Phiên ngoại: Lần đầu bên ngoài của La Tiểu Lâu (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngàn năm đã trôi qua, coi như đại cường nhân mang gien SSSS Nguyên Tích cũng đã trở thành lão nhân. Dù vậy, trong mắt La Tiểu Lâu, hắn luôn là người tuấn mỹ nhất, đẹp trai nhất.

Vương vị của hắn đã sớm truyền cho Nguyên Dục, còn hai đứa trẻ khác của họ cũng đã có cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.

Lúc này, khi ánh mắt trời dần tà xuống, trong phòng chỉ có hắn và La Tiểu Lâu. Tất cả mọi người đều bị Nguyên Tích nhốt ở bên ngoài, hắn không cho phép bất luận kẻ nào vào quấy nhiễu.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu yên lặng nằm trên giường, hắn từ từ quỳ gối trên tấm thảm thật dày, dấu vết ngàn năm ở ngực đang tản phát ra nóng rực, phảng phất có thể đả thương da. Nhưng hắn không cảm giác được, có một loại đau đớn còn khắc sâu hơn vạn phần đang làn tràn toàn bộ cơ thể hắn.

La Tiểu Lâu rốt cục rời khỏi hắn. Sẽ không mở mắt ra hướng về phía hắn mỉm cười, sẽ không dâng lên thức ăn hợp khẩu vị của hắn nhất, sẽ không lúc hắn ngã bệnh thì dung túng hắn đủ điều, sẽ không hôn hắn, nói với hắn, em yêu anh.

Nhưng là, cả đời này, La Tiểu Lâu cũng chưa nghe qua những lời ấy. Cậu thích làm nũng, tại sao không hề yêu cầu hắn nói lên lời đó?

Mỗi một lần sinh nhật, mỗi một lần đưa cho hắn lễ vật, mỗi một bánh ngọt tinh mỹ khéo léo, cũng nương theo có câu ngọt ngào kia hắn thích nghe nhất. Làm người yêu, chính là bên nhau trọn đời, La Tiểu Lâu cũng từng nằm ở trên người hắn, thú thật với hắn.

Nhưng Nguyên Tích cho tới bây giờ chưa một lần nhìn sâu vào mắt La Tiểu Lâu thốt lên ba từ này.

Lúc còn trẻ giận dỗi không chịu ở trước mặt cậu nói... càng nhiều hơn chính là ngượng ngùng. Lớn tuổi, càng không nói ra miệng. Có lần cậu cười giỡn hỏi một câu bị hắn cự tuyệt, La Tiểu Lâu cho tới bây giờ không tiếp tục bức bách hắn nữa.

Tuy nhiên, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới, La Tiểu Lâu lại cứ như vậy rời khỏi hắn. Rõ ràng, ngày hôm qua La Tiểu Lâu trước khi ngủ hôn hắn, nói cho hắn biết sẽ một mực phụng bồi hắn.

Văn khí của khế ước càng ngày càng nóng, Nguyên Tích đứng lên, nâng La Tiểu Lâu nằm sâu vào giường một chút, sau đó nằm xuống bên cạnh cậu.

Giờ khắc này, Nguyên Tích vô cùng cảm tạ năng lực của khế ước.

Chờ ta, cho dù chết, chúng ta cũng sẽ cùng nhau.

***

Tiếng gõ cửa vang lên, Nguyên Tích chậm rãi mở mắt. Chợt, hắn lật người ngồi dậy, đầu tiên phát hiện bên người không có La Tiểu Lâu, hắn cũng không phải ngủ ở trên chiếc giường quen thuộc. Hơn nữa, có cái gì đó rất không đúng.

Rất nhanh, trên cửa bắn ra một tia sáng, hình ảnh một thị nữ xuất hiện ở trên màn ảnh, "Điện hạ, ngài có khỏe không, đã đến thời gian huấn luyện rồi."

Nguyên Tích lấy làm kinh hãi, huấn luyện? Kể từ khi mười tuổi thì hắn chưa từng để cho người khác gọi rời giường tham gia huấn luyện. Nguyên Tích lúc này mới nhìn ra, đây là căn phòng hắn ở khi mười tuổi a.

Nguyên Tích nghi ngờ soi vào gương, rất nhanh lấy làm kinh hãi, kia rõ ràng là gương mặt của hắn khi còn bé, tối đa sáu bảy tuổi thôi.

Nhanh chóng đổi y phục, mở cửa, thị nữ quen thuộc, viện tử quen thuộc, còn có cha mẹ cùng với tiểu đệ Nguyên Nặc.

"Nguyên Tích, thế nào lại thất thần thế, không thoải mái sao?" Phượng Già Lăng ngồi bên cạnh Nguyên Liệt, quan tâm nhìn hắn.

Nguyên Tích ngây người hai giây, hơi có vẻ cứng đờ nói, "Không sao. Con rất khỏe, mẫu thân." Thời gian không đúng, chẳng lẽ, mọi thứ trước đây là mộng sao? Hắn không hề lớn lên, không gặp phải La Tiểu Lâu, không có trải qua những chiến tranh mất mát...

Không... không phải, những thứ kia tuyệt đối không phải là giả, hơn nữa tim của hắn phảng phất cơn đau, ngực còn có cảm giác đốt nóng quen thuộc, đó là cảm giác lúc khế ước khởi động.

Nguyên Liệt nhìn con trai một cái, "Ngày mai bắt đầu đi học, sẽ được huấn luyện đến chạng vạng, buổi trưa, thị vệ trường sẽ mang mấy đứa nhỏ cho con chọn lựa, bọn họ sẽ cùng con huấn luyện, cũng là người hầu sau này, quan trọng hơn, bọn họ sẽ là đồng bạn của con."

Phượng Già Lăng mỉm cười nhìn bên này, tiểu Nguyên Nặc là mặt hâm mộ, nó phải chờ hai năm nữa mới có người hầu riêng.

Nguyên Tích dừng một chút, rất nhanh gật đầu một cái, hắn hoảng hốt nhớ lại, trước đây, quả thật có khung cảnh như vậy, hắn lúc ấy chọn trúng chính là La Đức cùng Hạ Tá, cũng về sau trở thành cận vệ trung thành và bằng hữu.

Sau buổi sáng huấn luyện, Nguyên Tích từ phòng huấn luyện đi ra, thành tích cao chót vót khiến lão sư vui mừng. Tiểu Nguyên Nặc cũng mồ hôi lâm ly chạy ra khỏi phòng huấn luyện, nói: "Ca ca, tí nữa tuyển chọn, em giúp anh chọn lựa"

Cùng trong trí nhớ giống nhau như đúc lời thoại này, Nguyên Tích đưa cho nó khăn lông, sau đó quay đầu nhìn về phía cửa.

Thị vệ trường đang mỉm cười, dẫn mấy hài tử đi vào.

Ánh mắt trong suốt của Nguyên Nặc sáng lên, nhỏ giọng nói, "Ca ca, người thứ ba, người thứ ba, mặc quần áo trắng đó."

Nguyên Tích đã hoàn toàn khẳng định, hắn chính là sống lại, hết thảy cùng trước giống nhau như đúc.

Thị vệ trường đi tới gần trước, hướng về phía hai vị tiểu điện hạ thi lễ, sau đó nói, "Điện hạ, ngài có thể chọn lựa người hầu của mình"

Mấy đứa trẻ xếp thành một hàng, mang theo khẩn trương cùng hưng phấn, cẩn thận nhìn hắn. Được vương tử điện hạ chọn trúng, đối với những hài tử này mà nói, là vinh dự tốt nhất.

Nguyên Tích bất động thanh sắc từ hài tử thứ nhất nhìn lên, hắn thậm chí nhớ cả quần áo và thứ tự của La Đức cùng Hạ Tá, hết thảy đều phù hợp trí nhớ của hắn.

Như vậy, hắn có thể lần nữa gặp phải La Tiểu Lâu, sau đó chiếu cố cậu, cùng cậu chung một chỗ. Vào giờ khắc này, sự thống khổ cùng tâm tình trầm muộn của Nguyên Tích mới biến mất, tim của hắn phảng phất lần nữa được sống lại, hắn thậm chí bắt đầu không kịp chờ đợi hy vọng cùng La Tiểu Lâu gặp nhau.

Nguyên Tích như cũ chọn Hạ Tá cùng La Đức, La Đức liền lập tức cảm khái vô cùng, hận không được lập tức quỳ trên mặt đất mà tuyên thệ thần phục. Còn Hạ Tá mặc dù là có phần che đậy tâm tư, nhưng đôi mắt sáng rực cho thấy thấy hắn cố nén kích động.

Nguyên Tích nhìn toàn bộ đám nhỏ một cái, trong đôi mắt có chút mất mác, nói, "Tề thúc thúc, ta chọn xong rồi, như vậy..."

Lời của Nguyên Tích ngưng giữa chừng, ánh mắt dừng lại trên người hài tử cuối cùng.

Đó là một nam hài tóc đen, đôi mắt cũng đen nhánh một màu đang hăng hái bừng bừng nhìn bên này, khác biệt hẳn với đám hài tử ủ rũ cuối đầu hoặc mang vẻ lo lắng.

Càng làm cho Nguyên Tích để ý chính là, ngũ quan của hài tử ấy vô cùng quen thuộc, mặc dù so với người kia trong trí nhớ thì có phần non nớt quá, nhưng Nguyên Tích chỉ liếc sơ qua là nhận ra được.

Thị vệ cười dài nói, "Tốt, điện hạ nếu chọn xong, tôi liền mang những người khác đi xuống."

"Được... được!" Nguyên Tích chợt hô dồn dập, sau đó trong ánh mắt nghi hoặc của mọi người, hắn đi tới đứa trẻ cuối cùng kia.

Khi mọi người đổ dồn sự chú tâm vào, Nguyên Tích sắc mặt khó coi bắt lấy cổ áo đứa trẻ kia, đem cậu đến bên cạnh mình, thanh âm khàn khàn hỏi, "Cậu là... Cậu...cậu tên là gì?"

Mũi chân cơ hồ bị nhón đến cách mặt đất, đứa trẻ tóc đen giật mình cùng luống cuống nhìn Nguyên Tích, bởi vì tư thế không quá thoải mái nên hơi nhíu lại mi, "La Tiểu Lâu, tên của tôi là La Tiểu Lâu, tôi là..."

"Tốt lắm, chọn thêm người này." Nguyên Tích cắt đứt lời của La Tiểu Lâu, hắn không thể nghĩ tới, lần này, cư nhiên sớm như vậy đã gặp La Tiểu Lâu.

Nếu như hắn nhớ không lầm, lúc này La Tiểu Lâu cũng không phải là người yêu của hắn, người hắn thương nhớ vẫn đang ở nơi nào đó của 4000 năm trước. Nhưng là, cái này cũng không làm trở ngại hắn đem La Tiểu Lâu đặt ở bên người, sau đó, chờ đợi người kia tái thi hoàn hồn.

Đứa trẻ tóc đen hơi giật mình, hơn nữa, mặc dù đã khai họ tên, cổ áo vẫn bị người kia xách lên, mà cái người này so sánh tuổi cũng chẳng hơn cậu là bao, nhưng khí thế thì hoàn toàn áp đảo cậu trong tôiy.

Thị vệ trường mặc dù cảm thấy chọn ba người là hơi nhiều, nhưng vẫn sảng khoái vì đã hoàn thành xong thủ tục.

Người hầu cho vương tử điện hạ chọn thì phải đến ở với điện hạ trong cung.

La Đức cùng Hạ Tá trước phải trở về, bọn họ có thời gian một ngày từ biệt với gia trưởng, còn La Tiểu Lâu thì ngơ ngác đứng bên cạnh Nguyên Tích, tựa hồ hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.

Nguyên Tích quan sát, săm soi cậu, sau đó lúc La Tiểu Lâu nhìn về phía hắn, nói một câu, "Cậu sau này theo tôi, không có mệnh lệnh của tôi, không cho chạy loạn, nghe rõ chưa?"

Hiện tại người nuôi La Tiểu Lâu là Kim phu nhân cũng không thương yêu La Tiểu Lâu, sau đó còn làm ra vài chuyện quá đáng, Nguyên Tích không hy vọng La Tiểu Lâu sẽ cùng Kim phu nhân có liên hệ gì.

La Tiểu Lâu nhìn hắn một lúc lâu, dường như muốn nổi thịnh nộ với Nguyên Tích rồi không quá tình nguyện nói, "...được."

Có chút kinh ngạc La Tiểu Lâu không yêu cầu về nhà, thị vệ trường nói, "Như vậy, tôi trước dẫn cậu ấy đi sắp xếp nơi ở."

Nguyên Tích nhíu mày một cái, lúc La Tiểu Lâu bị lôi kéo đi qua bên người hắn, muốn nói cái gì, rồi lại ngậm chặt khóe miệng.

Đám người đi ra ngoài, Nguyên Tích mới mở máy truyền tin, nói, "La quản gia sao. Là ta. Ừm, ông giúp ta an bài một chuyện."

Buổi tối hôm đó, cây kim chỉ từ từ hoạt động, đã đến mười một giờ rưỡi đêm rồi.

Trên hành lang vương cung, mặc dù vẫn sáng nhu hòa màu vàng nhạt của ánh đèn, nhưng có rất ít người đi lại. Trừ người hầu nửa giờ tuần tra thì trở về một chuyến.

Khi thị vệ đi tuần lướt qua không lâu, một cánh cửa im lặng mở ra. Lại qua mấy giây, một đầu nhỏ mới từ phía sau cửa nhô ra.

Trên đầu mang mặt nạ, cậu nhìn chung quanh một chút, xác định không ai sau mới rời gót, trong tôiy còn cầm một thanh chủy thủ.

Đi đến khúc quanh, đứa trẻ ngừng lại, cẩn thận ghé đầu nhìn ra ngoài.

Vô cùng trùng hợp chính là, cua quẹo bên ngoài truyền tới tiếng động nhỏ, mà cậu muốn tránh đã không còn kịp rồi. Khi cậu lui về phía sau, phát hiện chỉ là người máy giúp việc đi qua cua quẹo, nó lóe ánh mắt lam quang quét vào trên đứa trẻ dính sát tường. Lúc ánh mắt đứa trẻ trừng lớn hết cỡ, nó hướng cậu chào một cái, sau đó rời đi.

Đứa trẻ thở phào nhẹ nhỏm, chân đều run lên.

"Thật may."

"Không phải là người sao?"

"Dĩ nhiên, nếu không liền bị phát hiện...a!"

Đứa trẻ bị kinh sợ, chủy thủ trong tôiy hoảng loạn chắn trước người, mặt nạ là không cố định được, rớt xuống, lộ ra vẻ kinh hoảng của La Tiểu Lâu.

Nguyên Tích đứng sau lưng La Tiểu Lâu, ưu thế cao hơn nửa cái đầu, để cho hắn cao cao khí thế nhìn kẻ nửa đêm tính toán len lén trốn chạy.

La Tiểu Lâu ngây người chốc lát, mới nhỏ giọng nói, "Điện, điện hạ, đã trễ thế này, ngài tại sao còn chưa ngủ? Tôi, tôi đói bụng, muốn đi tìm gì đó ăn chút..."

Nguyên Tích liếc mắt nhìn nhìn lướt qua chủy thủ trong tôiy La Tiểu Lâu, trong lòng châm chọc, cái này phải thật ngu ngốc mới tin lời nói dối kia, nhưng biểu hiện ra rất trầm tĩnh.

"Tôi không quan tâm cậu muốn làm gì, cùng tôi trở về." Nguyên Tích trầm giọng nói.

La Tiểu Lâu đứng không nhúc nhích, Nguyên Tích nhướng nhướng mày, cầm cổ tôiy La Tiểu Lâu, kéo cậu trở về. La Tiểu Lâu muốn chống cự, nhưng so với người được huấn luyện đặc biệt như Nguyên Tích thì chống cự hay không chống cự vốn chẳng khác nhau.

"Tôi không muốn..." La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhỏ giọng nói, bởi vì không có hy vọng thoát đi, cậu tựa hồ có chút hỏng mất, "Tôi không nên ở chỗ này, tôi phải về nhà..."

Nguyên Tích kéo La Tiểu Lâu trở về phòng, bất quá không phải là gian phòng kia, mà là cách vách. Trên thực tế, cách vách chính là căn phòng của Nguyên Tích.

Nhìn căn phòng này rõ ràng càng thêm hoa lệ thoải mái, lòng của La Tiểu Lâu lại chẳng chút lay động, bắt đầu ở trong tôiy Nguyên Tích ngọ nguậy.

Một tôiy đem hai tôiy La Tiểu Lâu cố định sau lưng cậu, Nguyên Tích cau mày nhìn La Tiểu Lâu giằng co một hồi, mới lên tiếng, "Tại sao muốn về nhà?"

La Tiểu Lâu ngẩn ngơ, sau đó ngẩng đầu nói, "Tại sao không thể về nhà? Cậu không có quyền đem tôi nhốt ở nơi này. Tôi... tôi có thể kiện cậu nha. Đệ đệ tôi, không, ba ba tôi nhất định sẽ mang tôi trở về, ngài sẽ không bỏ qua các cậu..."

Nói đến người nhà, La Tiểu Lâu hơi gấp gáp, trên mặt còn mang theo ủy khuất. Ánh mắt ướt nhẹp, lóe một tầng thủy quang, giống như là tùy thời sẽ khóc một trận.

Đứa trẻ cùng người yêu giống nhau như đúc, nhỏ như vậy, đáng yêu như thế, thật đúng là dáng vẻ khiêu khích người tôi khi dễ làm cho ánh mắt Nguyên Tích thoáng mơ hồ.

Cho nên qua một lúc lâu, Nguyên Tích mới nhận ra được trong lời nói của La Tiểu Lâu có gì không đúng.

Chờ lúc cậu phản ứng, Nguyên Tích cứng một cái, ngay sau đó dùng lực đem La Tiểu Lâu kéo vào trong ngực, nhìn chằm chằm ánh mắt của cậu hỏi: "Ba ba cậu là ai? Đệ đệ cậu tên gì?"

La Tiểu Lâu len lén nhìn Nguyên Tích, phát hiện hắn cũng không tính đánh người, mới lên tiếng, "Ba ba tôi là La Thành Trạch, đệ đệ là La Duệ. Cậu không thả tôi đi, ba ba tôi sẽ báo cảnh sát, La Duệ cũng tới tìm cậu tính sổ!"

Tên hai người này, rõ ràng La Tiểu Lâu đã từng nói qua, chính là tên phụ thân cùng đệ đệ khiếp trước của cậu.

Thiên địa a, La Tiểu Lâu mà hắn yêu thương cư nhiên lại xuất hiện vào lúc này.

Tôiy Nguyên Tích run run, ôm chặt lấy La Tiểu Lâu, đầu tựa vào bả vai của đứa trẻ còn vô cùng non nớt. Cũng bởi vì tư thế này, La Tiểu Lâu không thấy được ánh mắt của Nguyên Tích đỏ lên.

Lúc La Tiểu Lâu bởi vì khó chịu bắt đầu giãy giụa, hắn mới khống chế lại thanh âm của mình, nói, "Cậu có tiền đồ không vậy? Lại còn để cho đệ đệ giúp cậu đánh nhau."

Lại bị ôm lấy khiến La Tiểu Lâu sửng sốt chốc lát, bắt đầu đẩy Nguyên Tích, "Ai nói? Tôi...tôi cũng giúp hắn đánh nhau chứ bộ, hơn nữa, tôi rất săn sóc hắn."

"Được, tôi biết, cậu là một ca ca tốt." Thanh tuyến Nguyên Tích rốt cục bình thường, nhưng vẫn là không chịu buông ra La Tiểu Lâu.

"Vậy...cậu chừng nào thì để tôi trở về." La Tiểu Lâu hỏi tới.

Nguyên Tích hơi buông La Tiểu Lâu ra, hỏi cậu, "Cậu hiện tại bao nhiêu tuổi?"

"Sáu... sáu tuổi." La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm hắn nói, sau đó tận lực ưỡn ngực nhỏ, để cho mình cao lên một chút.

Ánh mắt của Nguyên Tích càng ngày càng ôn nhu, hắn ôm La Tiểu Lâu một hồi, nói, "Cậu giằng co lâu như vậy, có phải mệt mỏi rồi không? Tôi dẫn cậu đi tắm, ngủ một giấc trước."

La Tiểu Lâu thật ra thì cố ý kiên trì đến mười một giờ rưỡi, đã sớm mệt nhọc. Sau lại bị kinh sợ, vào lúc này nghe Nguyên Tích nói, nhất thời cảm thấy đầu trầm trầm.

Thân thể Nguyên Tích bây giờ mặc dù hơn sáu tuổi không nhiều, nhưng dưới sự huấn luyện lâu dài, hắn với La Tiểu Lâu sáu tuổi khí lực lớn hơn, dễ dàng ôm lấy La Tiểu Lâu, đi tới phòng tắm.

Pha nước ấm xong, hắn cởi quần áo cho La Tiểu Lâu bắt đầu ngủ gà ngủ gật, đem cậu ôm đến bồn tắm.

Được nước nóng bao phủ toàn thân, La Tiểu Lâu giương mắt nhìn Nguyên Tích, rốt cuộc là tiểu hài tử, đứa trẻ cùng lứa đối với mình cơ hồ không có gì phòng bị, cậu đã hoàn toàn quên Nguyên Tích chính là kẻ không chịu thả mình rời đi.

Mà Nguyên Tích với tâm tư của kẻ có hơn một ngàn năm tuổi lại luôn cảm thấy mình vẫn còn ở trong mộng, cái này nhất định là trời cao đưa lễ vật cho hắn, đem tuổi thơ của La Tiểu Lâu đến bên cạnh hắn. Sau khi trải qua vạn phần đớn đau ly biệt, còn có cái gì so cái này tốt đẹp đây.

Hắn động tác êm ái giúp La Tiểu Lâu tắm, nghĩ đến bật cười. Trước kia luôn là La Tiểu Lâu pha nước cho hắn, chà lưng cho hắn, bây giờ hoàn toàn trái ngược. Nhưng là, hắn nguyện ý, chờ người yêu nhỏ bé của hắn từ từ lớn lên.

Sáng sớm ngày thứ hai, La Tiểu Lâu nằm trên giường Nguyên Tích tỉnh lại. Lúc cậu mở mắt, bị Nguyên Tích ngồi sát bên giường dọa cho sợ hết hồn.

Nguyên Tích trên mặt biểu lộ hơi hòa hoãn, đưa cho cậu một bộ y phục. Thậm chí lúc La Tiểu Lâu không chú ý, giúp cậu mặc vào.

"...tôi phải về nhà!" La Tiểu Lâu chợt nói.

Nguyên Tích cài nút áo cuối cùng cho cậu, nghiêm túc nói, "Trên thực tế, tôi muốn cùng cậu nói rõ. Cậu ăn cơm trước, sau đó tôi dẫn cậu về...nhà của cậu xem một chút."

Lúc hai người xuống lầu đến phòng khách, người hầu tựa hồ cũng không giật mình. Bọn họ mỉm cười hướng Nguyên Tích vấn an, khi nhìn về phía La Tiểu Lâu, cũng sẽ cho cậu một nụ cười.

La Tiểu Lâu hết sức ngồi cách xa vị trí của Nguyên Tích, cúi đầu nhìn bữa ăn sáng không quá quen thuộc, hơi do dự, rồi bắt đầu ăn.

Ăn một nửa, La Tiểu Lâu ngừng, chuyên chú chờ đợi Nguyên Tích.

Nguyên Tích thong thả ăn bữa sáng, vừa ăn vừa nói: "Lo cái gì, sơ tôi không dẫn người về sao?"

La Tiểu Lâu không quá cao hứng nhìn hắn, lại tiếp tục ăn.

Sau đó, Nguyên Tích xin nghỉ phép với giáo viên, cùng nhóm thị vệ bí mật đi lên một chiếc phi thuyền chiến đấu.

Hai ngày sau, Nguyên Tích mang theo La Tiểu Lâu đi tới tinh cầu trước mặt.

"Đây chính là địa cầu."

Đó là một tinh cầu màu xanh nhạt, nhìn từ trong vũ trụ, rất là xinh đẹp. Nhưng trên màn ảnh truyền đến thông tin, ở đấy không có một người.

"Không. Không, tôi không tin đây là thật. Ba ba bọn họ sẽ không bỏ lại tôi mà dọn nhà đi" La Tiểu Lâu run rẩy thanh âm nói.

Nguyên Tích bất đắc dĩ, mang theo cậu đi tới khu vực Đông Nam Châu Á.

"Cậu thấy đấy, không có một người, chỉ có một ít kiến trúc cổ, cũng thuộc về khu vực được bảo vệ. Trên thực tế, từ lâu nơi này đã không ai. Cậu hẳn đã sớm biết, chẳng qua là không muốn thừa nhận. Hiện tại cách lúc cậu rời đi, đã qua hơn bốn ngàn năm, bọn họ đã không có ở đây."

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn, chợt ngồi xổm xuống khóc lớn lên.

Nguyên Tích thật muốn ôm lấy cậu, đau lòng nói, "Đừng khóc, cậu còn có tôi, tôi sẽ một mực bồi ở bên cạnh cậu"

Ngay góc độ mà La Tiểu Lâu không thấy, khóe miệng Nguyên Tích từ từ hiện lên vui vẻ quái lạ. Bây giờ, không ai có thể đem cậu rời khỏi tôi.

Từ đó về sau, trong thế giới của cậu, chỉ có một mình tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro