CHƯƠNG 171: KỲ QUÁI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đối lập với Nguyên Tích, động tác của con chuột kia rất nhanh. Nguyên Tích không còn cách nào khác chỉ có thể đưa con dao chắn trước ngực để phòng thủ mà thôi.

Bỗng dưng một thanh kiếm lửa xanh lam ở đâu bay tới, đâm thẳng vào thân thể con chuột. Ngay sau đó, một đôi chân xuất hiện trước mắt hai người, chủ nhân đôi chân đó rút thanh kiếm trên thân con chuột ra rồi cúi xuống nhìn hai người.

La Tiểu Lâu ngẩng đầu lên nhìn người nọ. Đó là một thanh niên mặc đồ trắng khá anh tuấn với đôi mắt màu lam nhạt. Tuy là vừa mới cứu người nhưng biểu tình trên mặt người này rất lãnh đạm. Bộ đồ mà người này đang mặc trông rất kỳ lạ, thanh kiếm trong tay hắn còn kỳ lạ hơn.

Nguyên Tích chậm rãi ngồi dậy. Quần áo trên người vẫn còn lành lặn nhưng bám đầy bụi đất, trên đầu trên mặt hắn cũng đầy bụi đất luôn. Nhìn Nguyên Tích có vẻ đang rất chật vật thế mà hắn vẫn còn kiêu ngạo được. Hắn ngẩng lên gật gật đầu với người nọ, nói: "Cám ơn."

Người nọ vẫn không nói gì, cũng không hề bỏ đi mà lại nhìn chằm chằm động vật trong lòng Nguyên Tích.

Thấy thế Nguyên Tích liền ôm chặt La Tiểu Lâu hơn, lạnh lùng nói với người nọ: "Ta sẽ báo đáp ân cứu mạng của ngươi sau."

"Không cần." Cuối cùng người nọ cũng lên tiếng. Ngôn ngữ của hắn có chút khác với ngôn ngữ nhân loại nhưng vẫn có thể nghe hiểu được.

Đúng lúc này một người mập mạp chạy tới nói: "Lăng Tiêu đại nhân, cuối cùng Ngài cũng đã trở về rồi. Giới Chủ đại nhân đang chờ Ngài đấy ạ."

Nói xong, hắn liếc Nguyên Tích một cái, nói giọng xem thường: "Ở đây có rất nhiều người từ bên ngoài đến. Bọn họ quá yếu, có mua về làm người hầu cũng chẳng xong. Ngài đâu cần giúp họ làm gì." Nói tới đây hắn mới chú ý tới Lăng Tiêu đang nhìn động vật trong lòng Nguyên Tích, liền vênh váo nói với Nguyên Tích: "Nếu ta là ngươi, ta sẽ tặng con vật kia cho Lăng Tiêu đại nhân. Ngươi nên biết điều chút. Sau này khi ngươi tiến vào khu D còn có người giúp đỡ."

Sau đó, hắn quay qua Lăng Tiêu, nịnh nọt: "Ánh mắt Ngài thật tốt. Da lông của nó nhìn có vẻ giữ ấm tốt đấy ạ."

La Tiểu Lâu hít vào một hơi, tay Nguyên Tích càng ôm cậu chặt hơn. Nguyên Tích lạnh lùng nói: "Đừng có mơ."

Người mập không ngờ Nguyên Tích lại từ chối thẳng thừng như vậy, hắn đứng sững người, sắc mặt khó chịu. Lăng Tiêu thì trầm mặc một chút mới nói: "Ta không có ý đó. Có điều nếu ngươi nuôi không nổi nó nữa thì có thể bán nó cho ta." Nói xong liền xoay người bước đi.

"Ranh con, ngươi nghĩ đây là nhà ngươi hả? Không biết điều, rồi sẽ có ngày ngươi phải hối hận!" Người mập hung hăng hổn hển trừng Nguyên Tích, sau đó cũng xoay người rời đi.

Bán cho? Trời ơi, mình sẽ bị lột da để làm quần áo sao? Nghĩ vậy chút cảm kích của La Tiểu Lâu với người kia lập tức bay hơi. Nguyên Tích vẫn là tốt nhất! Cho dù không tha thứ cho mình nhưng Nguyên Tích sẽ không bao giờ lột da mình đâu.

La Tiểu Lâu run rẩy đứng lên, mặt dí sát với mặt Nguyên Tích, dùng móng vuốt khua khua trước ngực Nguyên Tích: "Anh có sao không? Vừa nãy anh bị làm sao vậy?"

Nguyên Tích nhíu nhíu mày, hắn cảm thấy cái con động vật này chẳng được việc gì chỉ toàn quan tâm vớ vẩn, hắn mở miệng cảnh cáo: "Lần sau ngoan ngoãn chút cho anh."

Phía xa xa có hai người đang đi về phía bọn họ.

"Kiệt ca, đằng trước có người kìa." Thanh âm của một thiếu nữ vang lên.

Hai người nọ đi đến trước mặt Nguyên Tích thì dừng lại, người thanh niên đi trước hỏi Nguyên Tích: "Mới tới hả?"

Nguyên Tích còn chưa trả lời, thiếu nữ bên cạnh đã nói luôn: "Nhìn quần áo và tình trạng hiện tại của anh thì nhất định là người mới tới rồi. Tôi khuyên anh đừng có ở ngoài trời quá nửa giờ, nếu không anh sẽ bị thiêu cháy đấy."

Thanh niên đánh giá tình trạng của Nguyên Tích rồi nói: "Có lẽ anh ta không đứng dậy được. Tiểu Kiều, qua đây, chúng ta dìu anh ta đi về."

Thiếu nữ tên Tiểu Kiều sửng sốt, nói: "Trời, anh ta yếu quá."

Hai người tiến đến nâng Nguyên Tích dậy, Nguyên Tích cũng không từ chối, có điều tay phải của hắn vẫn không hề buông con động vật nhỏ là La Tiểu Lâu ra.

Trên đường đi, Nguyên Tích khôi phục được hơn chút, hắn cất giọng khàn khàn hỏi: "Nơi này có cái gì khác thường vậy? Cơ thể tôi rất khó chịu."

Thanh niên gật đầu: "Đó là do V xạ tuyến của Bụi động, nó gây ức chế năng lực hành động của cả con người lẫn động vật. À, tôi tên Lý Kiệt, còn đây là Tiểu Kiều."

Nguyên Tích nhìn hai người, nói: "Tôi là Nguyên Tích. Có cách nào trừ khử được loại ức chế này không?"

"Cái này thì phải dựa vào năng lực thích nghi của anh thôi. Bình thường là không thể trừ khử nó được. Bởi vậy nên những người dân bản địa có lợi thế hơn chúng ta rất nhiều." Lý Kiệt bất đắc dĩ nói "Ở nơi này có con người, động thực vật, thậm chí quái vật cũng có. Chỉ có điều đại đa số rất khó sống sót được bởi ở đây có rất nhiều xạ tuyến gây hại. Những người hoặc vật khác sống sót được trong hoàn cảnh thế này là những người mạnh nhất. Hai người mà anh gặp vừa nãy là dân bản địa đấy."

Nguyên Tích trầm ngâm nhìn hướng hai người vừa rời đi kia, hỏi: "Bọn họ mạnh tới mức nào?" Hắn chưa có quên lời uy hiếp ban nãy của tên mập. Dám uy hiếp hắn cơ đấy! Từ khi sinh ra đến giờ không có mấy người dám uy hiếp hắn đâu.

"Mạnh tới mức anh không tưởng tượng nổi đâu. Nguy rồi, sắp đến giờ rồi. Đi mau, về nhà tôi nói cho anh biết sau." Lý Kiệt và Tiểu Kiều thoáng nhìn sắc trời rồi vội vàng chạy.

Sau đó Nguyên Tích và La Tiểu Lâu đã nhìn thấy những ngôi nhà ở nơi đây. Những ngôi nhà được phân thành từng khu khác nhau: Có khu toàn cung điện, có khu toàn biệt thự, lại có khu là nhà bình thường. Mà kỳ lạ là bên ngoài mỗi khu đều có một cái chụp khổng lồ trong suốt bao bọc.

Hai người dìu Nguyên Tích về khu bình thường nhất. Nơi này chỉ toàn những căn nhà gỗ, vừa nghèo nàn vừa cũ nát. Bên ngoài khu này cũng có cái chụp bao bọc nhưng có vẻ kém hơn chụp của bốn khu kia rất nhiều.

Hai người đi vào trong cái chụp mới thở phào nhẹ nhõm. Chưa đầy hai phút sau bầu trời bên ngoài đã tối đen, trong không trung phát ra những tiếng gió rít chói tai.

Lý Kiệt đưa Nguyên Tích về nhà mình, nói với Nguyên Tích: "Nhà tôi còn có phòng trống, anh cứ tạm ở đây đi."

Nguyên Tích nhìn ngôi nhà gỗ đơn sơ, bình tĩnh nói: "Cám ơn."

"Anh, em đi nấu cơm. Anh nói chuyện với anh ta đi." Tiểu Kiều nói

Lý Kiệt nhiệt tình kéo Nguyên Tích vào nhà. Thấy bộ dạng lem nhem của Nguyên Tích liền bảo Nguyên Tích đi rửa mặt trước. Nguyên Tích nhíu nhíu mày nhìn chậu nước ít ỏi trước mặt. Hắn liếc La Tiểu Lâu, hỏi thiệt tình: "Em hẳn là có thể tự liếm lông sạch sẽ đúng không?

La Tiểu Lâu trợn mắt với Nguyên Tích, tức giận khoa tay múa chân: Không biết, em ko phải mèo!

Nguyên Tích rửa mặt xong đi ra, Lý Kiệt vốn đang định nói chuyện bị nghẹn một chút, yên lặng quay đầu đi. Amen, đây đúng là kẻ thù chung của đàn ông chúng ta mà! Không được, lát nữa không thể để Tiểu Kiều vào đây.

Nguyên Tích mở miệng: "Tiếp tục nói đi."

Lý Kiệt thu hồi tâm tư đang khen ngợi sắc đẹp của Nguyên Tích, nói: "Những người bản địa có sức chống cự với xạ tuyến tốt hơn nhiều so với những người ngoại lai chúng ta. Bọn họ cũng có nền khoa học kỹ thuật của mình. Anh đã thấy bốn khu dân cư rồi chứ? Đó đều do bọn họ thành lập, bên ngoài có kết giới có thể bảo vệ người bên trong không bị ảnh hưởng bởi bất kỳ yếu tố nào của Bụi động."

"Bốn khu đó lại được chia thành A, B, C, D. Khu A là khu tốt nhất. Khu D là khu kém nhất nhưng cũng tốt hơn khu chúng ta đang ở rất nhiều. Khu chúng ta cũng có kết giới nhưng rất yếu, người bên trong vẫn có thể bị nhiễm phóng xạ. Thời gian tối đa cho một người sống ở khu này là nửa năm. Nếu nửa năm sau mà vẫn không thể tiến vào khu D sinh sống thì chỉ còn nước chờ chết mà thôi."

Nguyên Tích vuốt lông động vật đang tập trung lắng nghe trong lòng mình, hỏi: "Vào khu D cần những điều kiện gì?"

"Chỉ cần giao nộp một khối đá năng lượng cấp 2 là được vào. Nhưng nếu muốn ở lại khu D thì mỗi ngày phải nộp một khối đá năng lượng cấp 1." Lý Kiệt thở dài "Đó cũng là nguyên nhân tại sao rất nhiều người không thể tiến vào khu D sinh sống."

"Đá năng lượng?"

"Đó là một loại đá ở trên núi. Ở cạnh đá năng lượng thường có thực vật đặc biệt của Bụi động hoặc là động vật trông coi. Đá này chẳng dễ lấy được đâu. Đá năng lượng cấp 1 là thấp nhất, ba khối cấp 1 mới bằng một khối cấp 2." Lý Kiệt nhún vai: "Còn nữa, tài nguyên nước nằm trong tay dân bản địa. Chúng ta phải dùng đá năng lượng để đổi lấy nước."

Hèn chi ban nãy chỉ có chút nước như vậy.

Lúc này Tiểu Kiều bưng chén đĩa vào trong nhà. Nhìn thấy mặt Nguyên Tích, cô nàng kinh ngạc mở to mắt, đôi con mắt phát sáng cả lên.

Khóe miệng Lý Kiệt giật giật, ho khan một tiếng. Thế này Tiểu Kiều mới hoảng hồn đặt chén đĩa xuống bàn sau đó nhiệt tình mời Nguyên Tích qua ăn cơm.

Thức ăn có màu rất kỳ quái, nhưng may là hương vị cũng tạm ổn, vẫn ráng nuốt được.

Tiểu Kiều cười nói: "Thực ra vẫn còn một cách khác nữa. Chỗ chúng ta thỉnh thoảng cũng có người ở khu cao cấp tới để chọn người hầu." Cô lại lén nhìn Nguyên Tích một cái, nghĩ bụng: Người như vậy sẽ bị tranh cướp giành giật mất, thật đáng tiếc. Nhìn khí chất và cách ăn mặc thì anh ta chắc cũng là nhân vật lợi hại ở nơi anh ta từng sống. Nhưng ở Bụi động này, tất cả người bên ngoài đi vào đều là những người ở tầng chót xã hội mà thôi.

Sắc mặt Nguyên Tích trầm xuống, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Tôi sẽ dựa vào năng lực của chính mình để vào khu D. Tôi sẽ không làm người hầu cho bất kỳ ai."

La Tiểu Lâu trong ngực Nguyên Tích cũng căm giận mà gật đầu. Nguyên Tích mà hầu ai? Anh ta có thể hầu cái gì? Cái gì cũng không biết làm a!

"Thế nhưng ba ngày sau sẽ tiến hành chọn người, nếu không vào được thì anh sẽ phải chờ rất lâu mới có đợt tiếp theo đấy. Tình trạng của anh thế này..." Bị Nguyên Tích trừng, Tiểu Kiều không nói tiếp được nữa.

Lý Kiệt cười hắc hắc: "Người anh em, cậu thật có cốt khí. Là tôi tôi cũng không đi."

Tiểu Kiều châm chọc: "Chẳng qua là do không có quý phu nhân nào để mắt đến anh chứ gì." Lý Kiệt ho khan, yêu cầu đổi đề tài.

Tiểu Kiều lại nhìn La Tiểu Lâu trong lòng Nguyên Tích, nói với Nguyên Tích: "Tôi cũng khuyên anh không nên nuôi thú cưng, nuôi không nổi đâu. Vừa nãy anh nên bán nó thì hơn. Mà nó là con gì vậy?"

"Là mèo? Chó? Hay là thỏ? Tôi có thể sờ sờ nó được không?" Tiểu Kiều hứng thú lại gần Nguyên Tích.

Nguyên Tích lập tức lui người lại, nhét nhét La Tiểu Lâu vào trong lòng, nói: "Tính tình của nó không tốt, còn cắn cả người. Lại hay rụng lông, người dính phải lông của nó sẽ bị mẫn cảm."

La Tiểu Lâu phẫn nộ mắng thầm Nguyên Tích: Khốn kiếp! Có ai lại đi nói xấu người yêu như vậy chứ!

Tiểu Kiều sửng sốt, thu tay lại, hỏi: "Nó là thú cưng của anh?" Xin người, rốt cục người ưng nó ở điểm nào vậy?

Nguyên Tích nghiêm mặt suy xét hai giây, sau đó nói: "Không phải. Nó là tội phạm. Nó lấy trộm vật quan trọng nhất của tôi. Tôi phải bắt nó đem về hỏi tội."

La Tiểu Lâu: "..."

Ban đêm, Nguyên Tích ôm La Tiểu Lâu về căn phòng trống bên cạnh. Trong phòng chỉ có duy nhất một chiếc giường gỗ, ngoài ra không còn gì khác.

OMG! Đây là phòng tân hôn của bọn họ sao? Còn có cặp vợ chồng son nào khốn khổ hơn bọn họ không trời...

Nguyên Tích ném tội phạm lên giường gỗ sau đó cũng nằm xuống.

La Tiểu Lâu bò tới gần nhìn Nguyên Tích. Cậu có thể nhìn thấy rõ ràng thân thể của Nguyên Tích bị ảnh hưởng đến mức nào. Làm sao để tiến vào khu D được đây? Bọn họ rời khỏi nơi này bằng cách nào?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro