Chương 68: Mảnh kí ức chỉ thuộc về bầu trời năm ấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhật Minh vừa về đến nhà đã nóng bức đến khó chịu. Anh nhanh chân đi vào phòng mở vòi tắm rồi thay quần áo. Quay trở ra, 1 thân chỉnh chu lấy khăn bông lau khô đầu. Những giọt nước vươn trên sợi tóc ướt mềm, mơn trớn theo sườn mặt căng cứng không biểu hiện cảm xúc mà nhỏ giọt xuống áo thun trắng. Từng giọt từng giọt loang lỗ thấm ướt. Anh tiến lại bàn rút ra một điếu thuốc. Bàn tay lại vô tình đánh rơi khung ảnh kế bên xuống nền nhà. Anh mệt mỏi cúi người nhặt lên bức ảnh từ trong đám kiếng vỡ toang vươn vãi trên sàn. Trầm ngâm nhìn vào hình ảnh cậu trai đứng bên cạnh anh. Trong đó là Minh An với đôi mắt sáng trong mở to cùng nụ cười tươi tắn của những ngày thanh xuân ấy...

[Nhật Minh, đến đây, chúng ta chụp một tấm đi!]

[Sao không chụp? Anh không thể chụp với đàn em một tấm à? Làm đàn anh kiêu thật đó]

[Này, nhanh lên đi! Em đứng dưới nắng sắp không chịu nổi nữa]

[Anh nói xem, em nghiêng mặt bên trái hay bên phải sẽ đẹp hơn? Không được! Anh đứng lên trước một chút, như vậy mặt em nhìn sẽ nhỏ hơn á]

[Sao anh lên hình lại ăn ảnh như vậy? Đẹp trai thật có lợi!]

Những lời nói năm xưa của cậu chợt ùa về trong tiềm thức. Giọng nói vui vẻ vang vọng bên tai chân thật đến mức khiến anh không chủ động được mà bật cười . Những năm tháng thanh xuân thật xinh đẹp, làm con người ta không thể nào quên trong suốt chiều dài cuộc đời...
..........
Trong một ngày nắng hạ trong trẻo nhảy nhót trên đỉnh đầu, tán lá xanh um, phượng hồng và tiếng ve râm ran gọi hè, Nhật Minh nằm trên ghế đá trong khuôn viên trường mơ màng nhìn ngắm tầng không trước mắt. Không khỏi cảm thán nắng thật chói chang, nóng bức đến mức muốn lột sạch quần áo trên người tại đây ngay lúc này. Bất chợt bên tai văng vẳng tiếng của 2 nam sinh, nghe được câu có câu mất, trong lòng nảy sinh tò mò mà hứng thú ngước mặt lên nhìn về phía phát ra thanh âm. Bên đó, không phải Vương Huy sao? Còn cậu nhóc kia là ai?

Nhật Minh nhíu chân mày, nhìn bộ dạng ngây người của cậu thật ngu ngốc, cảm thấy chút thú vị. Trong tâm có cảm giác xao động nhẹ nhàng. Cư nhiên lại nâng cằm đặt lên thành ghế, dỏng tai nghe ngóng như các thím rảnh rỗi không việc gì làm đi nhiều chuyện hóng hớt hàng xóm. Anh đâu ngờ trong khoảng khắc ấy, lại vô hình lưu lại hình dáng của cậu vào những ngày bồng bột nông nổi của mình. Như một mảnh kí ức chỉ thuộc về bầu trời năm ấy. Rất bình yên. Cũng vô cùng trong sáng...

Có lẽ anh nên thừa nhận anh thích cậu từ lần đầu gặp mặt. Ban đầu chỉ đơn giản là ấn tượng về người mà Vương Huy tỏ tình. Anh hiếu kì muốn biết người đó là ai. Rồi càng hướng về cậu, càng thấy thú vị, càng không thể dời tầm mắt đi chỗ khác, tim không chủ động mà bật lên những rung cảm bồi hồi. Anh nhìn cậu, cậu nhìn theo Vương Huy. Trong lòng bất giác khó chịu, Nhật Minh đang đố kỵ với Vương Huy. Tại sao Huy là người gặp cậu ấy trước?

[ Vương Huy đi trước để lại mình cậu tần ngần đứng đó chẳng biết làm gì....

-Này, cậu cứ đứng ngốc như vậy thật khiến người khác khó hiểu – Nhật Minh chủ động đến bắt chuyện

Minh An không hề chú ý, chỉ đang tập trung suy nghĩ chuyện của mình. Bị lơ đẹp, anh tiến lại trước, áp sát vào mặt cậu

-Lần đầu được tỏ tình à? Nhìn bộ dạng thật ngu ngốc

Minh An lúc này đã mất bình tĩnh, gạt gương mặt kia sang một bên, trừng mắt nói

-Cũng không phải chuyện của anh

Nhật Minh bật cười, làm ra bộ mặt đăm chiêu nhìn cậu từ trên xuống dưới

- Không thể hiểu được, cậu nhìn rất bình thường, vừa ngu ngốc lại còn rất thiếu lịch sự. Không thể tin là người như cậu lại được Vương Huy tỏ tình – giọng vô cùng bỡn cợt, đầy ý trêu chọc

- Không phải như anh nói – Minh An tức giận

- Còn không phải? Chính tai tôi đã nghe

Minh An đuối lí chỉ biết trừng mắt nhìn người trước mặt.

-Này, tôi nói cậu thật quá ngây thơ. Vương Huy chính là chàng trai của các nữ sinh, trước nay chưa từng đặt ai vào mắt, lại đi tỏ tình với cậu, hoàn toàn không hợp lí. Lại còn, nếu cậu chấp nhận yêu cậu ta, có chắc chắn sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì với bọn con gái, gia đình của cậu ta – Người nam khoanh tay trước ngực, từ tốn nói.

Thấy Minh An đã có phần dao động, khóe miệng liền nhếch thành một nụ cười, nói tiếp

-Xem ra Huy chỉ muốn đùa giỡn với cậu

Minh An vừa nghe, cảm thấy đôi chân nặng trĩu, đầu óc choáng váng thiếu điều không đứng nổi. Nhưng đã rất nhanh lấy lại bình tĩnh, giương mắt nhìn anh.

-Cám ơn anh quan tâm, tôi tự biết phải làm cái gì.

Nói xong, cậu quay người bước đi. Khuôn mặt tuy đã khá hơn nhưng vẫn lấp loáng sự hoảng loạn tột cùng.

-Này, tôi tên Nhật Minh. Hoàng Nhật Minh – giọng nam gọi với theo

Minh An không xoay người cũng không đáp lại, cứ như vậy mà bước tiếp. Nhật Minh miệng nhoẻn một nụ cười. Huy, tôi công khai cướp người của cậu. ]

Bây giờ. Khi nghĩ lại, nhớ một người không phải vì cảm thấy còn nhiều nuối tiếc với người đó, hay có điều gì chưa toại nguyện trong mối quan hệ hai người, mà vì họ đã cùng mình bước qua những ngày tuổi trẻ tràn đầy chẳng bao giờ có thể trở lại. Đúng vậy, Minh An trở thành một phần tuổi trẻ của Nhật Minh, là người thương đầu tiên của anh, là một phần quá khứ tội lỗi. Mỗi khi nhớ về thì lại đau, mà muốn quên thì chẳng đành....

Cùng một bước chân, cùng một con đường, nhưng lại có hai lối rẽ. Bên này thì ngập ngụa bởi nhớ và thương, bên kia thì cuồng quay giữa hối hận và dằn vặt...
Cùng một đoạn tình cảm, cùng một người, nhưng lại khác biệt giữa quá khứ với hiện tại. Trước kia từng thân thiết kề bên, bây giờ thì xa lạ quá chừng....

Khoảnh khắc anh nói ra lời từ bỏ ấy

Anh biết chúng mình sắp lạc nhau

Và bàn tay không còn sức để nắm em thật chặc

Nhưng...

Nếu có thể trở về những ngày thanh xuân ấy

Anh vẫn không hối tiếc yêu em từ ngày đầu

Và quyết định sẽ nói rõ tất cả đối với em

Để đối diện với anh trong mắt em

Sẽ không phải là người em hận nhất....

Trong làn khói trắng miên man, Nhật Minh mơ màng nhớ về những thứ chỉ thuộc về riêng anh và cậu. Không phải chỉ nhớ về cậu, mà nhớ về 2 người – chính là đau đớn như vậy....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro