CHƯƠNG 164: MẸ CHỒNG NÀNG DÂU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu bắt đầu nghiên cứu cái hòm Nguyên Tích đưa. Cái hòm này phải dùng ý thức nguyên lực mới mở ra được. La Tiểu Lâu thử đưa vào ý thức nguyên lực, chỉ một lát sau cái hòm tự động mở ra. La Tiểu Lâu kinh ngạc phát hiện bên trong có chứa ba cái nút không gian

"Đây là cái gì vậy?"

125 đang bận rộn sửa sang lại tài liệu của mình, nó nhìn lướt qua cái hòm, nói: "Nga, là sinh vật cơ giáp cấp thấp nhất, thấp hơn cả bản vẽ tôi đưa cậu khi trước. Chắc là dùng để lòe người khác ấy mà."

La Tiểu Lâu cười khổ, cái này chỉ là đồ mà dị thú dùng để lòe người nhưng nó lại giúp ích rất lớn cho khoa học của nhân loại.

La Tiểu Lâu cầm ba cái nút không gian ra ngoài, đi tới cửa thì thấy cửa phòng Á Bá cũng mở ra, Á Bá và Thiều Dung cùng đi ra ngoài. Thiều Dung đang uyển chuyển đề nghị Á Bá dùng biện pháp mạnh để phá cái hòm kia ra bởi vì Á Bá không thể mở nó ra được.

Á Bá lại nhìn La Tiểu Lâu với ánh mắt không phục, khi nhìn thấy thứ La Tiểu Lâu đang cầm trong tay thì sắc mặt hắn càng khó coi hơn.

Khi La Tiểu Lâu đi gần tới đại sảnh thì bỗng thấy choáng váng đầu óc, xém ngất xỉu đi. Hôm qua mình đã ngủ rất ngon mà...

La Tiểu Lâu đưa ba cái nút không gian cho Nguyên Tích. Khi La Tiểu Lâu nói bên trong đó có chứa sinh vật cơ giáp thì Nguyên Nặc, La Thiểu Thiên, Lăng Tự đều vô cùng vui mừng. Sinh vật cơ giáp là cơ giáp bọn họ mong ước có được, có thể nói là cơ giáp mà toàn bộ nhân loại mong ước. Quân bộ vẫn đang nghiên cứu nhưng thành quả đạt được rất ít.

Qua buổi trưa Á Bá mới đưa tới thứ ở trong hòm của tổ hắn. Đó là một tảng đá có màu sắc và hoa văn rất là kỳ quái. Không ai trong số những người trong tổ Nguyệt Thượng nghiên cứu ra tảng đá này có gì cho nên bọn họ định mang về Đế đô để Quân bộ nghiên cứu.

Tới buổi tối, bọn họ đã đi tới khu vực bên cạnh xoáy thiên thạch. Nguyên Tích yêu cầu mọi người nghỉ ngơi một đêm.

Sáng hôm sau bọn họ lại khiêu chiến vòng xoáy thiên thạch thêm một lần nữa. Lần này đã có kinh nghiệm và chuẩn bị tâm lý từ trước nên bọn họ hữu kinh vô hiểm vượt qua thành công. Chỉ có điều là La Tiểu Lâu đã hôn mê hai ngày một đêm rồi.

Nguyên Tích đỏ vành mắt vẫn luôn ở bên cạnh trông coi La Tiểu Lâu. Cho đến khi La Tiểu Lâu tỉnh lại và bác sĩ trên chiến hạm đảm bảo La Tiểu Lâu không có việc gì thì Nguyên Tích mới bằng lòng đi ngủ.

Về tới Đế đô, bọn họ được dân chúng hoan nghênh nhiệt liệt và long trọng. Bởi Vương tử Đế quốc và nhóm người mới ưu tú đã cùng nhau hoàn thành nhiệm vụ cấp A vô cùng khó khăn kia, đó là một thành tích rất xuất sắc. Mọi người vừa tự hào vừa kiêu ngạo, dường như họ có thể thấy được tương lai huy hoàng của Đế quốc.

Trên con đường trở về hoàng cung có vô số hoa tươi từ trên trời rơi xuống, pháo nổ rộn ràng nơi nơi, dân chúng đứng chật kín ngã tư đường, còn có vô số cơ giáp lơ lửng giữa không trung.

Sự náo nhiệt này cũng có một phần là do có một đại sự sắp diễn ra. Đó là người thừa kế duy nhất của Đế quốc - Nguyên Tích điện hạ sẽ cử hành hôn lễ vào mười ngày sau.

Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng sắp xếp thời gian như vậy có vẻ ngắn gọn quá, nhất là những quan viên phụ trách hôn lễ của cung đình, bọn họ cảm thấy đáng lẽ phải cho bọn họ thời gian dài hơn để chuẩn bị cho một hôn lễ long trọng như vậy chứ.

Mà các quan viên và quý tộc ở các tinh cầu cách xa Đế quốc thì lại không kịp trở tay. Bọn họ còn không kịp chuẩn bị lễ vật đã phải khởi hành đến Đế đô thì mới kịp dự hôn lễ.

Nhưng cái người đưa ra quyết định này, Nguyên Tích lại không cảm thấy như vậy. Hắn còn muốn cử hành hôn lễ ngay ngày trở về cơ. Nhưng không sao, mười ngày thôi mà, hắn sẽ miễn cưỡng chấp nhận vậy. Đáng vui mừng là phụ mẫu đã không còn nói gì nữa. Mà những thanh âm phản đối cũng đã biến mất, có lẽ bọn họ đã thấy rõ quyết tâm cưới La Tiểu Lâu của hắn.

La Tiểu Lâu và Nguyên Tích đi gặp Nguyên Liệt và Phượng Già Lăng bệ hạ. Nguyên Liệt bệ hạ khen ngợi và cổ vũ Nguyên Tích cùng Nguyệt Thượng, cả hai đều đã thành công nhiệm vụ thử luyện của mình. Phượng Già Lăng thì đứng lên, đi đến cạnh La Tiểu Lâu, nói: "Cứ để bọn họ nói chuyện của bọn họ, con theo ta qua đây."

La Tiểu Lâu luôn kính nể vị Vương hậu kinh tài tuyệt diễm này. Nhưng cũng vì vậy nên cậu càng thấy căng thẳng khi nói chuyện với ngài. Trước khi đi, La Tiểu Lâu quay đầu nhìn Nguyên Tích một cái, lại thấy Nguyên Tích và Nguyên Liệt bệ hạ đang mở to mắt nhìn về phía bên mình. Nguyệt Thượng cũng nhìn Phượng Già Lăng bệ hạ với ánh mắt rất phức tạp. La Tiểu Lâu thấy có người còn bất an hơn mình liền cảm thấy bình tĩnh lại, đi theo sau Phượng Già Lăng ra ngoài.

Sau khi hai người đi khỏi, Nguyên Liệt và Nguyên Tích rất ăn ý cùng nhau thu hồi tầm nhìn. Chẳng lẽ đây là chuyện giữa thê tử với nhau sao? Nguyên Liệt nhíu nhíu mày, nghĩ bụng: 'Ai, chỉ mong tên kia đừng khiến Lăng có thêm linh cảm quỷ dị gì đó nữa'. Con trai ngài thì lại bất an nghĩ thầm: Hy vọng mẫu thân đừng có dạy cho tiểu nô lệ những điều kỳ quái gì đó, tỷ như phản kháng mình hoặc là không cho mình vào phòng ngủ vân vân.

Sắc mặt Nguyệt Thượng thì rất khó coi, Phượng Già Lăng bệ hạ chưa từng thân thiết với hắn như thế bao giờ.

La Tiểu Lâu theo Phượng Già Lăng đi vào một phòng khách nhỏ rất hoa lệ. Phượng Già Lăng ngồi xuống ghế sofa, kêu La Tiểu Lâu ngồi xuống cạnh mình. Quản gia tiên sinh hợp thời xuất hiện, pha trà và đưa điểm tâm đến cho hai người.

La Tiểu Lâu nhìn chằm chằm đĩa điểm tâm, rất là hoài nghi rằng quản gia biết sở thích của Nguyên Tích bởi vì trong số điểm tâm đó có rất nhiều cái là của cửa hàng Tam Mộc!

Khi chỉ còn hai người trong phòng, Phượng Già Lăng đặt tách trà xuống bàn, dựa lưng vào sofa, nói: "Bởi vì là người thừa kế nên từ nhỏ Nguyên Tích đã bị huấn luyện rất nhiều lại còn vô cùng nghiêm khắc. Cũng vì thế nên thời gian chúng ta ở cùng nó không nhiều. Từ nhỏ Nguyên Tích đã có ý tưởng của mình, nó còn rất cố chấp, một khi đã xác định làm gì rồi thì người khác rất khó thay đổi ý định của nó. Tính cách của nó cũng như thế. Ta nghĩ con chắc hẳn là biết rõ về phương diện này rồi a."

La Tiểu Lâu run run khóe miệng, nói Nguyên Tích cố chấp là còn nhẹ, rõ ràng là bá đạo không lý lẽ mà!

"Từ nhỏ thành tích của Nguyên Tích luôn xuất sắc trên mọi phương diện, ngoại trừ tình cảm. Ở mặt tình cảm, Nguyên Tích rất đơn thuần. Cho dù bên cạnh có nhiều người thích nhưng Nguyên Tích chưa từng thích ai, cũng không cho bất cứ ai có mục đích đặc biệt khác tiếp cận mình cho nên có khi nó đối xử với người yêu hơi lạnh lùng chút." Phượng Già Lăng cố gắng bù lại thiếu sót trên phương diện tình cảm của con trai mình. Theo quan sát của Ngài thì Nguyên Tích cực kỳ thích La Tiểu Lâu nhưng sự thể hiện tình cảm của nó còn thê thảm hơn cả phụ thân nó. Ngài còn hoài nghi không biết Nguyên Tích có bao giờ dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ La Tiểu Lâu vui vẻ chưa nữa.

"Vậy sao, con còn cảm thấy Nguyên Tích rất đáng yêu, nhất là ở phương diện tình cảm." La Tiểu Lâu tự nhiên mà nói, nghĩ đến tính cách không được tự nhiên, luôn dùng lời nói phẫn nộ hoặc châm chọc để thể hiện sự quan tâm để ý của Nguyên Tích khiến khóe miệng La Tiểu Lâu hơi hơi nhếch lên. Còn về phần lạnh lùng thì La Tiểu Lâu càng hy vọng khi ở trên giường Nguyên Tích không cần quá kích tình như vậy...

Phượng Già Lăng cười khẽ, xem ra điều mình lo lắng là thừa rồi.

La Tiểu Lâu ngẩn người nhìn Phượng Già Lăng, trong lòng ghen tị nghĩ: Nguyên Tích có thể đẹp trai được như vậy chắc chắn là do di truyền.

Liếc qua cổ tay La Tiểu Lâu một chút, Phượng Già Lăng kinh ngạc hỏi: "Nguyên Tích không chuẩn bị cho con vòng bảo hộ sao?" Ngài nhớ là lúc trước Nguyên Tích đưa cái vòng bảo hộ mà nó dùng từ nhỏ cho La Tiểu Lâu rồi mà.

La Tiểu Lâu buồn bã nói: "Nguyên Tích đưa cho con hai cái, nhưng đều bị phá hủy hết rồi."

Phượng Già Lăng cười cười, tháo cái vòng màu bạc trên tay mình xuống đưa cho La Tiểu Lâu, nói: "Đây là vòng phòng hộ do Nguyên Liệt tìm cho ta. Nó tên là Vô Hình, chắc là tốt hơn những cái bình thường được chút."

La Tiểu Lâu sửng sốt, vội vàng từ chối: "Nếu là đồ mà Quốc vương tìm cho ngài thì chắc hẳn là ngài cần nó rồi. Con sẽ nhờ Nguyên Tích..."

"Theo con thì ta hay con cần nó hơn?" Phượng Già Lăng nhíu mày, đưa cái vòng cho La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu do dự một chút mới nhận lấy. Cậu nghĩ mà toát mồ hôi: Thế này thật là giống mẹ chồng đưa cho nàng dâu mới một cái vòng tay, nói rằng đây là đồ gia truyền của nhà chúng ta...

Phượng Già Lăng còn nói thêm: "Chúng ta đã biết rõ đại khái về gia thế của con. Cứ yên tâm, chúng ta sẽ không làm khó con đâu."

La Tiểu Lâu chần chờ một chút, lại hỏi: "Các ngài thật sự đồng ý hôn sự của chúng con sao? Con thấy hình như Nguyên Liệt bệ hạ không thích con cho lắm."

Trong mắt Phượng Già Lăng có ý cười, ngài lắc lắc đầu: "Đương nhiên là chúng ta không đồng ý hôn sự của các con một cách dễ dàng rồi. Chúng ta đã điều tra tất cả về con. Gia thế, tính cách, thậm chí cả những người con có tiếp xúc. Tuy rằng trên tất cả các phương diện đó, con không xuất sắc lắm nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan, chúng ta cũng thấy vừa lòng. Hơn nữa Nguyên Tích cũng không cần phải lấy một người có gia thế hiển hách để củng cố chính trị, nó chỉ cần tìm được người nó thật lòng yêu thương là được rồi. Còn về chuyện Nguyên Liệt không thích con, sao ta lại không thấy thế nhỉ?" Phượng Già Lăng cười tươi, liếc La Tiểu Lâu một cái. La Tiểu Lâu hiểu tính cách của Nguyên Tích, chẳng lẽ không biết phỏng đoán tính cách của cha Nguyên Tích sao?

La Tiểu Lâu méo mặt, lập tức bỏ qua vấn đề này. Nhưng được cha mẹ Nguyên Tích tán thành khiến tâm tình La Tiểu Lâu rất vui vẻ.

Dưới bầu không khí hài hòa này, hai người nói chuyện thêm một lát thì Nguyên Tích và Nguyên Liệt đi đến.

.....................................................

Hai hôm trước đọc lại cảm thấy edit vẫn sai và thiếu sót rất nhiều chỗ. Thành thật có lỗi quá. Chờ tôi edit xong sẽ quay lại sửa lại từ đầu. Bằng không cứ cái tiến độ giữa chừng làm giữa chừng bỏ giữa chừng quay lại thì không biết tới khi nào mới xong. Mong mọi người bỏ qua cho. Hì~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro