CHƯƠNG 2 - Nơi ở

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

La Tiểu Lâu chần chừ vươn tay rồi lại thu về, giữa đường chẳng có cái xe nào thèm đếm xỉa đến cậu cả. Cậu nghĩ có lẽ hiện tại cách gọi taxi đã khác rồi.

Ngay lúc cậu đang xem xét việc có nên cuốc bộ để đi hay không, thì bỗng nhiên một bóng đen từ trên trời rơi xuống, nhanh đến mức khiến cậu không thể tránh kịp.

Sắc mặt La Tiểu Lâu khó coi nhìn người trong chiếc xe màu đen, hít một hơi thật sâu. Tuy cậu chẳng ngó thấy đèn xanh đèn đỏ ở chỗ nào, nhưng cái chuyện này một là do đần độn, hai là do trình độ lái xe quá điên khùng mà thiếu chút nữa đã cán cả cái xe tổ bố này lên người cậu rồi.

La Tiểu Lâu nổi giận đùng đùng bước đến, định bụng phải tranh thủ yêu cầu bồi thường phí tổn tinh thần vân vân.

Cửa xe màu đen không một tiếng động hé mở, một cô gái trẻ vận lễ phục ló đầu ra, khuôn mặt tươi cười. Cô ta cười chớp mắt nhìn La Tiểu Lâu hỏi: "Cậu muốn đi đâu?"

Không nên giơ tay đánh người vui vẻ, huống hồ ngườitrước mặt còn là một cô gái như thế này, La Tiểu Lâu do dự hai giây, nuốt xuống mép mấy lời nói muốn chửi bới, cố gắng áp chế sự cáu kỉnh, nói: "À vâng, tôi đang định đến — cửa hàng tổng hợp, nên mới đứng ở ven đường gọi xe. Nhưng mà tôi phải nói thật, trình độ lái xe của chị ―"

Cô gái quay đầu vào trong xe liếc nhìn một cái, rồi ưu nhã dùng tay ra hiệu, nói: "Lên đi, tôi đưa cậu đi."

La Tiểu Lâu bất ngờ. Được rồi, dù rằng cậu rất đẹp trai, cô gái kia đối với cậu cũng rất có thiện cảm, nhưng cậu cũng không định lên xe người lạ đâu à. Hơn nữa, Kiều Toa mà biết thì nhất định đầu cậu sẽ bị thủng mấy lỗ cho mà xem!

"Xin lỗi, tôi muốn tự đi — a này, không cần phải thế chứ..."

Cô gái chẳng đợi cậu nói xong, một tay kéo luôn cậu vào trong xe. La Tiểu Lâu khốn khổ phát hiện, mẹ trẻ này thế mà sức lực có khi còn hơn cả cậu. Chỉ có điều, sau khi bị kéo lên xe rồi, La Tiểu Lâu mới biết mình đã nghĩ sai.

Bề ngoài thì không thể nào nhìn ra, nhưng trong xe lại cực kỳ rộng rãi. Có mấy thanh niên đẹp trai nhàn nhã ngồi bốn phía, thong dong phóng túng, lại còn phảng phất một chút khí chất cao quý. Vừa nhìn thì biết ngay là cùng một cấp với đại thiếu gia nhà họ La, đối với con gái mà nói, những tên con trai như thế này lại càng có lực hấp dẫn.

Mà hiện tại, toàn bộ đường nhìn của những người này đều đang tập trung hết lên người La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu cảm thấy không được tự nhiên. Cướp của, bắt cóc, phân thây x ― hay là móc não, cái này phải loại ngay — tất cả hiển thị một lượt trong đầu, La Tiểu Lâu cảnh giác nhìn chằm chằm những người trên xe, âm thầm lùi về sau một chút, tận lực giảm thiểu cảm giác tồn tại của chính mình.

Ngồi ở chính giữa là một thanh niên mắt xanh, anh ta cực kỳ thích thú quan sát La Tiểu Lâu vài lần, rồi nở một nụ cười đúng mực, mở miệng hỏi: "Cậu đến cửa hàng tổng hợp để làm gì vậy?"

"Tất nhiên là để mua đồ rồi." La Tiểu Lâu mờ mịt, nếu không mua đồ thì đến làm gì. Một thời gian nữa mà không có thời cơ để trở về, cậu phải sắp xếp ổn định cuộc sống bao gồm ăn mặc, đi lại, nơi ở của mình trước cái đã chứ.

Xung quanh phát ra tiếng cười, thanh niên mắt xanh sửng sốt, tặng La Tiểu Lâu một cái nhìn nghi hoặc vô cùng chân thật, nói: "Hiếm có người hăng hái như cậu. Tài xế, đưa cậu ấy đi mau."

La Tiểu Lâu khe khẽ thờ phảo nhẹ nhõm. Xem ra tạm thời cậu chưa gặp nguy hiểm. Cậu láng máng có cảm giác, những người này có quen biết với thân thể này. Thế nhưng, chẳng có ai tỏ ra thân thiết cả, nói xong hai ba câu thì cũng không ai để ý đến cậu nữa. Chỉ cần không có phiền phức thì đã khỏe khoắn lắm rồi. La Tiểu Lâu lẳng lặng ngồi trong góc xe, cố gắng hết mức bảo trì cự ly với đám người đó, song song ngắm cảnh quan thế giới cần dung nạp bên ngoài cửa sổ xe.

Dọc đường đi, anh này cười với cô kia, anh kia nói với cô này, thỉnh thoảng lắm mới có đứa nhìn cậu, nhưng là nhìn với ánh mắt quái dị.

Xe dừng trước cửa của cửa hàng tổng hợp, La Tiểu Lâu nói cám ơn qua loa, lập tức bước xuống khỏi xe.

Người trong xe nhìn La Tiểu Lâu đi xa, một tên hỏi chàng trai mắt xanh: "Lâm Tân, không phải là đồ chơi mới của chủ nhân cậu đấy chứ? Cho nó đi nhờ một đoạn làm gì?"

Đôi mắt màu xanh long lanh của Lâm Tân chớp chớp, sửa sai: "Chỉ là món đồ chơi đã bị vứt bỏ, tôi muốn xem phản ứng của nó như thế nào thôi."

Một cô gái ngồi bên cạnh tiến sát gần, tỏ ra vô cùng thân thiết mà víu bả vai Lâm Tân, bĩu môi: "Rõ vớ vẩn, chả thấy phản ứng gì cả. Chỉ có điều, quần áo với phong thái đúng là hạng quê mùa."

Những người trong xe phụ họa theo: "Chuẩn! Thằng nhà quê, thời đại này mà còn đến cửa hàng để mua đồ."

Lâm Tân nhìn bóng dáng La Tiểu Lâu đi xa, không nói gì, chỉ gật đầu với tài xế, cho xe bay đi.

La Tiểu Lâu đứng trong cửa hàng tổng hợp khổng lồ, cậu phát hiện người ở bên trong cực kỳ ít. Quầy hàng trong suốt bày toàn những hàng hóa đẹp đẽ đến dị thường làm cậu hoa hết cả mắt.

"Chào em, người khách hàng đáng mến, hoan nghênh em tự mình đến của hàng Tinh Hà, chị là nhân viên tiếp tân. Cửa hàng Tinh Hà là cửa hàng lớn nhất của tinh cầu An Tắc, hiện nay có 99 chi nhánh, có thể cung cấp cho em những mặt hàng với chất lượng yên tâm nhất. Em cần bất cứ cái gì đều có thể hỏi chị." Một chị nhân viên dung mạo ưa nhìn bước tới trước mặt La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu có chút chần chừ, đầu tiên lấy tấm thẻ từ túi áo ra, hỏi: "Chào chị, chuyện là, em muốn hỏi một chút, em có thể kiểm tra tài khoản của mình ở đây được không?"

Chị nhân viên tiếp tân bất ngờ, nhưng lập tức cười nói trở lại: "Chuyện này thì quá đơn giản. Trên thực tế, em chỉ cần đặt tấm thẻ lên cổ tay là đã có thể biết được thông tin cần thiết rồi."

La Tiểu Lâu cúi đầu nhìn cái thứ có màu trắng bạc gì đó trên cổ tay mình. Cậu đã sớm thấy nó, nhưng cứ nghĩ là đồng hồ. Xem ra, lúc cậu lật tung cả gian nhà lên để tìm điện thoại thì nó đã nằm chình ình trên tay cậu từ lâu rồi.

Chị nhân viên tiếp tân hơi giật mình vì hành động lúng túng của La Tiểu Lâu. Ở tinh cầu An Tắc này, trừ phạm nhân bị truy nã và dân lang thang ra, mọi công dân từ nhỏ đã mang theo máy thông tin, bên trong đó chứa đựng tất cả tư liệu, có thể xem là chứng minh thư thì cũng không khác nhau là mấy.

Cậu thiếu niên tuổi không lớn lắm này, rõ ràng trông không giống dân đen sống ở đáy cùng thế giới.

Nhưng nhiệm vụ của cô là chăm sóc khách hàng nên cũng không hỏi nhiều, chỉ là tới gần La Tiểu Lâu, bấm nhẹ vào nút mở của máy thông tin trên tay cậu, sau đó cầm tấm thẻ lướt qua máy, một khối màn hình tinh thể lỏng hiện lên, trên mặt hiển thị một vài chữ.

La Tiểu Lâu đếm mấy con số không phía sau, mười vạn, chắc chắn không thể coi là nhiều. Thế nhưng, căn cứ vào quan hệ của cậu với mẹ con La gia thì, cũng chẳng ít nhỉ. Chỉ có điều, không biết giá cả hàng hóa bây giờ ra làm sao. Cậu bèn quay đầu lại hỏi chị nhân viên: "Hiện tại giá cả nhà ở như thế nào ― Hay là, chị có thể nói cho em biết luôn thị trường thuê nhà ra làm sao được không?"

Chị nhân viên nhìn phần thông tin của La Tiểu Lâu, tựa hồ như đang cố nén cười, trả lời: "Muốn biết giá cả và nhà ở, mời em theo chị lên tầng mười một. Có điều, theo ý chị thì em nên mua một căn hộ, giá cả của nó chắc chắn có thể phù hợp với ý muốn chọn lựa của em."

La Tiểu Lâu kinh ngạc, cửa hàng tổng hợp còn kiêm luôn cả phòng giao dịch bất động sản nữa hả trời.

Lúc La Tiểu Lâu xem giá cả mua nhà, cậu càng ngạc nhiên hơn. Cậu hoàn toàn có khả năng mua được! Coi vị trí ngon lành trên đoạn đường này, căn hộ bình thường một phòng chỉ cần 50,000 đồng Liên bang là okie rồi. Giá cả nhà cửa với mấy thứ khác của xã hội tương lai này, thật sự là quá tuyệt vời.

La Tiểu Lâu hưng phấn đến đỏ cả mặt, ngay lập tức cậu chọn một căn hộ! Cậu có thể thiếu cố gắng rất nhiều năm ― La Tiểu Lâu không tự giác suy xét về vấn đề logic trước đây.

Đương cảm thán, chị nhân viên kia bỗng nói với cậu: "Xem tuổi của em, chắc hẳn là học sinh vừa mới tự lập đúng không, nên mới cần tìm nơi ở gần trường phải không?"

Học sinh — Vị La phu nhân kia có nói là sắp xếp cho cậu vào học ở một trường nào đó. La Tiểu Lâu cố giữ tỉnh táo, cầm túi đựng tư liệu nhập học mang ra.

Không đợi cậu nghiên cứu vị trí của trường học xong, chị nhân viên bên cạnh đã hú hét ầm lên một cách hưng phấn: "Học viện St.Miro! Đó là bông hoa huy hiệu của học viện St.Miro, chắc chắn là học viện St.Miro! Trời ạ, trường học nổi tiếng nhất tinh cầu An Tắc, còn nữa, nó còn có hẳn một khu nhà học viện quân sự, là nơi nổi tiếng ở Liên bang lắm đấy!"

Chị nhân viên kích động đến đỏ bừng cả mặt, hai tay cầm chặt tay La Tiểu Lâu, ngượng ngùng nói với cậu: "A, nếu giờ không phải trong giờ làm, thì chị rất mong được chụp ảnh kỷ niệm với em, khoa cơ giáp của học viện St.Miro đã đào tạo ra nhiều vị thượng tướng. Sinh viên bước ra từ học viên trứ danh đó đều là niềm tự hào của tinh cầu An Tắc đấy!"

La Tiểu Lâu không ngờ tư liệu nhập học này lại hoành tráng đến vậy, trong phút chốc tự dưng cậu có cảm giác áp lực rất lớn. Cậu nhẹ nhàng rút tay về, ho khan một tiếng: "Nếu như vậy thì, chị chọn giúp em một vài nơi ở thích hợp đi."

Chị nhân viên cố gắng kiềm chế hưng phấn, kéo La Tiểu Lâu hướng trở lại hình ảnh đang phản chiếu, chỉ chỉ trỏ trỏ vị trí của học viện St.Miro, khoanh tròn chu vi rồi nói: "Căn cứ vào ý muốn của em, nhưng vì học viện St.Miro quá nổi tiếng, nên giá phòng quanh đấy khá cao. Dù sao cũng có nhiều sinh viên không thích trọ ở trường lắm vì làm việc không được tiện." Nói xong lời cuối cùng, chị nhân viên cười tủm tỉm nhìn La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu nhìn giá phòng cao quá đáng của khu dân cư cao cấp cứ như thể là quý tộc, bất đắc dĩ chỉ có thể chọn nơi hơi xa một tẹo. Sau cùng, có chỗ nằm sát khu cao cấp trên đoạn đường ở giữa, cậu phát hiện có một chỗ nhỏ, giá cả và diện tích cũng thấp hơn rất nhiều.

"A, ở đây à. Chỗ này là cây nhà lá vườn được thành lập từ rất lâu trước rồi, việc quản lý và các công trình cơ sở cũng không như mấy tiểu khu hoa viên kiểu mới, nên giá cả tương đối dễ chịu. Hơn nữa, chỗ này dành cho nhân viên về hưu già cả không có con cái, phải hưởng trợ cấp, sinh viên với thanh niên thường không chọn chỗ này."

"Em sẽ ở đây." La Tiểu Lâu vui mừng gật đầu. Hiện tại cậu không có tiền để phung phí, dùng hết mười vạn này rồi, không biết cậu có kiếm được việc làm hay không nữa. Còn hơn bị chết đói, hàng xóm là viện dưỡng lão cũng còn may chán.

"Nếu em không ngại, vậy là được rồi. Hơn nữa, chỗ này cũng lâu rồi chưa có người mua nên vừa vặn tháng này được đặt giá đặc biệt."

Cuối cùng, La Tiểu Lâu cảm thấy rất mỹ mãn khi dùng 60,000 mua được một căn nhà gồm một sảnh và ba phòng nhỏ. Tuy cậu không cần mua nhà lớn như thế này, nhưng dựa theo quan niệm hạn hẹp của cậu trước đây, nhà ở tượng trưng cho của cải, hơn nữa, nó còn tạo cảm giác an toàn. Với điều kiện ngon lành cành đào như thế này nên cậu không kiềm lòng được.

"Đây là chìa khóa nhà của em, bây giờ chị sẽ kết nối với máy thông tin của em, sau đó em có thể trực tiếp dùng máy mở cửa, tất nhiên cũng có thể thông qua hệ thống kiểm tra dấu vân tay và tròng mắt. Hiện tại, căn nhà một sảnh ba phòng này là của em." Sau khi quét thẻ trả tiền, chị nhân viên điểm ngón tay lên một chiếc máy. Sau đó, xuất hiện một chiếc chìa khóa chẳng biết chui từ đâu ra, được đưa cho La Tiểu Lâu.

"... Tiện lợi thật." La Tiểu Lâu thì thầm nhìn màn hình đang hiển thị căn nhà của cậu. Bên trong bao gồm tủ lạnh, đồ làm bếp, ghế sô pha, chiếc giường cỡ lớn thư thái, tủ quần áo và đầy đủ mọi thứ khác. Thậm chí, trong phòng sách còn có sẵn một chiếc máy vi tính.

"Tặng kèm nhiều đồ như vậy ạ?" La Tiểu Lâu kinh ngạc.

Chị nhân viên nở nụ cười: "Những thứ này là đồ bồi trí cơ bản. Nếu như em có nhu cầu thay đổi sản phẩm cao cấp hơn thì có thể trả thêm chút tiền, trực tiếp điều phối thông qua online, bọn chị sẽ chuyển từ cửa hàng đến tận nhà em, cực kỳ nhanh chóng."

Lúc này thì La Tiểu Lâu đã hiểu. Chẳng trách mấy tên kia thấy cậu đi bộ tới cửa hàng lại có vẻ mặt kỳ quái như thế, mà trong cửa hàng lại chẳng thấy có bóng dáng mấy người.

"Em La, em còn cần cái gì khác nữa không?"

"A vâng. Là thế này, em muốn mua sách giáo khoa từ cấp tiểu học tới cao trung, và còn một chút thức ăn nữa." La Tiểu Lâu tính toán, sắp khai giảng rồi, trước hết cậu phải cải thiện tình trạng mù chữ của mình cái đã.

Chị nhân viên từ đầu tới cuối rất nhiệt tình, nhanh chóng đưa cậu tới khu sách vở mua đồ. Nhưng tới lượt mua đồ ăn, La Tiểu Lâu đơ não.

"Một viên khoai tây một trăm đồng? Tuy to thì to thật, nhưng cũng không đến mức — Chờ chút, một quả trứng một trăm linh một đồng?! Không phải đang giết người đấy chứ?" La Tiểu Lâu cẩn thận soi xét giá cả, xác định mình không bị hoa mắt.

Chị nhân viên đỏ mặt, nếu không phải mấy sáng hôm nay chị cùng với mấy vị sếp của cửa hàng thẩm tra đối chiếu giá hàng, chị đã gần như vì vẻ mặt kinh hãi của La Tiểu Lâu mà cảm thấy áy náy, lúng túng giải thích: "Tất ― tất nhiên rồi, việc nuôi trồng hiện nay vô cùng khó khắn, cho dù có thể đi chăng nữa thì chúng cũng chỉ sinh trưởng được ở những nơi rất nguy hiểm. Bởi vậy mấy năm qua, giá cả không ngừng tăng, bọn chị cũng không thể tùy tiện tự đặt giá được."

"Chẳng nhẽ bữa cơm bây giờ lại quý giá đến vậy?" La Tiểu Lâu lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi.

"A, không phải, không phải vậy đâu. Nếu muốn rẻ hơn thì bên kia có thực phẩm nhân tạo." Cuối cùng chị nhân viên cũng thở phào nhẹ nhõm, dẫn đường cho La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu tự mình vòng vo một hồi, đi tới khu thực phẩm nhân tạo. Bên trong tủ lạnh cực đại, hộp cơm màu trắng na ná được xếp chỉnh chỉnh tề tề, bên ngoài còn đặt một hộp làm hàng mẫu. Bên trong nục nặc thức ăn trắng sền sệt.

"Khụ khụ, em yên tâm đi. Thức ăn nhân tạo ngoại trừ không có mùi vị ra, thì tất cả đều vẫn đầy đủ chất dinh dưỡng thiết yếu cho cơ thể. Hơn nữa, hạn sử dụng kéo dài đến một năm, giá cả lại cực đẹp, rất thấp." Chị nhân viên đứng bên cạnh vừa nhỏ giọng giới thiệu, vừa khẩn thiết cầu mong vị khách hàng trẻ tuổi này đừng phát sinh ra vẻ mặt khiếp sợ đến vô tội vạ lần nữa. Lần đầu tiên chị nghĩ rằng có vẻ như cửa hàng có chút không hợp lý.

La Tiểu Lâu vuốt cằm, nhìn giá niêm yết đề phía dưới, mười đồng, công nhận là phải chăng.

Nhưng mà... vẫn khó nuốt bỏ xừ.

La Tiểu Lâu đau lòng quay đầu lại, nhìn thực phẩm bên khu tự nhiên, rồi nói với chị nhân viên: "Cho em một túi cơm hộp của một tuần. Sau đó, thêm mười đồng khoai tây nữa." La Tiểu Lâu dứt khoát quyết định, mua một ít khoai tây với vài chai bia, cậu cũng không biết dạ dày của mình có thể chịu đựng được cái loại thức ăn sền sệt này đến bao giờ.

Ngoài ra, La Tiểu Lâu còn muốn mua một chiếc xe, thế nhưng sự tiện lợi với giá cả của nó lại đánh đấm lẫn nhau, đắt quá đáng. Cũng giống như mấy nghìn năm trước, bọn quý tộc với lũ lắm tiền bây giờ vẫn như xưa, thích mưu cầu danh lợi, cất giấu các loại xe nổi tiếng. Mấy đường cong của xe, mê thì mê thật, nhưng giá của nó với La Tiểu Lâu mà nói, quả thực, phải bắc thang lên giời mà hỏi.

À mà tất nhiên cũng có thể chơi đồ secondhand, nhưng chị bán hàng tận chức tận trách nhắc nhở cậu, không có giấy lái xe thì đừng hòng sờ vào vô lăng. Cuối cùng La Tiểu Lâu đành buông tay, dù cậu có bằng lái xe đấy, nhưng mà của từ mấy nghìn năm trước rồi, hiển nhiên công dụng hiện tại của nó là trưng bày trong viện bảo tàng thì hợp hơn.

Hơn nữa, tiền trong tay cậu đã tiêu hơn một nửa rồi, nhỡ phát sinh cái gì nữa, cậu không thể tiêu xài hoang phí được.

Được cái, phương tiện giao thông công cộng vẫn còn, thực sự là cảm tạ trời đất. Thứ khiến La Tiểu Lâu sung sướng hơn nữa là, đi xe công cộng không cần mất tiền.

Sau khi hỏi rõ lộ tuyến, La Tiểu Lâu chuẩn bị quay về ngôi nhà mới của mình thì phát hiện, ngày khai giảng là ngày 10 tháng 9. Cậu nhìn máy thông tin xem ngày hôm nay, là ngày 2 tháng 8, cách ngày khai giảng còn có một tháng.

Cậu định bụng để xem có thể kiếm công việc part-time nào đó không. Nếu không muốn nuốt cái thứ thức ăn nhân tạo nhìn đã chả buồn mở miệng này, cậu phải tự kiếm tiền thôi. Nếu muốn ăn đồ tự nhiên, thoạt nhìn tài khoản ngân hàng có cả đống tiền, nhưng chính ra có khi không đủ cho cậu dùng hai tháng.

Quả nhiên, La gia chỉ tùy tiện tống cổ cậu. La Tiểu Lâu thở dài, hy vọng người mẹ thiển cận kia sẽ không gặp nhiều chuyện rắc rối.

Người trên xe công cộng cũng không nhiều lắm, hơn nữa đại đa số đều ủ rũ, đại khái tất cả đều là người làm công ăn lương, cả ngày bôn ba, sống dưới tầng chót của xã hội. La Tiểu Lâu rất có hứng thú quan sát chung quanh, cảm thấy xe cao tốc chạy trên không trung mà vẫn bình ổn, thiệt xuất sắc quá đi.

Xe tới điểm dừng, La Tiểu Lâu không mất nhiều thì giờ tìm được ngay khu dân cư quá mức bình thường nằm giữa những khu cao cấp đông đúc.

Cả người La Tiểu Lâu vui vẻ, bước tới căn hộ mới của mình. Có lẽ xúi quấy mới trọng sinh, cũng không thể trở về được nữa, thế nhưng, với khả năng sinh tồn mạnh mẽ của mình, cậu tự tin mình sẽ sống tốt được.

La Tiểu Lâu hởi lòng hởi dạ dù bị đánh chết cũng thật không ngờ, dùng tiền bừa bãi sẽ gặp phải báo ứng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro