Chương 153: VŨNG NƯỚC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai binh lính dẫn đường cũng sửng sốt, vừa nãy đâu có sương mù thế này.

Nguyệt Thượng nhìn bốn phía, nhíu mày nói: "Chẳng lẽ là do hoàn cảnh đặc thù của Renda tinh cầu tạo thành?"

Mộ Thần: "Rất khó nói, nhưng quả thật khí hậu trên Renda tinh cầu rất quỷ dị, hơn nữa thời gian ngày đêm đều rất dài. Có người còn đoán là ở đây còn không có động thực vật nào sinh sống cả."

La Thiểu Thiên và Nguyên Nặc lặng lẽ đi hai bước đến bên cạnh Nguyên Tích và La Tiểu Lâu, đồng thời quan sát xung quanh.

Sắc mặt Nguyên Tích có chút ngưng trọng. Đối với nhiệm vụ lần này, Phượng Già Lăng chỉ nói cho hắn một câu duy nhất: "Nơi đó rất quái dị, ta không biết con có thể hoàn thành nhiệm vụ thử luyện hay ko, nhưng chỉ cần con chú ý quan sát thì an toàn không khó. Tất nhiên là ta muốn các con thu hoạch được nhiều thành quả hơn."

Bọn họ đương nhiên phải có thu hoạch, thử luyện trưởng thành của hắn sẽ thành công. Hơn nữa, Nguyên Tích cảm thấy năm nay kết hôn là thích hợp nhất.

Từ lúc xuống chiến hạm đến giờ, La Tiểu Lâu chưa nói một câu nào, tim luôn đập nhanh. Dưới thời tiết âm u lạnh lẽo thế này mà cậu lại luôn toát mồ hôi lạnh.

Vừa chớm đi xuống đến Renda tinh cầu, 125 liền nói một câu mỏng manh bên tai La Tiểu Lâu: "Tuyệt đối không đc sử dụng ý thức nguyên lực." Sau đó liền chết máy.

Trừ bỏ làm chuyện xấu nên sợ gặp Nguyên Tích, 125 rất hiếm khi chết máy. La Tiểu Lâu cảm thấy chắc chủ yếu do nó sợ tịch mịch. Nhưng hôm nay La Tiểu Lâu gõ kiểu gì nó cũng không có dấu hiệu tỉnh. Mà bởi câu nói của 125, La Tiểu Lâu lại không dám dùng ý thức gọi nó.

Rốt cục là có chuyện gì chứ? Không thể là do thiếu hộp năng lượng được bởi trước khi tới nơi này, 125 xảo trá lấy của mình rất nhiều rồi. Toàn bộ hộp năng lượng được chế tạo trên chiến hạm đều để ở chỗ nó. Hơn nữa, trước khi chiến hạm dừng xuống, 125 vẫn còn mười phần tinh thần lải nhải bên tai, không có chút bất thường nào. Như vậy chỉ có thể là do bọn họ đặt chân xuống Renda tinh cầu. La Tiểu Lâu đang lo lắng là không biết sau khi rời khỏi Renda tinh cầu, 125 có tỉnh lại không. Cậu quyết định sau này không nói nó đáng ghét nữa...

Hiện tại bọn họ đã ở trên cái tinh cầu mù mịt này hai mươi phút rồi. La Tiểu Lâu thấy cả người không thoải mái, có linh cảm rằng nơi này rất nguy hiểm. Mà 125 lại không ở đây, cậu càng thấy bất an.

La Tiểu Lâu tự nhủ không được dùng ý thức nguyên lực. Thế nhưng càng nghĩ vậy La Tiểu Lâu lại càng không khống chế được bản thân. Dường như ý thức nguyên lực bị cái gì đó dẫn dắt đang không ngừng bốc lên muốn khuyếch tán ra mọi phương vị.

"Tôi cảm thấy có gì đó không ổn." Nguyên Nặc lên tiếng.

Hách Nhĩ cũng nghiêm túc nói: "Tôi cũng thấy vậy"

Thiều Dung đằng sau hai người nói: "Nơi này là vùng bị phong ấn, nhiều năm rồi còn chưa bị mở ra thì sao bình thường được. Ko cần nói nhiều, bây giờ chúng ta chỉ cần tìm được nơi để mở ra phong ấn là xong nhiệm vụ."

Nguyệt Thượng hỏi Nguyên Tích: "Nguyên Tích, anh thấy sao? Em đề nghị đi tiếp về phía trước."

Nguyên Tích gật đầu: "Tiếp tục đi. Trước tiên phải tìm được khu vực đặt phong ấn đã."

Mọi người đều ko phản đối, chỉ có Hách Nhĩ hỏi: "Hai chế tạo sư có muốn quay lại chiến hạm trước không?"

La Tiểu Lâu nói: "Ta không cần. Anh sẽ bảo hộ em mà, phải không?" Câu sau là nói với Nguyên Tích.

Tuy không muốn thừa nhận nhưng Nguyên Tích cảm thấy tâm trạng mình đã tốt hơn chút. Hắn nắm lấy tay La Tiểu Lâu, cảm giác tay La Tiểu Lâu đầy mồ hôi liền bĩu môi, khinh bỉ liếc La Tiểu Lâu một cái, nhưng lại nắm chặt tay La Tiểu Lâu hơn.

Abel do dự một chút rồi đi hai bước về hướng Nguyệt Thượng, nói: "Tôi cũng ở lại."

Mọi người bắt đầu hành động, chung quanh sương mù tràn ngập, có lẽ còn có nguy hiểm khác nên bọn họ không có phân tán. Bởi không thể sử dụng hệ thống trinh thám của cơ giáp nên ngoài La Thiểu Thiên và Mộ Thần dùng cơ giáp, còn lại đều đi bộ.

Tốc độ của bọn họ cũng không nhanh, trên tay mỗi người đều cầm một chiếc đèn pin để chiếu sáng.

Nửa giờ sau có người nghi hoặc: "Có lẽ thực không có nguy hiểm, nhưng sao còn chưa tới cái hồ kia nhỉ?"

Binh lính đi trinh sát ban nãy cũng thấy kỳ quái: "Chúng ta đang đi đúng hướng, hơn nữa cái hồ kia rất lớn, cho dù đi sai hướng một chút thì chắc hẳn là sắp tới rồi."

Binh lính trinh sát còn lại thì lại nói: "Có lẽ lúc nãy chúng ta quá khẩn trương nên đi nhanh chút. Chắc đi một lát nữa là tới thôi."

Mọi người tiếp tục đi về phía trước, sương mù có vẻ càng ngày càng đậm, hơn nữa ở dưới chân tựa hồ có nhiều vũng nước hơn, chỉ sơ ý một chút là sẽ rơi vào vũng nước.

Một binh lính bị vấp chân, nhìn xuống thấy dây giày bị tuột, anh ta ngồi xuống buộc lại dây giày. Đèn pin kẹp ở cánh tay anh ta vừa lúc chiếu sáng ao nước bên chân, bên trong chiếu ngược ra bóng người. Binh lính thoáng nhìn, phát hiện mái tóc vàng của mình ở trong nước lại biến thành màu trắng liền khẽ cười lên. Màu tóc này có vẻ giống màu tóc của vị chiến sĩ cơ giáp rất lợi hại kia nha, nhưng mình vẫn thích màu tóc vàng óng của mình hơn, Lâm Đạt thường khen là nhìn thấy ấm áp. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ này trở về, mình sẽ có hai tuần nghỉ phép, đến lúc đó sẽ đưa cô ấy đi chơi ở Thánh Huyễn thành, đây chính là thắng địa du lịch của các đôi yêu nhau.

Đang say mê trong tình yêu binh lính bỗng phát hiện bất thường. Anh ta biết mình đang cười bởi mỗi khi nghĩ đến Lâm Đạt anh ta đều cười, nhưng là cái bóng dưới nước - người tóc bạc kia không có cười, rõ ràng là khuôn mặt mình nhưng lúc này giống như người khác đang lạnh lẽo nhìn mình.

Binh lính kinh ngạc há mồm định gọi chiến hữu đằng trước thì trong ao nước bỗng nổi lên bọt nước sau đó có một bóng dáng chớp lên cực nhanh, vũng nước từ từ mở rộng, bóng đen kia không chút do dự kéo người vào trong. Theo sau, vũng nước cũng từ từ thu nhỏ thành hình dạng bạn đầu, bên cạnh chỉ còn chiếc đèn pin. Một giây sau, lại có một thứ nho nhỏ giống cánh tay vươn lên kéo luôn cả đèn pin vào trong vũng nước.

Mọi người vẫn tiếp tục đi, ko ai hay biết về một màn vừa rồi.

Nguyên Tích vẫn luôn kéo La Tiểu Lâu đi bỗng dừng lại, cảnh giác nhìn xung quanh. La Tiểu Lâu sắc mặt cũng khó coi, cậu cảm thấy trong bóng đêm hình như có ánh mắt ác ý luôn theo dõi mình.

Binh lính đi gần bọn họ bỗng cả kinh kêu lên: "Điện, điện hạ! Có vấn đề! Chúng ta mất liên lạc với vài người trong đội."

Thanh âm vừa dứt, bên trong vài cái vũng nước dưới chân anh ta bỗng vươn lên mấy cánh tay dài nhỏ túm lấy chân anh ta kéo cả người vào trong.

Cùng lúc đó những vũng nước chung quanh đều có động tĩnh.

Nguyên Tích biến sắc, vội vã ôm lấy La Tiểu Lâu, một tay rút nhuyễn kiếm màu đen trên lưng ra chém những cánh tay đang vươn đến chung quanh.

La Tiểu Lâu vẫn đang kinh hoảng hỗn loạn, lại phát hiện những cánh tay bị Nguyên Tích chặt đứt kia vừa rơi xuống nước liền biến mất, ngay cả tơ máu cũng không có. Nhưng ngay sau đó trong vũng nước lại càng nhiều cánh tay vươn ra, tiến về phía hai người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro