Chương 56: Những ngày thật khác...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Đó là những ngày này. Mỗi buổi sáng thức dậy không có vòng tay Vương Huy ôm cậu vào lòng. Và Minh An kịp cảm thấy trống trải cùng xao xác đang ngự trị trong tim.

Vương Huy đi công tác đã năm ngày, là thảo luận về dự án xây dựng resort nghỉ dưỡng trên đảo. 5 ngày ấy, Minh An vẫn ăn, uống, đi làm, chăm con và ngủ như ngày thường, chỉ khác một chút là nhịp sống trật đi đôi chỗ và vắng vẻ người nào đó cùng mình sinh hoạt hằng ngày. Một chút ấy dường như bao trùm cả sự cô đơn trong cõi lòng. Minh An đã thật sự nghiêm túc nghĩ rằng, chỉ mới xa cách mấy ngày đã nhớ nhung như vậy, nếu chẵng lỡ có một ngày nào đó buộc phải rời xa nhau thì tột cùng cảm xúc sẽ như thế nào? Những buổi đêm trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, lại trăn trở nghĩ đến vấn đề ấy, rồi lại không đầu không cuối buông xuôi, mặc cho cơn mơ chiếm đóng. Chính là không đủ can đảm nghĩ đến những điều đáng sợ ấy.

Mỗi ngày, Vương Huy đều tranh thủ gọi về cho cậu, thời gian không cố định, bất kể sáng hay tối, cứ rảnh rỗi lúc nào thì sẽ gọi lúc ấy. Nội dung cuộc nói chuyện cũng chỉ vỏn vẹn mấy câu hỏi thăm, chuyện học của Dương Minh rồi lại dặn dò giữ gìn sức khỏe. Thời gian cuộc thoại cũng chẳng nhiều nhặn, cố gắng lắm thì kéo dài được 10-15p, nhưng những lúc ậm ờ vài tiếng chẳng biết phải nói gì thì chỉ có mấy mươi giây ngắn ngủi. Để đến lúc đầu bên kia cúp máy, Minh An lại cảm thấy hụt hẫng với luyến tiếc. Vốn dĩ đã soạn sẵn rất nhiều thứ muốn hỏi, muốn nói trong đầu nhưng khi nghe thấy giọng anh thì lại hỗn độn, loạn xạ cả lên. Mặc cho những cảm xúc trào ra đứt quãng rồi lại gói ghém vào trong, cố gắng dùng chất giọng bình tĩnh nhất để nói với anh. Cái cảm giác phải cố dồn nén những nhớ nhung, lo lắng để người nào đó có thể yên lòng quả thật rất khó khăn!
....

Buổi sáng trong lành mát lạnh hôm ấy, Minh An ngồi tựa người hẳn trên ghế trước bàn làm việc, bộ dạng xem ra rất mệt mỏi, trên trán còn lấm tấm mấy giọt mồ hôi. Cậu thở hồng hộc nghĩ đến việc mình mới dọn dẹp xong cái phòng kho dữ liệu, giấy tờ đã bị bỏ mặc mấy tháng nay thì vô cùng tự hào. Ở cái tòa soạn này, người ít nhưng đồ đạc thì chất hàng đống, nằm la liệt rải rác khắp nơi. Vậy mà lại có cái tật lười biếng, cứ tiện đâu quăng đó, đến lúc cần lại nháo nhào đi tìm kiếm. Vì vậy, tất cả nhân viên đều thống nhất mỗi tuần sẽ dọn dẹp lại một lần, phân ra đồ nào của ai đem đi cất giữ, chỉ riêng cái phòng kho thì bị ngó lơ hoàn toàn, chẳng ai buồn quan tâm tới nó mà trực tiếp phớt lờ đi. Minh An hôm nay chính là rảnh rỗi không có chuyện làm nên mới đột nhiên chú ý đến nó.

Cậu lấy lại nhịp thở đều đặn, bất giác mở điện thoại, vẫn chưa thấy tin nhắn hay cuộc gọi nào từ Vương Huy, tuy không thường xuyên nhưng đa số các lần anh đều gọi vào giờ này hay sớm hơn trước đó. Minh An quyết định nhấn số gọi cho anh, rất lâu chỉ nghe thấy những tiếng tút... tút... kéo dài mà chưa ai bắt máy, cậu lại chột dạ gọi thêm lần nữa, rồi một lần nữa, vẫn không ai trả lời. Minh An tắt máy nhìn chăm chăm vào màn hình điện thoại rồi lại buồn bã quay ra gõ chữ trên bàn phím cho bài viết tuần tới.

Đến giờ nghỉ trưa, Minh An tránh ra một góc gọi lại cho Vương Huy, bên kia vẫn thấy đổ chuông nhưng lại không có ai bắt máy. Cậu bắt đầu thấy hoang mang, Vương Huy trước nay chưa từng phớt lờ điện thoại của cậu, chỉ là đôi khi cố tình bắt máy chậm một chút, nhưng chuyện từ sáng đến giờ chưa gọi được một cuộc điện thoại thì có hơi lạ. Không còn cách nào khác, cậu ủ rũ đi ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp trong tòa soạn. Các chị gái, anh trai nhìn thấy cậu chẳng buồn động đũa, mặt mày thất thần buồn bã thì nhiệt tình hỏi thăm, động viên, ản ủi... các loại đều có đủ, nhưng Minh An vẫn cảm thấy trống vắng chút gì đó trong lòng.
Vật vờ lắm cũng đợi được đến lúc tan ca, cậu lê một thân cô độc chạy sang trường tiểu học đón Dương Minh. Trong vô thức, lại không muốn trở về nhà nên đành chở con đi dạo phố lúc hoàng hôn buông dần.
Màu nắng nhạt nhào sắp tan biến vào không gian và đằng xa xa mặt trời đỏ hỏn đang nguội lạnh dần khuất sau tòa nhà cao tầng. Trăng đã lên cao, ẩn hiện trên nền trời đang ngả màu từ xanh trong sang u tối, trầm mặc. Cậu chở Dương Minh băng qua bao nhiêu con đường, tấp vào bao nhiêu con phố, dừng chân ở những con hẻm ngoằn ngoèo, đều đã đi được nhiều chỗ, ăn được nhiều món, đã cười nói đủ kiểu nhưng vẫn là thiếu vắng một người cạnh bên cùng chia sẻ. Chính những lúc cả nhà cùng ra ngoài đi chơi thế này, Vương Huy sẽ không bằng lòng ngồi lề đường ăn mấy món mà theo anh chỉ dành cho trẻ con ấy, nhưng vẫn sẽ ngồi một bên chăm chú nhìn hai người còn lại vừa ăn vừa cười nói, trên môi cũng bất giác nở nụ cười. Hay những lúc ngồi ở bờ sông đón gió mát rười rượi, Minh An bất giác để kem chảy trên tay mà giãy giụa la hét, còn Vương Huy thì cẩn thận lấy khăn giấy lau tay cho cậu, còn tranh thủ trách mắng một câu: "Đến cả ăn kem cũng không bằng được Minh Minh!" Còn có những lần ngoại lệ đi đường vắng vào đêm khuya, Minh An hối thúc Vương Huy tăng tốc chạy thật nhanh rồi rủ rê, lôi kéo con trai cùng la hét ầm ĩ với mình. Mấy cái tiếng ồn ấy vô cùng gây chú ý khi những người còn đang đi lại trên đường liên tục nhìn về phía họ. Vương Huy lúc đó chỉ biết che mặt xem như không để ý tới mà chuyên tâm lái xe. Đúng thật, có những chuyện tưởng chừng như vô tình quên đi nhưng khi chợt giật mình tìm về nhớ đến lại dâng lên quá đỗi mãnh liệt, dào dạt.

Dương Minh tuy còn nhỏ nhưng cũng hiểu được phần nào tình cảnh lúc này. Ba An của nó không vui khi ba Huy đi vắng – đó là những điều nó thấy được trong suốt những ngày qua. Thằng bé nghịch ngợm trèo lên ngồi trên đùi ba mình, đưa cây xiên que đến trước miệng cậu:

-Baba nói ba An sẽ buồn khi baba vắng nhà nên nói con phải tìm cách làm ba An vui mà con không biết làm cách nào hết, nên ba ăn đi rồi hết buồn

Minh An bật cười vừa định mở miệng nói gì đó, lại bị Dương Minh cướp lời trước:

-Baba nói ba cười rất xấu, còn nói đừng để ba cười nhiều quá cũng không được cho ai nhìn thấy, nên bây giờ ba đừng cười nữa!

Minh An thoáng sượng mặt, lập tức có ý nghĩ muốn bay ra đảo đập chết con người kia ngay tại chỗ. Nói xấu người lớn công khai trước mặt trẻ con chính là kiểu đạo đức gì đây?

-Nhóc con, ai là ba ruột của con?

Thằng bé vô cùng không suy nghĩ mà lắc lắc cái đầu :

-Con không biết đâu, baba cho con rất nhiều sô cô la

-Vậy ba cho con nhiều hơn

-Baba còn mua cho con mấy bộ lego nữa

-Nhóc con, có tin ba tại đây đánh cho con một trận không?

-Vậy ba Huy mới là ba ruột của con – Thằng nhóc nhảy phóc xuống đất cố tình lè lưỡi chọc tức cậu

Minh An nhìn theo không thể nào tức giận với thằng bé được, chỉ cảm thấy trong tâm chút gì đó vui tươi hơn, trên môi lại lần nữa nở nụ cười thật tươi. Thằng bé này, có cái tính độc miệng sao lại giống Vương Huy đến vậy?

Tối đó, chơi vơi giữa nỗi nhớ trong căn phòng tối chỉ bơ vơ một bóng người, Minh An băn khoăn, trăn trở hết ngồi dậy chống tay suy nghĩ, lại đi tới đi lui, rồi nằm vật ra giường gác tay lên trán nhìn trần nhà. Cuối cùng, cậu cầm lấy điện thoại quyết định nhắn cho Vương Huy một tin:

"Huy, tại sao lại không nghe máy? Anh đang "bận" với người khác phải không?"

Đành lòng lúc nhắn tin này, cậu không có ý nghĩa Vương Huy sẽ lăng nhăng phản bội cậu nhưng vẫn cứ tỏ ra giận hờn một chút vì ai đó khiến cậu cả ngày cứ lẫn thẫn, thất thần không thể tập trung làm việc được.

Cứ như vậy, đem điện thoại đặt sang một bên rồi ngả lưng chợp mắt. Thỉnh thoảng còn he hé chờ tin anh nhắn lại nhưng vẫn chẳng thấy đâu. Mãi cho đến lúc cậu đã chìm sâu vào giấc ngủ, màn hình điện thoại chợt sáng lên. Là tin nhắn của Vương Huy:

"Nếu không phải là em, anh cũng chẳng bận tâm đến ai khác".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro