Chương 69: Mưa đầu mùa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm đó. Ngày Vương Huy bỏ đi, ngày Minh An đứng trước cửa bật khóc, ngày Nhật Minh vô tình chạy theo cậu. Mối quan hệ ba người dùng dằng ướt đẫm trong cơn mưa đầu mùa bất chợt đổ ập xuống thành phố.

Mưa sáng. Giọt nhỏ. Giọt to. Giọt mặn. Giọt đắng. Giọt rơi vào đáy mắt thành nỗi buồn trong veo. Giọt rơi vào tim làm buốt giá tâm hồn.

Nhật Minh chạy theo cậu đến trước cửa chung cư, trong lòng đại khái cũng biết được cậu đến đây tìm ai. Bởi trong những ngày đã cũ ấy, anh từng thuộc về nơi này, thuộc về một ngõ kí ức vô tình lãng quên.

[ - Huy, đá banh không?

-Không thích

-Tôi thấy cậu lúc nào cũng bày ra cái mặt như vậy? Muốn dọa chết tôi à?

-Cậu muốn không? Chết ngay bây giờ?

-Tha tôi đi ! Tôi còn muốn tận hưởng cuộc sống

-Vậy thì câm miệng lại, trả cho tôi yên lặng

-Làm bạn với cậu thật chán ! Tôi bắt đầu thấy hối hận đây

-Cậu nên cảm thấy may mắn mới đúng

-Tại sao ? Tôi có thấy may chỗ nào đâu ?

-Vì tôi chỉ coi cậu là bạn. Duy nhất

Nhật Minh nở một nụ cười sáng lạn, ném trái banh trên tay về phía anh. Vương Huy bắt lấy quả banh ném ngược lại. Cả hai bắt đầu vào trận bóng. Chỉ có 2 người bạn... ]

Nhật Minh chợt nhớ lại đã bao lâu không gọi Vương Huy một tiếng « bạn », không cùng Vương Huy chơi một trận bóng ra trò, không cùng đi chung với tư cách bạn thân. Có lẽ bắt đầu từ trận đấu hôm đó...

Vương Huy và Nhật Minh, họ là bạn thân từ nhỏ. Hai gia đình cùng sống cạnh bên trong căn chung cư cũ này. Hai thằng bé ngay từ nhỏ đã chơi chung với nhau, cùng học chung một trường tiểu học, cùng nhìn nhau lớn lên đến chán mắt. Vương Huy trưởng thành ít nói trầm tính, chỉ có một người bạn Nhật Minh suốt ngày luôn miệng bên cạnh. Nhưng, vào năm lớp 9 trung học, chẳng còn ai thấy hai đứa đi chung, cũng chẳng thấy hai đứa nói với nhau một câu, dù chỉ là tiếng chào hỏi bình thường. Nhật Minh tính tình phóng khoáng hòa đồng rất nhanh kết giao bạn mới. Vương Huy một mình trầm ổn luôn xuất hiện cô độc. Các bạn học trong trường chẳng ai dám hỏi nhưng vẫn luôn giữ thắc mắc hoài nghi. Theo như Nhật Minh giải thích thì họ thấy chơi chung không hợp nữa nên tách ra. Còn Vương Huy vẫn duy trì sự im lặng không nói tiếng nào. Nhưng cả hai đều ngầm hiểu, vào trận đấu tranh cúp toàn trường hôm ấy, việc Vương Huy không xuất hiện, đã vô tình cắt đứt sự ràng buộc mang tên tình bạn giữa họ...

Anh chậm rãi bước lên bậc thang đầy bụi bẩn, in hằn dấu chân ai đó vội vàng đi tìm một người. Lầu 2, phòng cuối cùng, nơi Vương Huy ở, nơi cậu đang khóc. Gió tạt nước mưa ướt hết cả hành lang, cũng làm ướt nốt nửa thân người cậu. Nhật Minh tiến lại im lặng ngồi kế bên cậu, lặng lẽ chống tay nhìn cậu khóc. Không một lời an ủi, cũng không làm phiền, đơn giản là nhìn cậu như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Minh An mới cạn nước mắt mà ngước đầu dậy, bất ngờ phát hiện kế bên có người « theo dõi » mình mà hốt hoảng :

-Sao anh ở đây?

-Xong rồi à? Nhìn cậu khóc thật ngu ngốc! – Nhật Minh tiện tay lau đi giọt nước còn vươn trên mí mắt của cậu

-Mặc kệ tôi, tôi khóc đẹp thì làm được gì? Chẳng phải đều là cho nước chảy ra khỏi hốc mắt thôi sao?

-Cậu ngồi trước cửa khóc tự nhiên như vậy, mặc kệ trời mưa vẫn ngồi khóc. Không ngốc chứ là gì? Thiểu năng à?

-Đừng quan tâm đến tôi. Mà sao anh ở đây ?

-Ấy, cậu quan tâm tôi à?

-Phí lời với bệnh hoạn – Minh An định không tiếp tục hỏi nữa quay sang chỗ khác nhìn nước mưa thi nhau rả rích trút xuống

-Tôi đi thăm người bạn sống ở đây, tình cờ đi ngang thấy ai giống cậu đang ngồi khóc rất khó coi. Nên sẵn lòng tốt đến ngồi chung với cậu – Nhật Minh buộc miệng bịa đặt một lí do khá thuyệt phục

-Anh mà cũng có lòng tốt ? – Minh An khinh thường với lí do của anh

-Tất nhiên, cậu ngồi khóc như vậy, ai đi qua không biết còn tưởng cậu điên. Nhưng tôi ngồi kế cậu, với gương mặt đẹp trai rạng ngời của tôi, người ta sẽ nghĩ khác, chỉ nghĩ rằng cậu vì giận tôi mà khóc. Tôi giúp cậu không bị bắt vào trại tâm thần. Như vậy không có lòng tốt thì là gì ? – Nhật Minh hãnh diện hất cằm vênh váo, điệu bộ rất khoa trương

Minh An không nói gì, ngẩn người nhìn vào màn mưa. Mưa rồi, mưa nặng hạt như tâm hồn cậu nặng trĩu. Nhìn dòng nước trên mái hiên chảy xuống, trong tim cậu xao động sự trống rỗng

-Vậy sao cậu ở đây ? – Nhật Minh phá đi phút trầm lặng giữa hai người, hỏi ngược lại cậu

Minh An thu hồi tầm mắt nhìn về phía anh, giọng nói nhẹ tênh :

-Cũng đến thăm bạn, nhưng bạn tôi đi rồi

-Bạn nào? Vương Huy?

-Sao anh biết?

Nhật Minh nhếch miệng, nhún vai tự nhiên trả lời :

-Tôi đoán thử, ai ngờ lại trúng. Nhưng mà cậu ta đi thì lát nữa cũng về, cậu việc gì phải ngồi khóc ?

-Có lẽ sẽ không về nữa - Giọng cậu yếu hẳn pha chút thất vọng

-Đi rồi ? Sao lại nhanh vậy ? – Nhật Minh chợt nhớ ra mẹ anh có nói qua bệnh tình bác Vương hiện tại không tốt nên Vương Huy phải thu xếp sang Pháp. Lúc đó, anh còn nghĩ mấy ngày nữa mới bay, nhưng hôm nay đã biến mất không lời tạm biệt.

-Đúng vậy, nhanh thật ! Còn không nói một tiếng...

Nhật Minh búng tay, gương mặt tươi cười đắc ý :

-Tôi nói rồi mà, cậu ta mấy hôm trước còn tỏ tình với cậu, hôm nay đã biến mất không thấy bóng. Chính là đang trốn cậu

-Tôi có phải quân khủng bố đâu mà phải trốn?

-Cậu còn hơn cả quân khủng bố. Tôi nghĩ sau khi tỏ tình với cậu xong, cậu ta về suy nghĩ liền cảm thấy hối hận. Sợ việc mình thích con trai bị phát hiện nên mới bỏ đi, để giữ thể diện ấy mà ! Dù sao cậu ta cũng thuộc dạng được chú ý trong trường.

-Tào lao! Anh đừng nói nữa thì tốt hơn – Minh An nghe nãy giờ không lọt được chữ nào liền la mắng

-Biết sao được, sự thật nó vậy. Bằng không tại sao tự nhiên lại bỏ đi? Không có lí do nào thuyết phục hơn là muốn trốn cậu. Bị lừa tình, cậu còn ở đây khóc như thằng ngu. – Liên tục trấn áp tinh thần, gieo rắc ý nghĩ tệ hại vào đầu đối phương

-Này, dù sao anh cũng đang ngồi cạnh một người bị thất tình. Thể hiện là một người tốt an ủi tôi thì bị chết à? – Minh An nhăn mặt oán trách

-Tôi nói cho cậu biết, trên đời này cái câu vô dụng nhất chính là : « Đừng buồn nữa ! Đừng khóc nữa ! ». Người ta đang buồn muốn khóc, mấy lời an ủi đó dư thừa quá rồi. Làm vậy thì người ta không buồn lập tức nín được chắc? Cứ để cho khóc thoải mái một trận rồi xong!

Minh An trố mắt nghe Nhật Minh phản biện. Không ngờ trên đời lại có người vô tâm thực dụng đến vậy. Cậu tức mình lấy tay đẩy anh ra cách xa chỗ mình. Không ngờ anh bị mất đà ngã xuống nền gạch trũng nước. Nguyên một phần mông ướt nhẹp. Minh An le lưỡi nhìn đi chỗ khác. Nhật Minh tức giận dứng bật dậy la lớn

-Này, tôi nói có gì sai mà để cậu trả thù. Con nít vừa thôi! Coi như tôi thấy hôm nay cậu buồn nên bỏ qua không so đo

Minh An không quay đầu lại nhìn anh, cảm thấy sự kiện này thật khó sức tưởng tượng. Ngước đầu nhìn ra ngoài trời, nhận xét một câu ngắn gọn: "- Hèn gì trời mưa!"

Cũng không biết anh có nghe thấy hay không, chỉ thấy một lúc sau, có cái chân đá vào chân cậu.

-Đứng dậy đi! Tôi dẫn cậu đi xả buồn

Nói rồi không đợi cậu kịp phản ứng, trực tiếp lôi kéo xuống lầu. Đến dưới hàng hiên ở cổng chung cư thì dừng lại, cẩn thận vuốt mấy sợ tóc rơi lòa xòa trước trán, hất mặt về phía trước ý muốn cậu nhìn ra ngoài. Nhưng Minh An lại chậm não không hiểu, mặt nhăn mày nhíu nhìn anh liên tục hất hất mặt:

-Anh bị động kinh à?

-Động kinh cái đầu cậu ! Ý tôi hỏi cậu muốn tắm mưa không ? – Nhât Minh mỏi cổ mà vẫn không biểu đạt được đành nói thẳng thành lời

-Lần này anh mới động kinh thật sự! Anh mấy tuổi rồi còn rủ tôi tắm mưa?

-Mặc kệ, tắm mưa không cần tuổi

Không đợi cậu nói thêm tiếng nào, lập tức đẩy cậu ra ngoài mưa. Minh An bị nước mưa dội lên người làm bừng tỉnh, định chạy vào mái hiên thì lại bị anh nắm cánh tay lôi chạy ào ra ngoài đường cái. Dưới màn mưa trắng xóa, xe cộ đi lại không nhiều, đường xá chìm đắm trong nước. Hàng cây xác xơ bị gió mạnh quật tung lá bay tán loạn. Những chiếc xe đạp lao thẳng vào vũng nước xuyên tạc qua màn mưa để về nhanh cho kịp. Lũ trẻ trần truồng như nhộng gọi nhau ầm ĩ. Hai bên đường, những hàng quán chưa dọn hết lật đật chạy chỗ. Mưa lớn thật ! Đất trời mù trắng nước trong màn mưa dày đặc.

Mưa bay bay trên tòa nhà cao tầng. Mưa nghiêng ngả trên đại lộ. Mùi nước mưa mới ấm và ngòn ngọt, ngai ngái. Mùi man mác, xa lạ của trận mưa đầu tháng đem về. Nhật Minh vô tư la hét chạy nhảy. Cả thân người ướt sũng mà miệng vẫn cười tươi khoe rõ hai lúm đồng tiền. Trong khi lúc nãy chỉ ướt một chút trên quần đã la to nạt nộ. Minh An bị anh dụ dỗ cũng tạm quên đi nỗi buồn thất tình mà nhập cuộc vui chơi. Hai người chạy qua chạy lại, cười hét nhộn nhịp cả cung đường. Quần áo bê bết đất cát dán vào người. Không tưởng tượng nổi hai đứa nó đang học đại học. Ai không biết còn tưởng bị điên thích làm chuyện màu mè ! Nhật Minh một bên hăng say nghịch nước, vờn chạy xung quanh cậu rất hứng chí. Bộ dạng như đứa trẻ lần đầu được mẹ cho tự do tắm mưa...

-Tôi không ngờ anh cũng có mặt tích cực như vậy ? – Minh An vuốt mặt, cố mở đôi mắt cay xè vì nước nhìn anh

-Này, cái kiểu tôi-anh không hợp chút nào. Dù sao tôi cũng lớn tuổi hơn, nên gọi một tiếng anh xưng em thì tốt hơn – giọng cười tắt ngấm thay bằng sự nghiêm túc

-Sao vậy ? Tôi thấy xưng hô như vậy thoải mái hơn

-Không thoải mái chút nào ! Là đàn em nên tôn trọng đàn anh mới đúng – Nhật Minh vẫn không hài lòng với câu trả lời của cậu

Minh An hai mắt cay cay, môi run lẩy bẩy vì lạnh, nghĩ ngợi thấy lời anh nói cũng có lí :

-Sẽ thử - Cậu hắng giọng ho khan mấy tiếng rồi cúi gập người 90o trước vẻ bàng hoàng của anh : - Nhật Minh, mong anh chỉ dạy em nhiều hơn !

Cậu ngước mặt nhìn anh nở nụ cười. Anh gật đầu hài lòng rồi chạy lại cái cây phía đối diện, cười thật tươi rồi phất tay cao vẫy vẫy về phía cậu hét lớn

-TỐT LẮM, MINH AN! EM LÀ NGƯỜI ĐẦU TIÊN CÙNG ANH TẮM MƯA NHƯ VẬY! THẬT SỰ RẤT VUI!

-Ờ ! - Minh An cũng giơ tay lên vẫy vẫy ra hiệu cho anh biết mình đang nghe, trên môi nụ cười vẫn không tắt

Cơn mưa đi qua để lại những trống trải một ngày buồn. Cơn mưa chỉ xuất hiện lãng mạn trong phim của nữ chính và nam chính. Cơn mưa của hai thằng con trai đang vùng vẫy trong những ngày tuổi trẻ vô tư.

« Vương Huy! Sẽ có rất nhiều thời gian em dành để nhớ anh. Chỉ riêng hôm nay, em muốn được cười thỏa thích, muốn được tạm thời quên anh đi. Vì em biết sau này, em phải khóc nhiều hơn là cười.... »

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro