Chương 55: Chuyện tình nhà sách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Hiện tại trong nhà sách có khá đông người đang đi qua đi lại, đầu tóc nhấp nhô ẩn hiện sau những cái kệ cao trưng bày đủ loại sách. Có mặt ở kệ sách tham khảo cho học sinh lớp 4, trong lúc Vương Huy đang cẩn trọng lựa chọn từng đầu sách phù hợp với trình độ của Dương Minh thì người nào đó lại đang ngồi thu lu một góc cười nắc nẻ với quyển "Ô Long Viện" trên tay. Không biết nội dung truyện hài hước sâu sắc đến mức nào mà khiến Minh An cười ngả nghiêng ra nền gạch, trên mí mắt thấy thấp thoáng mấy giọt nước mắt, còn miệng thì cứ liên tục hít vào thở ra để lấy lại nhịp thở bình thường. Vương Huy từ trên nhìn xuống thật muốn dùng chân đá mạnh vào mông người này văng ra xa mấy mét, rồi trực tiếp giả vờ xem như không có gì mà tiếp tục chọn sách. Anh có thời gian chung sống đủ dài với cậu để cuối cùng rút ra một nhận định: Minh An chính là kiểu người không có mặt nào nổi bật, nhưng lại giỏi phô trương, thích làm quá. Chẵn hạn như lúc này chính là minh chứng cụ thể rõ ràng.

-Anh nhớ không nhầm thì chính em lôi kéo anh đến đây chọn sách cho Minh Minh – Vương Huy vì không muốn những người khác chú ý đến chỗ này thêm nữa mà lên tiếng nhắc nhở

Minh An gật gật đầu, mắt không rời quyển truyện tranh nhiều màu sắc: -Anh cứ chọn sách đi, em nghĩ mấy việc này anh giỏi hơn em

Vương Huy lần này lặng lẳng cúi người xuống, nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất đối diện cậu, chậm rãi tách lấy cuốn sách trong tay cậu ra:

-Là ai nói muốn đi chọn sách tham khảo cho con, ai muốn con học giỏi hơn?

Minh An hơi mất hứng nhìn anh, gật đầu thừa nhận:

-Là em. Nhưng nhiều sách quá em không biết chọn loại nào nên mới kéo theo anh cùng đi, bằng không em chọn một mình cũng được.

Minh An chính là loại người nhanh chóng chối bỏ trách nhiệm một cách trắng trợn như vậy, không làm tốt việc gì sẽ lập tức đổ lỗi. Nhưng theo Vương Huy thấy, đây chỉ là những chuyện nhỏ nhặt, không đáng phải bận tâm. Anh cứ như vậy nhìn cậu, nheo nheo đường chân mày nam tính, ánh mắt sâu thẳm mang đầy ý cảnh cáo.

-Được rồi, được rồi, em sẽ lập tức đứng đậy đi chọn sách liền đây - Minh An cuối cùng phải khuất phục với cái trừng mắt của anh, đứng đậy phủi phủi mông quần, lập tức cầm từng quyển sách lên xem xét. Sách tham khảo toán và tiếng việt ở đây có rất nhiều loại, mỗi loại do mỗi tác giả khác biên soạn, Minh An thật không biết quyển nào thật sự hay, tác giả nào thực sự nổi tiếng có uy tín. Cậu đã qua cái thời cấp một ấy mấy chục năm trời, bây giờ hỏi lại chắc cũng không còn nhớ được bao nhiêu, đừng nói đến kiến thức cả kỉ niệm với bạn bè thầy cô, trường lớp chắc cũng đã đem toàn bộ "chôn cất" tử tế hết rồi.

Lại nói đến, Minh An vì từ sau sự kiện họp phụ huynh bị cô giáo nhắc nhở về tình hình học tập của con trai mà dạo này vô cùng quan tâm đến việc học của thằng bé, còn mời cả gia sư riêng về dạy kèm. Nhưng dường như vẫn chưa yên tâm mà liên tục đổi người, cuối cùng mới hài lòng với một cô giáo có chút ít tiếng tăm của trường điểm trong thành phố. Người ta thường nói "tiền nào thì của nấy", Minh An chấp nhận bỏ ra một số tiền kha khá đầu tư, đổi lại việc học của Dương Minh ngày càng có kết quả tốt đẹp, không những đã lấy lại được kiến thức cơ bản mà sắp tới còn chuẩn bị học nâng cao thêm. Đó là lí do giải tích tại sao hai ông bố vốn ngày thường chỉ thích ở nhà "tâm sự" với nhau lại rảnh rỗi dắt tay đi nhà sách như hôm nay.

Minh An chăm chú liếc sơ qua một lượt, lại cẩn thận đảo mắt lại một vòng, xong xuôi cũng chọn được một quyển "Học tốt ngữ văn lớp 4", lí do duy nhất để cậu chọn nó vì bìa sách nhìn khá đẹp: một hàng chữ nhũ bạc bên trên cùng với hình búp sen chưa nở mới lú đầu bên dưới rất nổi bật, quan trọng hơn cả chính là chủ biên của quyển sách có cùng tên với cậu. Minh An tự hào quay qua vừa định khoe khoang thì nhìn thấy Vương Huy đang bận rộn lấy từng quyển sách bỏ vào giỏ, hình như là trên kệ hiện tại có bao nhiêu quyển là sẽ gom hết bấy nhiêu. Máu tiết kiệm của cậu lại sôi sục lên, cậu nhanh tay lấy ra hết đống sách bỏ lại lên kệ:

-Này, anh phung phí vừa thôi, đâu cần phải mua nhiều sách như vậy. Minh Minh cũng đâu thể đọc với làm hết được

Vương Huy với lấy đống sách Minh An mới vừa bỏ ra đặt lại vào trong giỏ, giải thích:

-Đầu tư việc học của con không thể nói là phung phí. Cứ mua về để Minh Minh học từ từ. Không phải em luôn mong ước con sẽ ngoan ngoãn chăm chỉ đọc sách sao?

-Đúng thật là vậy. Nhưng thật sự em không nhẫn tâm đến mức như anh

-Chính vì em không nhẫn tâm được nên anh mới thay em chịu trách nhiệm làm người xấu

Minh An nghe được vô cùng xúc động, trong lòng dạt dào cảm xúc ngưỡng mộ mà ôm chầm lấy anh, Vương Huy cũng để yên cho cậu tự do thể hiện mặc dù đã có một số người đang nhìn về phía này chỉ trỏ. Nép vào bờ ngực săn chắc của anh, cậu thì thào:

-Huy, anh chính là chồng tốt, yêu anh chết mất thôi!

Vương Huy ôm lấy bả vai cậu, khẽ nhếch môi cười

-Cái đó còn phải chờ em nói?

Cũng không biết hai người đã giữ nguyên tư thế ấy được bao lâu, cũng không biết đã có bao nhiêu người đi qua bàn tán về hai người họ, nhưng hạnh phúc vẫn cứ là hạnh phúc, họ chỉ đơn giản ôm nhau và yêu nhau, không làm gì sai và cũng chẳng gây tổn hại đến ai.

Chừng một lúc sau, Minh An lợi dụng giây phút hiếm hoi mà Vương Huy đối xử dịu dàng với mình, lập tức nhanh miệng đưa ra đề nghị:

-Huy, anh nói yêu em được không? Ngay tại đây, nói thật lớn

-Có muốn anh ngay tại đây bóp cổ em không?

-Vậy tăng thêm tiền tiêu vặt của em được không? Tiền lương của em cùng với tiền anh đưa vẫn không đủ dùng

-Vậy ly hôn đi, anh sẽ chia cho em một nửa tài sản, lúc đó thoải mái mà tiêu xài

-Không được, nhất định em không ly hôn đâu. Giữa tiền bạc với anh, em vẫn luôn chọn được sống với anh cả đời

Minh An cúi gằm mặt, di di mũi giày trên nền gạch, chính cậu còn đang rất ngại ngùng mà đỏ mặt khi nói ra những lời ấy. Nhưng cậu lại không biết rằng người nghe được những lời ấy - Vương Huy lại đang xoa đầu cậu rất cưng chìu, còn cười rất tươi, rất hạnh phúc. Anh xoay người cậu áp vào kệ sách trưng bày từ điển, từ từ tiến lại gần áp sát đôi môi cậu, khi chỉ còn cách một chút xíu nữa, Minh An lại hóa thẹn vội vàng cầm muốn sách giơ lên trước mặt che đi, khiến Vương Huy không kịp thắng gấp mà trực tiếp hôn lên cái bìa sách thô cứng, khô khốc, hoàn toàn không cảm xúc. Minh An cẩn thận hạ cuốn sách xuống, ló ra đôi mắt to tròn đang đảo qua đảo lại xem có ai ở xung quanh hay không, đến lúc không thấy có một bóng người xuất hiện trong vòng bán kính 5 m quanh khu vực hai người đang đứng, cậu mới yên tâm lấy toàn bộ quyển sách ra khỏi mặt. Nhìn vào đôi mắt đầy chân thành pha thêm một chút trách cứ của anh, Minh An cười nói:

-Được rồi, anh bắt đầu lại đi...

Chưa kịp dứt hết câu, miệng của cậu đã bị lấp đầy bởi miệng của anh. Vương Huy nhẹ nhàng cắn mút đôi môi của cậu, rồi lại đưa cái lưỡi linh hoạt luồn lách vào bên trong, lần lượt đụng trúng từng tế bào thụ cảm bên trong khoang miệng của cậu. Minh An say đắm để anh mặc sức khám phá chơi đùa, cậu chỉ việc tiếp nhận những vị giác yêu thương anh trao, ngoan ngoãn tiếp nhận nó – từng chút một.

Đến lúc Vương Huy chịu buông tha, cánh môi Minh An đã đỏ hồng lên cùng một chút ướt át. Cậu xấu hổ lấy tay che mặt, miệng không ngừng lầm bẩm trách mắng bản thân tại sao lại phóng túng, dễ dãi như vậy. Nếu lỡ như có ai tình cờ đi ngang qua, thật không biết phải giấu mặt vào cái ngóc ngách nào nữa?

-Từ tháng này sẽ tăng thêm tiền tiêu vặt cho em

Vương Huy sau một màn thỏa mãn lại được khuyến mãi thêm bộ dáng ngại ngùng của "vợ" thì trên mặt tràn đầy ý cười, ném lại một câu đụng trúng mong ước nãy giờ của cậu rồi buông người ra, ung dung xách giỏ đi đến quầy bán dụng cụ học tập. Minh An thì từ khi nghe xong đã thoát khỏi trạng thái che mặt thẹn thùng, cứ đứng đó cười ngây ngốc, lại không nhịn được sự vui sướng chạy đến khoác tay anh:

-Huy, có câu này em muốn hỏi anh lâu rồi, anh phải trả lời thành thật nhá!?

Vương Huy không nói gì, phong thái từ tốn lấy mấy cây bút ra viết nguệch ngoạch lên giấy thử mực. Sáng nay, Dương Minh nói cần thay bút mực mới.

Minh An thấy anh không nói gì thì xem như đồng ý, nhanh miệng đặt câu hỏi:

-Nếu như buộc phải chọn cách nhảy xuống sông rồi chết dưới đó để chứng mình tình yêu của anh dành cho em thì anh có dám không?

Vương Huy xoay người qua nhìn cậu, trong ánh mắt chứa đầy sự phức tạp, kiểu như có phải em coi nhiều phim truyền hình quá rồi không? Hay anh có nên tịch thu hết đồ công nghệ của em không?

Ngược lại, Minh An có vẻ rất chờ mong, trong lồng ngực vô cùng hổi hộp đợi câu trả lời của anh. Nhưng đã hơn một phút vẫn chưa thấy anh sẽ có ý định trả lời, có phải câu hỏi khó quá không? Cậu đành lay lay cánh tay anh như hối thúc.

Vương Huy ngước mặt lên nhìn trần nhà, rồi quay sang trái sang phải nhìn khắp nơi, mãi một lúc mới nói:

-Anh là người có đầy đủ năng lực trí tuệ để kiếm tiền, không phải một thằng vô dụng sẵn sàng chết vì mấy lí do không đâu. Anh nghĩ em cũng không muốn yêu một thằng ngu như vậy đúng không?

Minh An bật cười, gật gật đầu ra vẻ rất đồng ý. Đúng vậy, Vương Huy của cậu không phải là người có thể nói ra những lời lãng mạn làm hài lòng, chìu chuộng người khác, càng không phải là người có thể vì tình mà từ bỏ mạng sống, thân thể nhưng lại là người đã yêu sẽ yêu một lòng trọn vẹn, không dối gạt. Là người mà Minh An muốn yêu rồi yêu mãi, yêu đến hết cả một đời không ngừng nghỉ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro