CHƯƠNG 145

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lập tức rời đi.

Bốn chữ đơn giản, cứng rắn mà tuyệt tình. Trên chiến hạm mọi người đều ngây ngẩn, ngay cả thuyền trưởng Kent cũng hiếm khi bị đối đãi như này chứ đừng nói tới trên chiến hạm còn có những nhân vật quan trọng khác của Đế quốc. Tuy bây giờ bọn họ tuổi còn trẻ nhưng không ai không biết rằng những vị trẻ tuổi này sẽ là người cầm quyền trong tương lai.

"Thuyền trưởng, làm sao bây giờ?" Trầm mặc một lúc sau, binh lính phụ trách thông tin hỏi.
Thuyền trưởng Kent sắc mặt xanh lét, nghiến răng nói: "Tiếp tục gửi thỉnh cầu, chúng ta phải đổ bộ lập tức."

Hiện tại bọn họ không còn lựa chọn nào khác bởi gió lốc sắp đến gần.

Đèn đỏ nhấp nháy, tín hiệu gửi đi liên tục nhưng vẫn không nhận được bất kỳ trả lời nào.
Nhóm nhân viên thông tin gấp đến độ đầu đầy mồ hôi, cuối cùng, trên màn hình lớn xuất hiện một hàng chữ màu xanh lam, bọn họ ngẩn ra, ngừng động tác trên tay quay qua nhìn thuyền trưởng Kent.

Tín hiệu không thể kết nối.

Thuyền trưởng Kent nhìn về phía Nguyên Tích, Nguyên Tích bình tĩnh nói: "Đổ bộ đi."

Nhận được chỉ lệnh, binh lính quay trở lại vị trí của mình, chiến hạm yên lặng đáp xuống cảng của tinh cầu Lewis.

Cảng không trả lời tín hiệu đổ bộ của bọn họ hoàn toàn tối đen, thoạt nhìn tràn ngập ác ý.
Mà chiến hạm cũng không thèm khách khí, chẳng những đổ bộ phi pháp lại còn giương pháo và súng ngắm ra, chỉ cần một câu mệnh lệnh sẽ lập tức bắn.

Người chỉ huy lệnh cho lính bắn vào vị trí, còn lại tập trung tại phòng chỉ huy.

La Thiểu Thiên suy tư nhìn bên ngoài nói: "Tình hình nơi này có gì đó không hợp lý, tựa hồ bọn họ không nhằm vào chúng ta, bằng không sẽ không có khả năng một động tĩnh cũng không có thế này."

Nguyệt Thượng nhìn La Thiểu Thiên gật gật đầu: "Tôi cũng nghĩ thế. Trừ tin cự tuyệt vừa nãy, bây giờ không có một chút tín hiệu hoặc là nói ngay cả một người cũng không có."

"Không có ngọn đèn nào." Mộ Thần bổ sung.

Mọi người lại trầm mặc. Cả tòa thành tối đen, im ắng quỷ dị giống như là một tử thành.

Thiều Dung cười cười: "Quan tâm nhiều làm gì, chúng ta cứ trực tiếp vào lấy chìa khóa mở cửa thông lộ rồi đi luôn."

Nguyên Tích nhíu mày, quay lại nói với thuyền trưởng Kent: "Lập tức thu thập tình báo, mặt khác liên lạc với Quân bộ thử xem được không."

Trong phòng chỉ huy chỉ còn lại thanh âm bấm phím, hai phút sau, thuyền trưởng Kent báo: "Điện hạ, không thể liên lạc với Quân bộ, chắc là do gió lốc ảnh hưởng. Mặt khác, chúng tôi đoán rằng trong thành tựa hồ không người. Nhưng này rất vô lý, bởi nếu không ai thì tín hiệu kia ở đâu ra. Cho nên, có hai khả năng, một là bên trong rất ít người nên chúng ta khó trinh thám được, còn một khả năng khác là họ tránh ở nơi mà hệ thống phân hình không thể trinh thám đến được."

Báo cáo xong, thuyền trưởng Kent nhìn về phía Nguyên Tích xin chỉ thị: "Điện hạ, chúng ta có thể phái người vào xem xét trước."

Nguyên Tích đưa ra đáp án phủ định, hắn nhìn qua đám người đang nóng lòng muốn thử, khóe miệng nhếch lên: "Không, đây là thử luyện của ta, từ giờ trở đi bọn ta phải tự mình chiến đấu. Mười người bọn ta đi vào. Trước khi gió lốc đến, một là chúng ta tiến vào tòa thành Lewis, hai là đi tới Renda tinh vực. Nếu không thấy bọn ta đi ra thì các ngươi tiến vào tòa thành đi."

Thuyền trưởng Kent gật gật đầu, muốn nói lại thôi, tuy mọi việc lấy an toàn của Vương tử điện hạ là trên hết nhưng Điện hạ nói đúng, đây là nhiệm vụ thử luyện của ngài ấy, chỉ có thể do ngài hoặc các chiến sĩ trong đoàn của ngài hoàn thành, ông không có khả năng làm thay Điện hạ được. Hơn nữa, theo phương diện khác mà nói, cho dù bọn họ toàn bộ ra trận cũng kém xa mười người này.

Mười người mặc vào quần áo màu đen, xuống chiến hạm. Nếu như mười người được thuyền trưởng Kent coi là anh hùng này mang tâm tình kích động đi mạo hiểm thì chắc chắn trong đó không gồm La Tiểu Lâu, trên thực tế, cậu đang sợ muốn chết, nhất là ở cái nơi dày đặc quỷ khí thế này.

125 vểnh đuôi chạy bên cạnh La Tiểu Lâu, cước bộ so với chủ nhân của nó lưu loát hơn. Trong bóng đêm, rất ít người chú ý đến 125 bên chân La Tiểu Lâu, có người nhìn đến thì cũng chỉ nghĩ đó là sủng vật trí năng mà thôi.

"Cậu sợ gì chứ? Còn có tôi mà." 125 dùng ý thức nói chuyện với La Tiểu Lâu, nhắc nhở sự tồn tại của nó.

La Tiểu Lâu bỗng nhớ ra 125 có khả năng trinh sát, vội hỏi nó: "Mi có nhìn thấy bên trong không? Có nguy hiểm không?"

"Tôi có nên cám ơn cậu rằng rốt cuộc cũng nhớ tới tôi hay không nhỉ?" 125 hừ một tiếng, tạm dừng vài giây, phân hình toàn bộ Lewis tòa thành một lần, chần chờ nói: "Nguy hiểm mức giữa, toàn thân trở ra là không thành vấn đề."

Mức giữa là ý gì? Lúc gặp trùng thú mi còn cho rằng không cần phải nói với ta đâu. La Tiểu Lâu đang định nói với nó bỗng cửa lớn của tòa thành có động tĩnh nhẹ, Nguyên Tích dùng thanh kiếm đen mỏng của mình đem cửa mở ra.

Hắn kéo lấy La Tiểu Lâu, cùng mọi người đột nhập tòa thành.

Bên trong tòa thành cũng tối đen, ngay cả ánh trăng làm nền cũng không có, La Tiểu Lâu vội bước gần về phía Nguyên Tích thêm hai bước.

Nguyên Tích tiện tay đưa cho La Tiểu Lâu kính quang lọc đeo vào, La Tiểu Lâu mới nhìn thấy rõ hơn một chút.

Khi mọi người đang thương lượng hành động tiếp theo, bỗng tín hiệu nghi thức trên tay Nguyệt Thượng vang lên những tiếng bén nhọn.

Nguyệt Thượng biến sắc, nhìn mọi người nói: "Là tin cầu cứu."

Mọi người ngẩn ra, người trong thành Lewis tỏ thái độ cự tuyệt bọn họ, vậy vì sao lại có tin cầu cứu này?"

Nguyệt Thượng bấm bấm tín hiệu nghi thức bỗng kinh ngạc nói: "Từ từ. Tín hiệu này... là từ năm tiếng trước. Bởi vì không phải tín hiệu cầu cứu do phòng tổng giám sát phát ra nên người bên ngoài không thể nhận được."

Tin cầu cứu từ năm tiếng trước? Đúng là thời điểm đợt gió lốc đầu tiên đến, nhưng tòa thành phòng ngự quy mô thế này thì tuyệt đối không phải do gió lốc mà phát tín hiệu cầu cứu. Hơn nữa, nếu là trường hợp khẩn cấp, vậy tại sao không phát tín hiệu cầu cứu từ phỏng tổng giám sát ? Phải biết rằng, bởi tòa thành mở hệ thống chặn tín hiệu bên ngoài, không những ngăn trở chiến hạm Hải Thần trinh thám còn khiến cho tin cầu cứu này không thể phát ra ngoài.
Hách Nhĩ nở nụ cười: "Thật có ý tứ."

Lăng Tự bỗng lên tiếng: "Không, tôi nghĩ có lẽ có ẩn tình khác, bọn họ không phát tin cầu cứu từ phòng tổng giám sát, có lẽ căn bản là họ không thể đến phòng tổng giám sát được. Nói cách khác, nhóm Lewis tước sĩ đang gặp nguy hiểm, và kẻ cự tuyệt chúng ta đổ bộ là người khác."
Mộ Thần tỏ vẻ đồng ý: "Có lý, cho nên kẻ khống chế kia có lẽ đã nhìn thấy chúng ta đi vào, sẽ nhanh chóng đối phó với chúng ta."

Nguyên Tích dùng tay ra hiệu cho Nguyệt Thượng, Nguyệt Thượng lại thao tác trên tín hiệu nghi thức, tín hiệu nghi thức phát ra một luồng sáng, sau đó khuếch tán ánh sáng ra các góc khác rồi từ từ biến mất. Nguyệt Thượng nhìn tín hiệu nghi thức, ngẩng đầu nói: "Ở một gian phòng hướng đông nam có số người nhiều nhất, chắc hẳn đa số người là ở đó, nói cách khác, bất luận là cứu hay tìm người, chúng ta đều phải qua đó. Phòng trung tâm có một người, hẳn là người điều khiển. Trước tiên phải phái người đi trừ khử hắn, nếu không sẽ gặp phiền toái không ngừng trên đường di chuyển, hắn có thể lợi dụng các hệ thống phòng ngự ngăn chặn chúng ta. Mặt khác hướng tây bắc có hai người nhưng không đi cùng nhau, không biết địch hay bạn."

Thiều Dung hoạt động cánh tay, quay qua Nguyên Tích nói: "Sắp xếp nhiệm vụ cho chúng tôi đi, tôi chờ không được nữa rồi."

Nguyên Tích nắm chặt tay La Tiểu Lâu nói: "Thiều Dung tới trung tâm điều khiển xem hắn là loại người nào, nếu là địch, giải quyết bằng tốc độ nhanh nhất sau đó hội hợp với chúng ta. Nguyên Nặc và La Tiểu Lâu đi hướng tây bắc tìm hai người kia. Còn lại theo ta đi về hướng đông nam, nếu Lewis ở đó, chúng ta cứu được người thì sẽ có thể lấy được chìa khoá. Nếu bất kỳ hướng nào có nguy hiểm phải lập tức liên hệ với những người khác."

Nguyệt Thượng và Abel nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt đầy thâm ý: tới thời khắc mấu chốt, quả nhiên vẫn không có đất trọng dụng ha.

La Tiểu Lâu không cảm thấy sao cả, phía đông nam đúng là nguy hiểm nhất, cậu thật không muốn đi, nhưng như vậy đồng nghĩa việc phải tách nhau với Nguyên Tích, cậu cũng thấy không quen.

La Tiểu Lâu còn chưa nói gì, Nguyên Nặc đã tạc mao: "Anh. Em không đi hướng tây bắc, em theo anh đi hướng đông nam cứu người, hướng tây bắc cần gì tới hai người đi?"

"Chú có ý gì đây? Chẳng lẽ để anh đi một mình?" La Tiểu Lâu cũng tạc mao. Mình chỉ là một chế tạo sư nhu nhược nha, đám người kia cũng thật là quá đáng mà.

125 cố giựt ống quần La Tiểu Lâu, nhắc nhở người gửi nuôi của nó: "Kỳ thật cậu cũng là một chiến sĩ cơ giáp nha..." nhưng La Tiểu Lâu không nhìn tới.

Nguyên Tích trừng mắt, Nguyên Nặc lập tức mất hết khí thế. Nguyên Tích kéo Nguyên Nặc qua một bên, dùng thanh âm chỉ hai người nghe thấy nói mấy câu. Hắn nói xong, sắc mặt Nguyên Nặc phức tạp lên, cậu ngẩng đầu mang theo ánh mắt khủng hoảng nhìn La Tiểu Lâu từ trên xuống dưới, cũng dùng thanh âm nhỏ xíu nói với Nguyên Tích: "Anh, tai sao vậy? Loại khế ước này, anh chính là tương lai..."

Nguyên Tích cũng quay đầu nhìn La Tiểu Lâu đang nổi giận, mang theo nhu hòa và thâm tình mà Nguyên Nặc chưa từng thấy, bình tĩnh nói: "Nếu có chuyện gì, địa vị của anh cũng không thể giữ cậu ấy lại. Nếu dùng sinh mệnh có thể, anh không có gì phải do dự. Hơn nữa anh không chịu thiệt chút nào, tính mạng của cậu ấy cũng bị cột lại với anh mà."

"Phía đông nam là nguy hiểm nhất, anh không muốn La Tiểu Lâu đi cùng. Anh chỉ có thể nhờ chú giúp anh bảo đảm an toàn cho cậu ấy. Chỉ cần La Tiểu Lâu an toàn, anh cũng không việc gì."

Trịnh trọng nói xong, Nguyên Tích nhìn Nguyên Nặc.

Nguyên Nặc khiếp sợ nhìn Nguyên Tích, lắp bắp nói: "Anh, anh yên tâm, cho dù em có bị làm sao, La Tiểu Lâu cũng sẽ được an toàn."

Nguyên Tích vỗ vỗ đầu Nguyên Nặc: "Nói bậy nói bạ, cả hai người đều phải không có chuyện gì."

Hai người một trước một sau đi tới, Nguyên Nặc tự giác đứng bên cạnh La Tiểu Lâu, mọi người hiểu ý cười. Nguyên Nặc được xưng là thiên tài nhỏ tuổi nhất trong độ tuổi chiến binh cơ giáp, xem ra vị thiên tài này rất nghe lời ca ca nha.

Chỉ có La Thiểu Thiên khủng hoảng nhìn Nguyên Nặc vài lần, cũng không nói gì nữa. Nghĩ bụng nếu ba người qua hướng tây bắc có vẻ hơi nhiều đi, thôi vậy.

Nguyên Tích vung tay lên, mọi người chia ra bắt đầu hành động.

Nguyên Nặc đi cạnh La Tiểu Lâu, ho khan nói: "Anh đừng chạy loạn, đi theo tôi sẽ không vấn đề gì."

La Tiểu Lâu hoài nghi nhìn Nguyên tiểu đệ, cảm giác này không giống như đi cùng Nguyên Tích nha, không có cảm giác an toàn tí nào.

Trán Nguyên Nặc nổi cả gân xanh lên, nghĩ tới lời Nguyên Tích, cố gắng tự an ủi mình: quên đi, anh ta chính là chế tạo sư thể năng yếu kém. Hơn nữa, anh ta gả tới cũng tốt hơn là người khác gả tới, ít ra nấu cơm cũng ngon...

"Chú xác định là anh theo chú sẽ an toàn chứ?" La Tiểu Lâu dừng bước.

"Anh lại muốn gì đây?" Nguyên Nặc lập tức quên mất hoạt động tự an ủi, phẫn nộ trừng La Tiểu Lâu. Phải biết rằng, nó phải vây quanh bảo hộ kẻ yếu này cho nên không thể đi chỗ náo nhiệt nhất với Nguyên Tích, vậy mà La Tiểu Lâu cư nhiên dám hoài nghi năng lực của nó.

"Anh chỉ muốn nhắc nhở chú, đi nhầm hướng rồi." La Tiểu Lâu nói xong bèn xoay người đi qua hướng khác.

Nguyên Nặc trừng hướng La Tiểu Lâu đang đi, mặt đỏ lên, đây chỉ là sai lầm nho nhỏ, nhất định là bị Tích ca kích thích mà ra. Nguyên Nặc đuổi theo La Tiểu Lâu, giữ khoảng cách ít hơn nửa thước với La Tiểu Lâu. Đây là khoảng cách tốt nhất để bảo hộ người đằng trước.

Nguyên Nặc đi gần như không vang tiếng bước chân, toàn bộ hành lang chỉ có tiếng bước chân của một mình La Tiểu Lâu. Để La Tiểu Lâu yên tâm hơn, nó còn khoát tay lên đầu vai La Tiểu Lâu.

Nhìn thấy 125 ở phía trước La Tiểu Lâu, Nguyên Nặc ngạc nhiên hỏi: "A. Cái con xanh biếc mập mạp này của anh còn có chức năng dẫn đường nữa à?"

"À, được chút. Nó tên là 125." La Tiểu Lâu đính chính tên cho 125 đáng thương.

Hai người cộng một động vật đi thời gian rất lâu, Nguyên Nặc không nói thêm nữa, nếu không phải tay cậu ta còn đang trên vai mình thì La Tiểu Lâu chắc còn phải suy nghĩ không biết tên kia còn đây không nữa.

Này tựa hồ cũng quá im lặng đi, rốt cục hai kẻ kia trốn trong bóng đêm làm cái gì?

La Tiểu Lâu đang suy nghĩ, khi quẹo vào không chú ý giẫm phải đuôi 125, nhưng không nghe thấy thanh âm oán giận của nó mà lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết như là tiếng heo bị giết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro