Chương 13: Tình Tiết Trong Quán Ăn và Cái Nhìn Không Thiện Cảm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ vì một câu nói đã khiến Minh An phải nát óc dằn vặt chính bản thân. Cậu vò đầu bức tóc, nghĩ tới nghĩ lui đến mức điên loạn tự nói một mình.

- Liệu anh ta sẽ nghĩ là mình đang muốn tiếp cận, cộng với việc che nắng cho anh ta lần trước, càng có cơ sở gây hiểu lầm.

- Không phải, không phải, chỉ là chào hỏi xã giao bình thường thôi mà, che nắng cũng là mình quá tốt bụng, chắc anh ta sẽ không nghĩ ngợi.

- Nếu anh ta đi đồn cho cả trường biết thì sao? Mọi người sẽ nghĩ mình là tên biến thái chuyên đi gạ gẫm đàn ông. Lúc đó, chắc chắn không có lỗ nào để mà chui.

- Không, anh ta không phải hạng người như vậy. Mà nếu có, mình cứ chối, cũng đâu ai bắt được.

Thật ra Minh An loạn hết cả lên như vậy cũng vì đang có chút để ý đến Vương Huy. Không sai, dù có chối bay biến bao nhiêu lần, cậu phải thừa nhận với bản thân đang không ngừng nghĩ về anh. Vương Huy ưa nhìn nếu không muốn nói là khá đẹp trai. Yếu tố ngoại hình thu hút đầu tiên. Vương Huy có vẻ thần kinh không được ổn định, cậu nhớ lại lần anh nằm giữa trời nắng. Yếu tố tính cách có sự khác biệt. Lần đầu chạm mặt lại có ấn tượng sâu đậm đến nỗi cậu không muốn nhớ tới. Nghĩ lại thì mình cũng hơi vô duyên quá đáng, bao nhiêu người đi qua không ai quan tâm đến anh, mình lại tốt đột xuất không quen không biết đến bắt chuyện, còn che nắng giúp. Như vậy mới gọi cậu là thằng thần kinh hay đi linh tinh làm chuyện bực mình. Yếu tố ngoại cảnh đầy tính bất ngờ. Lần gặp mặt ở nhà vệ sinh, Minh An đưa ra kết luận Vương Huy chính là một tên biến thái hạng nặng. Cùng đi vệ sinh chung, không phải trùng hợp quá chứ? Không phải, cậu chắc chắn anh theo dõi mình đến WC, còn cố tình chủ động nhắc nhở, dù cậu không chắc mấy lời đó có phải nhắc nhở hay đang xúc phạm nhân phẩm. Yếu tố duyên số gây đột biến hiểu nhầm. Nếu không phải cướp sắc thì là lập mưu trả thù. Bingo!

"Anh ta đợi mình đến nhà vệ sinh sau đó trói hết chân tay lại, lấy băng keo bịt mồm rồi nhấn đầu mình vào bồn cầu. Đến khi không còn thở, lột sạch hết quần áo mình ra, trang điểm cho mình thật xấu xí rồi lấy dây treo lên trần nhà. Xong, anh ta ra ngoài huy động lực lượng anh chị em đến tham quan, chụp hình làm kỉ niệm."

Oma, tự tưởng tượng thôi đã thấy kinh dị rồi nếu thực hành không biết còn đẫm máu đến mức nào. Nhưng bất quá nãy giờ chỉ do cậu một mình suy diễn, chưa có cảnh nào thực tế màu sắc "da thịt lõa lồ" hết. Mồ hôi trên trán tuôn ra không ngừng nghỉ, Minh An gấp gáp banh mồm hít thở, bây giờ mới phát hiện mình trùm chăn kín khắp người. Xem ra nãy giờ chưa chết trợn mắt lè lưỡi, mạng cậu vẫn còn lớn lắm! Minh An bực tức đá chân vào giường, ngay tức khắc ôm ngón chân ngửa mặt lên trời khóc thét: - CHẾT TIỆT!

Một cái gối không thương tiếc phang thẳng vào mặt. Bạn học cùng phòng Thành Vũ còn ngái ngủ la mắng:

- Cậu động dục à? Đi tìm chỗ giải quyết, đừng làm phiền tôi ngủ

Minh An cúi gập cười xin lỗi, quay trở lại nằm trên giường, nhưng chưa vội khép mắt mà cứ trằn trọc như thế cả đêm, đến gần sáng cậu mới an tâm chợp mắt. Cậu ngủ thẳng giấc đến 3 giờ chiều mới chịu tỉnh, nhìn đồng hồ thầm than khóc, đi toi cả buổi học. Bụng cậu đánh trống biểu tình dữ dội, để được cái bụng đói meo mà ngủ như chết, Minh An! Cậu đã tu luyện đến trình độ cao siêu.

- Cứ đi ăn cái đã – Nói là làm, Minh An vội vàng thay quần áo, phóng lẹ qua tiệm ăn đối diện cổng Kí Túc Xá

Gọi cho mình một phần cơm, cậu ngấu nghiến ăn như con ma chết đói, không nghĩ ngợi gì, cứ bất chấp hình tượng mà ăn. Mà quả thực cũng chẳng có hình tượng nào để giữ gìn. Đối với cậu, ăn thì sống không ăn thì chết. Cái đó là hiển nhiên. Chết rồi mà không được ăn no, chính là điều tiếc nuối nhất đời cậu.

- Nói cậu là thảm họa của đàn ông không sai – Chủ nhân của giọng nói tiến đến ngồi trước mặt cậu

Ngẩng đầu nhìn lên, cậu lập tức cúi mặt thở dài: "Vận xui, vận xui, có ma ám..."

-Cậu rốt cuộc là bị bỏ đói bao nhiêu lâu? – Giọng nói lần nữa vang lên

Minh An lơ đẹp người đối diện, vẫn kiên trì ăn cho xong

-Cũng phải, người ngu ngốc như cậu, không cho ăn vẫn còn quá nhẹ - Giọng nói mang ý trêu trọc không có ý định dừng lại

Máu nóng đã dồn tới não, thật là tức chết với con người này.

- Tôi ra sao thì cũng không tới lượt anh ý kiến, nói tôi là thảm họa của đàn ông, anh không phải đàn ông chắc? – Vừa nói cơm vừa bay ra tứ phía.

- Vì vậy tôi đang cảm thấy rất nhục nhã – Vương Huy lấy tay phủi phủi mấy hạt cơm dính lên áo

- Vậy đừng ngồi, đi chỗ khác – Minh An phất phất hai tay tỏ ý muốn xua đuổi

Vờ như không quan tâm, anh tiếp tục hỏi: - Cậu hôm nay không có tiết học?

- Cảm thấy hơi mệt nên tôi xin nghỉ

- Cậu nói mệt mà ăn lại rất khỏe

Minh An lườm người trước mặt, không nói gì. Nói quá đúng sao phản bác lại được! Đến lúc này cậu mới yên lòng hạ đũa xuống kết thúc bữa ăn không mấy ngon lành của mình. Trong miệng còn một họng lớn đầy cơm, rất tự nhiên mà hỏi một câu:

- Vương Huy, đi đến chỗ nào tôi cũng gặp anh. Không trùng hợp vậy chứ? Anh có phải đang thích tôi không vậy?

- Có thì sao? – Người ta cũng tự nhiên trả lời

Minh An suýt chút nữa sặc cơm, cậu ngẩng đầu nhìn chằm chằm đôi mắt chân thành của anh:

- Coi như tôi chưa hỏi

- Thật ra tôi chỉ tiện thể hỏi thăm cậu, quan tâm sức khỏe sinh viên năm nhất là việc các đàn anh nên làm. Nhưng mà... nhìn sơ qua tôi thấy cậu đang có dấu hiệu bệnh

- Tôi nhớ anh học anh kiến trúc mà, sao phán chuẩn như sinh viên ngành y vậy? Y gì? Thú y à?

- Vậy cậu tự nhận mình là thú?

Minh An trợn trắng mắt chộp lấy cái muỗng trên bàn vung lực thật mạnh đập xuống bàn tay anh. Nhưng rất tiếc.... hụt - mất - rồi!

- Minh An, tối qua cậu không ngủ phải không?

- Sao anh biết ? – Minh An mở to mắt ngạc nhiên

"Tối hôm qua anh ta rình trước cửa phòng mình á? Biến thái!"

- Quầng thâm – Vương Huy chỉ tay vào vùng da dưới mắt mình biểu thị

- À, cứ tưởng.... – Đang nói thì im bặt

- Tưởng cái gì?

- Còn tưởng... anh thật sự là bác sĩ, nhìn một cái là biết – Nói dối không ngượng miệng, Minh An tự vỗ tay tán thưởng tài ăn nói của mình

Minh An liếm môi, cẩn thận tiến lại gần nhìn Vương Huy. Có vẻ vấn đề này rất quan trọng! Dù sao cậu cũng chưa muốn chết, bao nhiêu thứ ngon trên đời cậu còn chưa nếm hết, không thể chết trẻ như vậy.

- Bệnh gì vậy?

- Liệt dương, yếu sinh lí, ung thư tiến tuyền liệt, nói chung là bệnh nam khoa – Vương Huy mỉm cười đắc ý liệt kê ra một loạt các loại bệnh đóng khung chỉ thuộc về nam giới

ẶC... ẶC, Minh An đến sợi mi cũng không chớp động, sượng đơ mặt mà đứng hình toàn tập. Cái con người đó sẽ không tốt đẹp đến mức quan tâm tình trạng sức khỏe người khác. Cậu đáng ra nên biết mà đừng hỏi từ trước mới phải. Hít sâu một hơi để kịp bình tĩnh, cậu cần lấy sức miệng bền bỉ để trực tiếp đối đầu con người này.

- Vương Huy, anh đẹp như một vị thằn (=thần) mà sao nói chuyện vô duyên như thằng điên vậy?

- Tôi nghĩ mình luôn khác người

"Thấy chưa? Thấy chưa? Tôi nói anh ta thần kinh còn biến thái nữa. Giờ tin tôi chưa?"

- Tôi thấy anh quá rảnh rỗi không có việc gì làm thì phải?

- Tôi làm được nhiều việc hơn cậu – Vặn ngược lại làm Minh An nhất thời cứng họng

- Anh nghĩ mình là ai?

Minh An tức giận đến cắn răng quay mặt phắt đi chỗ khác. Chợt thấy cảnh tượng trước mắt, cảm thấy không đúng lắm, liền quay đi quay lại khắp nơi thiếu điều muốn gãy cả cổ. Như một đáp án cho câu hỏi của cậu, những ánh mắt say đắm của các vị khách trong cửa tiệm đều tập trung về phía bàn cậu, hay nói đúng hơn là tập trung về Vương Huy đang ngồi đối diện. Hôm nay, có thể thấy Vương Huy giản dị ngồi trong quán lề đường, còn hết sức tình cảm quan tâm sức khỏe đàn em, thật khiến người ta miên man không dừng.

"Một bọn người háo sắc" - Minh An thầm phỉ nhổ con mắt nhìn người của bọn họ, mặt mày không cảm xúc quay lại, bực tức nói với Vương Huy:

- Anh, tại sao lại được sinh ra trên đời???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro