Chương 146 : Bảo vệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

125 xảo diệu đem tiếng thét của mình dung hợp với tiếng heo gào thảm thiết kia, ít nhất nó cũng bảo vệ được vấn đề mặt mũi. Nó tự cho rằng tiếng kêu của nó nếu ở hoàn cảnh khác có thể đi làm diễn viên được - đến giờ nó còn không biết ảnh đế và diễn viên khác nhau thế nào - nhưng mà âm lượng trên đã bị át mất rồi.

Cũng không thể trách nó, cái đuôi nó tuy nhỏ, nhưng cũng là thịt mà, bị giẫm lên rất là đau nha! Còn cái kẻ bị nó không cẩn thận giẫm phải kia, nó chỉ giẫm nhẹ nhàng một cái mà kêu gào tới mức vậy sao.

125 vừa khinh bỉ trong lòng, vừa vội vàng trèo lên vai La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu và Nguyên Nặc còn chưa lên tiếng, người kia đã run rẩy kêu to: "Đừng động thủ! Ngàn vạn lần đừng động thủ. Tôi...tôi là người một nhà!"

Nửa đêm nghe tiếng kêu như vậy khiến La Tiểu Lâu rùng mình một cái, lúc này cậu mới phát hiện chỗ quẹo này có một đống gì đó đen sì, cậu cố kìm chế ý nghĩ muốn lùi lại. Nguyên Nặc đằng sau vẫn không có chút cảm giác tồn tại nào, trừ bỏ cái tay đang dùng lực nắm chặt bả vai La Tiểu Lâu kia thể hiện rằng chủ nhân của nó đang ở trạng thái cảnh giác cao độ.

Chẳng lẽ cậu học sinh trung học kiêu ngạo này đã trở lại thành người bình thường, cũng biết sợ rồi? Tuy rất muốn chúc mừng học sinh trung học này một chút thế nhưng... La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt nghĩ thầm  chẳng...chẳng lẽ mình phải bảo vệ Nguyên tiểu đệ sao?

La Tiểu Lâu liên tưởng đến tiểu đệ của mình trước kia, Nguyên Nặc, thậm chí La Thiểu Thiên, trong lòng kết luận: tiểu đệ là giống loài tuyệt đối không đáng tin.

Nguyên Nặc nhíu mày nhìn người đang run run đằng trước. Anh ta đang làm sao vậy? Thật quá mất mặt mà, nhà mình làm gì có ai nhát gan như vậy! Nếu không phải kẻ ngốc kia lúc nãy ồn ào kêu người một nhà, mình đã ra tay đánh người rồi. Dùng một chút đầu óc cũng nghĩ ra được, hướng tây bắc có hai người, người nhà mà tên kia nói chỉ có thể là một tên còn lại. Lúc này nên nhân cơ hội tra chút tình báo có ích đi.

Nguyên Nặc hít sâu một cái, nếu không được thì phải nghiêm hình bức cung thôi.

Hai người còn đang do dự, tên kia đã đứng lên, bất an nói: "Không ngờ gặp nhau sớm vậy, đây là chìa khóa, lão đại nói giao cho ngài xong là tôi hoàn thành nhiệm vụ. Tuy tôi đã ẩn núp rất xuất sắc nhưng tôi cảm thấy tôi không hợp với đêm tối thế này."

Trong lúc lải nhải, người nọ phát hiện La Tiểu Lâu không có động tác liền đem một cái hộp nhét vào tay La Tiểu Lâu, lại còn có thể xảo diệu không đụng chạm vào tay La Tiểu Lâu chút nào.

"Cám ơn trời đất, cuối cùng tôi cũng không phải giữ cái chìa khóa này nữa. Như vậy, nếu không còn chuyện gì nữa, tôi đi trước."

Dường như người nọ rất không muốn ở cùng "đồng bọn" của hắn, lui nhanh vài bước rồi xoay người đi luôn. La Tiểu Lâu không nói một câu nào mà người nọ cũng không hề hoài nghi.

"Khoan đã, chìa khóa này dùng để làm gì?" La Tiểu Lâu lên tiếng hỏi.

Tiếng bước chân đi xa tạm dừng một giây, sau đó truyền đến trả lời có chút kinh ngạc: "Đương nhiên là để mở cửa thông lộ, ngài còn không biết sao? Tôi cũng không hiểu lão đại bị gì, tự nhiên áp dụng cái chiến lược rời đi gì đó... Ối, ngài làm gì vậy, chẳng lẽ không biết tập kích sau lưng người khác là rất không đạo đức sao... ôi..."

Một phút sau, La Tiểu Lâu cười tủm tỉm nhìn người bị Nguyên Nặc trói chặt, nói với Nguyên tiểu đệ: "Đúng là vận may rơi trúng đầu. Xem ra chúng ta thu thập xong trước bọn họ, lại là hoàn thành vượt mức nhiệm vụ nha."

Nguyên Nặc không nói gì liếc La Tiểu Lâu một cái. Chuyện như vậy cũng có thể gặp được, như này gọi là ngốc nhân có ngốc phúc sao?

"Không thể nào! Sao ngươi lại không phải người kia chứ?" Người nọ vẫn kiên trì cho rằng La Tiểu Lâu là người một nhà, bộ dạng người bị phản bội cực kỳ bi thương. "Nhất là cái cảm giác như đụng phải động vật máu lạnh giống loài rắn này, chẳng lẽ ngươi định làm trái với điều khoản hợp tác của chúng ta sao?"

"Cảm giác như đụng phải động vật máu lạnh giống loài rắn? Ngươi đang nói nó à?" La Tiểu Lâu suy nghĩ hai giây, giơ 125 trên vai lên. Hèn gì tự tin như vậy, ra là đã phán đoán thông qua tiếp xúc tứ chi, xem ra mấu chốt là do có 125 tồn tại.

Nhưng là, đến cùng là người nào cường hãn tới mức khi tiếp xúc sẽ có xúc cảm giống125 như vậy nha..

125 xanh biếc mập mạp vô tội đánh giá lại hình thể mập mập của mình thêm một lần, sau đó tức sùi bọt mép quát người nọ: "Ngươi bảo ai là động vật máu lạnh? Nói ai giống rắn? Buông ra, tôi phải cho hắn một bài học."

Người nọ nhìn 125 đang giãy giụa trong tay La Tiểu Lâu, thì thào nói: "Sao có thể như vậy chứ?"

"Vậy đồng bọn của ngươi ở đâu? Ầy, hóa ra các ngươi là hải tặc à?" Nguyên Nặc ngồi chồm hỗm trên mặt đất kiểm tra quần áo người nọ, rốt cục có cơ hội khiến tầm mắt lão huynh này quay về phía mình.

"...Ta, ta cảnh cáo các ngươi, hai ngươi tốt nhất nên thả ta ra, trả ta chìa khóa. Nếu không, lát nữa cho các ngươi đẹp mặt... Ta nói thật! Tên quái vật kia nhất định sẽ giết các ngươi, hắn hắn sắp tới rồi." Tù binh đáng thương vừa mới bắt đầu uy hiếp đã bị Nguyên Nặc vốn nghẹn khí cả đêm đánh cho bầm dập mặt mũi, cuối cùng còn khóc nức nở lên.

Có được tin tức cần biết, Nguyên Nặc khinh bỉ dùng một quyền đánh xỉu người nọ, sau đó nói: "Xem ra chúng ta cứ ở chỗ này chờ là được."

La Tiểu Lâu gật gật đầu, lại gần Nguyên Nặc thêm hai bước, dùng ý thức nguyên lực xem xét xung quanh, chuẩn bị nhắc nhở trước khi có người sắp đến. Qua lần quan sát ban nãy, Nguyên tiểu đệ thực đủ tư cách làm chân đánh nhau, điều này khiến La Tiểu Lâu yên tâm hơn chút.

Hai người đứng ở góc tường, La Tiểu Lâu khẩn trương nhìn chung quanh, Nguyên Nặc dựa tường ngủ gật, 125 thì đứng lên trên cơ thể người đã té xỉu kia thực thi trả thù.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu thôi do thám xung quanh nữa mà đề phòng nhìn phía bên phải đằng trước.

Cùng lúc đó Nguyên Nặc bên cạnh cũng lặng lẽ đứng lên, nhẹ giọng nói: "Đừng nhúc nhích." Sau đó, La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy có một trận gió thổi qua trước mặt, không thấy bóng dáng Nguyên Nặc đâu nữa.

Tiếp đó, cách hơn 50 mét có tiếng động lớn không ngừng vang lên, như là có người không ngừng đánh vào vách tường.

Do địa hình tòa thành hạn chế nên bọn họ không thể dùng cơ giáp, đó cũng là nguyên nhân khiến La Tiểu Lâu luôn bất an, cậu thật sự không có chút cảm giác an toàn nào.

Nhưng nghe động tĩnh này, La Tiểu Lâu vẫn nhịn không được, cậu quyết định đi qua xem sao.
Tới hiện trường, La Tiểu Lâu hít mạnh một hơi, trợn mắt há mồm nhìn phía trước "Đây là cái gì vậy trời?" Qua lớp kính quang lọc, cậu nhìn thấy thứ đang chiến đấu với Nguyên Nặc có ít nhất 6 cánh tay.

Cho dù Nguyên Nặc có thể năng tốt hơn nữa, trong thời gian ngắn cũng khó mà thắng được.

"Hèn chi người nọ nói kẻ đến là quái vật, thật không khoa trương chút nào. Trời đất, sao mà hắn nhiều tay dữ vậy?"

"Trên thực tế, hắn còn có thể có nhiều hơn, đó là người bạch tuộc, sức chiến đấu ở bậc giữa, lực công kích và lực phòng ngự đều rất mạnh. Thích nhất là xâm lấn cho đến khi khống chế toàn bộ cơ thể nó sống nhờ. Đây là một trong những chủng tộc bị chán ghét nhất trong vũ trụ. Tuy nhiên, nhược điểm của nó cũng rất rõ ràng." 125 thực tri kỷ mà giới thiệu cho La Tiểu Lâu, cuối cùng sờ soạng trong túi áo trước của mình, đưa cho La Tiểu Lâu một con dao gọt trái cây màu bạc - đồng thời nghĩ thầm mình đúng là chú robot rộng lượng nhất. "Ở vị trí chính giữa phía sau cổ là chỗ phòng ngự yếu nhất của người bạch tuộc, sau khi dao bụi ngân này tiếp xúc với máu của nó sẽ khiến lực hành động của nó yếu hơn nhiều."

Nói tới đây, 125 lại tiếc nuối mà ngắm La Tiểu Lâu một cái: "Nếu cậu không bị phong ấn gien, cái loại này không đủ để khiến cậu sợ hãi. Thế nhưng với thể năng hiện tại của cậu thì chỉ có cơ hội một lần thôi, nếu không thành công, nó sẽ lập tức giết cậu đấy."

Haiz, ám toán người khác quả nhiên kéo theo cừu hận nha. La Tiểu Lâu rối rắm nhận con dao nhìn quen mắt kia. Tốc độ của Nguyên Nặc vẫn nhanh nhưng đã nghe được tiếng thở gấp, cứ tiếp tục như vậy e là không ổn.

"Anh đi trước đi. Đi tìm nhóm anh họ tôi!" Nguyên Nặc bỗng hô về phía La Tiểu Lâu.
La Tiểu Lâu trong lòng nóng lên, tuy rằng do di truyền từ gia tộc nên tính tình không tốt lắm nhưng bản chất tiểu tử này thực không xấu nha.

Thấy tình huống càng ngày càng nguy hiểm, La Tiểu Lâu cũng bất chấp chọn lựa vị trí ra tay, nắm chặt dao trong tay, dùng ý thức nguyên lực tập trung vào vị trí sau cổ người bạch tuộc, vung tay lên.

Đúng lúc này, người bạch tuộc đang chiến đấu với Nguyên Nặc bỗng nghiêng đầu qua một bên, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía La Tiểu Lâu sau đó bỏ qua Nguyên Nặc, bổ nhào về phía La Tiểu Lâu.

Năng lực cảm ứng thật là biến thái! La Tiểu Lâu rủa nhỏ, không hề chần chờ, tay phát lực, dao bay ra ngoài.

Sống chết trước mắt, La Tiểu Lâu theo bản năng dùng ý thức nguyên lực. Dưới sự điều khiển của ý thức nguyên lực con dao màu bạc mang theo tiếng rít bén nhọn, như tia chớp xẹt qua không trung. Thế nhưng người bạch tuộc thật sự quá nhanh, nháy mắt đã nhảy ra xa năm thước, mà cánh tay nó dài ít nhất là bốn thước.

Giây tiếp theo, La Tiểu Lâu cảm thấy mình bị đánh mạnh ra ngoài, sau đó ngã mạnh xuống mặt đất.

La Tiểu Lâu gian nan ngẩng đầu, thấy Nguyên Nặc đang đứng ở vị trí của mình ban nãy, mà tua của người bạch tuộc cách cổ Nguyên Nặc chỉ có mấy xen-ti-mét.

Nguyên Nặc sắc mặt khó coi, thở hổn hển, sau đó người bạch tuộc chậm rãi ngã xuống.

"Chẹp, xem ra uy hiếp tính mạng có thể kích thích ra tiềm lực của cậu nha. Đường dao của cậu quá mạnh mẽ, làm hỏng luôn tiểu não của người bạch tuộc rồi." 125 thì thào nói, từ đầu đến cuối nó đều dính trên vai La Tiểu Lâu, không di dịch chút nào.

Lại qua hai giây, Nguyên Nặc lạnh mặt đứng lên, lật người bạch tuộc lại, thấy con dao kia rồi mới bước về phía La Tiểu Lâu, sau đó dùng sức túm cổ áo, nhấc cả người La Tiểu Lâu lên, quát: "Anh có biết làm như vậy là rất nguy hiểm không? Trong chiến đấu, loại hành vi này của anh có thể gây thêm phiền toái cho chúng tôi có biết không? Đầu óc anh để đâu vậy?"

La Tiểu Lâu bị lắc choáng váng đầu óc, cuối cùng Nguyên Nặc cũng chịu buông cậu ra, La Tiểu Lâu đứng vững lại, gian nan nói: "Tôi cảm thấy tôi nên thảo luận với anh họ chú một chút về vấn đề tôn kính của tiểu bối đối với trưởng bối".

Nguyên Nặc đang thu dọn thi thể người bạch tuộc tạm dừng một chút, hừ một tiếng, nói nhỏ: "Chị dâu tính trưởng bối gì chứ."

Mà ở trung tâm điều khiển, Thiều Dung đầy mặt là máu nhìn người trên màn hình, khóe miệng từ từ nhếch lên.

Hai người đem theo người bị trói cùng thi thể người bạch tuộc trở về. Trong bóng đêm yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của hai người, Nguyên Nặc bỗng ho khan một tiếng nói: "Này, tôi tôi cũng không thừa nhận là anh đã cứu tôi. Tuy rằng đường dao của anh đêm nay có chút đẹp mắt."

La Tiểu Lâu cười hắc hắc hai tiếng, ngắm Nguyên Nặc một cái nói: "Ừm, tôi cũng không có tinh thần xả thân cứu người." Nguyên Nặc đẩy cậu ra khỏi phạm vi của người bạch tuộc, cậu còn cảm động hơn.

Nguyên Nặc nóng cả mặt, quát: "Tôi mới không phải xả thân cứu người, đó là chiến lược đối phó nó của tôi, anh thì biết cái gì." Hừ, cho dù có xả thân cứu người, cũng là vì anh họ tôi bảo mà thôi.

La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ nói: "Tôi liên hệ với Nguyên Tích một chút, nói cho anh ấy biết chúng ta đang tới đó."

Mà tại một gian phòng lớn phía đông nam, Nguyệt Thượng nhíu mày nhìn Lewis tước sĩ nói: "Chúng tôi đã cứu ông vậy mà nhờ ông cho chúng tôi mượn thông lộ một lần thôi cũng không được?"

Một vị trung niên trừng mắt nhìn Nguyệt Thượng, hung tợn nói: "Ta sẽ không đưa chìa khóa cho các người, không đưa cho bất luận kẻ nào."

"Ông đúng là keo kiệt như trong truyền thuyết."

Lúc này, thông tin nghi thức trên cổ tay Nguyên Tích vang lên, Abel nhìn thoáng qua rồi mở miệng đầy thâm ý: "Đã có người cầu cứu rồi sao?"

Mặt trẻ con Hách Nhĩ cười cười: "Sợ cái gì? Chúng ta nhiều người thế này, quay lại cứu cũng kịp."

Nguyên Tích cúi đầu vừa nhìn, bỗng biến sắc, nhanh chóng chọn mở ra. Tuy hắn không nói gì nhưng những người ở đây đều cảm nhận được Vương tử điện hạ lạnh lùng hẳn.

Không quá hai giây, Nguyên Tích khôi phục biểu tình ban đầu, nói: "Hai người chờ ở cửa đi, chúng ta lập tức đi qua đó."

Sau đó Nguyên Tích ngẩng đầu nhìn mọi người, sắc mặt âm trầm nói: "Nguyên Nặc và La Tiểu Lâu đã giải quyết hai người kia, trong đó một tên là hải tặc, một tên là người bạch tuộc. Nói cách khác, âm mưu ở nơi này không đơn giản chỉ là cướp bóc mà thôi. Còn có, có lẽ chúng ta không cần lãng phí thời gian với Lewis tước sĩ về vấn đề chìa khóa nữa."

Nghe Nguyên Tích nói xong những lời này, sắc mặt Lewis tước sĩ lập tức đen.

Vài người nhanh chóng đứng dậy ra ngoài, Lewis tước sĩ do dự một chút, cũng mang người nhà theo đi qua.

Trên mặt đất nằm một hải tặc bị đánh ngất xỉu. Mà mọi người vừa bước qua cửa phòng bỗng thấy xung quanh tự dưng xuất hiện một tầng xạ tuyến, mà bên ngoài tầng xạ tuyến là những người bạch tuộc đen tuyền đang chờ sẵn bọn họ.

Tên cầm đầu đi từng bước về phía trước, dùng thanh âm máy móc nói: "Hiện tại các ngươi bị mẹ ta dùng võng xạ tuyến vây khốn, nếu muốn sống, phái người của các ngươi mang chìa khóa đến đây. Nếu sau mười phút còn chưa đưa đến, vậy thì các ngươi chuẩn bị tinh thần biến thành từng mảnh thi thể đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro