CHƯƠNG 172: PHƯƠNG HƯỚNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu cẩn thận quan sát Nguyên Tích. Thấy Nguyên Tích tựa hồ đã ngủ rồi, La Tiểu Lâu do dự một chút rồi mới từ từ leo lên bụng Nguyên Tích, nhẹ nhàng nằm úp sấp xuống.

Nằm trên bụng Nguyên Tích, La Tiểu Lâu cứ nghĩ ngợi linh tinh, càng nghĩ càng thấy nôn nóng bất an. Cậu giật giật thân thể, sau đó cọ cọ viên đá đeo trên cổ gọi 125. 125 đang bị thương. Không biết nó bây giờ thế nào nữa. Nếu mình còn ý thức nguyên lực thì biết đâu có thể giúp sửa chữa cho nó được rồi. Lo quá!

Trải qua một ngày mệt nhọc, La Tiểu Lâu trở mình vài lần rồi ngủ thiếp đi.

Một bàn tay ôm La Tiểu Lâu lên, thấy La Tiểu Lâu không hề có tính cảnh giác mà tỏ vẻ kháng cự gì bèn đặt nó nằm lên gối đầu, sau đó Nguyên Tích vùi đầu vào đám lông trắng mềm mại trên cổ nó rồi nhắm mắt ngủ.

Hôm sau tỉnh lại, La Tiểu Lâu phẫn nộ oán giận viết viết mấy câu chỉ trích Nguyên Tích vì đêm qua bắt mình làm đệm.

Nguyên Tích đọc mấy câu cậu viết xong bèn châm chọc: "Thế bây giờ em còn tác dụng nào không?"

La Tiểu Lâu lập tức ủ rũ.

Sau đó Nguyên Tích lại càng quá đáng hơn. Hắn thô bạo lau mặt và bốn cái chân cho La Tiểu Lâu xong liền lấy trong ngực ra một cái gì đó, thuần thục đeo vào cổ La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu trợn mắt há mồm nhìn Nguyên Tích. Anh ta...anh ta đeo vòng cổ động vật cho mình!

Nguyên Tích cất giọng ôn hòa: "Nếu em dám tháo ra thì anh sẽ cột em một chỗ cả ngày. Đừng quên bây giờ em vẫn là kẻ thân mang trọng tội đấy." Hắn phải cho tất cả biết rằng cái con động vật chết tiệt chỉ biết gây họa này đã có chủ rồi!

Thế nên trong toàn bộ bữa sáng, kẻ đã có chủ La Tiểu Lâu rất là u buồn.

Ăn sáng xong, Nguyên Tích hỏi kỹ nơi nào có đá năng lượng rồi chuẩn bị lên đường.

Lý Kiệt hỏi: "Anh định ba ngày sau tiến vào khu D thật hả?"

Nguyên Tích gật đầu, hỏi thẳng: "Tôi muốn rời khỏi Bụi động. Có cách nào không?" Hắn không thể bỏ mặc cha mẹ, hắn còn rất nhiều trách nhiệm phải hoàn thành.

Lý Kiệt ngẩn người, cười cay đắng: "Người anh em à, cậu bỏ ý định này đi. Rất nhiều người muốn đi khỏi nhưng chẳng thể thoát đi được, thật đấy. Cho dù anh may mắn thoát được Bụi động nhưng ai biết ra Bụi động sẽ là chỗ nào, liệu có tốt hơn Bụi động không? Theo tôi được biết thì tất cả những người thử đi khỏi Bụi động đều chết hết rồi."

Nguyên Tích nhìn Lý Kiệt, không nói thêm gì. Sau đó ôm La Tiểu Lâu xoay người ra cửa.

Lý Kiệt thấy Nguyên Tích thể lực kém cỏi như vậy mà sau khi nghe mình nói xong lại không hề đổi ý, trong lòng thầm khâm phục, lại hô: "Này, người anh em, khoan đã. Cậu nhớ là phải trở về trước 5 giờ chiều, sau 5 giờ chiều sẽ có hạt gió lốc như hôm qua. Ở bên ngoài tương đương với tự sát đấy."

Nguyên Tích gật đầu, cứ thế mà đi.

Tiểu Kiều có chút lo lắng nhìn Nguyên Tích, sau đó quay đầu nói với Lý Kiệt: "Anh, theo em thấy hôm nay anh ta chưa chắc đã an toàn mà trở về được đâu."

Lý Kiệt nói: "Chúng ta chỉ có thể giúp được bấy nhiêu thôi. Ba ngày sau chúng ta tiến vào khu D rồi. Anh sẽ để lại căn nhà và chút đồ ăn cho anh ta. Về sau anh ta phải tự lực cánh sinh thôi."

Sau khi bước ra khỏi kết giới, thân thể Nguyên Tích bỗng cứng đờ. La Tiểu Lâu lo lắng nhìn Nguyên Tích một cái sau đó cậu kinh ngạc phát hiện mình không hề bị môi trường ảnh hưởng. Thế nhưng mình ở dạng động vật thế này thì cũng chẳng thể giúp Nguyên Tích được gì rồi.

Nguyên Tích tiếp tục đi về phía trước. Chung quanh cũng có rất nhiều người lên đường.

Đại đa số người chọn đi lên ngọn núi ở gần kết giới nhất. Nguyên Tích cũng chầm chậm đi đến chỗ này, sau đó quẹo qua, đi tiếp.

La Tiểu Lâu cả kinh. Lúc nãy cậu cũng nghe Lý Kiệt nói, rằng trên ngọn núi thứ nhất chủ yếu là đá năng lượng cấp 1, động thực vật canh giữ cũng là yếu nhất. Sau ngọn núi này sẽ có đá năng lượng cấp 2 nhưng động thực vật cũng lợi hại hơn.

La Tiểu Lâu viết viết trong lòng bàn tay Nguyên Tích: "Nếu đi ngọn núi phía sau mà anh không kiếm được đá năng lượng thì chúng ta lấy gì ăn?"

La Tiểu Lâu hy vọng dùng nguy cơ ăn uống để Nguyên Tích từ bỏ ý định mạo hiểm này, nhưng Nguyên Tích không mảy may dao động.

Nguyên Tích đi thẳng đến cửa một sơn động thì dừng lại. Nơi này không thuộc ngọn núi thứ hai nên không có đá năng lượng cấp 2 cũng như không có thú bảo hộ. Hắn lấy ra Vô Hình đeo vào chân trước La Tiểu Lâu. Thật may mắn là lồng phòng hộ Vô Hình không hề bị hư hao gì, chỉ là sau khi hết năng lượng nó lại biến thành vòng tay như cũ mà thôi. Nguyên Tích thêm hộp năng lượng cho nó là lại sử dụng được. Nguyên Tích mở Vô Hình, sau đó lạnh lùng dặn dò: "Em ở đây không được đi đâu. Giữa trưa anh sẽ trở lại. Nếu có nguy hiểm thì chạy vào trong động." Nói xong liền đi vào sâu trong động.

La Tiểu Lâu bất an nhìn theo. Đang định chạy theo vào thì bỗng vòng cổ động đậy, một con mập mạp xanh biếc xuất hiện bên cạnh La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu rơi lệ đầy mặt: "125, cuối cùng mày cũng xuất hiện rồi! Chỗ bị thương đã khỏi chưa?"

125 cũng thực kích động, hai mắt nó tỏa sáng nhìn chằm chằm vòng trên cổ La Tiểu Lâu: "Mấy, mấy ngày tôi không ở đây, Nguyên Tích chơi trò chủ tớ sao? Khẩu vị nặng thiệt!"

Chủ tớ cái đầu mi ấy!

La Tiểu Lâu mặt không thay đổi, lạnh lùng nói: "... Tao cảm thấy mày cần nâng cấp lại hệ thống rồi đấy."

125 ho khan một tiếng, nói sang chuyện khác: "Tôi bị thương chủ yếu là phần ngoài thôi. May mà tài liệu sung túc nên tôi đã tự chữa trị cho mình xong rồi."

"Vậy được rồi. Bây giờ chuyện cần làm là tìm cách thoát ra khỏi Bụi động. Ở nơi này thể lực của Nguyên Tích bị ảnh hưởng rất lớn." La Tiểu Lâu nói.

"Không, không chỉ Nguyên Tích bị ảnh hưởng thôi đâu. Nếu cậu biến thành hình người, cậu cũng bị ảnh hưởng." 125 đắc ý nói "Cậu thấy mặt tốt khi được là dị thú chưa? Còn về chuyện rời khỏi Bụi động thì cho tôi vài ngày tôi sẽ tìm ra được cách rời đi tốt nhất. Có điều cậu cũng phải kiến tạo một phi thuyền loại nhỏ nữa mới được."

La Tiểu Lâu quơ quơ móng với nó, nói: "Mày đùa hả? Tao như thế này thì kiến tạo phi thuyền kiểu gì hả?"

125 nghi hoặc nhìn La Tiểu Lâu, cuối cùng mới không tình nguyện nói: "Được rồi, tôi có một phi thuyền loại nhỏ nhưng có vài chỗ cần phải được kiểm tu lại. Cho hai người mượn đấy."

La Tiểu Lâu kinh hỉ nói: "Vậy thì tốt quá!" Tu sửa sẽ nhanh hơn là kiến tạo cái mới mà. Lại hỏi: "Sao mày lại có phi thuyền này?"

Tầm mắt của 125 bắt đầu dao động: "Đương đương nhiên là đồ trong kho của tôi rồi. Đó là khi tôi và chủ nhân đi qua khu phế tích chiến tranh thì phát hiện ra nó. Lúc ấy tôi thấy nó phù hợp với thẩm mỹ của mình liền thừa dịp chủ nhân không chú ý bèn cất vào kho."

Tao thua mày rồi...

La Tiểu Lâu lại sầu não: "Nhưng tao phải biến thành người mới có thể kiểm tu phi thuyền được."

"Chuyện này không vội được. Cậu lo khôi phục tinh thần lực trước đã. Khi tinh thần lực đã dồi dào chúng ta sẽ thử xem." 125 nói.

La Tiểu Lâu thở dài, trước mắt chỉ có thể làm như vậy thôi.

"Có phi thuyền rồi nhưng muốn rời khỏi Bụi động chúng ta cần rất nhiều năng lượng. Dùng đá năng lượng ở đây là được." 125 tính toán, trong mắt phát sáng: "Hai người cần chuẩn bị đá năng lượng, càng nhiều càng tốt."

"Ok. Ta sẽ cố gắng khôi phục. Lát nữa tao sẽ thương lượng với Nguyên Tích chuyện đá năng lượng. Còn nữa, thể chất của Nguyên Tích bị ảnh hưởng, mày có biện pháp nào không?"

125 suy nghĩ một chút, nói: "Ừm, để tôi thử điều chế thuốc cho Nguyên Tích xem thế nào. Này lại phải cần có mẫu gen của động thực vật nơi đây, càng nhiều càng tốt."

"Để tao thu thập mẫu gen động thực vật cho. Mà Nguyên Tích làm cái gì ở trong động này nhỉ?" La Tiểu Lâu nghi hoặc.

Cậu lo lắng cho Nguyên Tích nên quyết định đi vào trong động xem thế nào. Mới đi được mấy bước cậu đã nhìn thấy Nguyên Tích. Sau đó liền kinh ngạc mở to mắt.

Quần áo Nguyên Tích bị rách vài chỗ, trên người cũng có vết máu. Trước mặt Nguyên Tích là con chuột xám rất lớn, lúc này Nguyên Tích đang chiến đấu với nó.

Động tác của con chuột rất nhanh, lực cũng mạnh, móng vuốt và răng nanh của nó còn vô cùng sắc bén. Động tác của Nguyên Tích thì vừa chậm vừa vô lực, vậy mà hắn lại khiêu chiến trực tiếp với nó.

Nguyên Tích tận lực không di chuyển nhiều, tập trung phòng ngự. Nhìn từ xa thì có vẻ như Nguyên Tích vẫn đứng nguyên một chỗ, còn con chuột thì nhảy tới nhảy lui tấn công xung quanh Nguyên Tích, thế nhưng nó vẫn không làm gì Nguyên Tích được.

Cả con chuột và Nguyên Tích đều thấy La Tiểu Lâu và 125 đi vào.

Đôi mắt đỏ của con chuột lóe lên, nó chảy nước miếng ý đồ muốn thay đổi mục tiêu.

Thấy ý đồ của nó, Nguyên Tích liền đi lên vài bước rồi bỗng ngã xuống đất.

Con chuột vui mừng, nó liền há miệng, nhằm cổ Nguyên Tích mà táp xuống. Lúc này Nguyên Tích bỗng nghiêng người, dùng thanh kiếm đâm thẳng vào miệng nó, dùng lực đâm xuyên qua não. Con chuột giãy dụa vài cái rồi nằm im bất động.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro