Chương 9: Cuộc Sống Mới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm tháng vội vã, tuổi trẻ đi qua mà chẳng ngoái đầu nhìn lại. Thấp thoáng, cũng đã 8 năm, một khoảng thời gian tương đối để mọi thứ thay đổi. Minh An giờ đã trưởng thành hơn nhiều. Sau khi sinh con, nghỉ ngơi, cậu quyết định quay lại trường hoàn thành chương trình học. Tuy xuất phát có phần muộn hơn nhưng cậu vẫn cố gắng nỗ lực tốt nghiệp với tấm bằng loại giỏi. Lận đận trong khoảng thời gian sau khi ra trường, chạy đông chạy tây, cậu cũng trúng tuyển được chân phóng viên trong một tòa soạn khá có tiếng. Cuộc sống dần đi vào ổn định hơn.

Lại nói về con trai cậu, Dương Minh lớn lên ngày càng kháu khỉnh, ngũ quan đầy đặn, toát lên vẻ tinh nghịch. Thằng bé hiếu động, thích chạy nhảy, không chịu ở yên một chỗ. Đáng ra lúc này thằng nhóc đang cùng ba chuẩn bị thật tốt để bước vào lớp 1, nhưng do vấn đề "ăn gian" tuổi khai sinh mà thằng bé đang chễm chệ ngồi trên ghế lớp 2 cùng những người bạn lớn hơn 1 tuổi ngày ngày chăm ngoan đến trường. Thành tích học tập trong lớp tuy hơi "be bét" nhưng lại được gắn mác "siêu quậy" trường học, tính ra nhỏ tuổi nhất trong lớp nhưng một mực khăng khăng bắt bọn nó kêu mình là "anh lớn". Chỉ trong nửa học kì đầu, Minh An đã phải họp phụ huynh riêng với cô giáo hơn 7 lần và vô số lần bị gọi điện mắng vốn.

Lúc đầu, cả nhà còn ngạc nhiên, Minh An cũng ra sức dạy dỗ, uốn nắn. Nhưng càng dạy thằng nhóc càng ương bướng, chỉ ngoan ngoãn nghe lời một thời gian lại chứng nào tật đó. Nghĩ cũng không có gì quá to tát, Minh An đành buông xuôi bất lực, không la mắng, không đánh đập, chỉ nhẹ nhàng khuyên bảo. Rồi thì chuyện "bị mời phụ huynh" cũng trở thành thói quen.

Hôm nay, Minh An cũng vì bị ép buộc mà phải đến trường giải quyết riêng với cô giáo về chuyện Dương Minh

- Anh Minh An, hôm nay tôi mời anh đến để nói chuyện về cháu Dương Minh – Cô giáo vào thẳng vấn đề

- Lại có chuyện gì sao cô giáo? – Minh An hỏi rồi quay qua liếc nhìn con trai đang khép nép đứng ở góc phòng

- Cháu nhà đã thực sự phạm lỗi lớn, cháu gây gỗ với bạn cùng lớp, đánh bạn chảy cả máu mũi, gãy hai cái răng cửa. – Cô giáo kể tội

- Thật như vậy sao? – Minh An há hốc mồm hết nhìn cô giáo lại quay qua nhìn con trai, chỉ nhận được một cái gật đầu từ Dương Minh ý muốn nói: 'Cô giáo nói đúng đó ba".

Đứng hình vài giây, cậu nghiêm chỉnh ngồi lại ghế, giương đôi mắt lonh lanh nước nhìn cô giáo

- Cô giáo, mong cô thông cảm, cô cũng biết gia đình chúng tôi có phần đặc biệt, chắc có lẽ vì từ nhỏ không có mẹ chăm sóc, nên thằng bé rất nhạy cảm sinh ra tính hung hăng.

- Tôi rất hiểu và thông cảm cho gia đình, nhưng những hành vi của cháu không thể không xử phạt

- Thưa cô, tôi vì mưu sinh mà phải làm việc suốt ngày, không quan tâm cháu được bao nhiêu, cháu sống với ông bà già cả, cũng có phần khó dạy dỗ. Tôi biết cháu vi phạm, cũng đã nghiêm khắc kỉ luật. Sự việc lần này mong cô rộng lượng bỏ qua cho. – Minh An nâng đôi mắt ngấn lệ kể khổ, chút chút lại sụt sịt mũi, khiến người đối diện không khỏi xúc động.

- Nhưng mà...

- Hay là như vầy, tôi sẽ trực tiếp giải quyết với gia đình cháu bé kia, được không?

- Vậy cũng được, tôi đưa anh số điện thoại liên lạc – Cô giáo rút ra tờ giấy lúi cúi viết lên một dòng số

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro