Chương 59: Cuộc sống đẹp tươi phía trước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh An ngồi bấm điều khiển TV từ kênh này sang kênh khác. Bấm chán lại nằm dài ra ghế sa-lông, gối đầu lên đùi Vương Huy đang làm việc bên cạnh, lăn tới lăn lui. Nằm đã lại dứng dậy đi đi lại lại ra vẻ rất suy tư. Vương Huy đối diện với tình cảnh này, không nhịn được mà dùng chân đạp cậu 1 cái. Minh An bị ngã, không đau nhưng vẫn ai oán nhìn anh. Đứng dậy phủi phủi hai tay, lại tiếp tục đi qua lượn lại trước mặt anh, thở dài mấy tiếng.

-Đi chỗ khác làm trò – Vương Huy một tay nâng nâng gọng kính, tay còn lại bấm bấm bàn phím máy tính

-Không làm trò, em đang suy nghĩ

-Em có gì phải suy nghĩ? Đầu óc ngốc nghếch – Vương Huy khinh thường buông lời

-Mặc em, em ngốc nhưng tư duy vẫn ổn định, vẫn có thể suy nghĩ

-Vậy em nghĩ cái gì? – Vương Huy lúc này đã gấp máy tính lại, nghiêm túc nhìn cậu

-Em đang nghĩ lúc mẹ Bảo Quyên đến sẽ như thế nào, còn cả họ có thích gia đình chúng ta không? Dẫu sao gia đình này cũng có chút khác biệt, họ có ghét Minh Minh không? Cô ấy sẽ không chán ghét phải không? – Minh An trút ra cả bầu tâm sự chất chứa nguyên 1 ngày

Vương Huy nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm. Sau đó, vươn người đứng dậy kéo cậu vào lòng, vòng tay qua bụng cậu, áp sát vào người mình:

-Không khác biệt, chúng ta là một gia đình bình thường, chỉ đặc biệt hơn một chút là có hai người đàn ông, nhưng chúng ta hạnh phúc.

Minh An thở ra nhẹ nhõm, yên tâm, bớt đi chút lo lắng, bàn tay bấu chặt vào đôi tay anh đang siết chặt hông mình. Cậu im lặng nhìn xa xăm ra cửa sổ, áp chặt tấm lưng vào người anh như tìm kiếm sự ấm áp cùng tự tin.

-Ngay cả lúc gặp mẹ anh, cũng chưa thấy em căng thẳng như vậy - Vương Huy ý tứ muốn trêu chọc

-Biết sao được, là phụ huynh của bạn con trai, em không lo mới lạ - Minh An phì cười với câu trách cứ của anh

-Yên tâm, còn anh bên cạnh – Vương Huy kề mặt lên vai cậu, cũng theo hướng nhìn ra cửa sổ.

Bên ngoài ráng chiều rực rỡ như ánh lửa đằng phía chân trời xa xa, những cánh chim mỏi cánh về tổ sau một ngày dài kiếm ăn, hàng cây nhuộm đầy thứ ánh sáng yếu ớt cuối ngày, kéo dài miên man dọc theo những cung đường sầm uất các cửa hiệu. Tiếng động cơ ồ ồ, tiếng kèn xe inh ỏi, tiếng người la lét chói tai. Tất cả đều hối hả về nhà, tạm kết thúc cho một nhịp sống mưu sinh quẩn quanh, vô định...

Bất chợt, chuông cổng từ ngoài vọng vào, kéo hai người đang say sưa ngắm cảnh trở về thực tại

-Đến rồi – Vương Huy thủ thỉ vào tai cậu

-Để em ra mở cửa – Minh An gỡ bỏ vòng tay anh, nhanh nhẹn bước ra ngoài

Cậu vừa mới mở cổng, Minh Minh đã xông xáo lao lên trước giới thiệu

-Ba, đây là Bảo Quyên và mẹ của chị ấy

Minh An gật đầu với con, rồi quay qua tươi cười với hai người đi cùng thằng nhóc

-Chào chị

-Chào cậu

Người phụ nữ gật đầu từ tốn chào lại. Minh An lia mắt quan sát từ đầu đến chân. Phong thái của người này rất sang trọng. Khuôn mặt cũng được trang điểm nhẹ nhàng, không cầu kì chói mắt. Vóc dáng cũng cân đối, không thô kệch, mà cũng không gầy gò ốm yếu. Tóm lại, về ngoại hình không phải bàn cãi nữa.

-Tôi là Ngọc Anh, là mẹ của Bảo Quyên – Người nữ tự giới thiệu về mình

Minh An cũng tươi cười gật đầu đáp lễ

-Tôi là Minh An, ba của Dương Minh

Lúc này, con bé kế bên Ngọc Anh lay lay cánh tay mẹ nũng nịu

-Mẹ, con đói quá!

Minh An nghe vậy, tự ý thức được tư cách chủ nhà của mình, niềm nở mời khách

-Mời hai mẹ con vào nhà, bên trong có đồ ăn đã chuẩn bị sẵn

-Cám ơn cậu

-Không nên khách sáo

Minh An cười rồi dắt hai người vào nhà. Dương Minh ở phía sau đóng cổng, cũng nhanh chóng chạy lại đi sóng vai với Bảo Quyên.

Vừa vào phòng khách thấy Vương Huy đã ngồi ở đó. Ngọc Anh có chút bất ngờ hỏi cậu

-Người này là...?

Minh An đỏ mặt không biết phải trả lời ra sao, nhanh chóng chọn cách tẩu tháo nhanh gọn lẹ

-Tôi vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Chị cứ nói chuyện với anh ấy. Đây là Vương Huy

Minh An giới thiệu tên của anh qua loa rồi chuồn vào bếp. Vương Huy nhìn theo dáng cậu có chút khó chịu cau mày

-Con chào chú ạ! – Bảo Quyên cười tươi lễ phép chào hỏi

-Chào con, con là Bảo Quyên? – Vương Huy xoa đầu cô bé

-Dạ vâng ạ, con học cùng trường với Minh Minh ạ, con học lớp 5 – Con bé đưa 5 ngón tay biểu thị

-Còn chú là Vương Huy, là ba của Minh Minh

-Vậy ạ? Minh Minh có 2 ba ba lận ạ? Lạ quá!!!

-Bảo Quyên, không được nói bậy – Ngọc Anh đứng bên cạnh nhắc nhở

-Không sao – Vương Huy xoa đầu Bảo Quyên cười nhẹ - Đúng, Minh Minh có hai ba ba, con có thấy lạ không?

Con bé chu mỏ suy nghĩ một hồi thì gật đầu

-Vâng, nhưng chú rất đẹp trai – Con bé cảm thán một câu

-À – Vương Huy không nhịn được bật cười – Bảo Quyên cũng rất dễ thương mà

-Chú nói thật ạ? Mẹ con ở nhà nói con rất xấu

Vương Huy gật đầu củng cố cho nhận định của mình:

-Bảo Quyên rất dễ thương, lại còn rất lễ phép, không giống như Minh Minh nhà chú, chỉ biết quậy phá

Bảo Quyên thấy mình được khen cười tít mắt. Dương Minh ở một bên bĩu môi phản đối

-Con cũng thấy mình rất đẹp trai

Dường như lời này phát ra không ai quan tâm thì phải?

-Được rồi, Minh Minh dắt chị đi xem phòng của con đi – Vương Huy chủ động đề nghị - Bảo Quyên hôm nay cứ chơi vui vẻ

Hai đứa nhóc gật đầu ngoan ngoãn đi lên lầu nhường chỗ cho bậc phụ huynh hỏi thăm.

-Chào anh – Ngọc Anh đưa bàn tay ra phía trước

-Chào chị - Vương Huy lịch sự đưa tay ra bắt lại – Mời chị ngồi

Vương Huy ngồi xuống rót cho Ngọc Anh một tách trà nóng. Cô cầm tách trà, khẽ thổi hơi trong tách. Hương trà bay lên ngào ngạt, thơm nức mũi

-Trà thơm quá!

Ngọc Anh không nhịn được mà cảm thán một câu. Đưa môi nhấp một ngụm trà cảm nhận vị nóng hòa quyện với hương thơm đặc trưng, thấy ấm lòng đến lạ. Nhẹ ngàng đặt tách trà xuống bàn, cô đưa mắt nhìn khắp nhà một lượt:

-Nhà anh thật đẹp!

-Cám ơn, chị quá khen – Vương Huy khiêm nhường đáp lời

Minh An từ trong bếp tiến ra ngồi cạnh anh, cũng không quá gần, tự hào khoe khoang

-Là do Huy thiết kế hết. Anh ấy là kiến trúc sư

-Thật tài giỏi

Ngọc Anh vẫn chưa thôi đưa mắt nhìn căn nhà, buộc miệng khen một câu. Bất chợt, ánh mắt rớt trúng bức ảnh đóng khung to đùng treo trên tường gần phía họ đang ngồi. Là bức ảnh "nụ hôn ba người". Đầu óc liếng thoắng suy nghĩ một lúc, lại quay sang hai người kia cười hỏi

-Hai người sống chung với nhau? Hai người là...

Minh An đơ họng không dám trả lời cúi gằm mặt xuống. Vương Huy khẽ nắm lấy bàn tay cậu nâng cao, lộ ra cặp nhẫn cưới lung linh dưới ánh đèn. Anh gật đầu quả quyết :

-Đúng vậy, chúng tôi đã kết hôn

-Hai người đã sống với nhau bao lâu?

-Sắp tròn một năm

-Thật hạnh phúc! – Ngọc Anh nhìn họ, hai mắt đầy ngưỡng mộ

Minh An ngước mặt nhìn vào mắt chị, thấy trong đó là một chút xót xa và ngưỡng mộ

-Chị và anh nhà chẳng phải cũng hạnh phúc sao? – Minh An cười cười

-Tôi là mẹ đơn thân – Khuôn mặt cô đã thoáng nét buồn

Nụ cười trên môi cậu tắt lịm. Vương Huy đăm chiêu nhìn cô. Mãi một lúc, Minh An mới run rẩy bật lời khỏi môi

-Xin lỗi! Đáng lẽ tôi không nên hỏi đến!

-Không sao, tôi quen rồi. Không phải bây giờ vẫn sống tốt sao? – Ngọc An nở nụ cười, đôi mắt rưng rưng nước

Hai đứa nhóc từ lúc vào cửa đã biến mất lúc này lại đột nhiên xuất hiện. Xem ra cũng đúng lúc phá tan không khí ngượng ngùng trong phòng

-Mẹ, con đói – Bảo Quyên chui vào lòng mẹ rầu rĩ

-Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi – Minh An đứng bật dậy mời khách

Bữa cơm ấm cúng xuất hiện thêm hai người cứ thế tự nhiên mà diễn ra. Trên bàn ăn, người lớn vui vẻ trò chuyện, kể về mình, về công việc, về gia đình. Ngọc Anh cũng không ngần ngại kể về cuộc sống một mình nuôi con. Chốc chốc lại quay sang Bảo Quyên cười âu yếm. Đôi khi lại sụt sùi khi nhớ lại kí ức đau buồn cũ. Minh An ngồi lắng nghe cũng nghẹn lòng thương xót.

-Hai người nên biết quý trọng hạnh phúc của mình. Ngoài kia ắt hẳn còn nhiều khó khăn hơn – Ngọc Anh chân thành khuyên nhủ

-Chúng tôi biết. Những người ngoài kia cũng chỉ nghĩ chúng tôi là một gia đình kì cục

-Không phải, không phải kì cục mà cực kì hạnh phúc – Ngọc Anh lắc lắc ngón trỏ thon dài

Cả ba cùng nâng ly rượu đỏ sóng sánh, cụng vào nhau kêu lách cách. Hai đứa nhóc cũng ham vui mà nâng ly nước trái cây của mình lên chung vui. Minh An vui sướng hô lên

-VÌ CUỘC SỐNG TỐT ĐẸP HƠN!!!

Bọn họ cứ vui vẻ trò chuyện cho đến tối, khi cả thành phố hoa lệ lên đèn mới chịu kết thúc. Tiễn khách ra về, Minh An đóng cửa, rồi ôm choàng lấy Vương Huy đứng bên cạnh :

-Nhất định, chúng ta phải hạnh phúc - thật hạnh phúc!

Bởi lẽ cuộc đời là những sự vô định nối tiếp chồng chất, nên chúng ta cứ phải nắm chặt tay nhau... Cuộc sống vẫn đang tiếp tục vận hành với điều tốt đẹp của riêng nó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro