Chương 60: Chụp hình ngoại cảnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gần đây, Minh An có đọc một bài báo trên mạng. Nội dung liên quan đến đám cưới của hai người đàn ông ngoại quốc. Cậu thấy khá hấp dẫn bởi những bức hình cưới tuyệt đẹp của họ, thầm ganh tị. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu và Vương Huy vì bận việc không tổ chức lễ cưới đã đành, đến cả ảnh cưới để lưu giữ lại cho con cháu cũng không có. Nghĩ vậy, Minh An chỉ biết tạch lưỡi tiếc rẻ.

Hiện tại 8h tối ở phòng khách, Vương Huy đang cầm tay dạy Dương Minh vẽ ngôi nhà trên giấy, còn Minh An thì ngây ngẩn người xem chuyên mục "Chuyện gia đình" trên TV. Chốc chốc, nghe nữ MC nói đến vấn đề nào liên qua đến người đàn ông của gia đình, cậu lại quay sang nhìn anh như kiểu "có đúng vậy không?"

-Huy, chúng ta đã kết hôn chưa?

Vương Huy đang chuyên tâm cầm tay con vẽ từng đường nét, nghe cậu nói vậy, lại từ tốn buông tay con, ngước mặt nhìn cậu

-Hôm nay em lại phát bệnh nữa à?

-Không phải, em muốn hỏi chúng ta cưới nhau chưa?

-Vậy em nghĩ tại sao em lại ở trong nhà này, còn nằm chung giường với anh?

-Vậy là cưới nhau rồi? Đâu có bằng chứng nào.

-Giấy đăng kí kết hôn

-Cũng chỉ là một tờ giấy, đâu còn thứ nào khác cho thấy anh với em đã cưới nhau?

-Minh An, em rốt cuộc bị gì hả? Hôm nay lại có triệu chứng lạ như vậy

-Em đang nghĩ chúng ta có thật sự cưới nhau chưa? Anh xem, trong nhà còn không có một bức hình chụp chung với nhau nữa

-Cuối cùng là em muốn chụp hình cưới? – Vương Huy nhướn mày hỏi cậu

Minh An len lén xem xét biểu tình của anh khẽ gật đầu.

-Vậy thì chụp - Vương Huy nói câu này là không có ý từ chối á? Không phải khó tin lắm sao?

-Đơn giản vậy à? Anh không phản đối?

-Thay vì nhìn khuôn mặt chán ghét của em hằng ngày, anh chấp nhận chịu khổ một lần

-Nói gì chứ? Khuôn mặt em luôn rạng rỡ sắc xuân

-Mặt em chỉ rạng rỡ khi trên giường

-Ăn nói dơ bẩn. Trước mặt con không được nói bậy

Vương Huy nhún nhún vai, tiếp tục quay lại cầm tay con trai vẽ vẽ. Thầm nói nhỏ vào tai nó

-Minh Minh, con nên chuẩn bị trước, những ngày tiếp sau sẽ không biết ba An biến thành dạng gì đâu. Ba ba với con vẫn là sẽ rất cược khổ.

Thật ra những ngày đó không tệ như những lời Vương Huy nói, bằng chứng là họ vẫn an an ổn ổn mà sống. Chỉ riêng hôm nay, 3 người Vương Huy, Minh An và Dương Minh đến studio chụp hình. Không hẳn là hình cưới mà là hình gia đình của họ. Sau khi đợi thợ chụp ảnh chuẩn bị đầy đủ, họ lái xe đến địa điểm chụp ngoại cảnh.

Nơi này là một đồng cỏ xanh bát ngát, có những hàng cây mướt mát chạy dài theo đường đi rải sỏi đá. Có cánh đồng hoa cải vàng ươm nhuộm màu rực rỡ dưới ánh nắng. Có hồ nước yên tĩnh trong suốt phản chiếu cả bầu trời cao thăm thẳm. Minh An nắm tay Dương Minh căng người hít thở lấy luồng không khí tươi mới đang lan tỏa xung quanh. Vương Huy tắt máy xe, bước ra ngoài, chìa bàn tay ra mỉm cười nhìn cậu. Minh An vui tươi nắm lại, siết chặt năm ngón tay đan vào nhau.

Buổi chụp hình bắt đầu, thợ ảnh tóc nhuộm đỏ cầm máy bấm tanh tách, 3 người họ phải liên tục thay đồ tạo dáng theo đúng ý tưởng bộ ảnh đề ra từ trước. Vương Huy tuy đã đồng ý nhưng thật không tự nhiên phối hợp chút nào. Thợ ảnh bảo anh tạo dáng nhảy lên để chụp chùm bong bóng đầy màu sắc, biểu cảm phải tự nhiên vui tươi vào nhưng anh lập tức bác bỏ khiến thợ ảnh nổi cáu phát điên tại chỗ. Cuối cùng, sau một hồi căng thẳng đại chiến "búa, kéo, bao", anh thợ chụp hình đành chấp nhận nhường một bước: hai người chỉ cần đứng trên đất, cầm chùm bong bóng đối diện với nhau, nhìn nhau thật âu yếm là được. Đến cảnh chụp hai người xuống hồ ngâm nước, Vương Huy kiên quyết không đồng ý, nhiếp ảnh gia của chúng ta điên tiết muốn ngay tại đây văng tục đánh người. Nhưng kịp thời uống miếng nước bình tĩnh nghĩ lại chênh lệch thể hình giữa người quá khác biệt, sợ rằng chưa đụng được đến người đã bị người đánh nằm chèm bẹp một con.

Vương Huy thật ra không phải chán ghét cảnh chụp này cho lắm, miễn cưỡng cũng có thể cho qua nhưng chính là anh lo cho cậu. Minh An có tật dị ứng với nước bẩn, nếu ở dưới hồ quá lâu vùng da tiếp xúc với nước hồ sẽ nổi mẫn đỏ ngứa ngáy rất khó chịu, vì vậy cậu chưa một lần tắm biển, cùng lắm chỉ dám mang dép đi trên cát cũng do bệnh dị ứng bẩm sinh đó gây ra. Cho nên cuối cùng không có thỏa hiệp nào cả, cũng không lắng nghe đề nghị chỉ gần đứng gần mép hồ của anh tóc đỏ, Vương Huy tuyên bố chuyển cảnh không do dự. Hai người lần lượt chụp được một hồi, thợ ảnh nhíu mày lắc đầu chỉ tay về phía Vương Huy liên tục bắt bẻ:

-Chưa được, hai người cần tình cảm hơn nữa. Tôi nói cái anh này, anh tên Huy phải không? Anh không cười được à? Chụp hình cưới mà nãy giờ chưa thấy cười cái nào. Anh bị bắt ép phải không?

Vương Huy nhìn xoáy sâu vào mắt thợ ảnh mang theo ý hăm dọa giết người khiến anh ta mất tự nhiên, có hơi chút run rẩy, lập tức quên béng mình mới vừa nói gì. Minh An đứng một bên chứng kiến màn đấu mắt nảy lửa sắp phân thắng bại, cười cười nhảy vào giải vây:

-Không cần đâu. Anh ấy bị đau răng nên hơi khó cười

Vương Huy dời tầm mắt qua cậu không phản bác, không nói gì, cũng không biết đang biểu cảm những gì trên mặt. Chỉ đơn giản là nhìn cậu. Theo mọi người trong buổi chụp đều thấy thì là rất dịu dàng tình cảm. Nhiếp ảnh gia tóc đỏ nhanh tay chộp nhanh khoảng khắc này, hướng về họ động viên mấy lời:

-Tốt lắm, cứ nhìn nhau tình cảm như vậy. Đúng rồi, rất tốt. Minh An, cậu tiếp tục được không?

Minh An lúc này đã thấm mệt, trán lấm tấm mồ hôi cũng cố vui vẻ gật gật

-Được

Vương Huy bên cạnh thấy biểu hiện không tự nhiên của cậu, thì thầm vào tai

-Mệt không? Vậy nghỉ đi hôm khác chụp

Minh An nắm chặt tay anh, cười tươi đến hai mắt nhắm tịt

-Không sao, chụp cho xong đã. Nắm tay em đi!

Vương Huy dò xét nhìn cậu, một lúc sau mới an tâm gật đầu nắm lấy tay cậu. Cảm giác ấm nóng lan tỏa khiến cả hai đều thấy rất dễ chịu. Buổi chụp hình tiếp tục. Nhưng lần này có vẻ khả quan hơn. Không khí buổi chụp cũng dần được dãn ra. Vì mau chóng muốn kết thúc, nên Vương Huy ra sức chìu theo đủ kiểu tạo dáng của cậu. Minh An bắt anh phải ôm mình trìu mến, bắt anh cười tươi nhìn cậu, bắt anh tình cảm hôn cậu, bắt anh làm đủ thứ trò mà trước nay có chết anh cũng không làm.

-Tốt, một tấm cuối – Thợ ảnh giơ một nhón tay biểu thị

Minh An, Vương Huy và cả Dương Minh đang ngồi trên băng ghế dài nhìn vào ống kính chuẩn bị cho những shoot hình cuối cùng. Vương Huy lịch lãm với áo sơ mi xanh nhạt, tay áo xắn cao, vạt áo bỏ vào quần âu vừa ôm gọn chân, dài tới mắt cá. Minh An trẻ trung khoác áo thun trắng, thân áo to hơn người một chút và chạy dài xuống che lấp nửa phần quần short màu xanh biển. Còn Dương Minh bé con năng động với áo thun xám đậm, họa tiết những giọt sơn loang lỗ chảy dài, xõa tung bỏ ngoài quần short jean có dây deo trên vai. Bất chợt, thằng nhóc đứng bật dậy, ép đầu hai người ba của mình đối điện nhau, môi chạm môi. Cả hai người đều bất ngờ không kịp phản ứng. Dương Minh khom đầu xuống chu mỏ hôn môi cậu và anh. Đúng lúc, máy ảnh lóe sáng bắt kịp khoảnh khắc tuyệt vời ấy

-Rất tốt, tấm đẹp nhất của ngày

Người thợ ảnh nhìn vào màn hình máy cười hài lòng. Vương Huy nói to về phía đó

-Một tấm nữa

Nói rồi ôm chặt hai người trước mặt. Minh An vì bất ngờ mà ngã dúi vào lòng anh đầu năm trên khuôn ngực rắn chắc. Dương Minh cũng ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay anh. Kịp lấy lại bình tĩnh mà cười tươi thì máy ảnh cũng vừa lúc chụp lại.

Buông cậu và con ra, anh nhìn cậu trìu mến, đuôi mắt cong cong, môi cười cười nói:

-Chúng ta phải hạnh phúc!

Lần này đến lượt Minh An không kìm được xúc động, choàng tay ôm Vương Huy và Dương Minh thật chặt vào người. Vầng dương rực rỡ chói lòa đang soi sáng nụ cười của niềm vui, của hạnh phúc, của sự an yên trên môi mỗi người. Cơn gió mát rượi thổi nhẹ chở mùa về đi ngang qua đây. Mặt hồ im lìm vì bước chân nhẹ nhàng của thời gian mà giật mình tỉnh giấc, tạo ra những vòng tròn lan rộng ra mặt nước. Hàng cây xanh xanh rì rào hát bản tình ca cùng gió. Lại một mùa mới sắp sang. Vương Huy, Minh An và con trai vẫn từng ngày ở bên nhau, gắn bó không rời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro