CHƯƠNG 152: Địch hay bạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu uống hết ly nước, thấy Lạc Khắc đi ra phòng khách cũng đứng dậy đi theo.

Lúc này, các chiến sĩ cơ giáp không ở phòng huấn luyện thì cũng ở trong phòng mình; Nhân viên trên chiến hạm đều tại vị trí công tác, trên hành lang không một bóng người. La Tiểu Lâu ra tới hành lang, thấy Lạc Khắc đã đi đến khúc cua, nhíu nhíu mày nghĩ người này sao đi nhanh vậy. La Tiểu Lâu bước đi nhanh hơn, đến góc cua liền cẩn thận dừng lại.

La Tiểu Lâu gõ viên đá trước ngực, 125 liền hưng phấn báo cáo: "Bên đó không có ai." Bởi vì được cùng La Tiểu Lâu giám sát Lạc Khắc, nó cảm thấy vô cùng kích động. Tiểu nhân báo thù, không sớm thì tối!

La Tiểu Lâu ló đầu ra, phát hiện Lạc Khắc đã đi đến cuối hành lang. Tất cả đều bình thường. La Tiểu Lâu đang suy nghĩ có nên tạm dừng việc theo dõi để tới phòng làm việc hoàn thành kế hoạch hôm nay của mình hay không.

Đang định quay người nhưng La Tiểu Lâu chợt thấy phía trước Lạc Khắc còn có một người, qua bóng dáng thì có vẻ là Nguyên Nặc. Nguyên Nặc hình như không biết có người đằng sau, khi Nguyên Nặc tới khúc cua, Lạc Khắc vội lùi vài bước rồi quay đầu nhìn xung quanh, La Tiểu Lâu ngay lập tức lùi đầu về sau.

Khi La Tiểu Lâu lại ló đầu ra lần nữa thì thấy Lạc Khắc đã đi qua khúc cua rồi. La Tiểu Lâu lập tức cảnh giác, phải chăng Lạc Khắc đi nhanh vậy là vì hắn đang theo dõi Nguyên Nặc.

Trong khi còn đang hoài nghi Lạc Khắc, La Tiểu Lâu lại phát hiện một vấn đề nữa: Lúc này chung quanh không người, đi qua hai khúc cua này là sẽ tới khu hẻo lánh.

La Tiểu Lâu bỗng nhớ đến câu nói ở phòng điều khiển: "Nhân cơ hội giết hết bọn họ", liền cả kinh, vội vã đi theo. Mặc dù quen biết không lâu nhưng La Tiểu Lâu thực lòng thích Nguyên tiểu đệ.

Đi qua khúc cua thứ hai, La Tiểu Lâu phát hiện nơi này chỉ có duy nhất một phòng chiếu phim, không còn phòng nào khác, hai người kia chắc đều đi vào đây rồi. La Tiểu Lâu rút súng, ấn vân tay, cánh cửa liền mở ra.

Lạc Khắc đang ngồi trên ghế salon giật mình nhìn La Tiểu Lâu, hỏi: "Vương tử phi điện hạ có chuyện gì vậy?"

La Tiểu Lâu không đi vào mà vẫn đứng ngay cửa chĩa súng vào Lạc Khắc hỏi: "Nguyên Nặc ở đâu?"

Lạc Khắc tao nhã cười, nhấn cổ tay một cái, nói: "Ý ngài là cái này sao?"

Trước mặt Lạc Khắc có một bóng người, chính là bóng Nguyên Nặc.

Sắc mặt La Tiểu Lâu rất khó coi, nói với 125 bằng ý thức: "Sao mi không nói cho ta biết đó không phải là người thật?"

125 ủy khuất mà giải thích: "Tôi tưởng cậu biết mà, lúc đó tôi còn đang khinh bỉ hắn, nhìn xem người hắn thầm mến là ai, không ngờ lại là tiểu tử Nguyên Nặc..."

...

"Ngươi cố ý dẫn ta đến đây?" La Tiểu Lâu vẫn đứng ở cạnh cửa, cảnh giác nhìn Lạc Khắc. Lạc Khắc là một thiên tài internet, y thuật cũng giỏi, lại còn là người thừa kế của một gia tộc lớn, gen bậc A, bởi vậy cho nên, thể năng của hắn chắc chắn tốt hơn La Tiểu Lâu rồi.

Lạc Khắc giơ hai tay lên, đứng dậy, cười tủm tỉm nói: "Chẳng lẽ ngài không có điều gì muốn hỏi tôi sao? Ngài xem, tôi rất có thành ý, trên người không hề có vũ khí, cho dù có, tôi cũng tuyệt đối không hại ngài. Tôi chỉ muốn nói chuyện với ngài mà thôi."

"Đây là cơ hội tốt để vạch mặt hắn, yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cậu." 125 thề thốt đảm bảo.

La Tiểu Lâu do dự một chút rồi mới đi vào trong phòng, cánh cửa liền lập tức đóng lại.

Đang thảo luận với thuyền trưởng Kent, Nguyên Tích nhìn theo dõi nghi thức trên cổ tay bỗng nhíu mày, buồn bực mà đứng dậy. Trong khi thuyền trưởng Kent còn đang nghi hoặc, Nguyên Tích nắm chặt tay, cuối cùng lại ngồi xuống.

Khi La Tiểu Lâu đã ngồi xuống ghế salon phía đối diện, Lạc Khắc mới ngồi xuống: "Rất vui khi ngài cho tôi cơ hội này. Ngài rất quan tâm Nguyên Nặc?"

"Cậu ấy là bạn của ta." La Tiểu Lâu nghiêm túc nói, trong lòng bổ sung một câu: Còn là em họ Nguyên Tích, coi như là có họ hàng với ta đi...

Lạc Khắc cười cười: "Thật không hiểu nổi tại sao ngài lại khoan dung với con người như vậy, trong khi ngài biết rõ tình hình sẽ đáng sợ thế nào khi họ biết thân phận khác của ngài."

"Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì." La Tiểu Lâu khô khan nói.

"Trong phòng này không có bất kỳ thiết bị ghi âm hay theo dõi nào cho nên buổi nói chuyện của chúng ta hoàn toàn bí mật, ngài không cần quá kiêng kị như vậy." Lạc Khắc săn sóc nói.

La Tiểu Lâu không băn khoăn, nhìn Lạc Khắc hai giây, đột nhiên hỏi: "Ngươi dùng biện pháp gì để nói chuyện bên tai ta vậy? Ngươi không phải là nhân loại?"

Lạc Khắc nhìn La Tiểu Lâu đầy thâm ý, sau đó đứng lên đi thẳng đến trước mặt La Tiểu Lâu nói: "Ha ha, ngài đang nói gì thế, tôi đương nhiên là nhân loại. Còn về khả năng nói bên tai ngài thì chỉ là tiểu xảo thôi." Nói xong nghiêng người, đưa tay sờ tóc phía trên tai La Tiểu Lâu. Cuối cùng đưa tay đến trước mặt La Tiểu Lâu: "Là do vật nho nhỏ này, tôi chế tạo. Tôi lấy ngón tay ra chỉ lệnh, nó có thể chuyển thanh âm của tôi đến tai ngài."

La Tiểu Lâu nhìn cái hạt châu màu đen có bán kính chưa tới 2 mi-li-mét kia, phẫn nộ hỏi: "Ngươi cài nó lên người ta khi nào?"

Lạc Khắc giơ hai tay đầu hàng: "Ngài chớ tức giận, nó không phải là dụng cụ theo dõi, chỉ là để liên lạc với ngài trong tình huống đặc biệt..." nói tới đây, Lạc Khắc bỗng khom người đau đớn.

La Tiểu Lâu vốn đang định đánh hắn bỗng dừng tay, người này lại làm trò quỷ gì vậy?

Sắc mặt Lạc Khắc từ từ bình thường trở lại, sau đó lấy trong lỗ tai ra một hạt châu màu bạc, thở dài: "Haiz, không hổ là ngài, mới đó mà đã xử lý hết dụng cụ liên lạc của tôi rồi. Thế nhưng xin ngài tin tưởng, tôi thật sự không có ác ý."

Ngay sau đó là thanh âm áy náy của 125: "Thực xin lỗi, do tôi sơ sẩy. Bình thường tôi chỉ kiểm tra vật phẩm hoặc những thứ chung quanh, rất ít khi xử lý luôn như vậy."

Lạc Khắc ko biết 125 cho nên vẫn cho rằng La Tiểu Lâu phá hủy dụng cụ này mà không nói cho hắn biết. Càng nhiều quân bài chưa lật, cơ hội thắng càng nhiều mà.

"Cho dù ngươi là nhân loại thì những lời nói ban nãy của ngươi cũng đủ cho ngươi đi hầu tòa rồi." La Tiểu Lâu nói.

"Tôi là nhân loại, chưa bao giờ làm việc xấu, bọn họ không có cớ để bắt tôi." Lạc Khắc nhún nhún vai, sau đó quan tâm hỏi: "À, còn nữa, hoa văn trên người ngài biến mất chưa?"

"Chưa, vẫn còn hoa văn." La Tiểu Lâu cẩn thận mà nói, cậu không muốn Lạc Khắc biết thuốc kia có hiệu quả. Chần chờ một chút, La Tiểu Lâu lại hỏi: "Thuốc đó còn không?"

"Hết rồi, chỉ người nọ có thôi. Nếu thuốc không tác dụng thì thật đáng tiếc quá. Nhưng thấy tinh thần ngài vẫn tốt, tôi cũng an tâm." Lạc Khắc cười nói.

Cả hai đều âm thầm buồn bực, thực ko tìm đc chút sơ hở nào của đối phương.

"Bất luận ngài tin hay không, tôi chỉ muốn nói là tôi đứng về phía ngài. Đó cũng là nguyên nhân mà phụ thân tôi để ngài được qua thông lộ. Nếu cần trợ giúp, xin nhớ là ngài có thể liên lạc với tôi lúc nào cũng được, Lạc Khắc là thuộc hạ trung thành của ngài. Nói đến đây thôi, chúng ta nên rời khỏi nơi này." Lạc Khắc nói xong, xoay người hành lễ một cái rồi đi trước ra ngoài. Khi tới cửa, hắn quay đầu lại nói: "Ngài và nhân loại sống chung hòa hợp lại còn quan tâm bọn họ như vậy, thật sự khó tin. Tôi hy vọng ngài sớm hiểu rõ sự thật."

Lạc Khắc đi xa rồi La Tiểu Lâu mới từ phòng chiếu phim đi ra.

Chẳng lẽ thân phận bị bại lộ? Nhưng mà làm sao có thể nha? Mình bề ngoài là nhân loại, không làm việc xấu, tuân thủ pháp luật hơn Lạc Khắc, tuyệt đối có tư cách được bình chọn là công dân gương mẫu của Đế quốc. Tên Lạc Khắc này chắc chắn đang ám chỉ để buộc mình thừa nhận thân phận dị thú. Nếu như vậy sẽ có hai khả năng: một là Lạc Khắc thuộc phe dị thú; hai là vì bắt dị thú, tới thăm dò mình. Khả năng thứ nhất sẽ gây bất lợi cho bọn Nguyên Tích, khả năng thứ hai sẽ là nguy hiểm đối với mình.

La Tiểu Lâu thở dài, thật phiền toái quá đi.

125 căm tức nói: "Cậu xem, hắn ta thật gian trá giảo hoạt. Hắn hoàn toàn không có tính cách hào phóng của dị thú cao quý chúng ta, tôi cảm thấy hắn tuyệt đối là nhân loại! Theo nghiên cứu của tôi, nhân loại đều là những kẻ tham lam, yếu đuối, đê tiện...á, ngài đừng nhìn tôi như vậy, trong đó đương nhiên không bao gồm ngài và Nguyên Tích a..."

La Tiểu Lâu không nói gì mà nhìn 125, sau đó nói: "Trước khi Lạc Khắc rời khỏi đây, mi giúp ta giám thị hắn."

"Vậy... Tôi có thể sử dụng internet chứ?" 125 cẩn thận hỏi.

"Có thể. Nếu Nguyên Tích điều tra, ta sẽ che chở cho mi." La Tiểu Lâu cam đoan.

"A a a, thật vậy sao? Cục cưng, tôi yêu cậu nhất trên đời." 125 cảm động nói.

Tuy vẫn đang buồn bực chuyện Lạc Khắc kia nhưng La Tiểu Lâu vẫn quyết định đi phòng thí nghiệm chế tạo hộp năng lượng. Chiến hạm bị tiêu hao rất nhiều năng lượng khi trải qua thử thách thứ hai, La Tiểu Lâu chế tạo một ít phòng khi khẩn cấp.

Cho đến khi nhìn thấy La Tiểu Lâu đi trên hàng lang, quẹo qua khúc cua, gặp La Thiểu Thiên thì lúc này Nguyên Tích mới tắt theo dõi nghi thức, ngẩng đầu tiếp tục thảo luận với thuyền trưởng Kent.

La Tiểu Lâu ngẩn người khi gặp La Thiểu Thiên trên hành lang, La Thiểu Thiên gật đầu xem như chào hỏi. Tuy La Tiểu Lâu không muốn có quan hệ với La gia, nhưng vẫn có ấn tượng tốt với La Thiểu Thiên hơn những người khác. Cậu mỉm cười, nghiêng người nhường đường cho La Thiểu Thiên. Thế nhưng La Thiểu Thiên vẫn từ từ đi tới, gần như sóng vai với La Tiểu Lâu khiến La Tiểu Lâu thấy rất xấu hổ.

La Tiểu Lâu nghĩ nghĩ, chắc là La Thiểu Thiên đi phòng huấn luyện cạnh phòng thí nghiệm nên đi cùng đường với mình mà thôi.

Đến phòng thí nghiệm, La Tiểu Lâu thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể chấm dứt tình trạng im lặng này rồi. La Tiểu Lâu đang định mở cửa thì nghe thấy La Thiểu Thiên nói: "Tôi nghĩ anh nên tránh xa Lạc Khắc thì hơn."

La Tiểu Lâu kinh ngạc quay đầu lại thì thấy La Thiểu Thiên đã quay người đi rồi.

Cái loại sinh vật mang tên đệ đệ này quả là phi thường...kỳ quặc nha. La Tiểu Lâu cảm thán xong liền đi vào phòng thí nghiệm.

Ban tối, Nguyên Tích trở về, thay đổi chế độ cho lồng phòng hộ trên tay La Tiểu Lâu thành tự động mở ra khi gặp công kích.

Thấy La Tiểu Lâu đang dòm dòm mình, Nguyên Tích mất tự nhiên nói: "Khi không ở cạnh ta, em phải chú ý an toàn, nên đề phòng vẫn hơn."

"... Cám ơn" La Tiểu Lâu mỉm cười nói.

Câu cám ơn này khiến câu nói hung ác tiếp theo của Nguyên Tích bị nghẹn trở về.

Hai tối nay Nguyên Tích đều ngoan ngoãn ngủ. Trừ lúc ăn cơm thường buồn bực nhìn cậu một chút ra thì biểu hiện trên những phương diện khác đều khiến La Tiểu Lâu cảm động.

Đến ngày thứ ba, bọn họ rốt cục tới Renda tinh vực.

Sau khi tiến vào tầng khí quyển, hệ thống theo dõi của chiến hạm hoàn toàn mất tác dụng.

Bây giờ là ban đêm ở Renda tinh vực. Để bảo đảm an toàn, thuyền trưởng Kent cho chiến hạm dừng giữa không trung, phái hai binh lính xuống dò xét tình hình.

Hai binh lính đều mang thiết bị theo dõi xuống, thế nhưng hình ảnh truyền về đều là xám trắng, chỉ còn cách chờ hai người kia trở lại mới biết được tình hình. Vẫn may là thiết bị liên lạc còn dùng được, vẫn liên lạc được với hai binh lính.

Nửa giờ sau hai binh lính trở lại chiến hạm hội báo: "Phía dưới là lục địa, có rất nhiều vũng nước, chung quanh không có dấu hiệu tồn tại của thực vật hay động vật nào. Cách 2 ki-lô-mét có 1 hồ nước lớn, quanh đây an toàn. Hết."

Nguyên Tích cùng mọi người bàn bạc, quyết định lập tức hành động. Bởi thứ nhất, ban đêm ở Renda tinh vực dài hơn 150 giờ; Thứ hai là bọn họ đã nghỉ ngơi hai ngày rồi, lúc này sức chiến đấu rất mạnh, không cần nghỉ thêm nữa.

Kent, Lăng Tự cùng đại bộ phận thuyền viên ở lại chiến hạm. Nguyên Tích mang theo những người còn lại xuống đất bằng.

Nhưng xuống tới nơi, bọn họ phát hiện nơi đây cũng không thật sự an toàn bởi sương mù màu xám bao phủ dày đặc chung quanh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro