Chương 8 - To và nhỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang mơ mơ màng màng thoải mái thì tự dưng bị dọa đến giật cả mình, La Tiểu Lâu mở mắt ra thì thấy thân hình cao lớn của Nguyên Tích – hiện quanh hông chỉ quấn độc một chiếc khăn tắm – đang đứng lù lù trước cửa.

La Tiểu Lâu hoảng hồn muốn đứng dậy nhưng cảm thấy không đúng, lập tức vùi sâu xuống bồn tắm khiến chiếc máy mát xa bị chỉnh tăng thêm. Bởi vậy, đáng lí phải tức giận thì cậu lại phát ra vài tiếng rên rỉ.

Mắt Nguyên Tích sáng lên, tựa hồ như nhìn ra được La Tiểu Lâu đang tiến hành 'công việc' cảm xúc thăng hoa nào đó, huýt sáo hai tiếng, vươn đầu ngó vào trong bồn tắm.

Tức thì La Tiểu Lâu đỏ bừng mặt, bởi vì quá xấu hổ mà cơn tức với Nguyên Tích không phát ra được, cậu chỉ có thể luống cuống mở miệng: "Cậu, cậu làm gì ở chỗ này hả? Phòng ngủ chả có nhà tắm đấy còn gì! Đừng có nói với tôi rằng cậu chán cái bồn rộng rãi thoải mái kia mà muốn sang bên này tắm đấy nhá?"

"Hê, biết rồi hả, đúng là tri kỷ ha." Nguyên Tích thong thả đi vào trong, đứng trước bồn tắm, nhíu mày, sau cùng ban phát một câu: "Được rồi, cho dù có cậu ở bên trong... Tôi cũng chịu được, tắm cùng nhau đê."

Lần này La Tiểu Lâu thật sự bị dọa đến mức nhảy phắt lên, cậu không thể không nhảy dựng lên được, bởi chiếc chân dài của Nguyên Tích đã thò vào trong. Cho dù khuôn mặt nam tính của Nguyên Tích trông có đẹp đến đâu đi chăng nữa, cậu cũng đếch thèm muốn tắm chung với hắn đâu nhá! Đối với khuôn mặt kia, cậu làm gì có khả năng làm cái chuyện này chứ. Mẹ ơi, đáng nhẽ lúc trước cậu không nên làm gì cả!

La Tiểu Lâu cấp tốc kéo chiếc khăn tắm quấn quanh phần dưới, sau đó trừng mắt nhìn Nguyên Tích đã hoàn toàn ngồi vào trong bồn tắm và đang hưởng thụ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu không thể không lúc nào cũng như thế này à! Mỗi người đều cần phải có khoảng riêng tư chứ! Bây giờ có thể cho tôi biết, rốt cục hơn nửa đêm rồi cậu còn muốn làm khổ tôi cái gì nữa hả?"

Nguyên Tích ngẩng đầu nhìn La Tiểu Lâu, hùng hồn đáp: "Phòng tắm bên kia nhiều ngày không có ai cọ rửa rồi, tôi thực sự không chịu nổi nữa. Ai bảo cậu tới bây giờ không chịu nhớ vào cọ giúp tôi."

La Tiểu Lâu không nói gì mà chỉ nhìn Nguyên Tích, quá tức giận đâm ra quên không đốp lại hắn, kêu lên: "Cọ nhà tắm có cần đến nổi năm phút đồng hồ không hả? Mỗi lần tắm xong sao không tiện tay cọ luôn đi? Không muốn động tay động chân thì nhà tắm chẳng có chức năng vệ sinh tự động đấy còn gì, chỉ cần đứng một bên đợi nó làm xong thì tắt đi là được rồi cũng không làm được hả!"

"Ah, phải rồi, tôi chưa bao giờ làm việc này, con trai sao phải lãng phí thời gian cho mấy việc lặt vặt này chứ." Nguyên Tích nhíu mày, nghiêm túc nói rồi chìa tay vô cùng quen thuộc, điều chỉnh nút xoa bóp.

Con trai...con trai há?! La Tiểu Lâu hận không thể đem cả cái rương bằng kim loại màu bạc ném lên đầu Nguyên Tích, bất quá, xét thấy cơ thể của tên biến thái kia bây giờ không có mảnh vải nào, cậu chỉ có thể nguyền rủa hắn ở trong lòng.

"Không phải cậu chả bảo không được tùy tiện vào phòng của cậu còn dè?" La Tiểu Lâu đặc biệt nhấn mạnh hai chữ 'của cậu'.

"Hử, dọn dẹp là công việc của cậu thì hiển nhiên việc kia cậu cũng phải làm thôi." Nguyên Tích chát lại.

La Tiểu Lâu hít sâu một hơi, nhìn con người vô liêm sỉ đã chiếm mất bồn tắm của mình, nhấc chân đi ra ngoài.

"Sao lại đi ra ngoài chứ? Cậu có thể tắm cùng tôi mờ, tôi đâu có chê." Nguyên Tích ngạc nhiên nói, là một chủ nhân, hắn nghĩ mình thực sự rất rộng lượng.

"Không cần, tôi có thể đợi một lát nữa thì hẵng tắm."

"Thật đấy, tôi không ngại đâu." Chủ nhân được voi lại còn đòi Hai Bà Trưng đang hảo tâm khuyến khích.

"Tôi để ý." Nô lệ nghiến răng nghiến lợi trả lời.

"Lẽ nào, bởi vì cậu hơi nhỏ nên mới xấu hổ tự ti chăng?" Lúc đi đến cửa nhà tắm, bỗng dưng Nguyên Tích ở đằng sau cất tiếng.

Thân thể La Tiểu Lâu cứng đờ, sau mới đủ tỉnh người để hiểu Nguyên Tích đang nói cái gì. Xoay phắt người lại, tông giọng được nâng cao lên vài độ: "Cậu đang nói nhăng cuội cái gì đấy hả! Chẳng lẽ không tắm cùng người khác thì không phải là chuyện tự nhiên à, trừ phi là quan hệ bất bình thường. Tôi nhất định bị điên rồi, sao phải đi giảng đạo với cậu chứ, vì sao tôi phải tắm cùng cậu chứ!?"

"Bởi vì vốn dĩ chúng ta có mối quan hệ bất bình thường so với bình thường, lẽ nào cậu nghĩ quan hệ chủ nô còn chưa đủ thân thiết? Chúng ta thế mà đã đồng sinh cộng tử rồi đấy, tuy là đơn phương." Chiếm được cái bồn tắm nên tâm tình Nguyên Tích vô cùng sảng khoái, bởi vậy không định tranh cãi với La Tiểu Lâu, nhưng hắn lại muốn cải biến tư tưởng cổ hủ của cậu.

"... Mặc kệ, lát nữa thì tôi mới tắm." La Tiểu Lâu bất lực nói.

"Thích thì chiều, có điều, vừa nãy có thấy, cái kia của cậu đúng là quá nhỏ, so với tôi còn quá kém, không tin nhìn thử xem." Sau cùng, Nguyên Tích mặt dày phát biểu.

La Tiểu Lâu đứng ở cửa phòng tắm căn răng, cái đấy to nhỏ thì có gì đáng để kiêu ngạo chứ?! Chẳng nhẽ cậu sẽ không thể lớn hơn? Thân thể này mới có mười bảy thôi cơ mà.

Im lặng lạnh lẽo bên ngoài một hồi, cho dù nhiệt độ bên trong vừa phải, La Tiểu Lâu cũng hiểu được toàn thân bị ướt sũng sẽ có chút khó chịu. Cậu suy nghĩ một lát, đi thẳng vào phòng ngủ, bây giờ cọ dọn trước, tiện thể tắm sạch sẽ luôn. Như vậy ngày mai Nguyên Tích sẽ không thể mượn cớ tranh nhà tắm với cậu nữa.

Dọn dẹp qua loa nhà tắm, La Tiểu Lâu thoáng do dự, ngâm nước không tốt nhưng hình như tắm vòi hoa sen còn nguy hiểm hơn. Cái tên đáng ghét kia chuyện gì cũng pha ra được.

Cứ như là tâm tư có cảm ứng, mới ngâm mình được mười phút thì tựa như một điều quen thuộc, Nguyên Tích từ bên ngoài mở cửa nhà tắm bước vào. Biết làm sao được, ngày đầu tiên Nguyên Tích đã mượn La Tiểu Lâu chìa khóa cửa rồi tiến hành thiết lập, giờ căn nhà này cũng là của hắn, vậy nên bất cứ một cánh cửa nào cũng không thể ngăn chân hắn bước vào.

"Cậu lại có chuyện gì à?" La Tiểu Lâu nhanh chóng với tay kéo chiếc khăn tắm, đồng thời chết lặng mà hỏi.

"Vừa tắm xong mới nhớ ra, tôi để quên một vật quan trọng trong nhà tắm này, sợ cậu ngu dốt táy máy linh tinh."

Nguyên Tích vừa nói vừa tiến đến gần La Tiểu Lâu. Dưới ánh mắt cảnh giác của La Tiểu Lâu, hắn cầm một chiếc vòng cổ bạch kim đang nằm cạnh bồn tắm lên, mặt dây là một chiếc hộp kim loại màu trắng làm thành, xung quanh là nét vẽ áng mây đẹp đẽ đến kỳ lạ, không biết bên trong cất chứa thứ gì.

Đeo chiếc vòng lên cổ, Nguyên Tích nói với La Tiểu Lâu: "Đồ gì của tôi cậu cũng có thể chạm vào, nhưng ngoại trừ vật này. Cho dù có nói nó quý giá thế nào thì chắc cậu cũng chả hiểu gì đâu nhở." Nói xong, Nguyên Tích ngẩng đầu mà lại tiếc nuối liếc nhìn La Tiểu Lâu thêm phát nữa, có chút nhớ nhung khoe khoang, thế nhưng chả có ai cảm thấy u mê bối rối cả.

La Tiểu Lâu há miệng thở dốc, cuối cùng quyết định không nói lời nào. Tên này đã đạt đến trình độ ngang ngạnh khó chữa rồi. Vòng cổ thì có gì mà ngạc nhiên chứ, cậu cũng có này, hơn nữa lại còn là ngọc cổ nữa nhá!

La Tiểu Lâu nghĩ trong lòng, cúi đầu nhìn chiếc vòng cổ ngọc lục bích. Kỳ thực mấy loại ngọc thạch gì đó cậu cũng chẳng hiểu lắm. Bất quá, chốt lại vẫn chính là khí thế, là khí thế!

Nguyên Tích cũng nhìn theo ánh mắt của La Tiểu Lâu mà hướng về phía ngực cậu, thình lình 'Ế' một tiếng, bước hai bước đến gần, cầm chiếc vòng cổ trước ngực cậu lên, cúi đầu quan sát kỹ lưỡng.

Nhất thời La Tiểu Lâu mất tự nhiên. Chẳng lẽ xã hội thời nay mọi người đều đeo một chiếc vòng cổ truyền thống ư. Cứ cho là thế thì cũng đâu cần phải quan sát gần thế này chứ?

Thân hình Nguyên Tích cao lớn, tuy không thể nói là cường tráng nhưng lại cao gầy, phảng phất chất chứa một khí lực không phải ai cũng có. La Tiểu Lâu theo bản năng Nguyên Tích tới gần thì cảm thấy nguy hiểm.

Nguyên Tích kỳ quái nhìn chằm chằm vật trong tay, cảm thấy không ổn nhưng cũng không thể nhận ra là cái gì. Nhìn thế nào thì cũng chỉ là một viên ngọc thạch bình thường, còn lẫn hơi ấm da thịt của La Tiểu Lâu.

La Tiểu Lâu quẫn bách túm chiếc vòng về, không để ý cả người đang ướt sũng mà đứng thẳng lên trong bồn, tiện tay ấn nút cọ rửa rồi cấp tốc biến khỏi phòng tắm.

Ánh mắt không tự chủ được của Nguyên Tích nhìn về phần eo đang quấn khăn tắm của La Tiểu Lâu, trên mặt hiện lên bộ dạng cười cợt đắc ý, La Tiểu Lâu nhất định là đang tự ti đó.

Bởi vì không hiểu sao tâm tình lại rất tốt, Nguyên Tích còn quan tâm mở miệng nói: "Lần này tôi sẽ coi như nhà tắm sạch sẽ, ngày mai cứ thế mà tiến."

La Tiểu Lâu quay về phòng mình đóng sầm cửa lại, thay áo ngủ, sau đó quăng mình lên chiếc giường rộng rãi.

Cậu rất bội phục chính mình, ban ngày bận bịu làm việc, buổi tối còn phải dùng sinh lực hạng nặng đối phó với Nguyên Tích. Cứ như vậy mà cậu còn có tâm trạng khỏe mạnh tích cực hướng về cuộc sống phía trước, thực sự rất không dễ dàng tí nào.

Tất nhiên công lao cũng là nhờ vào thân thể tốt của người chủ cũ này, thế nhưng La Tiểu Lâu lại có khuynh hướng công thần nghiêng về chính bản thân mình hơn, khi mà cậu có một trái tim tốt bụng biết co biết dãn.

Kéo chăn lên, La Tiểu Lâu mở máy vi tính mini gối đầu. Cậu muốn đi nghe giảng bài, quan trọng hơn là, cậu muốn hỏi thầy Tống về tính năng và đặc thù của linh kiện số 17, và nó được dùng cho bộ phận nào của cơ giáp. Tuy ngày hôm nay thu hoạch được không ít nhưng nếu có thế cải tiến, hay không cần phải vất vả như vậy, hiệu quả có thể tiến thêm một bước nữa thì càng tốt đẹp hơn.

Một chớp sáng hiện lên, La Tiểu Lâu hiện đang đứng trên đường cái của mạng network.

Vừa mới vào thì phát hiện mọi người trên phố đều đang ùn ùn vào khu huấn luyện thi đấu thể thao. La Tiểu Lâu bèn kéo một người lại hỏi han, hóa ra hôm nay có một cuộc khiêu chiến cực kỳ trọng đại.

Cơ giáp đứng thứ mười trong thể thi đấu thể thao cơ giáp online – Khải Văn, khiêu chiến với đệ tam – Vân Thiên.

Bắt đầu từ hai năm trước, ngôi vị Quán quân và Á quân không bị thay đổi nhiều, mọi người đoán hai người đó đều là cao thủ đỉnh nhất của quân đội. Mà đệ tam Vân Thiên mới gần đây cũng bắt đầu nhảy lên, như một con hắc mã, tư thái dũng mãnh không thể sánh được xuất hiện trước mặt mọi người.

Chiến tích nổi bật cũng như cơ giáp cứng cỏi của hắn rất nổi tiếng tại thế giới online, xuất hiện nơi nào là mọi người đổ xô tới, có những thiếu nữ không liên quan gì đến cơ giáp cũng không nhịn được mà phải chạy theo, chỉ vì muốn chứng kiến tư thế oai hùng của Vân Thiên.

Muốn vào dự xem thi đấu thì phải thu phí, nhà mạng còn không nóng lòng mong muốn có càng nhiều người càng tốt ấy chứ. La Tiểu Lâu cũng tìm hai tệ ảo, mỗi người mới đăng ký mới đều có mười tệ ảo, bởi vậy La Tiểu Lâu không bị giữ lại ngoài cửa.

Sau La Tiểu Lâu lại không đến nữa, có bao nhiêu chuyện cậu muốn làm, muốn học lớp cơ sở này, muốn nói chuyện với thầy Tống về cơ giáp này. Nếu còn rảnh, La Tiểu Lâu muốn đến bảng tin tức xem thông báo tuyển dụng nữa cơ.

Cậu không có ý định từ bỏ, chờ tới khi khai giảng, thời gian nghỉ cuối tuần cậu cũng quyết định vẫn sẽ đến làm ở xưởng máy, nhưng thế này thì kinh tế của cậu thâm hụt nhiều lắm.

Tiền sinh hoạt, tiền học, La Tiểu Lâu cảm thấy đến lúc khai giảng có khi còn nhiều thứ phát sinh hơn nữa. Từ lúc Nguyên Tích xuất hiện, các vấn đề lo lắng của La Tiểu Lâu lại càng tăng thêm một phần. Xem đó, thiên tai nhân họa xuất hiện cũng thật phi thường khủng bố.

La Tiểu Lâu đến lớp nghe giảng bài của thầy Tống, chương trình sơ cấp không mất tiền, bởi thế La Tiểu Lâu càng thân thiết nhiệt tình với thầy Tống hơn.

Thầy Tống đang đứng trên giảng đường, thấy La Tiểu Lâu bước vào thì cực kỳ mừng rỡ, chỉ tại hôm nay trong internet có cuộc khiêu chiến trứ danh, lớp sơ cấp hầu như chẳng có mấy người đến học. Cậu học sinh thông minh La Tiểu Lâu này, hầu như tối nào cũng đến. Tuy phần căn bản của La Tiểu Lâu hơi kém, nhưng lại rất chăm chú nghe giảng, hơn nữa khả năng thấm bài rất đáng kinh ngạc, tiến bộ là điều quá hiển nhiên. Có học sinh như vậy, có ông thầy nào lại không thích chứ?

Một giờ học trôi qua, La Tiểu Lâu khép lại sổ tay ghi chép, đây là cuốn sổ bỏ túi của cậu, mấy thứ này có thể lưu trên máy vi tính cũng vừa có thể in ra.

Vài người trong phòng đã lục đục ra khỏi lớp. Vốn thầy Tống là người ra đầu tiên nhưng thầy vẫn còn đang đứng trên bục giảng, vừa sửa sang tài liệu, vừa liếc mắt nhìn La Tiểu Lâu. Thằng bé này hôm này thế nào mà bây giờ còn chưa lên hỏi bài thế.

Mỗi ngày đều đã quen bị nó giữ lại, giờ bỗng chốc đi luôn tự dưng lại có chút không quen.

Rốt cục La Tiểu Lâu cũng lôi một bản mô hình đại thể điện tử của linh kiện số 17 ra, lúc ngẩng đầu lên mới nhận ra, quên mất tiêu rồi! Ngày hôm nay không thể chặn thầy Tống lại rồi.

Thế nhưng...thầy Tống hãy còn đang tủm tỉm đứng trên bục giảng, La Tiểu Lâu gãi đầu, không chút xấu hổ phi thẳng lên.

"A, Thầy Tống ơi, em lại quấy rầy thầy rồi, em có một mô hình mới ở đây."

Thầy Tống vui mừng tiếp nhận bản điện tử của La Tiểu Lâu, vừa nhìn thì tự nhiên ngẩn người, mới quay đầu lại hỏi: "Tiểu Sơ, không ngờ vài ngày không gặp mà em tiến bộ không nhỏ đấy, thế mà đã bắt đầu nghiên cứu linh kiện cấp hai rồi. Cấp một đã thông suốt rồi hả?" Tên trên mạng của La Tiểu Lâu là Sơ Thủy, sau rồi thầy Tống gọi cậu là Tiểu Sơ.

La Tiểu Lâu lắc đầu: "Không ạ, em vừa mới thấy thì mang mô hình đến để hỏi thầy luôn mà."

Thầy Tống nhìn La Tiểu Lâu, bắt đầu như mọi lần, giảng giải kết cấu rồi đến công năng của linh kiện cho cậu.

Ông phát hiện, cũng giống như những lần trước, quả thực mới chỉ nói một chút mà La Tiểu Lâu đã hiểu ngay, không khỏi vừa sợ vừa hài lòng. Ông nghĩ La Tiểu Lâu như vậy căn bản là, khi làm ở xưởng máy linh kiện cơ giáp thì không cần trả tiền học, nên so với người khác thì cậu làm quen nhanh hơn.

La Tiểu Lâu chậm rãi tiêu hóa những lời giảng của thầy Tống, bỗng dưng lại muốn hỏi vài điều: "Thầy Tống, thầy bảo đây là linh kiện cấp hai, vậy cấp một với cấp hai khác nhau như thế nào ạ. Chẳng lẽ căn cứ vào chế tác phân chia các bước làm?"

"Tất nhiên không phải thế rồi, cấp bậc của linh kiện cơ giáp chia từ cấp một đến cấp mười. Hiện tại cấp cao nhất là cấp năm, từ cấp năm trở lên đại khái là trong tay quân đội hoặc một vài nhà quan chức. Về phần trên cấp mười có tồn tại hay không thì thầy cũng không rõ lắm. Mà để phân chia cấp bậc linh kiện thì phải bao gồm trình tự làm việc, thủ pháp chế tạo, xác xuất thành công tổ hợp, vân vân. Nói chung, càng lên cao, nguyện liệu càng quý giá, trình tự chế tạo phức tạp hơn, hơn nữa, xác xuất thành công càng thấp hơn."

La Tiểu Lâu mở to mắt, có nhiều cấp bậc đến như vậy ư? Ôi trời ơi, muốn lắp ráp một chiếc cơ giáp thật đúng là khủng.

Thầy Tống vỗ vai La Tiểu Lâu, cảm thán mà nói: "Tiểu Sơ à, em cũng sắp nhập học rồi đấy nhỉ? Đã muốn chọn chuyên ngành nào chưa?"

La Tiểu Lâu giật mình, lại nghĩ đến tư thế oai hùng của chiếc cơ giáp màu trắng Vân Thiên thì gục đầu xuống, sờ sờ bản điện tử mà nói: "Thầy ơi, em chưa nghĩ ra ạ. Nếu được thì em muốn thầy truyền thụ chút kiến thức cho em."

Thầy Tống càng thêm vui vẻ, nói liên thanh: "Được, thầy thấy em ở phương diện nghiên cứu và chế tạo cơ giáp cực kỳ có thiên phú, chi bằng em chọn khoa chế tạo cơ giáp, trở thành một chế tạo sư cơ giáp đi."

"Dạ?" La Tiểu Lâu trợn tròn mắt, cậu vốn nghĩ chỉ có một khoa cơ giáp, thế nào lại tòi thêm khoa chế tạo cơ giáp này nữa chứ.

"Em đừng nghĩ chỉ có mỗi chiến binh cơ giáp là đáng tự hào lên mặt, chế tạo sư cơ giáp đối với chiến binh cơ giáp mà nói là cực kỳ quan trọng." Có lẽ bởi La Tiểu Lâu không quan tâm tới trận đấu kia, nên thầy mới cho rằng La Tiểu Lâu không có hứng thú với ngành cơ giáp, mà muốn nghiên cứu chế tạo cơ giáp hơn.

Nói đến đây, thầy Tống bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, xoay người, lấy một chiếc hộp vuông nhỏ từ trong cặp ra đưa cho La Tiểu Lâu, "Tiểu Sơ, đây là toàn bộ những tài liệu về linh kiện cấp một mà thầy đã sắp xếp lại, rất hữu ích, đừng vội nghiên cứu cấp hai, cho dù có như thế nào thì kiến thức căn bản vẫn là quan trọng nhất."

La Tiểu Lâu không ngờ ngày hôm nay lại có thể thu hoạch được nhiều như vậy, đây chính là tài liệu cho dù tìm trong mạng cũng rất khó. Hai tay tiếp nhận, cậu chân thành nói: "Em thực sự rất cảm ơn thầy, em nhất định sẽ trở về học thật cẩn thận ạ."

Nhìn thầy Tống thỏa mãn bước ra khỏi lớp, La Tiểu Lâu cũng vội vã đi luôn. Ngoại trừ các bước làm và tính năng của linh kiện số 17, cậu còn muốn tìm xem các chuyên ngành của học viện St.Miro.

Lúc logout, La Tiểu Lâu vẫn chưa rõ ràng lắm. Mới sáng sớm, cậu đã vội vội vã vã chuẩn bị đồ ăn. Khi ra phòng khách thì phát hiện Nguyên Tích thế nào mà cũng đã dậy sớm rồi.

La Tiểu Lâu vô cùng kinh ngạc, tay chân càng thêm cẩn thận từng li từng tí. Cậu muốn nhanh chóng ra ngoài mà không phải đắc tội với người kia.

"Nhanh mang bữa sáng lên đây đi." Nguyên Tích đứng bên cạnh bàn nói.

La Tiểu Lâu bưng một đĩa trứng chiên và rau lên, thuận tiện thêm một cốc nước nóng cho Nguyên Tích.

"Lát nữa tôi muốn ra ngoài, cậu đi cùng tôi."

Đúng thật là, La Tiểu Lâu và một ngụm cơm, nhỏ giọng nói: "Hôm nay tôi có việc, cậu ra ngoài có việc gì hả? Nhất định phải có người đi theo sao?"

Nhất thời mặt Nguyên Tích tối sầm lại, cắn miếng trứng chiên, vừa ăn vừa mất hứng nói: "Sao cậu lúc nào cũng nhiễu sự thế hả?! Sắp khai giảng rồi, tất nhiên tôi phải ra ngoài chuẩn bị vài thứ chứ."

Đến lúc này thì La Tiểu Lâu thực sự có chút muốn đi theo, cậu muốn biết cần phải chuẩn bị những gì, nhưng hiện tại khoảng cách một tháng chỉ còn có bốn ngày, mấy ngày nay cậu còn phải giúp ông Dương Dật... Quên đi, phải nghĩ biện pháp cự tuyệt vậy.

Nguyên Tích nhìn La Tiểu Lâu vài lần, lầm bầm nói: "Thôi! Tôi đi một mình."

Chiếc bánh ngọt La Tiểu Lâu nhường Nguyên Tích hôm qua khiến hắn rất thỏa mãn, vậy nên hôm nay hắn mới cố tình quan tâm một chút tới La Tiểu Lâu, nhưng phát hiện cậu hình như chưa từng động chút nào tới đĩa rau trên mâm.

La Tiểu Lâu cúi đầu ăn, bỗng nhiên bát bị đổ một nửa đĩa rau vào. Cậu kinh ngạc ngẩng đầu, Nguyên Tích lộ ra vẻ phách lối của chủ nhân giáo huấn cậu: "Cậu nhỏ như vậy, đừng có mà kiêng ăn nữa."

"..." Tên chết bầm này, suốt ngày mở miệng ra là muốn choảng nhau luôn đấy à?!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro