Chương 31 - Tiến bộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặc dù La Tiểu Lâu có phủ nhận dòng máu 'dã thú' trong con người mình như thế nào đi chăng nữa thì tốc độ tay của cậu vẫn lại càng trở nên nhanh hơn một cách kỳ lạ.

Khi người bên khoa cơ giáp phát hiện có thêm một bản thành tích đạt điểm tối đa nữa thì tất cả đều phải trợn tròn mắt lên. Thậm chí đến ngay cả các giáo sư cũng phải bắt đầu tìm kiếm thiên tài cơ giáp này. Nhưng thông tin lưu trữ duy nhất còn sót lại chỉ vỏn vẹn là cái tên 'Sơ Thủy', một người chưa bao giờ xuất hiện. Vậy nên, cả sinh viên lẫn giáo sư bên đó chỉ biết ngậm ngùi cắn răng, tìm xem có còn thêm ghi chép nào về nhân vật 'Sơ Thủy' bí ẩn này ở phòng huấn luyện nữa không.

Sau khi Nguyên Tích nói cho La Tiểu Lâu đó là bản thành tích tối đa, 125 cũng không tìm cho cậu một bài luyện tập ý thức nguyên lực thích hợp nào nữa. Vì hầu hết mọi người đạt trên 90% là bắt đầu tiến hành luyện tập thực hành.

Bởi vậy, thầy trò khoa cơ giáp chỉ có thể kết luận, nhân vật 'Sơ Thủy' này dù không phải là thiên tài thì cũng là một sinh viên xuất sắc, một sinh viên xuất sắc thầm lặng.

Với trận náo động do mình gây ra, La Tiểu Lâu hoàn toàn không hề biết. Cậu chỉ ngạc nhiên nhận ra một điều, đó là tốc độ gia công lắp ráp linh kiện cấp một của cậu hiện tại so với thời gian làm ở xưởng máy ít nhất cũng phải nhanh hơn 1/3 rồi! Tốc độ không ngưng trệ như lúc trước mà cứ như là đột phá, theo thời gian và trình độ luyện tập tăng dần, tuy chậm chạp nhưng được nâng cao rất nhiều.

Hiện tại, mỗi buổi tối La Tiểu Lâu đều vào phòng khách – giờ đã được đổi thành phòng thí nghiệm – luyện tập lắp ráp linh kiện cơ giáp cấp một. So với ngày trước, tuy hàng ngày vẫn lên mạng nhưng thời gian nghe giảng bài dần dần giảm đi. Bất quá, cứ 4 hay 5 ngày một lần La Tiểu Lâu lại tổng kết một lượt kiến thức mà cậu đã học được cho thầy Tống, chỗ nào lờ mờ chưa hiểu thì ghi chép tỉ mỉ lại để hỏi ông.

Bởi vì La Tiểu Lâu đang tự học linh kiện cơ giáp cấp một nên việc giảng bài so với các tiết học trên lớp phải nhanh hơn. Thầy Tống cũng giúp cậu rất nhiều, lần nào cũng chờ La Tiểu Lâu hỏi xong mới đi. La Tiểu Lâu sẽ đánh dấu vào những chỗ cần phải chú ý.

Đối với thầy Tống, có một học trò chăm chỉ đến vậy như La Tiểu Lâu, trong lòng ông vô cùng vui mừng. Thế nhưng, thấy tốc độ học tập vượt bậc khiến kẻ khác phải kinh ngạc ấy của La Tiểu Lâu, ông cũng không khỏi ngầm lo lắng.

Tuy thầy Tống không biết thân phận thực sự của La Tiểu Lâu, nhưng giữa những buổi hai thầy trò trao đổi với nhau, tự ông có thể nhận ra gia cảnh của cậu thuộc dạng bình thường, có khi mức sống còn không đạt đến tiêu chuẩn của một công dân Liên bang bình thường nữa ấy chứ. Bởi vì nghe La Tiểu Lâu nói thì từ hồi nhập học đến giờ, cậu chưa kiếm thêm được một khoản nào.

Một cậu học trò vừa chịu khó lại vừa có thiên bẩm như vậy, thầy Tống đương nhiên sẽ không muốn nỡ mai một nó đi. Ông hy vọng một ngày nào đó, La Tiểu Lâu sẽ được một thầy giáo nổi tiếng chỉ dạy, có thể tận lực tiến thật xa trên con đường chế tạo cơ giáp này. Thế nhưng với gia cảnh bình thường của cậu học trò này mà nói, xác suất được thầy giáo nổi tiếng nhận dạy thực sự là 'chỉ có trong mơ'.

Chế tạo sư cơ giáp tuy rất phổ biến, cũng không yêu cầu cấp gen cao, nhưng để đạt được thành công thì lại rất khó khăn, bởi phải tốn rất nhiều tiền bạc vào việc mua linh kiện cơ giáp.

Vì yêu cầu của công việc, nên quan hệ của ông với một vài vị chế tạo sư cấp trung khá tốt. Về phần chế tạo sư cao cấp thì ông chỉ biết mỗi thầy giáo của mình. Nhân vật bậc thầy này thì lại càng không cần phải nói đến, bởi cho tới bây giờ người này chưa từng xuất hiện. Hơn nữa, nếu không có một thành tựu nhất định thì vị đại sư bậc thầy này cũng sẽ phải vào làm giáo viên trong trường thôi.

Thầy Tống suy nghĩ xem nên chọn thầy giáo nào để dẫn dắt cho La Tiểu Lâu sau khi cậu tốt nghiệp.

Hoàn toàn không ngờ đến chuyện thầy Tống lại vì mình mà lo liệu sâu xa đến vậy, nên dù vẫn chưa hỏi bài xong La Tiểu Lâu đã vội vội vàng vàng log out. Và giờ thì cậu đang ngồi khoanh chân trên giường. Nguyên Tích bên cạnh vẫn còn online. Chẳng lẽ tên này ngày nào cũng lên mạng để đối chiến? Cái đồ cấp SSS đáng ghét! Ai phải làm đối thủ của hắn thật đúng là xui xẻo tám kiếp.

La Tiểu Lâu ngắm nhìn khuôn mặt đang lim dim của Nguyên Tích. Không còn vẻ kiêu ngạo và tính tình nóng nảy của thường ngày, chỉ đơn thuần là nhắm mắt không biểu cảm, nhưng nhìn hắn lúc này cũng thực sự khiến người khác cảm thấy đẹp đẽ đến mức ngây ngẩn.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn một hồi, sau khi lấy lại tâm trí thì cậu cảm thấy vô cùng ảo não. Ông Trời ơi, nằm chung trên một chiếc giường với Nguyên Tích đúng là cực hình mà. Đây đúng là một sự đày đọa đến thống khổ. Cậu mong mỏi một cô vợ hiền lành dịu dàng nằm bên cạnh mình để khỏi cần phải kiềm chế, bổ nhào ngay vào người ta cơ...

Trời ơi, mình đang nghĩ cái gì vậy! La Tiểu Lâu day day trán. Bây giờ vẫn còn sớm, chưa đến lúc ngủ, mấy cả cậu cũng không dám đi ngủ trước. Nhớ lại những lần trước, sau khi cậu ngủ thì y như rằng là có chuyện xảy ra.

Phải tìm việc nào đó để làm thôi, mệt mỏi sẽ không nghĩ linh tinh gì được nữa.

Ý tưởng hay ho nhất chính là luyện tập lắp ráp linh kiện, nhưng La Tiểu Lâu đã thay áo ngủ rồi, chẳng muốn vào phòng thí nghiệm nữa. Cuối cùng, cậu cầm một bộ linh kiện cỡ nhỡ lên giường ngồi lắp ráp, vừa củng cố kiến thức vừa luyện tốc độ tay luôn.

Một lần, hai lần... Hai mươi lần, ba mươi lần... La Tiểu Lâu cảm tưởng mình đang đếm cừu, bắt đầu thấy buồn ngủ.

Dần dần, La Tiểu Lâu nhắm hai mắt lại nhưng ngón tay thì vẫn không thôi. Bốn mươi mốt, bốn mươi hai... Tốc độ của La Tiểu Lâu càng ngày càng chậm. Rốt cục cũng tiến vào thời khắc tuyệt vời để ngủ thì một giọng nói quen thuộc vang lên: "Tiếp tục đi."

125! Cái đồ đáng ghét này!

Bảo mày canh giúp tao không chọc đến Nguyên Tích mày không dám, thế mà đến giờ này thì lại chạy ra quấy rối tao ngủ. Cho dù có là thú cưng thì cũng phải biết nhìn mặt mũi chủ nhân của mày đi chứ!

Thấy hai bên thái dương La Tiểu Lâu giật giật, trước khi để cậu nổi giận thì 125 đã nghiêm túc vội nói luôn: "Đừng mở mắt, cứ tiếp tục lắp ráp đi."

Tuy tức thật nhưng La Tiểu Lâu vẫn nghe lời 125, không mở mắt. Cục đá này tuy không có hữu dụng gì nhưng thỉnh thoảng cũng đáng tin cậy.

Giờ thì La Tiểu Lâu hoàn toàn hết buồn ngủ, động tác trên tay bắt đầu nhanh nhẹn hẳn lên.

Hửm? Giờ mới phát hiện ra, cậu đã thành thạo đến mức nhắm hai mắt lại mà vẫn có thể lắp ráp và tháo dỡ được, hơn nữa tốc độ cũng không hề giảm đi.

"Nhanh hơn nữa đi."

Gia tốc trên tay La Tiểu Lâu bèn tăng dần, nhất thời có chút luống cuống. Cậu nhíu mày, muốn mở mắt ra để nhìn.

Thế nhưng ý nghĩ này vừa nảy lên trong đầu thì đã bị cậu dập tắt ngay. Có lẽ làm như thế này sẽ rèn luyện trí nhớ được tốt hơn. Cậu nhớ lại kết cấu của mỗi một linh kiện, từng bộ phận mà tay cậu đã tiếp xúc đến.

Dần dần, tốc độ của La Tiểu Lâu đã gần như ngang bằng với lúc bình thường mở mắt gia công.

"Nhanh hơn nữa." 125 nói thêm.

Sao mà được? La Tiểu Lâu nhướn mày.

Thế nhưng nghe theo lời của 125, La Tiểu Lâu làm thử. Cậu muốn nhìn thấy bộ linh kiện đó, nếu như có thể. Đột nhiên La Tiểu Lâu có cảm giác bộ linh kiện kia xuất hiện sờ sờ ngay trước mắt mình. Không đúng, không phải xuất hiện mà là hiện hữu ngay trong đầu cậu, từng góc cạnh, từng mặt đều hiển thị rõ mồn một.

Cho dù có nhìn bằng mắt thì cậu cũng chỉ có thể nhìn thấy phần phía trước, không thể thấy phần phía sau và dưới đáy của linh kiện được. Nhưng hiện tại linh kiện cứ như là một khối lập thể, toàn bộ khung của nó xuất hiện trong đầu La Tiểu Lâu.

Sau đó, một điểm rồi lại một đường liên tục chợt hiện lên. La Tiểu Lâu không biết đó là cái gì, thế nhưng ngón tay cậu vô ý thức di chuyển.

Lúc sắp hoàn thành thì La Tiểu Lâu chợt giật mình vui mừng mở bừng mắt ra. Đây chính là phương án gia công tốt nhất cho linh kiện này! Không phải trải qua một thời gian dài suy nghĩ, không cần phải suy diễn phức tạp, thậm chí chẳng cần bản vẽ hoạch định, trong phút chốc khi bộ khung của linh kiện kia xuất hiện trong đầu mình thì phương pháp trên cũng gần như nảy ra cùng lúc trước mắt cậu.

La Tiểu Lâu biết, có lẽ là bởi cậu vừa mới lắp ráp và tháo dỡ hơn mười lần, thế nhưng... Cậu mơ hồ cảm nhận được năng lực này, ý thức nguyên lực, đích thật là một thứ diệu kỳ.

Tuy rằng rất mâu thuẫn với dòng máu dị thú kia, nhưng La Tiểu Lâu vẫn vui mừng khấp khởi chấp nhận gen dị thú đặc biệt có ý thức nguyên lực. 125 đã nói bản chất gen của con người và dị thú là không giống nhau, cho dù cả hai loài đều có tinh thần lực. Tinh thần lực của dị thú cao hơn con người, thấp hơn đường nhánh là phạm vi ý thức của con người, cao hơn thì được gọi là tinh thần lực, còn lại là dị thú đặc biệt, được gọi là ý thức nguyên lực.

Mà đường nhánh kia đã trở thành tiêu chuẩn phân chia giữa con người và dị thú. Bởi vậy, La Tiểu Lâu không thể kiểm tra tinh thần lực của mình. Tất nhiên theo như lời 125 nói, máy móc thông thường ở đây căn bản không thể đo ra cấp gen SSS của Nguyên Tích, đại đa số máy móc cũng rất khó có thể tra ra hạn mức tối đa tinh thần lực đã đạt đến phạm vi ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu.

Lần đầu thể nghiệm đến loại năng lực này, La Tiểu Lâu cảm thấy cực kỳ thích thú, bất chấp trao đổi với 125, tiếp tục từ từ nhắm hai mắt tiếp tục luyện tập thêm. Vừa hưng phấn mà thầm nghĩ, biết đâu sau này cậu sẽ tìm ra được phương án lắp ráp tốt nhất cho tất cả các loại linh kiện cấp một...

Hưng phấn quá độ mà cũng mệt nhọc quá đà, rốt cục La Tiểu Lâu ngủ quên mất. Bỏ linh kiện trong tay qua một bên, cậu từ từ ngả xuống.

Khi Nguyên Tích log out ra ngoài đã thấy La Tiểu Lâu chuẩn bị ngả sang bên mình, bèn vội vàng chìa tay đỡ lấy. Đây...đây chính là lần đầu tiên La Tiểu Lâu chủ động ngã về phía mình! (chế bị ảo tưởng à? *khinh bỉ*)

La Tiểu Lâu khẽ ngọ nguậy trên người Nguyên Tích, tìm một vị trí thoải mái mà dựa vào, cậu thực sự đã quá mệt mỏi rồi.

Nguyên Tích cau mày, có vẻ rất mất hứng nhưng vẫn cẩn thận để mặc hành động vô ý thức kia của La Tiểu Lâu, chưng một vẻ mặt khoan hồng độ lượng của một chủ nhân dễ dàng tha thứ cho nô lệ lén lút sau lưng mình, tuy biểu cảm và sắc mặt chẳng có chút ăn nhập nào.

La Tiểu Lâu nằm sấp thoải mái, Nguyên Tích đần mặt ra mà nhìn vẻ mặt vô cùng dễ chịu của cậu, sắc mặt liền đỏ bừng. Qua một hồi lâu, hắn mới kéo chăn đắp lên người cả hai.

Tự dưng hôm nay La Tiểu Lâu lại nhảy vào ôm ấp mình! La Tiểu Lâu phải biết kiềm chế lại chứ. Như...như thế này hắn không chịu đựng nổi đâu! Trong gia huấn nghiêm ngặt của gia đình mình, hắn chưa bao giờ có ý nghĩ 'ăn cơm trước kẻng'. Tất nhiên là, cho dù có thì cũng không thể nhanh như thế này được, bọn họ mới quen nhau được hai tháng thôi mà...

Lần đầu tiên sau khi đối chiến trên mạng trở về, Nguyên Tích bị mất ngủ.

Vì vậy sáng ngày hôm sau, trước khi chuông đồng hồ báo thức kêu lên thì hai người vẫn còn đang quấn quít ôm lấy nhau ngủ đến mê mệt.

Lúc bị đánh thức tỉnh dậy, La Tiểu Lâu hét lên một tiếng, tay chân luống cuống vật lộn trước ngực Nguyên Tích ngồi dậy. Được rồi, cái kiểu mắt chó đui mù quơ quàng loạn xạ này lâu lâu sẽ thành thói quen mất thôi. Mau lên không muộn mất, mình phải nhanh lên thôi!

Cuối cùng, đến 7h45, La Tiểu Lâu và Nguyên Tích mỗi người cầm một chiếc sandwich chạy vội vào thang máy.

Nguyên Tích mặt mũi và vành mắt đen xì tức tốc lái xe đến trường, sau gần hai phút đã tới nơi.

Lúc xuống xe trước cửa khoa chế tạo cơ giáp, La Tiểu Lâu thẹn thùng xin lỗi: "Chuyện hôm qua...ờ ừm...vì dậy muộn nên bữa sáng hơi đơn sơ nên buổi tối tôi sẽ làm cá nhé." Đang muốn giải thích thì La Tiểu Lâu chợt nhớ là không được tiết lộ cho người khác biết về sự tồn tại của ý thức nguyên lực, nên lời cậu nói có chút ê a. Cơ mà được cái cũng tỏ ra bình tĩnh, vậy nên sau đó Nguyên Tích nhất định sẽ vừa khó chịu mà nói 'Ai muốn ăn' vừa sẽ tha thứ luôn cho cậu.

Nhưng vẻ mặt của Nguyên Tích hôm nay thực sự rất khó coi. Nửa một buổi tối không ngủ được thì mặt thằng nào mà đẹp được chứ.

Vậy mà cậu ta còn muốn nói đến chuyện tối hôm qua! Làm sao mà, hôm qua dám to gan làm cái chuyện đấy vậy mà bây giờ còn dám nói ra? Nguyên Tích hung dữ lườm La Tiểu Lâu một cái rồi đóng sầm cửa xe lại một cách vô cùng thô bạo, phi thẳng ra bãi đỗ xe.

La Tiểu Lâu khó hiểu đi vào lớp. Cái tính kỳ quặc của Nguyên Tích lại thăng cấp nữa rồi à? Không biết tối nay nấu cá có được không nữa...

Tất nhiên là, về sau đã chứng minh được cái tính cực kỳ hư hỏng của Nguyên Tích rất dễ dàng bị trấn áp.

...

Sau lần này, ngoài việc tiếp tục theo Nguyên Tích đến phòng huấn luyện mô phỏng, La Tiểu Lâu bắt đầu dựa theo cách làm của 125, từ từ nhắm hai mắt lắp ráp linh kiện cơ giáp. Cậu quyết chí tìm ra phương án lắp ráp hiệu quả nhất cho tất cả các loại linh kiện. Nhưng có điều, chí hướng thì bao giờ cũng tốt đẹp, còn hiện thực thì lúc nào cũng tàn khốc. La Tiểu Lâu phải làm hơn chục linh kiện mới nhìn ra được một tia le lói.

Ấy vậy mà 125 vẫn tỏ ra rất bình thường. Ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu vẫn còn rất kém, hơn nữa, việc đơn giản hóa phương án lắp ráp từng linh kiện cũng không phải là chuyện dễ nhằn gì cho cam.

La Tiểu Lâu đành bó tay, chỉ có thể cho lời nói của mình thành gió bay. Bất quá, cách này cũng có thể trui rèn ý thức nguyên lực cho cậu. Thế cho nên, bất kể lần đầu có trắc trở bao nhiêu thì lần sau cậu cũng đều nhắm mắt luyện tập cho thành thạo thì mới thôi.

Đến cuối tuần, La Tiểu Lâu đã nắm vững hết toàn bộ 200 loại linh kiện cơ giáp cấp một trong phòng thí nghiệm của mình, cậu cũng sửa chữa được 4 linh kiện. Nhưng Địch Gia cũng đã nói, cải tạo linh kiện cấp một cũng không có nhiều tác dụng, bởi vậy La Tiểu Lâu sẽ không đưa cho ông xem.

Chuyện đáng vui mừng hơn chính là, vì ý thức nguyên lực của La Tiểu Lâu đã thức tỉnh nên cả tốc độ lẫn trí nhớ của cậu đều mạnh lên rất nhiều. Buổi sáng thứ Bảy của tuần thứ ba, La Tiểu Lâu phân loại tất cả các linh kiện trong phòng mà Nghiêm đại sư giao cho cậu, sau đó dùng ba buổi sáng để tiến hành sửa sang. Một tháng sau, cuối cùng cậu cũng sắp xếp xong căn phòng chứa toàn linh kiện mảnh nhỏ mà Nghiêm đại sư bố trí cho mình.

Trong quá trình sắp xếp yêu cầu phải lắp ráp gia công liên tục. Bởi vậy, trên cơ bản La Tiểu Lâu đều nắm chắc toàn bộ 200 loại linh kiện cơ sở cấp hai.

Ngày đó Nghiêm đại sư vào phòng rõ ràng có phần hơi bất ngờ, tuy vẫn xị mặt như thường nhưng La Tiểu Lâu có cảm giác ổng cũng hài lòng lắm lắm.

Sau một tháng đã đến lúc phát tiền lương. Công ty trả cho La Tiểu Lâu là trợ lí của Nghiêm đại sư 3,000 đồng Liên bang. Nghiêm đại sư còn phát thêm cho cậu tiền thưởng nội bộ lên đến 4,000 đồng Liên bang.

Nếu như sau đó ông già Nghiêm không bắt cậu sắp xếp thêm một phòng nữa thì có lẽ La Tiểu Lâu đã nhảy chồm lên ôm trầm lấy ổng rầu.

Bi kịch hơn chính là, linh kiện cơ sở cấp hai (thứ hai) xuất hiện! Thêm nữa, dường như linh kiện mảnh nhỏ còn nhiều hơn. Ôi trời ơi, rốt cục có làm xong được không!!!!!!!!!!!

La Tiểu Lâu cơ hồ như muốn đấm cho ông già Nghiêm một trận. Ông có dám quy định hạn chế thời gian nữa hay không hả!

Ngoại trừ việc luyện tập linh kiện cấp một và sắp xếp học hành linh kiện cấp hai, La Tiểu Lâu còn muốn đến chỗ Điền Lực để lựa tiền mà mua 'rác rưởi'.

Trong lúc La Tiểu Lâu thu dọn, Điền Lực lẫn Yates đứng trong buồng lái ảo bên cạnh hỗ trợ. Hai ông tướng này ngay từ đầu đã chẳng hiểu La Tiểu Lâu mua rác rưởi về làm gì, nhưng thấy cậu từ trong đống phế thải hổ lốn ấy tìm ra được những mảnh linh kiện nhỏ khá tốt, rồi sau đó từ từ lắp ráp, tự dưng tạo ra được không ít linh kiện đúng mẫu, vậy nên hai người không khỏi bội phục vô cùng.

Cho dù La Tiểu Lâu chỉ dùng linh kiện cũ để lắp ráp những cũng thực sự là quá đỉnh rồi.

Yates còn lờ mờ nhưng Điền Lực thì biết, đôi khi những linh kiện La Tiểu Lâu tìm ra cũng không phải là những thứ tốt, thế nhưng chung quy cậu vẫn nghĩ ra biện pháp còn có thể sử dụng tới chúng.

Không chỉ có kỹ năng lắp ráp cao siêu, mà lý thuyết còn cực kỳ dồi dào.

Điền Lực nhìn La Tiểu Lâu sắp làm ra một chiếc linh kiện hình thù kỳ quái, trong lòng khẽ thắc mắc. Lớp mình đã dạy nhiều linh kiện như vậy rồi sao ta?

Sao chả ấn tượng gì thế nhở? Mẹ ơi, không phải là lúc mình ngủ gật mà ông thầy đột nhiên bùng phát đấy chứ... Thế nhưng khi Điền Lực đi hỏi những đứa cùng lớp khác, tụi nó so với mình cũng chẳng biết nhiều hơn là bao. Tất nhiên có lẽ vốn là do sinh viên lớp 10 học hành chểnh mảng đi.

Tuy chẳng biết tụi lớp 1 ra sao, nhưng Điền Lực tin chắc rằng, cùng một chỗ học với nhau, bao gồm cả lớp 8, lớp 9, về phương diện chuyên ngành cơ giáp linh kiện thì tuyệt đối không có một ai bì được với La Tiểu Lâu.

Nhưng vẫn còn một điều làm người ta phiền muộn nữa đó là, La Tiểu Lâu cũng thực sự rất không chịu thua thiệt, môn cơ sở của nó rất kém, lúc nào kiểm tra cùng toàn tranh giành điểm thấp với Điền Lực, haizz.

Sáng hôm nay không có tiết, La Tiểu Lâu và Yates đến phòng thí nghiệm của Điền Lực. La Tiểu Lâu đến là vì bảo bối 'rác rưởi' của mình, còn Yates thì muốn luyện đối chiến trong buồng lái ảo.

Lúc Yates và Điền Lực mồ hôi mô kê nhễ nhại từ trong buồng lái ảo ra ngoài thì La Tiểu Lâu cũng vừa thu dọn xong được một đống nhỏ. Hôm nay cậu không những thu hoạch được hai linh kiện cấp hai cũ mà còn tìm được một động cơ đã bị hỏng, thật là sung sướng quá đi.

Động cơ là bộ phận cực kỳ cốt lõi của cơ giáp, nó gần như đã là bộ phận quý giá nhất. Hiện tại thì La Tiểu Lâu chưa thể sửa chữa được, nhưng theo thời gian thì cậu tin chắc rằng mình sẽ làm thử được, cho dù không sửa lại được thì cũng coi như là luyện tập đi.

Ba người ngồi vây quanh bên chiếc bàn nghỉ ngơi. Yates uống rượu nho của Điền Lực, híp mắt khoan khái, mở miệng hỏi: "Chủ Nhật này các ông có việc gì không?"

Điền Lực nghĩ một lát rồi lắc đầu trước: "Tôi có việc rồi, hehehe, đi hẹn hò nha."

"Mẹ nhà ông, cái thằng chỉ biết tán gái." Yates cau có.

"Còn hơn cái đồ chỉ biết có mỗi cơ giáp nhà ông. Chẳng nhẽ định tuyển một em cơ giáp về làm tình nhân chắc?" Điền Lực ngay lập tức đốp lại.

"Làm sao vậy?" La Tiểu Lâu bèn lên tiếng hỏi. Cậu cảm thấy hình như Yates có chuyện muốn nói.

"Là thế này, tôi muốn tham gia vào một cuộc bán đấu giá. Có tiền làm thêm cộng với tiền tiêu vặt tích góp được nên giờ cũng có chút đỉnh. Tôi muốn đến chỗ đấu giá đấy xem có tranh thủ mua được chiếc cơ giáp nào không." Yates vô cùng hào hứng nói.

Hiện tại sinh viên khoa cơ giáp đã bắt đầu tiến hành luyện tập cơ giáp. Nếu Yates không có cơ giáp riêng thì chỉ có thể dùng chiếc cơ giáp cổ lỗ sĩ của trường, như thế thì anh thấy tiếc đứt ruột ra ý.

La Tiểu Lâu suy nghĩ một chút rồi cất tiếng: "Tôi đi cùng với ông, vừa vặn tôi cũng đang muốn mua mấy thứ." Mấy ngày hôm trước rốt cục La Tiểu Lâu cũng tiếp cận được với mấy bản thiết kế hộp năng lượng của 125, mà sinh nhật của Nguyên Tích cũng sắp đến rồi, cậu phải chuẩn bị nhanh nhanh lên thôi.

Cơ mà khi cầm bản thiết kế trong tay La Tiểu Lâu mới nhận ra, một số nguyên liệu thông thường trong đó ở đây không mua được. Bởi vậy, khi Yates vừa rủ rê thì La Tiểu Lâu đã ngay lập tức động tâm.

Phải biết rằng, nếu Nguyên Tích đã nhấn mạnh sinh nhật của mình như thế rồi mà cậu không biết đường chuẩn bị quà tặng ngon lành cho hắn thì, nhất định hắn sẽ lại xù lông nổi đóa lên cho mà coi...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro