Chương 10: Gặp Lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vừa bước ra khỏi cửa phòng, Dương Minh tung tăng chạy lại nắm tay Minh An, vô tư cười hỏi

- Ba, hôm nay ăn món gì?

- Con đừng cố tình lãng sang chuyện khác. Lí do lần này là gì hả? – Minh An quay sang nheo mắt hỏi con trai, khuôn mặt rất tức giận.

- Bọn con chỉ giỡn với nhau thôi mà – Dương Minh cúi dầu, di di vạt áo

- Giỡn với nhau à? Lần trước con hôn cô bé Vy Vy gì gì đó đến mức ngất xỉu, hại nó ám ảnh đến giờ vẫn chưa dám đi học. Vậy cũng là giỡn? – Minh An thật sự bực bội

- Lần đó là cô cho diễn kịch công chúa hoàng tử, con chỉ diễn thôi.

- Vậy còn lần con bắt gián bỏ vào quần của Đông Quân thì sao?

- Tại nó giành đồ ăn của con trước

- Còn lần con lấy bút lông vẽ đầy mặt thằng bé Gia Anh lúc nó đang ngủ?

- Ai biểu nó làm hư cây bút chì ba tặng con

- Con ... ba tức chết mà ... Minh Minh, ba đang rất giận con – Minh An quay sang chỗ khác, lấy tay ôm mặt.

Dương Minh thấy ba mình như vậy, vội chạy tới nắm lấy áo ba, quýnh quáng xin lỗi:

- Ba, ba đừng giận con mà, con biết sai rồi, con xin lỗi ba, ba nhìn con đi mà, con năn nỉ đó, ba...

- Con nói rõ ba nghe, tại sao con đánh bạn? – Minh An vẫn không quay người lại hỏi

- Tại nó, nó nói con là thằng không có mẹ - Dương Minh nói, giọng nghẹn ngào

Minh An nghe con trai nói, khuôn mặt đang nóng bừng chợt dịu đi, quay sang ngồi xuống trước mặt Dương Minh, nở nụ cười nhẹ. Vuốt má con trai, Minh An nói

- Con cảm thấy tủi thân?

- Con không có

- Vậy tại sao lại đánh bạn?

- Con ... con ...

- Minh Minh, con nói cho ba nghe, con có thương ba không? – Minh An nhìn thẳng con trai, thấy hình ảnh của mình hiện rõ trong đôi mắt long lanh của nó

- Con thương ba nhất nhất trên đời – Dương Minh ôm chầm lấy ba, làm cậu bật ngửa ra sau

- Ba cũng thương con nhất nhất trên đời – Minh An ôm chặt con vào lòng. – Hai chúng ta, chỉ cần yêu thương nhau, không cần có mẹ, ba vẫn yêu thương con nhất, sẽ chăm sóc đầy đủ cho con, không để con chịu thiệt thòi. Như vậy con có thấy tủi thân?

Dương Minh vùi đầu vào vai ba mình, lấc đầu : - Không có, ba thương con, con không hề tủi thân.

- Vậy con phải hứa với ba không được quậy phá, phải học hành chăm chỉ - Minh An đưa ngón út lên trước mặt

- Con hứa – Dương Minh cũng đưa ngón út của mình lên móc ngéo, nở nụ cười tươi, chan hòa như ánh nắng mặt trời.

- Được rồi, vậy về thôi, để xem hôm nay bà nội con nấu món gì? – Minh An dựng con trai lên, cũng đứng dậy phủi phủi quần áo

Cả hai đi được vài bước thì điện thoại Minh An rung chuông. Cậu bắt máy, bên kia là một giọng nam

- Alo, Minh An cậu đang ở đâu?

- Ở ngoài tòa soạn – Minh An đáp

- Cậu có đang rảnh?

- Cũng không bận lắm

- Vậy giúp tôi đến phỏng vấn giám đốc của văn phòng kiến trúc Royal, tôi quên có việc riêng, nên không đi được.

- Hẹn gặp ở đâu?

- Ở nhà hàng X, đường YYY. Sao? Được không?

- Có phí làm việc ngoài giờ không?

- Tất cả nhuận bút bài này, tôi chuyển cho cậu

- Được, tôi sẽ giúp

Cúp máy, Minh An quay sang nhìn con trai cười nói

- Minh Minh, ba chở con về nhà trước, sau đó phải đi làm việc, hôm nay ba không ăn cơm ở nhà được.

- Có chuyện gì sao ba?

- Không có gì, chỉ có chút việc ba cần làm. Ba sẽ về trước giờ con đi ngủ.

- Dạ - Dương Minh nhẹ đáp

Chở Dương Minh về tới nhà, căn dặn con làm bài tập, rồi nhìn con khuất bóng sau cánh cửa, Minh An mới yên tâm phóng xe đến địa điểm hẹn. Lúc cậu đến nơi đã trễ hơn 5 phút, yên vị tại ghế ngồi, định thần một lúc mới cất tiếng chào hỏi:

- Chào anh, xin lỗi đã đến trễ, đường kẹt xe quá. Mong anh thông cảm! – Minh An chưa kịp nhìn người trước mặt cất tiếng chào.

- Minh An! đã lâu không gặp, không nhận ra tôi sao? – Người đàn ông ngồi đối diện cất tiếng nói

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro