Chương 4 - Khế ước nô lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xoay tròn, ma sát..." trong đầu La Tiểu Lâu nhẩm tính trình tự, ngón tay thoăn thoắt thực hiện, thành thạo các bước lắp ráp của bộ gia công này, sau hai ngày, cậu đã có thể làm hơn các công nhân khác ba cái.

Cơ mà sau đó La Tiểu Lâu phát hiện, cứ nghĩ tốc độ của mình sẽ nhanh hơn, nhưng hóa ra lại có chỗ lực bất tòng tâm. Xem ra đã thành thục trình tự rồi, nhưng cũng chỉ là nâng cao tốc độ của tay thôi. Mà tốc độ của tay không phải một hai ngày là có thể mang lại hiệu quả rõ rệt.

Vừa mới hưng phấn vì sự tiến bộ của mình, La Tiểu Lâu đã vì hiệu quả không được cao mà đâm phát sầu. Cậu biết thừa khả năng hiện tại của cậu đã nhanh gấp đôi người khác rồi, ông Dương còn vì thế mà cố ý dặn cậu không được nói cho ai khác biết.

Mỗi ngày hơn bốn trăm đồng liên bang với cậu mà nói đã là nhiều lắm lắm, chí ít thì mỗi ngày cậu cũng có thể mua được mấy củ khoai tây. Nhưng với học phí thì còn xa vời vợi ~

Nhất định phải có cách. La Tiểu Lâu tĩnh tâm, quan sát linh kiện trong tay.

Bởi vì có công việc, thời gian ở nhà cậu chỉ nghe giảng qua online, tiếp thu những kiến thức liên quan đến cơ giáp. Tất nhiên không thể hiểu được hết nhưng cũng học được chút ít. Với sự tiến bộ nhỏ nhặt này, La Tiểu Lâu cũng cảm thấy rất thỏa mãn.

Hết giờ học, La Tiểu Lâu sẽ mặt dày mày dạn lên hỏi giáo sư mọi thắc mắc của mình.

Kiến thức cơ sở chính là những gì mà vị giáo sư này giảng dạy, người nghe không nhiều bằng giáo sư cao cấp ở bên kia. Mà những người như La Tiểu Lâu lại càng ít thảm hại hơn, bởi vì, với kiến thức cơ sở thì tự mình tìm tòi đọc sách cũng có thể hiệu được, những thanh niên ham thích cuồng nhiệt cơ giáp đa số sẽ muốn tập trung ở mấy khu dạy học khác hơn, chẳng hạn như khu kỹ năng chiến đấu.

Vị giáo sư hơn bốn mươi tuổi này là thầy Tống, với chuyện này cũng đành chịu, tuy bằng cấp của thầy không thấp, nhưng phương diện nghiên cứu về cơ giáp lại là ở lĩnh vực cơ sở. Biết sao được, mỗi lĩnh vực chung quy sẽ có người nghiên cứu riêng. Mà lĩnh vực sơ cấp với cao cấp khác nhau, muốn đạt thành tích thì vô cùng khó khăn, trăm nghìn năm qua, cơ giáp đã đi được một bước ưu hóa, tư duy theo khuôn mẫu cố định của mọi người sẽ rất khó mà có được sự đột phá và sáng tạo.

Cho nên, sau khi phát hiện lớp học có hơn một người còn có một thiếu niên thực sự chăm chú nghe giảng, trong lòng thầy Tống tràn ngập niềm an ủi. Đầu năm nay, người nghe giảng không nhiều, có thằng bé thông minh hiểu chuyện như thế này quả là hiếm.

Bởi vậy, khi La Tiểu Lâu từng li từng tí hỏi mọi vấn đề, trong lòng thầy Tống cực kỳ thoải mái. Mỗi lần, nhìn một đám người vây quanh giáo sư cao cấp kia mà cung kính hỏi han, biểu cảm của ông giáo sư đó lẽ ra nên như vầy, đáy lòng thầy cũng không khỏi cảm thụ.

Sau đó thầy Tống phát hiện, kiến thức cơ sở của cậu học trò ham học này thực sự quá kém, những vấn đế được hỏi có thể coi là ấu trĩ, không khác học sinh tiểu học là mấy. Thế nhưng sau giây phút đau lòng đó, nhìn ánh mắt tôn kính đầy chờ mong của La Tiểu Lâu, thầy Tống đã âm thầm thề thốt, nhất định phải tận lực bồi dưỡng cậu học sinh này.

Thế nên, các thắc mắc của La Tiểu Lâu đều được giải đáp một mạch. Bản thân La Tiểu Lâu đã hiểu được chiếc linh kiện trong tay này là ứng dụng cho cánh tay của cơ giáp, thậm chí còn biết tác dụng của nó ra sao.

La Tiểu Lâu trầm tư nhìn chiếc linh kiện trong tay, nếu không thể cải tiến tốc độ tay, vậy thì có thể làm giảm tính năng cơ bản của linh kiện không, rút ngắn các bước gia công có lẽ sẽ tìm ra được các bước đơn giản hơn nữa chăng?

Một buổi sáng đã hết, La Tiểu Lâu vẫn chưa hoàn thành được một linh kiện.

Một giờ của buổi chiều trôi qua, La Tiểu Lâu đang không ngừng tổ tổ hợp hợp, rồi tháo dỡ một linh kiện hoàn chỉnh, thỉnh thoảng, cậu phác họa cấu tạo của linh kiện ra giấy, gian nan đem công thức của vật lý số học mấy ngày nay vừa học được ra để tính toán, La Tiểu Lâu dần dần lần ra được một cách thức mới.

Sắc trời dần tối lại, rốt cục trên mặt La Tiểu Lâu cũng xuất hiện nụ cười. Cậu đã sửa lại trình tự gồm bảy bước khác đi một chút, cục xoay ở giữa, giảm bước sức ép rút ngắn thời gian chỉ còn hai phần ba. Hơn nữa, còn đáng mừng hơn là, mức độ linh hoạt bền vững không những không bị giảm đi mà trái lại còn gia tăng thêm.

Tất nhiên, La Tiểu Lâu cho rằng kết quả này đối với cậu cũng chẳng có gì to tát quá, chỉ cần không làm giảm tính năng mà vẫn có thể rút ngắn thời gian là tốt rồi.

Nếu thầy Tống đang ở đây, nhất định sẽ đau xót mắng cậu lấy gùi bỏ ngọc , rồi sẽ ngạc nhiên vô cùng khi thấy linh kiện vừa được cải tiến thêm một bước tính năng.

Nhưng thầy lại không có ở đây, thay vào đó lại chính là ông Dương. Ông gõ cửa, vẻ mặt lo lắng hỏi La Tiểu Lâu: "Tiểu Lâu, hôm nay không thoải mái hả, buổi trưa không thấy cháu tới giao hàng."

Ở đây chỉ có La Tiểu Lâu là người duy nhất tới trưa có thể hoàn thành một tổ, ông Dương rất coi trọng cậu thiếu niên này. Hơn nữa, tuy tuổi còn trẻ mà La Tiểu Lâu đã rất chăm chỉ, rất được mọi người trong xưởng quý mến.

Vậy mà ngày hôm nay sắp tan tầm rồi mà một lần cũng không thấy La Tiểu Lâu đi ra, thậm chí bữa trưa cũng không ăn.

La Tiểu Lâu mệt mỏi rã rời dụi dụi mắt nhưng vẫn tỏ vẻ tươi cười nói: "Không có việc gì đâu ạ, chú đừng lo lắng. Cháu đang bắt đầu gia công cái này, hôm nay có thể lại xin chú tăng ca chờ cháu một lát nữa."

Ông Dương vỗ vai La Tiểu Lâu, nhìn linh kiện duy nhất trên bàn, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lâu, hôm nay đến giờ thì cháu cứ về đi. Tuy chú không biết vì sao một thằng bé như cháu lại nỗ lực đến vậy, nhưng thân thể mới là quan trọng. Như thế này đi, bất luận nhiều ít gì, hôm nay chú sẽ trả cháu hai trăm đồng liên bang. Ai hôm nay cũng không cho phép tăng ca."

La Tiểu Lâu quá đỗi cám ơn ông Dương. Cửa được đóng lại, xoa xoa mặt, La Tiểu Lâu cầm linh kiện bên cạnh lên bắt đầu gia công.

Mà lúc này, cách giờ tan tầm còn hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Tan tầm, ngoại trừ việc giao thành phẩm, dọn dẹp chốc lát, đại khái các công nhân nửa giờ sau sẽ từ bên trong đi ra.

Lúc thu xong linh kiện, ông Dương không khỏi nhíu mày nhìn về phía cửa gian phòng thứ hai bên tay phải, sau đó dặn dò nhân viên quản lý một câu, hướng đến gian phòng đó.

Ông Dương vừa định giơ tay gõ cửa thì nó đã được mở ra từ bên trong. La Tiểu Lâu vẻ mặt mệt mỏi đi ra, trông thấy ông hơi giật mình, lập tức nói: "Chú Dương, cháu giao hàng ạ."

Ông Dương nhìn La Tiểu Lâu đẩy xe chở hàng ra, nhất thời ngây ngẩn cả người, một tổ, hai mươi mốt cái! Tất cả đã hoàn thành, hơn nữa chỉ trong vòng có một hai giờ!

Mặc dù là La Tiểu Lâu, mỗi lần hoàn thành một tổ cũng phải mất gần bốn giờ. Nếu như không phải ông vừa đi vào xem thì quả thực quá khó tin.

Tốc độ của cậu, lại nhanh hơn! Ông Dương trợn mắt há hốc miệng nhìn linh kiện, bước tới, bắt đầu kiểm tra từng cái. Không sai, từng cái đều được gia công hoàn mỹ.

Mà đến khi ông Dương lấy lại tinh thần, đang định tìm La Tiểu Lâu thì cậu đã về mất.

Ánh mắt ông Dương phức tạp nhìn những linh kiện này, biết đâu thằng bé này, lại là một thiên tài...

La Tiểu Lâu rất mệt mỏi, thế nhưng hưng phấn còn nhiều hơn! Cứ theo tốc độ này, sau này ít nhất mỗi ngày cậu có thể làm xong ba tổ. Ha, trời ơi, sáu trăm đồng liên bang đó nha!

La Tiểu Lâu cười đến mị cả mắt chẳng màng đến hình tượng, ngâm nga thẳng tiến tới bến xe buýt.

Sau đó, hoàng hôn thanh bình tươi đẹp đã bị phá hủy.

Phía trước, có hai kẻ đang đánh nhau, có lẽ nên nói là, đang chém giết nhau thì đúng hơn.

Hai kẻ đó không dùng súng, mà trong tay là những thứ vũ khí lạ. Thế nhưng sức phá hoại vẫn cực kỳ kinh khủng, khiến người ta phải há mỏ. La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn thứ vũ khí khủng khiếp kia bị một trong hai kẻ đó dùng chân đá nát vụn, trong đó một nửa văng ngay đến sát sườn La Tiểu Lâu, tiếp đó là một tiếng nổ rung trời.

Nếu cậu vẫn còn đứng ở chỗ đó, hậu quả thật không dám mường tới.

La Tiểu Lâu chỉ biết ở xã hội thời đại này, khoa học kỹ thuật đã phát triển tới bậc trước nay chưa từng có, các loại vũ khí công nghệ cao nhiều vô số kể, lại không biết rằng bản thân con người cũng đã được nâng cao. Khôn sống mống chết , kết quả là con người cạnh tranh với thiên nhiên, sự sinh tồn đã biến gen của con người tiến hóa ngày càng mạnh hơn.

Thực ra cũng không thể trách La Tiểu Lâu không biết được, số người ít ỏi cậu tiếp xúc cũng không lợi hại đến vậy. Hơn nữa, hiện tại gen của con người đã xuất hiện phân chia đẳng cấp, thấp nhất là cấp E, tiếp đến là cấp D, cấp C, cấp B, cấp A, thậm chí còn có cấp S trong truyền thuyết.

Càng tăng lên cao, nhân số lại càng ít.

La Tiểu Lâu dụi mắt, căn bản cậu nhìn không rõ hành động của hai kẻ đó lắm, nếu như không phải xung quanh san sát các tòa cao ốc, máy móc bị nổ tứ tung, có lẽ cậu đã nghĩ mình bị xuyên không tới thời võ hiệp cổ trang rồi!

Ôi giời ơi, bây giờ thì làm thế nào mới tốt đây? Phản ứng đầu tiên của La Tiểu Lâu là không thể chết dí ở chỗ này được, cậu chỉ là người qua đường vô tội thôi nha, mà người qua đường lại dễ dàng làm phận ruồi muỗi lắm đấy.* (ý là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết)

Được rồi, cậu trọng sinh, thế nhưng số phận của nhân vật chính hoàn toàn không hề rơi xuống đầu cậu! Không có thân thể hiển hách, con riêng linh tinh linh tang đáng ghét; không có không gian vô hạn để tùy thân, ngộ nhỡ gặp nguy hiểm ngay cả chỗ chốn cũng chẳng có! Không có các em xinh tươi say đắm cậu...lẽ nào phải nhìn đực rựa nhiều hơn ư...

Mấy điều này thì còn chịu được, nhưng đáng sợ nhất là, không có tiền!

Cậu đã tới nơi đây nhiều ngày như vậy, mỗi ngày phải nuốt thứ thức ăn kinh dị, còn tiền sinh hoạt, học phí đến phát rồ!

Mà hiện tại, La Tiểu Lâu tin chắc rằng, cậu lập tức sẽ trở thành ruồi muỗi!

Cố gắng vận dụng trí thông minh tìm cách chạy trốn khỏi con đường sứt mẻ kia, La Tiểu Lâu rón ra rón rén trốn vào một chỗ khuất. Để không ai phát hiện, La Tiểu Lâu hít một hơi sâu, lấy tay bưng kín mũi miệng, đồng thời cầu khẩn trận đánh nhanh nhanh kết thúc, hai tên kia mau lên đi thôi.

Ầm một tiếng, La Tiểu Lâu cảm thấy đau thay cho cái kẻ mặc đồ đen kia, người còn lại đánh y văng lên tường rồi rơi xuống. Giây tiếp theo, thân hình cao lớn của hắn xuất hiện trước mặt y, tốc độ nhanh nhẹn khiến y căn bản không thể hành động được gì.

Tiếp theo, kẻ kia càng dùng lực mạnh hơn đánh ngã y xuống đất.

Trong lòng La Tiểu Lâu căng thẳng, im lặng cầu khẩn: cứ như vậy mà mau kết thúc đi. Come on! Baby! Rồi sau đó, La Tiểu Lâu trợn mắt há hốc mồm nhìn con người cao lớn kia, cầm một dao găm cắm phập một nhát cực nhanh vào người tên mặc đồ đen.

Kinh dị hơn là, khi giết y, con người kia, còn mỉm cười nhìn về phía La Tiểu Lâu... (thế là xong.. =)))))) )

Tim La Tiểu Lâu ngừng đập một giây, tay cũng không buông ra, thế nhưng hai chân của cậu đã không tự kiềm chế được mà run rẩy đứng lên. Sao lại thế, làm sao hắn phát hiện được?

Chẳng nhẽ ngày hôm nay nhất định cậu phải làm kiếp ruồi muỗi?

La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhìn chằm chằm ngõ phía trước không một bóng người. Chờ một chút, không có một bóng người? Không thấy người đâu, đằng trước một người cũng không có, dường như một hồi tranh đấu mưu sát lúc trước là do cậu bị áp lực quá lớn mà sinh ảo giác.

Biết đâu, sự thật đúng là như vậy.

La Tiểu Lâu chậm rãi nhả tay che mũi miệng ra, cứng ngắc xoay người, thì thấy một kẻ với vẻ mặt khinh bỉ đang cúi đầu nhìn cậu, trong tay vẫn còn cầm con dao đang nhỏ máu đã lấy mạng gã kia.

Hai chân La Tiểu Lâu mềm nhũn, vội quỳ xuống. Không, không, không phải cậu tỏ ra yếu kém đâu, chỉ là chân cậu bị tê mà thôi, cậu tuyệt đối không phải thằng kém tắm thế đâu.

"Tôi, tôi không nhìn thấy gì hết tôi sẽ không nói cho ai cái gì hết!" La Tiểu Lâu run lẩy bẩy phun một tràng, sau đó hoảng sợ nhìn chằm chằm tên kia.

Khóe miệng tên kia khẽ cong lên, sau đó hướng con dao tới La Tiểu Lâu. La Tiểu Lâu định chạy, tuy thứ sát khí lạnh lẽo tỏa ra từ tên đó đã hạ đi, thế nhưng vẫn không có cách nào nhúc nhích được một nửa người.

La Tiểu Lâu tuyệt vọng nhắm mắt lại, cậu có thể cảm nhận được sự lãnh lẽo của con dao đang kề kề bên cổ mình, đưa tới đưa lui. Mẹ nó, cái thằng này đến giết mình cũng không nhanh tay lên cho một tí!

Ý thức trống rỗng một hồi, La Tiểu Lâu mới phát hiện, tên kia chỉ là đang dùng áo của cậu lau sạch sẽ con dao.

Lẽ nào hắn không định giết người diệt khẩu?

Trong lòng La Tiểu Lâu một lần nữa lại dấy lên hy vọng, cậu nhéo mình một cái, lảo đảo đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Tôi nhất định sẽ coi như là chưa thấy anh, mà thực ra tôi cũng không nhận ra anh, tôi, tôi đi trước." Nói xong La Tiểu Lâu xoay người cất bước.

Ông trời ơi, đừng để hắn đếm xỉa đến con nha...

Đang kinh hồn bạt vía, một cánh tay bỗng khoát lên vai La Tiểu Lâu.

"Ai bảo cho cậu đi?" Con người phía sau chậm rãi nói.

La Tiểu Lâu lệ rơi đầy mặt, kiên quyết không định xoay người, tế bào toàn thân cậu đang kêu gào mau mau thoát khỏi cái tên này ngay lập tức đi, hắn nguy hiểm dã man cực độ đó, dưng mà, cậu không dám. Hic!

"Tôi..tôi không thể đi được ạ ―"

"Tôi không có ý định để lại hậu họa, cho nên, hừ..." Giống như đang khó xử mà tùy tiện nói, hắn tựa hồ đang do dự nên giải quyết La Tiểu Lâu dứt điểm như thế nào mà không để lại một tiếng động.

La Tiểu Lâu không nhịn được nữa, dùng dũng khí lớn nhất xoay người lại, lớn tiếng nói: "Nghe này, tôi đã nói, tôi chẳng có cái quái gì nguy hiểm với anh hết á! Tôi chỉ là một người qua đường, tôi không muốn báo cảnh sát vì không muốn chọc giận anh, tôi thừa biết là không thể trêu vào anh! Cho nên, anh hoàn toàn có thể thả cho tôi đi. Mà anh, anh giết người trước mặt tôi, làm tôi vừa hoảng sợ lại vừa áy náy, còn làm bẩn áo tôi, cái áo vừa mới mua xong.. à, tôi không có ý bắt anh bồi thường đâu..."

Đôi mắt đen của tên con trai cao lớn kia tràn đầy sự thích thú mà nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, nghĩ, thằng nhóc mặt mũi đỏ bừng bừng đang la lối trước mắt mình này, chẳng khác nào một con thỏ bị chọc giận cả.

Dũng khí của La Tiểu Lâu sắp không chống đỡ nổi được nữa, cậu lo lắng tìm cách nào đó có thể khiến tên phạm tội này tha cho mình. Khóc lóc ỉ ôi ôm chân hắn chăng?

Lúc này, La Tiểu Lâu nghe thấy một câu nói: "Làm sao tôi biết được là cậu không báo cảnh sat?"

La Tiểu Lâu trừng mắt nhìn, ngơ ngác giải thích: "Hả? Tất nhiên là tôi sẽ không báo rồi, tôi phải về nhà, tôi đang trên đường về nhà đó."

Nửa giờ sau, La Tiểu Lâu thật hối hận vì sao cậu lại thật thà quá thể như vậy, đáng nhẽ nên bảo là đang đi dạo tới cửa hàng tổng hợp chứ.

Để nghiệm chứng lời nói của La Tiểu Lâu, tên kia tất nhiên là nối gót theo cậu về nhà.

Vậy nên, hiện tại, La Tiểu Lâu đang đứng bên cạnh bàn ăn nhà mình, nhìn cơm nóng hầm hập cùng những sợi khoai tây xào chua ngọt ngon lành được bày trên bàn, món này cậu vẫn luôn chưa muốn ăn vì để dự trữ lương thực. Tên kia lại đang nghêng ngang ngồi trên ghế trước mặt cậu, tỏ vẻ chán ghét, miệng thì chê ỏng ẻo khó ăn muốn chết, sau đó vẫn cầm đĩa khoai tây xào tẩn sạch, không chừa lại tí ti nào cho cậu.

"Được rồi, bây giờ chúng ta sẽ thảo luận nên xử lý vấn đề của cậu thế nào." Tên này, kỳ thực hắn cũng không lớn tuổi hơn La Tiểu Lâu là mấy, chỉ là vóc dáng tương đối cao mà thôi. Hơn nữa, nãy không nhìn kỹ, xem ra cái tên cao to này quả thực là kẻ thù chung của con trai.

"Xử lý thế nào? Không phải anh cũng thấy là tôi không đi báo cảnh sát đấy à?" La Tiểu Lâu nhỏ giọng lí nhí.

"Biết được sau khi tôi đi mất thì cậu làm gì? Bây giờ lòng người hiểm ác đáng sợ, không báo cảnh sát, cậu cũng có thể bán đứng cho kẻ thù của tôi chứ. Phải vất vả lắm tiêu diệt được một kẻ định ám sát mình, nếu như tình huống hiện tại lộ ra ngoài thì cực kỳ phiền phức." Hắn gõ gõ mặt bàn, nói: "Mang cho tôi cốc nước, cậu thế nào lại không biết ý, chuyện này mà cũng phải để tôi nhắc nhở nửa hả?"

Nhắc nhở? Ai muốn ông nhắc nhở, sao tôi lại phải có nghĩa vụ bưng nước cho ông!

La Tiểu Lâu cắn răng, xoay người vào phòng bếp rót một cốc nước nóng.

Tên con trai trước mặt đã ăn no uống đủ, nhưng còn cậu thì chưa ăn xong đâu đấy nhá, trong chính nhà mình mà lại bị sai bảo chả khác quái gì người hầu.

La Tiểu Lâu nuốt nước miếng, nhỏ giọng nói: "Được rồi, vậy phải thế nào thì anh mới buông tha cho tôi?"

Tên đó cầm cốc nước xoay người ngồi lên ghế sô pha, đôi chân dài gác lên bàn, đôi mắt đẹp đẽ sắc bén quan sát La Tiểu Lâu. Hắn cảm thấy ánh mắt hoảng sợ y như bọn động vật nhỏ bé của thằng nhóc này như muốn lấy lòng mình, cuối cùng nói: "Hiện tại coi như tâm tình tôi hơi tốt, cho cậu hai lựa chọn, thứ nhất, người chết thì vĩnh viễn không thể tiết lộ bí mật của tôi. Thứ hai, cậu phải ký với tôi một khế ước, khế ước nô lệ." Nói xong lời cuối cùng, con mắt không khác lang sói của tên đó nhìn chằm chằm La Tiểu Lâu, mang theo vẻ châm biếm vạn phần ác liệt.

Mặc kệ lựa chọn của thằng nhóc trước mặt hắn là như thế nào, nhất định là có tình ý rồi.

Khế ước nô lệ?

La Tiểu Lâu khiếp sợ nhìn hắn, cậu không rõ, vì sao tới xã hội thời nay, khoa học kỹ thuật đã phát triển đến trình độ này rồi mà vẫn còn tồn tại khế ước nô lệ, thực sự không có vấn đề gì đấy chứ?

Tên con trai kia le lưỡi liếm đầu môi, nở một nụ cười, "Không nói lời nào, xem ra là chọn cách thứ nhất? Vậy thì..."

"Không, không, tôi chọn cách thứ hai!?" La Tiểu Lâu thỏa hiệp, tuy nghe cũng đủ thấy hắn tà ác thế nào, nhưng thế này cũng coi như là cách duy nhất hắn buông tha cho cậu.

Được rồi, cậu sợ chết, nhưng có bố khỉ ai mà không sợ chết chứ.

La Tiểu Lâu vươn cánh tay cho tên kia lấy máu, tiếp đó, hắn cắt ngón tay của mình, duỗi ra trước mặt cậu, kiêu ngạo nói: "Liếm đi, hẳn là phải may mắn lắm mới được thành người hầu của tôi đó."

La Tiểu Lâu nhắm mắt, trong lòng không ngừng tự an ủi chính mình, sau đó ngậm lấy ngón tay thon dài của hắn.

"Máu của chủ nhân,

Rằng buộc trái tim nô lệ,

Phản bộ sẽ vĩnh viễn bị tiêu vong,

Chỉ có con đường trung thành duy nhất."

Giọng nói châm chọc lạnh lùng của tên đó vang lên, đảo ngón tay trong miệng La Tiểu Lâu một vòng rồi rút ra.

"Được rồi, hiện tại khế ước đã được thiết lập, tôi nói gì cậu sẽ phải làm cái đó, vĩnh viễn đừng nghĩ đến chuyện phản bội tôi." Tên đó từ trên cao nhìn xuống La Tiểu Lâu đang quỳ trên mặt đất, rồi nói: "Nhớ kỹ, tôi là chủ nhân của cậu, là Nguyên Tích."

La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, như vậy không phải cậu thành con rối rồi đấy chứ? Lẽ nào lời nói của người này có thể khống chế tư tưởng và hành động của cậu?

Tên kia tựa hồ nhìn ra được suy nghĩ của cậu, ác liệt cười ha ha: "Đương nhiên rồi, tôi có thể tùy ý khống chế thân thể của cậu. Hiện tại, tôi có thể khống chế, là cậu sẽ chết. Chỉ cần tôi vừa ý, bất cứ lúc nào cậu cũng có thể chết. Mà tôi không muốn, cậu chết cũng không xong đâu. Bây giờ thì, bò ra đây."

La Tiểu Lâu sợ ngây người, cậu phát giác mình bắt đầu hô hấp không thông, cố gắng nhúc nhích, hèn mọn bò ra chỗ tên ác ma kia, không thể có từ tốt đẹp nào hình dung cho hắn được.

Nguyên Tích chờ cậu tới gần liền đạp cậu một cước, chán ghét mà nói: "Có điều, tôi thực sự chẳng thèm lừa gạt tâm tư của cậu làm gì, chủ động thực hiện tốt bổn phẩn một nô lệ đi, nếu tôi không vừa lòng ..." Nguyên Tích nhẹ nhàng cong khóe miệng, "Nô lệ thân mến, so với chết thì còn thống khổ hơn gấp vạn lần."

La Tiểu Lâu ngơ ngác ngồi lại trên sô pha, Nguyên Tích đã chiếm phòng ngủ của cậu, không hề có ý đi ra chỗ khác.

La Tiểu Lâu bứt tóc, rốt cuộc cậu làm cái gì thế? Cậu sợ chết, nhưng quyền lợi sống chết lại phó mặc hết trên tay cho tên ác ma kia rồi.

Lời tác giả: Để mọi người khỏi phải thắc mắc, tôi căn đúng thời điểm tiểu công xuất hiện mới tuyên bố: Nguyên Tích là công, La Tiểu Lâu hiển nhiên là thụ rầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro