CHƯƠNG 144 : DỰ BÁO.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu phát hiện ở trên chiến hạm xa hoa này đồ ăn rất ngon, phòng ở thì thoải mái, ngay cả phòng huấn luyện cũng được trang bị đầy đủ hết để chiến sĩ cơ giáp tập luyện hàng ngày. Thậm chí còn có cả phòng giải trí. Từ ngày lên chiến hạm này, 125 thường xuyên lén lút tới phòng giải trí hack account Quân bộ. Hy vọng tháng này trên giấy tờ của Quân bộ không xuất hiện kỳ quái gì đó. Haiz...

Ở An Tắc tinh cầu, La Tiểu Lâu còn có thể dành chút thời gian đến câu lạc bộ Hào Quang để tập luyện. Mà hiện tại trừ thời gian cố định tới phòng tập thể lực, cậu chỉ có thể nhìn xem thôi chứ chẳng thể làm được gì khác. Còn may là trong này cũng có phòng làm việc cho cơ giáp chế tạo sư, La Tiểu Lâu đến dạo vài vòng xem, phát hiện tuy rằng dụng cụ không bằng của mình nhưng tổng thể cũng ổn, dùng để luyện tập là không thành vấn đề. Vì thế La Tiểu Lâu đến đây mỗi ngày để chế tạo hộp năng lượng.

Sáng nay, La Tiểu Lâu đem cơ giáp dự phòng của mọi người ra bảo dưỡng một lần. Tuy rằng trước khi xuất phát, các chiến sĩ cơ giáp khẳng định đã đem bảo dưỡng rồi nhưng La Tiểu Lâu cũng không bỏ sót bất cứ cái nào. Thứ nhất, đây là công việc của cậu, thứ hai, cậu có thể dùng ý thức nguyên lực tìm ra một vài vấn đề nhỏ mà bảo dưỡng bình thường khó tìm ra được. Vài vấn đề nhỏ đó tạm thời không ảnh hưởng tới quá trình sử dụng thế nhưng "tích tiểu thành đại", đang lúc nguy cấp mà hư hại thì phiền toái rồi.

Cho nên, bảo dưỡng xong, chiến sĩ cơ giáp cảm thấy cơ giáp của mình sử dụng thoải mái và thuận tay hơn cũng không phải là ảo giác.

Giữa trưa, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích sau khi chào hỏi mọi người thì về ngủ trưa.

Khi La Tiểu Lâu mở mắt, trong phòng đen tuyền, chẳng lẽ mình ngủ một giấc tới buổi tối luôn sao? La Tiểu Lâu sửng sốt hai giây, định gọi Nguyên Tích. Nhưng sau đó cậu hoảng sợ phát hiện ra mình không thể nói chuyện, miệng bị bịt bởi cái gì đó, thậm chí không mở miệng ra được. Lại còn có cảm giác thoát lực, muốn ói. Lát sau, trong thoát lực lại cảm thấy đau đớn từng chập, đau thấu tâm can.

La Tiểu Lâu đau muốn kêu ra tiếng nhưng cậu lại không thể phát ra bất kỳ thanh âm nào, chung quanh là bóng tối, quanh thân thể là những đồ vật lạnh như băng. Lúc này cậu mới phát hiện ra mình không còn nằm ở trên giường nữa.

Bóng tối, tuyệt vọng, thống khổ bao trùm.

La Tiểu Lâu bỗng nghĩ đến một nơi – Viện Dị Dạng. Cái nơi sởn tóc gáy này xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu khiến người lạc quan như cậu cũng không chịu nổi. Ông trời, tại sao mình lại ở đây? Chẳng lẽ do mình trưa nay ngủ khỏa thân? Có phải Nguyên Tích đã phát hiện ra cái gì không? Nếu có, vì sao không hỏi gì đã đưa mình đến nơi này?

La Tiểu Lâu đã từng tưởng tượng ra rất nhiều tình huống khi Nguyên Tích phát hiện cậu còn một thân phận khác, cũng đã nghĩ xong giải thích thế nào, vãn hồi làm sao, chỉ cần có một tia hy vọng cậu cũng sẽ không buông. Nhưng chưa bao giờ nghĩ tới mình không có một chút cơ hội nào để biện bạch.

"Thế nào? Nếu ngươi không chịu biến thành nguyên hình thì không có cơ hội nữa đâu" Thanh âm lạnh băng mà quen thuộc vang lên.

La Tiểu Lâu run rẩy toàn thân, đầu đầy mồ hôi lạnh mở mắt, có một người đang gắt gao ôm cậu nằm ở trên giường. Qua ánh đèn mỏng manh, cậu phát hiện mình còn trong phòng ngủ.

Mộng? Không giống như mộng bởi cảm giác ấy rất chân thật. Mà đến giờ, thanh âm của La Thành Vận vẫn khiến cậu lạnh lẽo trong lòng. So sánh lúc này, La Tiểu Lâu càng cảm thấy bây giờ mới là mộng.

Mãi đến sau này La Tiểu Lâu mới biết được cảnh quỷ dị trong bóng đêm đó cũng không phải là một giấc mộng.

Cánh tay ôm La Tiểu Lâu giật giật, Nguyên Tích ngẩng đầu, mơ mơ màng màng hỏi: "Làm sao vậy? Em không thể yên tĩnh chút cho anh nghỉ ngơi sao? Cứ đến trên giường là..."

Nguyên Tích thôi không oán giận, hai mắt sững sờ nhìn La Tiểu Lâu, tay phải sờ mặt La Tiểu Lâu, lau đi mồ hôi lạnh đang không ngừng chảy ra trên trán cậu. Lúc này, ánh mắt Nguyên Tích vốn luôn bình tĩnh đang bắt đầu nổi gió lốc, mang theo lo lắng cùng lệ khí. Hắn chưa từng thấy La Tiểu Lâu với bộ dạng kinh hoảng ấy bao giờ, loại vẻ mặt này vốn không nên xuất hiện trên mặt một người lạc quan tích cực như vậy. Hơn nữa, Nguyên Tích cảm thấy không thoải mái, tâm tình dị thường buồn bực. Có thể khiến cho khế ước ảnh hưởng tới hắn chứng tỏ lúc này cảm xúc của La Tiểu Lâu đang không ổn định tới mức nào.

La Tiểu Lâu không khống chế được run rẩy, ánh mắt dại ra nhìn xung quanh, cuối cùng đặt tầm mắt lên người Nguyên Tích, một lát sau, bỗng nhiên tiến gần ôm chặt lấy Nguyên Tích.

Sớm muộn gì cũng có ngày, bởi thân phận dị thú của mình mà người này sẽ đứng ở phía đối lập với mình.

Trong khi La Tiểu Lâu đang tuyệt vọng, Nguyên Tích bỏ tay cậu ra rồi mạnh mẽ giữ hai vai cậu hỏi dồn dập:" Rốt cuộc bị làm sao?"

La Tiểu Lâu nhìn ánh mắt chân thành thân thiết của Nguyên Tích, từ từ tỉnh táo lại, khàn khàn nói: "Gặp ác mộng..."

Nguyên Tích ngây người, thả lỏng thân thể. Mới một chút thời gian thôi mà mồ hôi lạnh đầy mình, hắn không thoải mái lắc người một cái, lau mạnh mồ hôi trên mặt La Tiểu Lâu, miệng mắng: "Mẹ nó. Thật có thể gây sức ép mà. Rốt cuộc là em mơ thấy cái gì?"

La Tiểu Lâu há miệng thở dốc, đang định mở miệng nói chuyện thì bỗng nhiên, phòng ở kịch liệt lắc lư. Vì hai người ngồi gần nhau, thân mình La Tiểu Lâu toàn bộ đè lên người Nguyên Tích.

Trong lúc trời đất đảo lộn ấy, Nguyên Tích chỉ kịp đem La Tiểu Lâu ôm chặt vào lòng, hai người quay cuồng chạm vào bốn phía, phát ra những thanh âm đáng sợ, nặng nề.

Toàn bộ đèn trong phòng đều bị tắt, thông tin nghi thức của Nguyên Tích bỗng nhiên truyền tới thanh âm dồn dập của thuyền trưởng Kent: "Điện hạ, chúng ta gặp phải gió lốc, để bảo đảm an toàn, mời ngài trước đến khoang cứu nguy..." Nguyên Tích không nói gì, đóng thông tin nghi thức.

Trong phòng hoàn toàn tối đen, trong những thanh âm khủng bố ấy, bỗng nhiên bên tai La Tiểu Lâu vang lên âm thanh mỏng manh nhưng rõ ràng: "Lát nữa anh đưa em vào khoang cứu nguy, khoang cứu nguy chỉ chở được một người. Em rời đi trước đi, em vốn yếu hơn so với bọn anh mà. Nhớ kỹ là anh sẽ đi tìm em, em phải cố mà sống sót trước nghe không?" Nguyên Tích thở ra nhiệt khí bên tai La Tiểu Lâu nói, hai giây sau, Nguyên Tích nói thêm: "Còn nữa, em không cần sợ ác mộng... Đừng sợ, nó cũng không thành thật được đâu."

La Tiểu Lâu cúi đầu, bàn tay được Nguyên Tích nắm thấy ấm áp, cậu bỗng mỉm cười. Có lẽ Nguyên Tích tín nhiệm mình nhiều hơn so với mình tín nhiệm Nguyên Tích.

"Lúc này rồi mà em lại còn điên điên cái gì cơ chứ!" Nguyên Tích bất mãn nhỏ giọng than thở.

La Tiểu Lâu cảm thấy đây đại khái là câu nói ôn hoà nhất trước giờ của Nguyên Tích, cậu không run nữa, nói: "Không, em sẽ không đi, ở lại có khi an toàn hơn." Ác mộng em lo sợ là phải ở nơi không có anh.

Nguyên Tích im lặng vài giây, lại nắm chặt tay La Tiểu Lâu hơn, trong bóng đêm truyền đến thanh âm nhẹ nhàng: "Được rồi, anh hiểu lựa chọn của em."

Hai người còn chưa kịp đi khỏi, chiến hạm bỗng vững vàng lại, đồng thời đèn trong phòng cũng sáng lên.

Sau một lát, cửa phòng Nguyên Tích bị mở ra, người bên ngoài ùa vào.

Xông vào đầu tiên, thuyền trưởng Kent cao giọng nói: "Điện hạ, ngài không có việc gì chứ?"

Mừng sống sót sau tai nạn, Nguyên Tích đang định hôn La Tiểu Lâu một cái, nhưng lúc này không thể không vội vàng buông La Tiểu Lâu ra, ho khan một tiếng rồi nói: "Tất nhiên là không sao, nhưng nếu ông biết gõ cửa trước khi vào có lẽ tốt hơn." Nói xong, kéo La Tiểu Lâu vào phòng thay đồ.

Thuyền trưởng xấu hổ, có vẻ mình đã quấy rầy chuyện tốt của Vương tử điện hạ. Tại thời điểm thế này mà còn có tâm tình lãng mạn, không hổ là con trai Nguyên Liệt bệ hạ a.

Nguyên Tích cùng La Tiểu Lâu vội vàng thay quần áo rồi đi ra, mọi người đều tập hợp đông đủ ở bên ngoài. Những người khác không mặc nhiều hơn so với hai người, Nguyên Nặc mặc áo ngủ, Thiều Dung thậm chí chỉ quấn quanh hông một chiếc khăn tắm, chắc là vừa nãy đang tắm. Tới thời đại này rồi cũng chỉ có Vương tử điện hạ bảo thủ đi thay quần áo. Tất nhiên chỉ ở thời điểm có mặt La Tiểu Lâu hắn mới chú ý tới vấn đề bảo thủ và tiết tháo mà thôi.

"Tình huống bây giờ thế nào?" Nguyên Tích hỏi.

Thuyền trưởng Kent lập tức chân thành báo cáo: "Điện hạ, tôi nghĩ chúng ta đụng phiền toái lớn. Vừa nãy chúng ta gặp phải gió lốc, gió lốc không lớn, quân hạm của chúng ta bị ảnh hưởng chút nhưng không có tổn hại nào lớn."

"Nhưng mà theo dự báo, năm giờ sau sẽ có một đợt gió lốc lớn nữa tới. Trước khi nó tới, chúng ta phải vượt qua khu vực trung tâm gió lốc. Sau đó tìm nơi nghỉ ngơi và hồi phục. Kế hoạch là trước khi đến Renda tinh vực, chúng ta sẽ nghỉ ngơi hồi phục ở căn cứ Kiều Văn. Sau đó từ Kiều Văn đi Renda tinh vực. Nhưng mà, đường hàng không để đi Kiều Văn nằm ở vùng trung tâm gió lốc."

Nguyệt Thượng gật đầu nói: "Thật đúng là nan đề, từ đây tới Kiều Văn mất ít nhất là một ngày, tình huống hiện tại là chúng ta không thể đến được căn cứ trước khi gió lốc tới. Nếu không tìm được nơi nghỉ ngơi hồi phục sẽ cực kỳ nguy hiểm, chúng ta không biết khi nào thì gió lốc chấm dứt."

Mọi người nhìn về phía Nguyên Tích, chờ hắn quyết định.

Thuyền trưởng Kent chần chờ nói: "Điện hạ, nếu không chúng ta tạm thời đi lệch quỹ đạo an toàn đã đặt ra, tìm nơi an toàn tránh né một chút, chờ gió lốc ngừng chúng ta tiếp tục đi Renda tinh vực?"

Nguyên Tích nhíu mày hỏi: "Còn lộ tuyến nào khác đi đến Renda tinh vực không?."

Thuyền trưởng Kent mở bản đồ hệ tinh, cuối đường hàng không màu đỏ chính là căn cứ Kiều Văn. Thuyền trưởng Kent chỉ một điểm nhỏ hướng đông bắc nói: "Có, nhưng nơi này có cũng như không. Đây là Lewis tinh cầu, là tinh cầu tư nhân của Lewis tước sĩ. Nghe nói trong căn cứ đó có thông lộ có thể nối thẳng đến Renda tinh vực. Nhưng là không ai có thể lấy được chìa khóa cửa thông lộ từ tay Lewis tước sĩ vừa keo kiệt vừa cố chấp ấy. Ông ta cho rằng người nào đi vào thông lộ đó sẽ mang theo cả vận khí của ông ta đi."

Nguyên Tích nhìn bản đồ hệ tinh, thấy tinh cầu tư nhân kia nằm cách xa trung tâm gió lốc, chắc sẽ ít bị ảnh hưởng, hơn nữa khoảng cách từ đây đến đó cũng gần, đi khoảng nửa ngày là có thể đến nơi.

"Phải tới đó, nghĩ biện pháp lấy chìa khóa. Cho dù không lấy được chìa khóa thì nơi đó cũng an toàn hơn những nơi khác nhiều." Nguyên Tích nói.

Không ai dị nghị, thuyền trưởng Kent gật đầu, ông cũng cho rằng đây là biện pháp tốt nhất, sau đó liền đặt lại tuyến đường hàng không.

Hai phút sau, chiến hạm thay đổi tuyến đường, nhanh chóng di chuyển theo hướng đông bắc.

Sáu giờ sau, bọn họ đã tiến vào khu vực gió lốc nhẹ.

Sắc mặt thuyền trưởng Kent ngày càng tối lại, ông vừa liên hệ Lewis tinh cầu xin được đổ bộ. Nhưng không hề nhận được bất kỳ tín hiệu trả lời nào từ Lewis tinh cầu. Mà ở thời điểm bọn họ phải hạ đỗ, trên màn hình lớn lại xuất hiện dòng chữ: Lập tức rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro