Chương 11: Đã Rất Lâu Không Gặp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhà hàng hẹn phỏng vấn lần này là một nhà hàng Pháp nằm trong khu trung tâm thành phố. Nổi bật với lối kiến trúc cổ kính chấm phá vào đó là chút hiện đại giữa lòng thành phố hoa lệ, với những cánh cửa gỗ và những ô kính mờ im lìm khép lại, tách vẻ ồn ã bên ngoài và tĩnh lặng bên trong thành hai khu vực đối lập. Nội thất bài trí không quá lộng lẫy, nhưng toát lên sự tinh tế nhẹ nhàng, đối lập giữa hai màu đen trắng trong không gian rộng rãi thoáng đãng. Cảnh vật ngoài trời tươi tắn cũng khiến con người ta vô cùng dễ chịu mắt nhìn. Minh An nhanh chóng tiến đến phòng hẹn, ngồi vào bàn, vừa lấy giấy bút, máy ghi âm ra vừa chào hỏi:

- Chào anh, xin lỗi đã đến trễ, đường kẹt xe quá. Mong anh thông cảm!

- Minh An! đã lâu không gặp, không nhận ra tôi sao? – Người đàn ông ngồi đối diện cất tiếng nói

"Giọng nói này ... rất quen".

Minh An ngẩng đầu ngước nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt điển trai mang nét lạnh, đường nét cương nghị chính trực, mắt xếch kiêu hãnh ẩn dưới hàng chân mày rậm nam tính, mũi cao thẳng nối vầng trán rộng với đôi môi đầy đặn khép hờ, mái tóc được cắt cao gọn, phần mái được chảy chuốt vuốt ngược ra sau. Người đó mặc áo sơmi trắng, xắn tay áo cao, cởi hai cúc áo trên. Tất cả toát ra vẻ cao ngạo nhưng đứng đắn, ngay thẳng của một con người từng trải.

"Khuôn mặt này..."

-Cậu không nhận ra tôi? – Giọng nói không trầm không bổng, đã có phần mất kiên nhẫn

Minh An khéo léo quan sát lại một lần nữa, rồi như nhớ ra điều gì, thốt ra thành lời

-Vương Huy, là anh phải không?

Người đàn ông trước mặt gật đầu.

- Thật không ngờ lại gặp anh ở đây, anh là giám đốc của Royal?

- Vậy cậu nghĩ đang phỏng vấn ai?

- Em, em ... - Minh An thoáng ngượng ngùng, "Sao mình lại hỏi cái câu ngu ngốc đó"

- Xem ra tôi vẫn chưa đủ nổi tiếng để khiến cậu chú ý tới.

- Em không có ý đó, nghe danh giám đốc Royal đã lâu, chỉ không ngờ lại là anh

- Tôi không xứng đáng làm giám đốc?

- Em lại không phải có ý này, anh đừng hiểu lầm – Minh An ra sức giải thích

- Bỏ đi, bắt đầu phỏng vấn – Vương Huy phất phất tay

- Vâng, vậy em bắt đầu – Minh An tuân theo

Cậu bấm máy ghi âm, cầm bút trên tay, bắt đầu hỏi:

-Câu đầu tiên, hiện nay tình hình bất động sản đang bị "đóng băng", nhiều dự án xây dựng đang bị hoãn vô thời hạn, vậy mong anh cho biết những điều đó có ảnh hưởng đến công ty của anh hay không? Và nếu có thì nó ảnh hưởng như thế nào?

Vương Huy nhếch chân mày trái suy nghĩ một chút, rồi nhìn cậu từ tốn trả lời:

-Đúng là những năm gần đây tình hình bất động sản đang bị đình trệ, tuy nhiên nhu cầu xây dựng nhà cửa vẫn rất cao, số lượng khách hàng đến công ty chúng tôi và các dự án thiết kế hầu như không có biến đổi. Còn về phía các công trình bị tạm hoãn, tôi cho rằng có thể do vài lí do như thiếu kinh phí đầu tư hay chất lượng thi công kém, cho nên nó hoàn toàn không ảnh hưởng đến công ty. Royal luôn tạo ra những bản vẽ thỏa mãn tiêu chí khách hàng.

-Câu thứ hai, hiện nay Royal được đông đảo mọi người biết đến là công ty kiến trúc nổi tiếng với chất lượng phục vụ tốt nhất thành phố, vậy theo anh những yếu tố nào giúp nó đạt được thành công như vậy? Và ngoài ra, anh có tiêu chí nào để điều hành một công ty phát triển hơn nữa?

-Thực ra mà nói tôi không dám nhận Royal nổi nhất thành phố này, nhưng tôi dám cam đoan một điều là mọi người sẽ không cảm thấy hối tiếc khi cầm trên tay bản vẽ của Royal. Mỗi bản vẽ của chúng tôi đều được thực hiện bởi những kiến trúc sư có kinh nghiệm ít nhất 2 năm và được kiểm tra tuyệt đối kĩ càng trước khi giao đến tay khách hàng. Để có Royal được như hôm nay, không hề có một yếu tố đặc biệt hay công lao của riêng bất kì ai. Tất cả đều nhờ vào sự quản lí chặt chẽ của ban lãnh đạo, thái độ nghiêm túc với công việc của các phòng chức năng và đặc biệt là tài năng và sự chăm chỉ của đội ngũ nhân viên. Còn về tiêu chí xây dựng và phát triển công ty, tôi nhớ có một người đã nói như thế này: Tất cả mọi việc hãy làm với tất cả tình yêu của mình, mỗi ngôi nhà anh vẽ ra hãy dành hết tâm tư cho nó như thể đây là ngôi nhà dành cho những người thân yêu nhất của anh. Bao nhiêu năm qua, tôi vẫn chưa thể quên người nói ra điều này, và càng muốn gặp lại người đó để nói một tiếng cám ơn, vì đã cho tôi biết làm việc có tâm huyết trách nhiệm là như thế nào...

Những ngón tay đang tốc kí đột nhiên ngưng lại, âm thanh ngòi bút ma sát trên mặt giấy cũng lập tức im lặng. Vương Huy cẩn thận quan sát nét mặt của cậu, khuôn mặt anh không biến động nhưng lại vừa kể ra một chuyện quan trọng trong quá khứ, một câu nói khiến anh lấy đó làm động lực thúc đẩy tiến về phía trước. Một tay gõ nhịp trên mặt bàn, một tay chống cằm, anh lặng yên theo dõi từng cử động nhỏ nhất của cậu. Minh An cẩn thận ghi nốt phần trả lời của anh, cố giữ nét bình thản ngước mặt lên đọc câu hỏi tiếp theo. Trong lòng cậu biết rõ người đó là ai nhưng lại đang lảng tránh. Sự việc những năm về trước tốt nhất cứ để nó bị lãng quên đi...

Sau nửa tiếng đồng hồ trôi qua, người hỏi qua người đáp lại, cứ thế cuộc phỏng vấn diễn ra vô cùng suôn sẻ

- Giám đốc Vương, đây là câu hỏi cuối cùng, anh đã có đối tượng kết hôn chưa?

- Tôi không thích những câu hỏi mang tính riêng tư – Vương Huy bác bỏ

- Đây chỉ là câu hỏi mà tất cả đọc giả nữ vẫn luôn thắc mắc, xin anh, hãy trả lời có được không? – Minh An nài nỉ

Vương Huy nheo mắt nhìn cậu thật lâu, cuối cùng lạnh lùng buông một tiếng: - Chưa

- Anh có phải là quá kén chọn? Vậy mẫu người anh thích như thế nào? – Minh An tò mò

- Theo tôi nhớ, câu trước đó đã là câu hỏi cuối cùng – Vương Huy nhếch mày

- Anh cứ xem như đây là câu hỏi phụ, anh giúp em đi, số báo này chắc chắn nhờ anh mà tăng mạnh
doanh thu.

Vương Huy tiếp tục nhìn Minh An một hồi lâu, rồi nhẹ nhàng hỏi ngược lại

- Cậu thật sự không biết?

- Anh không nói, em sao có thể biết

- Người đó tôi đã nhắc đến trong phần trả lời lúc nãy– Vương Huy thản nhiên nói

Minh An phải cố hết sức giữ nét bình tĩnh trên khuôn mặt để cố gắng gượng cười theo phép lịch sự, không biết lúc này ngón tay đang bấu chặt cây bút vẽ lung tung tung những thứ gì lên giấy.

- Người đó đang ngồi trước mặt tôi – Như sợ cậu không nghe thấy hay để nhắc nhở cậu không được phép lảng tránh, Vương Huy tựa lưng vào ghế nhẹ nhàng tuyên bố.

Không khí rơi vào yên lặng, xung quanh chỉ vang lên tiếng nhạc du dương, tiếng dao nĩa chạm nhau trên mặt đĩa sáng bóng, tiếng nói chuyện của những thực khách khác.

- Vương Huy, anh thật biết nói đùa – Minh An đã có phần mất tự nhiên

- Cậu nghĩ tôi đang đùa? - Im lặng một lúc, Vương Huy nói tiếp – Năm đó, nếu không phải xuất hiện thêm một Hoàng Nhật Minh, tôi có lẽ đã giành được cậu. Chỉ trách tôi bất tài thôi.

- Sao, sao anh lại nói vậy? Lúc còn là sinh viên, anh rất nổi tiếng trong trường chúng ta còn gì? – Minh An khép nép đáp lời

- Vậy tại sao lúc đó, cậu không chấp nhận tôi?

Không khí xung quanh lại một lần nữa trầm mặc, nhường chỗ cho những tạp âm hỗn độn. Ở chiếc bàn giữa căn phòng, hai người đàn ông đang ngồi đối diện nhau, vô cùng ngượng ngập, lúng túng. Đã rất lâu, họ không gặp mặt kể từ mùa hè năm đó. Có những chuyện cứ tưởng không thể lãng quên được nhưng cứ phải tìm mọi cách chôn giấu đi. Có những người cứ tưởng sẽ không bao giờ gặp lại cư nhiên có thể tình cờ ngồi chung một bàn như thế Cả hai im lặng, miên man trong dòng hồi tưởng... Những năm tháng thanh xuân rực rỡ ấy đến bao giờ mới có thể buông lơi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro