Chương 147: Phấn khích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thấy chưa, khí lực của chú tốt hơn của anh, mình chú khiêng hai tên kia đâu có gì khó đâu. Giờ mới giống một chiến sĩ cơ giáp trưởng thành và có năng lực phụ trách nha. Chậc chậc, thể hình cũng tốt nữa."

La Tiểu Lâu thoải mái đi bên cạnh Nguyên Nặc, lưỡi xán hoa sen khích lệ cái người đang phải khiêng hai tù binh kia, vừa lấy tay nhéo nhéo cánh tay Nguyên Nặc, ngữ khí bắt đầu chua.

Nguyên Nặc im lặng liếc La Tiểu Lâu một cái, tiếp tục đi về phía trước. Người bạch tuộc đã chết La Tiểu Lâu không muốn khiêng, mà tên còn sống kia có hình thể mập mạp, anh ta khiêng không nổi. Trong cơn nóng giận, Nguyên Nặc quăng cả hai tên kia lên vai mình, dù sao ngay từ đầu mình vốn không trông mong gì ở anh ta rồi.

La Tiểu Lâu kết thúc ca ngợi bằng một câu: "Anh tin rằng chú nhất định sẽ trở thành một dũng sĩ giống anh họ của chú vậy, có lẽ cũng sẽ tìm được một người yêu vĩ đại giống như anh... Cố lên đi, thiếu niên."

Nguyên Nặc ngơ ngác nhìn La Tiểu Lâu vô sỉ bên cạnh mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tôi hoàn mỹ thế nào không cần anh nói cho tôi biết, tôi biết rõ hơn anh, không ai vĩ đại hơn tôi. Trời ạ, tôi đâu có khen anh, anh đừng có cười cái kiểu đó được không? Còn nữa, thật cám ơn trời đất, tham khảo từ anh họ tôi, sau này tôi phải vạn phần cẩn thận khi chọn người yêu."

La Tiểu Lâu hừ một tiếng, trừng Nguyên Nặc, đang định giáo dục Nguyên tiểu đệ một chút, bồi dưỡng cho cậu ta cách nhìn người và tình yêu thì lúc này đèn trong tòa thành bỗng nhiên sáng hết lên. Mà hai người bị màn hình trên vách tường hấp dẫn chú ý, có hai nam nhân đang thảo luận trên màn hình.

Nguyên Tích cùng mọi người đi ra, trước mặt bị võng xạ tuyến bao phủ, mà bên ngoài bị vây quanh bởi người bạch tuộc.

Kẻ cầm đầu đám người bạch tuộc uy hiếp: "Nếu muốn sống, phái người đưa chìa khóa đến. Nếu mười phút sau chưa đưa chìa khóa đến thì chờ biến thành thi thể đi."

Hai người ngây ra một lát, La Tiểu Lâu bỗng xoay người chạy về hướng đông nam, bọn họ vốn đang định đi tới cửa lớn chờ.

Nguyên Nặc cũng bất chấp gì khác, ném hai kẻ kia xuống, đuổi theo La Tiểu Lâu, trong vòng mười phút bọn họ có thể tới nơi được không? Mặt khác, nơi đó có vẻ nguy hiểm, có nên đưa La Tiểu Lâu về chiến hạm trước hay không?

Trong khi Nguyên Nặc chuẩn bị đem chìa khóa ra để hấp dẫn lực chú ý của bọn người bạch tuộc, bỗng phát hiện người vừa mới tự xưng là chế tạo sư nhu nhược kia đã chạy không thấy bóng dáng đâu.

Mẹ, tốc độ này bằng tốc độ cao nhất của mình đi? Đây mới thật sự là chế tạo sư hay sao?

Mà bên người La Tiểu Lâu có một con xanh biếc mập mạp ánh mắt tỏa sáng đang vui vẻ chạy theo, vẻ mặt lúc trước của nó không có như vầy a.

"Ui, nhanh lên, chúng ta nhất định phải qua đó cứu người." 125 kích động nói "Tôi thích nhất là tiết mục anh hùng cứu mỹ nhân. Mặc kệ cậu có phải là anh hùng không, Nguyên Tích chính xác là mỹ nhân rồi! Tôi tin rằng sau đem nay tình yêu của hai người sẽ được thăng hoa."

Nguyên Nặc: "..."

La Tiểu Lâu: "..."

Nguyên Nặc cảm thán, trong nhà có người yêu cùng, à, sủng vật như vậy, cuộc sống của Tích ca cũng chẳng dễ dàng gì a. So sánh bá phụ cùng bá mẫu, anh họ cùng La Tiểu Lâu, Nguyên Nặc cảm thấy cuộc sống sau hôn nhân thật đáng sợ quá.

Nguyên Tích lạnh lùng nhìn những hàng người bạch tuộc bên ngoài tường xạ tuyến, chắp tay sau lưng, hoàn toàn không có ý thỏa hiệp. Hắn không nói gì, những người chung quanh cũng không ai dám tự chủ trương, thậm chí không ai thông báo cho La Tiểu Lâu đi đến. Đám người Lewis đã sợ tới mức trắng mặt, toàn bộ lùi lại đằng sau.

"Các ngươi thừa dịp gió lốc tiến đến, tự tiện xâm nhập lãnh vực của chúng ta, làm trái với điều ước hòa bình. Các ngươi muốn phát động chiến tranh sao?" Nguyên Tích nhìn chằm chằm tên cầm đầu hỏi.

Tuy rằng những nhân loại nhỏ yếu kia đang bị bọn họ bao vây khống chế, nhưng nam nhân này phát ra khí thế bá đạo khiến hắn rất không thoải mái, người bạch tuộc không tự chủ được lui lui về sau, nhìn Nguyên Tích một lúc mới mạnh miệng nói: "Không liên quan đến ngươi. Mau cho người đưa chìa khóa lại đây! Lãng phí thời gian thì chỉ có đường chết thôi. Còn nữa, cho dù chúng ta phát động chiến tranh, các ngươi cũng làm gì được chứ!"

Nguyên Tích bỗng nở nụ cười, nụ cười này làm càn phô trương, cực kỳ nguy hiểm lại còn mang theo mỹ cảm, khiến người xung quanh đều nhìn không dời mắt, ngay cả người bạch tuộc cũng ngây dại, rồi nói: "Thật tốt quá, ta đang lo không tìm được lý do. Ta đề nghị trước tiên ngươi nên thông báo cho tinh cầu mình chuẩn bị dụng cụ và gia vị để nướng bạch tuộc, ta nghĩ không lâu nữa chúng ta sẽ đi qua."

Tên cầm đầu giận dữ, không chỉ bởi kết luận kiêu ngạo này mà hắn còn phát hiện nam nhân này không nói giỡn. Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này là da đầu hắn run lên. Hắn quyết định, mặc kệ người này có thân phận gì hắn đều phải giết.

Đúng lúc này, La Thiểu Thiên bỗng huýt sáo một tiếng. Tay sau lưng Nguyên Tích ra hiệu, trừ Abel ra, mấy người đều cùng hành động.

Nguyên Tích hai tay hai súng không ngừng bắn phá phía bên trên, thanh âm vang lên không dứt.

Sau vài giây, khi đám người bạch tuộc có phản ứng thì võng xạ tuyến kia đã bị phá hủy hoàn toàn. Mà khi bọn họ giơ lên vũ khí cũng là lúc đám người La Thiểu Thiên cũng đã nhằm súng vào thẳng bọn họ.

Ngoài cửa, Thiều Dung mỉm cười lắc đầu: "Ai nha, thật đáng tiếc. Xem ra không được thưởng thức tuyệt kỹ phi đao rồi, uổng công tôi thông báo trước. Mà thôi, tôi cũng không muốn để nhóm người này cho người khác giải quyết đâu..." Thì thào nói xong, Thiều Dung đã đi vào cửa.

"Xem ra tôi tới vừa lúc, hoạt động săn bắn chỉ vừa mới bắt đầu a." Thiều Dung cười nói, tiện tay xoa vết máu trên mặt.

Nhóm người bạch tuộc cả kinh, phía sau có người đến mà bọn họ cư nhiên không biết! Nếu như nói Nguyên Tích nhìn bọn họ với ánh mắt như nhìn người chết thì người này nhìn họ như đang nhìn bạch tuộc nướng vậy. Đám người bạch tuộc cảm thấy kinh hãi.

La Tiểu Lâu thở hồng hộc chạy, thời gian dài như vậy, cư nhiên vẫn theo kịp Nguyên Nặc, thậm chí là chạy vượt lên trước.

Nguyên Nặc nhìn La Tiểu Lâu biểu tình nghiêm túc kia, biết người này đang lo lắng cho Nguyên Tích, nó chạy lên vỗ vỗ vai La Tiểu Lâu, an ủi: "Đừng lo lắng. Còn chưa hết mười phút mà. Hơn nữa, Tích ca không có chuyện gì đâu..." Anh còn đang sống nhăn răng thế này, anh họ tôi sao có chuyện gì được.

"Ừ. Anh ấy nhất định là đang chờ chúng ta tới cứu." La Tiểu Lâu lo lắng nói.

"Anh đừng xem nhẹ Tích ca của tôi, bọn người bạch tuộc dám tính kế anh ấy chắc chắn sẽ phải hối hận vì đến Lewis tinh cầu." Nguyên Nặc kiêu ngạo nói.

"Ừ. Anh đồng ý với chú, Nguyên Tích đương nhiên là không bị nguy hiểm. Nhưng anh vẫn hy vọng Nguyên Tích còn đang chờ chúng ta tới cứu." La Tiểu Lâu vừa chạy vừa nói.

Nguyên Nặc khó hiểu nhìn La Tiểu Lâu.

Trên mặt La Tiểu Lâu mang biểu tình hy vọng nói: "Nếu chúng ta tới cứu anh chú kịp lúc, theo chú thì anh ấy có thể đáp ứng tôi. Ừm...cái kia..." tiếp sau, La Tiểu Lâu phát ra hai tiếng cười quỷ dị khiến Nguyên Nặc dựng cả tóc gáy, quay đầu nói với Nguyên Nặc: "Ân cứu mạng nha, anh cảm thấy không chừng anh họ chú có thể để anh được ở bên trên. Như vậy... Như vậy..."

Nguyên Nặc trợn mắt há mồm nhìn La Tiểu Lâu, tên kia cư nhiên có loại chủ ý này! Nguyên Nặc cảm thấy mình bắt đầu kính nể La Tiểu Lâu rồi.

Nguyên Nặc cố gắng giữ biểu tình trên mặt, khẳng định với La Tiểu Lâu: "Ừm, tôi có thể cam đoan cuộc sống đêm nay của các anh sẽ phi thường phấn khích."

La Tiểu Lâu kinh hỉ nói với người lần đầu tiên duy trì mình này: "Thật không? Anh cũng thấy như vậy, nhanh đi, chúng ta phải cứu được người trước đã."

Nguyên Nặc gật đầu, bỗng dừng lại, nhìn phía sau lưng La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu nghi hoặc, bỗng nhiên có dự cảm vô cùng xấu.

"Vô cùng cám ơn em đã vất vả chạy đi cứu anh, tuy vẫn chưa thực sự có ân cứu mạng. Anh nghĩ đêm nay chúng ta có thể thật tình thảo luận vấn đề như vậy như vậy của em đấy." Nguyên Tích thản nhiên nói, thanh âm có mùi vị nguy hiểm.

La Tiểu Lâu run rẩy cả người, cứng ngắc xoay người lại liền nhìn thấy Nguyên Tích cùng một đám người đứng ở phía sau.

Trời ơi, bọn họ đến đây khi nào? Mà mình cư nhiên không hề hay biết. Như vậy, những lời nói ban nãy của mình đã bị toàn bộ những người này nghe được?

Giống như trả lời cho nghi vấn của cậu, những người này ánh mắt có chút do dự, còn có cả ánh mắt địch ý nữa.

Cảm tạ trời đất, may mà Vương tử chỉ huy bọn họ giải quyết xong đám người bạch tuộc, chứ nếu để La Tiểu Lâu đến cứu, Vương tử điện hạ sẽ giết bọn họ mất...

Nhìn Nguyên Tích đang đen mặt, La Tiểu Lâu run run nói: "A, không cần đâu. Thật đó! Vừa nãy em có nói gì sao?" Cậu nhìn trái nhìn phải, phát hiện Nguyên Nặc mang biểu tình xem kịch vui đứng ở phía sau, mà kẻ ở gần cậu nhất là 125, đã biến thành hòn đá vô tội nằm trong túi áo cậu. Cái tên bắt nạt kẻ yếu chết tiệt này, mi không thể có chút cốt khí được hay sao, chỉ cần thông báo với mình một câu trước khi chết máy cũng được mà.

La Tiểu Lâu gian nan nói: "Em rất cao hứng khi biết anh và mọi người tự giải quyết được nguy hiểm. Em biết là anh sẽ làm được mà. Thấy các anh bình an em mừng quá."

Nguyên Tích đi tới, ôm lấy La Tiểu Lâu, sờ sờ hai má La Tiểu Lâu, nhẹ nhàng mở miệng: "Ừ. Cho nên kế tiếp, cục cưng, chúng ta có thể đi hưởng thụ đêm đẹp được rồi."

Trừ bỏ La Tiểu Lâu bị Nguyên Tích ôm còn đang ảo não ra, những người khác đều mang tâm tình tốt đi về. Bước đầu nhiệm vụ coi như thành công, ít ra cũng lấy được chìa khóa, bọn họ sẽ nhanh chóng đến được Renda tinh vực. Còn có thu hoạch ngoài sở liệu là vô tình phá hủy âm mưu của người bạch tuộc.

Nguyên Tích phái thuyền trưởng Kent liên lạc với Quân bộ, lệnh cho Quân bộ lại đây bắt sống vài người bạch tuộc mang về thẩm vấn. Việc này rất quan trọng, hắn cũng báo cho cha mẹ biết luôn.

Cuối cùng, Nguyên Tích tuyên bố đêm nay sẽ nghỉ lại ở tòa thành Lewis, ngày mai xuất phát.

Lewis tước sĩ có ý muốn lấy lại chìa khóa nhưng không được, hơn nữa ông ta cũng không muốn khiến cho Quốc vương tương lai mất hứng, vì thế chỉ có thể từ bỏ ý định, nhưng vẫn cường điệu rằng chỉ cho mượn chìa khóa một lần thôi.

Ban đêm, Nguyên Tích áp bức La Tiểu Lâu đến trên giường, đưa ra vấn đề ân nhân cứu mạng lấy thân báo đáp với La Tiểu Lâu. Hai người triển khai kịch liệt thảo luận cùng hành động trên phương diện cả thân lẫn tâm. Tình yêu thăng hoa như lời 125 chẳng biết có không, nhưng cuộc sống về đêm của bọn họ tuyệt đối là có thăng hoa.

"Trời ạ, anh còn chưa đủ sao... A, không cần tư thế này..."

"Vẫn là kiểu vừa nãy đi..."

"Xin anh đấy, anh không cảm thấy mệt hả?"

"Huhu... Em kiện anh gia bạo nha..."

Nguyên Tích khẽ mỉm cười, cuối cùng cũng mở miệng: "Anh rất vui vì em đi cứu anh, để báo đáp ân cứu mạng của em, dù vất vả hơn nữa anh cũng sẽ cố gắng."

Nguyên Tích vỗ hai cái vào mông La Tiểu Lâu, lại nhu nhu, được ăn no tinh thần sảng khoái, nhìn La Tiểu Lâu đang nhịn không được mà khóc lên bên dưới, bèn cúi đầu hôn xuống.

Ừm, loại gia pháp này rất được. Sau này nên áp dụng nhiều hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro