CHƯƠNG 167: HY VỌNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu lặng lẽ trở về phòng. Sau khi nghe được cuộc trò chuyện của mấy thị nữ kia xong cậu càng cảm thấy bất an hơn.

Ý thức nguyên lực đang suy giảm không ngừng mà cậu lại không có cách nào khắc phục lại, đã vậy lại còn bị một tên Vương tử không biết chui ở đâu ra đòi so tài với cậu nữa chứ.

Nếu Nguyên Liệt đáp ứng thì La Tiểu Lâu sẽ không thể cự tuyệt tham gia trận so tài đó. La Tiểu Lâu chưa bao giờ quan tâm đến thắng thua nhưng cậu không muốn mình bị thua trận ngay đêm trước hôn lễ, lại còn thua đến mất mặt bởi không có ý thức nguyên lực cậu chỉ có thể làm ra linh kiện cấp hai mà thôi. Nếu như vậy thì cậu sẽ thành cái trò cười ở Đế đô này, truyền thông sẽ lại đăng tin kiểu như "vạch trần thực lực chính xác của Vương tử phi, năng lực kém cỏi, thành tích lúc trước chỉ là hư cấu" hay "Vương tử phi đi cửa sau .v.v.."

Dưới áp lực dư luận như vậy liệu Nguyên Liệt còn đồng ý cho bọn họ kết hôn sao?

La Tiểu Lâu thôi không đi vòng quanh trong phòng nữa, hỏi 125 nãy giờ vẫn đang nhắm mắt theo sau mình: "Ý thức nguyên lực của ta còn được bao nhiêu?"

125 cẩn thận quan sát sắc mặt La Tiểu Lâu, chần chờ một chút mới nói: "Thực ra, sau khi cậu đặt chân vào cửa, ý thức nguyên lực đã hoàn toàn biến mất rồi."

La Tiểu Lâu sửng sốt, miệng cười đầy cay đắng. Còn chuyện gì xui xẻo hơn chuyện này sao?

"Ây, chuyện này đâu có gì to tát chứ. Cậu xem, ngay cả tôi cũng không rời bỏ cậu thì chắc chắn Nguyên Tích sẽ không vì thế mà vứt bỏ cậu đâu." 125 cố gắng an ủi La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu trầm mặc một chút mới nói: "125 này, mi đi theo ta là vì ta có thể cứu chủ nhân của mi. Nhưng bây giờ ta đã mất hết ý thức nguyên lực, không thể cứu chủ nhân mi được nữa. Mi xác định là mi còn muốn theo ta sao?"

125 kinh hách nhảy dựng lên, lắp bắp nói: "Cậu có ý gì đây? Tôi đương nhiên đi theo cậu. Cậu là người gửi nuôi của tôi, tôi không theo cậu thì theo ai." Nó chưa từng có ý định rời khỏi La Tiểu Lâu nha. Nhiệm vụ của nó được đặt ra là: Chăm sóc thế hệ sau của gia tộc họ Ly.

Là một con dị thú cơ giáp cao quý, nó cũng có tư tưởng của mình, thế nhưng chưa bao giờ có một chút ý nghĩ muốn thay đổi người gửi nuôi nha.

"Vậy chuyện cứu chủ nhân của mi giờ tính thế nào?" La Tiểu Lâu bình tĩnh hỏi nó.

125 ngẩn ra, chán nản nói: "Tôi đã chờ nhiều năm như vậy rồi, chờ thêm vài năm nữa cũng chẳng sao."

"Ý mi là ta còn có thể khôi phục lại được ý thức nguyên lực sao?"

125 liếc trắng La Tiểu Lâu một cái, nói: "Tôi không có ám chỉ điều này. Ý tôi là tôi có thể chờ con của cậu, nếu không được thì tôi lại chờ cháu của cậu giúp đỡ."

"... Vậy thì vất vả cho mi quá." La Tiểu Lâu nói không mấy thành ý.

Nghĩ tới nghĩ lui một hồi, La Tiểu Lâu bỗng đột nhiên đứng lên. Những người khác không có ý thức nguyên lực cũng có thể làm được, vậy thì tại sao mình lại không thể chứ? Hai năm nay mình đã quá ỷ lại vào ý thức nguyên lực rồi.

La Tiểu Lâu nắm chặt tay, mình còn có tinh thần lực. Cho dù không có ý thức nguyên lực mình cũng phải dựa vào tinh thần lực mà cường đại lên.

"Nào, chúng ta thử xem tinh thần lực của ta đang ở trình độ nào rồi." "Đưa ta một ít tài liệu để ta làm một cái linh kiện coi thế nào." La Tiểu Lâu đang tràn đầy hăng hái nói.

Một giờ sau, La Tiểu Lâu mặt không chút thay đổi nhìn linh kiện cơ giáp trước mặt mình. 125 thì há to miệng, kinh hỉ nói: "Cậu thấy không, cậu còn rất có năng lực nha. Cậu nói hoàn toàn đúng. Cậu còn có tinh thần lực a!"

La Tiểu Lâu nhìn linh kiện cấp ba trước mặt mà muốn khóc. Trong khoảng thời gian đi thử luyện kia cậu đã có thể chế tạo ra được linh kiện cấp 5, thế nhưng bây giờ...

"Thôi, ít nhất ta vẫn còn có thể sử dụng tinh thần lực." La Tiểu Lâu tự an ủi mình.

125 gật đầu, ra vẻ thâm trầm nói: "Thượng đế đóng lại cửa sổ sát đất của cậu thì ít nhất cũng để lại cho cậu được cái cánh cửa."

La Tiểu Lâu cười nói: "Không, cục cưng, ta không cần cửa sổ sát đất, chỉ cần cánh cửa là đủ rồi." Thôi kệ đi, cứ tỷ thí với tên Vương tử kia, thua cũng chẳng sao, sau này mình sẽ thắng lại hắn.

Còn về thân phận dị thú của mình, La Tiểu Lâu đã suy nghĩ rất lâu, cậu quyết định trước tiên sẽ từ từ khuyên bảo Nguyên Tích rằng dị thú ko hề đáng sợ vân vân, chỉ cần Nguyên Tích xuôi xuôi thì hắn sẽ thành thật khai báo. Nếu như vậy vẫn không được thì chờ kết hôn xong, hai người gạo nấu thành cơm rồi nói cho Nguyên Tích biết. Hy vọng Nguyên Tích sẽ nể tình hai người đã kết hôn mà đáp ứng yêu cầu thứ hai của mình hoặc là nhắm một con mắt mở một con mắt bỏ qua cho mình.

Nếu Nguyên Tích không chịu mà lập tức ly hôn với mình thì thật bi kịch nha. Mình sẽ bị đuổi giết chứ chẳng đùa. Nghĩ vậy, La Tiểu Lâu liền nhảy dựng lên, nói với 125: "Lần trước khi ta muốn chạy trốn mi đã chuẩn bị một tấm bản đồ vệ tinh cho ta phải không? Mau lấy ra cho ta xem." La Tiểu Lâu cảm thấy trước khi nói hết sự thật mình phải chuẩn bị đường lui dự phòng cái đã.

La Tiểu Lâu và 125 cùng nhau nghiên cứu ra một tuyến đường chạy trốn, lại chuẩn bị viên thuốc dinh dưỡng dùng cho nửa năm và đồ ăn dùng trong một tháng, tất cả đều đặt trong kho hàng của 125.

Thấy La Tiểu Lâu không hề bị dư luận ảnh hưởng mà sức ăn lại còn tăng lên, Quản gia tiên sinh rất là cảm thán: Không hổ là người mà Nguyên Tích điện hạ lựa chọn, tố chất tâm lý thật là phi thường a.

Trong khi La Tiểu Lâu còn đang bận rộn chuẩn bị thì vị Vương tử kia không chỉ một lần công khai tỏ vẻ muốn được cùng Vương tử phi so tài trước truyền thông. Thậm chí hắn còn chế tạo linh kiện cơ giáp, cao tới cấp 5 bậc trung ngay trước mặt công chúng. Phải biết rằng, La Tiểu Lâu được gọi là thiên tài nhưng cũng chỉ mới chế tạo ra linh kiện cấp 4 là cao nhất mà thôi.

Mà La Tiểu Lâu vẫn chưa ứng chiến nên bắt đầu có người hoài nghi: Chẳng lẽ Vương tử phi không giỏi bằng Vương tử của tiểu quốc này cho nên không dám ứng chiến?

La Đức đem tư liệu tìm được giao cho Nguyên Tích, cẩn thận nói: "Trong phạm vi chức quyền của tôi thì chỉ có thể điều tra được bấy nhiêu thôi ạ."

Nguyên Tích mang sắc mặt âm trầm xem xong tư liệu, nói: "Ngươi hãy sử dụng lực lượng của ta điều tra chi tiết hơn cho ta. Tỷ như con dị thú chạy thoát kia chạy đi đâu."

La Đức gật đầu đáp ứng, xin phép cáo lui xong đang định ra ngoài thì Nguyên Tích bỗng hỏi thêm một câu: "Vương tử tiểu quốc kia có chuyện gì vậy?"

La Đức trong lòng nói thầm: Chắc là người ái mộ ngài chứ gì, nghĩ vậy chứ không dám nói ra, chỉ nói: "Tôi đã điều tra một chút về vị Du Phách vương tử này. Người này có vẻ rất nhiệt tình với chế tạo cơ giáp. Ở quốc gia mình, hắn cũng thường xuyên tìm người tỷ thí. Tôi nghĩ chắc hắn không có mục đích gì khác đâu ạ." Nói xong, cầm một thiết bị điện tử đưa cho Nguyên Tích xem, ở trong đó có hình ảnh hoạt động của Du Phách vương tử trong mấy ngày gần đây.

Đó là một chàng trai trẻ rất đẹp với mái tóc màu vàng óng, một đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, đang tự tin phát biểu.

Nguyên Tích nhìn nhìn một chút, bỗng mở to mắt kinh ngạc. La Đức hết hồn nghĩ: Không lẽ Vương tử muốn thay đổi Vương tử phi sao? Chuyện này nếu sau này La Tiểu Lâu biết được, có khi nào mình phải cáo lão...

"Người này, người này là Á Bá. Hắn tham gia thử luyện cùng với chúng ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro