CHƯƠNG 168.1: HÔN LỄ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


La Đức lấy lại tinh thần, nói nhỏ: "Nga, ra là bạn làm nhiệm vụ cùng Ngài. Sau một thời gian dài đi cùng nhau như vậy mà Ngài không có bị cảm nắng vị Vương tử này thì bây giờ chắc cũng..."

Nguyên Tích lạnh lùng cắt ngang lời La Đức: "Ngươi đang nói ngớ ngẩn gì vậy. Hắn ta có mưu đồ khác. Chẳng lẽ ngươi đã quên thân phận và bối cảnh của hắn rồi sao?"

La Đức đang tự tưởng tượng ra cảnh tượng cẩu huyết: Vương tử vì ham mê sắc đẹp nên cho tiểu tam xinh đẹp lên ngôi, Vương tử phi thật thà bị đuổi đi xa xứ. Nghe Nguyên Tích nói vậy, La Đức kinh ngạc nói: "Bối cảnh? Ý ngài là Tiếu quốc? Trời đất, tôi đã quên mất còn có chuyện này."

Tiếu quốc là một trong những quốc gia ko gia nhập Đế quốc sau khi Liên bang giải thể. Quốc vương Tiếu quốc cũng là tâm phúc của Liên bang, năm đó kiên quyết phản đối Liên bang giải thể. Mà trong trận chiến với dị thú, các quốc gia kia đều bị diệt vong, chỉ có Tiếu quốc là thoát được một cách thần kỳ.

Nguyên Tích hừ một tiếng, híp mắt nói: "Hắn ta muốn quang minh chính đại gây phiền nhiễu cho hôn lễ của ta đây mà."

"Theo Ngài, bây giờ chúng ta phải làm sao? Hay là để tôi cho người theo dõi hắn?"

Nguyên Tích vẻ mặt chán ghét nói: "Không cần, chỉ cần kiếm một lý do quang minh chính đại khiến hắn buộc phải về nước là được."

La Đức bi ai thay vị vương tử mỹ mạo kia vài giây. Điện hạ mình ngày càng phúc hắc rồi.

Đối với sự công khai khiêu chiến của Du Phách, La Tiểu Lâu chưa hề lên tiếng đáp lại. Người Đế đô lại bắt đầu đoán: Chẳng lẽ La Tiểu Lâu e sợ trận tỷ thí này là thật? Lại có kẻ đứng ra hô hào: Cho dù Vương tử phi đấu thua cũng tốt hơn là trốn tránh không lên tiếng như vậy.

Mặc kệ bọn họ ồn ào, trong hoàng cung không ai quan tâm đến cũng chẳng có lời giải thích nào. Thậm chí bọn họ còn chẳng thấy được La Tiểu Lâu nữa. Mãi cho đến đêm trước hôn lễ ba ngày, La Tiểu Lâu mới xuất hiện tại yến hội long trọng của hoàng cung cùng với Nguyên Tích và Quốc vương, Vương hậu.

Lúc đó tất cả mọi người đều lén quan sát vị bình dân Vương tử phi này.

La Tiểu Lâu vẫn giữ nụ cười trên môi, cố kìm nén ý định muốn tìm chỗ nghỉ ngơi một chút. Mấy ngày nay La Tiểu Lâu bận muốn chết, không ngờ để kết hôn còn phải học tập nhiều lễ nghi đến vậy. Thậm chí còn có cả chuyên gia đến dạy hắn nấu ăn nữa chứ. La Tiểu Lâu thỉnh thoảng lại trộm nhìn Phượng Già Lăng, thật không thể tưởng tượng nổi năm đó Vương hậu học tập môn này thế nào.

Quản gia tiên sinh thật tình an ủi: "Năm đó Vương hậu thực sự có học cả cái này." Tuy rằng ngài ấy cũng làm tan tành cái nhà bếp luôn...

Thừa dịp Nguyên Tích bị những người khác cuốn lấy, La Tiểu Lâu tính toán tìm chỗ nghỉ ngơi một chút hoặc là ăn chút gì, ngắm mỹ nữ vân vân, hôm nay có rất nhiều mỹ nhân đến dự yến tiệc này nha. La Tiểu Lâu mới vừa quay người lại đã bị một người ngăn trở. La Tiểu Lâu sửng sốt, nhìn người trước mặt. Người này tóc vàng mắt xanh, kiêu ngạo nói: "Vương tử phi điện hạ, tôi là Vương tử của Tiếu quốc, gọi là Du Phách. Tôi được biết ngài là một vị cơ giáp chế tạo sư nên rất hiếu kỳ. Rất mong Ngài chỉ điểm cho tôi một chút."

La Tiểu Lâu đánh giá Du Phách. Đúng là một mỹ nhân a. Nhưng không hiểu sao La Tiểu Lâu cảm thấy người này nhìn quen quen.

"Hắn là Abel." 125 lên tiếng nhắc nhở La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu sửng sốt, thật không ngờ Abel lại là một vương tử. La Tiểu Lâu nhớ tới dáng vẻ lo lắng của Nguyệt Thượng khi Abel bị túm xuống nước. Khi đó Nguyệt Thượng đã biết rõ thân phận của Abel rồi sao? Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt La Tiểu Lâu vẫn bình tĩnh nói: "Không dám chỉ điểm ngươi cái gì. Trình độ của ta cũng chỉ bình thường thôi. Ở Đế quốc, người giỏi hơn ta còn rất nhiều."

Du Phách cười cười, vẫn đứng trước mặt La Tiểu Lâu, nói: "Ngài quá khiêm tốn rồi. Tôi từng nghe nói Ngài từng ở trước truyền thông thi đấu, lúc đó khiến tất cả mọi người kinh diễm. Tôi nghĩ mọi người đều muốn được tận mắt thấy một lần cho nên tôi đã chuẩn bị riêng một phần tài liệu cho ngài. Hy vọng Ngài sẽ cho chúng tôi được đại khai nhãn giới chứ?"

Sắc mặt La Tiểu Lâu trầm xuống, tên Abel này thật ko biết điều. Đây là hoàng cung yến hội chứ đâu phải học thuật đại hội, hơn nữa với thân phận vương tử phi của mình cậu sao có thể như kẻ ngốc đứng biểu diễn cho công chúng xem chứ.

Ngay khi Du Phách ngăn trở La Tiểu Lâu, đại đa số mọi người trong yến hội đều để ý đến hai người. Mấy ngày nay ai chẳng biết là hai vị này đối đầu nhau. Hơn nữa so sánh hai người với nhau, mọi người cảm thấy Du Phách có vẻ phù hợp với Vương tử của bọn họ hơn...

La Tiểu Lâu đang định lên tiếng từ chối thì bỗng có bàn tay đặt lên vai mình, thoáng nhìn thấy Nguyên Tích bận lễ phục sang quý bên cạnh, không hiểu sao La Tiểu Lâu thấy quýnh lên.

Quả nhiên, Du Phách bỗng nhiên mỉm cười, minh diễm động lòng người. Thanh âm nói chuyện với Nguyên Tích cũng thanh thúy hơn nhiều: "Tích điện hạ, tôi đang nhờ vương tử phi chỉ điểm về chế tạo cơ giáp. Ngài sẽ đồng ý chúng tôi trao đổi học thuật chứ?"

La Tiểu Lâu sôi gan, tên này cố ý không nói tới việc muốn mình chế tác ngay tại hiện trường này.

Nguyên Tích nhướn mi, đè lại La Tiểu Lâu đang định lên tiếng, cười nói: "Vậy sao. Ta đương nhiên không phản đối."

Du Phách vui vẻ, đang định nói gì đó thì bỗng nhiên có một người vội vã đi tới nói với hắn: "Điện hạ, có tin xấu từ Vương quốc ta truyền đến. Phụ thân ngài bị bệnh nặng, mong ngài nhanh chóng trở về."

Sắc mặt Du Phách lập tức thay đổi.

Nguyên Tích hợp thời chen vào cảm thán: "Nếu như vậy thì đành lùi lại trận đấu thôi. Sức khỏe của cha mẹ rất quan trọng, ta nghĩ lúc này Du Phách vương tử hẳn là chẳng còn tâm trí nào mà thi đấu đi."

Du Phách nhìn La Tiểu Lâu, đành phải nói: "Thật đáng tiếc, xem ra đành hẹn vương tử phi lần sau vậy." Nói xong liền đi tới cáo biệt với hai vị bệ hạ, sau đó lập tức đi ra ngoài. Khi đi qua Nguyệt Thượng và Tô Lan, hắn hơi hơi lắc đầu.

La Tiểu Lâu nhìn màn hí kịch hóa này cảm thán: "... Đến thật đúng lúc a."

Nguyên Tích vừa ôm La Tiểu Lâu đi về hướng trung tâm vừa nói phụ họa: "Hắn cũng thật bất hạnh a."

Nguyên Tích liếc nhìn tin nhắn trên thông tin nghi thức do La Đức gửi tới: Thuốc tạo biểu hiện giả bệnh nặng đã có hiệu quả, có thể khiến lão quốc vương có biểu hiện đang mắc chứng bệnh nặng hơn mười ngày. Nguyên Tích vừa lòng đóng lại thông tin nghi thức, sau đó nói với La Tiểu Lâu: "Cục cưng, hôm trước anh thấy em có học qua khiêu vũ. Hôm nay anh có vinh hạnh mời em khiêu vũ với anh một bài được không?"

La Tiểu Lâu bất đắc dĩ bị Nguyên Tích kéo đi khiêu vũ. Nghĩ bụng, anh mời có thành ý vậy cũng nên cho tôi thời gian trả lời chứ, như vậy tôi sẽ cảm động hơn đó...

La Tiểu Lâu mặc áo khoác ngắn ôm sát với quần cùng màu do quản gia tiên sinh chuẩn bị, nhìn vừa mềm mại lại vừa sang quý, bị Nguyên Tích cao hơn nửa cái đầu ôm vào trong ngực khiêu vũ. Trông hai người rất là cảnh đẹp ý vui.

Thiếu nam thiếu nữ chung quanh nhìn bọn họ mà hâm mộ. Cho dù Nguyên Tích không có thân phận và địa vị, chỉ cần có bộ dạng này thôi bọn họ cũng đã nguyện ý gả cho hắn rồi! Thế nhưng hiện tại bọn họ chỉ còn cơ hội làm tình nhân mà thôi...

Yến hội chấm dứt, La Tiểu Lâu vừa đi trở về vừa làm bộ vô tình hỏi: "Nhiều mỹ nhân như vậy, anh có để mắt đến ai không?"

Nguyên Tích sửng sốt: "Vậy sao? Anh không chú ý tới. Anh chỉ cố đề phòng em giẫm lên chân anh thôi."

La Tiểu Lâu đỏ mặt lên, ho khan một tiếng, nói: "Chuyện này cũng không thể trách em. Em chưa từng khiêu vũ nữ bước, anh lại không cho nam giới dạy em khiêu vũ."

Còn có hai ngày nữa là đến hôn lễ, La Tiểu Lâu vẫn phải học rất nhiều lễ nghi, thỉnh thoảng mới được giải lao một chút thì lại bị quản gia kéo đi thử quần áo.

So sánh với Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cảm thấy Nguyên Tích thanh nhàn đến mức không có thiên lý.

Quản gia lại vì người nhà nói đỡ: "Trước đây vương tử điện hạ cũng phải học lễ nghi đấy ạ." Có điều làm chồng phải học ít hơn so với làm vợ. Chuyện này không nên nói ra thì tốt hơn...

Trước hôn lễ một ngày, Nguyên Tích rốt cục nhận được tư liệu đầy đủ do La Đức tìm được cho hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro