Chương 9 - Bất ngờ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm nay La Tiểu Lâu vẫn đến xưởng máy từ sớm như cũ, chào hỏi mọi người mấy tiếng rồi chui vào phòng làm việc ngay. Tối hôm qua cậu đã nghiên cứu rất lâu, trong đầu đã nghĩ ra vài ý tưởng mơ hồ. Linh kiện cấp hai dù sao cũng phức tạp hơn linh kiện cấp một, có thể thành công được hay không, cậu cũng không dám chắc.

Ông Dương Dật vốn định cổ vũ cậu vài cậu, nhưng thấy cậu vội vội vàng vàng nhận linh kiện rồi chạy đi luôn thì bật cười.

La Tiểu Lâu móc bản vẽ trong túi áo ra, sau đó dựa theo ý tưởng của tối hôm qua mà bắt đầu tổ hợp từng bước. Nếu có ai thấy thì nhất định sẽ rất kinh ngạc hoặc tức giận, bởi La Tiểu Lâu đã cải biến tương đối khác biệt. Sự kế thừa của mấy nghìn năm nay, mọi người đã quen thuộc với các bước làm này, cách lý giải của cậu có lẽ sẽ cần phải được nhận định.

Cho nên, đó cũng là lý do La Tiểu Lâu có lợi thế tương đối, cậu không có tư duy căn bản đó. Rất nhiều người mạnh dạn cách tân có thể sẽ gặp thất bại, nhưng thất bại với La Tiểu Lâu hiện tại mà nói, nó chả là cái xá gì.

Một giờ trôi qua, La Tiểu Lâu lau cái trán đầy mồ hôi, thầm thở dài. Phương án thứ nhất, thất bại.

Kỳ thực đã gia công được linh kiện rồi, cũng không tệ lắm, ông Dương Dật cũng không tìm ra lỗi hư hao của linh kiện, thế nhưng thời gian thực hiện hai mươi ba bước cũng chẳng thay đổi được gì nhiều, thậm chí còn chậm hơn vài giây.

La Tiểu Lâu cũng không gỡ bỏ bộ linh kiện này mà lấy một bộ khác, mở bản vẽ thứ hai.

Nửa giờ nữa trôi qua, phương án thứ hai đã thuận lợi hoàn thành được một nửa, khóe miệng La Tiểu Lâu kéo thành nụ cười, cậu có dự cảm lần này sẽ thành công.

Lúc nhìn lại bản thiết kế, La Tiểu Lâu mới phát hiện có lẽ động tác của cậu quá nhanh chính là nguyên nhân, một tờ giấy thứ khác bay là là trên mặt đất, cậu nhận ra đó là bản vẽ thứ ba.

Giờ thì La Tiểu Lâu bắt đầu cảm thấy căm thù mấy ngón tay của mình, tại lúc làm tay cậu có phản xạ, tự động dựa theo bản thiết kế thứ ba mà gia công.

La Tiểu Lâu chán nản dừng lại, không muốn lãng phí một giờ vừa rồi.

Hôm nay không biết có hoàn thành được hai tổ hay không cũng là cả một vấn đề.

La Tiểu Lâu cầm linh kiện trong tay, ánh mắt nhìn về phía bản vẽ đang nằm trên mặt đất. Giờ bắt đầu làm lại cái linh kiện này? Tháo ra rồi lắp lại, thế thì tốn thì giờ lắm.

Tay La Tiểu Lâu cứng ngắc, không biết tại sao cậu có chút luyến tiếc.

La Tiểu Lâu nhìn bản vẽ trên bàn, bỗng nhiên trong đầu chợt lóe lên, lẽ nào mình lại muốn trèo cây thắt cổ tự tử? Cậu vốn thiết kế các phương án không có định hình, cậu hoàn toàn có thể hòa trộn cách thứ hai và thứ ba với nhau cơ mà.

La Tiểu Lâu cầm bản vẽ trên mặt đất lên, đặt hai bản cùng một chỗ, bắt đầu so sánh từng bước. Ghi nhớ kỹ càng kết cấu của linh kiện trong đầu, cẩn thận loại trừ các bước trùng lặp của cách thứ hai và thứ ba, cuối cùng La Tiểu Lâu cũng thu được một phương án đơn giản hơn nhiều!

Cái này đúng là điều vui mừng bất ngờ ha.

Lập tức La Tiểu Lâu dỡ bỏ bộ linh kiện trong tay, rồi đặt đồng hồ bấm giây, cấp tốc dựa theo các bước vừa mới nghĩ ra làm lại.

Mười bốn, mười lăm. Không có một giây dừng lại, La Tiểu Lâu đã hoàn thành xong xuôi một bộ linh kiện. Chính xác, hai mươi ba bước bỏ bước thứ tám! Hóa ra trong ba phương án, lại có một cách làm ít hơn mười tám bước.

Đồng hồ bấm giờ báo thời gian: "Lần này ngài dùng hết 10 phút 58 giây, xin chúc mừng ngài, ngài đã vượt thời gian lần trước." La Tiểu Lâu cười đến híp cả mắt, nghiên cứu các bước làm vào giờ trưa quả nhiên là chính xác, đúng là mài rìu không làm chậm đốn củi (1).

Nhìn thời gian thừa còn lại, La Tiểu Lâu bắt đầu gia công thành thục.

Đến giờ trưa, ông Dương Dật cố ý đến xem qua một lát, trên bàn của La Tiểu Lâu bày mười một linh kiện, không khỏi vui mừng mà sung sướng cười nói: "Được lắm, nhóc con, giữ được tốc độ của hôm qua, không kém một ly! Kiên trì hết bốn ngày này, chú Dương sẽ thưởng tiền công cho cháu!"

Lông mày La Tiểu Lâu nháy nháy, lập tức nói: "Lời này của chú Dương cháu sẽ nhớ kỹ đấy nhá, bốn ngày sau phải có một phong bao đỏ chót cho cháu đấy."

"Được, nhóc con nói đến tiền là mắt sáng cả lên. Nói thật đi, không giấu người trong nhà nuôi Kim ốc tàng Kiều (2) ở ngoài đấy chứ?" Nói xong, ông Dương Dật nhìn biểu cảm như táo bón của La Tiểu Lâu mà cười phá lên.

Lại như mọi ngày, La Tiểu Lâu mua cơm hộp. Một hộp cơm nhân tạo giá mười đồng, chả khác gì cháo trắng.

Nhìn hộp cơm, La Tiểu Lâu bất giác nhớ đến đồ ăn ban sáng. Biết đâu, cái tên Nguyên Tích hỗn đản kia cũng không đến nỗi đáng ghét không thuốc nào chữa khỏi nổi.

Mang theo tâm tình vui vẻ yêu đời, sau giờ trưa, La Tiểu Lâu làm việc cực kỳ tốt, hầu như mỗi linh kiện đều chỉ mất hơn mười phút là xong.

Sửa sang lại một chút, La Tiểu Lâu đẩy xe hàng ra khỏi phòng làm việc.

Ông Dương Dật thấy La Tiểu Lâu thì bất ngờ, hầu như ngày nào cậu cũng tăng ca. Ông mở xe hàng của La Tiểu Lâu nhìn một lượt thì nhất thời cả kinh, ba mươi lăm cái, ba tổ rưỡi, thời gian ngắn hơn so với hôm qua vậy mà còn nhiều hơn! Trong mắt của ông Dương Dật không chỉ có sự mừng rỡ mà còn có sự kiên định, cho dù có như thế nào đi nữa, La Tiểu Lâu hẵng còn ở đây thì nhất định vị khách sộp kia sẽ tìm đến.

La Tiểu Lâu cảm thấy mỹ mãn nhìn tài khoản của mình có thêm 1,200 đồng Liên Bang. Cũng như hôm qua, bởi vì không có linh kiện bị hỏng, ông Dương Dật cho cậu thêm 150 đồng.

La Tiểu Lâu mang theo tâm trạng thoải mái về đến nhà, mở cửa ra, lập tức bị mấy cái hòm bự chảng xếp chồng chất lên nhau trong phòng khách làm cho hoảng sợ.

La Tiểu Lâu nhìn ngay thấy Nguyên Tích đang vắt chân ngồi trên ghế sô pha xem TV, điều khiển trong tay chuyển tía lia.

Thấy La Tiểu Lâu về, Nguyên Tích hếch cằm, khoái trá mà nói: "Hiếm thấy khi nào về sớm thế này, biết phải làm gì rồi chứ hả? Hê, nấu cơm trước đi, tôi đói rồi."

Khóe miệng La Tiểu Lâu giật giật, ngoan ngoãn xoay người vào phòng bếp.

Cậu nhất định là bị biến chất rồi, mới có bấy nhiêu ngày mà nô tính của cậu đã ngày càng trở nên trầm trọng. Chẳng qua, từ góc độ của người khác mà nói, đây cũng chỉ là một biểu hiện cho việc nâng cao năng lực thích ứng mà thôi. Không phải, cậu đã bị đưa đến thế giới tương lai có thử thách lớn nhất là Nguyên Tích làm cho tức chết rồi.

Dùng cà chua chưng trứng, tất nhiên là một nửa quả với một quả trứng thôi, còn nửa quả còn lại thì La Tiểu Lâu cho vào nấu canh.

Lúc bưng cơm dọn lên bàn, Nguyên Tích đã ngồi sẵn như vua rồi.

Trước mặt La Tiểu Lâu vẫn là một bát cơm. Sáng sớm nay Nguyên Tích đã phát hiện, hắn cố ý quan sát La Tiểu Lâu rồi nhận ra, quả nhiên cậu không ăn rau. Nguyên Tích nhíu mày, nhớ lại lúc mới đến đây đến bây giờ, lúc nào cũng như thế này.

Nguyên Tích nhìn một bàn cơm với rau xào, bên cạnh còn bày một bát canh nóng, đây là những món đơn giản mộc mạc mà hắn hầu như không ăn hết, nhưng hiện tại trước mặt hắn lại tỏa ra mùi vị mê người.

Chỉ là chút rau dưa, thịt thì cũng chẳng có, nhưng ăn vào cũng không đến nỗi tệ lắm, cho nên bản thân hắn mới dễ dàng bỏ qua như vậy. Vì sao La Tiểu Lâu không ăn, chẳng lẽ cậu ta không muốn ăn?

Khi thức ăn trên bàn còn non nửa, Nguyên Tích bỗng nhiên đẩy hết đến trước mắt La Tiểu Lâu, cứng ngắc mà nói: "Ăn... mấy món này đi."

La Tiểu Lâu ngẩng mặt bưng bát cơm lên, mê mẩn nhìn Nguyên Tích. Chả biết ông cụ này lại muốn làm cái gì nữa đây.

"Ăn đi! Chẳng nhẽ cậu không có một chút tự giác nào, nô lệ phải ăn đồ còn thừa lại của chủ nhân chứ?" Nguyên Tích hung tợn nói.

La Tiểu Lâu ngơ ngác nhìn Nguyên Tích vài giây, hắn nổi giận, trực tiếp trút thức ăn vào bát cơm của cậu, "Sao hả?! Còn dám không vừa ý tôi?!"

Nhìn Nguyên Tích sắp giận tím mặt tím mũi, La Tiểu Lâu không dám mở miệng biện bạch, chỉ cúi đầu, chính cậu làm cơm thì sẽ chẳng ngại bẩn gì. Về phần Nguyên Tích, ai biết cái đồ như hắn đang nghĩ cái gì trong đầu chứ.

Ăn cơm xong, La Tiểu Lâu thu dọn bàn, sau đó bắt đầu sắp xếp mấy cái hòm đang đặt trong phòng khách.

Phòng thay quần áo rộng rãi trong phòng ngủ chính kia cuối cùng cũng được sử dụng được rồi, quần áo bốn mùa, giầy, thậm chỉ cả khăn quàng cổ lẫn mũ đội các loại đều đủ cả. La Tiểu Lâu thở hồng hộc đứng trong phòng thay quần áo, thầm nghĩ căm hận: đúng là kẻ lắm tiền, đáng ghét quá đi!

Tủ quần áo của La Tiểu Lâu chỉ có vài bộ đơn giản, vừa nhìn cũng thấy đó là đồ bình dân dùng được lâu với giá cả ưu đãi.

Hơn nữa, rõ rành rành lắm của như thế! Sao không đưa tiền chi tiêu! Có biết hiện tại thức ăn đắt đỏ như thế nào không hả! La Tiểu Lâu ở trong phòng gào thét, cơ mà cậu không dám đi chất vấn Nguyên Tích, lần trước rồi lần trước nữa, mỗi lần cậu làm như vậy là y như rằng, hậu quả càng bi thảm hơn. Như việc nấu cơm, việc giặt giũ này...

Hay là, sau này cậu sẽ nhắc khéo về việc mua rau cỏ khó ăn, sau đó Nguyên Tích không thể chịu được nữa, phải tự mình đi mua?

Nghĩ tới đây, khóe miệng La Tiểu Lâu cong thành một điệu cười xảo trá. Ngay sau đó, đột nhiên Nguyên Tích, với cơ thể trần truồng ― một miếng vải cũng không hề có ― đi qua đi lại trước mặt La Tiểu Lâu, vừa đi vừa hỏi: "Đồ lót của tôi để đâu rồi hả?"

La Tiểu Lâu không biết nếu bây giờ mình mà hét lên kinh hãi liệu có vẻ chuyện bé xé ra to không, chỉ có thể điên cuồng gào thét trong lòng: thần kinh, ông lại dám giở thói biến thái ra nữa hả...

Nguyên Tích không kiên nhẫn bắt đầu giục La Tiểu Lâu: "Nhanh lên đi, cho dù dáng người tôi so với cậu có chuẩn hơn cũng không cần phải trố mắt nhìn lén thế đâu."

La Tiểu Lâu vô lực tóm lấy ngăn tủ bên cạnh, cậu cảm giác mình sẽ lại cãi nhau với Nguyên Tích, không nên hộc máu, vừa giật ngăn tủ đựng đồ lót ra vừa lí nhí thanh minh: "Tôi không nhìn lén."

Ai thèm nhìn hả! Cho dù mặt ông có đẹp, vóc người có chuẩn cũng đừng hòng so với vị hôn thê của tôi nhá, tôi tuyệt đối không bao giờ có ý định phản bội Kiều Toa đâu! Trong lòng La Tiểu Lâu lặng lẽ ghi nhớ.

Nguyên Tích cười xùy một tiếng, tựa như cười nhạo La Tiểu Lâu nói không thật lòng, cầm quần lót đi ra ngoài, "Đồ của tôi đều là do cậu sắp xếp, chắc hẳn là cậu nhớ hết rồi chứ. Sau này mỗi ngày, sớm hay muộn gì cũng đều phải chuẩn bị quần áo cho tôi đấy."

La Tiểu Lâu ở sau lưng lườm đến cháy mắt cái tên nói như đúng rồi kia, chưa kịp chửi mắng thì Nguyên Tích đã xoay người lại: "Đúng rồi, lát nhớ vào cọ phòng tắm đấy."

Thấy La Tiểu Lâu đang hung hăng trừng mắt nhìn mình, Nguyên Tích nhướn mày, dào dạt đắc ý mà nói: "Thấy chưa, đã bảo là nhìn lén mà lị."

La Tiểu Lâu phải dựa vào tường để lết về phòng, cậu nghĩ hôm nay nội thương của mình đã bị trúng quá nghiêm trọng rồi, có lẽ phải đến bệnh viện nhờ bác sĩ khám thôi.

Tranh thủ lúc này La Tiểu Lâu bèn rửa mặt, tính thời gian xong xuôi, vào phòng Nguyên Tích.

Lúc mở cửa ra, Nguyên Tích đang trèo lên giường. La Tiểu Lâu liếc mắt một cái, tốt xấu gì lần này cũng đã biết đường mặc quần áo vào rồi, xí.

Năm phút sau, La Tiểu Lâu tắt hệ thống vệ sinh tự động, nhìn không chớp mắt rồi đi ra ngoài.

"Chờ đã." Nguyên Tích mở miệng.

La Tiểu Lâu đợi đến nửa ngày cũng chẳng thấy Nguyên Tích nói gì, không khỏi cảm thấy quái lạ, ngoảnh đầu lại. Cái con người sắc mặt không được tự nhiên này đang vặn tay định làm cái gì đây? Còn thiếu trò gì chưa làm không hả?

Còn đang nghi hoặc, rốt cục Nguyên Tích không giống như bình thường cũng mở miệng: "Chuyện là, cơm tối sao lại làm ít như vậy...cậu rốt cục có làm tròn bổn phận của một nô lệ không hả!" Nói đến nửa câu sau, Nguyên Tích đã thẹn quá hóa giận.

La Tiểu Lâu lập tức lên tiếng, lùi ra cửa phòng ngủ.

Cửa tự động đóng lại phía sau, La Tiểu Lâu cuối cùng không nhịn được mà cười rộ lên khe khẽ, Nguyên Tích đói bụng? Hay phải nói là tối nay không được ăn no há?

Bỏ đi, về sau chuẩn bị nhiều hơn một chút, giờ tài khoản của cậu đang nhanh chóng đạt đến kế hoạch rồi, kinh tế cũng dư dả chút đỉnh, còn về phần sau khi khai giảng xong... La Tiểu Lâu nhắm mắt, để mai tính.

Bốn ngày tiếp theo, ngày nào La Tiểu Lâu cũng tăng ca. Với tốc độ hiện tại của cậu, tăng ca thêm một giờ thì mỗi ngày tối đa sẽ hoàn thành được năm tổ. Với tốc độ này, ông Dương Dật từ kinh ngạc đến chết lặng. Mà số lượng linh kiện cấp hai càng tăng thì càng khiến ông mừng rõ tóe loe. Bất quá, vì sợ phiền phức không cần thiết cho La Tiểu Lâu, hiện tại ông đã một mình phân phối linh kiện cho cậu.

Mỗi ngày Nguyên Tích cũng không gặp một bóng người nào, cơ mà hầu như mỗi lần La Tiểu Lâu về đến nhà, trên mặt đất lại bày bừa thùng carton. Nhìn mấy đồ văn phòng phẩm cao cấp không ít này, La Tiểu Lâu do dự một hồi, dứt khoát đành phải mặt dày, lấy lòng hỏi hắn rằng mình có thể dùng một chút được không, đồng thời đảm bảo sẽ không dùng quá nhiều.

Lúc đó Nguyên Tích chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu, "Cậu không thèm nhớ lời chủ nhân nói gì hả? Tôi bảo rồi, ngoại trừ chiếc vòng này của tôi ra, những thứ khác thì có thể tùy tiện dùng. Hay là, tôi nên đưa cậu đến khu giáo huấn nô lệ mấy ngày."

La Tiểu Lâu ngay tức khắc hãi hùng không dám nhiều lời nữa, chỉ có điều, xã hội thời nay mà vẫn còn cái chỗ đó nữa hả giời!!

Cũng may, Nguyên Tích tiếp tục lầm bầm: "Bất quá, tự mình dạy dỗ thì có cảm giác hiệu quả hơn nhỉ."

Lần đầu tiên La Tiểu Lâu kiên cường trả lời hắn về vấn đề nô lệ: "Đúng vậy, tôi nhất định sẽ phối hợp với cậu, thật đấy." Thể diện và những thứ khác, không nên từ bỏ...

Năm ngày sau, La Tiểu Lâu vô cùng cảm kích cảm ơn ngàn lần ông Dương Dật, ông Dương cho cậu 5,000 đồng tiền thưởng, giàu to rồi! Hô hô! Mà hơn nữa, năm ngày nay cậu đã kiếm thêm được 8,000 đồng Liên Bang, sau năm ngày tài khoản của cậu đã tròn hơn 13,000 đồng Liên Bang.

Sau 25 ngày, La Tiểu Lâu có xấp xỉ 18,000 đồng Liên Bang. Như vậy là một tháng này, tổng số tiền lương của cậu đã lên đến 31,000 đồng Liên Bang.

Hiện tại, tài khoản ngân hàng của La Tiểu Lâu đã có 69,000 đồng.

Trước đây cậu cũng không bao giờ dám mơ tưởng, chẳng có bằng cấp hay giấy chứng nhận gì hết mà vẫn có thể kiếm ra tiền. Nhìn tài khoản của mình, La Tiểu Lâu hị mắt, giờ cậu cũng không khác những người dân thuộc tầng chót, nhưng chí ít thì những công nhân có cùng việc với cậu thu nhập cũng không thể bì với cậu được rồi.

Hôm nay, lúc chuẩn bị ra về, rất nhiều đồng sự từ phòng làm việc đi ra, tất cả mọi người đều biết, sau này La Tiểu Lâu sẽ không thể ngày nào cũng đến đây được nữa.

"Tiểu Lâu, lúc nào có thời gian rảnh lại đến đấy nhá."

"Nhóc con, học hành chăm chỉ nha, đến lúc ra ngoài nói chuyện thì cũng phải để anh mày có mặt mũi đấy."

"Tiểu Lâu, cái khác tụi này không giúp được mày, nhưng nếu muốn thì cứ nói với bọn này một tiếng nha."

...

Thường ngày cả lũ công nhân hi hi ha ha với nhau, trong lòng La Tiểu Lâu cảm động, dù mọi người ở đây không có bằng cấp cao nhưng cậu có thể cảm nhận được sự giản dị chân thành của họ. Cậu cười tủm tỉm, nói: "Cảm ơn tất cả mọi người đã giúp đỡ và chiếu cố cho em trong một tháng qua, có điều, đừng có nhớ em quá, La Tiểu Lâu em còn có thể quay lại nữa cơ mà."

Trong tiếng cười chia tay của mọi người, La Tiểu Lâu bước ra cánh cửa xưởng máy.

Ông Dương Dật nhìn La Tiểu Lâu càng ngày đi càng xa, không biết có phải ảo giác hay không, ông chỉ cảm thấy ánh chiều tà xung quanh thiếu niên này tản ra màu nhàn nhạt. Nhẹ nhàng, không chói mắt, nhưng vô cùng thu hút.

Ông biết, kỳ thực số tiền thưởng ông cho La Tiểu Lâu căn bản không đáng so với thành tích của cậu. Nhưng thân chỉ là một phó giám đốc, đây cũng là số tiền lớn nhất trong phạm vi chức trách của ông có thể cho cậu.

Thiếu niên này chắc chắn sẽ là một thiên tài, cậu sẽ vĩnh viễn không bình thường như vậy. Hơn nữa còn có trường học đó, cậu sẽ tiến được rất xa. Biết đâu, sau này gặp lại Tiểu Lâu, cậu đã đứng ở ngưỡng vọng mà những người bọn họ không thể với tới.

Công việc của La Tiểu Lâu kết thúc, ngày khai giảng của học viện St. Miro cuối cùng cũng tới.

Lời tác giả: rốt cục ngày mai cũng khai giảng rồi...

(1) Mài rìu không làm chậm đốn củi: (chắc là) thành ngữ của tàu, ý nghĩa là dừng lại nghỉ ngơi để chăm chút cho sức khỏe hay đồ nghề làm việc thì sẽ càng khiến công việc đạt hiệu quả hơn, chứ ko bị giảm sút. (chém đấy). Để hiểu rõ các bạn có thể đọc một câu chuyện ở .

(2) Kim ốc tàng Kiều: nghĩa là nhà vàng cất người đẹp, trong QT còn một ý khác là nạp thiếp aka nuôi vợ bé. Câu này xuất phát từ điển cố:

Lưu Triệt là hoàng tử thứ chín của Hán Cảnh đế. Thưở nhỏ, Lưu Triệt sống vào thời thịnh trị của Hán Cảnh đế. Được người lớn chiều chuộng, sống trong hoàng gia giàu có và trong điều kiện xã hội an bình, Lưu Triệt đã trở thành hoàng tử bướng bỉnh, thích đùa nghịch nhưng có tính cách thông minh hào phóng. Năm Lưu Triệt sáu tuổi, dưới sự giúp đỡ của mẹ nuôi, cậu được lập lên ngôi thái tử. Mẹ nuôi Lưu Triệt làm việc ấy chính vì mục đích muốn cho con gái mình sau này được làm hoàng hậu. Có lần, bà hỏi Lưu Triệt:
- Ta gả A Kiều làm vợ cho con được chăng ?
Lưu Triệt nghịch ngợm đáp:
- Con sẽ cho đúc nhà vàng để cất nàng đấy !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro