CHƯƠNG 244 - Tìm bạn đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu biết hai ngày sau bọn họ phải đi rồi, hưng trí bừng bừng mà bắt đầu vạch kế hoạch khai thác. Vì che giấu tai mắt của người khác, tránh cho người khác biết việc lần trước cậu đã khai thác ô thạch, lần này cậu cố ý xin thị vệ của Graham công tước tìm hai chiếc xe khai thác lại.

Càng khó được là Nguyên Tích không yêu cầu đi theo. Nhiệm vụ bảo hộ La Tiểu Lâu thế là rơi xuống trên đầu La Đức. Sắc mặt Nguyên Tích đầy âm trầm, nói là y còn có chuyện khác.

Nguyên Tích quả thực rất bận. Y không chỉ phải xác nhận với người của Artodis về một ít điều khoản mà còn phải điều tra bối cảnh gia tộc của Mặc Gia công tước, cùng với tên 'chuột nhắt' (Gián điệp) đang ẩn mình trong số bọn họ. Vốn Hạ Tá đề nghị mang theo con người máy gia dụng của vương tử phi, nhưng với 125 mà nói, không cho nó tự mình khai thác mảnh đất số hai tám thì còn khó chấp nhận hơn việc bắt nó chết máy. 125 lấy một tư thế sẵn sàng ăn vạ ngay cửa phòng ngủ của La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích, cuối cùng Nguyên Tích không thể chịu được mà ném nó vào phòng bên cạnh, hơn nữa khóa cửa phòng ngoài lại.

Khóa cửa đương nhiên không ngăn được 125, nếu nó thật muốn đi ra, nó có ít nhất là một trăm cách, chủ yếu là nó không dám thôi.

Sáng sớm hôm sau, La Đức tới đón La Tiểu Lâu. Đang lúc ăn sáng, Nguyên Tích liếc 125 trộm đi theo sau một cái, phân phó "Nghe đây, trong vòng một ngày phải khai thác xong, ngày mai lại chỗ ta, không chừng ngươi có thể có một chút tác dụng."

Cái đuôi 125 lập tức cứng đờ, lập tức xoay người làm một lễ với Nguyên Tích, bộ dáng ngoan ngoãn đến buồn cười, đồng thời khiêm tốn mà nói "Tôi nhất định sẽ đến."

Vừa đến Khải Hoàn, chủ quản ra đón La Tiểu Lâu nói có người chờ cậu ở bên trong. Nghi hoặc mà đi vào, La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện, người chờ ở trong phòng đội một cái mũ màu đen, hơn nữa kéo sụp xuống, căn bản không thấy rõ mặt.

"Xin hỏi, anh là?"

Người nọ lột mũ ra, đắc ý cười nói: "Ta biết ngươi hôm nay sẽ đến mà. Tôi chỉ phải đợi có một chút." Từ lần trước gặp ở hồ nước có thể nhận ra, La Tiểu Lâu cực kỳ coi trọng tài liệu.

La Tiểu Lâu nhìn một đầu chói mắt tóc vàng của người kia, kinh ngạc hỏi "Sao ngươi lại ở đây? Tìm ta có việc gì sao?"

"Đương nhiên, tới tìm ngươi hẹn hò, 'chụt'." Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức lưu loát mà nói, nhanh chóng tiến đến hôn lên mặt La Tiểu Lâu một cái, tuyệt không để ý đến La Đức cùng chủ quản đã hóa đá bên cạnh.

"..."

La Tiểu Lâu nhìn thoáng qua La Đức đang không ngừng giả bộ ho khan, quay đầu nói với Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức: "Điện hạ, chúng ta là không thể thành đôi được. Hơn nữa, việc ngươi làm vừa rồi rất dễ gây phiền toái cho ta." Đâu chỉ là phiền toái, nếu Nguyên Tích mà biết, đây tuyệt đối là một hồi đại nạn.

"Trời ạ, tôi nghĩ qua bao lần là có bên thứ ba sẽ theo đuổi Nguyên Tích, rồi y ham mới mẻ, nhẫn tâm mà qua sông đoạn cầu, bỏ lại người vợ thơ dại mới cưới... Thế nhưng...thế nhưng tôi không nghĩ tới... Chính cậu mới là người..." 125 ở trong đầu La Tiểu Lâu mà kêu lên đầy sợ hãi.

"Mày câm miệng cho tao. Tao sao lại bỏ Nguyên Tích cơ chứ?" La Tiểu Lâu không nhịn được, ngắt lời lải nhải của 125.

"Tôi cảm thấy đây là một việc bình thường mà. La Tiểu Lâu không phải tốt hơn Nguyên Tích nhiều hay sao?" Một âm thanh khác xuất hiện trong ý thức của La Tiểu Lâu, chen vào cuộc đối thoại của La Tiểu Lâu với 125.

La Tiểu Lâu cùng 125 đều khiếp sợ mà nhìn về phía Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức. Qua hai giây, La Tiểu Lâu mới hít sâu một hơi nói: "Tôi đã kết hôn rồi, cảm ơn. Tình cảm của chúng tôi phi thường tốt, hơn nữa sẽ mãi ở bên nhau, không điều gì có thể tách chúng tôi ra." Những từ vốn buồn nôn thế này, La Tiểu Lâu lại nói được thật lưu loát, hơn nữa, cậu phát hiện, cậu thực sự nghĩ như vậy.

125 thì nhìn lén thanh niên tóc vàng "Tôi...tôi lần đầu tiên thấy có người có mắt thẩm mỹ còn quỷ dị hơn cả tôi." Hình dáng dị thú của La Tiểu Lâu đương nhiên là hoàn mĩ rồi, nhưng nếu là hình dáng nhân loại, đúng thật là không bằng được Nguyên Tích.

Ba người đều dùng ý thức mà trao đổi, trong mắt người khác thì chỉ là mấy người 'ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi' đầy quỷ dị. Mà cục diện yên lặng này đã kéo dài được một lát rồi. La Đức lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, đánh vỡ bầu không khí "Điện hạ, không phải ngài muốn đi khai thác tài liệu sao? Thời gian không còn sớm, chúng ta có phải nên chuẩn bị lên đường hay không?"

"Đương nhiên, chúng ta lập tức đi" La Tiểu Lâu trả lời ngay.

Đến khi La Tiểu Lâu cùng La Đức cùng đi vào phi thuyền, phát hiện tên vương tử của Artodis kia cũng đi theo. La Đức trừng mắt nhìn tên vương tử tóc vàng kia, hận không thể đem hắn đánh bay. Nhưng mà nhân viên của Khải Hoàn không nói gì, hắn cũng càng không có lập trường động thủ.

La Tiểu Lâu bất đắc dĩ mà nhìn người đang hất mái tóc vàng một cách đầy đắc ý, mà 125 thì bày ra một bộ dạng sẵn sàng nghênh địch.

Tới nơi, La Đức phát hiện ra một chuyện càng bi kịch hơn, vì mỗi lần bị hạn chế số người đi vào khai thác, cho nên hắn bị vị vương tử đầy bá đạo kia cưỡng ép mà đẩy ra.

Ôi trời! Nguyên Tích điện hạ chắc chắn sẽ giết hắn mất. Vì sao lại thế? Vì cái gì khi tên đáng ghét Hạ Tá đi theo vương tử phi không gặp được tên lông vàng này mà mình đi theo lại gặp?

Bên trong cánh cửa, khu khai thác.

La Tiểu Lâu nghi hoặc nhìn Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức, người này theo vào là muốn làm cái gì?

Thanh niên tóc vàng kia vừa vào đến đã thối lui hai bước, nói với La Tiểu Lâu "Không cần để ý ta, ngươi cứ làm việc của ngươi. Ta nghĩ, tôi làm vệ sĩ thì mạnh hơn tên ngoài kia nhiều, đúng không?"

"Cái đấy thì đúng... Thế nhưng..." La Tiểu Lâu do dự một chút, quyết định không nói gì nữa, bắt đầu cài đặt tiến trình cho hai chiếc xe khai thác mang theo.

Mảnh thổ địa thứ hai mươi tám này nhỏ hơn mảnh số mười một chút, nhưng mà, căn cứ tình hình 125 cung cấp, bên trong này cũng có không ít đá sỏi. Tuy rằng nơi này không có Lam Ngọc quý giá như mảnh số mười kia, nhưng một vài loại khoáng sản cũng khá, hơn nữa cấp độ cũng không thấp.

Đem hai chiếc xe khai thác đặt ở khu vực bằng phẳng, La Tiểu Lâu trèo lên cơ giáp. Nơi này có điểm khác hẳn so với mảnh số mười đó là có được thảm thực vật phong phú, mà 125 nhìn trúng nơi đây cũng là do cái này.

Trên cơ giáp, La Tiểu Lâu mở ra màn hình, thao tác 125 di động.

Thời điểm La Tiểu Lâu bắt đầu công việc, theo thói quen mà vô cùng tập trung, không để ý gì đến bên ngoài. Đợi đến khi cậu quyết định nghỉ giải lao, nhớ ra bên ngoài còn một kẻ tên là Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức, đã là hai giờ sau rồi. La Tiểu Lâu quay một vòng tìm kiếm xung quanh, phát hiện người muốn tìm không thấy. Ngạc nhiên, La Tiểu Lâu không khỏi hỏi "Tên kia đi đâu rồi?"

"Ngươi nói độc giác long? Ở phía trước ấy, nhưng nói thật, tôi quả thực không hiểu nổi tên đó đến đây làm gì, cứ luôn chặn phía trước chúng ta." 125 vừa vội vàng thu thập vừa oán giận nói.

La Tiểu Lâu hướng màn ảnh ra xa. Phía trước sao? Thẳng đến khi nhìn đến một đoàn màu vàng chói lọi, cậu mới mở to hai mắt mà nhìn. Một con rồng có sừng thật lớn đang kiêu ngạo ở đằng trước cơ giáp của hắn mà đi tới đi lui.

"Hắn đang làm gì vậy? Chẳng lẽ độc giác long cần biến ra nguyên hình mỗi ngày sao?"

"..." 125 tuy rằng biết tên điên kia đang làm gì nhưng nó lựa chọn im lặng. Nó cảm thấy, ít nhất là bây giờ, Nguyên Tích là 'nhất gia chi chủ' của nó.

Mà ở bên ngoài, Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức thật sự vừa uể oải vừa buồn bực. Một bộ dáng chói ngời như vậy, một thân mình kiện mỹ như vậy, chẳng lẽ La Tiểu Lâu một chút cũng không bị hấp dẫn hay sao? Sao cậu ta có thể đi đằng sau mà không tỏ vẻ chút nào? Hay là hắn đang thẹn thùng? Không nghe nói về việc dị thú là giống hay thẹn thùng nha...

"Tao thấy tài liệu đã thu thập xong rồi." La Tiểu Lâu nói.

"Từ từ." 125 nói một tiếng, sau đó tiếp quản quyền khống chế cơ giáp, bắt đầu đi đi lại lại loanh quanh.

La Tiểu Lâu nhìn trên màn ảnh thấy tay của cơ giáp của mình đang hái về một loại cỏ nhỏ màu xanh, kỳ quái hỏi "Đây là cái gì vậy?"

"Thực tế, đây là mục đích chủ yếu của tôi khi đến nơi này. Đây là nguyên liệu chủ yếu làm ra Siêu cấp kim dịch, cỏ Kim bích!" 125 hắc hắc cười nói.

La Tiểu Lâu chấn động "Siêu cấp kim dịch? Cái loại dung dịch quý muốn chết ấy á?"

"Đương nhiên. Đây là thứ đáng giá nhất của mảnh thổ địa này."

"Từ từ, nếu đây là nguyên liệu chính của Siêu cấp kim dịch, Khải Hoàn không thể không biết, lại càng không đem mảnh đất này ra đấu giá." La Tiểu Lâu từ niềm vui điên cuồng mà lấy lại tinh thần, rất nhanh phát hiện được điểm không thích hợp.

"Loại cỏ kim bích này vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành. Muốn nó lớn lên cần những điều kiện phi thường hà khắc cùng nhiều quá trình phiền phức. Hơn nữa, không có công thức pha chế Siêu cấp kim dịch, xác suất pha chế thành công phải nói là ít đến đáng sợ. Cho nên, cỏ Kim bích này lúc còn non cũng không đáng giá lắm. Bởi vậy, không có ai ở Teles này lại chọn thu mua loại cỏ kim bích này cả." 125 nói tiếp "Thế nhưng, sau khi chúng ta đi, muốn mua được siêu cấp kim dịch không phải chuyện dễ. Bây giờ thu thập cái này lại, cậu có thể để cho quân bộ nuôi trồng hộ, sau đó chính mình nghiên cứu công thức pha chế siêu cấp kim dịch. Nếu thành công, tiền lời đúng là không thể tưởng tượng nổi đâu."

"Được rồi, tuy rằng không nắm chắc, nhưng hy vọng là có thể thật thành công." La Tiểu Lâu nửa vui nửa buồn mà nói.

Chờ tới khi 125 thu thập được xong gốc cây kim bích cuối cùng, La Tiểu Lâu mới nhảy ra từ trong cơ giáp.

Nghênh diện đập tới là một loại uy áp của mãnh thú khổng lồ, La Tiểu Lâu nhất thời tỉnh táo lại, ngửa đầu nhìn con độc giác long ở trước mặt, gần như không bước nổi.

Kim long nghiêng đầu dùng con mắt to tròn của nói mà nhìn chăm chú cậu, đột nhiên hỏi "Thế nào?"

"Cái gì thế nào?" La Tiểu Lâu ngơ ngác hỏi.

Kim long lại đi qua đi lại hai bước, ho khan mà nói "Ta đang kêu gọi bạn đời a, ngươi cảm thấy thế nào? Ngươi không thấy là chúng ta thực sự hợp nhau sao? Ta cường tráng như vậy, lốt thú của ngươi khi lớn lên cũng sẽ phi thường xinh đẹp. Chúng ta thật có nhiều điểm hợp nhau."

"... Đó là chuyện không thể nào. Ta đã kết hôn rồi." La Tiểu Lâu kêu lên.

"Kết hôn tức là có thể ly hôn, ta không thèm để ý đâu, baby." Kim long đầy thâm tình mà nói với cậu.

La Tiểu Lâu co rút khóe miệng, sau đó gằn giọng "Thánh Kiệt Lạp Nhĩ Đức!!!!" Kim long lập tức hóa thành hình người, sau đó đi đến trước mặt La Tiểu Lâu "Gọi ta là Kiệt Lạp Nhĩ Đức."

"Được rồi, Kiệt Lạp Nhĩ Đức, thực ra ngươi cũng đâu có thích ta, đúng không?"

Kiệt Lạp Nhĩ Đức do dự một chốc, nói "Là thế này. Ta thấy rất có hảo cảm với ngươi. Hơn nữa, ta trưởng thành rồi, ta đã tới tuổi theo đuổi người yêu. Ngẫu nhiên, tôi... Ta...ta rất thích dị thú."

La Tiểu Lâu chảy mồ hôi hột "Kiệt Lạp Nhĩ Đức, nhiệm vụ nhân sinh này ngươi không cần hoàn thành sớm đâu. Hơn nữa, bên chỗ chúng ta còn có rất nhiều dị thú xinh đẹp lại cường đại, so với ta tốt hơn nhiều. Hơn nữa, ta đã kết hôn rồi, trong lòng còn yêu người khác. Ngươi hoàn toàn có thể lựa chọn một dị thú khác mà trong mắt chỉ có ngươi."

Nhìn Kiệt Lạp Nhĩ Đức ngẩn ra không nói lời nào, con mắt màu vàng cũng đồng thời dại ra, La Tiểu Lâu cẩn thận mà nói: "Nếu ngươi muốn, ta sẽ giúp ngươi giới thiệu một người." Trời ạ, cậu về sau chắc hẳn là có thể quen một hai dị thú cô nương đi nhỉ?

"Thật sao?! Tôi muốn màu trắng, lông xù, tốt nhất là mắt màu lam! Tôi cảm thấy mối tình đầu của tôi nên như vậy." Kiệt Lạp Nhĩ Đức mững rỡ nhưng vẫn đòi hỏi một chút. Nếu La Tiểu Lâu nhất định không chịu, tìm một dị thú tương tự thì hắn cũng có thể chấp nhận được.

La Tiểu Lâu gần như muốn sụp vai xuống, tránh cái nhìn đầy tha thiết mong chờ của ai kia "Ờ... Hẳn là sẽ có mà..."

Lúc đi tới cửa, Kiệt Lạp Nhĩ Đức bỗng nhiên nói với La Tiểu Lâu "Dị thú cũng ăn chay sao? Cậu hái nhiều cỏ vậy làm gì?"

La Tiểu Lâu há to miệng, Kiệt Lạp Nhĩ Đức thì quẳng cho hắn một cái mị nhãn đầy tinh nghịch "Yên tâm... Tôi sẽ không nói với ai khác đâu."

Gia tộc Just, trong thư phòng...

Mặc Gia công tước mở chiếc hòm trong tay, lấy một ống nghiệm ra, hỏi "Đây là máu của vật thí nghiệm kia?"

Nguyệt Thượng không nói gì, sắc mặt có chút tái nhợt, có vẻ nghỉ ngơi không được tốt.

Tô Lan thì gật gật đầu, trịnh trọng mà nói "Đúng thế, theo ý ngài, chúng tôi đã cho người mang tới." Tuy là nói vậy nhưng nghĩ tới tình hình sáng nay, Tô Lan đến giờ cũng vẫn cảm thấy ớn lạnh.

Lúc đó, người kia lạnh lùng mà nhìn nàng, mang theo một nụ cười quỷ dị mà hỏi "Ngươi xác định là muốn máu của ta?"

Lúc ấy tay nàng run mạnh lên, cố gắng kiên trì mà nói "Đúng thế, ngươi lấy máu xong thì đặt ở cái hộp trên mặt bàn đằng kia." Nói xong, nàng không nhịn được mà chuyển hướng nhìn, không muốn nhìn người kia nữa.

Người đó hừ một tiếng, lưu loát mà lấy ống tiêm lại rút máu của chính mình.

Khi La Tiểu Lâu trở lại, Nguyên Tích đang ở thư phòng, bên cửa có thị vệ, bên trong phòng cũng có không ít người.

La Tiểu Lâu thấy thế xoay người trở về phòng ngủ, 125 thì do dự một lát, đầy trách nhiệm mà chủ động đi vào thư phòng.

Ngày hôm sau, La Tiểu Lâu lại đi khai thác thêm một lần nữa ở mảnh đất mua được. Còn một lần khai thác nữa nhưng đành phải bỏ bởi vì đã đến lúc bọn họ phải trở về.

Cáo từ con kim long kia, La Tiểu Lâu cùng Nguyên Tích đi lên phi thuyền của quân bộ. Vừa mới bước vào khoang thuyền, Nguyên Tích bỗng nhiêm ôm hôn La Tiểu Lâu. Lúc hôn xong, y còn liếc mắt thị uy với Kiệt Lạp Nhĩ Đức ở bên ngoài phi thuyền rồi xoay người túm La Tiểu Lâu đi vào trong phòng.

La Tiểu Lâu có chút lo lắng. Cũng may, Nguyên Tích trừ việc biết tên Kiệt Lạp Nhĩ Đức kia hôm qua quấy rầy cậu, những việc khác cái gì cũng không biết. La Đức thật sự không có dũng khí báo cáo về cái hôn của tên tóc vàng hoe đó với vương tử phi, chỉ nói vài câu hàm hồ ám chỉ mà thôi. Hơn nữa, những chuyện xảy ra ở trong khu khai thác, hắn hoàn toàn không biết.

La Tiểu Lâu sau khi tiến vào cánh cửa của khoang thuyền mới chính thức trầm tĩnh lại. Sửa sang lại đồ đạc để trở về, La Tiểu Lâu dự định đi phòng họp tìm Nguyên Tích, quyết định tự mình xuống bếp, làm chút đồ chúc mừng một chút.

Trên đường đi, La Tiểu Lâu đi qua một binh sĩ.

La Tiểu Lâu ngừng lại, kinh ngạc quay đầu liếc nhìn người lính ấy một cái. Người kia còn mẫn cảm hơn cả hắn, đi qua rồi nhưng lại quay đầu lại, nhìn đến La Tiểu Lâu đang nhìn hắn thì dừng bước.

La Tiểu Lâu kinh ngạc mà nhìn, thấy người lính ấy giơ tay lên sờ sờ trên mặt, một tầng da mỏng bị bóc xuống, người kia – với khuôn mặt thật – mỉm cười với La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu giật mình, trợn trừng mắt mà kêu lên "Thiểu Thiên?!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro