tới đây nào, em làm canh này, là học từ... 'Mẹ' đấy!"

Trong lòng Nguyên Tích đang có tới ít nhất một trăm loại biện pháp nghiêm trị tiểu nô lệ, vậy mà vừa mới nhìn đến một bàn đầy thức ăn, lại còn La Tiểu Lâu đang đứng cạnh một nồi canh nóng hôi hổi, bỗng nhiên các biện pháp trừng trị bị thiếu mất mấy chục loại. Y dừng cước bộ, đầu tiên là quét mắt lên bàn ăn. Nga nga, có tôm, có cá, có bánh ga tô, có cả món rau không thích lắm, canh có thể ăn được sao...? Sau đó mới khinh thường mà nhìn về phía La Tiểu Lâu, ngạo mạn nói "Đừng nghĩ dùng cái này để hối lộ anh."

La Tiểu Lâu cười đem Nguyên Tích kéo lại, chính mình ngồi bên cạnh y, ôn hòa nói "Cưng à, em đâu có ý thế, em chỉ cảm thấy hôm nay anh mệt mỏi, cố ý làm cho anh thôi."

Sự tức giận trong lòng ai đó lại lén lút mất đi một mảng lớn, phụng phịu chỉ chỉ canh, hỏi "Có thể uống sao?" "Đương nhiên, lúc em làm, mẹ tự mình ở bên cạnh chỉ đạo, ngay cả nêm nhiều ít đều đong chính xác mới cho vào, nghe nói thực sự bổ thân thể lắm đấy." Trên mặt La Tiểu Lâu có một chút ít sùng bái, có lẽ canh Phượng Già Lăng bệ hạ chỉ dạy cũng không tệ lắm.

Nguyên Tích yên lặng mà liếc nhìn La Tiểu Lâu một cái, không định nói cho cậu biết bản lĩnh đã gặp qua là không quên của mẹ. Trước đây mẹ chỉ đọc một quyển dạy nấu canh là có thể nói lại không kém một chữ, rồi làm cho y ăn, thực đáng sợ mà.

Mẹ tự mình dạy nấu ăn sao... Mục đích rất rõ ràng!

Nguyên Tích nghĩ tới cảnh nồi canh của y bị đặt lên bàn ăn lớn của hoàng cung, hừ một tiếng, ngón tay giật giật, đem La Tiểu Lâu đang lấy canh giúp y kéo lại "Ăn cơm trước."

Khi Nguyên Tích đem đũa buông xuống, nhìn thoáng qua khối bánh ga tô cuối cùng, có chút khó xử, sau vẫn nói "Cất đi, để dành lại mai anh ăn."

La Tiểu Lâu nhịn cười, khẽ ừ một tiếng.

Lúc người hầu tới nhà ăn thu dọn, La Tiểu Lâu cố ý dặn dò bọn họ phải giữ lại phần bánh ga tô thừa.

Sau đó hai người trở về phòng ngủ, La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua ánh mắt xám ngắt của Nguyên Tích, nuốt nuốt nước miếng một cái rồi nói "Em đi tắm."

Vội vội vàng vàng tắm qua loa, La Tiểu Lâu cả người phiếm hồng bước ra, nhìn thấy Nguyên Tích đang ở trên giường đùa nghịch một cái hộp.

Nguyên Tích ngẩng đầu nhìn thoáng qua La Tiểu Lâu, màu mắt càng đen, y ôm lấy thắt lưng La Tiểu Lâu, một tay đè người xuống giường, sau đó nhìn La Tiểu Lâu một chốc, áp lực nói "Anh muốn thương lượng với em một việc."

La Tiểu Lâu cảm giác được thứ gì đó cứng rắn đè giữa hai chân mình, không được tự nhiên mà giật giật. Nguyên Tích không lớn lắm đã kết hôn, hơn nữa lại chưa từng có ai khác, biểu hiện đối với cái phương diện này đúng là... Dị thường tò mò. Hơn nữa với tính tình của y, căn bản không thèm khắc chế dục vọng, luôn luôn lôi kéo La Tiểu Lâu lăn lộn ra giường. Đúng lúc này lại nói cái gì mà thương lượng sự việc? Đây là lần đầu tiên!

"Cái gì?"

"Bọn họ nói với anh vài lần rồi, hơn nữa, tình thế cũng đã càng ngày càng nghiêm trọng, anh Nguyên Triệt đã định đi tiền tuyến, anh thực sự có thể cũng sẽ phải đi. Cho nên, anh nghĩ, chúng ta chắc là phải lưu lại gen trước" Nguyên Tích vuốt ve khuôn mặt La Tiểu Lâu nói.

La Tiểu Lâu nháy mắt đã hiểu được ý tứ của Nguyên Tích, lắp bắp nói "Là cái mà lần trước anh nói sao? Làm thế nào lưu lại?"

Lông mi Nguyên Tích giật giật, bỗng nhiên xấu tính cười phá lên "Em không biết thật à? Anh lần đầu tiên thấy người mà cả cái này cũng không biết đấy. Nhưng mà đừng lo, anh sẽ giúp em mà, cưng ạ..." Nói xong, tay Nguyên Tích đã mở áo ngủ của La Tiểu Lâu ra, sờ từ ngực xuống dần dưới. Tay còn lại của Nguyên Tích cũng đã vuốt ve trên người cậu. Những điểm mẫn cảm của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích còn hiểu rõ hơn cả chủ nhân. Không đến một chốc, sắc mặt La Tiểu Lâu đã đỏ bừng lên, nhịn không được mà hướng lại gần Nguyên Tích.

Nguyên Tích nắm vuốt khí quan trong tay, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên môi La Tiểu Lâu, theo môi đến cổ, xương quai xanh, đến trước ngực... Cuối cùng cắn một ngụm thịt mềm trên lưng La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu cả người run lên, bỗng nhiên cảm thấy chỗ nào đó đang muốn giải phóng bỗng nhiên bị ngậm vào một chỗ cực kì dị thường ấm áp.

La Tiểu Lâu kích động kêu lên, không dám tin mà cúi đầu. Tuy rằng Nguyên Tích đã từng lôi kéo cậu thực hành đủ các loại tư thế nhưng tuyệt đối chưa từng bắt cậu khẩu giao.

Thế mà bản thân Nguyên Tích – một người trước giờ vẫn cường thế – lại vì cậu phục vụ... La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy lồng ngực nảy lên lợi hại, thân thể cũng càng lúc càng mẫn cảm.

Gần như trong khoảnh khắc đầu lưỡi Nguyên Tích di chuyển được vài cái, La Tiểu Lâu rên lên một tiếng, bắn ra. Hơn nữa, hầu hết đều bắn trong miệng Nguyên Tích, thậm chí là cả trên mặt.

La Tiểu Lâu lấy tay che mặt, cảm thấy thật chẳng còn mặt mũi nào gặp người nữa.

Nguyên Tích thì ngẩn người, lập tức nở nụ cười, lấy từ cái hộp nhỏ bên cạnh ra một cái ống trong suốt, chọc vào ít chất lỏng còn dính tại trên khí quan của La Tiểu Lâu một chút, tinh dịch lập tức bị hút vào trong ống.

Nguyên Tích đem cái ống cẩn thận để lại trong hộp, sau đó dùng sức mở hai cái tay đang che mặt của La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu lắp bắp mà nói: "Làm...làm gì?"

Nguyên Tích sờ sờ khuôn mặt vì xấu hổ mà nóng lên của La Tiểu Lâu nói: "Em sẽ không hưởng thụ xong thì định không phụ trách đâu nhỉ?"

Năm phút sau, miệng La Tiểu Lâu hàm chứa căn nguyên thật lớn của Nguyên Tích, không thoải mái mà muốn phun ra. Tuy vậy cậu cũng không có nhổ ra, mà lại tận lực đem thứ đó của Nguyên Tích ngậm càng sâu. Nguyên Tích gây cho cậu khoái cảm thật lớn, cậu đương nhiên cũng hy vọng Nguyên Tích cảm nhận được.

Dù là vậy, Nguyên Tích tên kia chẳng thèm cảm kích mà vẫn ở trên chỉ huy đầu lưỡi của cậu phải như di chuyển như vầy như vầy, tay cũng phải xoa nắn như này như này...

Tuy rằng oán giận bất mãn Nguyên Tích, nhưng La Tiểu Lâu lại cảm thấy thứ trong miệng mình càng lúc càng cứng rắn. Cậu cố sức dùng đầu lưỡi liếm, ngón tay cũng vòng trụ ở gốc.

Đúng lúc này, Nguyên Tích bỗng nhiên rút ra, đem La Tiểu Lâu vẫn còn sửng sốt mà đè dưới thân, tách hai chân cậu ra, cứ như vậy mà xuyên vào.

"Anh..." La Tiểu Lâu căn bản không giãy ra được, kêu to một tiếng rồi thì nhăn lại lông mày.

Nguyên Tích sờ sờ mặt của cậu "Cứ thế giúp anh cũng được..." Chưa nói xong hết đã bắt đầu di chuyển...

Ngày hôm sau, Nguyên Tích trước mặt bao người làm trò trịnh trọng giao cái hộp cho quản gia.

La Tiểu Lâu thì không dám nhìn sang những người họ Nguyên đứng cạnh, đây quả thực tương đương nói cho mọi người biết vợ chồng bọn họ đã làm cái gì.

Phượng Già Lăng mỉm cười, sờ sờ đầu La Tiểu Lâu "Cha thật mong chờ ngày một tân sinh mệnh mới xuất hiện."

Sau đó, một nhà cùng nhau đi tới quân bộ.

La Tiểu Lâu sau khi tiễn Nguyên Tích đến bộ chỉ huy, chính mình cũng đi sang Bộ nghiên cứu cơ giáp, đóng cửa lại, lấy ra một cái lông chim màu trắng... Đây là bạch điểu đưa tới ngày hôm nay.

Cái lông chim màu trắng kia ở trong lòng bàn tay La Tiểu Lâu giật giật, dần hóa thành một đạo ánh sáng màu lục nhạt, tiến vào trán La Tiểu Lâu.

Khi La Tiểu Lâu mở mắt ra, chân mày cau lại. 125 ở bên cạnh lo lắng hỏi han "Có chuyện gì à?"

"Bên thú loại kỳ thực cũng coi như thuận lợi, cơ giáp sinh vật có thể chống đỡ được thế công của bạch tuộc nhân. Chính là Tây Thụy Nhĩ nói, bọn họ cảm giác được một sự dị động xa lạ."

125 cũng nghi hoặc "Dị đông?"

La Tiểu Lâu cùng 125 đều nghĩ sự tình có lẽ cần điều tra thật lâu, thế nhưng đến chiều ngày hôm sau vẫn chẳng có chút thông tin gì về cái gọi là 'dị động' kia cả.

Liên bang vẫn không có động tĩnh. Bên đó tuy rằng tổn thất thảm trọng nhưng Nguyệt Thượng cũng như tầng lớp lãnh đạo của liên bang vẫn không hề có chút ý định cầu viện đế quốc.

Tuy vậy một ngày, nhân viên thông tin lại thu được một phong mật thư khác lạ.

Tự thể xinh đẹp màu vàng, nhưng lại là tự thể mà không có một người xem hiểu. Đang lúc mọi người nghị luận, tự thể kia chậm rãi chuyển thành ngôn ngữ thông dụng của đế quốc. Đọc nội dung của nó, tất cả mọi người đều chấn kinh.

Bên gửi thư tự xưng là nền văn minh cấp hai mà bọn họ gọi đế quốc là nền văn minh cấp một, cũng có giải thích đây là dựa theo cấp bậc phân chia trong vũ trụ.

Trong thư, đầu tiên là biểu thị sự kinh hỉ khi phát hiện sự tồn tại của đế quốc – nền văn minh cấp một, lại đơn giản giới thiệu về chính mình một chút, cuối cùng là mời người lãnh đạo của đế quốc đi Hội nghị đặc biệt Luis của nền văn minh cấp hai.

Tin này làm cho cả quân bộ chấn kinh. Nhân loại phát triển bao năm như vậy, trừ bỏ tinh cầu của dị thú cùng một ít thú loại, hoàn toàn không có chút tin tức gì về nền văn minh cấp hai.

Mà trong một phòng họp thật lớn khác, Nguyệt Thượng hé miệng cười, nhìn phong thư mời màu vàng "Đương nhiên là đi, tôi liên hệ lâu như vậy, không phải là vì ngày này hay sao. Tôi bây giờ không cần cầu đế quốc, không lâu sau, bọn họ trái lại còn phải van cầu tôi. Đến lúc đó xem..."

Nói tới đây, Nguyệt Thượng đảo mắt trừng lên với Tô Lan "Anh thực không hiểu em nghĩ cái gì nữa, em nghĩ dựa vào một người như thế là có thể mê hoặc Nguyên Tích sao? Em cho là y cũng không có đầu óc giống như em chắc?"

Tô Lan lần đầu tiên bị biểu ca nghiêm khắc quở trách như vậy, ủy khuất mà cúi đầu, không dám lên tiếng.

Ánh mắt của Nguyệt Thượng mị lên "Anh hiểu Nguyên Tích, y sẽ không dễ thích người khác đâu." Nói xong, khóe miệng kiều lên, đồng thời chậm rãi nắm chặt tay "Nếu là anh, anh tuyệt đối sẽ không dùng loại phương pháp vô dụng này. Bất luận thế nào, anh cũng sẽ làm y phải nhớ kĩ anh."

"Vậy bây giờ phải làm sao?" Tô Lan bĩu môi.

Nguyệt Thượng khẽ nhìn thoáng qua Tô lan, cười nhẹ "Tuy rằng rất nhanh là có thể ở bên Nguyên Tích, nhưng Nguyên Tích ca lại vừa phái nằm vùng bên này, tôi đương nhiên cũng cần đáp lễ một chút".

Nguyệt Thượng quay đầu nói với người bên cạnh "Giúp tôi liên hệ với An Hoa Cẩm."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro