Chương 12: Ngày Đầu Chạm Mặt Và Sự Cố Nhà Vệ Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh An còn nhớ rõ ngày đầu tiên cậu gặp Vương Huy. Hôm đó là một ngày mùa hè nắng đổ lửa, chỉ cần một ánh nắng chiếu trên da cũng đủ gây bỏng rát. Minh An đang trên đường băng qua sân banh đến thư viện, chợt thấy một bóng người nằm "phơi nắng" trên sân cỏ. Cậu ngó nghiêng xung quanh, không thấy ai chú ý đến "vật thể lạ" kia, trong lòng dâng lên niềm thương xót tột cùng, quyết định thân chinh đến cạnh người đó. Cậu cầm cuốn sách to nhất che ánh nắng mặt trời trước mặt "vật thể lạ", chỉ thấy người kia nheo nheo mắt, rồi nhắm lại.

-Anh có phải học nhiều quá hóa điên không? Trời nắng như vậy mà lại nằm giữa sân – Minh An hắng giọng bắt chuyện

Người kia không có biểu tình đáp lại

-Anh rốt cuộc là do học nhiều hay là yêu quá sớm. Còn trẻ mà lại điên như vậy. Tôi khuyên anh cuộc đời còn dài, không nên bi quan. Nam nhi phải có chí lớn, không nên vì một chút việc nhỏ mà phải tự tử. Mặc dù nằm phơi nắng tới chết tôi cũng mới gặp lần đầu – Minh An đôi mắt lấp lánh sự quan tâm

Người kia giống như sẽ không mở miệng trả lời cậu

-Anh không nên như vậy, có chuyện gì cứ kể với tôi, là bạn bè cùng trường tôi chia sẻ cùng anh – Minh An tiếp tục độc thoại

Người kia một chút cũng chẳng hề cử động

-Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy. Anh cũng nên lịch sự trả lời lại chứ – Minh An lấy chân đá đá nhẹ vào mông người con trai

Người kia bất ngờ bật dậy, giật lấy cuốn sách trong tay cậu, khuôn mặt đỏ bừng vì nắng, khó chịu gằng từng tiếng: - CẬU – ĐI – CHẾT – ĐI.

Nói rồi quay bước đi, để lại Minh An đứng chết trân giữa sân. "Cái gì vậy? Khủng bố? Quân I-ốt tấn công hay người ngoài tinh chiếm đóng Trái Đất?"

Người con trai đi một đoạn xa, lật lật ra vài trang sách, nhìn thấy dòng chữ trước mắt liền nở một nụ cười nhiều tư vị: - Dương Minh An, cậu rất thú vị!

Đến khi Minh An kịp thời trấn tĩnh mình thì người kia đã đi mất dạng. Ý thức được việc gì vừa xảy ra, cậu tức tối quát tháo giữa trời nắng hồn nhiên như một thằng điên.

-Đồ lưu manh, vô đạo đức, tôi đây có lòng tốt giúp anh, không cám ơn một tiếng lại còn chù tôi chết. Có chết, thì anh mới là thằng phải chết. Tôi khinh. Có sắc thì sao? Ăn được chắc? Hạng người chỉ có sắc, hoàn toàn không có đạo đức như anh, tôi đây còn hơn gấp trăm lần. Anh đi chết đi.

Minh An chống gối thở hồng hộc sau một tràng la mắng không kiềm chế. Mọi người xung quanh lúc này bu lại nhìn cậu như nhìn một con thú lạ lâu ngày bị nhốt trong chuồng không được tự do. Tiếng nói, tiếng cười, ánh nhìn không thiện cảm khiến cậu thẹn đỏ mặt. Ông bà ta có câu: "giận quá mất khôn", quả không sai!

Minh An vô cùng mất mặt, lúi cúi nhặt hết sách vở, rồi lao sầm qua đám người thẳng hướng tiến đến phòng thư viện. Lần này, cậu không biết giấu mặt đi đâu cho hết nhục nhã.

Trường đại học không hề nhỏ, tổng "số dân" lại không ít, nhưng tốc độ phát tán tin tức cực kì nhanh chóng. Chưa đầy hai tiếng đồng hồ, tập thể sinh viên toàn trường đã thi nhau bàn tán xôn nhau về mẫu tin chưa rõ nguồn gốc: "Một tân nam sinh năm nhất công khai tỏ tình với Vương Huy, bị từ chối thẳng thừng nên điên dại chửi bới trước trường. Đến giờ sống chết chưa rõ ". Việc này khiến dư luận bàng hoàng không dứt. Có người thẳng thừng mắng mỏ: - Công khai tỏ tình với con trai. Có gì rủ nhau ra sân sau tâm sự, ngang nhiên đồi trụy trước toàn trường. Thật mất mặt!. Có người lại cảm thông sâu sắc: - Yêu người không nên yêu! Thật đau lòng! Tôi bị từ chối nằm liệt giường khóc đến 3 tuần không ngóc đầu lên nổi. Rốt cục Minh An đành câm nín đầy phẫn nộ nhìn sự thật trước mắt bị người dân trong giang hồ bóp méo không thương tiếc. Cậu không thể ngang nhiên đứng trước toàn trường công khai giải thích đây là hiểu nhầm, chỉ biết yên lặng chờ đợi một mùa sóng gió đi qua. Sống trong trường này cần biết: chúng chưa đụng tới mình, thì đừng dại dột chui đầu ra để chúng kéo cả bầy cả lũ, cả bang phái nó vào trù dập...

Những ngày sau đó, Minh An cũng dần quên đi chuyện xấu hổ kia. Cậu phi thường mặt dày coi như không có việc gì mà sống tiếp quãng đời sinh viên của mình: đi học, ăn, ngủ, chơi rồi lại đi học, thỉnh thoảng lại đến thư viện. Cuộc sống tưởng chừng cứ thế bình lặng trôi qua nào ngờ một ngày lại bị phá vỡ. Mà thủ phạm lại là...chính cậu.

Minh An hiện tại đang có mặt tại WC để trút bỏ "bầu tâm sự" đã khổ tâm nhẫn nhịn suốt mấy tiếng đồng hồ. Nỗi tâm sự "thuần khiết" của cậu trai mới lớn lớn này đã day dứt kiềm chế suốt tiết học để nó không vỡ òa tuôn trào trong lớp. Vậy mà thầy giáo còn cực kì tâm huyết tặng thêm lớp mười phút "bù giờ" khiến cậu đứng ngồi không yên. Nghe giảng chẳng lọt một chữ, mà mắt cứ nhìn ra cửa lớp đầy tuyệt vọng. Đến lúc thầy giáo cho nghỉ, cậu lập tức dùng vận tôc ánh sáng hùng hổ tấn công trực diện nhà vệ sinh, đem tất cả trong người xả hết để nhẹ gánh hành trang. Dòng nước tuôn ra ào ạt, cậu "òa" lên một tiếng sung sướng. Thầm nghĩ nếu như thầy tận tâm khuyến mãi hiệp phụ, chắc cậu phải gấp rút nhập viện điều trị bàng quang mất thôi!

- Chỉ là đi vệ sinh, cũng đâu cần rên rĩ như vậy – Người con trai bên cạnh chê trách

- Ăn nói dơ bẩn, việc gì đến cậu – Minh An vẫn chuyên tâm giải quyết sự tình nguy cấp

- Tôi không quan tâm cậu, chỉ thấy như vậy rất ô uế cho các nam sinh khác

Minh An tức giận, quay sang trừng người con trai bên cạnh, vừa trông thấy gương mặt không lẫn vào đâu được, liền thốt lên một tiếng: - Tâm thần thiếu giáo dục?

- Cậu nói ai tâm thần thiếu giáo dục? – Người con trai quay sang trừng lại cậu

- Còn ai vào đây – Minh An thẳng thắn đáp

- Đồ dâm loạn – Người con trai khinh thường nói

- Anh nói ai?

- Còn ai vào đây

-Trơ trẽn, anh đặt điều vu khống, xúc phạm nhân cách người khác. Tôi đây một thân trong trắng, thanh danh luôn giữ gìn suốt mấy chục năm trời. Không thể vì mấy lời của anh mà bị vấy bẩn. – Minh An ra sức lí giải

- Vậy cậu tại sao nói tôi tâm thần? – Người con trai hỏi ngược lại

- Tôi ... Tôi ... Biết làm sao được, tôi đâu biết tên anh.

Nhớ lại sự kiện chửi bới điên loạn mấy hôm trước, Minh An còn cầu cho mình nhanh chóng quên cái bản mặt lưu manh ấy, chỉ cần nghĩ đến là muốn cào nát bét nó ra. Đừng nói đến tên, hình dáng bên ngoài cũng muốn tẩy trắng toàn bộ. Cậu bây giờ thật muốn đi tẩy não lập tức. Não có điểm trắng dù sao cũng tốt hơn phải ghi nhớ những hạng người không đáng nhớ.

Người con trai mặt lạnh, từ từ tiến đến gần Minh An, áp sát cậu vào tường, nhẹ nhàng nói vào tai cậu: - Nghe cho rõ, tôi tên Vương Huy. Nói rồi buông khỏi cậu, từ tốn xoay người bước đi. Bịch... Bịch... Bịch... Và con tim đã vui trở lại!!!

DẸP ĐI.

"Cái gì đây? Tìm bạn bốn phương à?"

- Khoan đã, anh học khoa nào? – Minh An nói với theo

- Kiến trúc tổng hợp – Vương Huy đáp, không xoay người trở lại

- Tôi tên Minh An, học khoa truyền thông. Rất vui khi biết anh!

Vừa nói vừa cười tươi như thằng bệnh đời, không tự ý thức được 1 phút trước còn đang ghét cay đắng anh ta. Như vậy có được gọi là người đa nhân cách không? Trước đây còn muốn nhanh chóng tẩy não, bây giờ thì mặt dày "rất vui khi biết anh". Ôi trời! Đúng là lộ dấu hiệu tuổi tác trầm trọng, đầu óc tuổi già lại nhanh lú lẫn đến vậy. Phải đi căng não, lập tức căng nó ra. Nhưng mà.... nó phẳng rồi còn đâu nếp nhăn, còn đâu trí khôn? Điên rồi! Tốt nhất đừng nói nữa, càng nói càng thiếu muối.

Vương Huy ung dung bước đi không quay đầu nhìn lại cũng không trả lời một tiếng, dần dần mất hút vào dòng người đang tấp nập di chuyển trên hành lang.

Minh An một mình ở lại, suy nghĩ lan man rồi tự gõ vào đầu mình: - Ngu, anh ta cũng đâu có hỏi mình, chưa gì đã tự khai. Rốt cuộc ai mới trơ trẽn đây???

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro