Chương 30 - Ý thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếp tục? Sao lại phải tiếp tục? La Tiểu Lâu không hiểu, nhưng hiện giờ cậu đang trong trong tình trạng cấp bách cực độ, cậu không tự chủ được, bèn vô ý thức làm theo mệnh lệnh kia.

Không được dừng lại, phải nhanh hơn nữa, mau lên! Thang tiến độ trên màn hình phía bên trái cuối cùng cũng thăng cấp. 80, 90, 91...

Thang tiến độ đột nhiên biến thành màu đỏ. La Tiểu Lâu ngẩn người, nhìn chằm chằm vào nó, ngón tay vẫn chưa dừng lại. Sau nhiều lần luyện tập, cậu đã nhớ nhuần nhuyễn những phím cơ bản này.

Màu đỏ rực rỡ của thang tiến độ cơ hồ khiến cậu quên mất cảm giác đau đớn, dần dần, chỗ đau đớn sưng tấy lên, cuồn cuộn, giống như có thứ gì đó đang bắt đầu trỗi dậy.

Mồ hôi ướt đẫm từ trán La Tiểu Lâu nhỏ xuống mi mắt, trôi theo hai gò má, thế nhưng cậu hoàn toàn không cảm nhận được. Đôi mắt nhấp nháy nhìn chằm chằm vào thang tiến độ, dường như coi nó là một mục tiêu vô hình. Chỉ cần đạt đến đỉnh điểm là những ngón tay của cậu có thể thoát khỏi đau đớn, cơ thể của cậu có thể được nghỉ ngơi.

Để đạt được mục tiêu đó, ngón tay của La Tiểu Lâu vô ý thức di chuyển nhanh hơn trên bàn phím, đến mức, mắt thường chỉ có thể nhìn thấy bóng lờ mờ.

99, 100!

La Tiểu Lâu chỉ cảm thấy trong đầu "Đùng" một tiếng giống như có thứ gì đó vừa nổ tung. Sự đau đớn như bị mũi khoan đâm vào bỗng nhiên biến mất, biến thành một loại cảm giác dễ chịu thanh thản và ấm áp.

La Tiểu Lâu thở hổn hển tại chỗ. Ôi trời ơi, huấn luyện kiểu này thật kinh khủng, sau này con sẽ không bao giờ chế giễu sau lưng chiến binh cơ giáp nữa đâu, bọn họ quả là siêu nhân. La Tiểu Lâu ấn phím thoát ra, trước mắt liền tối sầm, sau đó đẩy cửa buồng điều khiển mô phỏng, mệt mỏi rã rời chui ra ngoài.

La Tiểu Lâu dựa vào cửa buồng, ngồi đại xuống một chỗ. Hình như Nguyên Tích vẫn còn đang huấn luyện. Hiện giờ quần áo toàn thân trên dưới của cậu đều đã bị ướt đẫm, muốn cử động một ngón tay thôi cũng không làm nổi.

La Tiểu Lâu khẽ nhắm mắt lại, ngay lúc sắp ngủ gục thì một giọng nói vang lên: "Trời ơi, cậu thực sự đúng là đột phá, ý thức nguyên lực đã đạt đến giai đoạn sơ cấp rồi. Ôi chao, thật là làm người ta xúc động quá xá, trong cuộc đời của tôi chưa bao giờ được chứng kiến một sự đột phá nào như thế này."

La Tiểu Lâu cảm tưởng mình đang bị mấy lời kích động này đâm vào đầu, cố gắng mở mắt ra lườm một phát nhưng chẳng thể nào nhấc nổi mí lên.

"125, là mày à? Tao van xin mày nói bình thường thôi, mày là trí tuệ nhân tạo chứ không phải là con người đâu. Còn nữa, ý của mày là sao? Tao không hiểu lắm, mày vừa gọi là cái gì thế?" La Tiểu Lâu mệt mỏi cất tiếng.

Trí tuệ nhân tạo chợt thấy ấm ức, nhưng hiển nhiên là việc nhấp nháy giận dỗi này không có hiệu quả gì tới La Tiểu Lâu, nó chẳng thể làm gì khác hơn nên đành nói tiếp: "Ý tôi là, cậu đã thăng cấp rồi. Mấy ngày hôm trước ý thức của cậu chỉ thức tỉnh ở mức nhập môn mà thôi, giờ thì cậu đã chính thức tiến vào giai đoạn sơ cấp rồi."

La Tiểu Lâu bất ngờ liền mở mắt nhìn 125, đúng là nó đã thông báo ra một chuỗi số liệu, khi đó cậu cũng không để ý.

La Tiểu Lâu mở to mắt nhìn, ngay lập tức sung sướng: "Tiến vào giai đoạn sơ cấp? Ý của mày là dị năng? Ôi trời ơi, tức là tao trọng sinh biến thành một thiên tài dị năng á? Ấy, không không, không phải thế, mà là chính bản thân tao đã tự nỗ lực chăm chỉ trải qua bao nhiêu khắc khổ, đạt được năng lực khác thường, sau này công lực còn có thể mạnh lên, rồi xưng bá vũ trụ bla bla..."

"Xin ngài đừng có hoang tưởng nữa được không, tôi sắp không chịu nổi được nữa, muốn chết máy lắm rồi đây."

".." La Tiểu Lâu bực mình, "Ngoại trừ tự chết máy ra, tao nghĩ cũng có lúc nên thử nghiệm việc tắt máy bằng cách cưỡng chế cho mày đấy."

Cục đá xanh biếc ngay lập tức lóe lên, giãy dụa trong chiếc áo của La Tiểu Lâu.

"Nói mau, những lời này của mày là thế nào?" La Tiểu Lâu hỏi.

"Ý thức nguyên lực là một loại năng lực mà mỗi sinh vật đều có, nhưng vì một vài nguyên nhân mà ở con người nó lại khác biệt. Ý thức nguyên lực ở Liên bang còn được gọi bằng một cái tên khác là tinh thần lực. Tôi nghĩ chắc là cậu biết cái này? Lấy một ví dụ rõ ràng nhất: tất cả các linh kiện cơ giáp được tuyển chọn đều do sức người chế tạo chứ không phải là từ máy móc gia công." Thấy La Tiểu Lâu không có vẻ muốn tắt máy nữa, 125 bèn khôi phục lại giọng điệu bình thường.

La Tiểu Lâu bất ngờ, về chuyện lắp ráp linh kiện cơ giáp bằng nhân lực, thực ra cậu cũng đã tìm hiểu qua rồi. Trên mạng có ghi chép lại, bắt đầu từ năm 3806 theo lịch vũ trụ, người ta đã không bao giờ còn dùng máy móc hay người máy để gia công linh kiện cơ giáp nữa.

Còn trước năm 3806, ngoại trừ linh kiện cao cấp được chế tạo bằng phương pháp thủ công ra, thì hầu hết các loại linh kiện cấp thấp đều được sản xuất bằng máy móc. Cũng bởi vậy, trong một thời kỳ, giá cả của cơ giáp phổ thông không ngừng thấp giảm đến mức mở sang một trang lịch sử mới. Thế nhưng, trong một lần chiến tranh với hành tinh dị thú, đồng thời cả một loạt 5,000 chiếc cơ giáp cấp thấp được đem ra chiến đầu đều xuất hiện trục trặc, không thể di chuyển. Chiến tranh vốn đang lâm vào thế khốn khó, cơ hội chiến thắng là quá xa vời, cùng lúc này cơ giáp lại bị trục trặc. Vậy nên, trong lần đánh nhau đó, gần như toàn bộ quân đội cơ giáp đều bị tiêu diệt sạch.

Sau trận chiến đau đớn chấn động cả Liên bang đó, Bộ nghiên cứu cơ giáp Liên bang ngay lập tức triệu tập tất cả các vị đại sư chế tạo cơ giáp nổi danh nhất để tìm ra nguyên nhân. Về sau phát hiện trong những chiếc cơ giáp được chế tạo thủ công trốn thoát được về, tất cả cơ giáp gặp trục trặc là do máy móc lắp đặt.

Từ đó trở đi, toàn bộ linh kiện cơ giáp đều do con người lắp ráp chế tạo.

La Tiểu Lâu đã từng hỏi Thẩm Nguyên về vấn đề này, nhưng anh cũng không rõ ràng lắm. Thế nhưng, vừa lúc đó Nghiêm đại sư đang đứng bên cạnh, ông nhìn La Tiểu Lâu một thoáng, rồi nhàn nhạt nói: "Sao? Cậu có hứng thú với chuyện này à? Chờ đến khi nào tìm được đáp án của vấn đề này thì tới tìm tôi."

Giờ thì La Tiểu Lâu đã hiểu rõ, cậu kinh ngạc mở miệng hỏi: "Chẳng lẽ là do tinh thần lực?"

"Quả thực phần lớn nguyên nhân là bởi những người có tinh thần lực, tính năng của cơ giáp được chế tạo tổ hợp bởi con người so với máy móc tốt hơn rất nhiều. Mà tinh thần lực của một số vị chế tạo đại sư so với người khác không chỉ cao hơn một bậc, bởi vậy đây cũng là nguyên nhân không thể thay thế họ trong việc chế tạo cơ giáp bằng những thứ khác."

Xem ra đúng là cậu thích hợp với nghề chế tạo sư cơ giáp này hơn, đến lúc thực nghiệm huấn luyện chiến binh cơ giáp có thể thăng cấp nhờ tinh thần lực của chế tạo sư được đấy nhỉ...

La Tiểu Lâu không biết có nên sung sướng hay không, chỉ biết nói: "Ý của mày là, tao vừa mới tiến nhập vào giai đoạn sơ cấp của tinh thần lực, cho nên cũng không gì có thể đáng ngại nữa?"

"Tất nhiên là không rồi, đây là tôi đang muốn nói cho cậu biết một chuyện khác, cái cậu đang thăng cấp chính là ý thức nguyên lực, nó có hơi khác tinh thần lực chút xíu, và nó còn được quyết định bởi huyết thống cao quý của...hành tinh dị thú Lam Nguyên. Thực sự xin lỗi, khi nhìn thấy ngài tôi đã không phát hiện ra." 125 hết sức lo sợ.

Nghe xong câu này, La Tiểu Lâu không cất tiếng đến nửa ngày, cuối cùng cậu tuyệt vọng đến mức tức giận kêu lên: "Cái huyết thống dị thú chết tiệt kia là cái gì đấy hả?! Mày còn muốn đạp tao thêm cú nào nữa không, sao không phun ra tất một lượt luôn đi hả?"

"Được, nói chính xác thì, ở trong mắt tôi, ngài chính là một dị thú của hành tinh Lam Nguyên."

"Tao giết, mày mới là dị thú, cả nhà mày mới là dị thú!" La Tiểu Lâu phát hỏa.

"Mặc dù dựa theo số liệu trong kho thông tin cho thấy, chính xác thì ngài chỉ có 30% thôi, tôi cũng đâu dám nói nhảm. Người chế tạo ra tôi quả thực là một dị thú của hành tinh Lam Nguyên, đồng thời cũng do chủ nhân ngài ấy ban ân, nên dòng máu trong cơ thể tôi chính là dòng máu cao quý của dị thú. Thế nhưng, so với dòng máu trong thân thể của ngài, tôi không được thuần khiết bằng." Giọng nói của 125 tràn ngập sự cảm kích và sùng kính, lúc nói xong lời cuối cùng, nó còn không giấu diếm nhìn La Tiểu Lâu bằng ánh mắt đố kị.

"... Mẹ ơi, rốt cục mắt mày bị làm sao mà nhìn tao thành quái thú hả?" La Tiểu Lâu nhìn cục đá trong tay như một tên bị tâm thần. Chẳng lẽ thoạt nhìn cậu trông dễ dãi thế này nên mới bị trí tuệ nhân tạo tẩy não? Con này thế mà lúc nói còn dùng kính ngữ dám bảo cậu có máu dã thú!

"Đâu, đương nhiên thoạt nhìn ngài hoàn toàn không phải là một dị thú của hành tinh Lam Nguyên. Xì, dù sao ngài vẫn còn một nửa gen di truyền dơ bẩn của con người Liên bang... Á, tất nhiên không phải tôi nói ngài rồi! Dù có một nửa máu của con người nhưng ngài cũng lợi hại hơn gấp trăm lần những tên khác." 125 đành cẩn thận nói dối.

"... Là sao? Không phải mày đang nói đùa tao đấy chứ?! Tao...tao thực sự có gen dã thú? Sao lại thế được?" La Tiểu Lâu run rẩy giơ hai cánh tay lên. Da, dấu vân tay, mạch máu, nhìn thế nào cũng rất bình thường. Cậu, cậu sao có thể chứa một nửa gen thuộc về dã thú chứ? Cho dù cậu có chấp nhận thì chuyện này cũng thật sự là quá khủng khiếp đó nha.

Hơn nữa, cậu không phải là con trai của thiếu tướng La đó sao, làm sao mà có quan hệ với dã thú được cơ chứ? Bà Kim trông chả giống tác phong của một người như thế cả...

"Vừa lúc biết được huyết thống của ngài, tôi đã lén thu thập tóc ngài để kiểm tra, và tôi phát hiện ra, máu của ngài có chứa một loại biến dị gen của dị thú hành tinh Lam Nguyên. Loại gen này chính là gen đặc biệt của gia tộc Ly, một trong ba dòng máu mạnh nhất của Lam Nguyên tinh. Lẽ ra dị thú của hành tinh Lam Nguyên tuyệt đối không thể rơi đúng vào tay loài người, nhưng một vị trong gia tộc Ly đã bị lạc đường trong lúc xảy ra chiến tranh.

125 hoài niệm kể lại: "Chủ nhân của tôi ra ngoài để cứu viện vị dị thú đó, sau thì phát hiện một gã loài người thấp hèn Liên bang đã bắt vị dị thú gia tộc Ly ấy đi, đồng thời đem người ấy làm thí nghiệm, dung hợp người ấy với một con người. Cuối cùng, người anh hùng đó đã đóng kín ý thức nguyên lực, chỉ còn lại loài người kia. Lúc đó chủ nhân cũng gặp phải nguy hiểm, trong thời khắc nguy cấp, giữ tôi lại chỗ loài người kia, bảo vệ khả năng thức tỉnh của gen dị thú. Loài người Liên bang cũng không biết trong thân thể người kia đang chứa gen dị thú đã ngủ say, lại đem con người tội nghiệp ấy làm thí nghiệm, cuối cùng người ấy không chịu được bèn chạy trốn. Lúc trốn đi người ấy mang tôi đi theo. Trên thực tế thì, nếu không có tôi giúp đỡ thì người ấy đã không chạy trốn được."

"Mà ngài chính là hậu duệ của người ấy, bởi vậy, hậu duệ của con người đáng thương ấy nhất định sẽ có xác suất xuất hiện huyết thống của dị thú hành tinh Lam Nguyên. Lần cuối cùng tôi khởi động máy, chính mẹ ngài trước lúc lâm chung...bà cũng là một dị thú chứa gen loài người, không thể không nói rằng, giữa loài người thấp hèn, bà là một người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng hiếm có..."

"Khoan đã." La Tiểu Lâu cau mày cắt đứt hoài niệm của 125, nóng lòng hỏi: "Lâm chung? Mẹ của tao không phải là bà Kim ư, bà ấy bây giờ đang ở trong La gia mà, mày nhận sai người rồi."

Cục đá xanh biếc chợt lóe lên, hình như muốn lườm La Tiểu Lâu đến trắng mắt: "Làm sao mà được, bà Kim chỉ là người hầu tới chăm sóc con cái cho mẹ của ngài thôi."

Trước mắt La Tiểu Lâu tối sầm, cái...cái chuyện quái quỷ kinh khủng gì nè trời?! Nhà cậu có chuyện gì vậy? Còn nữa, cậu tuyệt đối không phải là dã thú nha!

"Bởi vậy, cậu hãy xem đi, chính xác ra mà nói, ngài và tôi là người chung một quốc gia." 125 rưng rưng nói, nếu không bởi hạn chế hình dáng, phỏng chừng nó còn rớt ra vài giọt nước mắt nữa.

"Đây cũng là nguyên nhân tôi không thể bị phát hiện, tất nhiên là hiện tại ngài cũng không được tiết lộ bí mật này."

"Bây giờ tao tắt năng lượng của mày đi, sau đó ngủ một giấc, cuối cùng tỉnh dậy thì tất cả có thể chỉ là một cơn ác mộng được không?" La Tiểu Lâu lầm bầm.

"Tuyệt...tuyệt đối không có khả năng! Cậu ngàn vạn lần đừng có mà kích động quá..."

La Tiểu Lâu thở dài, chán nản nói: "Nói cách khác là tao có một nửa máu dã thú, cực kỳ nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể biến thân. Sau đó, số phận Boss quái thú này sớm muộn gì cũng bị một vị anh hùng siêu cấp Liên bang đến giết chết, cũng là chuyện đáng vui mừng?"

"... Chẳng phải." 125 nhỏ giọng: "Trên thực tế ngài hiện tại không có một chút nguy hiểm nào, ngài không được di truyền lại từ gia tộc, không thể tu luyện ý thức nguyên lực. Có điều, trong lúc ngài vừa huấn luyện đã bắt đầu mở ra, đây là chuyện tốt. Thế nhưng không thể không nói, hiện tại năng lực của ngài không thể công kích được bất cứ thứ gì. Ngay cả một tên chiến binh cơ giáp loài người bình thường nhất ngài cũng không thể giết nổi..."

"Đáng ghét, tao cũng không có ý định muốn giết chiến binh cơ giáp đâu!" La Tiểu Lâu bực tức cắt ngang lời nói của 125.

"Ậy, được rồi, nếu ngài vẫn khăng khăng thì tôi cũng không thể bắt ép một dị thú trói gà không chặt giết người được, nó thật chẳng thú tính chút nào."

"..."

"Đừng đau khổ quá, ngài vừa mới bắt đầu ý thức nguyên lực rất đúng lúc, nếu không ngừng luyện tập thăng cấp, khả năng chế tạo cơ giáp của ngài sẽ càng ngày càng mạnh." 125 thật lòng an ủi La Tiểu Lâu.

"Ờ." La Tiểu Lâu ủ rũ đáp lời, cậu quyết định sẽ không để ý đến chuyện trong mình có chứa dòng máu dị thú, dù gì thì trước kia cả đời cậu cũng là con người, tính cách của cậu đã như vậy, làm sao mà có thú tính được cơ chứ. Chỉ là vận may của cậu không tốt, đầu thai phải vào một thằng có máu dã thú mà thôi, huhu.

"Yên tâm đi, nếu ngài có...dòng máu đó, ngài cũng đã là bán chủ nhân của tôi rồi, từ rày về sau tôi sẽ ở bên cạnh ngài." 125 thân thiết nói.

Bán chủ nhân?! Ai muốn làm bán chủ nhân của mày hả! Bất quá, nếu thế thì, cái con này chỉ là một tên nô lệ đáng ghét, chuyên gây rắc rối cho cậu mà thôi.

"Ê, tao có chuyện này, bây giờ tao cũng là chủ nhân của mày rồi, sau này đến tối đi ngủ nếu tao có sán lại gần Nguyên Tích thì mày phải nghĩ cách ngăn tao lại." Ngay khi vừa nhắc đến vấn đề này, La Tiểu Lâu cảm thấy xấu hổ vô cùng cực.

"Úi giời! Ngài đang nói đùa tôi đấy à?! Chủ nhân của ngài là một con người có gen cấp SSS, hiện giờ tôi chỉ đang vẻn vẹn duy trì ở trạng thái khởi động, làm sao mà có thể thoát khỏi ánh mắt của hắn cơ chứ?!" Dưới tình thế cấp bách, 125 cũng quên mất tiêu quan hệ giữa Nguyên Tích và La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu không truy vấn nó, là vì cậu còn đang khiếp sợ đến mức bần thần: "Cái quái gì, không phải cấp S hả, sao lại lòi đâu ra cấp SSS?"

"Đó là do hạn chế của máy móc, cấp S là do trường cậu đo ra đúng không? Thiết bị của quân đội tối cao Liên bang cũng chỉ có thể đo ra cấp SS thôi, chỉ có năng lực cực kỳ đặc biệt mới có thể đo chính xác ra cấp bậc của Nguyên Tích thôi." 125 cấp tốc trả lời, nó đang tìm cách trốn tránh nên viện cớ tốt nhất.

Đúng lúc này, cửa buồng điều khiển của Nguyên Tích mở ra, cục đá trong tay La Tiểu Lâu ngay tức khắc rơi vào trạng thái chết.

"..."

"Sao lại đi ra?" Nguyên Tích nhanh nhẹn nhảy xuống, tinh thần vẫn tỉnh táo như cũ, ngay cả một dúm tóc cũng không bị lộn xộn, vừa đến chỗ La Tiểu Lâu vừa cất tiếng hỏi.

Thấy cả người La Tiểu Lâu toàn là mồ hôi, Nguyên Tích nhíu mày, bèn chìa tay kéo cậu đang ngơ ngác đứng dậy.

La Tiểu Lâu chớp mắt nhìn Nguyên Tích, trong cậu đang điên cuồng đủ loại thần chú. Hâm mộ ghen tức quá đi, dù có chênh lệch thì cũng không đáng khủng khiếp như thế này chứ!

Một người mang trên mình gen dã thú, một người thì là gen cấp SSS —— Có trời mới biết La Tiểu Lâu chưa bao giờ nghe thấy đẳng cấp nào lại cao vật vã thế này. Nhưng, thế nhưng cho dù có như vậy, cậu cũng không bao giờ muốn trở thành một tên nô lệ sủng vật trong nhà đâu. La Tiểu Lâu khóc thầm trong lòng, cậu có thể K.O (1) Nguyên Tích rồi thoát khỏi cái khế ước nô lệ kia không...

Nguyên Tích tiện thể kiểm tra bản ghi chép trong buồng điều khiển của La Tiểu Lâu. Sau 2 giờ, La Tiểu Lâu chỉ thực hiện cấp huấn luyện đơn giản nhất.

Nguyên Tích không tin, chẳng lẽ cơ thể của La Tiểu Lâu lại yếu đến vậy, ngay cả cấp một cũng không luyện qua nổi?

Nguyên Tích bèn kiểm tra kết quả. Tốc độ huấn luyện cấp một: Xuất sắc. Thành tích: 100.

Nguyên Tích trợn mắt nhìn La Tiểu Lâu như đang sắp ngất bên cạnh. Trong phòng huấn luyện tốc độ, thành tích qua 60% là có thể lên cấp huấn luyện tiếp theo, hầu hết mọi người đều vượt qua.

Tuy chỉ là cấp huấn luyện đơn giản nhất, nhưng những người có thể đạt được thành tích xuất sắc không hề nhiều. Đến sinh viên của khoa cơ giáp cũng chỉ có vài mống đạt được 90% là kịch kim, mà đạt được 100% thì trước đây chưa có, đến khóa sinh viên hiện nay thì mới xuất hiện ba bản thành tích đạt 100%. Là ba người nào thì chắc hẳn mọi người đều có thể tự nghĩ ra.

Mà lúc này đây, bảng thành tích kỷ lục ghi nhận thêm một người nữa, song song thành bốn bảng 100%.

Nguyên Tích kinh ngạc phát hiện ra, La Tiểu Lâu yếu ớt vậy lại có thể tạo ra kỳ tích.

Ngay lập tức Nguyên Tích kiểm tra account đăng ký của La Tiểu Lâu, chỉ có một cái tên đơn giản: Sơ Thủy. Cũng may tên này còn biết đường không dùng tên thật.

"Đi nào, hôm nay luyện đến đây thôi." Nguyên Tích dìu La Tiểu Lâu đi ra ngoài. Một cánh tay vòng qua thắt lưng cậu, tay kia thì ôm vai, nhìn thoáng qua thì cũng chẳng khác việc hắn ôm cậu vào lòng là bao.

La Tiểu Lâu cảm thấy nhột nhột, bên ngoài có rất nhiều sinh viên cơ giáp vừa kết thúc huấn luyện.

Cánh tay đặt trên lưng La Tiểu Lâu của Nguyên Tích siết nhẹ thêm, hắn hung hăng nói: "Ê này, cậu làm nũng thì cũng có mức độ thôi chứ, khó chịu thì bỏ ra, tôi không ôm nữa nhá?"

La Tiểu Lâu không dám ngọ nguậy nữa. Bởi vì đang đi trước nên cậu không thấy được khuôn mặt của Nguyên Tích hơi đỏ lên, trong mắt còn lẫn thêm chút tiếc nuối. Nếu như La Tiểu Lâu giữ thêm chút nữa thì sẽ khiến hắn thỏa mãn lắm...

Lúc đi ra ngoài hiển nhiên là có rất nhiều người, cơ mà Nguyên Tích không để cho bất cứ đứa nào đụng vào người hắn đang che chở trong lòng, trước hết phải để La Tiểu Lâu hết mệt mỏi.

Tới bãi đỗ xe, La Tiểu Lâu quay sang nhìn Nguyên Tích đề nghị: "Chúng ta đến Tam Mộc đi, đã mấy ngày chưa mua bánh ngọt rồi." Hôm nay Nguyên Tích giúp đỡ cậu không ít, cậu cũng nên bày tỏ một chút thành ý.

Tức thì mắt Nguyên Tích sáng lên, liền ngạo mạn tuyên bố: "Cậu đã nói như vậy thì qua đó xem thử vậy."

La Tiểu Lâu khẽ cười. Tên này tính tình đúng là kỳ quặc, lấy lòng quả là dễ dàng.

.................

(1) K.O: viết tắt của từ Knock Out, có nghĩa là hạ gục bằng một đòn chí mạng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro