Chương 54: Bệnh cảm của Vương Huy (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Lúc về đến, cậu đem cháo múc ra bát rồi hâm nóng lại trà gừng, đem hai thứ ấy cùng ly nước lọc và thuốc đặt lên một cái khay lớn, bưng lên phòng ngủ. Đến trước cửa thì tình cờ nghe được cuộc đối thoại nho nhỏ của hai cha con người kia như sau:

-Baba, cho baba cục kẹo nè! – Dương Minh dốc từ trong cái hũ kẹo ra mấy viên đủ màu sắc, chìa tới trước mặt Vương Huy

-Được rồi, con ăn đi, baba không thích ăn kẹo – Vương Huy cười nhạt lắc đầu, đôi môi anh trắng bệch cả ra.

-Baba không ăn à? Mỗi lần con bị cảm đều ăn kẹo nên mới khỏe lại nhanh nhanh á!

-Vậy ba An có biết chuyện con lén ăn kẹo không?

-Không đâu! Con giấu kĩ lắm, chỉ dám nói cho baba biết thôi!

-Vậy sao con lại kể cho baba nghe chuyện bí mật của con?

-Tại con thấy baba bị bệnh nên kể baba nghe. Baba nghe theo con ăn kẹo sẽ mau mau khỏi bệnh!

-Nghe theo lời con, baba sẽ bị rụng răng mất – Bị cảm mà vẫn còn sức trêu chọc con nít nữa kìa

-Không có, không có, ba An nói con đang thay răng gì đó! Bị sún răng sau này sẽ có răng khác mọc đẹp hơn – Dương Minh hồn nhiên cười toe toét khoe ra hàm răng bị trống hai răng cửa.

Minh An bên ngoài tình cờ nghe được hết câu chuyện, cũng vô tình phát giác được chuyện Dương Minh lén lút giấu mình ăn kẹo. Cậu quay lưng đi lùi về phía cầu thang rồi giả vờ từ đó đi tới phòng ngủ, lúc đi còn cố bước thật mạnh để thông báo với hai cha con sự xuất hiện của mình. Việc đầu tiên, cậu tiến đến ngồi cạnh giường, bưng bát cháo còn nóng hổi lên trước mặt Vương Huy hỏi:

-Anh tự ăn hay cần em đút hộ?

Vương Huy nghe vậy thì không được tự nhiên ngồi dậy, tựa lưng lên thành giường, anh cầm lấy bát cháo trên tay cậu ăn từng muỗng từng muỗng. Cho đến khi kết thúc, Vương Huy đưa cái bát hết sạch cho cậu, Minh An hài lòng đưa qua anh ly nước lọc cùng thuốc hạ sốt. Yên tâm nhìn anh uống hết từng viên thuốc mới bưng chén trà gừng dỗ ngon ngọt:

-Huy, uống cái này đi! Nước gừng mẹ em nấu á!

Lần này, không ngờ Vương Huy lại đẩy cái chén đi, làm cho một phần nước trong chén đổ lên áo Minh An. Cậu tức giận la mắng anh:

-Tại sao anh không uống hả? Còn đẩy tới đẩy lui làm ướt áo em đây này!

-Không uống, anh ghét gừng

Vương Huy bậm chặt môi xoay người lại đối lưng với cậu, co co người lại, còn lấy chăn trùm kín cả đầu. Minh An đứng đó tần ngần chiêm ngưỡng một cảnh đắt "trời cho" . Hình như bệnh cảm có thể khiến Vương Huy hình thành hội chứng đa nhân cách thì phải? Cái dáng vẻ trẻ con ấy của anh thật khiến người khác động lòng, muốn ôm thật chặt vào lòng mà chăm sóc thật tốt, thật kỹ càng. Minh An không nhịn được, đặt cái chén xuống bàn chạy vồ lên người anh ghì thật chặt. Vương Huy trong chăn ngộp thở vùng vằn đẩy cậu ra, nhưng cố lắm cũng chỉ trồi được cái đầu rối bù xu ra ngoài. Hai mắt anh hơi đo đỏ trừng cậu. Minh An thấy thế lại càng ôm chặt hơn:

-Ai ui, cái thằng nhóc này thật đáng yêu quá đi! Còn khóc nữa sao? Ba chỉ cho con uống một chút nước gừng thôi mà, không cần phải sợ. Ba không cho con uống nữa!

-Buông – Vương Huy bị chèn ép trong ngực cậu, gằng giọng ra lệnh

Minh An cũng biết điều, không tiếp tục đùa dai mà nhẹ nhàng buông anh ra nhưng nhìn thấy bộ dạng long lanh nước mắt của anh lại không nhịn được gục mặt lên bụng anh thì thào:

-Huy, nhìn anh như vậy thật đáng yêu á, thật là kích thích quá đi!

-Minh An, em nên may mắn vì hôm nay anh bị cảm, nếu không hiện tại em đã bị nhồi nhét trong bồn cầu rồi biết không?

Minh An liền bật người dậy, nhìn anh nở nụ cười ranh ma: -Đúng là em may thật!

Vương Huy không có ý định tiếp tục tranh luận chỉ phán lại một câu cảnh báo: - Tốt nhất đừng lợi dụng lúc này chơi xấu anh, bằng không sau này em sẽ rất khó sống yên ổn

Minh An hừ lạnh, đứng dậy cầm chén trà gừng uống hết trong một ngụm rồi nhìn anh mỉa mai:

-Dễ dàng như vậy cũng không làm được, anh còn có thể làm chuyện gì khác trên đời?

-Có thể làm chồng của em đã là kì tích mà không phải ai cũng làm được – Vương Huy đáp trả một câu rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Minh An không đối đáp lại được nữa, đành yên lặng thu dọn chỗ bề bộn này rồi quyết định đi thay quần áo. Mới đi được mấy bước đã bị anh bắt lại cổ tay:

-Mang hộ anh cái laptop, anh phải coi lại hồ sơ thi công

Minh An lắc đầu trực tiếp phản đối:

-Không được, anh đang bị cảm, cứ nghỉ ngơi trước đã rồi làm việc sau!

Cậu muốn quay đi nhưng vẫn bị bàn tay nắm lại:

-Có chuyện gì nữa? Anh bị ngứa người à?

-Hay chúng ta làm đi, anh nghĩ mình còn đủ sức để làm chuyện đó.

Nhìn vào đôi mắt đầy ý nài nỉ của anh, Minh An nhất quyết cự tuyệt:

-Không ngờ anh bị bệnh mà vẫn có thể cuồng dâm được đến mức này!

Nói rồi cố tình gỡ bàn tay đang nắm rất chặt cánh tay mình, cậu lạnh lùng bước đi, bỏ lại một Vương Huy đang bơ vơ, tội nghiệp trong phòng. Dương Minh nãy giờ chứng kiến màn "ân ái" tình cảm của hai vợ chồng này thì ngây ngô hỏi:

-Baba muốn làm chuyện gì vậy? Con làm cho baba được không?

Vương Huy gối đầu nhìn lên trần nhà thở dài:

-Chuyện người lớn, con không làm được đâu

Cuộc đời Vương Huy đúng là "bất hạnh" khi cưới phải Minh An. Là ai mới đây mấy tiếng trước còn hùng hồn tuyên bố sẽ chăm sóc anh thật tốt, vậy mà bây giờ lại quyết tâm từ chối chăm sóc tâm hồn anh như vậy. Đòi hỏi chút chuyện "đời thường" mà lại bị coi thường thành cuồng dâm là sao đây? Vương Huy hôm nay không những bị cảm mà còn bị tổn thương trong lòng sâu sắc.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro