CHƯƠNG 297: HẠNH PHÚC 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngủ trưa dậy, La Tiểu Lâu không thấy Nguyên Dục đâu mà lại thấy Nguyên Tích đang cầm thiết bị điện tử ngồi tựa vào đầu giường mà đọc. Thấy La Tiểu Lâu đã tỉnh, Nguyên Tích bỏ nó xuống rồi nhìn La Tiểu Lâu, nói: "Buổi chiều Nguyên Dục có tiết học văn hóa nên dậy trước đi học rồi. Nó nhờ anh thay nó nói tạm biệt với em." Dừng 1 chút, lại nói thêm: "125 và người máy kia cũng đi cùng với nó."

La Tiểu Lâu mỉm cười, nhưng sau đó cậu nghĩ đến cái gì đó, nhíu mày hỏi: "Lịch học và huấn luyện của con rất nhiều sao?"

Nguyên Tích sửng sốt một chút, nghĩ nghĩ rồi bất mãn nói: "Em đừng có lo lắng mấy chuyện linh tinh như vậy làm gì. Hồi bằng tuổi con bây giờ, anh phải học nhiều hơn nó nhiều."

La Tiểu Lâu không nói gì nữa. Cậu biết Nguyên Tích rất quan tâm Nguyên Dục, trên một vài phương diện Nguyên Tích còn chiều Nguyên Dục hơn cả mình. Chắc chắn anh ấy sẽ không ép Nguyên Dục phải làm chuyện vượt sức mình.

La Tiểu Lâu vặn vặn lưng, ngồi dậy mới phát hiện áo của Nguyên Tích đang được đắp trên người mình. Nhiệt độ trong phòng cũng được điều chỉnh rất hợp ý La Tiểu Lâu, thế nhưng chiếc áo này khiến La Tiểu Lâu cảm thấy rất ấm lòng.

La Tiểu Lâu còn đang ngây người nhìn cái áo, Nguyên Tích bỗng bu lại, chủ động ôm La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu đờ người ra. Mọi chuyện không vui ở đại sảnh ban nãy bỗng bay biến, lúc này cậu chỉ thấy vui sướng vì sự thân mật của Nguyên Tích.

Nguyên Tích cau mày lấy áo ra khỏi người La Tiểu Lâu, sau đó nắm chặt tay phải của La Tiểu Lâu, bực bội hỏi: "Chuyện gì thế này?"

Lúc này La Tiểu Lâu mới để ý đến chỗ tụ máu trên tay phải của mình, cậu nghĩ nghĩ rồi nói: "Chắc tại lúc nãy khi sửa chữa cơ giáp cho người kia em sơ ý đụng phải gì đó thôi. Nó cũng không đau mà a a..." Còn chưa nói hết câu, La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích lấy tay nhấn vào chỗ tụ máu, cậu không nhịn được mà kêu ra tiếng.

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn cậu, sự tức giận trong mắt càng rõ ràng hơn: "Xem ra anh vẫn còn nương tay với em quá. Lẽ ra phải trói em trên giường mới đúng!"

Sau đó Nguyên Tích lấy ra thuốc mỡ, kéo La Tiểu Lâu vào trong lòng rồi dùng phương thức bôi thuốc như tra tấn với La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu rất buồn bực, muốn tức giận thế nhưng Nguyên Tích còn muốn giận dữ hơn cậu nên không còn cách nào khác, cậu đành nín nhịn thôi. Dạo gần đây Nguyên Tích rất bá đạo và vô lý, hắn không để ý sự phản đối của La Tiểu Lâu, cứ thế kiểm tra toàn thân La Tiểu Lâu. Thấy không còn chỗ nào bị thương nữa mới bằng lòng dừng lại.

Cuối cùng Nguyên Tích giúp La Tiểu Lâu mặc quần áo. Ngắm La Tiểu Lâu từ đầu đến chân xem còn hở tí nào không rồi mới chịu để phó quan tiến vào. Nguyên Tích phân phó 1 phó quan đưa La Tiểu Lâu trở về, ra lệnh cho phó quan không được để bất cứ kẻ nào tiếp cận La Tiểu Lâu, nhất là vương tử Uy Đức.

Một vị phó quan khác cung kính đứng sau lưng Nguyên Tích. Hắn phát hiện Vương tử điện hạ không hề có ý định lập tức rời đi mà đứng nhìn cho đến khi không thấy bóng Vương tử phi điện hạ nữa mới xoay người đi về phía phòng làm việc

Gần đến chạng vạng, phó quan ngăn cản tất cả những người muốn gặp Vương tử bàn công sự, nói với bọn họ có việc thì ngày mai hãy đến.

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc của Nguyên Tích mở ra, trên mặt tất cả phó quan đều thể hiện biểu tình "quả nhiên". Gần đây Vương tử điện hạ dùng gấp 3 hiệu suất làm việc để hoàn thành núi công vụ đó, chưa tới 6h sẽ quay trở về hoàng cung. Trước đây Vương tử còn bận rộn hơn cả Nguyên Liệt bệ hạ thế nhưng dạo này ngài đã có nhiều thời gian rảnh hơn. Sự chuyển biến này được bắt đầu từ khi Vương tử phi tỉnh lại.

Nguyên Tích tiện thể đi đón Nguyên Dục cũng vừa nỗ lực hoàn thành bài tập sớm rồi hai cha con cùng nhau về hoàng cung.

Nguyên Dục rất là hưng phấn. Khi về tới đại sảnh nhóc lại có thêm kinh hỉ mới bởi quản gia nói với nó rằng tối nay nhóc sẽ được ăn đồ ăn do ba ba nó tự tay làm. Tuy trên mặt Nguyên Tích không có vẻ cao hứng vui vẻ gì, nhưng tiểu Nguyên Dục thật sự rất là chờ mong.

Trên bàn ăn, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích ngồi ở hai bên Nguyên Dục. Nguyên Tích vốn là muốn Nguyên Dục ngồi phía bên mình thế nhưng bị La Tiểu Lâu ngăn cản. La Tiểu Lâu nhỏ giọng nói: "Đồ ăn ở vị trí trung gian này đều là đồ ăn dành riêng cho Tiểu Dục. Như vậy chúng ta cũng sẽ tiện chăm sóc con hơn."

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu, rốt cục thỏa hiệp.

Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng đều nhìn cậu con trai của mình đầy thâm ý. Nguyên Nặc thì rất là vui vẻ, đã lâu rồi cậu không được ăn đồ do La Tiểu Lâu làm rồi.

Nguyên Dục thì vô cùng vui vẻ. Nhóc thích phụ thân và ba ba, cũng thích cả hai tổ phụ và tiểu thúc nữa. Hơn nữa, ba ba chăm sóc chiều chuộng nhóc còn hơn cả phụ thân nữa. Nhóc rất là kiêu ngạo. Ba ba của nhóc là người tốt nhất trên thế giới này.

Nguyên Tích chỉ cần hơi nghiêng đầu là có thể nhìn thấy vợ và con bên cạnh. Hắn thấy La Tiểu Lâu lọc hết xương cá ra rồi gắp cá vào trong dĩa của Nguyên Dục, còn gắp thêm cả rau xanh nữa. Nguyên Dục ngoan ngoãn ăn hết, không hề kén chọn như mọi khi nữa.

Trong khi Nguyên Tích còn đang ngây người thì một con tôm trứng đã bóc vỏ được đặt vào trong dĩa Nguyên Tích. Nguyên Tích ngây người một chút, mặc dù hơi mất tự nhiên nhưng là vẫn gắp lên ăn. Trong toàn bộ bữa cơm Nguyên Tích đều không hề biết rằng mình và Tiểu Dục có biểu hiện giống nhau như đúc trên bàn ăn.

Thấy hai cha con được chăm sóc chu đáo, Phượng Già Lăng mỉm cười hỏi La Tiểu Lâu: "Tiểu Lâu, gần đây cơ thể con thấy thế nào? Con mới tỉnh lại không lâu, nên chú ý tĩnh dưỡng mới phải chứ."

La Tiểu Lâu vội vàng trả lời: "Dạ, con đã khỏe hơn nhiều rồi ạ. 125 đã kiểm tra sức khỏe cho con, con sắp hoàn toàn bình phục rồi ạ."

Phượng Già Lăng mỉm cười gật đầu: "Con chóng khỏe lên đi. Ta nghĩ Nguyên Tích và Nguyên Dục đều cũng mong như vậy."

La Tiểu Lâu giật mình nhìn sang, quả nhiên thấy ánh mắt trông mong của Nguyên Dục và ánh mắt né tránh của Nguyên Tích.

Sau bữa tối, Nguyên Liệt kêu Nguyên Tích và Nguyên Nặc vào thư phòng, La Tiểu Lâu thì ngồi nói chuyện với Phượng Già Lăng. Khi Phượng Già Lăng vừa rời đi thì cũng là lúc La Tiểu Lâu nhìn thấy Nguyên Nặc, cậu vội hô: "Nguyên Nặc, cậu chờ tôi một chút. Tôi có chuyện muốn hỏi."

Thế nhưng biểu hiện của Nguyên Nặc lại khiến La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm. Cậu ta chỉ nhìn La Tiểu Lâu một cái, nói câu có việc gấp rồi cứ thế chạy đi.

La Tiểu Lâu mang theo tâm trạng nghi hoặc dắt Nguyên Dục về phòng. Phòng của Nguyên Dục ngay bên cạnh phòng của hai người. Thế nhưng thấy ánh mắt mong đợi của con, La Tiểu Lâu quyết định cứ cho con về phòng hai người trước rồi tính.

9 giờ tối. Nguyên Tích mở cửa phòng. Trong phòng khách chỉ có ánh sáng của ngọn đèn nhỏ, thản nhiên và nhu hòa. Thế nhưng trong lòng Nguyên Tích lại trầm xuống. Khung cảnh này giống hệt dĩ vãng khi hắn trở về phòng. Chờ đợi hắn chỉ có bóng đèn và người đang bị phong ấn kia mà thôi.

Nguyên Tích không cởi áo khoác mà cứ thế bước vội vã vào phòng ngủ. Đến khi mở cửa phòng, thấy hai người đang ngủ say kia, Nguyên Tích mới hơi giãn mày ra.

Nguyên Tích đứng tựa vào cửa nhìn hai người một lát rồi mới xoay người định mang tài liệu qua thư phòng để. Nguyên Tích bỗng thấy một cái hộp lớn đặt trên bàn phòng khách. Nguyên Tích ma xui quỷ khiến mà đi tới, nhẹ nhàng mở nắp hộp ra, đồ vật bên trong khiến hai mắt Nguyên Tích mở lớn.

Đó là một cái bánh ngọt rất lớn, trên bề mặt có vẽ một con mèo vằn hổ, bên cạnh là một trái tim đỏ choét.

Nguyên Tích sửng sốt một lúc lâu mới đưa ra bình luận: "Thật đúng là... sến súa!" Miệng nói vậy nhưng cái tay cầm hộp bánh đó lại đang run run. Hắn cắt một miếng để ăn khuya rồi cẩn thận cất phần còn lại vào tủ lạnh. Nguyên Tích tính là sẽ vừa ăn khuya vừa làm công vụ, nhưng phần lớn thời gian hắn đều bị phân tâm, mỹ vị trong miệng cơ hồ hớp hồn Nguyên Tích đi mất rồi.

Nguyên Tích ôm Tiểu Nguyên Dục đã ngủ say về phòng của nhóc. Tiểu Bát thấy thế cũng lén lút ôm đồ đạc của mình đi theo. Bởi vì cái giường nhỏ của 125 dạo này càng ngày càng chật chội, cho nên Tiểu Bát không thể không lựa chọn phòng khác cho mình, có lẽ cũng là lựa chọn cả chủ nhân mới cũng nên.

Nguyên Tích trở về phòng, nằm vào vị trí của Tiểu Nguyên Dục ban nãy, nhẹ nhàng ôm La Tiểu Lâu vào lòng. Cuối cùng thỏa mãn thở dài một tiếng.

Mấy ngày sau đó La Tiểu Lâu đều không có cơ hội đến gần khu vực huấn luyện. Mặc dù cơ thể cậu đã hoàn toàn khôi phục rồi nhưng phó quan vẫn cứ sắp xếp cho cậu đến những nơi cảnh đẹp mà không người để tản bộ.

Duy nhất tin tốt là 125 nói với cậu: Nó tránh lén Nguyên Tích và cả tên người hầu Vân Thiên kia để trộm liên lạc với Maxime, nó nhờ anh nó thông tri Ly Mạch và Nguyên Triệt sau khi đi trăng mật về thì đến An Đế quốc.

Yến hội của hoàng cung năm nay long trọng vượt sức tưởng tượng. Và đương nhiên là Nguyên Tích không hề có ý định để La Tiểu Lâu tham dự. Hắn lặng lẽ phong tỏa mọi tin tức đối với La Tiểu Lâu, còn an bài phó quan chắn ở trước cửa phòng La Tiểu Lâu nữa.

Đến khi La Tiểu Lâu nghe được tiếng gõ cửa và sau đó là Phượng Già Lăng mỉm cười đi vào thì cậu mới biết cái yến hội mà bọn thị nữ nghị luận đó diễn ra hôm nay.

Phượng Già Lăng đến còn mang theo lễ phục. La Tiểu Lâu bị thúc giục mãi nên đành bất đắc dĩ đi thay. Tuy đã lường trước được rằng mặc bộ đồ này vào sẽ rất hoa lệ, nhưng khi đứng nhìn mình trong gương La Tiểu Lâu vẫn ngẩn ngơ kinh ngạc.

Phượng Già Lăng vừa lòng gật đầu, cười nói: "Con thấy sao? Kiểu dáng này là do ta chọn. Ta cảm thấy nó hợp với con."

La Tiểu Lâu xoay người, nói: "Cảm ơn mẫu thân. Rất đẹp ạ."

Sau đó, Phượng Già Lăng dẫn La Tiểu Lâu đến yến hội. La Tiểu Lâu thấy Nguyên Liệt đang đứng ở cửa chờ liền chào hỏi xong rồi tự giác rời đi. Cậu muốn đi tìm Nguyên Tích và Tiểu Dục, nhưng nếu trước đó tìm được Thiểu Thiên thì càng tốt.

Sảnh yến tiệc rất lớn và hoa lệ. Với những khúc nhạc du dương, những hoa tươi rực rỡ, những ly rượu thuần thơm ngon.

Các tiểu thư và phu nhân thì mặc những bộ lễ phục quý phái, sang trọng. Các nàng luôn cố gắng giữ vững hình tượng đoan trang để biểu hiện gia thế của mình.

Khi đi đến cửa, La Tiểu Lâu mới phát hiện rằng hầu như tất cả mọi người đều dẫn theo bạn trai hoặc bạn gái đi cùng.

Người canh cửa tò mò nhìn cậu vài lần, cảm thấy quen mắt nhưng không có lên tiếng hỏi hay ngăn cản cậu.

Đến bên trong cậu mới phát hiện ở đây có quá nhiều người. Tìm người quả là việc khó khăn đây.

Tìm một lúc cậu mới nhìn thấy một người quen mắt, đang định tiến đến thì lại bị thu hút bởi cuộc trò chuyện của mấy người phía sau.

Một giọng nữ đầy kinh ngạc: "Là La thiếu tướng trẻ tuổi tuấn mỹ đó sao? Ngài ấy là anh hùng của An Đế quốc mà, sao có thể gặp chuyện như vậy được chứ?"

Một giọng nam tiếp lời: "Chiến tranh đã chấm dứt rồi. Mọi việc hết thảy phải nghĩ đến tương lai chứ. Hơn nữa, kẻ muốn ngài ấy chính là người của Tát Kỳ - Đế quốc văn minh cấp ba đó."

Người thứ ba cũng nói chắc chắn: "Ta thấy chuyện này là thật rồi. Chúng ta đến đây từ rất sớm, vậy mà nào có thấy La thiếu tướng xuất hiện đâu. Mà Đế quốc văn minh cấp ba Theles kia đã lan tỏa thông tin là muốn tiếp La thiếu tướng đến đó để làm việc mà." Lại nói nhỏ: "Ta nghe nói Đế quốc có một phòng thí nghiệm đặc biệt, chuyên nghiên cứu gen. Mà gen của La gia ở An Đế quốc là đặc biệt nhất trong toàn bộ tinh vực này."

Giọng nữ ban nãy lại vang lên: "Nhưng An Đế quốc sao lại dễ dàng đem loại gen cao cấp đi tặng cho nền văn minh khác chứ? An Đế quốc có quan hệ tốt đẹp với Đế quốc văn minh cấp ba Atodis, hẳn là không phải do sợ Theles đế quốc đi?"

Người nam hừ lạnh: "Nếu có nhiều ích lợi thì chuyện này cũng có khả năng xảy ra thôi."

Lúc này La Tiểu Lâu đã ngây ra như phỗng rồi, người bọn họ đang nghị luận đúng là La Thiểu Thiên. Trách không được cậu vẫn chưa nhìn thấy Thiểu Thiên. Trách không được Nguyên Nặc trốn tránh khi cậu muốn hỏi chuyện... La Tiểu Lâu cố gắng bình tĩnh lại. Cậu tin tưởng Nguyên Tích, tin rằng Nguyên Tích sẽ không để chuyện này xảy ra. Cho dù không phải vì cậu, Nguyên Tích cũng không bao giờ đổi La Thiểu Thiên để lấy lợi ích đâu.

Trong đó chắc chắn có sự hiểu lầm gì rồi...

La Tiểu Lâu cố gắng kiềm nén lo lắng, bước nhanh ra ngoài.

"Này! Ngươi không nhìn đường à?"

La Tiểu Lâu cũng không dừng lại, cậu nói xin lỗi với người vừa bị mình đụng phải xong liền vội vã ra cửa.

Ngay sau đó cánh tay cậu bị kéo lại. Hiển nhiên là người kia không có ý định bỏ qua cho cậu.

"Ngươi đứng lại! Chẳng lẽ ngươi không thấy như vậy là rất bất lịch sự hay sao? Tại sao lại có người mời người như ngươi tới loại yến hội long trọng thế này chứ. Ta chính là khách đến từ Tháp Đức văn minh cấp 1." Tháp Đức hùng hổ nói.

"Ngươi phải trịnh trọng xin lỗi ta rồi ta mới suy xét có nên tha thứ cho ngươi hay không..." Trong khoảnh khắc La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên, Tháp Đức bỗng ngừng miệng, trên mặt thoáng nét bị kinh diễm.

Hắn nắm chặt tay La Tiểu Lâu, không tự giác sửa lại giọng điệu: "Ta cũng không phải là người không nói lý. Nếu ngươi đi cùng ta uống chút rượu, ta sẽ bỏ qua sự vô lễ ban nãy của ngươi."

La Tiểu Lâu còn chưa kịp lên tiếng, phía sau đã có người quát: "Buông tay!"

Tháp Đức mạnh quay đầu lại quát: "Ai vậy? Không có mắt mà nhìn cho rõ ta chính là... A, ngài là Uy Đức vương tử sao?"

Tháp Đức nhận ra Uy Đức, đó là người thừa kế của văn minh cấp hai, có thể sánh ngang với Nguyên Tích. Người như vậy, hắn không thể trêu vào.

Uy Đức bước nhanh đi đến bên cạnh La Tiểu Lâu. Hắn không thèm để ý tới Tháp Đức mà ôn hòa nói với La Tiểu Lâu: "Rất vui khi được gặp ngươi lần nữa. Ta có thể giúp gì cho ngươi không?" Hiển nhiên là Uy Đức cho rằng Tháp Đức đang gây phiền toái cho La Tiểu Lâu.

"... Không."

"Xin đừng khách khí. Thực ra, từ sau lần ngươi giúp đỡ ta kia, ta vẫn luôn muốn gặp để cảm ơn ngươi." Uy Đức vừa nói vừa kéo La Tiểu Lâu khỏi tay của Tháp Đức.

Qua chuyện khôi hài vừa rồi, La Tiểu Lâu nghĩ lại nếu mình không có Nguyên Tích thủ dụ mà cứ thế ra ngoài thì sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Cậu bèn nói: "Anh có thể đưa tôi đến gặp... Nguyên Tích được không?"

Uy Đức sửng sốt một chút, sau đó cười nói: "Đương nhiên là được rồi. Rất hân hạnh được giúp đỡ ngươi. Sẵn tiện ta cũng đang muốn gặp Nguyên Tích."

Uy Đức vương tử phong độ nhẹ nhàng dẫn La Tiểu Lâu đi về hướng trung tâm. Các thiếu nữ quý tộc phía sau thì dùng ánh mắt u oán nhìn hai bàn tay đang nắm chặt kia mà ghen tị.

Bởi vì có thân phận của Uy Đức nên hai người rất nhanh đã đến được chỗ trung tâm. Uy Đức cũng không dừng lại mà tiếp tục dẫn La Tiểu Lâu lên lầu. Lầu hai không có náo nhiệt như lầu một mà rất là u tĩnh, cao nhã.

Uy Đức thuận tay cầm lấy một ly rượu từ phục vụ, đưa tới tay La Tiểu Lâu, nói: "Rượu này độ cồn thấp, lại có vị ngọt thanh nữa. Ngươi hãy uống thử một chút để ổn định cảm xúc." Uy Đức không dấu vết đánh giá La Tiểu Lâu. Hôm nay La Tiểu Lâu có vẻ tuấn tú hơn lần gặp trước rất nhiều. Bộ trang phục rất phù hợp với La Tiểu Lâu. Mà trên bộ trang phục ấy lại không hề có bất kỳ trang sức phụ kiện quý giá nào nên có thể thấy được thân phận của cậu ta không cao. Nhưng cậu ta lại không hề khúm núm lấy lòng người có thân phận cao như mình chút nào cả. Nghĩ vậy Uy Đức lại càng có hảo cảm với La Tiểu Lâu hơn.

Uy Đức vừa đi vừa nói: "Sắp tới nơi rồi."

Băng qua hành lang, bước vào trong được vài bước thì hai người bắt gặp một đám các thiếu nữ ăn bận tinh xảo đang tụm lại nói chuyện.

"Ai, thời gian Nguyên Tích vương tử bị người kia chiếm lấy cũng quá dài đi?"

"Đúng vậy, chúng ta đã đợi Vương tử lâu như vậy rồi. Thế mà hắn vừa đến đã dụ dỗ Vương tử đi mất tiêu rồi."

"Thân phận của hắn cao như vậy, chúng ta đâu thể làm gì khác được đâu."

"Đúng vậy, hắn là tiểu Vương tử của văn minh cấp ba Tát Kỳ Đế quốc cơ mà. Hắn đến đây, ngay cả vị công chúa của văn minh cấp hai kia cũng phải ngồi chờ ở một bên kia kìa.

Uy Đức mỉm cười, không thèm để ý đến những thiếu nữ đang nghị luận về em gái của mình kia. Hắn nói với La Tiểu Lâu: "Xem ra là Nguyên Tích đang tiếp khách rồi. Chúng ta phải chờ thôi."

Đám thiếu nữ kia vẫn không biết là đằng sau có người, tiếp tục sôi nổi nghị luận.

"Không chừng Vương tử điện hạ lại thích kiểu người như vậy ấy chứ, vị kia vốn rất đẹp mà... Hơn nữa, Vương tử phi tiền nhiệm cũng là nam nhân. Nghe nói vị kia đẹp hơn Vương tử phi rất nhiều lần đó." Thiếu nữ mặc đầm vàng nói xong bèn đẩy đẩy thiếu nữ mặc đầm tím bên cạnh: "Hinh Lan tỷ tỷ, nếu Vương tử điện hạ kết hôn với Tiểu Vương tử kia thì chị sẽ thế nào?"

"Đúng rồi, chị có quan hệ rất tốt với Tiểu Điện hạ mà. Chị thử nhờ tiểu Điện hạ phản đối xem sao?"

Thiếu nữ mặc đầm tím ôn nhu nói: "Sao lại làm vậy được chứ. Ngoại trừ hai vị bệ hạ, không ai có quyền can thiệp vào chuyện hôn nhân của Vương tử điện hạ. Có điều, tiểu Điện hạ từ nhỏ đã không có mẫu thân đã là rất đáng thương rồi, chỉ mong Vương tử điện hạ sẽ vì tiểu Điện hạ mà suy nghĩ kỹ càng hơn chút..." Mà cho dù Nguyên Tích có lấy vị kia đi chăng nữa, mình cũng còn cơ hội làm Trắc phi mà, như vậy cũng đã mỹ mãn lắm rồi. Nàng đã cố gắng rất nhiều, bây giờ đã có mối quan hệ tốt với Tiểu Điện hạ. Vương tử điện hạ cũng nhìn thấy nàng chơi cùng tiểu Điện hạ mấy lần mà không hề có ý kiến phản đối gì. Phải chăng đây chính là sự ngầm chấp nhận nàng.

Hinh Lan vừa nói xong, các thiếu nữ liền líu ríu đổi đề tài.

"Tiểu Điện hạ thật là đáng thương mà. Mới ra đời không bao lâu đã mất đi mẫu thân. Nếu Vương tử điện hạ thực sự cưới cái vị quen được chiều chuộng kia về, hắn có thể chăm sóc cho Tiểu Điện hạ được sao?"

"Đúng đó, nếu về sau hắn có con của mình nữa thì..."

Người khác nghị luận về Nguyên Tích thế nào, La Tiểu Lâu cũng không quan tâm bởi cậu tin tưởng Nguyên Tích. Thế nhưng nghe người khác nghị luận về con mình thì cậu rất tức giận. Nguyên Dục là con của cậu, không cần bất kỳ kẻ nào thương hại.

La Tiểu Lâu sắp phát hỏa, bỗng một thân ảnh nhỏ nhắn chạy lại đây. Các thiếu nữ đang nghị luận cả kinh, thiếu nữ mặc đầm vàng vội hỏi: "Tiểu... tiểu Điện hạ, sao ngài lại ở đây?"

Hinh Lan cũng sửng sốt một chút, sau đó cúi xuống ôn nhu nói: "Tiểu Dục, lại đây. Chị đưa em đi ăn nha. Vừa nãy chị có thấy ở bên kia có loại bánh ngọt mà em thích đó."

Nhưng mà Tiểu Nguyên Dục cũng không có đi đến bên người nàng để nàng dắt đi như nàng mong muốn. Nhóc làm mặt lạnh đi qua các nàng, đi về phía sau.

Sắc mặt Hinh Lan cứng đờ, nhưng nàng rất nhanh lấy lại tươi cười. Nàng nghĩ bụng, trẻ con tuy hay cáu giận nhưng cũng rất dễ dụ, ngày mai nàng sẽ chuẩn bị một ít quà tặng, bé con sẽ lại thân thiết với nàng thôi. Huống hồ, tiểu Điện hạ cũng không thích tiếp xúc với người khác, đó cũng là điều khiến nàng yên tâm hơn.

Nguyên Dục đi qua các nàng đi về phía sau, lúc này các nàng mới phát hiện có người ở đằng sau. Khi thấy rõ là Uy Đức vương tử, các nàng liền hoảng hốt đỏ mặt, nghĩ thầm không biết khi nãy lời nói của mình có khéo léo hay không?

Mà Tiểu Nguyên Dục thì đi thẳng đến trước mặt La Tiểu Lâu, vươn tay nắm lấy tay trái La Tiểu Lâu, ngẩng đầu mỉm cười ngọt ngào.

Nụ cười thuần khiết ấy khiến La Tiểu Lâu lập tức nguôi giận. Đứa bé này thật quá thông minh hiểu chuyện, tại thời điểm này nhóc cư nhiên lại đang an ủi kẻ làm ba ba là mình.

Các thiếu nữ lại thêm kinh ngạc, Hinh Lan thì lại cảnh giác, nàng không hy vọng tại thời khắc mấu chốt cho việc lập Phi này lại có người được Nguyên Dục yêu thích hơn mình. Nghĩ vậy, nàng vừa bực vừa giận, nàng ghé tai thiếu nữ mặc đầm vàng nói nhỏ: "Vi Toa, hôm nay em mới mua trái banh vải nhiều màu phải không? Cho chị mượn trước được không?"

Vi Toa lập tức hiểu được, vội lấy trái banh ra đưa cho Hinh Lan.

Hinh Lan cầm trái banh đi đến chỗ Nguyên Dục: "Tiểu Dục, lần trước chị nói sẽ cho em món đồ chơi mới. Bây giờ chị đưa em được không?"

Nguyên Dục rốt cuộc cũng xoay người lại, nhưng tay nhóc vẫn nắm chặt tay La Tiểu Lâu.

Hinh Lan tiếp tục nói: "Lại đây nha Tiểu Dục, các chị sẽ chỉ cho em cách chơi."

Nguyên Dục lẳng lặng nhìn nàng vài giây, bỗng nhiên ngẩng đầu nói: "Ta không thích. Ta muốn trái banh lớn kia cơ." Nguyên Dục chỉ trái banh vải nhiều màu đang treo lơ lửng trên lầu ba kia.

Vi Toa vội nói: "Tiểu Điện hạ, trái banh kia không chơi được đâu. Huống hồ chúng ta cũng không lấy nó xuống được..."

Vi Toa còn chưa nói xong, Nguyên Dục đã lấy từ trong túi ra một khẩu súng bạc khéo léo, nói với La Tiểu Lâu: "Con muốn cái kia."

Trước câu nói đó La Tiểu Lâu thấy Tiểu Dục mấp máy môi hai chữ 'ba ba', cậu mỉm cười nói: "Được."

Cậu đưa ly rượu trong tay cho Uy Đức, sau đó hơi ngồi xổm xuống, một tay nắm chặt tay Nguyên Dục giúp nhóc nhắm đúng mục tiêu.

Uy Đức vương tử kinh ngạc nhìn hai người, trong lòng bỗng nghĩ đến chuyện gì đó.

Súng của Nguyên Dục là súng giản thanh. Sau khi bóp cò cũng không hề có tiếng động gì, sau đó trái banh nhiều màu kia lập tức rơi xuống lầu hai.

Nguyên Dục cười tủm tỉm bắt lấy trái banh, sau đó nhóc mới hất càm lên nói với Hinh Lan: "Mẫu thân mà ta mong muốn là người có thể tự tay làm cho ta bánh ngọt, tự tay giúp ta tập bắn, còn có ôm ta kể chuyện xưa rồi cùng ngủ với ta nữa."

"Hơn nữa, dì à, người vô tri vô giác thật là đáng thương a." Nói xong, nhóc mỉm cười ngọt ngào, xoay người lại tiếp tục dính lấy La Tiểu Lâu.

Trên mặt Hinh Lan cơ hồ thay đổi đủ loại màu sắc, nàng không thể duy trì nụ cười được nữa, run rẩy tựa vào Vi Toa.

Lúc này, cửa phòng khách của Nguyên Tích bỗng nhiên mở ra. Mọi người đều quay đầu lại nhìn Nguyên Tích. Sau đó tất cả đều ngây dại.

Vị Tiểu Vương tử kia thật là quá mức xinh đẹp. Trên khắp tinh vực này, các nàng chưa từng gặp được người nào đẹp đến vậy.

Lúc này vị Tiểu Vương tử kia đang lẳng lặng kéo cánh tay Nguyên Tích, bình tĩnh mà cao ngạo nhìn đám người trước mắt.

Uy Đức liếc nhìn cô em gái mình cũng đang ngây người, rồi lại nhìn La Tiểu Lâu. Hắn bỗng mỉm cười, lần thứ hai đưa ly rượu vào tay La Tiểu Lâu, nói: "Ly rượu này vốn có một cái tên rất lãng mạn, đó là gặp lại tình nhân." Lại tiếp: "Lúc này xem ra ly rượu này phát huy tác dụng rồi đây. Hai người thấy đúng không hả Nguyên Tích điện hạ và Cơ vương tử điện hạ?"

Ngoài ý liệu của mọi người là, bên cạnh có mỹ nhân như vậy nhưng sắc mặt Nguyên Tích lại rất khó coi, hắn bước đến trước mặt La Tiểu Lâu và Uy Đức sau đó đoạt lấy ly rượu trong tay La Tiểu Lâu rồi ném cho người bên cạnh. Nguyên Tích lớn tiếng quát: "Tại sao em lại ở đây?"

La Tiểu Lâu lạnh lùng đáp: "Nguyên Tích, trước khi hỏi em, anh có thể trả lời cho em biết anh đang làm gì ở đây không?"

Nguyên Tích đình trệ, hiển nhiên không ngờ rằng La Tiểu Lâu cư nhiên lại tranh luận với mình ngay trước mặt những người khác thế này. Chuyện này chưa bao giờ xảy ra, hắn cố nén giận, một tay kéo La Tiểu Lâu đến bên người mình, nói: "Em rốt cuộc muốn làm gì? Em lập tức trở về cho anh. Em không nên ở đây."

Lúc này Nguyên Tích mới để ý đến quần áo của La Tiểu Lâu, hắn hít vào một hơi, ngay sau đó liền cởi áo khoác ngoài của mình choàng lên người cậu, buộc chặt dây lưng quanh eo cậu lại, làm như thế xong sắc mặt mới dịu chút. Trong lòng hắn thì phẫn uất mà nghĩ: Ăn mặc như vậy thì bảo sao không trêu hoa ghẹo nguyệt chứ!

"Chờ chút! Nguyên Tích điện hạ..." Uy Đức cau có nói.

Nguyên Tích quay đầu, lạnh lẽo nhìn Uy Đức, nói: "Uy Đức điện hạ, ta có việc riêng với em ấy. Có chuyện gì chúng ta bàn sau đi."

Sau đó, hắn quay đầu nói với La Tiểu Lâu: "Lập tức trở về cho anh. Anh sẽ kêu phó quan đưa em về."

La Tiểu Lâu lẳng lặng nhìn Nguyên Tích, bỗng nhiên nói: "Em trai của em đã xảy ra chuyện rồi."

Nguyên Tích cứng đờ, hắn nhìn lướt qua những người xung quanh rồi nói: "Khi trở về anh sẽ nói cho em. Em phải tin anh! Phó quan..."

"Nguyên Tích, cho em thủ dụ. Em phải đi, đi ngay lập tức." La Tiểu Lâu cắt ngang lời Nguyên Tích, giọng lạnh băng không thua Nguyên Tích, ngay cả Tiểu Dục cũng rùng mình.

Nguyên Tích không dám tin mà nhìn La Tiểu Lâu, hắn nén giận nói: "Em cần phải yên tĩnh suy xét lại. Không được đi đâu hết. Mà anh cũng không cho phép em rời đi."

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, bỗng cười lớn: "Nguyên Tích, anh muốn tôi bình tĩnh suy xét. Chuyện này được thôi. Nhưng mà bây giờ tôi muốn ra ngoài tìm em trai tôi. Sau khi tìm được rồi thì tôi có thể về bên phía dị thú để bình tĩnh suy xét cũng được." Nói xong cậu liền vươn tay kéo cái vòng trên cổ Nguyên Tích xuống, sau đó ôm Nguyên Dục đi ra ngoài.

Tất cả mọi người đều không kịp phản ứng bởi La Tiểu Lâu nhảy trực tiếp từ lầu hai xuống, góc áo choàng đen của Nguyên Tích bay lên, sau đó một cái cơ giáp màu lam phóng thẳng lên nóc nhà rồi bay ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro