CHƯƠNG 165: THƯƠNG LƯỢNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyên Liệt nói với hai người: "Trong mấy ngày này các con tập trung chuẩn bị cho hôn lễ, còn những chuyện khác từ từ tính sau. La Tiểu Lâu cũng không cần đi Quân bộ nữa. Cuối cùng, ta chúc mừng các con."

Vẻ mặt Nguyên Liệt vẫn nghiêm túc như xưa thế nhưng trong mắt đã có sự vừa lòng với La Tiểu Lâu. Tuy La Tiểu Lâu không có thiên phú như Nguyệt Thượng nhưng Nguyên Liệt cũng hiểu được rằng La Tiểu Lâu càng phù hợp với Nguyên Tích hơn, tính cách La Tiểu Lâu ôn hòa, lương thiện... Mặc dù có chút yêu tiền. Thế nhưng khuyết điểm không che lấp được ưu điểm, tính cách La Tiểu Lâu bù trừ vừa vặn với tính cách Nguyên Tích. Ở bên La Tiểu Lâu, Nguyên Tích mới giống một người bình thường, không phải là một người thừa kế hoàn mỹ trong mắt mọi người. Khi nhắc đến La Tiểu Lâu, Nguyên Tích thường biểu hiện ra rất nhiều cảm xúc. Nguyên Liệt nhớ tới có lần Nguyên Tích đắc ý dào dạt khoe La Tiểu Lâu làm cơ giáp, làm hộp năng lượng cho nó; lại còn khoe La Tiểu Lâu nấu cơm cho nó ăn ngon tới cỡ nào, Nguyên Liệt nghĩ tới đây liền ngắm trộm Phượng Già Lăng một cái.

Nguyên Tích và La Tiểu Lâu ăn tối cùng hai vị bệ hạ xong mới trở về phòng ngủ của Nguyên Tích. Nguyên Tích đi tắm, 125 hưng phấn vòng quanh cánh tay La Tiểu Lâu. Nó lấy móng vuốt sờ sờ cái vòng, kích động nói: "Đây là cái lồng phòng hộ tốt nhất mà tôi từng thấy, tốt hơn cả cái Nguyên Tích đưa cậu khi trước. Nếu lúc trước có cái này thì Thiên Hằng đã không phá hủy dễ dàng như vậy được, cậu có thể an toàn đến khi tôi thăng cấp xong."

"Chủ nhân của mi để lại cái gì vậy?" La Tiểu Lâu chợt nhớ tới 125 đã từng nói đây là thứ có thể giúp mình sống qua 30 tuổi.

"Chờ chút." Hai ngày nay nó không có cơ hội đưa La Tiểu Lâu xem.

125 đang đào bới trong kho hàng thì cửa phòng tắm mở, Nguyên Tích đi ra. Dưới ánh mắt bắn tỉa của Nguyên Tích, 125 mang vẻ không tình nguyện rời khỏi giường, trở về phòng nhỏ của mình. Thôi, để mai đưa La Tiểu Lâu xem vậy.

La Tiểu Lâu nhìn Nguyên Tích, mấy ngày nay Nguyên Tích vẫn mang một bộ mặt băng bó, vẫn châm chọc La Tiểu Lâu thế nhưng trong mắt luôn có sự vui mừng, Nguyên Tích đang rất chờ mong hôn lễ của bọn họ. Vậy mà mình lại giấu diếm thậm chí là lừa gạt Nguyên Tích. La Tiểu Lâu thanh thanh cổ họng, nói: "Nguyên Tích, chúng ta nói chuyện một chút."

Nguyên Tích ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, nói: "Anh cũng có chuyện cần nói với em."

La Tiểu Lâu kinh ngạc, bật thốt theo bản năng: "Anh...muốn nói chuyện gì?" Chẳng lẽ Nguyên Tích đã phát hiện ra cái gì? Dưới ánh mắt chăm chú của Nguyên Tích, tâm lý kiến thiết mà La Tiểu Lâu chuẩn bị cả nửa ngày đang có xu thế muốn sập.

Thấy La Tiểu Lâu mở to mắt đề phòng, Nguyên Tích cũng sửng sốt, chẳng lẽ vẻ mặt mình hung thần ác sát lắm sao? Mình đã cố làm vẻ ôn hòa rồi mà... Có lẽ tối nay không thích hợp để nói về vấn đề kia. Nguyên Tích quyết định bây giờ nên uyển chuyển nói ra vấn đề thứ hai cũng là vấn đề hắn coi trọng nhất: "Anh muốn nói chuyện khế ước của chúng ta." Nói tới đây, Nguyên Tích gắt gao nhìn La Tiểu Lâu, tay nắm chặt cái ly trên đầu giường hơn.

La Tiểu Lâu đem trái tim đang vọt lên cổ họng của mình thả lại trong bụng, lặng lẽ thở phào, không quá hứng thú hỏi: "Nga, là cái khế ước nô lệ kia hả?"

Nguyên Tích do dự một chút mới nói: "Thực ra đó cũng không hẳn là khế ước nô lệ, nó còn có một cái tên khác... Ý của anh là khế ước này cần hai người phải có nghĩa vụ và trách nhiệm thực hiện." Kỳ thật Nguyên Tích chỉ muốn nói cho La Tiểu Lâu rằng nội dung của khế ước kia là yêu cầu cả hai bên phải thực hiện. Thế nhưng hắn cảm thấy mình phải nhân cơ hội chiếm chút tiện nghi trước khi nói cho La Tiểu Lâu biết.

La Tiểu Lâu vừa thu dọn đống quần áo Nguyên Tích vừa ném ra, vừa nói: "Cục cưng, anh cứ nói tiếp đi, em đang nghe." Trong hoàng cung có rất nhiều người hầu nên đáng lẽ bọn họ sẽ được hầu hạ cực kỳ thoải mái. Thế nhưng thật bi kịch là ngay ngày đầu tiên tới đây, Nguyên Tích đã nói với quản gia rằng không cho phép ai đi vào phòng bọn họ ngay cả khi bọn họ không có mặt. Bởi vậy cho nên La Tiểu Lâu đành phải tự thân vận động thôi.

Ai, Nguyên Tích càng ngày càng giống một con mèo hung hăng hống hách, lại còn đánh dấu lãnh thổ nữa chứ.

Sau cánh cửa, 125 thấy La Tiểu Lâu đang dọn quần áo, nó liền lập tức chạy tới đem đống quần áo nho nhỏ của nó bỏ vào trong giỏ quần áo dơ, sau đó nhanh như chớp biến mất sau cánh cửa.

Nguyên Tích mặt đen, phẫn nộ nói: "Anh cảm thấy chuyện này rất quan trọng, em cũng phải thấy vậy chứ. Ngồi lại trên giường cho anh!"

"Nhưng quần áo của hai người cũng cần được mang đi giặt mà. Thôi được rồi, em trở lại được chưa." La Tiểu Lâu tỏ vẻ mình rất nghiêm túc: "Anh nói đi."

"Ân, trước tiên là về trách nhiệm và nghĩa vụ: Mỗi ngày em phải mát xa cho anh, nấu cơm cho anh, em nên học thêm cả nướng bánh gatô nữa, cái này anh nói bao nhiêu lần rồi. Đương nhiên em cũng là cơ giáp chế tạo sư của anh, chế tạo hộp năng lượng, kiểm tra tu sửa cơ giáp cho anh. Phải tin tưởng anh vô điều kiện, không được nói dối, không được bỏ nhà ra đi... Ừm, hiện tại anh mới nghĩ ra bấy nhiêu thôi, về sau bổ sung tiếp." Nguyên Tích nói xong vẫn còn cảm thấy lý do chưa hết, hy vọng La Tiểu Lâu sẽ hiểu ám chỉ của mình.

"Em thấy anh nên xóa cái cụm từ 'hai người cùng phải' kia đi được rồi, này rõ ràng toàn là trách nhiệm và nghĩa vụ của em, chả dính dáng với anh tí nào." La Tiểu Lâu căm giận nói: "Mà những chuyện đó em đều đã và đang làm, được rồi, em sẽ không bỏ nhà ra đi."

"Vậy ta tiếp tục..."

"Khoan đã! Để em nói trước đi." La Tiểu Lâu dứt khoát cắt đứt lời nói của Nguyên Tích, cậu cảm thấy cứ mãi để Nguyên Tích dài dòng chuyện khế ước thêm nữa thì không còn dũng khí để nói cho Nguyên Tích biết chuyện của mình mất.

Nguyên Tích sững sờ nhìn La Tiểu Lâu, hắn đang định nói đến phần quan trọng là thánh huyết khế ước nha. Nhưng thôi, hắn quyết định nhường nhịn tiểu nô lệ một chút, dù sao hai người cũng sắp kết hôn rồi, cho tiểu nô lệ vui vẻ chút đi.

"Là thế này, khi chúng ta còn ở Renda phong ấn" La Tiểu Lâu hít sâu một hơi nói: "Ở nơi đó các anh lấy được hai cái hòm màu trắng, em đã giúp anh mở ra, ở bên trong là sinh vật cơ giáp. Các anh đã rất giỏi, em muốn nói là, em cũng lấy được một cái hòm."

Nguyên Tích mặt không chút thay đổi duỗi tay ra kéo La Tiểu Lâu về phía mình. La Tiểu Lâu hoảng sợ, tưởng là Nguyên Tích muốn đánh mình liền vội cúi đầu xuống, kết quả là Nguyên Tích cúi xuống hôn lên mặt La Tiểu Lâu.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu trong ngực mình, cho dù sợ hãi, trốn tránh không kịp nhưng vẫn nắm chặt tay áo mình, muốn trốn cạnh mình. La Tiểu Lâu nhu nhược như thế, ngoan ngoãn như thế, cần mình đến thế. Trong lòng Nguyên Tích lại có cảm giác bủn rủn, sau khi hắn gặp La Tiểu Lâu thì thường có cảm giác này. Như vậy đủ để chứng minh La Tiểu Lâu rất là tin tưởng và không muốn rời xa mình rồi. Tuy rằng chỉ có mình mới chịu chấp nhận La Tiểu Lâu thế nhưng Nguyên Tích cảm thấy không ai tốt bằng La Tiểu Lâu. Đương nhiên nửa câu sau hắn sẽ không bao giờ cho La Tiểu Lâu biết, La Tiểu Lâu chỉ cần biết nửa câu trước là đủ rồi.

La Tiểu Lâu vuốt mặt, nhìn Nguyên Tích còn đang cười ngây ngô, hỏi: "Anh đang nghĩ cái gì vậy? Chúng ta đang nói chính sự mà."

Nguyên Tích lấy lại tinh thần, đắc ý kiêu ngạo nói: "Anh nghĩ em nên tạo thành thói quen tốt đẹp này đi: Biết thương lượng với anh, có chuyện gì cứ để người đàn ông của em lo." Nói xong, ngắm thấy làn da trắng nõn dưới cổ áo La Tiểu Lâu, tay chân bắt đầu không thành thật. Từ khi đi Renda phong ấn, nguy cơ trùng trùng nên phải luôn đề cao cảnh giác. Hai người đã lâu không ấy ấy, chắc là tiểu nô lệ đang rất muốn đây.

La Tiểu Lâu đầy đầu vạch đen đẩy Nguyên Tích đang cười dâm đãng ra khỏi người mình, khép chặt vạt áo ngủ, rồi lấy ra cái chìa khóa.

Nguyên Tích nhìn thấy cái chìa khóa có hình dạng giống thanh kiếm đó thì liền nghiêm túc lại: "Dị thế không gian?"

La Tiểu Lâu chần chờ gật đầu. Nguyên Tích cầm cái chìa khóa nhìn kỹ hơn. Sau vài giây im lặng, Nguyên Tích hỏi: "Em lấy nó ở đâu? Còn người nào biết nữa không?"

La Tiểu Lâu cúi đầu, nói nhẹ: "Không có, chỉ có mình anh biết. Em...em trao nó cho anh."

Nguyên Tích ngẩn ra, ngay sau đó lấy tay nâng đầu La Tiểu Lâu lên, nói: "Em có biết nếu đưa nó cho anh anh sẽ làm gì không? Em đưa cho anh đồng nghĩa với việc đưa không gian này cho An đế quốc."

"Đương nhiên là biết. Đây là chuyện tốt, đúng không? Em chỉ hy vọng khi nhận nó anh sẽ đáp ứng hai yêu cầu của em... Không đúng, là hai thỉnh cầu."

Nguyên Tích nở nụ cười, nhìn cái chìa khóa một cách mê mẩn, nói: "Bây giờ anh chỉ muốn xem trong dị thế không gian này có những gì. Em không biết em mang cho anh bao kinh hỉ đâu. Yêu cầu gì nào? Em biết là anh rất ít khi từ chối yêu cầu của em mà."

La Tiểu Lâu lấy hết can đảm nói: "Thứ nhất, em hy vọng Đế quốc sẽ không chủ động phát động chiến tranh với thú loại."

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu với vẻ mặt không thể tin nổi: "Em bị sốt à? Bao nhiêu năm qua chỉ có thú loại tấn công nhân loại, chúng nó không cần lý do mà cứ thế cướp đoạt tài nguyên thậm chí giết người. Còn nhớ khi chúng ta đi tiểu hành tinh kia có một con trùng thú đột nhiên tấn công em, xém chút bắt em đi rồi, chúng ta đều xém chết! Ý em là nếu chưa đến thời điểm em bị đe dọa tính mạng thì anh không được động đến nó? Thật xin lỗi, anh không làm được."

Khí thế của La Tiểu Lâu đã xẹp mất nửa rồi, nhưng vẫn cố gắng phản bác: "Em không nói là anh không được động đến chúng. Ý của em là nếu thú loại không xâm phạm nhân loại thì chúng ta cũng không cần thiết...đi xâm phạm chúng." Kỳ thật con trùng thú đầu tiên đó bị giết oan a...

Nguyên Tích nghiêm túc nói: "Anh cảm thấy em cần giải thích cho anh vì sao em lại hướng về thú loại như vậy?"

"Em không có nha."

"Vậy đây là ý nghĩ của em hay là có ai khác nhồi nhét vào đầu em?" Nguyên Tích nhếch miệng cười nguy hiểm.

"Không...không ai nói cho em như vậy. Em không có hướng về thú loại. Em đưa ra ý tưởng này là vì sau khi tới Renda phong ấn em luôn có một loại cảm giác xấu. Em cảm thấy còn có một thế lực khác giữa nhân loại và thú loại. Anh không thấy năm đó tất cả dị thú bị tiêu diệt chỉ trong một đêm là rất quỷ dị sao? Mặc kệ là anh đi giết thú loại hay là xưng bá vũ trụ em đều không ý kiến, mà dù có ý kiến thì anh cũng chẳng nghe. Nguyên nhân em đưa ra ý tưởng không nên chủ động khởi xướng chiến tranh là do em cảm thấy nhân loại sắp gặp nguy hiểm. Em chỉ hy vọng chúng ta còn bảo tồn được thực lực trước khi nguy hiểm đến." Thú loại cũng vậy.

Nguyên Tích nghi hoặc: "Nguy hiểm mà em nói đó là gì?"

La Tiểu Lâu chần chờ một chút, uể oải nói: "Em cũng chưa rõ ràng lắm, thế nhưng hãy tin em, em cảm giác được còn có một bên thứ ba tồn tại."

Nguyên Tích lại hỏi: "Nếu anh không đáp ứng yêu cầu của em thì em sẽ không đưa chìa khóa cho anh sao?"

La Tiểu Lâu liếc trắng mắt: "Sao thế được? Em đã nói rồi, đây là thỉnh cầu chứ không phải uy hiếp. Mà chuyện này cũng đâu liên quan gì đến em. Đó là chuyện anh cần quan tâm a." Trong bụng lại nghĩ mình cần phải liên hệ với Tây Thụy Nhĩ để hỏi về kẻ thứ ba này một chút xem có thông tin gì không.

Còn nguyên nhân La Tiểu Lâu không uy hiếp Nguyên Tích đó là cho dù có uy hiếp thì Nguyên Tích cũng không chịu, có khi La Tiểu Lâu lại bị uy hiếp ngược lại cũng nên...

"Còn thỉnh cầu thứ hai là gì? Cũng không liên quan tới em sao?" Nguyên Tích hừ một tiếng, nói châm chọc.

La Tiểu Lâu tự khích lệ trong lòng: Mình nên đại công vô tư vì người khác, sau đó đỏ mặt, nói lắp bắp: "Đương đương nhiên không liên quan tới em! Thỉnh cầu thứ hai là, là hy vọng anh rút lại lệnh đuổi giết dị thú." Mình nói ra rồi! Mình nói ra được rồi!

Sau khi La Tiểu Lâu nói ra những lời này, đêm nay Nguyên Tích vốn rất nể tình nhưng lúc này mặt hắn hoàn toàn đen rồi.

"Anh thấy đêm nay em đang khiêu chiến độ dễ dàng tha thứ của anh."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro